Võng Du Thiên Hạ Vô Song (Dịch Chuẩn)
-
Chapter 6: Cuồng Long
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Rừng Ban Mai là vùng lãnh thổ đang tranh đoạt, nơi Cây Thế Giới héo úa, khiến muôn loài trên lục địa bị thiêu đốt trong cảnh hoang tàn. Trên những đống đổ nát, con người, man tộc, tộc elf, và ảnh ma đã tái thiết nên các thành trì để chống lại Dạ Linh. Những làng tân thủ đều nằm gần Nghĩa Địa Lớn, sát cạnh lãnh thổ Dạ Linh, địa hình chồng chéo và phức tạp.
Rừng Ban Mai, khu luyện cấp cao bên ngoài làng tân thủ, không chỉ là nơi Dạ Linh xuất hiện, mà còn là nơi để những người chơi cao cấp cày cuốc. Theo tài liệu chính thức, Rừng Ban Mai là vùng tập trung quái vật cấp 5-12. Người chơi chưa đạt cấp 5 tốt nhất không nên bước chân vào, và ngay cả khi đạt cấp 5, vẫn nên lập đội ngũ để tránh gặp phải cảnh cửu tử nhất sinh.
Trước cấp 10, tất cả người chơi đều chưa có kỹ năng, đều sử dụng đòn đánh vật lý. Các nghề pháp sư, mục sư, mưu sĩ, và vịnh xướng giả - những nghề có giáp vải - cũng phải đánh vật lý. Vì thế, các nghề cận chiến cực kỳ được ưa chuộng trong làng tân thủ, còn pháp sư và mục sư thì bị ghẻ lạnh.
Nhưng khi người chơi đạt cấp 10, vào được thành chính cấp 2 để học kỹ năng, thì mục sư sẽ trở thành nghề được săn đón nhất, đặc biệt là các mục sư nữ xinh đẹp sẽ càng được ưa chuộng.
...
Tôi không thể lập đội vì không có đồng đội phù hợp. Tôi không thuộc phe Dạ Linh chính thống, mà cũng chẳng phải thành viên của Liên Minh Nhân Loại. Có lẽ chỉ mình tôi là mang thân xác xấu xí của một bộ xương khô như thế này, và chắc hẳn người chơi phe Ánh Sáng sẽ chẳng muốn lập đội với một bộ xương như tôi.
"Xào xạc..."
Dẫm lên lớp lá khô vụn nát, tôi bước vào Rừng Ban Mai khi mặt trời vừa lên, những tia sáng đầu ngày len qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất, tạo thành các bóng râm loang lổ, bình yên lạ thường.
Mở bản đồ lớn, nhiệm vụ chỉ rõ vùng phân bố của Bọ Ngựa Xanh, đi thêm một đoạn nữa là đến nơi.
Tôi tập trung tinh thần, tay cầm thanh kiếm cùn lách mình vào rừng sâu. Chưa đi được bao xa, cảm giác nguy hiểm bỗng trỗi dậy.
"Vút..."
Một lưỡi kiếm xanh lá xé gió lao tới, có thứ gì đó đã tấn công tôi!
“Phập!”
Thủng giáp rồi! Dù tôi có mặc bộ áo giáp +9 phòng thủ nhưng vẫn không thể chống đỡ, con số sát thương to tướng hiện trên đầu – 41!
Vãi cả nồi, sát thương gì to thế!
Tôi ngước nhìn, thấy trên một cây thấp có một sinh vật giáp sắt xanh lè, là một con Bọ Ngựa với hình thù ghê rợn. Nó khoác lên mình lớp giáp xanh bóng loáng và đầy cứng cáp, hai chi trước dài ngoằng, hóa thành lưỡi kiếm xanh. Chính nó đã ra đòn vừa nãy!
Bọ Ngựa Xanh – LV-7
Quái Thường
Hừ, quái cấp 7, thảo nào đánh đau thế. Nhưng tôi lập tức phân tích được: Bọ Ngựa Xanh tuy công cao nhưng tốc độ di chuyển và tốc độ tấn công đều chậm, mỗi lần tấn công cách nhau đến 4 giây. Xem ra tôi có thể đơn đấu với nó mà không gặp nhiều khó khăn.
Tôi nhanh chóng lướt sang bên phải của con Bọ Ngựa theo một đường cong, giơ kiếm lên và chém một nhát mạnh.
“31!”
Sát thương cũng không tệ, chủ yếu là do phòng thủ của nó chưa quá cao, nếu không thì tôi e rằng thanh kiếm cùn này chẳng phá nổi giáp.
Máu của con quái cấp 7 này dưới 300, chỉ cần bào một lúc là xử lý xong.
“Xoẹt xoẹt...”
Con Bọ Ngựa Xanh kêu lên, chầm chậm xoay người, vung cả hai lưỡi kiếm lên chuẩn bị cùng chém tới.
Tôi lập tức lùi lại, di chuyển khéo léo rồi vòng ra phía sau nó, chém liền ba nhát. Nhịp điệu đòn đánh nhịp nhàng, cả cơ thể như hòa vào trận đấu. Đã lâu rồi tôi mới tìm lại được cảm giác luyện cấp đầy sảng khoái như vậy. Ha, sau nửa năm trời bị hành hạ bởi độ trễ 3 giây, giờ đây tôi như cá gặp nước vậy!
Di chuyển uyển chuyển, liên tục kéo giãn và thu hẹp khoảng cách với quái, tôi tận dụng cơ hội khiến con Bọ Ngựa liên tục đánh hụt, trong khi tôi ra đòn liên tiếp. Dù nó cao hơn tôi 2 cấp, tôi vẫn dễ dàng đưa nó vào chỗ chết.
Giữa khu rừng rậm, một người, một bọ ngựa, là trận đánh mà tôi đã thể hiện được hiệu suất luyện cấp và chiến thuật tuyệt đỉnh. Vượt bốn cấp mà giết quái nhẹ nhàng không tốn chút sức.
“Phập!”
Máu xanh tóe ra, sau mười mấy đòn chém, con Bọ Ngựa cấp 7 cuối cùng rên lên một tiếng rồi ngã xuống, rơi ra một viên tiểu ma thạch. Tôi nhặt lên, là chất lượng thấp nhất, chỉ có 14, giá trị cỡ 140 xu đồng, không nhiều nhưng là cũng khoản cần thiết ở giai đoạn đầu. Bởi trước cấp 10 phải tiết kiệm tiền để học kỹ năng, nếu không sẽ chẳng khác nào đứng nhìn kỹ năng đẹp mắt mà không được học.
Tôi bỏ viên tiểu ma thạch vào túi, và nhận thấy thanh kinh nghiệm đã tăng đáng kể. Đúng là vượt cấp giết quái có thưởng kinh nghiệm phong phú thật. Tôi tiếp tục đi sâu vào rừng, tìm con Bọ Ngựa Xanh đi lẻ để tiêu diệt.
Gần hai tiếng đồng hồ sau, tôi đã giết 87 con Bọ Ngựa Xanh, cấp độ tăng lên 7, và đã cộng thêm 20 điểm vào sức mạnh. Tấn công giờ đã đạt đến 22-37, việc hạ Bọ Ngựa cấp 7 cũng dễ dàng hơn. Chỉ tiếc là càng vào sâu thì cấp độ quái càng cao, lần đầu gặp phải một con Bọ Ngựa cấp 10, suýt nữa tôi đã bị giết. Không còn cách nào khác, tôi đành quay lại phía ngoài để đánh quái cấp 8, cứ từ từ mà chắc.
Hình phạt khi chết trong Thiên Tung rất nặng nề. Sau cấp 10, khi chết, người chơi sẽ trở thành linh hồn và trở về thành, linh hồn quay về xác để hồi sinh thì chỉ rớt 1 cấp. Hoặc có thể hồi sinh ở thành luôn, nhưng rớt tận 3 cấp. Rừng Ban Mai cách làng tân thủ tối thiểu 20 phút đường đi, nên tôi chẳng muốn phí thời gian chạy đi nhặt xác.
Nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ sáng mà máy chủ vẫn trong tình trạng quá tải. Không cần nói cũng biết có bao nhiêu người đang cày cấp ở làng tân thủ.
“Hừm, tối nay cố gắng luyện lên cấp 10 đi, học được kỹ năng nghề rồi mới đăng xuất!”
Tự động viên bản thân, tôi đơn độc đi sâu vào Rừng Ban Mai, lần lượt tiêu diệt Bọ Ngựa Xanh, đợi đủ số lượng để hoàn thành nhiệm vụ.
Đang giết, bỗng có tiếng người vọng lại từ xa. Rõ ràng là có người chơi khác đến!
Tôi nhanh tay nhặt viên tiểu ma thạch trên đất, lách người nhảy lên, nấp sau những tán lá rậm rạp, chỉ để lộ hai hốc mắt, à không, là hai hốc xương sọ đen ngòm.
Cùng với tiếng bước chân xào xạc, bốn người bước ra từ trong rừng. Họ đều tầm khoảng 25 tuổi, ba nam một nữ. Cô gái là vịnh xướng giả cấp 7, ba người còn lại là ma kỵ sĩ cấp 8, chiến binh cấp 7 và mưu sĩ cấp 6, một đội hình luyện cấp khá chuẩn. Tất nhiên, trước cấp 10 thì mưu sĩ và vịnh xướng giả gần như không giúp ích được gì nhiều.
“Lão Tam, có chắc ăn con Vua Bọ Ngựa Xanh ở tọa độ này trong Rừng Ban Mai không?” Chiến binh phàn nàn, “Chúng ta đã giết nửa tiếng mà toàn gặp bọ ngựa cấp 6, mấy con này được bao nhiêu kinh nghiệm chứ?”
Ma kỵ sĩ bình tĩnh nói: “Đại ca à, chắc chắn ở đây mà. Một người bạn thích khách của em vừa bị BOSS giết tại đây nửa tiếng trước, không dám quay lại, đành phải hồi sinh ở thành, mất 3 cấp, mất toi hơn hai tiếng luyện cấp.”
Chiến binh gật đầu: “Ừm, hy vọng là thế. Nếu đi uổng công thì đêm nay lão Tam phải đãi bọn này bữa khuya đấy.”
“Hà, chuyện nhỏ thôi!”
...
Bốn người nhanh chóng lướt qua rừng. Chưa đầy nửa phút, ma kỵ sĩ bỗng giơ tay lên, reo lớn: “Cẩn thận, đúng là nó ở đây rồi, ha ha ha!”
Qua những tán lá lộn xộn, tôi cũng thấy được một con Bọ Ngựa Xanh khổng lồ ở phía trước, hai lưỡi kiếm trên tay vung lên sáng loáng, toàn thân nó tỏa ra ánh sáng màu vàng rực, uy lực kinh người.
Ngay lập tức, tôi đấm đùi tiếc nuối, giá như tôi tiến thêm vài bước là đã thấy được BOSS này rồi! Nhưng nghĩ lại, thôi thì, gặp nó có khi tôi cũng bỏ mạng vì còn chẳng thấy được cấp độ của nó.
Chiến binh cấp 7 không kiềm được, phá lên cười lớn: “Anh em, hôm nay chúng ta phát tài rồi, con BOSS hạng F Thượng cấp cấp 12 này là BOSS mạnh nhất ở làng tân thủ. Đánh bại nó chắc chắn sẽ có vũ khí và trang bị mạnh rớt ra!”
Ma kỵ sĩ vẫn giữ bình tĩnh: “Đại ca, bình tĩnh nào, đây là BOSS cấp 12. Chúng ta cao nhất chỉ có cấp 8, lại chưa học được kỹ năng nào, tỷ lệ ăn được chắc không quá 20%.”
Chiến binh hừ một tiếng: “Không đánh cũng phải đánh. BOSS mạnh như thế trước mặt mà không đánh thì chẳng hợp với phong cách của tôi chút nào.”
“Ừ, sẵn sàng lên!”
...
Sau khi phân chia vai trò sơ lược, ma kỵ sĩ là người đầu tiên mở đòn tấn công, ba người còn lại phối hợp hỗ trợ.
“Lên nào!”
Ma kỵ sĩ hét lớn, lao thẳng lên phía trước, tay cầm cây trường thương rỉ sét, ngọn thương lóe sáng, đâm thẳng vào cằm của Vua Bọ Ngựa Xanh.
“27!”
Tôi nhìn mà lạnh toát người, phòng thủ của nó cao quá thể! Đòn toàn lực của một ma kỵ sĩ cấp 8 mà trông như chỉ gãi ngứa cho BOSS.
“Không ổn, không phải đối thủ của nó rồi!”
Ma kỵ sĩ hoảng hốt lùi lại, nhưng không kịp tránh cú chém của Vua Bọ Ngựa Xanh vung lên, chém mạnh xuống đầu!
“201!”
Suýt bị giết trong tích tắc. Nghề của gã này vốn nhiều máu, chứ người khác e là đã đi đời rồi.
Trong làng tân thủ, cấp cao nhất cũng chỉ mới là 9, nên ma kỵ sĩ cấp 8 này đã là hàng cao thủ. Nhưng trước BOSS này, rõ ràng gã không khác gì gà mờ.
Ma kỵ sĩ vung thương rồi rút lui, Bọ Ngựa di chuyển chậm nên vẫn có cơ hội để thoát thân.
...
Chưa kịp chạy xa, từ trong rừng, một nhóm người chơi lớn xuất hiện, ai nấy khí thế bừng bừng, cấp độ đều trong khoảng 4 đến 7. Đi đầu là một ma kỵ sĩ cấp 9 tên "Long Hành Thiên Hạ," cũng là người chơi cấp cao nhất làng tân thủ quanh đây.
Long Hành Thiên Hạ lao lên phía trước, lớn tiếng hô: “Công hội Cuồng Long sẽ dọn sạch khu này, tất cả tránh xa, không thì hậu quả tự chịu!”
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook