Nam nhân áo lam hét lên một tiếng, vung kiếm về phía Mộ Dung Phong. Mộ Dung Phong mặt không đổi sắc, hắn dùng hai ngón tay bắt lấy rồi kẹp chặt đầu kiếm của y, ngón tay hơi dùng sức kéo đầu kiếm lại rồi vặn một cái, thanh kiếm liền gãy thành hai mảnh. Nam nhân kia vội vã quăng kiếm xuống đất, chân đá một thanh kiếm khác của hắc y nhân đã chết lên, nhanh nhẹn bắt lấy. Y phóng nội công truyền vào thân kiếm rồi chém không ngừng. Trong nháy mắt y dường như cố phô ra hết tuyệt kĩ của mình, kiếm pháp biến hóa linh hoạt, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà xuất ra tới mười mấy chiêu thức. Y phi thân rất nhanh hệt như một cơn gió, khiến người ta không thể nhìn thấy rõ thân hình ymà chỉ nhìn thấy những bóng xanh mập mờ bay vụt từ vị trí này sang vị trí khác. Hơn nữa kiếm thuật lại rất cao cường, vung lên như những cơn cuồng phong dữ dội. Mộ Dung Phong không hề nao núng, hắn bình tĩnh tránh từng mũi kiếm của đối phương, Hỏa kiếm trong tay hừng hực ngọn lửa phun tới. Không giống như tên sát thủ kia, chuyển động rất nhanh, Mộ Dung Phong vung kiếm rất nhẹ nhàng, thong dong, dường như hắn nắm được tất cả quy tắc của trận chiến này. Đường kiếm của hắn nhìn chậm rãi như vậy nhưng đối phương không thể nào cản được, y rõ ràng trông thấy mũi kiếm tiến đến rất từ từ, y hoàn toàn có thể chống đỡ nhưng khi y vung trường kiếm lên tưởng chừng chính xác ngăn cản thì lại chém vào khoảng không còn mũi kiếm kia đã chém một nhát rất sâu vào ngực y. Tại sao lại như vậy chứ? Trong khi y dùng tốc độ nhanh cực hạn của bản thân mới có thể chống đỡ cùng tấn công hắn đến lúc này, mà hắn chỉ bình thản tiếp chiêu, dùng tốc độ bình thường đối chọi y. Vậy mà không một lần y có thể thương tổn hắn, hắn dường như luôn đoán được đường kiếm của y, thậm chí dịch chuyển kiếm một cách thần sầu mà y không thể tin nổi. Trận chiến này, Mộ Dung Phong như một con mèo tinh ranh đang vờn con chuột đáng thương là nam nhân kia. Cho dù y cố gắng hết sức vẫn không cách nào chạm tới cái vuốt của hắn.Mộ Dung Phong vừa rồi chỉ là như chơi đùa với y, giờ hắn không muốn tiếp tục lãng phí thời gian đùa giỡn nữa, lập tức phóng kiếm xông tới.

“Vụt…vụt…vụt”

Mộ Dung Phong dùng tốc độ nhanh nhất thi hành kiếm pháp, hắn phi thân như một cơn lốc rồi dừng lại, trên mình nam nhân áo xanh từ từ xuất hiện những vệt máu đỏ thẫm. Chưa đầy năm giây, y ngã xuống toàn thân chia thành năm mảnh như ngũ mã phanh thây, máu đỏ loang lổ một vùng. Mộ Dung Phong nhìn Hỏa kiếm đầy máu trong tay cười một tiếng :

-Mới ra có một đêm mà đã được tắm máu người rồi.

Đoàn quân của Mộ Dung Triệt di chuyển đến rừng rậm phía tây để tìm kiếm tung tích của Mộ Dung Phong. Đi được một đoạn, họ nghe thấy thanh âm chém giết từ nơi nào vọng tới. Mộ Dung Triệt không chần chừ, thúc ngựa phi tới, đám quân hộ vệ liền theo sát chủ tử đuổi theo. Tới nơi,một khung cảnh hoang tàn chết chóc hiện ra, trước mắt họ là một nam nhân gương mặt vô cùng tuấn mĩ nhưng cũng lạnh lẽo chết người. Trường kiếm trong tay hắn phát ra một sắc đỏ kì dị không biết là màu đỏ của kiếm hay màu của máu. Dưới chân hắn la liệt các xác chết, mùi máu tanh nồng nặc không khỏi làm người ta sợ hãi.

Huỳnh Hiểu từ trên ngựa nhảy xuống chạy tới chỗ Mộ Dung Phong. Nhưng chưa đi được hai bước liền dừng lại bởi nàng nhìn thấy một đôi mắt lam lạnh lùng nhìn mình, ánh mắt ấy luôn ám ảnh nàng suốt bao lâu nay. Huỳnh Hiểu có điểm sợ hãi không dám bước tới nhưng mà trên người hắn dính nhiều máu như vậy, có hay không là bị thương? Một ngày qua không về nhà có hay không phải chịu đói? Nghĩ vậy, nàng chỉ thêm lo lắng cho hắn. Ngước mắt nhìn nam nhân anh tuấn trước mặt, nỗi nhớ mong trong lòng bỗng chốc dâng trào, Huỳnh Hiểu không do dự chạy đến ôm chầm lấy hắn.

Mộ Dung Phong thấy thân hình kiểu nhỏ lao tới ôm chặt lấy thân có chút giật mình, bàn tay không tự chủ giữ lấy eo nàng. Bao nhớ mong cùng lo sợ trong nàng bật thành tiếng khóc nức nở. Huỳnh Hiểu siết chặt hông hắn, nước mắt cứ vậy tuôn ra không sao kìm lại được. Nước mắt của nàng thấm ướt áo hắn, trái tim Mộ Dung Phong bỗng chốc mềm đi, khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm vừa rồi cũng dần mang nét nhu hòa. Hắn nhìn bóng dáng nhỏ bé trước ngực đang run rẩy, dịu dàng vuốt tóc nàng, đôi mắt lam khẽ đảo, phát sinh ra biến hóa trở lại màu đen như cũ.

- Đừng khóc. Ngoan, nàng mau nín đi. – Mộ Dung Phong nói, thanh âm trầm trầm có chút ôn nhu.

Huỳnh Hiểu sụt sịt bàn tay đánh nhẹ vào lưng hắn :

- Đồ xấu xa. Ai cho chàng tự ý bỏ đi hả? Chàng có biết thiếp lo lắm không hả? Chàng muốn thiếp phải lo lắng tới chết phải không?

Mộ Dung Phong thấy có chút áy náy, hắn vỗ nhẹ lưng nàng :

- Xin lỗi nàng.

Mộ Dung Triệt thấy Mộ Dung Phong bình an liền thở phào nhẹ nhõm. Liếc nhìn mấy xác chết dưới đất, hắn phất tay kêu người tới :

- Điều tra cho ta đám sát thủ kia từ đâu tới.

Mộ Dung Triệt thâm trầm suy nghĩ, nếu lại là Vân quốc thì hắn nhất định sẽ khai chiến. Hắn không thể nhẫn nhịn bọn chúng thêm nữa.

- Tiểu Phong, về thôi.

Mộ Dung Triệt nhàn nhạt nói rồi quay ngựa trở về. Không vồn vã thăm hỏi, không sốt sắng quan tâm đệ đệ như thường ngày hắn vẫn làm. Không phải Mộ Dung Triệt không lo lắng mà là hắn muốn để đệ đệ hắn bình an trở về, ổn định tâm tình, sau đó hỏi chuyện cũng không vội.

Mộ Dung Phong ngước mắt nhìn theo bóng lưng hoàng huynh mình, đáy mắt có chút phức tạp. Hắn không nói nhiều, trực tiếp ôm Huỳnh Hiểu lên ngựa về phủ.

Phủ Tiêu Dao Vương

- Nói như vậy là chàng đã biết hết mọi chuyện?- Huỳnh Hiểu lên tiếng hỏi.

Hóa ra là hắn nghe thấy cuộc nói chuyện của nàng và Mộ Dung Triệt rồi bỏ đi vì sợ sẽ thương tổn nàng lần nữa. Nghe thấy vậy, trong lòng nàng có chút cảm động, ra là hắn luôn luôn nghĩ cho nàng.

- Ừ.- Mộ Dung Phong gật đầu đáp lại.

- Chàng thật ngốc.- Huỳnh Hiểu ôm lấy cổ hắn nói, sống mũi có chút cay cay.- Ta không có trách chàng. Lần sau chàng đừng có tự ý bỏ đi như thế, ta sẽ rất lo lắng, hiểu không?

Mộ Dung Phong cười một tiếng, cánh tay ôm chặt lấy nàng :

- Ta nhớ rồi.

Nói xong hắn đảo thân áp lên người nàng, cúi đầu xuống hôn lên cánh môi hồng thơm mát. Nụ hôn của hắn rất dịu dàng làm nàng có chút say mê. Hắn chậm rãi tách hai hàm ngọc, đầu lưỡi bắt đầu xâm nhập vào vào khoang miệng thu hết ngọt ngào của nàng. Trong phút chốc, lí trí của nàng như bị rút sạch, vươn ra đầu lưỡi mình đáp lại hắn. Khi hai cánh môi tách nhau ra, Huỳnh Hiểu thở hổn hển, gương mặt phiếm hồng rất động lòng người. Mộ Dung Phong cúi người hôn lên chóp mũi nàng. Một ngày qua không gặp hắn rất nhớ nàng.

Hắn tiến tới cổ nàng gặm cắn, bàn tay to lớn dần thoát y phục của nàng. Huỳnh Hiểu vô lực không phàn kháng, bàn tay nhỏ bé chống lên ngực nam nhân trước mặt. Đôi mắt hắn híp lại, tiếng cười trầm thấp phát ra.

Hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, một hồi vừa rồi hẳn là nàng đã kiệt sức, toàn thân vô lực nằm trên ngực hắn thiếp đi. Mộ Dung Phong đặt nàng nằm xuống giường, đầu gối lên cánh tay hắn. Nghe thấy tiếng thở đều của tiểu mĩ nhân, hắn ôn nhu cười, bàn tay vuốt ve gò má mềm mịn của nàng. Hắn thấy rõ quầng thâm ở mắt nàng, đoán rằng nàng cả đêm qua không ngủ. Vậy mà sáng nay liền chạy tới rừng tìm hắn, nàng không biết mệt hay sao? Mộ Dung Phong có chút thương tiếc lại có chút cảm động, nàng là vì hắn mà làm như thế. Hắn gạt gạt mấy sợi tóc mai của nàng, cẩn thận đắp chăn cho nàng rồi rời giường. Hắn muốn vào cung hỏi chuyện hoàng huynh một chút.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương