Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ
-
Chương 1593
Cùng lúc đó.
Ma Hoàng cung.
Có rất nhiều cao thủ tộc Thiên Ma do Trần Tấn đứng đầu giống như một làn sóng đen lao lên bầu trời.
Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, cả Nhân tộc và tộc Thiên Ma từ trước tới nay như nước với lửa lại hội họp với nhau tại Bắc Cực chi địa vì mối quan hệ giữa Lâm Lăng và Trần Tấn.
Trên bầu trời tuyết trắng xóa, lực lượng hai bên lao về phía nhau. Khí thế mạnh mẽ và hùng hồn như thể sắp đánh nhau tới nơi.
“Là Thiên Ma!”
“Trước đây khi ở chiến trường viễn cổ, chúng ta mất đi biết bao nhiêu huynh đệ đều là do mấy tên đáng chết đó tàn sát!”
Trong đội hình Cửu Huyền Tông, có không ít đệ tử nội điện nhìn thấy một số lượng lớn tộc Thiên Ma bay tới vô cùng kinh ngạc và phẫn nộ. Tuy nhiên trước khi tới đây, Lâm Lăng đã nói bọn họ rằng tộc Thiên Ma chính là đồng minh với bọn họ. Cho nên dù có gặp phải kẻ địch thì đa số các đệ tử Cửu Huyền Tông chỉ có thể nhịn lửa giận trong lòng.
“Ấy, hình như thủ lĩnh của đám Thiên Ma là một nhân loại thì phải.”
Khi đội hình tộc Thiên Ma tiến lại gần, bọn họ nhìn thấy Trần Tấn thì vô cùng kinh ngạc.
“Chẳng lẽ là vì hắn mà chưởng giáo đại nhân của chúng ta mới liên minh cùng với đám Thiên Ma chết tiệt này hay sao?”
Về vấn đề này, có rất nhiều đệ tử Cửu Huyền Tông nghi ngờ và cũng hiểu ra nguyên do nhưng cũng có một số bộ phận đệ tử lo lắng đây là một cái bẫy của tộc Thiên Ma.
“Hửm? Người kia…là Trần Tấn ư?”
Khi bay tới gần, cuối cùng Vệ Quý Nguyên cũng thấy rõ dáng vẻ của Trần Tấn. Khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc, con ngươi trong mắt ông co rút lại, rất nhanh đã nhận ra đó là ai.
Chỉ trong phút chốc, vị chấp sự trưởng lớn tuổi này tràn ngập cảm xúc. Hồi đó, khi ông gặp và kết bạn với Lâm Lăng và Trần Tấn, mọi người vẫn còn trẻ. Nhưng hiện giờ thời thế đã thay đổi, hai người vẫn còn là thanh niên khí phách còn ông thì đã là một lão già rồi. Về vấn đề này, trong lòng Vệ Quý Nguyên không khỏi có một vài cảm xúc hỗn độn không thể giải thích được.
“Võ tu nhân loại của vùng Di lạc chi địa quả là mạnh mẽ.”
Giờ phút này, nhóm võ giả tộc Thiên Ma cũng đang nhìn đệ tử Cửu Huyền Tông. Đối mặt với một đội hình mạnh như vậy, những người luôn tỏ ra cao ngạo như bọn họ cũng đã bỏ đi sự khinh thường.
“Trần Tấn, ngươi còn nhớ ta không?”
Sau một vạn năm, rốt cuộc Vệ Quý Nguyên cũng không nhịn được lên tiếng khi gặp lại người quen.
Lâm Lăng đứng ở bên cạnh không hề lên tiếng giới thiệu mà chỉ mỉm cười đứng nhìn hai người.
Nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng của Trần Tấn mới chuyển tới trên người Vệ Quý Nguyên.
Người này là ai vậy?
Khi vừa nhìn thấy, trong lòng Trần Tấn có chút nghi hoặc. Trong ấn tượng của hắn ta ở thời đại này, ngoại trừ Lâm Lăng thì hắn ta chưa từng giao tiếp với người nào khác. Tuy nhiên sau khi nhìn một hồi, Trần Tấn cảm thấy đường nét trên khuôn mặt của ông già trước mặt có chút quen thuộc.
Đúng rồi, A Nguyên!
Rất nhanh, Trần Tấn đã nhớ ra đó là ai, hắn ta lập tức lên tiếng: “Ngươi là hậu duệ của Vệ Quý Nguyên sao?”
Vừa nghe vậy, vẻ mặt của Vệ Quý Nguyên có chút ngạc nhiên.
Ông lập tức lắc đầu nói: “Ta…Chính là Vệ Quý Nguyên.”
Gì?
Ngươi chính là Vệ Quý Nguyên?
Trong mắt Trần Tấn lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn ta nhìn đối phương với vẻ không thể tin nổi. Hiển nhiên hắn ta cũng không ngờ ông lại có thể sống lâu đến thế.
“Hắn chính là A Nguyên.”
Nhìn thấy dáng vẻ vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ của Trần Tấn, cuối cùng Lâm Lăng cũng lên tiếng: “Lợi dụng sự đứng yên của thời gian, giam cầm sự già nua của da thịt nên mới sống được tới hiện tại.”
Thì ra là thế.
Thiên phú võ tu của Trần Tấn cũng không thấp nên vừa nghe được lời giải thích của Lâm Lăng là hắn ta đã hiểu.
“Thật xin lỗi, ngươi thay đổi nhiều quá nên vừa rồi ta không nhận ra.”
Trần Tấn không khỏi nhìn Vệ Quý Nguyên thêm vài lần rồi mỉm cười nói.
“Không sao.”
Vệ Quý Nguyên cười lắc đầu nói: “Hiện tại xương cốt ta già nua rồi, đã sắp không theo kịp bước chân của các ngươi nữa rồi.”
“Ta hy vọng bản thân có thể đóng góp chút sức lực nhỏ nhoi vào trong cuộc chiến này.”
Trần Tán vỗ vai Vệ Quý Nguyên: “Ta cảm nhận được hơi thở hiện tại của ngươi rất mạnh cho nên đừng quá khiêm tốn.”
Nghe đến đấy, Vệ Quý Nguyên không khỏi bật cười, ông biết tính cách của người trước mặt bộc trực thẳng thắn nên không để trong lòng.
“Lão đại, hắn ta chính là tên Thiên Ma sáu cánh đã giao tranh với ngài vào 10 năm trước ở chiến trường viễn cổ phải không?”
Lúc này, Tần Vũ, Lôi Mông và Cổ Vân Nhạc đều bay tới đây và nhìn Trần Tấn với vẻ tò mò.
“Đúng vậy.”
Lâm Lăng mỉm cười gật đầu và giới thiệu với Trần Tấn: “Ba người bọn họ chính là ba huynh đệ kết nghĩa mà ta từng nhắc tới với ngươi.”
“Xét về thực lực cá nhân không hề yếu hơn chúng ta.”
Đối với sự đánh giá cực cao của Lâm Lăng, vẻ mặt của Trần Tấn hơi thay đổi nhưng sau đó cũng gật đầu với ba người Tần Vũ.
Hai bên coi như chính thức quen nhau.
Sau đó, Lâm Lăng bay lên và nhìn xuống đội hình hai bên rồi nghiêm mặt nói: “Ta biết trong quá khứ có một mối hận thù khó quên giữa tộc Thiên Ma và Nhân tộc.”
“Thế nhưng hôm nay ta hy vọng các ngươi có thể buông bỏ hận thù để có thể đồng lòng diệt trừ kẻ địch!”
“Các ngươi đã nghe rõ chưa?”
Khi hắn vừa dứt lời, các đệ tử bên phía Cửu Huyền Tông yên lặng một lúc rồi cũng cùng nhau lên tiếng: “Chúng ta tuân theo mệnh lệnh của chưởng giáo đại nhân!”
Tuy nhiên bên tộc Thiên Ma lại không hề tỏ thái độ gì.
“Các ngươi nữa!”
Cho đến khi Trần Tấn biến thân thành Thiên Ma mười hai cánh và quát lớn một tiếng thì bọn họ mới sợ hãi và vội vàng lên tiếng: “Tuân lệnh, Ma Hoàng đại nhân!”
Giờ phút này, dưới sự hợp tác của Lâm Lăng và Trần Tấn nên lực lượng hai bên mới hội họp với nhau và đạt thành liên minh thật sự.
“Đi!”
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của hai người, các cao thủ của hai bên mới chính thức lao về phía Bắc Cực chi địa.
Khí thế mạnh mẽ, chấn động cả đất trời!
Khu vực trung tâm phía trên tòa tháp khổng lồ.
Dường như cảm nhận được sự xuất hiện của hai đội hình nên từng đạo bóng trắng đột nhiên bay vút lên. Chỉ trong thoáng chốc, đã có một số lượng lớn Thần phó tập trung lại. Các Thần phó làm nô lệ cho các cường giả Thần hồn đều là những thiên tài có thiên phú võ đạo tới từ các chủng tộc. Bọn họ tập trung ở đây, bất kể là về số lượng hay hơi thở đều là những cường giả võ đạo đứng đầu!
“Xem ra không thể coi thường hai tên đó được, bọn chúng tới đây còn nhanh hơn ta tưởng.”
Tên thủ lĩnh Ngụy Thần Cự Ma lạnh lùng nhìn về phía những bóng đen đang bay tới từ phía chân trời xa xa.
“Thủ lĩnh, lần này tới đây rõ ràng đã có sự chuẩn bị. Kế hoạch hiện tại vừa mới bắt đầu, chúng ta có cần đi tạm lánh ở đâu đó không?”
Tên Ngụy Thần Bỉ Mông ở bên cạnh xin chỉ thị.
“Không cần, năng lượng của 4 Hỗn Độn Phù Châu đã không thể chống đỡ được bao lâu nữa. Chúng ta cần phải nhân cơ hội này giải quyết bọn chúng luôn.”
Tên Ngụy Thần Cự Ma híp mắt lại, trong giọng nói tràn ngập sự lạnh lùng: “Chuẩn bị kích hoạt trận pháp vây sát, lần này ta nhất định phải khiến cho đám chủng tộc đê tiện đó có đi mà không có về!”
Ma Hoàng cung.
Có rất nhiều cao thủ tộc Thiên Ma do Trần Tấn đứng đầu giống như một làn sóng đen lao lên bầu trời.
Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, cả Nhân tộc và tộc Thiên Ma từ trước tới nay như nước với lửa lại hội họp với nhau tại Bắc Cực chi địa vì mối quan hệ giữa Lâm Lăng và Trần Tấn.
Trên bầu trời tuyết trắng xóa, lực lượng hai bên lao về phía nhau. Khí thế mạnh mẽ và hùng hồn như thể sắp đánh nhau tới nơi.
“Là Thiên Ma!”
“Trước đây khi ở chiến trường viễn cổ, chúng ta mất đi biết bao nhiêu huynh đệ đều là do mấy tên đáng chết đó tàn sát!”
Trong đội hình Cửu Huyền Tông, có không ít đệ tử nội điện nhìn thấy một số lượng lớn tộc Thiên Ma bay tới vô cùng kinh ngạc và phẫn nộ. Tuy nhiên trước khi tới đây, Lâm Lăng đã nói bọn họ rằng tộc Thiên Ma chính là đồng minh với bọn họ. Cho nên dù có gặp phải kẻ địch thì đa số các đệ tử Cửu Huyền Tông chỉ có thể nhịn lửa giận trong lòng.
“Ấy, hình như thủ lĩnh của đám Thiên Ma là một nhân loại thì phải.”
Khi đội hình tộc Thiên Ma tiến lại gần, bọn họ nhìn thấy Trần Tấn thì vô cùng kinh ngạc.
“Chẳng lẽ là vì hắn mà chưởng giáo đại nhân của chúng ta mới liên minh cùng với đám Thiên Ma chết tiệt này hay sao?”
Về vấn đề này, có rất nhiều đệ tử Cửu Huyền Tông nghi ngờ và cũng hiểu ra nguyên do nhưng cũng có một số bộ phận đệ tử lo lắng đây là một cái bẫy của tộc Thiên Ma.
“Hửm? Người kia…là Trần Tấn ư?”
Khi bay tới gần, cuối cùng Vệ Quý Nguyên cũng thấy rõ dáng vẻ của Trần Tấn. Khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc, con ngươi trong mắt ông co rút lại, rất nhanh đã nhận ra đó là ai.
Chỉ trong phút chốc, vị chấp sự trưởng lớn tuổi này tràn ngập cảm xúc. Hồi đó, khi ông gặp và kết bạn với Lâm Lăng và Trần Tấn, mọi người vẫn còn trẻ. Nhưng hiện giờ thời thế đã thay đổi, hai người vẫn còn là thanh niên khí phách còn ông thì đã là một lão già rồi. Về vấn đề này, trong lòng Vệ Quý Nguyên không khỏi có một vài cảm xúc hỗn độn không thể giải thích được.
“Võ tu nhân loại của vùng Di lạc chi địa quả là mạnh mẽ.”
Giờ phút này, nhóm võ giả tộc Thiên Ma cũng đang nhìn đệ tử Cửu Huyền Tông. Đối mặt với một đội hình mạnh như vậy, những người luôn tỏ ra cao ngạo như bọn họ cũng đã bỏ đi sự khinh thường.
“Trần Tấn, ngươi còn nhớ ta không?”
Sau một vạn năm, rốt cuộc Vệ Quý Nguyên cũng không nhịn được lên tiếng khi gặp lại người quen.
Lâm Lăng đứng ở bên cạnh không hề lên tiếng giới thiệu mà chỉ mỉm cười đứng nhìn hai người.
Nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng của Trần Tấn mới chuyển tới trên người Vệ Quý Nguyên.
Người này là ai vậy?
Khi vừa nhìn thấy, trong lòng Trần Tấn có chút nghi hoặc. Trong ấn tượng của hắn ta ở thời đại này, ngoại trừ Lâm Lăng thì hắn ta chưa từng giao tiếp với người nào khác. Tuy nhiên sau khi nhìn một hồi, Trần Tấn cảm thấy đường nét trên khuôn mặt của ông già trước mặt có chút quen thuộc.
Đúng rồi, A Nguyên!
Rất nhanh, Trần Tấn đã nhớ ra đó là ai, hắn ta lập tức lên tiếng: “Ngươi là hậu duệ của Vệ Quý Nguyên sao?”
Vừa nghe vậy, vẻ mặt của Vệ Quý Nguyên có chút ngạc nhiên.
Ông lập tức lắc đầu nói: “Ta…Chính là Vệ Quý Nguyên.”
Gì?
Ngươi chính là Vệ Quý Nguyên?
Trong mắt Trần Tấn lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn ta nhìn đối phương với vẻ không thể tin nổi. Hiển nhiên hắn ta cũng không ngờ ông lại có thể sống lâu đến thế.
“Hắn chính là A Nguyên.”
Nhìn thấy dáng vẻ vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ của Trần Tấn, cuối cùng Lâm Lăng cũng lên tiếng: “Lợi dụng sự đứng yên của thời gian, giam cầm sự già nua của da thịt nên mới sống được tới hiện tại.”
Thì ra là thế.
Thiên phú võ tu của Trần Tấn cũng không thấp nên vừa nghe được lời giải thích của Lâm Lăng là hắn ta đã hiểu.
“Thật xin lỗi, ngươi thay đổi nhiều quá nên vừa rồi ta không nhận ra.”
Trần Tấn không khỏi nhìn Vệ Quý Nguyên thêm vài lần rồi mỉm cười nói.
“Không sao.”
Vệ Quý Nguyên cười lắc đầu nói: “Hiện tại xương cốt ta già nua rồi, đã sắp không theo kịp bước chân của các ngươi nữa rồi.”
“Ta hy vọng bản thân có thể đóng góp chút sức lực nhỏ nhoi vào trong cuộc chiến này.”
Trần Tán vỗ vai Vệ Quý Nguyên: “Ta cảm nhận được hơi thở hiện tại của ngươi rất mạnh cho nên đừng quá khiêm tốn.”
Nghe đến đấy, Vệ Quý Nguyên không khỏi bật cười, ông biết tính cách của người trước mặt bộc trực thẳng thắn nên không để trong lòng.
“Lão đại, hắn ta chính là tên Thiên Ma sáu cánh đã giao tranh với ngài vào 10 năm trước ở chiến trường viễn cổ phải không?”
Lúc này, Tần Vũ, Lôi Mông và Cổ Vân Nhạc đều bay tới đây và nhìn Trần Tấn với vẻ tò mò.
“Đúng vậy.”
Lâm Lăng mỉm cười gật đầu và giới thiệu với Trần Tấn: “Ba người bọn họ chính là ba huynh đệ kết nghĩa mà ta từng nhắc tới với ngươi.”
“Xét về thực lực cá nhân không hề yếu hơn chúng ta.”
Đối với sự đánh giá cực cao của Lâm Lăng, vẻ mặt của Trần Tấn hơi thay đổi nhưng sau đó cũng gật đầu với ba người Tần Vũ.
Hai bên coi như chính thức quen nhau.
Sau đó, Lâm Lăng bay lên và nhìn xuống đội hình hai bên rồi nghiêm mặt nói: “Ta biết trong quá khứ có một mối hận thù khó quên giữa tộc Thiên Ma và Nhân tộc.”
“Thế nhưng hôm nay ta hy vọng các ngươi có thể buông bỏ hận thù để có thể đồng lòng diệt trừ kẻ địch!”
“Các ngươi đã nghe rõ chưa?”
Khi hắn vừa dứt lời, các đệ tử bên phía Cửu Huyền Tông yên lặng một lúc rồi cũng cùng nhau lên tiếng: “Chúng ta tuân theo mệnh lệnh của chưởng giáo đại nhân!”
Tuy nhiên bên tộc Thiên Ma lại không hề tỏ thái độ gì.
“Các ngươi nữa!”
Cho đến khi Trần Tấn biến thân thành Thiên Ma mười hai cánh và quát lớn một tiếng thì bọn họ mới sợ hãi và vội vàng lên tiếng: “Tuân lệnh, Ma Hoàng đại nhân!”
Giờ phút này, dưới sự hợp tác của Lâm Lăng và Trần Tấn nên lực lượng hai bên mới hội họp với nhau và đạt thành liên minh thật sự.
“Đi!”
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của hai người, các cao thủ của hai bên mới chính thức lao về phía Bắc Cực chi địa.
Khí thế mạnh mẽ, chấn động cả đất trời!
Khu vực trung tâm phía trên tòa tháp khổng lồ.
Dường như cảm nhận được sự xuất hiện của hai đội hình nên từng đạo bóng trắng đột nhiên bay vút lên. Chỉ trong thoáng chốc, đã có một số lượng lớn Thần phó tập trung lại. Các Thần phó làm nô lệ cho các cường giả Thần hồn đều là những thiên tài có thiên phú võ đạo tới từ các chủng tộc. Bọn họ tập trung ở đây, bất kể là về số lượng hay hơi thở đều là những cường giả võ đạo đứng đầu!
“Xem ra không thể coi thường hai tên đó được, bọn chúng tới đây còn nhanh hơn ta tưởng.”
Tên thủ lĩnh Ngụy Thần Cự Ma lạnh lùng nhìn về phía những bóng đen đang bay tới từ phía chân trời xa xa.
“Thủ lĩnh, lần này tới đây rõ ràng đã có sự chuẩn bị. Kế hoạch hiện tại vừa mới bắt đầu, chúng ta có cần đi tạm lánh ở đâu đó không?”
Tên Ngụy Thần Bỉ Mông ở bên cạnh xin chỉ thị.
“Không cần, năng lượng của 4 Hỗn Độn Phù Châu đã không thể chống đỡ được bao lâu nữa. Chúng ta cần phải nhân cơ hội này giải quyết bọn chúng luôn.”
Tên Ngụy Thần Cự Ma híp mắt lại, trong giọng nói tràn ngập sự lạnh lùng: “Chuẩn bị kích hoạt trận pháp vây sát, lần này ta nhất định phải khiến cho đám chủng tộc đê tiện đó có đi mà không có về!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook