Võng Du Thiên Hạ Vô Song (Dịch Chuẩn)
Chapter 36: Chiết Kích (Kích Gãy)

Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Trong thành Phù Băng, người bán xu vàng không hiếm, nhưng người một lúc rao bán 150 xu vàng thì chắc chắn chỉ có mỗi tôi.

Nhiều người lắc đầu, rõ ràng họ nghĩ sẽ không ai chịu bỏ tiền mua 150 xu vàng, bởi vì đây là một con số không hề nhỏ. Dù tính theo tỷ giá 80 NDT mỗi xu vàng, tổng lại đã lên đến 12.000 NDT, tương đương một quý lương của nhân viên văn phòng, và phần lớn người không chịu được mức giá này.

Đúng lúc đó, bất chợt phía trước vọng lên một giọng nói: “150 xu vàng à? Tôi lấy hết!”

Tôi ngước lên nhìn, thật không ngờ, một người chơi Lữ Khách cấp cao đang đứng giữa đám đông. Toàn thân được bọc trong giáp tinh xảo, phẩm chất thấp nhất cũng là Hắc Thạch, trong tay còn cầm một thanh loan đao phát sáng. Trên đầu người này là hàng chữ rõ ràng: Bá Thiên Đao LV-32 Lữ Khách Đồng!

Là hắn sao?!

Tôi có chút sửng sốt. Dã tâm của gia tộc Độc Bá đã rõ như ban ngày, ai ai cũng biết họ muốn thống trị thành Phù Băng. Giờ đây, Bá Thiên Đao đích thân đến thu mua xu vàng, chắc chắn là vị minh chủ này thật biết đầu tư.

Trong đầu vang lên hai tiếng nói: Bá Thiên Đao nhất định sẽ là đối thủ tương lai của tôi, bán xu vàng cho hắn, hay không bán?

Sau một thoáng suy nghĩ, bán! Tại sao lại không? Tiền của hắn chính là ngân sách cho sự phát triển sau này của tôi. Vả lại, thằng ngốc thừa tiền tự dưng tìm tới, không bào thì thật là phí!

Tôi nhếch môi cười: “Ngươi anh em, anh định thanh toán bằng cách nào? Bây giờ trong game không thể chuyển khoản qua tài khoản ngân hàng.”

Bá Thiên Đao nhún vai, cười lớn: “Dễ thôi. Anh cho tôi số tài khoản, tôi lập tức cho người chuyển tiền. Tối đa 5 phút, khi anh nhận được tiền thì giao xu vàng cho tôi, thế là xong.”

Tôi gật đầu. Người này ra tay hào phóng, lại khá sảng khoái, quả thật là tài năng. Lâm Dật Hân lo lắng không sai, trong thành Phù Băng, Bá Thiên Đao và gia tộc Độc Bá đích thực có khả năng là kẻ địch đáng gờm nhất.

“Nghe cho rõ, tài khoản của tôi là: 662700200873******* , ngân hàng Kiến Thiết. Anh có thể chuyển tiền, tôi sẽ kiểm tra online.”

“OK, không vấn đề!”

Bá Thiên Đao cười sảng khoái: “Đợi chút, sắp xong rồi!”

Khoảng 4 phút sau, Bá Thiên Đao nói: “Xong rồi, anh kiểm tra tài khoản xem.”

“Ừ!”

Tôi mở giao diện web, truy cập vào hệ thống ngân hàng, kiểm tra số dư tài khoản. Quả nhiên, thẻ tài khoản trước chỉ có 0.47 NDT giờ đã nhận được 12.000.47 NDT. Bá Thiên Đao quả là một con cừu siêu béo!

“Xong chưa?” Bá Thiên Đao cười hỏi.

Tôi gật đầu: “OK, giao xu vàng cho anh ngay!”

“Tốt!”

Giao cho Bá Thiên Đao 150 xu vàng, tôi chậm rãi hỏi: “Sao anh lại tin tôi? Lỡ như tôi nhận tiền rồi chuồn, không giao xu vàng, anh chẳng phải lỗ lớn sao?”

Bá Thiên Đao cười lớn: “Đùa à, chỉ 12.000 thôi, có đáng gì mà phải chuồn? Số tiền này tôi chẳng để vào mắt đâu. Hơn nữa, tôi tin anh. Nguyên nhân thật sự không phải là tiền mà là...”

“Là gì?”

“Là vì anh là Chiết Kích Trầm Sa! Ha ha ha, cao thủ trên bảng xếp hạng là người có tiếng, hơn nữa, họ chắc quý ID của mình như sinh mạng. Nhìn trong khu vực Trung Quốc, như Chúc Ảnh Loạn, Lạc Trần, có ai là không như thế?”

Tôi gật đầu, cười nhẹ: “Cũng có lý. Lần sau hợp tác tiếp, tôi đi đây!”

“Được!”

...

Nhìn lại thời gian, đã là 8 giờ sáng, nhưng tôi chẳng có chút buồn ngủ nào. Tôi nhắn tin cho Đỗ Thập Tam: “Thập Tam, offline đi, tôi muốn bàn chút việc!”

“Hả? Được!”

Đỗ Thập Tam suốt đêm cố gắng luyện cấp, mệt mỏi xuống line như chạy trốn.

Xuống phòng khách, ngồi trên ghế sofa, Thập Tam vẻ mặt mệt mỏi, hỏi: “Việc gì đây?”

“Cái này...” Tôi ngập ngừng một chút, rồi nói: “Hay là chúng ta lập studio game đi?”

“Hả? Studio game?!” Thập Tam ngạc nhiên.

“Ừ.” Tôi giải thích: “Thiên Tung là một game chiến tranh trực tuyến lớn, chỉ dựa vào sức một người thì không thể tạo nên sự nghiệp gì to tát. Thậm chí, chỉ để giết một con BOSS cũng đã rất nguy hiểm. Vì thế, chúng ta cần giương cờ, triệu tập các anh tài bốn phương, trong thành Phù Băng đấu ngang sức với các thế lực khác!”

Thập Tam nghe xong, hứng khởi hẳn lên, vẻ mặt bừng sáng, nắm chặt tay nói: “Anh em, cậu cứ nói đi, phải làm thế nào? Tôi đã sớm muốn ngạo nghễ trong game rồi. Mau nói đi, studio này phải chiêu mộ những cao thủ nào?”

Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: “Cậu, tôi.”

“Cái gì? Chỉ có hai người?”

“Tạm thời là vậy. Sau này sẽ mở rộng thêm. Trước tiên, chúng ta cần tìm một chỗ ở mới.” Tôi nhìn quanh căn phòng một phòng một khách chật chội này, không khỏi bật cười: “Chỗ này quá nhỏ, chúng ta thuê một căn bốn phòng một sảnh đi, sao nào?”

Thập Tam nói: “Thì được, nhưng mà đắt lắm đấy. Ở nội thành, cho dù là khu mới, nhà bốn phòng một sảnh ít nhất cũng phải 3000 NDT mỗi tháng. Trả trước ba tháng và đặt cọc một tháng nữa, tổng cộng phải có 12.000 NDT mới thuê được.”

Tôi cười: “Tiền không thành vấn đề, có thể kiếm thêm trong game. Giờ thì đi cùng tôi tìm nhà, bắt đầu thực hiện bước đầu tiên cho studio, được chứ?”

“Được, không vấn đề!”

Đỗ Thập Tam đứng bật dậy, tràn đầy ý chí và khát vọng. Đúng là một thanh niên nhiệt huyết. Nhưng ngay sau đó, cậu ấy nói một câu khiến tôi suýt ngất: “Sau này studio thành lập, có thể mời một, hai nữ game thủ tham gia được không? Như thế... ờm, có nam có nữ làm việc không quản đêm ngày mà!”

Tôi lườm cậu ấy, nói: “Một, hai nữ game thủ, tốt nhất là ở cùng phòng với cậu, đúng không?”

“Ơ, cậu nghĩ tôi là ai chứ? Tôi Đỗ Thập Tam này là người chính trực! Hay là thế này, một người cho cậu, một người cho tôi, xinh đẹp một chút thì để ở phòng cậu..”

“Biến!”

...

Buổi sáng trời nắng đẹp, hai thanh niên thức trắng đêm đầy nhiệt huyết chạy khắp phố phường tìm nhà. Đến chiều, cuối cùng cũng tìm được.

Thập Tam nghi ngờ hỏi tôi: “Anh em, sao cậu có được 12.000 NDT thế? Có phải tối qua đi bán cái gì rồi không?”

“Tào lao! Tôi là người có tự trọng, làm sao có thể làm chuyện đó. Nếu nói cậu đi bán, tôi còn tin được, nhưng chỉ sợ không ai mua thôi.” Tôi đáp bâng quơ.

Đỗ Thập Tam suýt thì hộc máu.

Studio của chúng tôi đặt tại một khu chung cư gần siêu thị Hoa Nhuận, xây dựng từ năm 2022, còn khá mới. Căn bốn phòng một sảnh, đầy đủ tiện nghi, mỗi tháng 2950 NDT. Khá hợp lý, kiểu nhà này bây giờ rất khó tìm.

Thập Tam nói: “Tiếp theo, làm gì nữa?”

“Chiêu mộ thành viên đầu tiên cho studio!”

“Ai?” Thập Tam mắt sáng rực: “Phong Sắc Huyễn Tưởng... Lâm Dật Hân được đấy. Mời cô ấy vào thì sao?”

Tôi bật cười, vỗ vai cậu ấy: “Tỉnh đi anh bạn. Kiểu người như Lâm Dật Hân không phải ai cũng với tới được. Studio của chúng ta, người ta chắc chắn chẳng thèm vào đâu.”

“Thật à?” Thập Tam hơi thất vọng, hỏi: “Vậy chiêu mộ ai vào studio? Không thể thu nhận gà mờ đâu đấy...”

Tôi gật đầu: “Ừ, một studio chỉ có thể có một gà mờ thôi.”

“Đệt!” Thập Tam tức tối lao lên, bị tôi đá một cái ngã lăn ra, ấm ức hỏi: “Rốt cuộc là ai?”

“Quỷ Cốc Tử!”

“Hả?!”

Thập Tam kinh ngạc: “Quỷ Cốc Tử từng là nổi danh trên bảng xếp hạng, thật sự có thể kéo cậu ta vào studio à?”

“Ừ.” Tôi gật đầu: “Yên tâm đi, tôi có niềm tin. Chiều nay dọn đồ đến studio, ngủ một giấc, tối nay bắt đầu lên kế hoạch.”

“Được!”

Cả buổi chiều bận rộn dọn dẹp. Sau khi ăn tối, ngủ một mạch đến ba giờ sáng, tôi tỉnh dậy trong một phòng có thể đón nắng. Gọi Thập Tam dậy, ăn chút gì đó rồi online.

...

“Vút!”

Tôi xuất hiện tại một huyệt trong doanh trại Hàn Băng Cương, bới lớp đất mục nát chui ra, mở danh sách bạn bè, thấy Quỷ Cốc Tử đang online!

Tôi lập tức nhắn tin: “Không bận thì đến Hàn Băng Cương!”

“Việc gì?”

“Chuyện tốt.”

“Được, chút nữa qua.”

Quỷ Cốc Tử là một cao thủ hiếm có. Dù thành tích thời gian gần đây của cậu ta chỉ toàn “đánh là thua, giết là chết”, nhưng ai bảo cậu ta gặp phải tôi và Lâm Dật Hân. Trang bị và kỹ năng của Lâm Dật Hân đã đạt đến đẳng cấp siêu cấp, hoàn toàn đủ sức thách thức Võ Thần Chúc Ảnh Loạn. Còn tôi, sau khi giảm độ trễ xuống 0.5 giây, thực lực tăng gấp bội, chẳng xem Quỷ Cốc Tử ra gì.

Quỷ Cốc Tử thuộc đẳng cấp hạng nhất, còn tôi, Lâm Dật Hân và Chúc Ảnh Loạn đều thuộc hàng siêu ngoại hạng. Quỷ Cốc Tử đấu với tôi và Lâm Dật Hân thì hơi quá sức, nhưng nếu đấu với người tầm cỡ như Đỗ Thập Tam, thì cơ bản là một đấu cả ngàn.

Không lâu sau, một Kỵ Sĩ Tử Linh khoác áo choàng đen từ trong rừng bước ra, chính là Quỷ Cốc Tử!

“Chiết Kích, có việc gì?” Quỷ Cốc Tử hỏi.

Tôi nói: “Tiểu Quỷ, cậu có từng nghĩ đến việc gia nhập công hội nào chưa?”

Quỷ Cốc Tử nổi giận: “Tổ cha nó! Tôi ghét nhất ai gọi tôi là Tiểu Quỷ...”

Tôi cũng nổi giận: “Mẹ nó! Tôi cũng ghét ai gọi tôi là Chiết Kích...”

Chiết Kích, chính là kích gãy, thật chẳng dễ nghe chút nào.

Quỷ Cốc Tử hỏi: “Hỏi làm gì?”

Tôi cười: “Tôi lập studio, muốn mời cậu tham gia. Nếu không ngại thì đến đây. Studio đặt ở Tô Châu, có phòng riêng, lo ăn ở.”

“Ồ?”

Quỷ Cốc Tử mắt sáng lên, nhưng lại có chút không thuận: “Dựa vào đâu mà tôi phải gia nhập studio của anh?”

Tôi nhún vai, cười: “Đơn giản thôi. Cậu muốn trở thành cao thủ đỉnh cao không?”

“Muốn!” Quỷ Cốc Tử ánh mắt rực lửa.

“Thế thì được. Chỉ cần cậu tham gia studio của tôi, tôi sẽ ‘huấn luyện’ cậu mỗi ngày...”

“Được!” Quỷ Cốc Tử nắm chặt tay, nói: “Rồi một ngày tôi sẽ vượt qua anh, giẫm anh dưới chân!”

“Thôi ngay! Nghĩ trong đầu là được, nói ra làm gì, thằng đần!”

“...”

Thành viên đầu tiên của studio lại là một siêu cao thủ lấy việc đánh bại tôi làm mục tiêu, chẳng biết đây là may hay rủi.

Tôi thở dài, dặn Quỷ Cốc Tử đường đến Tô Châu. Quỷ Cốc Tử là người Vô Tích, đi tàu nhanh chỉ mất chưa đến 20 phút. Chiều hôm sau cậu ta sẽ đến.

Tốt lắm, đội hình studio ngày càng mạnh hơn rồi!

Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương