Vừa Gặp Nương Tử Lầm Cả Đời
-
Chương 21: Hắn là gian tế!
*********
Đồng Ca cười vui nói: “Được! Thế này mới xứng làm tướng công ta. Ta ghi tạc lời chàng vào lòng, nếu như ngày nào đó chàng ruồng bỏ ta, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng !”
Đoàn Thịnh cười cực kỳ chân thành, khẽ hôn tay Đồng Ca, “ Đồng Đồng, cả đời này ta chỉ thích mình nàng.”
Đồng Ca vỗ vỗ gò má Đoàn Thịnh, vuốt ve ngũ quan anh tuấn của hắn, ngực bỗng tràn ra một cảm giác thỏa mãn khó hiểu, sau đó lan cả toàn thân.
“Ta tin tưởng chàng, nếu nàng có thể làm được, ta cũng sẽ như thế với chàng !” Đây là cam kết của Đồng Ca với Đoàn Thịnh.
Đoàn Thịnh ấm áp cười, ôm thật chặt Đồng Ca vào lòng, trong bất giác hắn đã thích một người đến mức không thể tự kiềm chế.
Sau một lúc lâu, Đồng Ca đẩy hắn ra, nàng vẫn chưa quen việc thể hiện tình cảm thắm thiết thế này, nàng hắng giọng nói: “Chàng còn chưa nói thân thế của chàng?”
Đoàn Thịnh hơi ảo não, lần đầu tiên không cảm thấy tự tin với thân phận cao quý của mình, “Đồng Đồng, nếu thân thế của ta rất đặc biệt, nàng có vì vậy mà không quan tâm ta không?”
Đồng Ca tò mò nhìn hắn, nói đùa: “Đặc biệt? Đặc biệt thế nào? Đừng nói với ta chàng là cướp biển, hoặc là phạm nhân bị triều đình truy nã nha?!”
Đoàn Thịnh cười nói: “Trong cái đầu nhỏ này chứa cái gì thế ?! Đều không phải!”
Đồng Ca nhún nhún vai: “Vậy chàng là gì?”
“ Ta là tam hoàng tử của Đại Tề, Ngự Thân Vương.”
“Vậy à.”
Phản ứng của Đồng Ca ngoài dự đoán của Đoàn Thịnh, khiến tất cả lo lắng băn khoăn của hắn đều biến mất.
“A~” Đột nhiên Đồng Ca ngồi bật dậy, trợn tròn mắt nhìn Đoàn Thịnh: “Chàng là hoàng tử, Ngự Thân Vương ?!”
Sự kinh ngạc Đồng Ca khiến Đoàn Thịnh lại thấp thỏm, hắn nhìn dáng vẻ kỳ lạ của Đồng Ca, sau đó gật đầu.
“Ha ha ha ha ha ha.” Đồng Ca hưng phấn cười lên. “Chàng là Thân Vương của hoàng gia mà ta là Sơn Đại Vương của dân gian, hai ta đúng là tuyệt phối!”
Đoàn Thịnh ngoài mừng rỡ còn có cảm khái, hắn từng nghĩ qua rất nhiều phản ứng của Đồng Ca, nhưng không ngờ là như vậy, nhìn Đồng Ca đơn thuần, vui vẻ, Đoàn Thịnh cảm thấy thật ấm áp.
“Thịnh, lúc nào chàng dẫn ta đi xem hoàng cung thử nha?”
“Nếu nàng muốn, lúc nào cũng được.” Đoàn Thịnh cười nói.
“ Ta nghe nói đồ tốt nhất trong thiên hạ đều ở hoàng cung, ta muốn ăn đồ ăn ngon nhất hoàng cung !” Đồng Ca nói.
“Được.”
“Ta muốn uống hết rượu tốt nhất trong hoàng cung !”
“Được.”
“Ta muốn để lại mấy chữ trên ghế rồng, ‘Đồng Ca từng đi qua đây’!”
“Được.” Đoàn Thịnh đáp xong mới nhớ ra chuyện này không được. “Khụ khụ ~ Đồng Đồng, ghế rồng thì không được, chúng ta đổi một chỗ khác nha!” Đoàn Thịnh cưng chiều nhìn Đồng Ca.
“Ân ~ không trên ghế rồng thì trên giường rồng!” Đồng Ca tựa như con nít làm nũng.
Đồng Ca cười vui nói: “Được! Thế này mới xứng làm tướng công ta. Ta ghi tạc lời chàng vào lòng, nếu như ngày nào đó chàng ruồng bỏ ta, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng !”
Đoàn Thịnh cười cực kỳ chân thành, khẽ hôn tay Đồng Ca, “ Đồng Đồng, cả đời này ta chỉ thích mình nàng.”
Đồng Ca vỗ vỗ gò má Đoàn Thịnh, vuốt ve ngũ quan anh tuấn của hắn, ngực bỗng tràn ra một cảm giác thỏa mãn khó hiểu, sau đó lan cả toàn thân.
“Ta tin tưởng chàng, nếu nàng có thể làm được, ta cũng sẽ như thế với chàng !” Đây là cam kết của Đồng Ca với Đoàn Thịnh.
Đoàn Thịnh ấm áp cười, ôm thật chặt Đồng Ca vào lòng, trong bất giác hắn đã thích một người đến mức không thể tự kiềm chế.
Sau một lúc lâu, Đồng Ca đẩy hắn ra, nàng vẫn chưa quen việc thể hiện tình cảm thắm thiết thế này, nàng hắng giọng nói: “Chàng còn chưa nói thân thế của chàng?”
Đoàn Thịnh hơi ảo não, lần đầu tiên không cảm thấy tự tin với thân phận cao quý của mình, “Đồng Đồng, nếu thân thế của ta rất đặc biệt, nàng có vì vậy mà không quan tâm ta không?”
Đồng Ca tò mò nhìn hắn, nói đùa: “Đặc biệt? Đặc biệt thế nào? Đừng nói với ta chàng là cướp biển, hoặc là phạm nhân bị triều đình truy nã nha?!”
Đoàn Thịnh cười nói: “Trong cái đầu nhỏ này chứa cái gì thế ?! Đều không phải!”
Đồng Ca nhún nhún vai: “Vậy chàng là gì?”
“ Ta là tam hoàng tử của Đại Tề, Ngự Thân Vương.”
“Vậy à.”
Phản ứng của Đồng Ca ngoài dự đoán của Đoàn Thịnh, khiến tất cả lo lắng băn khoăn của hắn đều biến mất.
“A~” Đột nhiên Đồng Ca ngồi bật dậy, trợn tròn mắt nhìn Đoàn Thịnh: “Chàng là hoàng tử, Ngự Thân Vương ?!”
Sự kinh ngạc Đồng Ca khiến Đoàn Thịnh lại thấp thỏm, hắn nhìn dáng vẻ kỳ lạ của Đồng Ca, sau đó gật đầu.
“Ha ha ha ha ha ha.” Đồng Ca hưng phấn cười lên. “Chàng là Thân Vương của hoàng gia mà ta là Sơn Đại Vương của dân gian, hai ta đúng là tuyệt phối!”
Đoàn Thịnh ngoài mừng rỡ còn có cảm khái, hắn từng nghĩ qua rất nhiều phản ứng của Đồng Ca, nhưng không ngờ là như vậy, nhìn Đồng Ca đơn thuần, vui vẻ, Đoàn Thịnh cảm thấy thật ấm áp.
“Thịnh, lúc nào chàng dẫn ta đi xem hoàng cung thử nha?”
“Nếu nàng muốn, lúc nào cũng được.” Đoàn Thịnh cười nói.
“ Ta nghe nói đồ tốt nhất trong thiên hạ đều ở hoàng cung, ta muốn ăn đồ ăn ngon nhất hoàng cung !” Đồng Ca nói.
“Được.”
“Ta muốn uống hết rượu tốt nhất trong hoàng cung !”
“Được.”
“Ta muốn để lại mấy chữ trên ghế rồng, ‘Đồng Ca từng đi qua đây’!”
“Được.” Đoàn Thịnh đáp xong mới nhớ ra chuyện này không được. “Khụ khụ ~ Đồng Đồng, ghế rồng thì không được, chúng ta đổi một chỗ khác nha!” Đoàn Thịnh cưng chiều nhìn Đồng Ca.
“Ân ~ không trên ghế rồng thì trên giường rồng!” Đồng Ca tựa như con nít làm nũng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook