Vu sư
-
Chương 73
Hải Thành, quán bar trên đường phố.
Đây là một trong những nơi sầm uất nhất của Hải Thành, nhất là vào buổi tối. Vào ban ngày, một nhóm nam nữ trẻ tuổi đều sẽ đổi một khuôn mặt khác để xuất hiện ở đây. Hoặc là gợi cảm xinh đẹp, hoặc là phóng túng ngang ngược. Không cần biết gia sản, xuất thân, chỉ cần ưng ý là sẽ có một cuộc nhân duyên ngắn ngủi.
Lúc này, một người phụ nữ ra dáng lãnh đạo mặc trang phục chuyên nghiệp, tóc búi cao, gương mặt mộc mạc đơn giản từ trên taxi đi xuống đứng trước cửa một trong những quán bar trong đó, lưỡng lự không tiến lên.
Cho dù là trang phục hay khí chất thì người phụ nữ kia đều không thích hợp với nơi này, xung quanh có những ánh mắt ngạc nhiên sửng sốt. Không lẽ đây là một bạn gái chính thất nào đó đến bắt gian phu đấy chứ?
Sắc mặt người phụ nữ rất căng thẳng, chần chừ lưỡng lự. Dường như cô ấy muốn đi vào trong, nhưng cứ do dự không thể bước lên bậc thềm.
“Cô thiếu dũng khí thì để tôi cho cô nhé?” Bỗng nhiên, sau lưng người phụ nữ vang lên một âm thanh kỳ lạ, người phụ nữ vô cùng kinh ngạc mà quay người lại, gương mặt đối diện với cô xùy một tiếng.
Người phụ nữ trước hết là ngẩn ra, sau khi quay lại thì dường như đã thay đổi thành một người khác. Vẻ mặt căng thẳng biến mất, thay vào đó là sự quyến rũ cho đến tận xương tủy.
Khóe mắt của người phụ nữ mang theo ý cười, bỗng nhiên đưa tay lên tháo búi tóc của mình xuống, mái tóc dài xõa ra, lay động theo gió. Sau đó cô ấy lại cởi cúc trên cổ áo sơ mi của mình, cởi cho đến tận ngực, lộ ra dây áo lót ren gợi cảm. Sau đó, cô ấy lại lấy một thỏi son từ trong túi xách ra, khẽ nâng cằm lên. Tô màu son màu đỏ xinh đẹp lên môi dưới ánh mắt của mọi người.
Những động tác này đều được thực hiện một cách lưu loát, không hề cần đến một phút để thực hiện. Động tác như mây bay nước chảy, toàn bộ quá trình đều lộ vẻ quyến rũ. Dường như chỉ cần quay đầu một cái thì sẽ thay đổi một linh hồn.
“WOW” Xung quanh không khỏi vang lên những âm thanh thán phục, còn có một số người huýt sáo với người phụ nữ kia. Sự mê hoặc kiểu phút trước còn cấm dục, phút sau đã gợi cảm này thật sự là rất trí mạng.
Cô ấy hất tóc một cái, nhìn về phía phát ra âm thanh lớn nhất, cười quyến rũ một cái, rồi nhẹ nhàng chớp mắt, vô cùng mê hoặc mà nói: “Muốn ngủ với tôi không?”
“Muốn, muốn.”
Từng giọng nói vang lên liên tiếp, trong chốc lát đã có bốn, năm người đàn ông đi đến vây quanh, cùng với người phụ nữ đi vào cửa lớn của quán bar.
Dung mạo của người phụ nữ này không được coi là xinh đẹp nhất trong quán bar, nhưng sự xinh đẹp tao nhã một cách rõ ràng đó khiến người ta không kìm được mà bị thu hút.
“Đáng tiếc là tôi không sống ở thời đại này.” Ma nữ đó có dung mạo dịu dàng xinh đẹp, khóe mắt chân mày đều mang theo sự tao nhã đến cực điểm, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều vô ý như trêu ghẹo người khác, cho dù những người xung quanh không một ai có thể nhìn thấy cô ta.
Cô ta vui mừng nhìn bóng dáng đi vào, đúng lúc cô ta đang định tìm mục tiêu tiếp theo thì một luồng không khí cực nóng bỗng nhiên lao đến từ sau lưng. Ma nữ theo bản năng nghiêng mình né tránh, một tấm bùa màu vàng bay thẳng qua bên cạnh cô ta.
“A, lại là anh à?” Ma nữ nâng mắt lên nhìn, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc giản dị đang đứng cách đó không xa, nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng. Sự chán ghét trong mắt anh ta dường như đã biến thành bản chất.
“Anh đẹp trai, tôi đi cùng anh một đêm, anh đừng giết tôi có được không?” Ma nữ bày ra một bộ dạng sợ sệt, vẻ mặt lập tức trở nên điềm đạm đáng yêu. Thậm chí trong còn rưng rưng nước mắt, khiến người ta không kìm được mà xót thương.
Lúc này, một cặp nam nữ từ trong quán bar đi ra, đi qua bên cạnh ma nữ. Gương mặt mang theo ý cười của cô ta bỗng nhiên thay đổi, nhìn người đàn ông bên cạnh một cách đáng thương.
Người đàn ông kia khựng lại, thấy bạn gái mà mình vừa dụ dỗ được bỗng nhiên thay đổi vẻ mặt, tưởng rằng cô ta hối hận rồi, đang định lên tiếng hỏi thì bỗng nhiên nghe thấy bạn gái nói một cách đáng thương rằng: “Anh à, em sợ đau, lát nữa anh có thể dịu dàng một chút được không?”
Tuy rằng người đàn ông kia không biết tại sao mỹ nhân vừa rồi còn to gan nhiệt tình bỗng nhiên lại biến thành đóa hoa trắng mỏng manh yếu đuối. Nhưng bộ dạng thế này, anh ta cũng không thấy ghét. Vì vậy liền liên tục đồng ý, đưa cô ta rời đi, đồng thời lòng tự tôn của đàn ông cũng rất được thỏa mãn.
“Ác quỷ, hôm nay ta sẽ thu thập mi.” Người thanh niên kia thấy cảnh tượng này, dường như bị gợi nhớ lại hồi ức không vui gì đó. Lập tức nổi giận đùng đùng, hai tay cầm bùa chú xông đến.
“Ai nha nha, tôi không phải là ác quỷ, tôi là quỷ xinh đẹp.” Ma nữ cười nũng nịu rồi né tránh, cơ thể nhanh chóng lóe lên, trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía sau thanh niên bắt quỷ, đồng thời đồng thời cắn nhẹ lên tai của anh ta một cái.
“Cô!” Anh ta giận dữ, không thèm quay đầu mà ném bùa đuổi quỷ qua, công kích ma nữ.
Ma nữ vẫn tiếp tục cười nũng nịu, cũng không trêu chọc thanh niên kia nữa, quay người bỏ chạy.
Ma nữ chạy rất nhanh, vì hồn ma có thể chất đi xuyên tường nên cô ta vốn có thể chạy trốn một cách nhanh chóng. Nhưng người thanh niên kia hình như rất có kinh nghiệm, mỗi lần ma nữ định xuyên tường mà chạy thì anh ta luôn dùng phù chú và pháp khí để phong ấn bức tường, khiến cho ma nữ không thể đi qua.
Một người một quỷ cứ chạy như vậy rất lâu, dần đần chạy đến một ngõ hẻm ít người. Ma nữ sau vài lần không thể chạy xuyên tường, thấy người thanh niên kia càng đuổi càng đến gần thì không kìm được mà có chút nóng ruột, nhưng giọng điệu khi nói chuyện vẫn rất nũng nịu: “Hứa Uy, nếu anh thích tôi thì cứ việc nói thẳng, làm một cái bảng hiệu nói rằng tôi là thuộc về anh thì tôi sẽ thành vợ ma của anh rồi.”
Người thanh niên đuổi theo ma nữ chính là Hứa Uy, Hứa Uy không để ý đến cô ta, đẩy nhanh động tác truy kích, động thời không ngừng phóng bùa chú ra. Chỉ cần một tấm bùa có thể đánh lên người ma nữ thì hôm nay anh ta có thể trừ bỏ con ác quỷ này.
“Anh nhìn tôi này, tôi xinh đẹp hơn bạn gái cũ của anh rất nhiều, anh sẽ không bị thiệt đâu. Hơn nữa kỹ thuật của tôi rất tốt, bảo đảm sẽ khiến anh dục tiên dục tử.” Ma nữ tiếp tục nói.”
“Im miệng!” Hứa Uy vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng.
“Đã hai năm rồi, anh có cần đến mức này không? Khi đó nếu như không phải anh kiên quyết đòi bắt tôi thì tôi có cần đến tìm bạn gái anh không?” Ma nữ vừa bay vừa hét.
“Ta bảo mi câm miệng.” Sắc mặt Hứa Uy dữ tợn, càng lúc càng ném nhiều bùa chú ra.
Ma nữ mừng thầm, quả nhiên đàn ông bị cắm sừng thì có thể ghi hận cả đời. Đã lâu như vậy rồi, cứ hễ nhắc đến chuyện đó là người này vẫn kích động như vậy.
“Lúc đó tôi đã giải thích với anh rồi, oán khí của tôi khi đó chỉ phóng tới *** của con người, nhưng sẽ không thay đổi suy nghĩ của con người.” Ma nữ nói lớn, giọng nói còn mang theo sự khẩn thiết: “Bạn gái của anh khi đó đã thích anh chàng trắng trẻo kia rồi. Cho dù không có tôi, nhiều nhất là ba tháng cô ta sẽ đi ngoại tình."
Trước kia mỗi lần nói đến đây, Hứa Uy đều sẽ nổi giận bừng bừng, sau đó sẽ mất đi lý trí, sau đó ma nữ có thể nhân lúc tâm trạng của anh ta hoảng loạn mà bỏ chạy. Nhưng hôm nay, hình như Hứa Uy đã chuẩn bị đầy đủ. Anh ta không hề giận đến tím mặt như những lần trước mà rút ra một chiếc roi da tỏa ra linh khí dày đặc, đánh từng đợt trí mạng về phía ma nữ.
Một tiếng ‘bốp’ vang lên, roi da đánh một đòn thật mạnh lên lưng của ma nữ khiến cô ta ngã lăn ra đất.
Ma nữ bị đánh đến ngã nhào ra đất. Nhưng cho dù bị ngã thì bộ dạng đó vẫn khiến người ta cảm thấy thương tiếc, cô ta u oán nhìn Hứa Uy: “A, đồ xấu xa. Đánh người ta đau quá.”
Hứa Uy truy đuổi con ma nữ này đã hai năm. Chỉ cần có manh mối của ma nữ này thì nhất định sẽ đuổi đến. Anh ta vô cùng quen thuộc với mọi mánh khóe của ma nữ. Nhưng cho dù là quen thuộc thì mỗi lần nhìn thấy cũng không kìm được mà cáu kỉnh.
“Vô sỉ, phóng đãng.” Hứa Uy không chút thương hương tiếc ngọc nâng roi lên, muốn quất cho cô ta thêm một roi nữa để cô ta không nhúc nhích nổi, rồi dùng bùa chú phong ấn lại.
Đúng lúc này, một bóng dáng màu đen bỗng nhiên từ trong con ngõ bên cạnh chạy ra.
“Meo.” Cùng với một tiếng mèo kêu, ma nữ bị mèo mun ngoạm cổ rồi kéo ra, tránh được đòn roi của Hứa Uy.
“Linh miêu?” Hứa Uy ngẩn ra, con mèo mun này toàn thân đầy linh khí, vừa nhìn đã biết là một con linh miêu thông linh.
Có điều, tại sao con linh miêu này phải cứu ma nữ? Linh Miêu trời sinh đã khắc chế âm tà, lẽ ra nó cũng phải ghét ma nữ này mới đúng.
“Meo~” Mèo mun kêu một tiếng với Hứa Uy.
Hứa Uy không hiểu nó có ý gì, chỉ nói: “Con ma nữ này là ta bắt được, mi trả nó lại cho ta.”
“Hứa Uy, không phải là anh muốn có tôi sao? Tôi đi với anh.” Lúc này ma nữ thật sự hi vọng rằng mình sẽ bị Hứa Uy bắt đi. Tuy rằng Hứa Uy cũng muốn bắt cô ta, nhưng suy cho cùng anh ta vẫn là người, hơn nữa còn là một người đàn ông. Cô ta không tin có người đàn ông nào có thể chống lại mị lực của mình. Nhưng mèo thì không như vậy, cho dù cô ta có phong hoa tuyệt đại, Đát Kỳ tái thế thì cũng không thể mê hoặc một con mèo. Hơn nữa, vừa rồi răng nanh của con mèo kia cắn lên cổ của cô ta, còn đáng sợ hơn roi da của Hứa Uy nhiều.
“Meo!” Mèo mun hung hăng dậm chân một cái, kêu một tiếng đầy sắc nhọn với Hứa Uy.
“Mi có ý gì vậy?” Hứa Uy có thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng mèo mun dường như đang nói chuyện với anh ta.
“Đại Hổ nói, cậu ấy muốn có con ma này, anh không được giành.” Thấy Hứa Uy không hiểu được ý của mèo mun, Hạng Ninh vẫn luôn trốn trên lưng mèo không nhịn được mà lên tiếng.
Ánh mắt Hứa Uy lạnh xuống, đợi đến khi nhận dạng một cách kỹ càng về linh hồn trong con búp bê trên lưng mèo kia xong liền vô cùng kinh ngạc mà lên tiếng: “Mi là quỷ nhỏ.”
Hạng Ninh cũng nhận ra Hứa Uy, người này cùng với hai đạo sĩ nữa đã từng đi bắt nó, khi đó nó suýt chút nữa đã bị đánh cho hồn phi phách tán: “Tôi...bây giờ tôi đã không còn là lệ quỷ nữa rồi.”
Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, Hạng Ninh không kìm được mà có chút sợ sệt.
“Không phải lệ quỷ thì không thể ở lại nhân gian được nữa. Giờ ta sẽ đưa mi đến địa phủ.” Hứa Uy nói rồi đưa ra một tấm bùa, ngắm về phía Hạng Ninh trong búp bê.
“Meo!” Mèo mun nổi giận. Người này xem trọng người hầu ma tương lai của nó thì cũng thôi đi, vậy mà còn muốn đưa người hầu ma cũ của nó đi trước.
Người có thể nhịn, nhưng mèo thì không thể nhịn.
Mèo mun nhảy lên không trung, tránh khỏi tấm bùa mà Hứa Uy ném đến. Đồng thời nghiêng đầu kêu về phía ngõ hẽm mà vừa nãy nó đi từ trong đó ra.
Sau đó, một loạt tiếng trẻ con quỷ dị từ trong ngõ vang lên.
“Đi chết đi chết đi chết~ a ha ha ha” Một con búp bê vải chỉ cao đến bắp chân người trưởng thành lục cục chạy ra từ trong ngõ, gương mặt nó sống động, vẻ mặt mang theo ý cười. Sau khi từ trong ngõ đi ra, nó quay về phía Hứa Uy, để lộ ra một gương mặt cười còn lớn hơn vừa nãy.
Hứa Uy hoảng hốt, sợ hãi lui về sau vài bước: “Mi là...búp bê của Vu Miểu Miểu.”
Hứa Uy nhận ra nó.
“Đi chết đi chết!” Búp bê cười gật đầu, tỏ ý rằng anh đã đoán đúng, tôi chính là búp bê.
“Meo, meo meo meo!” Mèo mun bỗng nhiên kêu với ma nữ vài tiếng.
Búp bê quay đầu, nhìn về phía ma nữ, khóe miệng vốn đang cười toe toét nay càng cười rạng rỡ hơn. Nó phấn khởi chạy về phía ma nữ.
Ma nữ kia đã chết nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ nhìn thấy một con búp bê quỷ dị như thế. Hơn nữa ánh mắt của con búp bê này rõ ràng là đang muốn ăn cô ta. Ma nữ lập tức bị dọa cho hết hồn, hoảng hốt kêu la: “A, mi đừng đến đây, đừng đến đây. Hứa Uy, cứu tôi.”
Hứa Uy nghe thấy âm thanh kêu cứu của ma nữ, sắc mặt liền đen kịt lại. Nếu như để người không biết nội tình nhìn thấy thì còn tưởng anh ta và ma nữ có quan hệ mờ ám gì đó. Căn bản là không tưởng tượng được rằng, một phút trước anh ta cũng đang truy sát con ma nữ này.
“Vu Miểu Miểu đâu?” Búp bê ở đây, vậy Vu Miểu Miểu chắc chắn cũng sẽ ở gần đây. Hứa Uy quay đầu nhìn về phía ngõ nhỏ mà vừa rồi búp bê mới đi ra, dường như Vu Miểu Miểu có thể đi ra từ đó bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, hai mắt của mèo mun lóe lên, lấy sức nhảy vọt lên một cái, quay về bên cạnh ma nữ. Sau đó dùng chân trước tát một cái thật mạnh lên mi tâm của ma nữ. Trong tiếng kêu thảm thiết của ma nữ, cô ta liền biến thành một quả cầu linh hồn rồi bị linh miêu ngoạm lấy.
“Mi...” Hứa Uy tức giận. Con mèo mun này lại nhân lúc anh ta không chú ý mà đoạt lấy ma nữ.
Mèo mun không thèm cho Hứa Uy thời gian phản ứng lại, một phút cũng không dừng, ngậm lấy quả cầu linh hồn quay đầu bỏ chạy. Lúc này là đêm khuya, mèo mun trong nháy mắt đã hòa nhập vào đêm đen rồi biến mất. Nếu như Hứa Uy muốn đuổi theo thì không phải là không có cách. Dù sao thì trên người ma nữ kia cũng có khí tức linh lực của anh ta, nhưng con búp bê trước mặt này...
Hứa Uy nhìn nó, nó cũng đang nhìn anh ta. Hơn nữa, búp bê còn lịch sự hơn Hứa Uy nhiều, từ đầu đến cuối nó vẫn luôn duy trì nụ cười, hơn nữa còn không ngừng nói lời thoại.
“Đau khổ không? Tuyệt vọng không? Muốn ngủ cùng ta không?” Lời thoại của búp bê càng lúc càng thuần thục, lúc này đã có thể muốn nói câu nào thì nói câu đó rồi.
“...” Uy hiếp. Đây chính là một sự uy hiếp trắng trợn.
Hứa Uy hận không thể đi đến bắt con búp bê này lại dùng một mồi lửa đốt đi. Nhưng nghĩ đến kết cục của Điền Thành trong tổ thanh tra không lâu trước đó, bị bại liệt cộng thêm không thể tự đi vệ sinh trong tròn một tháng. Lời nguyền sống không bằng chết đó, chính là do con búp bê trước mắt này hạ.
Chết tiệt, con búp bê này quả thực quá quỷ dị.
“Meo.” Lúc này ở phía xa lại có một tiếng mèo kêu truyền đến.
Sau khi búp bê nghe được thì bỗng nhiên quay người, không ngừng bước đôi chân nhỏ ngắn cũn, lại chạy lộc cộc về phía ngõ hẻm. Rất rõ ràng, con búp bê lời nguyền này là phòng tuyến giữ chân sau cùng dành cho anh ta. Con mèo mun đó nhân cơ hội cướp ma nữ đi. Đợi đến khi chạy được xa rồi thì lại cho rút quân về.
Lại còn có chiến thuật?
“Khinh người quá đáng, Vu Miểu Miểu, cô khinh người quá đáng.” Hứa Uy quất một roi thật mạnh xuống mặt đất, khiến một đám bụi bặm nổi lên.
Nếu cô đích thân đến, tôi thừa nhận là tôi đánh không lại cô. Nhưng cô lại phái một con mèo đến sỉ nhục tôi!
Đây là một trong những nơi sầm uất nhất của Hải Thành, nhất là vào buổi tối. Vào ban ngày, một nhóm nam nữ trẻ tuổi đều sẽ đổi một khuôn mặt khác để xuất hiện ở đây. Hoặc là gợi cảm xinh đẹp, hoặc là phóng túng ngang ngược. Không cần biết gia sản, xuất thân, chỉ cần ưng ý là sẽ có một cuộc nhân duyên ngắn ngủi.
Lúc này, một người phụ nữ ra dáng lãnh đạo mặc trang phục chuyên nghiệp, tóc búi cao, gương mặt mộc mạc đơn giản từ trên taxi đi xuống đứng trước cửa một trong những quán bar trong đó, lưỡng lự không tiến lên.
Cho dù là trang phục hay khí chất thì người phụ nữ kia đều không thích hợp với nơi này, xung quanh có những ánh mắt ngạc nhiên sửng sốt. Không lẽ đây là một bạn gái chính thất nào đó đến bắt gian phu đấy chứ?
Sắc mặt người phụ nữ rất căng thẳng, chần chừ lưỡng lự. Dường như cô ấy muốn đi vào trong, nhưng cứ do dự không thể bước lên bậc thềm.
“Cô thiếu dũng khí thì để tôi cho cô nhé?” Bỗng nhiên, sau lưng người phụ nữ vang lên một âm thanh kỳ lạ, người phụ nữ vô cùng kinh ngạc mà quay người lại, gương mặt đối diện với cô xùy một tiếng.
Người phụ nữ trước hết là ngẩn ra, sau khi quay lại thì dường như đã thay đổi thành một người khác. Vẻ mặt căng thẳng biến mất, thay vào đó là sự quyến rũ cho đến tận xương tủy.
Khóe mắt của người phụ nữ mang theo ý cười, bỗng nhiên đưa tay lên tháo búi tóc của mình xuống, mái tóc dài xõa ra, lay động theo gió. Sau đó cô ấy lại cởi cúc trên cổ áo sơ mi của mình, cởi cho đến tận ngực, lộ ra dây áo lót ren gợi cảm. Sau đó, cô ấy lại lấy một thỏi son từ trong túi xách ra, khẽ nâng cằm lên. Tô màu son màu đỏ xinh đẹp lên môi dưới ánh mắt của mọi người.
Những động tác này đều được thực hiện một cách lưu loát, không hề cần đến một phút để thực hiện. Động tác như mây bay nước chảy, toàn bộ quá trình đều lộ vẻ quyến rũ. Dường như chỉ cần quay đầu một cái thì sẽ thay đổi một linh hồn.
“WOW” Xung quanh không khỏi vang lên những âm thanh thán phục, còn có một số người huýt sáo với người phụ nữ kia. Sự mê hoặc kiểu phút trước còn cấm dục, phút sau đã gợi cảm này thật sự là rất trí mạng.
Cô ấy hất tóc một cái, nhìn về phía phát ra âm thanh lớn nhất, cười quyến rũ một cái, rồi nhẹ nhàng chớp mắt, vô cùng mê hoặc mà nói: “Muốn ngủ với tôi không?”
“Muốn, muốn.”
Từng giọng nói vang lên liên tiếp, trong chốc lát đã có bốn, năm người đàn ông đi đến vây quanh, cùng với người phụ nữ đi vào cửa lớn của quán bar.
Dung mạo của người phụ nữ này không được coi là xinh đẹp nhất trong quán bar, nhưng sự xinh đẹp tao nhã một cách rõ ràng đó khiến người ta không kìm được mà bị thu hút.
“Đáng tiếc là tôi không sống ở thời đại này.” Ma nữ đó có dung mạo dịu dàng xinh đẹp, khóe mắt chân mày đều mang theo sự tao nhã đến cực điểm, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều vô ý như trêu ghẹo người khác, cho dù những người xung quanh không một ai có thể nhìn thấy cô ta.
Cô ta vui mừng nhìn bóng dáng đi vào, đúng lúc cô ta đang định tìm mục tiêu tiếp theo thì một luồng không khí cực nóng bỗng nhiên lao đến từ sau lưng. Ma nữ theo bản năng nghiêng mình né tránh, một tấm bùa màu vàng bay thẳng qua bên cạnh cô ta.
“A, lại là anh à?” Ma nữ nâng mắt lên nhìn, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc giản dị đang đứng cách đó không xa, nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng. Sự chán ghét trong mắt anh ta dường như đã biến thành bản chất.
“Anh đẹp trai, tôi đi cùng anh một đêm, anh đừng giết tôi có được không?” Ma nữ bày ra một bộ dạng sợ sệt, vẻ mặt lập tức trở nên điềm đạm đáng yêu. Thậm chí trong còn rưng rưng nước mắt, khiến người ta không kìm được mà xót thương.
Lúc này, một cặp nam nữ từ trong quán bar đi ra, đi qua bên cạnh ma nữ. Gương mặt mang theo ý cười của cô ta bỗng nhiên thay đổi, nhìn người đàn ông bên cạnh một cách đáng thương.
Người đàn ông kia khựng lại, thấy bạn gái mà mình vừa dụ dỗ được bỗng nhiên thay đổi vẻ mặt, tưởng rằng cô ta hối hận rồi, đang định lên tiếng hỏi thì bỗng nhiên nghe thấy bạn gái nói một cách đáng thương rằng: “Anh à, em sợ đau, lát nữa anh có thể dịu dàng một chút được không?”
Tuy rằng người đàn ông kia không biết tại sao mỹ nhân vừa rồi còn to gan nhiệt tình bỗng nhiên lại biến thành đóa hoa trắng mỏng manh yếu đuối. Nhưng bộ dạng thế này, anh ta cũng không thấy ghét. Vì vậy liền liên tục đồng ý, đưa cô ta rời đi, đồng thời lòng tự tôn của đàn ông cũng rất được thỏa mãn.
“Ác quỷ, hôm nay ta sẽ thu thập mi.” Người thanh niên kia thấy cảnh tượng này, dường như bị gợi nhớ lại hồi ức không vui gì đó. Lập tức nổi giận đùng đùng, hai tay cầm bùa chú xông đến.
“Ai nha nha, tôi không phải là ác quỷ, tôi là quỷ xinh đẹp.” Ma nữ cười nũng nịu rồi né tránh, cơ thể nhanh chóng lóe lên, trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía sau thanh niên bắt quỷ, đồng thời đồng thời cắn nhẹ lên tai của anh ta một cái.
“Cô!” Anh ta giận dữ, không thèm quay đầu mà ném bùa đuổi quỷ qua, công kích ma nữ.
Ma nữ vẫn tiếp tục cười nũng nịu, cũng không trêu chọc thanh niên kia nữa, quay người bỏ chạy.
Ma nữ chạy rất nhanh, vì hồn ma có thể chất đi xuyên tường nên cô ta vốn có thể chạy trốn một cách nhanh chóng. Nhưng người thanh niên kia hình như rất có kinh nghiệm, mỗi lần ma nữ định xuyên tường mà chạy thì anh ta luôn dùng phù chú và pháp khí để phong ấn bức tường, khiến cho ma nữ không thể đi qua.
Một người một quỷ cứ chạy như vậy rất lâu, dần đần chạy đến một ngõ hẻm ít người. Ma nữ sau vài lần không thể chạy xuyên tường, thấy người thanh niên kia càng đuổi càng đến gần thì không kìm được mà có chút nóng ruột, nhưng giọng điệu khi nói chuyện vẫn rất nũng nịu: “Hứa Uy, nếu anh thích tôi thì cứ việc nói thẳng, làm một cái bảng hiệu nói rằng tôi là thuộc về anh thì tôi sẽ thành vợ ma của anh rồi.”
Người thanh niên đuổi theo ma nữ chính là Hứa Uy, Hứa Uy không để ý đến cô ta, đẩy nhanh động tác truy kích, động thời không ngừng phóng bùa chú ra. Chỉ cần một tấm bùa có thể đánh lên người ma nữ thì hôm nay anh ta có thể trừ bỏ con ác quỷ này.
“Anh nhìn tôi này, tôi xinh đẹp hơn bạn gái cũ của anh rất nhiều, anh sẽ không bị thiệt đâu. Hơn nữa kỹ thuật của tôi rất tốt, bảo đảm sẽ khiến anh dục tiên dục tử.” Ma nữ tiếp tục nói.”
“Im miệng!” Hứa Uy vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng.
“Đã hai năm rồi, anh có cần đến mức này không? Khi đó nếu như không phải anh kiên quyết đòi bắt tôi thì tôi có cần đến tìm bạn gái anh không?” Ma nữ vừa bay vừa hét.
“Ta bảo mi câm miệng.” Sắc mặt Hứa Uy dữ tợn, càng lúc càng ném nhiều bùa chú ra.
Ma nữ mừng thầm, quả nhiên đàn ông bị cắm sừng thì có thể ghi hận cả đời. Đã lâu như vậy rồi, cứ hễ nhắc đến chuyện đó là người này vẫn kích động như vậy.
“Lúc đó tôi đã giải thích với anh rồi, oán khí của tôi khi đó chỉ phóng tới *** của con người, nhưng sẽ không thay đổi suy nghĩ của con người.” Ma nữ nói lớn, giọng nói còn mang theo sự khẩn thiết: “Bạn gái của anh khi đó đã thích anh chàng trắng trẻo kia rồi. Cho dù không có tôi, nhiều nhất là ba tháng cô ta sẽ đi ngoại tình."
Trước kia mỗi lần nói đến đây, Hứa Uy đều sẽ nổi giận bừng bừng, sau đó sẽ mất đi lý trí, sau đó ma nữ có thể nhân lúc tâm trạng của anh ta hoảng loạn mà bỏ chạy. Nhưng hôm nay, hình như Hứa Uy đã chuẩn bị đầy đủ. Anh ta không hề giận đến tím mặt như những lần trước mà rút ra một chiếc roi da tỏa ra linh khí dày đặc, đánh từng đợt trí mạng về phía ma nữ.
Một tiếng ‘bốp’ vang lên, roi da đánh một đòn thật mạnh lên lưng của ma nữ khiến cô ta ngã lăn ra đất.
Ma nữ bị đánh đến ngã nhào ra đất. Nhưng cho dù bị ngã thì bộ dạng đó vẫn khiến người ta cảm thấy thương tiếc, cô ta u oán nhìn Hứa Uy: “A, đồ xấu xa. Đánh người ta đau quá.”
Hứa Uy truy đuổi con ma nữ này đã hai năm. Chỉ cần có manh mối của ma nữ này thì nhất định sẽ đuổi đến. Anh ta vô cùng quen thuộc với mọi mánh khóe của ma nữ. Nhưng cho dù là quen thuộc thì mỗi lần nhìn thấy cũng không kìm được mà cáu kỉnh.
“Vô sỉ, phóng đãng.” Hứa Uy không chút thương hương tiếc ngọc nâng roi lên, muốn quất cho cô ta thêm một roi nữa để cô ta không nhúc nhích nổi, rồi dùng bùa chú phong ấn lại.
Đúng lúc này, một bóng dáng màu đen bỗng nhiên từ trong con ngõ bên cạnh chạy ra.
“Meo.” Cùng với một tiếng mèo kêu, ma nữ bị mèo mun ngoạm cổ rồi kéo ra, tránh được đòn roi của Hứa Uy.
“Linh miêu?” Hứa Uy ngẩn ra, con mèo mun này toàn thân đầy linh khí, vừa nhìn đã biết là một con linh miêu thông linh.
Có điều, tại sao con linh miêu này phải cứu ma nữ? Linh Miêu trời sinh đã khắc chế âm tà, lẽ ra nó cũng phải ghét ma nữ này mới đúng.
“Meo~” Mèo mun kêu một tiếng với Hứa Uy.
Hứa Uy không hiểu nó có ý gì, chỉ nói: “Con ma nữ này là ta bắt được, mi trả nó lại cho ta.”
“Hứa Uy, không phải là anh muốn có tôi sao? Tôi đi với anh.” Lúc này ma nữ thật sự hi vọng rằng mình sẽ bị Hứa Uy bắt đi. Tuy rằng Hứa Uy cũng muốn bắt cô ta, nhưng suy cho cùng anh ta vẫn là người, hơn nữa còn là một người đàn ông. Cô ta không tin có người đàn ông nào có thể chống lại mị lực của mình. Nhưng mèo thì không như vậy, cho dù cô ta có phong hoa tuyệt đại, Đát Kỳ tái thế thì cũng không thể mê hoặc một con mèo. Hơn nữa, vừa rồi răng nanh của con mèo kia cắn lên cổ của cô ta, còn đáng sợ hơn roi da của Hứa Uy nhiều.
“Meo!” Mèo mun hung hăng dậm chân một cái, kêu một tiếng đầy sắc nhọn với Hứa Uy.
“Mi có ý gì vậy?” Hứa Uy có thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng mèo mun dường như đang nói chuyện với anh ta.
“Đại Hổ nói, cậu ấy muốn có con ma này, anh không được giành.” Thấy Hứa Uy không hiểu được ý của mèo mun, Hạng Ninh vẫn luôn trốn trên lưng mèo không nhịn được mà lên tiếng.
Ánh mắt Hứa Uy lạnh xuống, đợi đến khi nhận dạng một cách kỹ càng về linh hồn trong con búp bê trên lưng mèo kia xong liền vô cùng kinh ngạc mà lên tiếng: “Mi là quỷ nhỏ.”
Hạng Ninh cũng nhận ra Hứa Uy, người này cùng với hai đạo sĩ nữa đã từng đi bắt nó, khi đó nó suýt chút nữa đã bị đánh cho hồn phi phách tán: “Tôi...bây giờ tôi đã không còn là lệ quỷ nữa rồi.”
Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, Hạng Ninh không kìm được mà có chút sợ sệt.
“Không phải lệ quỷ thì không thể ở lại nhân gian được nữa. Giờ ta sẽ đưa mi đến địa phủ.” Hứa Uy nói rồi đưa ra một tấm bùa, ngắm về phía Hạng Ninh trong búp bê.
“Meo!” Mèo mun nổi giận. Người này xem trọng người hầu ma tương lai của nó thì cũng thôi đi, vậy mà còn muốn đưa người hầu ma cũ của nó đi trước.
Người có thể nhịn, nhưng mèo thì không thể nhịn.
Mèo mun nhảy lên không trung, tránh khỏi tấm bùa mà Hứa Uy ném đến. Đồng thời nghiêng đầu kêu về phía ngõ hẽm mà vừa nãy nó đi từ trong đó ra.
Sau đó, một loạt tiếng trẻ con quỷ dị từ trong ngõ vang lên.
“Đi chết đi chết đi chết~ a ha ha ha” Một con búp bê vải chỉ cao đến bắp chân người trưởng thành lục cục chạy ra từ trong ngõ, gương mặt nó sống động, vẻ mặt mang theo ý cười. Sau khi từ trong ngõ đi ra, nó quay về phía Hứa Uy, để lộ ra một gương mặt cười còn lớn hơn vừa nãy.
Hứa Uy hoảng hốt, sợ hãi lui về sau vài bước: “Mi là...búp bê của Vu Miểu Miểu.”
Hứa Uy nhận ra nó.
“Đi chết đi chết!” Búp bê cười gật đầu, tỏ ý rằng anh đã đoán đúng, tôi chính là búp bê.
“Meo, meo meo meo!” Mèo mun bỗng nhiên kêu với ma nữ vài tiếng.
Búp bê quay đầu, nhìn về phía ma nữ, khóe miệng vốn đang cười toe toét nay càng cười rạng rỡ hơn. Nó phấn khởi chạy về phía ma nữ.
Ma nữ kia đã chết nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ nhìn thấy một con búp bê quỷ dị như thế. Hơn nữa ánh mắt của con búp bê này rõ ràng là đang muốn ăn cô ta. Ma nữ lập tức bị dọa cho hết hồn, hoảng hốt kêu la: “A, mi đừng đến đây, đừng đến đây. Hứa Uy, cứu tôi.”
Hứa Uy nghe thấy âm thanh kêu cứu của ma nữ, sắc mặt liền đen kịt lại. Nếu như để người không biết nội tình nhìn thấy thì còn tưởng anh ta và ma nữ có quan hệ mờ ám gì đó. Căn bản là không tưởng tượng được rằng, một phút trước anh ta cũng đang truy sát con ma nữ này.
“Vu Miểu Miểu đâu?” Búp bê ở đây, vậy Vu Miểu Miểu chắc chắn cũng sẽ ở gần đây. Hứa Uy quay đầu nhìn về phía ngõ nhỏ mà vừa rồi búp bê mới đi ra, dường như Vu Miểu Miểu có thể đi ra từ đó bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, hai mắt của mèo mun lóe lên, lấy sức nhảy vọt lên một cái, quay về bên cạnh ma nữ. Sau đó dùng chân trước tát một cái thật mạnh lên mi tâm của ma nữ. Trong tiếng kêu thảm thiết của ma nữ, cô ta liền biến thành một quả cầu linh hồn rồi bị linh miêu ngoạm lấy.
“Mi...” Hứa Uy tức giận. Con mèo mun này lại nhân lúc anh ta không chú ý mà đoạt lấy ma nữ.
Mèo mun không thèm cho Hứa Uy thời gian phản ứng lại, một phút cũng không dừng, ngậm lấy quả cầu linh hồn quay đầu bỏ chạy. Lúc này là đêm khuya, mèo mun trong nháy mắt đã hòa nhập vào đêm đen rồi biến mất. Nếu như Hứa Uy muốn đuổi theo thì không phải là không có cách. Dù sao thì trên người ma nữ kia cũng có khí tức linh lực của anh ta, nhưng con búp bê trước mặt này...
Hứa Uy nhìn nó, nó cũng đang nhìn anh ta. Hơn nữa, búp bê còn lịch sự hơn Hứa Uy nhiều, từ đầu đến cuối nó vẫn luôn duy trì nụ cười, hơn nữa còn không ngừng nói lời thoại.
“Đau khổ không? Tuyệt vọng không? Muốn ngủ cùng ta không?” Lời thoại của búp bê càng lúc càng thuần thục, lúc này đã có thể muốn nói câu nào thì nói câu đó rồi.
“...” Uy hiếp. Đây chính là một sự uy hiếp trắng trợn.
Hứa Uy hận không thể đi đến bắt con búp bê này lại dùng một mồi lửa đốt đi. Nhưng nghĩ đến kết cục của Điền Thành trong tổ thanh tra không lâu trước đó, bị bại liệt cộng thêm không thể tự đi vệ sinh trong tròn một tháng. Lời nguyền sống không bằng chết đó, chính là do con búp bê trước mắt này hạ.
Chết tiệt, con búp bê này quả thực quá quỷ dị.
“Meo.” Lúc này ở phía xa lại có một tiếng mèo kêu truyền đến.
Sau khi búp bê nghe được thì bỗng nhiên quay người, không ngừng bước đôi chân nhỏ ngắn cũn, lại chạy lộc cộc về phía ngõ hẻm. Rất rõ ràng, con búp bê lời nguyền này là phòng tuyến giữ chân sau cùng dành cho anh ta. Con mèo mun đó nhân cơ hội cướp ma nữ đi. Đợi đến khi chạy được xa rồi thì lại cho rút quân về.
Lại còn có chiến thuật?
“Khinh người quá đáng, Vu Miểu Miểu, cô khinh người quá đáng.” Hứa Uy quất một roi thật mạnh xuống mặt đất, khiến một đám bụi bặm nổi lên.
Nếu cô đích thân đến, tôi thừa nhận là tôi đánh không lại cô. Nhưng cô lại phái một con mèo đến sỉ nhục tôi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook