Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ
Chương 47: Bắn Chết

Lúc thân hình linh động kia chợt lóe lên, nơi góc mắt cũng liếc thấy Ngụy Song Đao Đổng Húc đại sư đi dọc theo góc tường.

“Liễu Tiễn Phong lão tiền bối phối hợp ta, cùng nhau giải quyết Ngụy Song Đao Đổng Húc trước.” Thân hình Liêm Sương khẽ động đã nhảy xuống nóc nhà, nhanh chóng vọt về phía Đổng Húc.

Đổng Húc đứng nguyên tại chỗ, hai tay trống rỗng, song đao đều đã được thu hồi, cứ như vậy nhìn Liêm Sương vọt tới.

Khóe miệng Liêm Sương hơi nhếch lên, vẽ nên một nụ cười lạnh lùng, thân hình lóe lên không ngừng đổi hướng giống như một con mèo linh hoạt, lóe lên vài cái đã lao thẳng tới Đổng Húc.

“Vụt vụt vụt.” Đổng Húc hất tay lên, ba vệt sáng bắn ra, hai vệt trong đó rơi vào khoảng không, còn có một vệt sáng cũng bị miêu đao trong tay Liêm Sương đỡ lấy.

“Sớm thấy ngươi mang ám khí rồi.” Liêm Sương đón đỡ một thanh phi đao ám khí, đã giết đến trước mặt Đổng Húc, hai tay nắm Miêu đao mạnh mẽ bổ xuống!

Đổng Húc cũng trong nháy mắt hai tay đều nắm một thanh đao, chính diện lao tới.

Keng keng keng!!!

Miêu đao vung lên cực kỳ hung lệ. Miêu đao dài khoảng 1m6, lúc Liêm Sương vung lên xung quanh người như có dải lụa màu bạc! Đụng tới là phải gãy tay cụt chân, nhưng Đổng Húc đại sư phối hợp song đao, cũng cẩn thận ngăn cản, đồng thời muốn lại gần người.

Liêm Sương thì lại muốn giữ một khoảng cách, giữ vững cự ly khoảng hai mét, thích hợp cho Miêu đao của nàng thi triển. Đổng Húc đại sư thì muốn rút ngắn khoảng cách.

Bước chân song phương biến ảo, giao tranh với nhau, ánh đao vờn quanh.

Ở một nơi khác Liễu Tiễn Phong lão gia tử đang nhanh chóng vụt về phía này, chỉ cách hai ngõ nhỏ, khoảng cách tới nơi này không tới trăm mét đường chim bay.

Mà bên ngoài khoảng hai trăm mét, Thần Tiễn Thủ Vương Di chỉ di động mấy bước trên mái nhà tửu lâu đã thấy hai người giao thủ trong ngõ nhỏ.



Nàng cảm ứng mưa phùn lất phất, cảm ứng cơn gió nhẹ.

Nàng nấp dưới mái nhà, chỉ có đôi mắt lộ ra ngoài, nhìn trận giao phong phía xa, tính toán quỹ tích thân pháp của Liêm Sương, chậm rãi kéo căng cung, mũi tên đã được lắp lên dây cung.

Bỗng nhiên --

Trong nháy mắt nàng thẳng người lên, một mũi tên cũng được bắn ra ngoài!

Nơi mũi tên đi qua, một làn sóng khí áp suất cao được hình thành!

“Keng keng keng.” Đổng Húc điên cuồng tiếp cận, Liêm Sương cũng không ngừng lùi lại giữ khoảng cách, Miêu đao trong tay lần lượt vung ra, uy hiếp Đổng Húc.

“Hửm?”

Liêm Sương bỗng cảm giác được có gì không thích hợp, vừa quay đầu.

Đã thấy một bóng hình mờ nhạt bay tới từ hơn mười mét xa! Thân thể Liêm Sương khẽ động theo bản năng, thân pháp của nàng rất nhanh nhạy linh hoạt, nhưng vệt bóng mờ này lại nhanh đến đáng sợ!

“Ầm!” Mặc dù nàng miễn cưỡng di chuyển nhưng bóng mờ vẫn đâm xuyên qua ngực trái của nàng, sau đó nó đâm vào nền đá trên mặt đất nơi xa, tạo nên một hố sâu. Trong hố sâu có một số mảnh vụn của mũi tên, mới có thể xác định thứ vừa rồi là một mũi tên!

Liêm Sương ngẩng đầu nhìn xa xa, mơ hồ thấy được một nữ tử cầm cung trong tay, đứng trên mái nhà nhìn về nơi này, sau đó biến mất trên nóc nhà.

“Là nàng, Thần Tiễn Thủ Vương Di!”



Liêm Sương hiểu điều ấy, thân hình cũng hóa thành hư vô, tiên tán trong trấn nhỏ!

Miêu Đao Nữ Hiệp Liêm Sương, người đầu tiên bị giết chết! Bị giết bởi một mũi tên của Thần Tiễn Thủ Vương Di!



Phòng phát sóng trực tiếp phía chính phủ Hạ quốc.

Người dẫn chương trình Lưu Hâm phất tay khẽ ấn, tua lại quá trình mũi tên bắn chết trên nơi cao trong không gian chiến đấu.

Mũi tên kia xé rách không khí, không khí bị tách ra như nước, mưa phùn bị mũi tên xỏ xuyên qua, tốc độ của nó nhanh khủng bố! Dưới tốc độ của mũi tên, giao thủ giữa Liêm Sương và Đổng Húc đại sư đều trở nên chậm chạp không gì sánh bằng.

Tại nơi cách Liêm Sương mười mét, nàng rốt cuộc có cảm ứng, từ từ ngẩng đầu lên nhìn mũi tên này.

Nhưng không còn kịp rồi!

Tốc độ hơn mười mét, cơ thể Liêm Sương hơi vặn vẹo, mũi tên này băng qua hơn mười mét xỏ xuyên qua ngực trái của Liêm Sương, khiến nàng mất mạng.

Sau đó mũi tên ghim trên phiến đá xa xa, đâm thủng nó tạo thành một hố sâu, thân tên nát bấy! Mũi tên lại đâm sâu vào trong bùn đất.

Một mũi tên này, vừa đẹp đẽ, vừa kinh khủng!

“Mũi tên này quá đẹp!” Tần Nhất Văn hưng phấn chỉ tay nói, “Nhìn số liệu biểu hiện này, tốc độ cao nhất của mũi tên là 432 mét trên giây, là mũi tên có tốc độ siêu thanh. Nhưng từ tửu lâu đến địa điểm giao chiến cách nhau khoảng 200 mét. Tên bay trong không trung còn cần bay khoảng nửa giây. Thời gian nửa giây… Liêm Sương còn đang di chuyển nữa! Trời còn có mưa phùn, có gió nhẹ! Vương Di hoàn toàn nắm chắc ảnh hưởng của khí trời, thậm chí nắm chắc vị trí di chuyển của Liêm Sương ở nửa giây tiếp theo, có nắm chắc, thì mới bắn ra mũi tên kia.”

“Mũi tên đó vừa ra, chờ Liêm Sương thấy được thì đã muộn rồi.” Tần Nhất Văn thở dài nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương