Vu sư
-
Chương 74
Hôm nay là thứ sáu, kết thúc tiết học cuối cùng, Vu Miểu Miểu đưa sách cho bạn cùng phòng nhờ bọn họ mang về kí túc xá. Sau đó cùng Công Tôn Liên ra khỏi trường.
Vu Miểu Miểu muốn đến phòng làm việc tụ họp với Quý Lãng, sau đó cùng nhau đến biệt thự đưa Hạng Ninh đến địa phủ. Công Tôn Liên là người bản địa của Hải Thành, mỗi khi cuối tuần cũng thường hay về nhà. Hai người đi đến bên ngoài trường học, từ xa đã có thể nhìn thấy một chú trung niên khí chất nho nhã vẫy vẫy tay với bọn họ.
“Bố.” Công Tôn Liên cười, giới thiệu với Vu Miểu Miểu: “Miểu Miểu, đây là bố của tôi.”
“Cháu chào chú.” Vu Miểu Miểu theo Công Tôn Liên đi đến chào hỏi.
“Chào cháu.” Công Tôn Nguyên Minh hòa nhã nhìn Vu Miểu Miểu: “Chú nghe Tiểu Liên nói các cháu đều rất quan tâm chăm sóc con bé, làm phiền các cháu rồi.”
“Không phiền gì đâu ạ, chúng cháu đều chăm sóc lẫn nhau.” Vu Miểu Miểu cười đáp.
“Cháu muốn đi đâu vậy, chú đưa cháu đi?” Công Tôn Nguyên Minh có ấn tượng vô cùng tốt với những người bạn cùng phòng của con gái. Đã nhiều lần muốn đến trường mời các cô bé này ăn cơm, nhưng lại sợ như vậy quá đường đột. Nghĩ rằng đợi khi nào đó thích hợp sẽ bảo con gái mời bạn đến nhà chơi.
“Thôi ạ, cháu đã gọi xe rồi, bọn họ cũng đang trên đường đến.” Vu Miểu Miểu lắc đầu từ chối.
“Thôi được, vậy chúng ta đi trước đây.” Công Tôn Nguyên Minh cũng không cưỡng ép.
“Miểu Miểu, thứ hai gặp lại.” Công Tôn Liên vẫy tay với Vu Miểu Miểu rồi lên xe rời đi.
Xe đi được một đoạn, Công Tôn Liên không nhịn được mà hỏi bố mình: “Bố, không phải con đã nói cuối tuần này con ở lại trường rồi sao? Sao bỗng nhiên lại muốn con về nhà?”
“Ngày mai đến bệnh viện làm kiểm tra.” Công Tôn Nguyên Minh đáp.
Công Tôn Liên thắc mắc: “Không phải Trung Thu vừa mới kiểm tra sao? Đã được mấy ngày đâu ạ?”
Từ khi kết thúc tết Trung Thu đến nay mới chỉ có một tuần. thời gian này cô ta ăn ngon ngủ yên. Trái tim cũng không có gì bất thường.
“Việc kiểm tra ngày mai không giống như mọi lần, lần này là liên quan đến việc cấy ghép tim.” Công Tôn Nguyên Minh đáp.
“Ghép tim? Không phải con đang xếp thứ năm sao?” Bệnh của Công Tôn Liên cần phải cấy ghép tim thì mới có thể khỏi được, nhưng trên nước Hoa này không chỉ có mình cô ta bị bệnh tim, những người đợi tim như cô ta rất nhiều. Mà xếp thứ năm như cô ta nói chỉ là xếp trong những bệnh nhân cùng một nhóm máu như cô ta.
Tuy rằng những năm gần đây tư tưởng của mọi người đã tiến bộ hơn nhiều, đã có rất nhiều người tình nguyện ký giấy hiến tặng nội tạng, có nhiều người vì vậy đã được cứu sống. Nhưng luôn có một nhóm người không đợi được, đặc biệt là người bị bệnh tim. Một khi trái tim suy kiệt thì sẽ không có bất cứ thuốc thang hay máy móc nào có thể kéo dài tuổi thọ của bọn họ.
Khoảng nửa năm trước, bệnh tình của Công Tôn Liên bỗng nhiên chuyển biến xấu. Bác sĩ nói rằng thuốc không thể khống chế nổi nữa, chỉ còn lại duy nhất một biện pháp là thay tim. Bác sĩ cũng đã ghi tên của cô ta vào danh sách ghép tim vào lúc đầu tiên, trong những người bệnh cùng nhóm máu, vị trí của cô ta vẫn xếp thứ năm.
Vì vậy nếu cô ta muốn có được trái tim thích hợp thì bắt buộc phải có người tự nguyện hiến tặng, trong các phương diện điều kiện phù hợp với tình hình của cô ta thì phải tử vong một cách ngoài ý muốn thì mới được. Mà cô ta xếp thứ năm, vậy có nghĩa là năm người tử vong ngoài ý muốn phù hợp với những điều kiện thì mới đến lượt cô ta.
Tuy rằng Công Tôn Liên muốn sống sót, nhưng vừa nghĩ đến việc sự sống của mình được xây dựng dựa trên nền móng là cái chết của người khác thì cô ta không thể nào vui nổi. Hơn nữa dựa theo quá trình chờ đợi thông thường, với thứ tự của cô ta thì ít nhất phải đợi hai, ba năm thì mới được. Mà tim của cô ta nhiều nhất chỉ có thể gắng gượng trong một năm. Vì vậy, ngay từ đầu Công Tôn Liên chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ đợi được tim thích hợp, chỉ muốn sống một cách vui vẻ trong một năm còn lại này.
“Trong các người bệnh cùng nhóm máu với con, hiện tại con đã xếp thứ hai rồi. Bác sĩ Vương nói con có hi vọng sẽ đợi được tim trong vòng một năm.” Công Tôn Nguyên Minh kích động nói.
“Sao có thể chứ?” Vẻ mặt Công Tôn Liên kinh ngạc.
“Cụ thể ra sao thì bố cũng chưa hỏi, đợi ngày mai đến bệnh viện thì sẽ biết. Vậy nên Tiểu Liên, chúng ta nên chuẩn bị tâm lý rằng bất cứ lúc nào cũng có thể làm phẫu thuật, con biết chưa?” Công Tôn Nguyên Minh nói.
Công Tôn Liên nhẹ nhàng vâng một tiếng, vẻ mặt cũng trở nên kích động.
=
Phòng làm việc.
Thời gian hiển thị năm giờ bốn mươi lăm phút.
Quý Lãng luôn luôn tan làm đúng giờ vẫn chưa từ trên lầu đi xuống. Đối với việc này mọi người cũng không hề cảm thấy kỳ lạ, vì hôm nay là thứ sáu, mỗi khi đến thứ sáu bà chủ sẽ đến đón sếp tan làm.
Dịch Quan nhìn đồng hồ, mở đơn hàng chuyển phát mới nhận được sáng nay ra, bên trong là một hộp quà tinh xảo. Cậu ấy đỉnh sửa sang lại một chút, đợi lát nữa bà chủ đến rồi thì đem hộp quà tặng cho cô ấy.
“Tôi biết nhãn hiệu này.” Đan Tuấn Nghị nhìn qua logo trên hộp quà, không kìm được mà kinh ngạc nói: “Đây là một thương hiệu thời trang trẻ em vô cùng nổi tiếng trong nước, một bộ quần áo lên đến vài vạn đấy. Cái này của cậu còn là phiên bản thiết kế riêng. Này, cho dù cậu quay về nhà giàu rồi thì cũng đừng tặng cho các bạn nhỏ trong cô nhi viện những quần áo đắt tiền như vậy chứ. Còn không bằng trước đây trực tiếp quyên tiền.”
“Tôi xem nào.” Bắc Phồn nghe xong cũng đi đến, thậm chí còn nhanh tay mở nắp hộp quà ra, nhìn những thứ bên trong một cái: “Móa, nhỏ như vậy à, cậu mua cho trẻ em sơ sinh hả? Không đúng, trẻ em sơ sinh đều được bọc trong tã lót, ai lại mặc cái váy lộng lẫy như vậy chứ?”
Trong hộp quà màu xanh thẳm như bầu trời sao có ba bộ quần áo rất lộng lẫy. Hai chiếc váy, một bộ âu phục nhỏ màu trung tính. Váy cũng có phong cách khác biệt, một chiếc có phong cách Gothic của châu Âu, một chiếc là Hán phục cổ phong. Ba bộ này đều lấy màu đỏ đen làm màu sắc chủ đạo, trông vừa huyền bí vừa hoa lệ.
“Không phải cho người mặc đâu.” Dịch Quan đoạt lại hộp quà từ trong tay Bắc Phồn. Nghĩ rằng Vu Miểu Miểu sắp đến đây rồi, liền lấy sợi ruy băng ở bên cạnh ra định kết thành một cái nơ thật xinh đẹp.
“Không phải cho người mặc, vậy thì cậu tốn nhiều tiền như vậy để làm gì? Lên đồ cho búp bê à?” Đan Tuấn Nghị chê bai.
“Là cho búp bê đúng không?” Đông Vĩnh Nguyên nhìn kích thước nhỏ bé của quần áo là có thể đoán ra.
“Ừ.” Dịch Quan cười gật đầu, động tác trên tay rất nhanh chóng, một chiếc nơ xinh đẹp đã hoàn thành. Trước đây khi còn ở cô nhi viện, cậu ấy thường xuyên tết nơ cho váy của các em gái, nên đã luyện được tay nghề rồi.
“Búp bê nào?” Bắc Phồn sửng sốt, chưa phản ứng kịp.
“Con búp bê mà bà chủ thường ôm ấy.” Đông Vĩnh Nguyên nhắc nhở.
Được Đông Vĩnh Nguyên nhắc nhở, hai người liền nhớ lại kích thước của những bộ quần áo vừa rồi, hình như thực sự là thiết kế theo kích thước của búp bê.
“Cậu quay về nhà giàu, không những có tiền mà đầu óc cũng được khai thông rồi nhỉ? Công phu nịnh nọt này còn cao thủ hơn cả Đông Tử, lại còn nghĩ đến việc tặng quà cho búp bê của bà chủ, được đấy.” Đan Tuấn Nghị thực sự không ngấm nổi. Bưng trà rót nước hỏi han ân cần như Đông Tử thì cũng thôi đi, Dịch Quan lại còn nịnh bợ búp bê vải trong lòng bà chủ, có phải hơi quá rồi không?
“Thôi nhé thôi nhé, không phải như cậu nghĩ đâu.” Nếu như tôi nói với các cậu rằng búp bê biết động đậy biết nói chuyện, lại còn cứu em gái tôi thì không dọa các cậu chết khiếp mới là lạ: “Nhãn hiệu thời trang trẻ em này là một công ti con của nhà chúng tôi, tôi lấy những thứ này không tốn tiền.”
“À~” Lời này của cậu ấy vừa nói xong, Bắc Phồn và Đan Tuấn Nghị đều đã hiểu được. Hóa ra là đồ của nhà mình, bảo sao lại ra tay hào phóng như vậy.
Lúc này, trên tầng hai có tiếng mở cửa, mọi người vừa nghe là biết sếp sắp xuống dưới rồi, đồng thời chuyển tầm nhìn ra phía cửa lớn, quả nhiên bóng dáng của Vu Miểu Miểu đã xuất hiện trước cửa.
“Bà chủ.” Bốn người vội vàng chào Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu cười vẫy vẫy tay với bọn họ, chạy về phía Quý Lãng đang đi đến: “Tướng công.”
“Đi thôi.” Quý Lãng nắm tay Vu Miểu Miểu, không hề dừng lại mà tiếp tục đi ra bên ngoài phòng làm việc.
“Đợi một chút, bà chủ, tôi có thứ này cho cô.” Dịch Quan vội vàng cầm lấy cái hộp trên bàn, chạy đến trước mặt Vu Miểu Miểu.
“Đây là gì vậy?” Vu Miểu Miểu tò mò nhìn qua hộp quà tinh xảo trên tay Dịch Quan.
“Vài bộ quần áo.” Dịch Quan cười đáp.
“Cái gì?”
“Quần áo....a.” Dịch Quan vô thức trả lời hai chữ quần áo, nói xong rồi mới phát hiện ra có gì đó không đúng.
Đợi đã, câu ‘cái gì’ vừa rồi kia hình như không phải bà chủ hỏi, mà là...sếp hỏi.
Dịch Quan run rẩy nhìn ông chủ nhà mình, quả nhiên thấy được vẻ mặt u ám của sếp, dùng một ánh mắt sắc bén mà cậu ấy chưa bao giờ nhìn thấy để nhìn chằm chằm cậu ấy, khiến cậu ấy gần như không hít thở được.
Sao lại như vậy, mình đắc tội sếp rồi sao?
“Cái này là cho búp bê.”
“Đúng đúng, nhãn hiệu quần áo này là của nhà Dịch Quan, cậu ấy lấy vài bộ cho búp bê mặc.”
“Đúng vậy đúng vậy. Búp bê cũng nên có quần áo mới rồi, hai bộ quần áo kia cũng đã mặc được ba, bốn tháng.”
Ba người bên cạnh thấy Dịch Quan bị ánh mắt của sếp dọa cho cứng đờ bèn vội vàng đi đến giải vây. Thằng nhóc này tặng quà mà cũng không biết nói vào trọng điểm, trực tiếp tặng hộp quà đến trước mặt bà chủ. Chỉ nói là quần áo mà cũng không nói là tặng cho ai. Đây không phải tự tìm đường chết sao?
Quả nhiên, ba người vừa giải thích xong thì ánh mắt của Quý Lãng cũng dịu lại.
Dịch Quan chỉ cảm thấy toàn thân được thả lỏng, sau lưng đều đã ướt đẫm mồ hôi.
“Cho búp bê à?” Hai mắt Vu Miểu Miểu sáng lên. Cô đang định lên ứng dụng nào đó tìm một cửa hàng có thể may trang phục cố định để làm cho búp bê vài bộ quần áo mới.
“Đúng vậy, là cho búp bê. Nhà tôi có một nhãn hiệu thời trang trẻ em, sau này quần áo của búp bê đều do tôi lo hết, nếu cần thì cô nói với tôi một câu là được.” Dịch Quan lúc này cũng đã hồi phục tinh thần, vội vàng tiếp lời.
“Được, vậy tôi thay búp bê cảm ơn anh.” Vu Miểu Miểu nhận lấy hộp quà.
“Không...không có gì.” Tuy rằng búp bê là pháp khí của bà chủ, nhưng từ sau khi Dịch Quan biết được búp bê cũng có ý thức của riêng mình thì luôn muốn cảm ơn riêng với búp bê. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết nên tặng cho búp bê cái gì. Sau này em gái cậu ấy nói muốn cảm ơn cô nhi viện đã nuôi dưỡng cậu ấy trước kia nên định tặng một số lượng lớn quần áo trẻ em qua đó. Lúc này cậu ấy mới nhanh nhạy động não, tìm người may riêng những bộ quần áo này. Hơn nữa nguyên vật liệu đều là những thứ đắt nhất để bù đắp lại năm trăm tệ tổn thất trước kia.
Tuy rằng cậu ấy đã đề cử cho bà chủ mua cổ phiếu, cổ phiếu quả thực đã tăng. Nhưng mỗi lần nghĩ đến cảnh bà chủ vì năm trăm tệ mà bị mình làm cho nghèo túng, cậu ấy đều không kìm được mà muốn bồi thường.
“Đi thôi.” Quý Lãng vô cùng tự nhiên nhận lấy hộp quà trong tay Vu Miểu Miểu rồi cùng nhau rời khỏi văn phòng.
Trên đường lái xe đi đến biệt thự, Vu Miểu Miểu đã nhiều lần muốn mở hộp quà ra xem quần áo bên trong như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Nghĩ lại rằng dù sao lát nữa cũng đến biệt thự rồi, đến lúc đó sẽ để búp bê tự mở quà ra.
Khoảng hai mươi phút sau, xe đi vào biệt thự, Vu Miểu Miểu hăng hái bừng bừng ôm hộp quà xuống xe, đi vào phòng khách trong biệt thự. Vừa vào trong biệt thự, cô đã cảm thấy có gì đó không đúng, âm khí trong biệt thự hình như đã nặng hơn rất nhiều.
Không lẽ là có ma đi vào? Không thể như vậy chứ? Có búp bê và linh miêu ở đây, con ma nào dám lại gần?
“ A ha ha ha.” Trong lúc Vu Miểu Miểu đang nghi ngờ, búp bê cảm nhận được chủ nhân đã đến liền cười lớn từ tầng hầm chạy lên. Đôi chân ngắn cũn của búp bê lật đật chạy đến, nhào lên đùi của Vu Miểu Miểu, nhưng đầu lại quay về phía Quý Lãng, thốt lên một câu: “Đàn ông chằng có ai tốt đẹp cả.”
Vu Miểu Miểu cứng đờ.
Quý Lãng nhăn mày, đưa tay sang nhấc búp bê lên, xách đến trước mặt: “Mi vừa nói cái gì?”
“Đàn ông chẳng có ai tốt đẹp cả.” Búp bê lặp lại thêm một lần nữa.
“Búp bê, em nói gì vậy? Học được ở đâu ra thế?” Vu Miểu Miểu sợ Quý Lãng nổi đóa, liền vội vàng nghiêm mặt dạy dỗ.
Búp bê nghe vậy liền giơ một ngón tay chỉ về phía cầu thang.
Vu Miểu Miểu ngẩn ra, nghĩ đến âm khí mà cô vừa cảm nhận được.
“Xem ra lại ăn nhầm thứ gì rồi.” Quý Lãng đương nhiên cũng cảm nhận được âm khí trong biệt thự đã nhiều hơn, trực tiếp mang theo búp bê đi xuống tầng hầm. Anh cũng muốn xem xem là thứ bẩn thỉu gì đã dạy thói xấu cho búp bê nhà anh.
Vu Miểu Miểu muốn đến phòng làm việc tụ họp với Quý Lãng, sau đó cùng nhau đến biệt thự đưa Hạng Ninh đến địa phủ. Công Tôn Liên là người bản địa của Hải Thành, mỗi khi cuối tuần cũng thường hay về nhà. Hai người đi đến bên ngoài trường học, từ xa đã có thể nhìn thấy một chú trung niên khí chất nho nhã vẫy vẫy tay với bọn họ.
“Bố.” Công Tôn Liên cười, giới thiệu với Vu Miểu Miểu: “Miểu Miểu, đây là bố của tôi.”
“Cháu chào chú.” Vu Miểu Miểu theo Công Tôn Liên đi đến chào hỏi.
“Chào cháu.” Công Tôn Nguyên Minh hòa nhã nhìn Vu Miểu Miểu: “Chú nghe Tiểu Liên nói các cháu đều rất quan tâm chăm sóc con bé, làm phiền các cháu rồi.”
“Không phiền gì đâu ạ, chúng cháu đều chăm sóc lẫn nhau.” Vu Miểu Miểu cười đáp.
“Cháu muốn đi đâu vậy, chú đưa cháu đi?” Công Tôn Nguyên Minh có ấn tượng vô cùng tốt với những người bạn cùng phòng của con gái. Đã nhiều lần muốn đến trường mời các cô bé này ăn cơm, nhưng lại sợ như vậy quá đường đột. Nghĩ rằng đợi khi nào đó thích hợp sẽ bảo con gái mời bạn đến nhà chơi.
“Thôi ạ, cháu đã gọi xe rồi, bọn họ cũng đang trên đường đến.” Vu Miểu Miểu lắc đầu từ chối.
“Thôi được, vậy chúng ta đi trước đây.” Công Tôn Nguyên Minh cũng không cưỡng ép.
“Miểu Miểu, thứ hai gặp lại.” Công Tôn Liên vẫy tay với Vu Miểu Miểu rồi lên xe rời đi.
Xe đi được một đoạn, Công Tôn Liên không nhịn được mà hỏi bố mình: “Bố, không phải con đã nói cuối tuần này con ở lại trường rồi sao? Sao bỗng nhiên lại muốn con về nhà?”
“Ngày mai đến bệnh viện làm kiểm tra.” Công Tôn Nguyên Minh đáp.
Công Tôn Liên thắc mắc: “Không phải Trung Thu vừa mới kiểm tra sao? Đã được mấy ngày đâu ạ?”
Từ khi kết thúc tết Trung Thu đến nay mới chỉ có một tuần. thời gian này cô ta ăn ngon ngủ yên. Trái tim cũng không có gì bất thường.
“Việc kiểm tra ngày mai không giống như mọi lần, lần này là liên quan đến việc cấy ghép tim.” Công Tôn Nguyên Minh đáp.
“Ghép tim? Không phải con đang xếp thứ năm sao?” Bệnh của Công Tôn Liên cần phải cấy ghép tim thì mới có thể khỏi được, nhưng trên nước Hoa này không chỉ có mình cô ta bị bệnh tim, những người đợi tim như cô ta rất nhiều. Mà xếp thứ năm như cô ta nói chỉ là xếp trong những bệnh nhân cùng một nhóm máu như cô ta.
Tuy rằng những năm gần đây tư tưởng của mọi người đã tiến bộ hơn nhiều, đã có rất nhiều người tình nguyện ký giấy hiến tặng nội tạng, có nhiều người vì vậy đã được cứu sống. Nhưng luôn có một nhóm người không đợi được, đặc biệt là người bị bệnh tim. Một khi trái tim suy kiệt thì sẽ không có bất cứ thuốc thang hay máy móc nào có thể kéo dài tuổi thọ của bọn họ.
Khoảng nửa năm trước, bệnh tình của Công Tôn Liên bỗng nhiên chuyển biến xấu. Bác sĩ nói rằng thuốc không thể khống chế nổi nữa, chỉ còn lại duy nhất một biện pháp là thay tim. Bác sĩ cũng đã ghi tên của cô ta vào danh sách ghép tim vào lúc đầu tiên, trong những người bệnh cùng nhóm máu, vị trí của cô ta vẫn xếp thứ năm.
Vì vậy nếu cô ta muốn có được trái tim thích hợp thì bắt buộc phải có người tự nguyện hiến tặng, trong các phương diện điều kiện phù hợp với tình hình của cô ta thì phải tử vong một cách ngoài ý muốn thì mới được. Mà cô ta xếp thứ năm, vậy có nghĩa là năm người tử vong ngoài ý muốn phù hợp với những điều kiện thì mới đến lượt cô ta.
Tuy rằng Công Tôn Liên muốn sống sót, nhưng vừa nghĩ đến việc sự sống của mình được xây dựng dựa trên nền móng là cái chết của người khác thì cô ta không thể nào vui nổi. Hơn nữa dựa theo quá trình chờ đợi thông thường, với thứ tự của cô ta thì ít nhất phải đợi hai, ba năm thì mới được. Mà tim của cô ta nhiều nhất chỉ có thể gắng gượng trong một năm. Vì vậy, ngay từ đầu Công Tôn Liên chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ đợi được tim thích hợp, chỉ muốn sống một cách vui vẻ trong một năm còn lại này.
“Trong các người bệnh cùng nhóm máu với con, hiện tại con đã xếp thứ hai rồi. Bác sĩ Vương nói con có hi vọng sẽ đợi được tim trong vòng một năm.” Công Tôn Nguyên Minh kích động nói.
“Sao có thể chứ?” Vẻ mặt Công Tôn Liên kinh ngạc.
“Cụ thể ra sao thì bố cũng chưa hỏi, đợi ngày mai đến bệnh viện thì sẽ biết. Vậy nên Tiểu Liên, chúng ta nên chuẩn bị tâm lý rằng bất cứ lúc nào cũng có thể làm phẫu thuật, con biết chưa?” Công Tôn Nguyên Minh nói.
Công Tôn Liên nhẹ nhàng vâng một tiếng, vẻ mặt cũng trở nên kích động.
=
Phòng làm việc.
Thời gian hiển thị năm giờ bốn mươi lăm phút.
Quý Lãng luôn luôn tan làm đúng giờ vẫn chưa từ trên lầu đi xuống. Đối với việc này mọi người cũng không hề cảm thấy kỳ lạ, vì hôm nay là thứ sáu, mỗi khi đến thứ sáu bà chủ sẽ đến đón sếp tan làm.
Dịch Quan nhìn đồng hồ, mở đơn hàng chuyển phát mới nhận được sáng nay ra, bên trong là một hộp quà tinh xảo. Cậu ấy đỉnh sửa sang lại một chút, đợi lát nữa bà chủ đến rồi thì đem hộp quà tặng cho cô ấy.
“Tôi biết nhãn hiệu này.” Đan Tuấn Nghị nhìn qua logo trên hộp quà, không kìm được mà kinh ngạc nói: “Đây là một thương hiệu thời trang trẻ em vô cùng nổi tiếng trong nước, một bộ quần áo lên đến vài vạn đấy. Cái này của cậu còn là phiên bản thiết kế riêng. Này, cho dù cậu quay về nhà giàu rồi thì cũng đừng tặng cho các bạn nhỏ trong cô nhi viện những quần áo đắt tiền như vậy chứ. Còn không bằng trước đây trực tiếp quyên tiền.”
“Tôi xem nào.” Bắc Phồn nghe xong cũng đi đến, thậm chí còn nhanh tay mở nắp hộp quà ra, nhìn những thứ bên trong một cái: “Móa, nhỏ như vậy à, cậu mua cho trẻ em sơ sinh hả? Không đúng, trẻ em sơ sinh đều được bọc trong tã lót, ai lại mặc cái váy lộng lẫy như vậy chứ?”
Trong hộp quà màu xanh thẳm như bầu trời sao có ba bộ quần áo rất lộng lẫy. Hai chiếc váy, một bộ âu phục nhỏ màu trung tính. Váy cũng có phong cách khác biệt, một chiếc có phong cách Gothic của châu Âu, một chiếc là Hán phục cổ phong. Ba bộ này đều lấy màu đỏ đen làm màu sắc chủ đạo, trông vừa huyền bí vừa hoa lệ.
“Không phải cho người mặc đâu.” Dịch Quan đoạt lại hộp quà từ trong tay Bắc Phồn. Nghĩ rằng Vu Miểu Miểu sắp đến đây rồi, liền lấy sợi ruy băng ở bên cạnh ra định kết thành một cái nơ thật xinh đẹp.
“Không phải cho người mặc, vậy thì cậu tốn nhiều tiền như vậy để làm gì? Lên đồ cho búp bê à?” Đan Tuấn Nghị chê bai.
“Là cho búp bê đúng không?” Đông Vĩnh Nguyên nhìn kích thước nhỏ bé của quần áo là có thể đoán ra.
“Ừ.” Dịch Quan cười gật đầu, động tác trên tay rất nhanh chóng, một chiếc nơ xinh đẹp đã hoàn thành. Trước đây khi còn ở cô nhi viện, cậu ấy thường xuyên tết nơ cho váy của các em gái, nên đã luyện được tay nghề rồi.
“Búp bê nào?” Bắc Phồn sửng sốt, chưa phản ứng kịp.
“Con búp bê mà bà chủ thường ôm ấy.” Đông Vĩnh Nguyên nhắc nhở.
Được Đông Vĩnh Nguyên nhắc nhở, hai người liền nhớ lại kích thước của những bộ quần áo vừa rồi, hình như thực sự là thiết kế theo kích thước của búp bê.
“Cậu quay về nhà giàu, không những có tiền mà đầu óc cũng được khai thông rồi nhỉ? Công phu nịnh nọt này còn cao thủ hơn cả Đông Tử, lại còn nghĩ đến việc tặng quà cho búp bê của bà chủ, được đấy.” Đan Tuấn Nghị thực sự không ngấm nổi. Bưng trà rót nước hỏi han ân cần như Đông Tử thì cũng thôi đi, Dịch Quan lại còn nịnh bợ búp bê vải trong lòng bà chủ, có phải hơi quá rồi không?
“Thôi nhé thôi nhé, không phải như cậu nghĩ đâu.” Nếu như tôi nói với các cậu rằng búp bê biết động đậy biết nói chuyện, lại còn cứu em gái tôi thì không dọa các cậu chết khiếp mới là lạ: “Nhãn hiệu thời trang trẻ em này là một công ti con của nhà chúng tôi, tôi lấy những thứ này không tốn tiền.”
“À~” Lời này của cậu ấy vừa nói xong, Bắc Phồn và Đan Tuấn Nghị đều đã hiểu được. Hóa ra là đồ của nhà mình, bảo sao lại ra tay hào phóng như vậy.
Lúc này, trên tầng hai có tiếng mở cửa, mọi người vừa nghe là biết sếp sắp xuống dưới rồi, đồng thời chuyển tầm nhìn ra phía cửa lớn, quả nhiên bóng dáng của Vu Miểu Miểu đã xuất hiện trước cửa.
“Bà chủ.” Bốn người vội vàng chào Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu cười vẫy vẫy tay với bọn họ, chạy về phía Quý Lãng đang đi đến: “Tướng công.”
“Đi thôi.” Quý Lãng nắm tay Vu Miểu Miểu, không hề dừng lại mà tiếp tục đi ra bên ngoài phòng làm việc.
“Đợi một chút, bà chủ, tôi có thứ này cho cô.” Dịch Quan vội vàng cầm lấy cái hộp trên bàn, chạy đến trước mặt Vu Miểu Miểu.
“Đây là gì vậy?” Vu Miểu Miểu tò mò nhìn qua hộp quà tinh xảo trên tay Dịch Quan.
“Vài bộ quần áo.” Dịch Quan cười đáp.
“Cái gì?”
“Quần áo....a.” Dịch Quan vô thức trả lời hai chữ quần áo, nói xong rồi mới phát hiện ra có gì đó không đúng.
Đợi đã, câu ‘cái gì’ vừa rồi kia hình như không phải bà chủ hỏi, mà là...sếp hỏi.
Dịch Quan run rẩy nhìn ông chủ nhà mình, quả nhiên thấy được vẻ mặt u ám của sếp, dùng một ánh mắt sắc bén mà cậu ấy chưa bao giờ nhìn thấy để nhìn chằm chằm cậu ấy, khiến cậu ấy gần như không hít thở được.
Sao lại như vậy, mình đắc tội sếp rồi sao?
“Cái này là cho búp bê.”
“Đúng đúng, nhãn hiệu quần áo này là của nhà Dịch Quan, cậu ấy lấy vài bộ cho búp bê mặc.”
“Đúng vậy đúng vậy. Búp bê cũng nên có quần áo mới rồi, hai bộ quần áo kia cũng đã mặc được ba, bốn tháng.”
Ba người bên cạnh thấy Dịch Quan bị ánh mắt của sếp dọa cho cứng đờ bèn vội vàng đi đến giải vây. Thằng nhóc này tặng quà mà cũng không biết nói vào trọng điểm, trực tiếp tặng hộp quà đến trước mặt bà chủ. Chỉ nói là quần áo mà cũng không nói là tặng cho ai. Đây không phải tự tìm đường chết sao?
Quả nhiên, ba người vừa giải thích xong thì ánh mắt của Quý Lãng cũng dịu lại.
Dịch Quan chỉ cảm thấy toàn thân được thả lỏng, sau lưng đều đã ướt đẫm mồ hôi.
“Cho búp bê à?” Hai mắt Vu Miểu Miểu sáng lên. Cô đang định lên ứng dụng nào đó tìm một cửa hàng có thể may trang phục cố định để làm cho búp bê vài bộ quần áo mới.
“Đúng vậy, là cho búp bê. Nhà tôi có một nhãn hiệu thời trang trẻ em, sau này quần áo của búp bê đều do tôi lo hết, nếu cần thì cô nói với tôi một câu là được.” Dịch Quan lúc này cũng đã hồi phục tinh thần, vội vàng tiếp lời.
“Được, vậy tôi thay búp bê cảm ơn anh.” Vu Miểu Miểu nhận lấy hộp quà.
“Không...không có gì.” Tuy rằng búp bê là pháp khí của bà chủ, nhưng từ sau khi Dịch Quan biết được búp bê cũng có ý thức của riêng mình thì luôn muốn cảm ơn riêng với búp bê. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết nên tặng cho búp bê cái gì. Sau này em gái cậu ấy nói muốn cảm ơn cô nhi viện đã nuôi dưỡng cậu ấy trước kia nên định tặng một số lượng lớn quần áo trẻ em qua đó. Lúc này cậu ấy mới nhanh nhạy động não, tìm người may riêng những bộ quần áo này. Hơn nữa nguyên vật liệu đều là những thứ đắt nhất để bù đắp lại năm trăm tệ tổn thất trước kia.
Tuy rằng cậu ấy đã đề cử cho bà chủ mua cổ phiếu, cổ phiếu quả thực đã tăng. Nhưng mỗi lần nghĩ đến cảnh bà chủ vì năm trăm tệ mà bị mình làm cho nghèo túng, cậu ấy đều không kìm được mà muốn bồi thường.
“Đi thôi.” Quý Lãng vô cùng tự nhiên nhận lấy hộp quà trong tay Vu Miểu Miểu rồi cùng nhau rời khỏi văn phòng.
Trên đường lái xe đi đến biệt thự, Vu Miểu Miểu đã nhiều lần muốn mở hộp quà ra xem quần áo bên trong như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Nghĩ lại rằng dù sao lát nữa cũng đến biệt thự rồi, đến lúc đó sẽ để búp bê tự mở quà ra.
Khoảng hai mươi phút sau, xe đi vào biệt thự, Vu Miểu Miểu hăng hái bừng bừng ôm hộp quà xuống xe, đi vào phòng khách trong biệt thự. Vừa vào trong biệt thự, cô đã cảm thấy có gì đó không đúng, âm khí trong biệt thự hình như đã nặng hơn rất nhiều.
Không lẽ là có ma đi vào? Không thể như vậy chứ? Có búp bê và linh miêu ở đây, con ma nào dám lại gần?
“ A ha ha ha.” Trong lúc Vu Miểu Miểu đang nghi ngờ, búp bê cảm nhận được chủ nhân đã đến liền cười lớn từ tầng hầm chạy lên. Đôi chân ngắn cũn của búp bê lật đật chạy đến, nhào lên đùi của Vu Miểu Miểu, nhưng đầu lại quay về phía Quý Lãng, thốt lên một câu: “Đàn ông chằng có ai tốt đẹp cả.”
Vu Miểu Miểu cứng đờ.
Quý Lãng nhăn mày, đưa tay sang nhấc búp bê lên, xách đến trước mặt: “Mi vừa nói cái gì?”
“Đàn ông chẳng có ai tốt đẹp cả.” Búp bê lặp lại thêm một lần nữa.
“Búp bê, em nói gì vậy? Học được ở đâu ra thế?” Vu Miểu Miểu sợ Quý Lãng nổi đóa, liền vội vàng nghiêm mặt dạy dỗ.
Búp bê nghe vậy liền giơ một ngón tay chỉ về phía cầu thang.
Vu Miểu Miểu ngẩn ra, nghĩ đến âm khí mà cô vừa cảm nhận được.
“Xem ra lại ăn nhầm thứ gì rồi.” Quý Lãng đương nhiên cũng cảm nhận được âm khí trong biệt thự đã nhiều hơn, trực tiếp mang theo búp bê đi xuống tầng hầm. Anh cũng muốn xem xem là thứ bẩn thỉu gì đã dạy thói xấu cho búp bê nhà anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook