Bắc Cực chi địa.  

Hai đội hình do Lâm Lăng và Trần Tấn dẫn đầu đang bay vào khu vực trung tâm. Từ xa đã có thể trông thấy một tòa tháp bạch kim chọc trời sừng sững trên nền tuyết. Và ở trên đỉnh tháp, có rất nhiều bóng người màu trắng giống như một bầy sói sẵn sàng chiến đấu đứng đó.  

“Dừng lại!”  

Thấy thế, Lâm Lăng đột nhiên dừng lại. Trong lòng hắn vang lên một âm thanh trầm thấp mà không hề nói thẳng ra.  

Xoẹt!  

Chỉ trong phút chốc, mấy vạn đệ tử Cửu Huyền Tông cùng với nhóm võ giả tộc Thiên Ma dừng lại giữa không trung.  

“Lão đại, sao đột nhiên ngươi dừng lại thế? Nếu như để cho bọn chúng chạy trốn thì khi đuổi theo lại càng phiền phức hơn đấy.”  

Ý chí chiến đấu của Cổ Vân Nhạc đang dâng cao nên giờ phút này, sự ngăn cản của Lâm Lăng giống như tạt một chậu nước lạnh khiến cho hắn rất khó chịu.  

“Không cần vội, nếu như bọn chúng muốn chạy thì đã chạy từ lâu rồi chứ làm gì chờ tới bây giờ.”  

Lâm Lăng thản nhiên nói.  

“Đúng vậy, cẩn thận có bẫy.”  

Trần Tấn cũng đồng ý với quan điểm của Lâm Lăng vì hắn ta từng giao tranh với đám người Ngụy Thần mấy lần nên biết rất rõ bọn chúng xảo quyệt tới mức nào.  

“Không ngờ đám chủng tộc đê tiện kia lại bình tĩnh được như vậy.”  

Trông thấy đoàn người Lâm Lăng đột nhiên dừng lại ở phạm vi ngoài trận pháp, trong mắt tên thủ lĩnh Ngụy Thần Cự Ma lộ ra vẻ lạnh lùng.  

“Mau dụ bọn chúng tới đây.”  

Vừa dứt lời, đã có 10 tên cường giả Thần hồn hiểu ý dẫn theo một đám Thần phó bay ra.  

Trông thấy quân địch đang tới, nhất thời các đệ tử của Cửu Huyền Tông và nhóm võ giả tộc Thiên Ma hơi kinh ngạc. Tất cả đều nắm chặt binh khí trong tay và chờ mệnh lệnh của Trần Tấn và Lâm Lăng.  

“Đối phương mới chỉ cử một phần ra trận, chúng ta cứ ổn định vị trí, mặc kệ bọn chúng!”  

Thấy vậy, Trần Tấn nhận ra được có gì đó không ổn. Hắn ta lạnh lùng quát một tiếng.  

“Là thật hay giả, cứ thử là biết.”  

Lâm Lăng nhếch miệng cười lạnh, trong khi nói, hắn mở hệ thống không gian sủng vật ra.  

Chỉ trong phút chốc, từng con thú xuất hiện. Ngoại trừ Tiểu Bạch và Lang Vương là chiến thú chính thì tất cả Thâm Uyên Ám Ma đều xông ra.  

Đôi mắt đỏ rực của bọn chúng nhìn chằm chằm vào đám Ngụy Thần, tiếng gầm dữ dội không ngừng vang lên mang theo khát vọng giết chóc mãnh liệt.  

“Đó là…Thâm Uyên Ám Ma?”  

Nhìn thấy cảnh này, những cường giả Ngụy Thần đang muốn dụ địch vào trận vô cùng sợ hãi.  

“Gào! Gào! Gào!”  

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).  

Bọn họ còn chưa kịp nói gì thì mấy trăm con Thâm Uyên Ám Ma đã gào thét xông lên.  

“Giết!”  

Mười tên cường giả Thần hồn vô cùng kinh hãi vì biết được sự đáng sợ của Thâm Uyên Ám Ma nên bọn họ không tự xông lên dụ địch mà ra lệnh cho đám Thần phó xung quanh đi lên.  

Ngay sau đó, bọn họ lập tức phi thân rời khỏi vòng chiến.  

Ầm!  

Ở giữa không trung, hai bên một đen một trắng lao vào đánh nhau, tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên.  

Tuy rằng số lượng của Thâm Uyên Ám Ma ít nhưng sức chiến đấu lại vô cùng đáng sợ. Tốc độ cũng nhanh như chớp. Bọn chúng đều tránh được tất cả sự công kích của đám Thần phó hoặc có bị trúng người nhưng cũng không tạo ra hiệu quả rõ rệt gì.  

Sau vài lần giao tranh, đám Thần phó không bị Thâm Uyên Ám Ma cắn đứt cổ thì cũng bị cắn xé bụng mà chết.  

“Người bảo vệ vị diện chi thai quả nhiên đáng sợ y như lời đồn! Không ngờ tên nhân loại kia lại có thể sử dụng được sức mạnh này!”  

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của tên thủ lĩnh Ngụy Thần Cự Ma trở nên nghiêm nghị, hắn ta cảm thấy sự uy hiếp của đám Thâm Uyên Ám Ma này không hề thua kém liên minh giữa tộc Thiên Ma và nhân loại.  

“Kích hoạt trận pháp!”  

Hắn ta nheo mắt lại và lập tức lên tiếng: “Nhất định phải vây giết toàn bộ đám quái vật đó!”  

Vù!  

Ngay khi vừa dứt lời, sát trận ẩn giấu trong khu vực này đột nhiên xuất hiện.  

Từng đạo hoa văn ánh sáng màu trắng hội tụ lại tạo thành một trận pháp ánh sáng khổng lồ kỳ dị bao phủ lấy hàng trăm con Thâm Uyên Ám Ma cùng với mấy nghìn Thần Phó đứng đó không kịp rút lui.  

“Quả nhiên có bẫy!”  

Thấy vậy, ánh mắt của đoàn người Lâm Lăng và Trần Tấn hơi tối sầm lại.  

“May mà nghe theo lời lão Đại, nếu như cứ xông vào đó thì chắc chắn lành ít dữ nhiều.”  

Cổ Vân Nhạc không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tuy là vậy nhưng sủng vật của lão đại phải làm sao đây?  

Có điều Lâm Lăng vẫn bình tĩnh như cũ để mặc cho đám Thâm Uyên Ám Ma tiếp tục giết chóc, hắn hoàn toàn không có ý định để cho bọn chúng rời trận.  

“Giết chết!”  

Tên thủ lĩnh Ngụy Thần Cự Ma vô cùng hung ác, hắn ta không hề triệu hồi hàng nghìn Thần Phó quay lại mà hai tay nhanh chóng thay đổi thủ ấn, trực tiếp phát động sát trận công kích.  

Vù vù vù!  

Chỉ trong phút chốc, năng lượng bên trong trận pháp đột nhiên trở nên cuồng bạo và ngưng tụ thành những lưỡi kiếm ánh sáng dài mấy thước bắn ra bốn phương tám hướng chém giết điên cuồng.   

Mà lúc này, các Thần phó bên trong trận pháp cùng với Thần Uyên Ám Ma giống như thú trong lồng bị tàn sát. Bên trong trận pháp công kích đáng sợ đó, Thần phó có số lượng đông đảo chính là người phải hứng mũi chịu sào.  

Khi phải đối mặt với những lưỡi kiếm ánh sáng dày đặc kia, bọn họ không hề có sức chống cự và ngay lập tức bị cắt thành nhiều mảnh.  

“Người một nhà mà cũng giết, đúng là quá ác.”  

Thấy vậy, đa số các đệ tử Cửu Huyền Tông đều giật mình và khiếp sợ  đối với thủ đoạn hung ác này.  

Trái lại, vẻ mặt của bên tộc Thiên Ma vẫn lạnh lùng như cũ. Từ trước tới nay, tính tính của bọn họ vẫn luôn lạnh lùng cho nên những thủ đoạn giống như đối phương, bọn họ cũng đã dùng không hề ít cho nên cũng không có quá nhiều phản ứng.  

“Mấy nghìn Thần phó này mà đổi lấy đám Thần Uyên Ám Ma của ngươi cũng đáng giá.”  

Tên thủ lĩnh Ngụy Thần Cự Ma cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người Lâm Lăng, giọng điệu tự cho mình là đúng.  

“Thật không, vậy đúng là phải khiến cho ngươi thất vọng rồi.”  

Lâm Lăng nhếch miệng cười chế nhạo.  

Thu!  

Chỉ một ý niệm mà mấy trăm con Thâm Uyên Ánh Ma ở bên trong trận pháp đột nhiên biến mất, tất cả bọn chúng đã được hắn thu vào trong hệ thống không gian sủng vật.  

Sau đó suy nghĩ trong đầu Lâm Lăng chợt lóe, đám Thâm Uyên Ám Ma kia lại tiếp tục xuất hiện nhưng là ở bên ngoài trận pháp ánh sáng.  

“Cái gì?”  

Nụ cười nơi khóe miệng của tên thủ lĩnh Ngụy Thần Cự Ma chợt cứng lại khi nhìn thấy cảnh tượng này.  

Hắn ta hiểu rất rõ vây sát trận này vô cùng lợi hại bởi vì Thần lực trong đó có thể phong tỏa bất cứ thứ gì, cho dù có sử dụng Thuấn Gian Di Động cũng không thể chạy thoát. Thế nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của hắn ta!  

Về vấn đề này, trên mặt Trần Tấn cũng lộ ra một nụ cười vì hắn ra đã biết năng lực siêu phàm tùy ý triệu hồi sủng vật của Lâm Lăng từ lâu.  

“Thật đáng tiếc là trận pháp của người hoàn toàn vô dụng đối với sủng vật của ta.”  

Lâm Lăng cười lạnh lùng, ánh mắt và lời nói đối với tên Ngụy Thần Cự Ma tràn ngập vẻ khiêu khích.  

“Cho dù không có trận pháp thì bọn ta cũng dư sức đối phó với đám chủng tộc đê tiện các ngươi.”  

Ngụy Thần Cự Ma hừ lạnh một tiếng.  

Ầm!  

Nói xong, năng lượng trên người Ngụy Thần Cự Ma đột nhiên bùng nổ. Khí thế uy nghiêm và mạnh mẽ như vậy, ngay cả hàng trăm cường giả có Thần hồn như hắn ta cũng không thể so sánh được. Hắn ta đã vượt khỏi cảnh giới Đế Tôn và chỉ cần nửa bước nữa là đạt tới cảnh giới Thần.  

Không khó để nhận ra rằng trong số các thân thể Ngụy Thần mà hắn ta đoạt xá thì chỉ có thân thể Cự Ma mới có khả năng chịu đựng khoảng 90% năng lượng khổng lồ của Thần hồn. Nếu như có thể chịu đựng được 10% còn lại thì có thể so với sức mạnh của bản thể của hắn ta ở Thần tộc!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương