Vu Sắc Mỹ Túy
-
Chương 188: Mặt sói
Lại là một ngày mới bắt đầu, ánh bình minh chiếu vào trong phòng, hắn ở trên giường đá chân của Lê Khải Liệt, “Dậy đi.”
Lê Khải Liệt nằm úp sấp, không hề động đậy, trên tấm lưng trần trụi là những tia nắng rải rác, Vu Duy Thiển vươn tay đặt lên lưng hắn, “Nơi này là chỗ của ngươi, nếu không thức dậy để ăn thì ta chỉ có thể tự mình ăn–”
Ngón tay dọc theo sống lưng tiến thẳng đến nơi lõm xuống, từ bờ vai rộng lớn đến thắt lưng, sau đó là….bỗng nhiên tay của hắn bị nắm chặt.
“Xem ra tối hôm qua ta vẫn chưa dùng hết sức, có muốn tiếp tục nữa hay không?” Lê Khải Liệt mới tỉnh ngủ nên giọng nói vô cùng gợi cảm, cắn lên cổ của Vu Duy Thiển, hơi thở nóng ấm lướt qua. Vu Duy Thiển cất tiếng hỏi “Buổi sáng muốn ăn cái gì?”
“Ăn ngươi có được hay không?” Vu Duy Thiển dùng nụ hôn để lấp kín cái miệng của Lê Khải Liệt, thật sự đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng gần đây hắn phát hiện chính mình rất khó ngăn cản loại giọng điệu này của Lê Khải Liệt, giống như thủy triều, rất dễ dàng đả động lòng người.
Giãy tay chân của Lê Khải Liệt ra, hắn bước xuống giường, sau khi tắm rửa xong thì trên đầu giường đã đặt một bộ quần áo sạch sẽ, bữa sáng đã được đưa đến, trên thắt lưng của Lê Khải Liệt quấn ra giường, quét lấy một vài giọt nước còn chưa khô ở trên người hắn.
Giọt nước nhanh chóng chảy xuống ngón tay, cũng chảy xuống khăn tắm trên thắt lưng của Vu Duy Thiển, “Làm cái gì, ngày hôm qua vẫn chưa đủ hay sao?” Hắn trêu chọc.
Lê Khải Liệt không trả lời, cầm lấy chiếc khăn tắm bị hắn kéo xuống, chậm rãi lau hai cánh tay, ngực, rồi đến hai chân, ngay cả bàn chân đang vững vàng đứng trên mặt đất cũng được lau khô sạch sẽ, “Cho đến nay vẫn có cảm giác không chân thật, kể từ khi ngươi thoát khỏi thứ kia rồi trở thành người thường, ngươi có cảm thấy sự yên bình giữa hai chúng ta giống như một giấc mơ hay không?”
“Lời này chứng tỏ ngươi bắt đầu sợ tương lai sẽ nhàm chán? Hay là mấy ngày không cãi nhau thì ngươi liền cảm thấy không thú vị?” Lê Khải Liệt đang ngồi lau chân hắn, nghĩ đến cái gì đó, hắn cúi người nâng mặt của đối phương lên, “Nói cho ta biết, sau khi ta mất đi bất tử thì ngoại trừ cao hứng ngươi có cảm thấy nhàm chán hay không?”
Hiện tại Lê Khải Liệt không phải chiếm được một con quái vật bất tử, lúc này Vu Duy Thiển đã trở thành một người bình thường.
Vu Duy Thiển cau mày, ánh mắt của hắn đang đào móc suy nghĩ trong lòng của Lê Khải Liệt. Đáng lý Lê Khải Liệt phải trả lời hắn ngay lập tức nhưng đối phương chỉ im lặng nhìn hắn, giống như có chuyện gì đó bị hắn nói trúng.
Mím chặt khóe miệng làm cho đôi mắt càng thêm sắc bén, bàn tay đang nắm cằm của Lê Khải Liệt càng thêm siết chặt, “Ngươi thật sự cảm thấy như vậy?”
Lê Khải Liệt nhướng cao hàng lông mày sắc bén, “….Xem đi, ngươi vẫn là một người bình thường, mất đi bất tử thì ngươi luôn luôn quan tâm đến thái độ của ta, nhưng ngươi đã quên nhìn lại chính mình, ngươi nói không bận tâm nhưng từ trên cao rớt xuống, chẳng lẽ ngươi không hề để ý?”
Biểu tình của Lê Khải Liệt trở nên bí hiểm, Vu Duy Thiển buông tay ra, cất lên một tiếng cười đùa cợt, “Đừng tưởng rằng cái gì ngươi cũng biết.”
“Bởi vì không biết cho nên ta mới cầu hôn ngươi, mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào thì dù sao ta cũng phải tìm một cái lý do để trói chặt ngươi lại.” Từ dưới đất đứng lên, Lê Khải Liệt vắt một chiếc áo sơ mi lên người Vu Duy Thiển rồi xoay lưng bước vào phòng tắm.
Tầm mắt giống như dây leo quấn quanh, đuổi theo bóng dáng của Lê Khải Liệt một lúc lâu mới thu hồi.
Sau đó Vu Duy Thiển mặc vào quần áo, cài lại đầy đủ cúc áo sơ mi. Chờ người bên trong tắm rửa xong xuôi rồi bước ra ngoài, nhìn thấy Vu Duy Thiển đã ăn mặc chỉnh tề, mái tóc đen được vén ra sau tai, trang phục cẩn thận tỉ mỉ, bờ môi hơi mím lại, ánh mặt trời làm nổi bật một độ cong bên khóe miệng, Lê Khải Liệt đi về phía Vu Duy Thiển.
Hắn ném một cái khăn lông lên đầu Lê Khải Liệt “Ta không hối hận vì những chuyện đã làm cho ngươi, hiện tại không có, về sau cũng sẽ không.”
“Nếu ngươi nhìn thấy sự mất mát trên người của ta thì chỉ có một lý do.” Hắn dùng khăn lông lau tóc của Lê Khải Liệt, “Máu của ta sẽ không thể tiếp tục cứu được ngươi, mặt khác, sau khi giải trừ bất tử, ta phát hiện hình như ta chẳng có điều gì đặc biệt, kết hôn với một người không thú vị, phải sống cả đời với người đó, ta hy vọng ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Dưới ánh ban mai, Vu Duy Thiển vừa nói vừa lau khô tóc cho hắn, hình ảnh xinh đẹp thần kỳ, đưa lưng về phía cửa sổ, ánh sáng xuyên thấu từ sau đầu của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt nhịn không được mà đưa tay sờ lên ánh nắng rực rỡ bám trên tóc của đối phương, “Ngươi làm sao mà lại không thú vị — trời ạ–” Lê Khải Liệt rên rỉ, “Ngươi hoàn toàn không biết bản thân mình có sức quyến rũ như thế nào đâu.”
Vu Duy Thiển khẽ xí một tiếng, Ánh mắt của Lê Khải Liệt trở nên sáng quắc, “Vì để chứng minh, chúng ta làm một lần nữa đi?” Chúa ạ, có người chỉ cần tùy tiện liếc hắn bằng một ánh mắt lãnh đạm cũng đủ khiến cho hắn không thể chịu nổi.
Hắn đẩy ngã Vu Duy Thiển xuống giường, nhưng lúc này nữ thần may mắn hình như cũng không đứng về phía hắn, bên ngoài có người gõ cửa, “Điện hạ Leo? Chuyện mà điện hạ muốn ta lưu ý đã có tin tức.”
“Người bên ngoài đang nói cái gì kìa?” Đình chỉ giao chiến với Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển kéo xuống bàn tay đang sờ soạng trên thắt lưng của hắn, “Cút ra ngoài mở cửa đi.”
“Là ai vô duyên quá vậy?” Lê Khải Liệt sầm mặt rồi bước xuống giường, cầm lên áo choàng tắm, sau đó đi mở cửa phòng. Người ngoài cửa không dám nhìn nhiều, cúi đầu nói vài câu, không giống như những người khác vẫn dùng tiếng Anh, đây là ngôn ngữ địa phương của Hashim, Vu Duy Thiển nghe được tên của một người, Qiu Lal.
“Qiu Lal đi đến bảo khố?” Vu Duy Thiển bước xuống giường, chỉnh trang lại quần áo trên người, bắt đầu dùng bữa sáng.
“Hôm nay sáng sớm đã đòi đi, ta cho người nhớ kỹ những gì hắn đã lấy.” Ánh mặt trời lên cao, trò đùa sáng sớm xem như kết thúc, Lê Khải Liệt cởi áo choàng thay quần áo, thuận tiện ngặm lấy miếng thịt hun khói trứng tráng mà Vu Duy Thiển vừa mới đưa đến miệng của hắn.
“Hắn muốn cái gì? Ta nghĩ nơi đó sẽ không có thứ có thể so sánh với Lydia.” Đem cà phê đưa cho Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển tiếp tục dùng cơm, thuận tiện thưởng thức vị ca sĩ nào đó đang mặc quần áo.
“Hắn không lấy cái gì cả, hình như hơi thất vọng một chút.” Lê Khải Liệt mặc xong quần áo rồi ngồi xuống bên cạnh Vu Duy Thiển, “Ngươi nói xem, là hắn không tìm được hay là hắn chỉ muốn xác định ở nơi này có thứ mà hắn muốn hay không?
“Ngươi nên đi hỏi hắn, đừng hỏi ta, ta không thể trả lời ngươi.” Vu Duy Thiển biết Lê Khải Liệt đang vạch ra kế hoạch gì đó, “Ngài đạo chích, có phải đã đến lúc ngài nên suy nghĩ kỹ lại hay không? Rốt cục đã trộm cái gì mà nhiều năm như vậy vẫn còn có người đến tìm ngươi.”
“Ta chỉ có thể nói cho ngươi là ta không biết.” Lê Khải Liệt giang hai tay ra, “Đừng đùa với ta, Duy, ta thật sự không biết, có người tìm đến nơi này là vì Wolf, không ai biết ta chính là Tham Lang, đã lâu như vậy, ta tưởng là không còn ai nhớ rõ.”
“Hiển nhiên hiện tại có người rất cần ngươi nhớ rõ, ngay cả hoàng tử Saudi cũng vì chuyện này mà đến, nó đáng giá hơn cả Lydia, cũng cao cấp hơn những thứ trong bảo khố của Hashim.”
Không có cái gì sẽ đáng giá như vậy, ít nhất ở trong bảo khố Hashim sẽ không có.
Vu Duy Thiển nhớ rõ những thứ ở bên trong, những thỏi vàng hoặc vật dụng cổ xưa có giá trị văn hóa, những bức tranh và một ít tác phẩm nghệ thuật có lịch sử lâu đời, quả thật vô giá nhưng vẫn không được đặt trong mắt của Qiu Lal.
Hắn và Lê Khải Liệt đi vào nhà kho, xem qua một vòng thì quả thật có chỗ đã bị lục lọi.
“Ngươi chắc chắn là hắn đến đây chỉ vì tìm thứ gì đó chứ không phải vì Lydia?” Deman nhận được tin tức, hắn cũng dẫn theo thân tín đến bảo khố với bọn họ.
Bảo khố không phải quốc khố, những thứ này đều là tài sản riêng của hoàng thất, cũng cất chứa một vài vật phẩm cá nhân. Lúc đầu Deman không biết nơi này có cái gì có thể bồi thường Qiu Lal, “Nếu hoàng tử Saudi đến đây chỉ vì mục đích này….”
Nhớ lại lúc trước khi Qiu Lal theo đuổi Lydia, sắc mặt của Deman càng lúc càng khó xem, “Có người muốn lợi dụng con gái của ta để đạt đến mục đích.”
“Chí ít bây giờ hắn vẫn chưa đạt được mục đích.” Vu Duy Thiển quan sát vài thứ đã bị lục lọi, nhìn không ra có manh mối gì.
“Có lẽ hắn đã chiếm được, chẳng qua chỉ giả vờ như không thu hoạch được gì.” Để cho người ta đến kiểm kê kho hàng, Lê Khải Liệt lui sang bên cạnh, hiện tại không có người nào khác, hắn hỏi thẳng Deman, “Những thứ ta mang về trước kia đều ở trong này?”
“Ừ, ngươi cũng biết ta sẽ không động vào đồ của ngươi.” Theo lời nói của Deman thì có thể nhận ra hắn biết trước kia Lê Khải Liệt đã làm gì, Lê Khải Liệt không phải con ruột của hắn nhưng thoạt nhìn hắn rất tin tưởng năng lực của Lê Khải Liệt.
“Cái nghề nguy hiểm này quả thật rèn luyện con người ta, mẹ của ngươi biết không, con trai của nàng sau khi rời khỏi nhà đã làm cái gì nữa.” Giữa Lê Khải Liệt và Deman tựa hồ có một loại tình bạn vượt quá tuổi tác, Vu Duy Thiển thấy Lê Khải Liệt và Deman ở cùng một chỗ lại có vẻ tự do tự tại hơn khi ở cùng Mary Anna.
“Mẹ không biết, có rất nhiều chuyện mà mẹ cũng không biết.” Lê Khải Liệt tựa hồ cũng không bận tâm Deman đang đứng bên cạnh, hắn trả lời Vu Duy Thiển rất thẳng thắn.
Deman mỉm cười, “Khi hắn muốn bảo vệ một người thì hắn sẽ giấu diếm người ta, vì không muốn tổn thương nàng cũng không muốn để nàng lo lắng, ý của ngươi là như thế, có đúng hay không Leo?”
“Đàn ông đều như vậy, chuyện đó chẳng có gì đáng nói, Deman.” Vệ sĩ hoàng thất đang kiểm kê kho hàng, Lê Khải Liệt mất kiên nhẫn mà nhướng mày, Deman vẫn mỉm cười, không thèm bận tâm thái độ của hắn.
Nhìn từ góc độ này thì mái tóc của Lê Khải Liệt tựa hồ càng trở nên đỏ rực, có lẽ là do ánh sáng, làn da tựa như cũng được ươm vàng, dưới ánh nắng, hình dáng cơ thể của hắn càng thêm rõ ràng, hắn vốn có dáng người còn cao hơn tiêu chuẩn của một người mẫu.
Vu Duy Thiển bỗng nhiên nhớ đến bữa sáng nay Lê Khải Liệt không hề tự mình chạm vào thịt xông khói.
Lê Khải Liệt ắt hẳn cũng lưu ý đến thói quen ăn uống của mình đang thay đổi, người như Lê Khải Liệt tuy rằng bề ngoài thờ ơ cẩu thả nhưng kỳ thật lại rất cẩn thận, sẽ không thể không chú ý đến điểm này.
“Báo cáo, đã kiểm tra, chỉ thiếu một vật, trên sổ sách thể hiện là một cây đàn vi-ô-lông.” Thân tín của Deman cầm sổ sách để báo cáo.
“Không cần kiểm tra nữa, đàn vi-ô-lông là do ta mang đi.” Lê Khải Liệt phất tay để hắn lui xuống, “Rốt cục Qiu Lal muốn lấy cái gì từ nơi này? Deman, hắn có hỏi ngươi về tình hình ở đây hay không?”
Deman suy nghĩ một chút, “Ngươi nói như vậy thì ta mới cảm thấy hình như hắn đã thử hỏi, nhưng hỏi không rõ ràng, ngươi không đề cập thì ta cũng sẽ không nghĩ đến chuyện này, nó như thể chỉ là nói chuyện phiếm.”
“Giữa hai quốc gia và hai người lãnh đạo của đất nước sẽ không có cái gì là nói chuyện phiếm.” Người bên cạnh nói ra suy nghĩ mà Deman muốn tiếp tục biểu đạt, hắn gật đầu với Vu Duy Thiển, “Ngươi nói không sai.”
“Leo, nghe nói hắn từng là một người điều chế rượu?” Đây là câu hỏi cũng là nghi hoặc, Deman cảm thấy người thanh niên này không đơn giản, Vu Duy Thiển có một đôi mắt không giống người thường, thần thái cũng không giống một công dân bình thường.
“Hắn đã từng.” Rõ ràng Lê Khải Liệt không muốn nhiều lời đối với chuyện của Vu Duy Thiển, Deman cũng sẽ không hỏi lại.
Không ngờ Vu Duy Thiển lại tiếp lời, “Về sau cũng vậy.”
“Có ý gì?” Những lời này đụng đến dây thân kinh của Lê Khải Liệt, hắn lập tức quay đầu ra phía sau, “Ngươi còn tính quay về để mở lại quán bar?”
“Vì sao lại không?” Vu Duy Thiển khoanh tay, “Quán bar đã chết, nhưng người còn sống, ta đã sớm sang tay Mê Cung ở San Francisco, chẳng lẽ ta không thể mở một cái khác ở Manhattan hay sao?”
Lê Khải Liệt thừa nhận vừa rồi hắn bị hoảng sợ, “Ngươi cố ý làm ta sợ.”
Hắn nghiến răng nghiến lợi, Vu Duy Thiển nhún vai mỉm cười, “Không ngờ lá gan của ngươi nhỏ như vậy.”
“Nếu không phải ở trong này thì ta nhất định đã phạt ngươi một trận.” Lê Khải Liệt nói năng vẫn rất mạnh bạo, ánh mắt truyền đến một loại tín hiệu nào đó, Deman vui vẻ nhìn hai người thanh niên ở bên nhau, cũng rất vui vẻ để cho thân tín rút lui, chính hắn cũng tự đi ra ngoài rồi thuận tiện đóng cửa lại.
Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt một lúc lâu sau mới rời đi, kỳ thật bọn họ không làm chuyện gì ở bên trong, chẳng qua Lê Khải Liệt chỉ thuật lại lai lịch của một vài thứ ở bên trong.
Kiếp sống đạo chích quả thật rất phấn khích, chờ Lê Khải Liệt hồi tưởng lại quá khứ thì đã là buổi chiều, hai người trở lại phòng dùng bữa trưa, sau đó đi thăm Lydia, Wolf vẫn tận tình với cương vị công tác của mình, bảo vệ công chúa điện hạ của hắn, còn có đứa nhỏ của bọn họ ở trong bụng của nàng.
Có câu khi người ta vui vẻ thì thời gian luôn trôi qua rất nhanh, vì vậy đêm tối cũng nhanh chóng buông xuống.
Trong hoàng cung Hashim, đêm khuya thanh tĩnh, vài vệ sĩ canh gác trước cửa bảo khố lặng lẽ ngã xuống, được vài người mặc đồ đen đỡ lấy, theo cách thức mở cửa bảo khố của bọn họ thì ắn hẳn là rất chuyên nghiệp.
Người dẫn đầu có dáng người cao lớn đi vào trước, “Nhanh! Hành động nhanh lên!” Người ở phía sau nối đuôi nhau, giống như những cái bóng, thần không biết quỷ không hay mà lẻn vào.
Bụp, bóng đèn bỗng nhiên sáng lên, những bóng đen không còn chỗ nào để trốn tránh, người đàn ông cầm đầu không thể thích ứng với ánh sáng bất thình lình nên chỉ lấy tay ngăn cản tầm nhìn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng giày da vang lên từ một chỗ trống trải, đang hướng về phía của hắn.
“Chờ ngươi đã lâu, hoàng tử Qiu Lal.” Một người đàn ông đeo một chiếc mặt nạ sói nửa mặt, dựa vào vách tường, cất tiếng chào hỏi hắn.
Lê Khải Liệt nằm úp sấp, không hề động đậy, trên tấm lưng trần trụi là những tia nắng rải rác, Vu Duy Thiển vươn tay đặt lên lưng hắn, “Nơi này là chỗ của ngươi, nếu không thức dậy để ăn thì ta chỉ có thể tự mình ăn–”
Ngón tay dọc theo sống lưng tiến thẳng đến nơi lõm xuống, từ bờ vai rộng lớn đến thắt lưng, sau đó là….bỗng nhiên tay của hắn bị nắm chặt.
“Xem ra tối hôm qua ta vẫn chưa dùng hết sức, có muốn tiếp tục nữa hay không?” Lê Khải Liệt mới tỉnh ngủ nên giọng nói vô cùng gợi cảm, cắn lên cổ của Vu Duy Thiển, hơi thở nóng ấm lướt qua. Vu Duy Thiển cất tiếng hỏi “Buổi sáng muốn ăn cái gì?”
“Ăn ngươi có được hay không?” Vu Duy Thiển dùng nụ hôn để lấp kín cái miệng của Lê Khải Liệt, thật sự đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng gần đây hắn phát hiện chính mình rất khó ngăn cản loại giọng điệu này của Lê Khải Liệt, giống như thủy triều, rất dễ dàng đả động lòng người.
Giãy tay chân của Lê Khải Liệt ra, hắn bước xuống giường, sau khi tắm rửa xong thì trên đầu giường đã đặt một bộ quần áo sạch sẽ, bữa sáng đã được đưa đến, trên thắt lưng của Lê Khải Liệt quấn ra giường, quét lấy một vài giọt nước còn chưa khô ở trên người hắn.
Giọt nước nhanh chóng chảy xuống ngón tay, cũng chảy xuống khăn tắm trên thắt lưng của Vu Duy Thiển, “Làm cái gì, ngày hôm qua vẫn chưa đủ hay sao?” Hắn trêu chọc.
Lê Khải Liệt không trả lời, cầm lấy chiếc khăn tắm bị hắn kéo xuống, chậm rãi lau hai cánh tay, ngực, rồi đến hai chân, ngay cả bàn chân đang vững vàng đứng trên mặt đất cũng được lau khô sạch sẽ, “Cho đến nay vẫn có cảm giác không chân thật, kể từ khi ngươi thoát khỏi thứ kia rồi trở thành người thường, ngươi có cảm thấy sự yên bình giữa hai chúng ta giống như một giấc mơ hay không?”
“Lời này chứng tỏ ngươi bắt đầu sợ tương lai sẽ nhàm chán? Hay là mấy ngày không cãi nhau thì ngươi liền cảm thấy không thú vị?” Lê Khải Liệt đang ngồi lau chân hắn, nghĩ đến cái gì đó, hắn cúi người nâng mặt của đối phương lên, “Nói cho ta biết, sau khi ta mất đi bất tử thì ngoại trừ cao hứng ngươi có cảm thấy nhàm chán hay không?”
Hiện tại Lê Khải Liệt không phải chiếm được một con quái vật bất tử, lúc này Vu Duy Thiển đã trở thành một người bình thường.
Vu Duy Thiển cau mày, ánh mắt của hắn đang đào móc suy nghĩ trong lòng của Lê Khải Liệt. Đáng lý Lê Khải Liệt phải trả lời hắn ngay lập tức nhưng đối phương chỉ im lặng nhìn hắn, giống như có chuyện gì đó bị hắn nói trúng.
Mím chặt khóe miệng làm cho đôi mắt càng thêm sắc bén, bàn tay đang nắm cằm của Lê Khải Liệt càng thêm siết chặt, “Ngươi thật sự cảm thấy như vậy?”
Lê Khải Liệt nhướng cao hàng lông mày sắc bén, “….Xem đi, ngươi vẫn là một người bình thường, mất đi bất tử thì ngươi luôn luôn quan tâm đến thái độ của ta, nhưng ngươi đã quên nhìn lại chính mình, ngươi nói không bận tâm nhưng từ trên cao rớt xuống, chẳng lẽ ngươi không hề để ý?”
Biểu tình của Lê Khải Liệt trở nên bí hiểm, Vu Duy Thiển buông tay ra, cất lên một tiếng cười đùa cợt, “Đừng tưởng rằng cái gì ngươi cũng biết.”
“Bởi vì không biết cho nên ta mới cầu hôn ngươi, mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào thì dù sao ta cũng phải tìm một cái lý do để trói chặt ngươi lại.” Từ dưới đất đứng lên, Lê Khải Liệt vắt một chiếc áo sơ mi lên người Vu Duy Thiển rồi xoay lưng bước vào phòng tắm.
Tầm mắt giống như dây leo quấn quanh, đuổi theo bóng dáng của Lê Khải Liệt một lúc lâu mới thu hồi.
Sau đó Vu Duy Thiển mặc vào quần áo, cài lại đầy đủ cúc áo sơ mi. Chờ người bên trong tắm rửa xong xuôi rồi bước ra ngoài, nhìn thấy Vu Duy Thiển đã ăn mặc chỉnh tề, mái tóc đen được vén ra sau tai, trang phục cẩn thận tỉ mỉ, bờ môi hơi mím lại, ánh mặt trời làm nổi bật một độ cong bên khóe miệng, Lê Khải Liệt đi về phía Vu Duy Thiển.
Hắn ném một cái khăn lông lên đầu Lê Khải Liệt “Ta không hối hận vì những chuyện đã làm cho ngươi, hiện tại không có, về sau cũng sẽ không.”
“Nếu ngươi nhìn thấy sự mất mát trên người của ta thì chỉ có một lý do.” Hắn dùng khăn lông lau tóc của Lê Khải Liệt, “Máu của ta sẽ không thể tiếp tục cứu được ngươi, mặt khác, sau khi giải trừ bất tử, ta phát hiện hình như ta chẳng có điều gì đặc biệt, kết hôn với một người không thú vị, phải sống cả đời với người đó, ta hy vọng ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Dưới ánh ban mai, Vu Duy Thiển vừa nói vừa lau khô tóc cho hắn, hình ảnh xinh đẹp thần kỳ, đưa lưng về phía cửa sổ, ánh sáng xuyên thấu từ sau đầu của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt nhịn không được mà đưa tay sờ lên ánh nắng rực rỡ bám trên tóc của đối phương, “Ngươi làm sao mà lại không thú vị — trời ạ–” Lê Khải Liệt rên rỉ, “Ngươi hoàn toàn không biết bản thân mình có sức quyến rũ như thế nào đâu.”
Vu Duy Thiển khẽ xí một tiếng, Ánh mắt của Lê Khải Liệt trở nên sáng quắc, “Vì để chứng minh, chúng ta làm một lần nữa đi?” Chúa ạ, có người chỉ cần tùy tiện liếc hắn bằng một ánh mắt lãnh đạm cũng đủ khiến cho hắn không thể chịu nổi.
Hắn đẩy ngã Vu Duy Thiển xuống giường, nhưng lúc này nữ thần may mắn hình như cũng không đứng về phía hắn, bên ngoài có người gõ cửa, “Điện hạ Leo? Chuyện mà điện hạ muốn ta lưu ý đã có tin tức.”
“Người bên ngoài đang nói cái gì kìa?” Đình chỉ giao chiến với Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển kéo xuống bàn tay đang sờ soạng trên thắt lưng của hắn, “Cút ra ngoài mở cửa đi.”
“Là ai vô duyên quá vậy?” Lê Khải Liệt sầm mặt rồi bước xuống giường, cầm lên áo choàng tắm, sau đó đi mở cửa phòng. Người ngoài cửa không dám nhìn nhiều, cúi đầu nói vài câu, không giống như những người khác vẫn dùng tiếng Anh, đây là ngôn ngữ địa phương của Hashim, Vu Duy Thiển nghe được tên của một người, Qiu Lal.
“Qiu Lal đi đến bảo khố?” Vu Duy Thiển bước xuống giường, chỉnh trang lại quần áo trên người, bắt đầu dùng bữa sáng.
“Hôm nay sáng sớm đã đòi đi, ta cho người nhớ kỹ những gì hắn đã lấy.” Ánh mặt trời lên cao, trò đùa sáng sớm xem như kết thúc, Lê Khải Liệt cởi áo choàng thay quần áo, thuận tiện ngặm lấy miếng thịt hun khói trứng tráng mà Vu Duy Thiển vừa mới đưa đến miệng của hắn.
“Hắn muốn cái gì? Ta nghĩ nơi đó sẽ không có thứ có thể so sánh với Lydia.” Đem cà phê đưa cho Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển tiếp tục dùng cơm, thuận tiện thưởng thức vị ca sĩ nào đó đang mặc quần áo.
“Hắn không lấy cái gì cả, hình như hơi thất vọng một chút.” Lê Khải Liệt mặc xong quần áo rồi ngồi xuống bên cạnh Vu Duy Thiển, “Ngươi nói xem, là hắn không tìm được hay là hắn chỉ muốn xác định ở nơi này có thứ mà hắn muốn hay không?
“Ngươi nên đi hỏi hắn, đừng hỏi ta, ta không thể trả lời ngươi.” Vu Duy Thiển biết Lê Khải Liệt đang vạch ra kế hoạch gì đó, “Ngài đạo chích, có phải đã đến lúc ngài nên suy nghĩ kỹ lại hay không? Rốt cục đã trộm cái gì mà nhiều năm như vậy vẫn còn có người đến tìm ngươi.”
“Ta chỉ có thể nói cho ngươi là ta không biết.” Lê Khải Liệt giang hai tay ra, “Đừng đùa với ta, Duy, ta thật sự không biết, có người tìm đến nơi này là vì Wolf, không ai biết ta chính là Tham Lang, đã lâu như vậy, ta tưởng là không còn ai nhớ rõ.”
“Hiển nhiên hiện tại có người rất cần ngươi nhớ rõ, ngay cả hoàng tử Saudi cũng vì chuyện này mà đến, nó đáng giá hơn cả Lydia, cũng cao cấp hơn những thứ trong bảo khố của Hashim.”
Không có cái gì sẽ đáng giá như vậy, ít nhất ở trong bảo khố Hashim sẽ không có.
Vu Duy Thiển nhớ rõ những thứ ở bên trong, những thỏi vàng hoặc vật dụng cổ xưa có giá trị văn hóa, những bức tranh và một ít tác phẩm nghệ thuật có lịch sử lâu đời, quả thật vô giá nhưng vẫn không được đặt trong mắt của Qiu Lal.
Hắn và Lê Khải Liệt đi vào nhà kho, xem qua một vòng thì quả thật có chỗ đã bị lục lọi.
“Ngươi chắc chắn là hắn đến đây chỉ vì tìm thứ gì đó chứ không phải vì Lydia?” Deman nhận được tin tức, hắn cũng dẫn theo thân tín đến bảo khố với bọn họ.
Bảo khố không phải quốc khố, những thứ này đều là tài sản riêng của hoàng thất, cũng cất chứa một vài vật phẩm cá nhân. Lúc đầu Deman không biết nơi này có cái gì có thể bồi thường Qiu Lal, “Nếu hoàng tử Saudi đến đây chỉ vì mục đích này….”
Nhớ lại lúc trước khi Qiu Lal theo đuổi Lydia, sắc mặt của Deman càng lúc càng khó xem, “Có người muốn lợi dụng con gái của ta để đạt đến mục đích.”
“Chí ít bây giờ hắn vẫn chưa đạt được mục đích.” Vu Duy Thiển quan sát vài thứ đã bị lục lọi, nhìn không ra có manh mối gì.
“Có lẽ hắn đã chiếm được, chẳng qua chỉ giả vờ như không thu hoạch được gì.” Để cho người ta đến kiểm kê kho hàng, Lê Khải Liệt lui sang bên cạnh, hiện tại không có người nào khác, hắn hỏi thẳng Deman, “Những thứ ta mang về trước kia đều ở trong này?”
“Ừ, ngươi cũng biết ta sẽ không động vào đồ của ngươi.” Theo lời nói của Deman thì có thể nhận ra hắn biết trước kia Lê Khải Liệt đã làm gì, Lê Khải Liệt không phải con ruột của hắn nhưng thoạt nhìn hắn rất tin tưởng năng lực của Lê Khải Liệt.
“Cái nghề nguy hiểm này quả thật rèn luyện con người ta, mẹ của ngươi biết không, con trai của nàng sau khi rời khỏi nhà đã làm cái gì nữa.” Giữa Lê Khải Liệt và Deman tựa hồ có một loại tình bạn vượt quá tuổi tác, Vu Duy Thiển thấy Lê Khải Liệt và Deman ở cùng một chỗ lại có vẻ tự do tự tại hơn khi ở cùng Mary Anna.
“Mẹ không biết, có rất nhiều chuyện mà mẹ cũng không biết.” Lê Khải Liệt tựa hồ cũng không bận tâm Deman đang đứng bên cạnh, hắn trả lời Vu Duy Thiển rất thẳng thắn.
Deman mỉm cười, “Khi hắn muốn bảo vệ một người thì hắn sẽ giấu diếm người ta, vì không muốn tổn thương nàng cũng không muốn để nàng lo lắng, ý của ngươi là như thế, có đúng hay không Leo?”
“Đàn ông đều như vậy, chuyện đó chẳng có gì đáng nói, Deman.” Vệ sĩ hoàng thất đang kiểm kê kho hàng, Lê Khải Liệt mất kiên nhẫn mà nhướng mày, Deman vẫn mỉm cười, không thèm bận tâm thái độ của hắn.
Nhìn từ góc độ này thì mái tóc của Lê Khải Liệt tựa hồ càng trở nên đỏ rực, có lẽ là do ánh sáng, làn da tựa như cũng được ươm vàng, dưới ánh nắng, hình dáng cơ thể của hắn càng thêm rõ ràng, hắn vốn có dáng người còn cao hơn tiêu chuẩn của một người mẫu.
Vu Duy Thiển bỗng nhiên nhớ đến bữa sáng nay Lê Khải Liệt không hề tự mình chạm vào thịt xông khói.
Lê Khải Liệt ắt hẳn cũng lưu ý đến thói quen ăn uống của mình đang thay đổi, người như Lê Khải Liệt tuy rằng bề ngoài thờ ơ cẩu thả nhưng kỳ thật lại rất cẩn thận, sẽ không thể không chú ý đến điểm này.
“Báo cáo, đã kiểm tra, chỉ thiếu một vật, trên sổ sách thể hiện là một cây đàn vi-ô-lông.” Thân tín của Deman cầm sổ sách để báo cáo.
“Không cần kiểm tra nữa, đàn vi-ô-lông là do ta mang đi.” Lê Khải Liệt phất tay để hắn lui xuống, “Rốt cục Qiu Lal muốn lấy cái gì từ nơi này? Deman, hắn có hỏi ngươi về tình hình ở đây hay không?”
Deman suy nghĩ một chút, “Ngươi nói như vậy thì ta mới cảm thấy hình như hắn đã thử hỏi, nhưng hỏi không rõ ràng, ngươi không đề cập thì ta cũng sẽ không nghĩ đến chuyện này, nó như thể chỉ là nói chuyện phiếm.”
“Giữa hai quốc gia và hai người lãnh đạo của đất nước sẽ không có cái gì là nói chuyện phiếm.” Người bên cạnh nói ra suy nghĩ mà Deman muốn tiếp tục biểu đạt, hắn gật đầu với Vu Duy Thiển, “Ngươi nói không sai.”
“Leo, nghe nói hắn từng là một người điều chế rượu?” Đây là câu hỏi cũng là nghi hoặc, Deman cảm thấy người thanh niên này không đơn giản, Vu Duy Thiển có một đôi mắt không giống người thường, thần thái cũng không giống một công dân bình thường.
“Hắn đã từng.” Rõ ràng Lê Khải Liệt không muốn nhiều lời đối với chuyện của Vu Duy Thiển, Deman cũng sẽ không hỏi lại.
Không ngờ Vu Duy Thiển lại tiếp lời, “Về sau cũng vậy.”
“Có ý gì?” Những lời này đụng đến dây thân kinh của Lê Khải Liệt, hắn lập tức quay đầu ra phía sau, “Ngươi còn tính quay về để mở lại quán bar?”
“Vì sao lại không?” Vu Duy Thiển khoanh tay, “Quán bar đã chết, nhưng người còn sống, ta đã sớm sang tay Mê Cung ở San Francisco, chẳng lẽ ta không thể mở một cái khác ở Manhattan hay sao?”
Lê Khải Liệt thừa nhận vừa rồi hắn bị hoảng sợ, “Ngươi cố ý làm ta sợ.”
Hắn nghiến răng nghiến lợi, Vu Duy Thiển nhún vai mỉm cười, “Không ngờ lá gan của ngươi nhỏ như vậy.”
“Nếu không phải ở trong này thì ta nhất định đã phạt ngươi một trận.” Lê Khải Liệt nói năng vẫn rất mạnh bạo, ánh mắt truyền đến một loại tín hiệu nào đó, Deman vui vẻ nhìn hai người thanh niên ở bên nhau, cũng rất vui vẻ để cho thân tín rút lui, chính hắn cũng tự đi ra ngoài rồi thuận tiện đóng cửa lại.
Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt một lúc lâu sau mới rời đi, kỳ thật bọn họ không làm chuyện gì ở bên trong, chẳng qua Lê Khải Liệt chỉ thuật lại lai lịch của một vài thứ ở bên trong.
Kiếp sống đạo chích quả thật rất phấn khích, chờ Lê Khải Liệt hồi tưởng lại quá khứ thì đã là buổi chiều, hai người trở lại phòng dùng bữa trưa, sau đó đi thăm Lydia, Wolf vẫn tận tình với cương vị công tác của mình, bảo vệ công chúa điện hạ của hắn, còn có đứa nhỏ của bọn họ ở trong bụng của nàng.
Có câu khi người ta vui vẻ thì thời gian luôn trôi qua rất nhanh, vì vậy đêm tối cũng nhanh chóng buông xuống.
Trong hoàng cung Hashim, đêm khuya thanh tĩnh, vài vệ sĩ canh gác trước cửa bảo khố lặng lẽ ngã xuống, được vài người mặc đồ đen đỡ lấy, theo cách thức mở cửa bảo khố của bọn họ thì ắn hẳn là rất chuyên nghiệp.
Người dẫn đầu có dáng người cao lớn đi vào trước, “Nhanh! Hành động nhanh lên!” Người ở phía sau nối đuôi nhau, giống như những cái bóng, thần không biết quỷ không hay mà lẻn vào.
Bụp, bóng đèn bỗng nhiên sáng lên, những bóng đen không còn chỗ nào để trốn tránh, người đàn ông cầm đầu không thể thích ứng với ánh sáng bất thình lình nên chỉ lấy tay ngăn cản tầm nhìn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng giày da vang lên từ một chỗ trống trải, đang hướng về phía của hắn.
“Chờ ngươi đã lâu, hoàng tử Qiu Lal.” Một người đàn ông đeo một chiếc mặt nạ sói nửa mặt, dựa vào vách tường, cất tiếng chào hỏi hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook