Vu Sắc Mỹ Túy
-
Chương 189: Giá trị không thể tưởng
Thân phận bị vạch trần, Qiu Lal không phải một kẻ ngốc, hiểu được đã có người đến trước hắn một bước, hơn nữa tiếp tục che giấu cũng vô nghĩa, “Là ai?” Hắn kéo khăn che mặt xuống.
Sau khi nhận được tin tức Qiu Lal xem qua bảo khố thì có một chút thất vọng, hơn nữa không có lấy đi bất cứ thứ gì, có thể thấy được hắn không đạt được thứ mà mình muốn. Nửa đêm Vu Duy Thiển bị Lê Khải Liệt kéo đến nơi này, quả nhiên chờ được người cần chờ.
Không ngờ Qiu Lal lại tự mình dẫn người đến, thứ gì đó đối với hắn mà nói ắt hẳn là vô cùng quan trọng.
Mấy nhân viên chuyên nghiệp mà hắn dẫn đến sau khi giải mã khóa điện tử, mắt thấy đã bị phát hiện nên không dám manh động, chờ đến khi thích ứng ánh đèn, bọn họ mới phát hiện những thứ trong bảo khố đã sớm được dọn đi sạch sẽ.
Trong bảo khố trống rỗng còn có một người đàn ông khác đang đứng trong bóng tối, thấy đối phương chỉ có hai người, Qiu Lal yên tâm, chỉ huy thân tín ngăn chặn cửa ra vào, “Đêm khuya xông vào bảo khố của vương quốc Hashim, lá gan của các ngươi không nhỏ, ai ủy thác các ngươi?”
“Người ủy thác? Ngươi cũng biết chúng ta được ủy thác? Thông minh!” Người đàn ông đeo mặt nạ sói vỗ tay một cái, hắn có giọng nói rất dễ nghe, nhưng trong lời nói lại tràn ngập uy hiếp, “Mọi người đều ở trên cùng một chiếc thuyền, hoàng tử Qiu Lal, nếu bị người ta phát hiện ngươi tự mình dẫn người lẻn vào quốc khố của người ta–”
“Câm miệng! Ngươi có thân phận gì, dám uy hiếp ta? Nói ra người đã ủy thác ngươi thì ta sẽ thả ngươi đi, bằng không.” Qiu Lal cười lạnh, “Quốc vương Deman ắt hẳn sẽ rất cao hứng khi ta bắt được gián điệp lẻn vào quốc khố của hắn–”
“Gián điệp? Ngươi nói ta?” Tiếng cười ha ha không ngừng vang vọng, giống như Qiu Lal đang nói ra một lời cực kỳ nực cười, hoàng tử Saudi sầm mặt, nháy mắt ra hiệu cho người bên cạnh.
Có lẽ đã lâu không chơi đùa như vậy, Vu Duy Thiển cảm thấy người đang ông đeo mặt nạ tựa hồ rất cao hứng, một bóng người nhào đến, Lê Khải Liệt cất lên một tiếng gầm nhẹ giống như sung sướng, mái tóc được che đậy dưới chiếc mũ xẹt qua, đuôi tóc giống như những ngọn lửa, xoay chuyển vài cái, tiếng xương trật khớp cùng tiếng hét thảm thiết vang lên sau mười giây.
“Điện hạ!” Người của Qiu Lal bị dẫm nát dưới đất, cất giọng khàn khàn kêu cứu về phía ông chủ.
“Đồ vô dụng.” Hừ lạnh một tiếng, Qiu Lal không tiếp tục gọi người tiến lên, hắn phủi phủi chiếc áo dài rộng thùng thình trên người của mình, “Lá gan không nhỏ, bản lĩnh cũng không tệ, là ai mời ngươi, ta sẽ trả giá gấp mười lần, ngươi thay ta tìm được thứ ta muốn thì ta sẽ chuyển khoản một trăm triệu đô Mỹ cho ngươi, thế nào?”
Vừa rồi chỉ là thử, hiện tại Qui Lal chuẩn bị giao dịch với Lê Khải Liệt, nhưng có cái gì lại có giá trị lớn như vậy, nghi vấn hiện lên trong đầu của Vu Duy Thiển, hắn không mở miệng, Lê Khải Liệt nhấc chân lên rồi đá người ở dưới đất về phía Qiu Lal, “Ta làm sao biết ngươi muốn tìm thứ gì.”
“Đừng giả vờ, ta không biết ngươi có được tin tức từ nơi nào, ngươi đã ở Hashim thì làm sao không biết ta muốn cái gì?” Qiu Lal chậm rãi quan sát hai người ở đối diện, đáng tiếc chỉ nhìn thấy một người, người còn lại vẫn đứng trong bóng tối, ánh mắt từ chỗ tối làm cho hắn hơi thoáng đề phòng, nhưng dù sao hắn cũng có nhiều người hơn.
“Các ngươi có thể đứng ở trong này, ta dẫn theo nhiều kẻ ăn hại như vậy mới có thể tiến vào, các ngươi chỉ cần hai người là đủ, chứng tỏ các ngươi không tệ, chỉ tiếc thứ kia không ở nơi này, Deman đã dọn đi tất cả, không có cách để tiếp tục tìm kiếm, nhưng ta không muốn tay không mà quay về.” Vương quốc Saudi là một nước lớn, Qiu Lal là người rất biết cách tận dụng nguồn tài nguyên thiên nhiên.
“Nói cho ta biết danh tính của các ngươi, thay ta tìm được thứ ta muốn, sau đó mặc kệ các ngươi muốn tiền mặt hay là chuyển khoản thì ta sẽ gửi đủ thù lao hậu hỉ cho các ngươi.” Làn da ngăm đen làm cho màu sắc trong đôi mắt càng thêm rõ ràng, ánh mắt đang di chuyển của hắn chứng tỏ hắn là một kẻ khôn khéo, mà người khôn khéo sẽ không làm ra vụ giao dịch lỗ vốn.
“Còn chưa nói ngươi muốn cái gì thì làm sao ta có thể đồng ý?” Đùa nghịch một thứ giống như cái bật lửa ở trên tay, Lê Khải Liệt không che giấu hào quang âm u dưới đáy mắt.
Qiu Lal trầm mặc một lúc, tựa như đang phán đoán rốt cục bọn họ biết bao nhiêu.
Có thể nhận ra thân phận của hắn, có năng lực đột phá hệ thống bảo an để tiến vào bảo khố, chỉ dựa vào hai điểm này thì hắn có thể xác định thân phận của hai người này không hề đơn giản, nhưng nếu kẻ thù của hắn cố ý cài bẫy, lai lịch của hai người kia lại không rõ…
“Tham Lang!” Một người đàn ông có dáng người thấp bé ở sau lưng hắn quát to một tiếng, sau khi nhận ra chính mình thất thố thì lập tức bịt kín mồm.
“Ngươi nói cái gì?” Vóc dáng của Qiu Lal rất cường tráng, hắn nhấc người đàn ông thấp bé lên giữa không trung, đám thân tín của hắn sau khi nghe xong thì liền ngây người nhìn về phía đối diện.
Chất liệu thủy tinh màu xám xanh lóe lên dưới ánh đèn, có một loại cảm xúc lạnh lẽo như máy móc, đôi mắt bên trong bởi vì ánh sáng phản xạ mà khuếch trương thành đôi mắt thú, đeo một nửa mặt nạ sói.
“Thật sự là Tham Lang….Ta…ta còn nghĩ rằng Tham Lang đã thoái ẩn…” Tự đáy lòng là tán thưởng cũng là kính sợ, người đàn ông thấp bé kéo xuống mặt nạ, lau mồ hôi thấm ướt đang toát ra trên khuôn mặt đỏ bừng, hắn cảm thấy kỳ quái vì đến bây giờ mới nhận ra.
“Đã lâu lắm rồi, ta còn tưởng rằng Tham Lang không còn tồn tại, Tham Laăng xuất hiện mấy năm trước, nghe nói những nhiệm vụ giao cho hắn không có vụ nào thất bại, chỉ cần hắn tiếp nhận thì sẽ hoàn thành!” Người phụ trách giải mã khóa an toàn của bảo khố kể lại ngành nghề trong truyền thuyết của bọn họ.
“Rất nổi danh?” Qiu Lal bắt đầu cảm thấy hứng thú.
“Đương nhiên điện hạ! Chỉ cần hắn chấp nhận thì cái gì cũng tìm được!” Vài người cùng nhau khẳng định.
Vì thế Qiu Lal yên tâm, những người dùng tiền để mời về sẽ không cần đề cập đến chuyện trung thành, “Ta muốn các ngươi thay ta tìm một cây đàn vi-ô-lông.”
Qiu Lal vẫn chưa dứt lời thì Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển đều cảm thấy bất ngờ, trong bảo khố này chỉ từng có một cây đàn vi-ô-lông, chẳng lẽ trùng hợp như vậy hay sao…
“Do Stradivari chế tạo, từng thuộc về một nhà soạn nhạc người Anh tên Rini, mười lăm năm trước đã bị đánh cắp, qua tay vài lần, rốt cục không biết rơi xuống tay ai, trước kia có người từng nhìn thấy nó ở trong bảo khố của vương quốc Hashim.”
Qiu Lal nói xong, đáp án đã được khẳng định.
Hắn bỏ ra nhiều tiền, phí nhiều công sức như thế chỉ là vì muốn cây đàn vi-ô-lông kia.
Hiện tại nó đang ở trong nhà của Lê Khải Liệt tại Manhattan, được hắn đặt trong phòng nhạc cụ, Vu Duy Thiển khi rảnh rỗi sẽ diễn tấu một khúc, mỗi lần như vậy thì Lê Khải Liệt sẽ lẳng lặng ở bên cạnh lắng nghe, ngồi im bất động, chỉ nhìn Vu Duy Thiển như thế, cứ nhìn như thế…..
“Mục đích của các ngươi cũng giống như ta thì còn hỏi cái gì nữa? Chúng ta đến đây một chuyến phí công! Thật đáng ghét!” Bước đi vài bước trong căn phòng trống trải, Qiu Lal trực tiếp cởi mấy chiếc nhẫn ở trên tay rồi ném sang, “Đây là tiền đặt cọc, sau đó cho ta tài khoản chuyển tiền, mặc kệ nó có ở chỗ của Deman hay không, chỉ cần tìm thấy nó cho ta là được.”
“Ngươi xác định nó ở trong này?” Lê Khải Liệt cũng không liếc mắt nhìn những chiếc nhẫn ở dưới đất, hắn lui đến vách tường, dựa vào một cách lười biếng.
“Ta không biết, nói không chừng là có người hoa mắt mà nhìn lầm, mặc kệ như thế nào, cứ tìm thấy nó là được!”Có thể nghe ra ý tứ trong những lời này của Qiu Lal, hắn không quá tin cậy đối với tin tức nhận được.
Bảo khố của Deman không xem là bí mật, có một vài nhà lãnh đạo của các quốc gia đến viếng thăm, hoặc là những nhân vật quan trọng, nếu may mắn sẽ được Deman dẫn đến đây để nhận một ít tặng phẩm.
Có lẽ chính là lúc đó đã bị nhìn thấy.
Qiu Lal nói chỉ cần tìm thấy nó rất nhiều lần, có vẻ rất nôn nóng, nhưng Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt nghĩ không ra cây đàn vi-ô-lông kia vì sao lại đáng giá như vậy.
“Tốt lắm, ngươi đã nói xong, không có việc gì thì đi đi.” Biết được tin tức cần thiết, Lê Khải Liệt bắt đầu đuổi kháchđi.
“Có ý gì?” Qiu Lal cảm thấy không đúng, “Ngươi không muốn kiếm tiền? Chỉ cần chấp nhận cuộc giao dịch này thì cả đời của ngươi không cần phải làm gì nữa–”
“Ta có nói là ta cần tiền hay sao?” Mặt nạ sói màu xánh xanh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, Qiu Lal cảnh giác lui về phía sau, nhất thời trong mắt lộ ra ánh sáng lạnh, “Chẳng lẽ ngươi có chủ ý với thứ đó? Một trăm triệu không đủ, một tỷ có đủ hay không?”
“Nói giá đi, ngươi cũng biết thân phận của ta, muốn bao nhiêu tiền thì ta cũng có thể đáp ứng.” Lời nói của Qiu Lal càng chứng tỏ giá trị của cây đàn vi-ô-lông này đối với suy nghĩ của hắn, một tỷ đô Mỹ!
Không ngờ hắn lại tự động tăng giá đến mức này, cây đàn vi-ô-lông đột nhiên trở nên vô cùng thần bí, nhưng mặc kệ trả bao nhiêu tiền thì Lê Khải Liệt cũng sẽ không giao nó cho bất kỳ ai khác, “Một tỷ cũng vô dụng, ngươi cút đi.” Nguồn:
Hắn quay người lại, đi đến bên cạnh Vu Duy Thiển, “Biến hiện tại ta muốn làm cái gì hay không?” Hắn thấp giọng hỏi.
“Lập tức trở về để xem cây đàn kia.” Chuyện mà bọn họ muốn làm là giống nhau.
Không nghe thấy bọn họ dùng tiếng Trung để đối thoại, nhưng Qiu Lal bị thái độ của Lê Khải Liệt chọc giận, “Vừa rồi ngươi nói cái gì?” Hắn là hoàng tử, lại là hoàng tử của vương quốc Saudi, không ai dám nói chuyện như vậy với hắn.
“Không nghe rõ hay sao?” Hiện tại Qiu Lal đã mất giá trị, Lê Khải Liệt xoay người lại, “Ta bảo ngươi cút đi.” Trên mặt nạ thủy tinh, ở ngay đôi mắt xẹt qua một màu âm u, ánh mắt hung hăng dữ tợn.
Lần này nghe rất rõ ràng, Qiu Lal sửng sốt, một tên đạo chích mà lại có ánh mắt như vậy, “Chết tiệt!” Hắn lui ra phía sau đám thân tín, “Nổ súng cho ta!”
Hắn chuẩn bị thưởng thức một trò giết người thú vị, “Không hợp tác thì chỉ có chết.”
Tiếng súng vang lên, trong căn phòng trống rỗng không có chỗ để tránh né, nhưng muốn Lê Khải Liệt chết cũng không phải chuyện đơn giản như vậy, tư thế nhanh nhẹn quay một vòng sang bên cạnh, cái bật lửa mà hắn đã từng đùa nghịch trong tay bị hắn ném xuống đất, lập tức tản ra một chùm khói lớn.
Không thấy rõ mục tiêu, tiếng súng hỗn loạn, tiếng mắng chửi không ngừng vang lên.
“Bắt lấy bọn họ! Quỷ tha ma bắt! Chết tiệt! Đồ ăn hại! Tất cả đều là đồ vô dụng!” Qiu Lal kêu gào.
Nín thở, Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt chia nhau giải quyết kẻ địch ở trước mặt, người của Qiu Lal không quá đông, có mấy tên chỉ biết giải mã khóa nên không dám tham chiến.
Tiếng kêu rên và tiếng trầm đục của da thịt bị nắm đấm thụi vào người càng trở nên nặng nề trong làn khói, Vu Duy Thiển nhớ đến ánh mắt của Lê Khải Liệt khi người này bắt tay vào làm đồ bật lửa, chờ đến khi đi ra thì hắn liền hỏi, “Là khói súng bình thường hay là đã được chế lại?”
“Nhìn ra rồi sao?” Lê Khải Liệt giơ ngón tay ra phía sau, người bên trong đang liên tục ngã xuống, “Cho nên bảo ngươi tránh xa một chút rồi mới hít thở là vì vậy, bên trong có bỏ thêm thuốc.”
Toàn bộ quá trình đều thuần thục, nằm trong kế hoạch, tựa như biểu diễn xong một ca khúc trên sân khấu, sau đó được khán giả trao tặng những tiếng vỗ tay vang rền như sấm, đối với Lê Khải Liệt mà nói thì chuyện này rất dễ dàng và đơn giản, Vu Duy Thiển kéo xuống mặt nạ của người này.
“Rốt cục ngươi có bao nhiêu mặt mà ta chưa biết?” Lê Khải Liệt vẫn là Lê Khải Liệt, hắn đã sớm kiến thức qua nhiều bộ mặt khác nhau của người này nhưng mỗi một lần đều sẽ bị diện mạo mới mẻ của Lê Khải Liệt hấp dẫn.
“Tại sao không giữ bí mật, tựa như quá khứ của ngươi.” Không thể nói rõ đây là một câu trả lời nghiêm túc hay là một loại khiêu khích, Lê Khải Liệt ôm vai của Vu Duy Thiển rồi móc điện thoại ra, “Deman, giải quyết đi, lập tức dẫn người đến, ở trong góc tường còn có vài miếng vàng, chúc mừng ngươi, có đủ chứng cứ để bắt hoàng tử Saudi vì tội trộm cắp.”
Không còn là chuyện của bọn họ, sau đó Deman dẫn người đến, bắt tại trận, còn có được chứng cứ, người của Qiu Lal đều mặc quần áo màu đen, cùng với những vật dụng dùng để giải mã hệ thống bảo an.
Chắc chắn sau này về phương diện ngoại giao giữa hai nước thì Hashim nhất định sẽ chiếm ưu thế.
Vài ngày sau, New York, Manhattan.
Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt về nhà, tựa như bọn họ đã nghĩ đến, chuyện đầu tiên muốn làm chính là nghiên cứu cây đàn vi-ô-lông kia, nhìn xem rốt cục nó cất giấu bí mật gì.
Sau khi nhận được tin tức Qiu Lal xem qua bảo khố thì có một chút thất vọng, hơn nữa không có lấy đi bất cứ thứ gì, có thể thấy được hắn không đạt được thứ mà mình muốn. Nửa đêm Vu Duy Thiển bị Lê Khải Liệt kéo đến nơi này, quả nhiên chờ được người cần chờ.
Không ngờ Qiu Lal lại tự mình dẫn người đến, thứ gì đó đối với hắn mà nói ắt hẳn là vô cùng quan trọng.
Mấy nhân viên chuyên nghiệp mà hắn dẫn đến sau khi giải mã khóa điện tử, mắt thấy đã bị phát hiện nên không dám manh động, chờ đến khi thích ứng ánh đèn, bọn họ mới phát hiện những thứ trong bảo khố đã sớm được dọn đi sạch sẽ.
Trong bảo khố trống rỗng còn có một người đàn ông khác đang đứng trong bóng tối, thấy đối phương chỉ có hai người, Qiu Lal yên tâm, chỉ huy thân tín ngăn chặn cửa ra vào, “Đêm khuya xông vào bảo khố của vương quốc Hashim, lá gan của các ngươi không nhỏ, ai ủy thác các ngươi?”
“Người ủy thác? Ngươi cũng biết chúng ta được ủy thác? Thông minh!” Người đàn ông đeo mặt nạ sói vỗ tay một cái, hắn có giọng nói rất dễ nghe, nhưng trong lời nói lại tràn ngập uy hiếp, “Mọi người đều ở trên cùng một chiếc thuyền, hoàng tử Qiu Lal, nếu bị người ta phát hiện ngươi tự mình dẫn người lẻn vào quốc khố của người ta–”
“Câm miệng! Ngươi có thân phận gì, dám uy hiếp ta? Nói ra người đã ủy thác ngươi thì ta sẽ thả ngươi đi, bằng không.” Qiu Lal cười lạnh, “Quốc vương Deman ắt hẳn sẽ rất cao hứng khi ta bắt được gián điệp lẻn vào quốc khố của hắn–”
“Gián điệp? Ngươi nói ta?” Tiếng cười ha ha không ngừng vang vọng, giống như Qiu Lal đang nói ra một lời cực kỳ nực cười, hoàng tử Saudi sầm mặt, nháy mắt ra hiệu cho người bên cạnh.
Có lẽ đã lâu không chơi đùa như vậy, Vu Duy Thiển cảm thấy người đang ông đeo mặt nạ tựa hồ rất cao hứng, một bóng người nhào đến, Lê Khải Liệt cất lên một tiếng gầm nhẹ giống như sung sướng, mái tóc được che đậy dưới chiếc mũ xẹt qua, đuôi tóc giống như những ngọn lửa, xoay chuyển vài cái, tiếng xương trật khớp cùng tiếng hét thảm thiết vang lên sau mười giây.
“Điện hạ!” Người của Qiu Lal bị dẫm nát dưới đất, cất giọng khàn khàn kêu cứu về phía ông chủ.
“Đồ vô dụng.” Hừ lạnh một tiếng, Qiu Lal không tiếp tục gọi người tiến lên, hắn phủi phủi chiếc áo dài rộng thùng thình trên người của mình, “Lá gan không nhỏ, bản lĩnh cũng không tệ, là ai mời ngươi, ta sẽ trả giá gấp mười lần, ngươi thay ta tìm được thứ ta muốn thì ta sẽ chuyển khoản một trăm triệu đô Mỹ cho ngươi, thế nào?”
Vừa rồi chỉ là thử, hiện tại Qui Lal chuẩn bị giao dịch với Lê Khải Liệt, nhưng có cái gì lại có giá trị lớn như vậy, nghi vấn hiện lên trong đầu của Vu Duy Thiển, hắn không mở miệng, Lê Khải Liệt nhấc chân lên rồi đá người ở dưới đất về phía Qiu Lal, “Ta làm sao biết ngươi muốn tìm thứ gì.”
“Đừng giả vờ, ta không biết ngươi có được tin tức từ nơi nào, ngươi đã ở Hashim thì làm sao không biết ta muốn cái gì?” Qiu Lal chậm rãi quan sát hai người ở đối diện, đáng tiếc chỉ nhìn thấy một người, người còn lại vẫn đứng trong bóng tối, ánh mắt từ chỗ tối làm cho hắn hơi thoáng đề phòng, nhưng dù sao hắn cũng có nhiều người hơn.
“Các ngươi có thể đứng ở trong này, ta dẫn theo nhiều kẻ ăn hại như vậy mới có thể tiến vào, các ngươi chỉ cần hai người là đủ, chứng tỏ các ngươi không tệ, chỉ tiếc thứ kia không ở nơi này, Deman đã dọn đi tất cả, không có cách để tiếp tục tìm kiếm, nhưng ta không muốn tay không mà quay về.” Vương quốc Saudi là một nước lớn, Qiu Lal là người rất biết cách tận dụng nguồn tài nguyên thiên nhiên.
“Nói cho ta biết danh tính của các ngươi, thay ta tìm được thứ ta muốn, sau đó mặc kệ các ngươi muốn tiền mặt hay là chuyển khoản thì ta sẽ gửi đủ thù lao hậu hỉ cho các ngươi.” Làn da ngăm đen làm cho màu sắc trong đôi mắt càng thêm rõ ràng, ánh mắt đang di chuyển của hắn chứng tỏ hắn là một kẻ khôn khéo, mà người khôn khéo sẽ không làm ra vụ giao dịch lỗ vốn.
“Còn chưa nói ngươi muốn cái gì thì làm sao ta có thể đồng ý?” Đùa nghịch một thứ giống như cái bật lửa ở trên tay, Lê Khải Liệt không che giấu hào quang âm u dưới đáy mắt.
Qiu Lal trầm mặc một lúc, tựa như đang phán đoán rốt cục bọn họ biết bao nhiêu.
Có thể nhận ra thân phận của hắn, có năng lực đột phá hệ thống bảo an để tiến vào bảo khố, chỉ dựa vào hai điểm này thì hắn có thể xác định thân phận của hai người này không hề đơn giản, nhưng nếu kẻ thù của hắn cố ý cài bẫy, lai lịch của hai người kia lại không rõ…
“Tham Lang!” Một người đàn ông có dáng người thấp bé ở sau lưng hắn quát to một tiếng, sau khi nhận ra chính mình thất thố thì lập tức bịt kín mồm.
“Ngươi nói cái gì?” Vóc dáng của Qiu Lal rất cường tráng, hắn nhấc người đàn ông thấp bé lên giữa không trung, đám thân tín của hắn sau khi nghe xong thì liền ngây người nhìn về phía đối diện.
Chất liệu thủy tinh màu xám xanh lóe lên dưới ánh đèn, có một loại cảm xúc lạnh lẽo như máy móc, đôi mắt bên trong bởi vì ánh sáng phản xạ mà khuếch trương thành đôi mắt thú, đeo một nửa mặt nạ sói.
“Thật sự là Tham Lang….Ta…ta còn nghĩ rằng Tham Lang đã thoái ẩn…” Tự đáy lòng là tán thưởng cũng là kính sợ, người đàn ông thấp bé kéo xuống mặt nạ, lau mồ hôi thấm ướt đang toát ra trên khuôn mặt đỏ bừng, hắn cảm thấy kỳ quái vì đến bây giờ mới nhận ra.
“Đã lâu lắm rồi, ta còn tưởng rằng Tham Lang không còn tồn tại, Tham Laăng xuất hiện mấy năm trước, nghe nói những nhiệm vụ giao cho hắn không có vụ nào thất bại, chỉ cần hắn tiếp nhận thì sẽ hoàn thành!” Người phụ trách giải mã khóa an toàn của bảo khố kể lại ngành nghề trong truyền thuyết của bọn họ.
“Rất nổi danh?” Qiu Lal bắt đầu cảm thấy hứng thú.
“Đương nhiên điện hạ! Chỉ cần hắn chấp nhận thì cái gì cũng tìm được!” Vài người cùng nhau khẳng định.
Vì thế Qiu Lal yên tâm, những người dùng tiền để mời về sẽ không cần đề cập đến chuyện trung thành, “Ta muốn các ngươi thay ta tìm một cây đàn vi-ô-lông.”
Qiu Lal vẫn chưa dứt lời thì Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển đều cảm thấy bất ngờ, trong bảo khố này chỉ từng có một cây đàn vi-ô-lông, chẳng lẽ trùng hợp như vậy hay sao…
“Do Stradivari chế tạo, từng thuộc về một nhà soạn nhạc người Anh tên Rini, mười lăm năm trước đã bị đánh cắp, qua tay vài lần, rốt cục không biết rơi xuống tay ai, trước kia có người từng nhìn thấy nó ở trong bảo khố của vương quốc Hashim.”
Qiu Lal nói xong, đáp án đã được khẳng định.
Hắn bỏ ra nhiều tiền, phí nhiều công sức như thế chỉ là vì muốn cây đàn vi-ô-lông kia.
Hiện tại nó đang ở trong nhà của Lê Khải Liệt tại Manhattan, được hắn đặt trong phòng nhạc cụ, Vu Duy Thiển khi rảnh rỗi sẽ diễn tấu một khúc, mỗi lần như vậy thì Lê Khải Liệt sẽ lẳng lặng ở bên cạnh lắng nghe, ngồi im bất động, chỉ nhìn Vu Duy Thiển như thế, cứ nhìn như thế…..
“Mục đích của các ngươi cũng giống như ta thì còn hỏi cái gì nữa? Chúng ta đến đây một chuyến phí công! Thật đáng ghét!” Bước đi vài bước trong căn phòng trống trải, Qiu Lal trực tiếp cởi mấy chiếc nhẫn ở trên tay rồi ném sang, “Đây là tiền đặt cọc, sau đó cho ta tài khoản chuyển tiền, mặc kệ nó có ở chỗ của Deman hay không, chỉ cần tìm thấy nó cho ta là được.”
“Ngươi xác định nó ở trong này?” Lê Khải Liệt cũng không liếc mắt nhìn những chiếc nhẫn ở dưới đất, hắn lui đến vách tường, dựa vào một cách lười biếng.
“Ta không biết, nói không chừng là có người hoa mắt mà nhìn lầm, mặc kệ như thế nào, cứ tìm thấy nó là được!”Có thể nghe ra ý tứ trong những lời này của Qiu Lal, hắn không quá tin cậy đối với tin tức nhận được.
Bảo khố của Deman không xem là bí mật, có một vài nhà lãnh đạo của các quốc gia đến viếng thăm, hoặc là những nhân vật quan trọng, nếu may mắn sẽ được Deman dẫn đến đây để nhận một ít tặng phẩm.
Có lẽ chính là lúc đó đã bị nhìn thấy.
Qiu Lal nói chỉ cần tìm thấy nó rất nhiều lần, có vẻ rất nôn nóng, nhưng Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt nghĩ không ra cây đàn vi-ô-lông kia vì sao lại đáng giá như vậy.
“Tốt lắm, ngươi đã nói xong, không có việc gì thì đi đi.” Biết được tin tức cần thiết, Lê Khải Liệt bắt đầu đuổi kháchđi.
“Có ý gì?” Qiu Lal cảm thấy không đúng, “Ngươi không muốn kiếm tiền? Chỉ cần chấp nhận cuộc giao dịch này thì cả đời của ngươi không cần phải làm gì nữa–”
“Ta có nói là ta cần tiền hay sao?” Mặt nạ sói màu xánh xanh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, Qiu Lal cảnh giác lui về phía sau, nhất thời trong mắt lộ ra ánh sáng lạnh, “Chẳng lẽ ngươi có chủ ý với thứ đó? Một trăm triệu không đủ, một tỷ có đủ hay không?”
“Nói giá đi, ngươi cũng biết thân phận của ta, muốn bao nhiêu tiền thì ta cũng có thể đáp ứng.” Lời nói của Qiu Lal càng chứng tỏ giá trị của cây đàn vi-ô-lông này đối với suy nghĩ của hắn, một tỷ đô Mỹ!
Không ngờ hắn lại tự động tăng giá đến mức này, cây đàn vi-ô-lông đột nhiên trở nên vô cùng thần bí, nhưng mặc kệ trả bao nhiêu tiền thì Lê Khải Liệt cũng sẽ không giao nó cho bất kỳ ai khác, “Một tỷ cũng vô dụng, ngươi cút đi.” Nguồn:
Hắn quay người lại, đi đến bên cạnh Vu Duy Thiển, “Biến hiện tại ta muốn làm cái gì hay không?” Hắn thấp giọng hỏi.
“Lập tức trở về để xem cây đàn kia.” Chuyện mà bọn họ muốn làm là giống nhau.
Không nghe thấy bọn họ dùng tiếng Trung để đối thoại, nhưng Qiu Lal bị thái độ của Lê Khải Liệt chọc giận, “Vừa rồi ngươi nói cái gì?” Hắn là hoàng tử, lại là hoàng tử của vương quốc Saudi, không ai dám nói chuyện như vậy với hắn.
“Không nghe rõ hay sao?” Hiện tại Qiu Lal đã mất giá trị, Lê Khải Liệt xoay người lại, “Ta bảo ngươi cút đi.” Trên mặt nạ thủy tinh, ở ngay đôi mắt xẹt qua một màu âm u, ánh mắt hung hăng dữ tợn.
Lần này nghe rất rõ ràng, Qiu Lal sửng sốt, một tên đạo chích mà lại có ánh mắt như vậy, “Chết tiệt!” Hắn lui ra phía sau đám thân tín, “Nổ súng cho ta!”
Hắn chuẩn bị thưởng thức một trò giết người thú vị, “Không hợp tác thì chỉ có chết.”
Tiếng súng vang lên, trong căn phòng trống rỗng không có chỗ để tránh né, nhưng muốn Lê Khải Liệt chết cũng không phải chuyện đơn giản như vậy, tư thế nhanh nhẹn quay một vòng sang bên cạnh, cái bật lửa mà hắn đã từng đùa nghịch trong tay bị hắn ném xuống đất, lập tức tản ra một chùm khói lớn.
Không thấy rõ mục tiêu, tiếng súng hỗn loạn, tiếng mắng chửi không ngừng vang lên.
“Bắt lấy bọn họ! Quỷ tha ma bắt! Chết tiệt! Đồ ăn hại! Tất cả đều là đồ vô dụng!” Qiu Lal kêu gào.
Nín thở, Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt chia nhau giải quyết kẻ địch ở trước mặt, người của Qiu Lal không quá đông, có mấy tên chỉ biết giải mã khóa nên không dám tham chiến.
Tiếng kêu rên và tiếng trầm đục của da thịt bị nắm đấm thụi vào người càng trở nên nặng nề trong làn khói, Vu Duy Thiển nhớ đến ánh mắt của Lê Khải Liệt khi người này bắt tay vào làm đồ bật lửa, chờ đến khi đi ra thì hắn liền hỏi, “Là khói súng bình thường hay là đã được chế lại?”
“Nhìn ra rồi sao?” Lê Khải Liệt giơ ngón tay ra phía sau, người bên trong đang liên tục ngã xuống, “Cho nên bảo ngươi tránh xa một chút rồi mới hít thở là vì vậy, bên trong có bỏ thêm thuốc.”
Toàn bộ quá trình đều thuần thục, nằm trong kế hoạch, tựa như biểu diễn xong một ca khúc trên sân khấu, sau đó được khán giả trao tặng những tiếng vỗ tay vang rền như sấm, đối với Lê Khải Liệt mà nói thì chuyện này rất dễ dàng và đơn giản, Vu Duy Thiển kéo xuống mặt nạ của người này.
“Rốt cục ngươi có bao nhiêu mặt mà ta chưa biết?” Lê Khải Liệt vẫn là Lê Khải Liệt, hắn đã sớm kiến thức qua nhiều bộ mặt khác nhau của người này nhưng mỗi một lần đều sẽ bị diện mạo mới mẻ của Lê Khải Liệt hấp dẫn.
“Tại sao không giữ bí mật, tựa như quá khứ của ngươi.” Không thể nói rõ đây là một câu trả lời nghiêm túc hay là một loại khiêu khích, Lê Khải Liệt ôm vai của Vu Duy Thiển rồi móc điện thoại ra, “Deman, giải quyết đi, lập tức dẫn người đến, ở trong góc tường còn có vài miếng vàng, chúc mừng ngươi, có đủ chứng cứ để bắt hoàng tử Saudi vì tội trộm cắp.”
Không còn là chuyện của bọn họ, sau đó Deman dẫn người đến, bắt tại trận, còn có được chứng cứ, người của Qiu Lal đều mặc quần áo màu đen, cùng với những vật dụng dùng để giải mã hệ thống bảo an.
Chắc chắn sau này về phương diện ngoại giao giữa hai nước thì Hashim nhất định sẽ chiếm ưu thế.
Vài ngày sau, New York, Manhattan.
Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt về nhà, tựa như bọn họ đã nghĩ đến, chuyện đầu tiên muốn làm chính là nghiên cứu cây đàn vi-ô-lông kia, nhìn xem rốt cục nó cất giấu bí mật gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook