Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô
-
Quyển 2 - Chương 25: Thiên hạ
Nghe thấy một câu bới móc như vậy, Vân Chỉ nâng mắt lên, ánh mắt như một đường thẳng xuyên qua đám người nhìn thẳng vào vào người vừa nói chuyện, nữ nhân này, nàng sẽ nhớ kỹ! Muốn xem nàng diễn trò sao, cũng không phải thể tùy tiện như thế!
Vốn dĩ Hách Liên vương định nói sang đề tài khác thì lại bị một đạo âm thanh nhất quyết không tha đề nghị, nhíu mày, cũng có chút tức giận, nhưng cũng đành phải nói tiếp: "Đây quả nhiên là biện pháp tốt, Chỉ nhi, ngươi xem xem như thế nào?
Tuy rằng hòa ái hỏi ý kiến Vân Chỉ, nhưng nhìn vào đôi mắt chờ mong kia có thể khẳng định hắn mong Vân Chỉ có thể để ý mặt mũi của hắn, đồng ý với lời đề nghị này. Hắn là nhất quốc chi quân, không thể ngay cả một yến hội nho nhỏ cũng không thể làm chủ được, lúc đó sẽ sinh ra xấu hổ.
Mà đối với chờ mong của mọi người, Vân Chỉ bình tĩnh giống như việc hoàn toàn không liên quan đến nàng, bình thản ngồi yên ở chỗ của mình, một lúc sau mới từ từ mở miệng: "Cũng được, Chỉ nhi cũng không thể vì hành động của bản thân mà làm mọi người mất hứng, vậy thì để Thái tử múa kiếm, còn ta sẽ ngồi đệm nhạc."
Những người trong sân chỉ cần hơi thông minh một chút đều có thể nhìn ra sự bất đắc dĩ trong lời nói của Vân Chỉ, lấy lùi để tiến, khai triển ra toàn bộ sự cao thượng của mình, hơn nữa còn làm nổi bật sự thấp kém trong nội tâm của những kẻ đang muốn xem diễn trò ở đây.
Nghe thấy cuối cùng Vân Chỉ cũng đồng ý, Hách Liên vương thở ra một hơi, cười nói: "Người đâu, mang nhạc cụ lên đây!"
"Không cần, dùng cái này là được!" Vân Chỉ miễn cưỡng cự tuyệt, từ bên hông lấy ra một cây sáo ngọc, dưới ánh đèn tỏa ra sắc xanh nhàn nhạt.
Khóe miệng Mặc Kỳ Uyên cong lên, không ngờ cây sáo này nàng vẫn mang theo bên người, lần trước hắn đã từng nghe Chỉ nhi thổi một khúc, quả thật vô cùng êm tai, ngay cả hắn cũng bị đắm chìm trong nó mà không tùy tiện hiện thân. Nhưng nghĩ đến Chỉ nhi lại thổi cái này vì một nam tử khác, nhất thời trong lòng có chút khó chịu.
Khuôn mặt trở nên đen sì, Hách Liên Diệp cũng nằm trong số những kẻ bị trúng đạn, không tình nguyện đứng dậy nhận bảo kiếm đi ra giữa sân, trong lòng âm thầm nói, nữ tử thô thiển này sao có thể thổi ra một khúc nhạc chứ, để có thể múa kiếm trên nền nhạc thì trái tim phải có sự giao cảm với nhau, hai bên cùng hòa hợp thì mới đúng, giờ thì hoàn toàn không biết những chiêu thức múa kiếm của hắn có thể khiến nàng thổi lệch đi không nữa!
Sau khi đã chuẩn bị toàn bộ mọi thứ xong, Hách Liên Diệp không nói hai lời, mượn hơi rượu còn chưa kịp biến mất, bắt đầu vung kiếm mà múa, động tác như nước chảy mây trôi, tiêu sái tự tại, khiến rất nhiều nữ tử đều bị hoa mắt, khen ngời, không hổ là Thái tử Hách Liên bọn hắn tinh thông văn tài võ lược, cũng chỉ có hắn mới có thể múa kiếm một cách tiêu sái động lòng người như vậy, mĩ nam múa kiếm, tất nhiên là một phong cảnh vô cùng xinh đẹp.
Vân Chỉ bĩu môi, đang định đặt sáo lên miệng bắt đầu thổi thì chợt thấy một bóng dáng màu đen bay vào giữa sân, nâng kiếm cùng múa với Hách Liên Diệp, vừa hay lại đúng là Mặc Kỳ Uyên vẫn luôn ngồi một bên xem diễn trò.
Mặc Kỳ Uyên vừa múa kiếm cùng Hách Liên Diệp, vừa cất cao giọng nói: "Một người múa kiếm thì không có nhiều ý nghĩa, để Bổn vương và Diệp Thái tử cùng nhau múa, trợ hứng cho mọi người!"
Sắc mặt Hách Liên vương hơi trầm xuống, một màn này vốn dĩ để Chỉ nhi và Diệp nhi bồi dưỡng tình cảm vợ chồng mới cưới, không biết Dự Vương này đột nhiên đi lên để làm cái quái gì! Nhưng mà người ta dù sao cũng là khách quý nên hắn cũng không thể nói gì.
Nhìn thấy Dự Vương thượng đài, mọi người càng xem càng cảm thấy phấn chấn, xem ra một chuyến đi lần này không hề tệ nha, có thể nhìn hai đại mĩ nam kiệt xuất như vậy cùng múa kiếm với nhau, thật sự là một bức tranh tuyệt đẹp. Nhưng khác nhau ở chỗ là chiêu thức của Hách Liên Diệp tự nhiên, phóng khoáng, còn kiếm thế của Mặc Kỳ Uyên thì như kình long, mềm mại như bướm, lộng lẫy nhưng trong đó vẫn mang theo sự quyết đoán, không khó để có thể nhìn ra múa kiếm là giả còn thể hiện võ nghệ cao siêu mới là thật, dạt dào tình cảm sâu đậm! Quả nhiên liên tiếp hạ đi khí thế của Hách Liên Diệp!
Hách Liên Diệp vốn dĩ đang chìm đắm trong chiêu thức của mình, thì đột nhiên phát hiện chiêu thức bị lộn xộn, cực kì tức giận, nhìn thấy người phía trước là Mặc Kỳ Uyên thì lửa giận lại càng sâu! Hừ, nếu đã dám đi lên cùng múa kiếm với mình, vậy thì đao kiếm không có mắt, cho dù có bị thương tổn gì thì cũng là do hắn tự tìm lấy!
Nghĩ thông suốt, chiêu kiếm trong tay càng mãnh liệt hơn, tuy rằng dáng vẻ vẫn tiêu sái đẹp đẽ như vậy nhưng Mặc Kỳ Uyên cũng biết hắn đã coi một màn này thành một trận tỉ thí, chiêu thức càng ngày càng tàn nhẫn hơn, chẳng qua trước mặt mọi người trong yến hội nên vẫn thu liễm vào một chút, không dám quá mức phóng túng!
Khóe miệng khẽ giương cao, Mặc Kỳ Uyên nhẹ nhàng tiếp chiêu, đôi mắt thâm thúy chống lại đôi mắt tràn đầy tức giận của Hách Liên Diệp, đối với hắn lộ ra vẻ khinh thường. Đối mặt với từng chiêu ép sát của hắn, chiêu thức của Mặc Kỳ Uyên vẫn tự nhiên như múa như trước, nhưng chính là lấy nhu chế cương, khiến cho hắn không cách nào có thể phản kháng!
Nhìn sóng ngầm mãnh liệt trong mắt hai người, vốn dĩ Vân Chỉ có chút lo lắng với thân thể Mặc Kỳ Uyên, nhưng nhìn thấy hai người so chiêu như vậy thì lại thấy yên lòng, Hách Liên Diệp còn chưa đáng để nàng phải lo lắng! Đột nhiên trên mặt nở ra một nụ cười xinh đẹp, mùi đàn hương thoang thoảng, tiếng gió thổi nhẹ, nàng rót nội lực vào âm thanh khiến cho âm thanh tuyệt diệu vang vọng trong không trung của yến hội, thổi đến bên tai mọi người.
Một khúc thổi hết tâm tư, mang theo một loại chí khí sát phạt, du dương tựa như tiếng chim Cốc Thanh, chảy vào nội tâm mỗi người, vừa có nỗi buồn miên man, vừa có sự kiêu ngạo phóng túng. Đôi mắt Vân Chỉ tràn đầy ánh sáng, ý tứ hàm xúc xa xưa.
Gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng màu đen giữa sân kia, trong lòng thở dài, Uyên, ta thổi một khúc bằng cả tâm hồn chính là để nói với chúng ta, chỉ mong giữa chúng ta mãi mãi muôn đời thiên thu đều như vậy, thế gian rộng lớn, phồn hoa cũng có lúc nhưng ta và ngươi sẽ cùng nhau đi hết thiên hạ!
Nghe thấy giai điệu vang lên, khóe miệng Mặc Kỳ Uyên nở ra nụ cười ôn nhu, lưu luyến, tràn đầy tình cảm ấm áp, làn điệu này, có chí khí rộng lớn, nhưng hắn có thể nghe ra che dấu dưới đó là lời nói của đôi tình nhân, muôn đời bên nhau. Chỉ nhi, nàng muốn dùng khúc nhạc này để nói với mình chút gì đó sao? Âm thầm suy ngẫm, toàn thân toàn tâm cố gắng lĩnh hội thâm ý này, kiếm trong tay múa theo nhạc, giống như hoàn toàn muốn dung hòa vào giai điệu.
Bức tranh giang sơn được vẽ bằng máu, giữa lông mày ngươi điểm một nốt chu sa, thua dưới thiên hạ cũng được, nhưng rốt cuộc đó cũng chỉ là một đoạn phù du!
Kiếm như bay trong không trung, như giao long bay lượn, ánh sáng màu bạc vẽ ra trong không trung những đường cong tuyệt đẹp, quả nhiên là giao long ngạo thế. Tuy rằng kiếm chiêu rất lợi hại, nhưng ẩn trong đó là ánh sáng lung linh, tựa như muốn bảo vệ người con gái yêu thương, muốn cùng nhau xem thịnh thế phồn hoa.
Chiêu kiếm biến hóa theo nhạc, đột nhiên chiêu thức trở nên ngạo nghễ, sắc sảo, giống như đang chém giết trên chiến trường, tư thế oai hùng, đường kiếm cắt qua bóng đêm, âm thanh bén nhọn vang đến cả chân trời! Lại giống như con rồng kiêu ngạo, giẫm lên mây mù mà bay lên chín tầng mây, ngạo thế thiên hạ, khí tức vương giả ở hai người trong khúc tương hợp được lộ ra hoàn toàn không bỏ sót điểm nào, giống như hoàn toàn không có một kẽ hở nào để vật khác có thể tiến vào!
Cao trào qua đi, cuối cùng giai điệu quay về sự bình yên dị thường, chu du khắp nơi trong thiên hạ, coi mọi khổ đau như những phù phiếm đã đi xa, nhưng vẫn còn người yêu tri kỉ bên cạnh bầu bạn, đó chính là may mắn trong cuộc đời.
Phất nhẹ tuyết trên tay áo, sóng vai cùng nhìn thiên hạ rộng lớn!
Nhạc kiếm của hai người gắn bó hài hòa, hoàn toàn đưa Hách Liên Diệp vốn là nhân vật chính sang một bên, hoàn toàn không thể dung nhập vào âm điệu, kiếm chiêu cũng trở nên rối loạn, cho dù Mặc Kỳ Uyên không chủ tâm đấu kiếm thì cũng dần dần rơi vào thế yếu, có thể nhìn thấy thất bại ngay trước mắt.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên truyền ra một tiếng đàn tranh vang lên, âm điệu du dương mang theo sự an ủi nhanh chóng đi vào lòng người phụ họa cho tiếng sáo của Vân Chỉ, nàng chỉ nghe đúng một lần mà có thể bắt kịp khúc nhạc này!
Trong miệng Vân Chỉ vẫn tiếp tục thổi sáo, nhưng mắt lại nhìn về hoàng y nữ tử ngồi đánh đàn cách đó không xa, trong lòng sinh ra cảnh giác, nữ tử này, không đơn giản!
Vốn dĩ Hách Liên vương định nói sang đề tài khác thì lại bị một đạo âm thanh nhất quyết không tha đề nghị, nhíu mày, cũng có chút tức giận, nhưng cũng đành phải nói tiếp: "Đây quả nhiên là biện pháp tốt, Chỉ nhi, ngươi xem xem như thế nào?
Tuy rằng hòa ái hỏi ý kiến Vân Chỉ, nhưng nhìn vào đôi mắt chờ mong kia có thể khẳng định hắn mong Vân Chỉ có thể để ý mặt mũi của hắn, đồng ý với lời đề nghị này. Hắn là nhất quốc chi quân, không thể ngay cả một yến hội nho nhỏ cũng không thể làm chủ được, lúc đó sẽ sinh ra xấu hổ.
Mà đối với chờ mong của mọi người, Vân Chỉ bình tĩnh giống như việc hoàn toàn không liên quan đến nàng, bình thản ngồi yên ở chỗ của mình, một lúc sau mới từ từ mở miệng: "Cũng được, Chỉ nhi cũng không thể vì hành động của bản thân mà làm mọi người mất hứng, vậy thì để Thái tử múa kiếm, còn ta sẽ ngồi đệm nhạc."
Những người trong sân chỉ cần hơi thông minh một chút đều có thể nhìn ra sự bất đắc dĩ trong lời nói của Vân Chỉ, lấy lùi để tiến, khai triển ra toàn bộ sự cao thượng của mình, hơn nữa còn làm nổi bật sự thấp kém trong nội tâm của những kẻ đang muốn xem diễn trò ở đây.
Nghe thấy cuối cùng Vân Chỉ cũng đồng ý, Hách Liên vương thở ra một hơi, cười nói: "Người đâu, mang nhạc cụ lên đây!"
"Không cần, dùng cái này là được!" Vân Chỉ miễn cưỡng cự tuyệt, từ bên hông lấy ra một cây sáo ngọc, dưới ánh đèn tỏa ra sắc xanh nhàn nhạt.
Khóe miệng Mặc Kỳ Uyên cong lên, không ngờ cây sáo này nàng vẫn mang theo bên người, lần trước hắn đã từng nghe Chỉ nhi thổi một khúc, quả thật vô cùng êm tai, ngay cả hắn cũng bị đắm chìm trong nó mà không tùy tiện hiện thân. Nhưng nghĩ đến Chỉ nhi lại thổi cái này vì một nam tử khác, nhất thời trong lòng có chút khó chịu.
Khuôn mặt trở nên đen sì, Hách Liên Diệp cũng nằm trong số những kẻ bị trúng đạn, không tình nguyện đứng dậy nhận bảo kiếm đi ra giữa sân, trong lòng âm thầm nói, nữ tử thô thiển này sao có thể thổi ra một khúc nhạc chứ, để có thể múa kiếm trên nền nhạc thì trái tim phải có sự giao cảm với nhau, hai bên cùng hòa hợp thì mới đúng, giờ thì hoàn toàn không biết những chiêu thức múa kiếm của hắn có thể khiến nàng thổi lệch đi không nữa!
Sau khi đã chuẩn bị toàn bộ mọi thứ xong, Hách Liên Diệp không nói hai lời, mượn hơi rượu còn chưa kịp biến mất, bắt đầu vung kiếm mà múa, động tác như nước chảy mây trôi, tiêu sái tự tại, khiến rất nhiều nữ tử đều bị hoa mắt, khen ngời, không hổ là Thái tử Hách Liên bọn hắn tinh thông văn tài võ lược, cũng chỉ có hắn mới có thể múa kiếm một cách tiêu sái động lòng người như vậy, mĩ nam múa kiếm, tất nhiên là một phong cảnh vô cùng xinh đẹp.
Vân Chỉ bĩu môi, đang định đặt sáo lên miệng bắt đầu thổi thì chợt thấy một bóng dáng màu đen bay vào giữa sân, nâng kiếm cùng múa với Hách Liên Diệp, vừa hay lại đúng là Mặc Kỳ Uyên vẫn luôn ngồi một bên xem diễn trò.
Mặc Kỳ Uyên vừa múa kiếm cùng Hách Liên Diệp, vừa cất cao giọng nói: "Một người múa kiếm thì không có nhiều ý nghĩa, để Bổn vương và Diệp Thái tử cùng nhau múa, trợ hứng cho mọi người!"
Sắc mặt Hách Liên vương hơi trầm xuống, một màn này vốn dĩ để Chỉ nhi và Diệp nhi bồi dưỡng tình cảm vợ chồng mới cưới, không biết Dự Vương này đột nhiên đi lên để làm cái quái gì! Nhưng mà người ta dù sao cũng là khách quý nên hắn cũng không thể nói gì.
Nhìn thấy Dự Vương thượng đài, mọi người càng xem càng cảm thấy phấn chấn, xem ra một chuyến đi lần này không hề tệ nha, có thể nhìn hai đại mĩ nam kiệt xuất như vậy cùng múa kiếm với nhau, thật sự là một bức tranh tuyệt đẹp. Nhưng khác nhau ở chỗ là chiêu thức của Hách Liên Diệp tự nhiên, phóng khoáng, còn kiếm thế của Mặc Kỳ Uyên thì như kình long, mềm mại như bướm, lộng lẫy nhưng trong đó vẫn mang theo sự quyết đoán, không khó để có thể nhìn ra múa kiếm là giả còn thể hiện võ nghệ cao siêu mới là thật, dạt dào tình cảm sâu đậm! Quả nhiên liên tiếp hạ đi khí thế của Hách Liên Diệp!
Hách Liên Diệp vốn dĩ đang chìm đắm trong chiêu thức của mình, thì đột nhiên phát hiện chiêu thức bị lộn xộn, cực kì tức giận, nhìn thấy người phía trước là Mặc Kỳ Uyên thì lửa giận lại càng sâu! Hừ, nếu đã dám đi lên cùng múa kiếm với mình, vậy thì đao kiếm không có mắt, cho dù có bị thương tổn gì thì cũng là do hắn tự tìm lấy!
Nghĩ thông suốt, chiêu kiếm trong tay càng mãnh liệt hơn, tuy rằng dáng vẻ vẫn tiêu sái đẹp đẽ như vậy nhưng Mặc Kỳ Uyên cũng biết hắn đã coi một màn này thành một trận tỉ thí, chiêu thức càng ngày càng tàn nhẫn hơn, chẳng qua trước mặt mọi người trong yến hội nên vẫn thu liễm vào một chút, không dám quá mức phóng túng!
Khóe miệng khẽ giương cao, Mặc Kỳ Uyên nhẹ nhàng tiếp chiêu, đôi mắt thâm thúy chống lại đôi mắt tràn đầy tức giận của Hách Liên Diệp, đối với hắn lộ ra vẻ khinh thường. Đối mặt với từng chiêu ép sát của hắn, chiêu thức của Mặc Kỳ Uyên vẫn tự nhiên như múa như trước, nhưng chính là lấy nhu chế cương, khiến cho hắn không cách nào có thể phản kháng!
Nhìn sóng ngầm mãnh liệt trong mắt hai người, vốn dĩ Vân Chỉ có chút lo lắng với thân thể Mặc Kỳ Uyên, nhưng nhìn thấy hai người so chiêu như vậy thì lại thấy yên lòng, Hách Liên Diệp còn chưa đáng để nàng phải lo lắng! Đột nhiên trên mặt nở ra một nụ cười xinh đẹp, mùi đàn hương thoang thoảng, tiếng gió thổi nhẹ, nàng rót nội lực vào âm thanh khiến cho âm thanh tuyệt diệu vang vọng trong không trung của yến hội, thổi đến bên tai mọi người.
Một khúc thổi hết tâm tư, mang theo một loại chí khí sát phạt, du dương tựa như tiếng chim Cốc Thanh, chảy vào nội tâm mỗi người, vừa có nỗi buồn miên man, vừa có sự kiêu ngạo phóng túng. Đôi mắt Vân Chỉ tràn đầy ánh sáng, ý tứ hàm xúc xa xưa.
Gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng màu đen giữa sân kia, trong lòng thở dài, Uyên, ta thổi một khúc bằng cả tâm hồn chính là để nói với chúng ta, chỉ mong giữa chúng ta mãi mãi muôn đời thiên thu đều như vậy, thế gian rộng lớn, phồn hoa cũng có lúc nhưng ta và ngươi sẽ cùng nhau đi hết thiên hạ!
Nghe thấy giai điệu vang lên, khóe miệng Mặc Kỳ Uyên nở ra nụ cười ôn nhu, lưu luyến, tràn đầy tình cảm ấm áp, làn điệu này, có chí khí rộng lớn, nhưng hắn có thể nghe ra che dấu dưới đó là lời nói của đôi tình nhân, muôn đời bên nhau. Chỉ nhi, nàng muốn dùng khúc nhạc này để nói với mình chút gì đó sao? Âm thầm suy ngẫm, toàn thân toàn tâm cố gắng lĩnh hội thâm ý này, kiếm trong tay múa theo nhạc, giống như hoàn toàn muốn dung hòa vào giai điệu.
Bức tranh giang sơn được vẽ bằng máu, giữa lông mày ngươi điểm một nốt chu sa, thua dưới thiên hạ cũng được, nhưng rốt cuộc đó cũng chỉ là một đoạn phù du!
Kiếm như bay trong không trung, như giao long bay lượn, ánh sáng màu bạc vẽ ra trong không trung những đường cong tuyệt đẹp, quả nhiên là giao long ngạo thế. Tuy rằng kiếm chiêu rất lợi hại, nhưng ẩn trong đó là ánh sáng lung linh, tựa như muốn bảo vệ người con gái yêu thương, muốn cùng nhau xem thịnh thế phồn hoa.
Chiêu kiếm biến hóa theo nhạc, đột nhiên chiêu thức trở nên ngạo nghễ, sắc sảo, giống như đang chém giết trên chiến trường, tư thế oai hùng, đường kiếm cắt qua bóng đêm, âm thanh bén nhọn vang đến cả chân trời! Lại giống như con rồng kiêu ngạo, giẫm lên mây mù mà bay lên chín tầng mây, ngạo thế thiên hạ, khí tức vương giả ở hai người trong khúc tương hợp được lộ ra hoàn toàn không bỏ sót điểm nào, giống như hoàn toàn không có một kẽ hở nào để vật khác có thể tiến vào!
Cao trào qua đi, cuối cùng giai điệu quay về sự bình yên dị thường, chu du khắp nơi trong thiên hạ, coi mọi khổ đau như những phù phiếm đã đi xa, nhưng vẫn còn người yêu tri kỉ bên cạnh bầu bạn, đó chính là may mắn trong cuộc đời.
Phất nhẹ tuyết trên tay áo, sóng vai cùng nhìn thiên hạ rộng lớn!
Nhạc kiếm của hai người gắn bó hài hòa, hoàn toàn đưa Hách Liên Diệp vốn là nhân vật chính sang một bên, hoàn toàn không thể dung nhập vào âm điệu, kiếm chiêu cũng trở nên rối loạn, cho dù Mặc Kỳ Uyên không chủ tâm đấu kiếm thì cũng dần dần rơi vào thế yếu, có thể nhìn thấy thất bại ngay trước mắt.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên truyền ra một tiếng đàn tranh vang lên, âm điệu du dương mang theo sự an ủi nhanh chóng đi vào lòng người phụ họa cho tiếng sáo của Vân Chỉ, nàng chỉ nghe đúng một lần mà có thể bắt kịp khúc nhạc này!
Trong miệng Vân Chỉ vẫn tiếp tục thổi sáo, nhưng mắt lại nhìn về hoàng y nữ tử ngồi đánh đàn cách đó không xa, trong lòng sinh ra cảnh giác, nữ tử này, không đơn giản!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook