Ngón tay của vong linh rất ấm áp, ôn nhu xoa lên mặt, Tử La Lan nghe thấy thanh âm dịu dàng của vong linh: “La Lan, chân thực cùng hư ảo rốt cuộc khác nhau ở chỗ nào, ai cũng không biết, những điều này cũng không là lý do… ở đây ta có thể cho ngươi tất cả, sinh mệnh cùng những thứ ngươi muốn, toàn bộ.”

“… Thế nhưng ..” Tử La Lan đứng dậy, “thế nhưng, ta muốn quay về tìm An Nặc.”

xxx

An Nặc thoáng cái từ trong khoang thuyền trò chơi bước ra, những người còn lại cũng là vẻ mặt sốt ruột. Tạp Lạc Tư đã chờ ở bên cạnh.

Hắn nhìn Tử La Lan trong khoang truyền trò chơi, rồi quay đầu nhìn An Nặc: “La Lan vì sao không tỉnh?”

“Hắn bị vong linh mang đi.” Lily tư đi tới đẩy Tạp Lạc Tư một cái — phần lớn thời gian, Lily tư luôn lễ độ, hơn nữa, tác phong hành sự phi thường nhanh nhẹn sạch sẽ, “xem thử có thể ngắt nguồn điện của khoang thuyền, đem Tử La Lan kéo về không.”

Tạp Lạc Tư quay đầu nhìn khoang thuyền trò chơi.

Lily tư quay đầu nhìn Kiêu Ngạo 1 cái rồi nói, “phòng kỹ thuật đã bắt đầu đem virus thực nhập chưa?”

“Đã bắt đầu.” Kiêu Ngạo trả lời, “hẳn là đã thành công.”

“Có thể rút phích cắm không?” An Nặc đi tới phía trước khoang thuyển của Tử La Lan hỏi.

Tạp Lạc Tư nhìn An Nặc một cái, ít nhất trong ấn tượng Tạc Lạc Tư, nam nhân này sẽ không vì người khác mà lộ ra vẻ mặt như vậy.

Y đứng ở đó mê man nhìn hài tử này, thậm chí Tạp Lạc Tư cũng không thể nhìn ra 1 tia lạnh lùng trên mặt nam nhân anh tuấn kia.

“Ngắt nguồn điện, hắn sẽ chết.” Tạp Lạc Tư bình tĩnh nói, “ta không biết từ lúc nào, có lẽ là từ sau khi các ngươi vào trò chơi, vong linh đã đem nguồn điện từ khoang thuyền của Tử La Lan chuyển qua máy chủ.”

“Cái gì?” Lily tư kinh ngạc quay đầu, “máy tính kia còn thông minh như vậy?”

“Thỉnh tin tưởng, nó hết sức thông minh cùng xảo quyệt.” Tạp Lạc Tư nhu nhu mi tâm, ngồi xuống ghế bên cạnh, “vong linh có trí tuệ của máy tính, mà chỗ đáng sợ nhất là nó có thể đoán được hành vi của con người, nó biết rõ ngươi muốn gì, tựa như nó hiểu rõ nó muốn gì.”

Lily tư tiếp cận sang: “Vậy thế nào đem Tử La Lan đi ra, xem phân lượng người ngồi trên ghế, ca ca ta đều nhanh khốc ra.”

“Ta cũng rất lo lắng, tiểu thư Lily tư,” Tạp Lạc Tư quay đầu đi đến trước máy tính, nhanh chóng thao tác, “vong linh đem toàn bộ số liệu phong bế.”

“Số liệu phong bế là có ý gì?” An Nặc hỏi.

“Không tìm được cách xâm nhập.” Tạp Lạc Tư trả lời ngắn gọn, tay còn không ngừng đánh bàn phím, “may là trước khi vong linh đem số liệu phong bế, vi rút đã thực nhập, còn lại … chỉ chờ vi rút mở ra con đường tiến vào.”

“Hình như là trong không gian ma pháp nào đó của trò chơi,” Kiêu Ngạo nhíu mày, “hiện tại có thể tiến vào chưa?”

“Có thể, nhưng bằng vào tài khoản của An Nặc là không được.” Tạp Lạc Tư nhìn chằm chằm màn hình rồi nói.

“Cần cái hộp Pandora mở ra thông đạo.” Tạp Lạc Tư ngẩng đầu, “tốc độ phải nhanh, bởi vì vi rút không mạnh, cho nên không có khả năng đem cửa mở lớn.”

“Ta muốn đi.” An Nặc nói.

Lily tư bỗng nắm cánh tay An Nặc, rồi quay đầu hỏi Tạp Lạc Tư: “Có nguy hiểm không?”

“Đương nhiên, tuy rằng khoang thuyền của An Nặc không có tương liên với máy chủ vong linh, thế nhưng có tương liên cùng trò chơi, như vậy, cũng giống như đem mệnh giao vào tay vong linh.” Tạp Lạc Tư thành thật trả lời, “hơn nữa ta tin rằng, kết quả sẽ không quá tốt, ta kiến nghị tốt nhất tiên sinh An Nặc không nên đi.”

“Nghe một chút kiến nghị của chuyên gia đi,” Lily tư quay đầu, 2 mắt nhìn An Nặc đăm đăm, “ngươi không thể đi.”

An Nặc bỏ qua tay Lily tư, không nói một lời hướng vào khoang thuyền trò chơi của mình.

“Này! An Nặc, ngươi mẹ nó đứng lại cho ta!” Lily tư lần nữa nắm lấy tay An Nặc, “ngươi tỉnh táo lại một chút, cái máy kia tuyệt không đơn giản, nếu như ngươi muốn chết, cũng không nên đưa vào miệng nó.”

“Ta không muốn chết, cũng không muốn La Lan ngốc ở chỗ này.” An Nặc nghiêng đầu nói.

Kiêu Ngạo bỗng đi tới nói: “Tốt nhất là mau một chút, bằng không chờ đến khi vi rút đổi mới, có thể ai cũng không về được.”

An Nặc lần nữa bỏ qua tay Lily: “Ta phải đem hắn trở về.”

An Nặc lần nữa bước vào khoang thuyền trò chơi, rất nhanh tiến nhập vào trò chơi.

Y đứng ở cổng trạm cuối, trên cánh cửa nguyên bản là hoa văn tinh xảo đã đổi thành một loại phù điêu (điêu khắc nổi) tinh xảo, đó là bức tranh tử thần cùng thiên sứ.

Bọn họ đứng đưa lưng về nhau, vô luận là thiên sứ hay là tử thần, đều mang theo một loại khí tức chẳng lành.

Một lát sau, Kiêu Ngạo cùng Thái cũng login đi tới.

Thái cầm trong tay hộp Pandora, Kiêu Ngạo đem chuyện Tạp Lạc Tư nói cho hắn.

“Cái hộp Pandora chỉ dùng để tạo kết giới, mà chế tạo kết giới này cũng là xé rách kết giới của người khác, thành lập kết giới của chính mình, cho nên việc chọc thủng kết giới của kẻ khác, xác thực cũng có chút tác dụng,” Thái nhẹ nhàng gật đầu, “thế nhưng thời gian phi thường ngắn, tốc độ của ngoạn gia đúng là không có biện pháp đi vào trong.”

“Không sao, tốc độ tiễn của ta rất nhanh.” Kiêu Ngạo ôn nhu nói, tay hắn đã cầm một mũi tên.

Đó là một nhánh tiễn phi thường tinh xảo, giống như dùng ánh sáng của thái dương tạo thành, nhu hòa mà tràn ngập ôn nhu.

Nó ở trên tay Kiêu Ngạo, giống như từng đạo ánh sáng khe khẽ động trên ngón tay hắn.

“Đây là cái gì?” An Nặc hỏi.

“Mỗi một Phong Chi Xạ Thủ đều có một mũi tên như thế này,” Kiêu Ngạo nhìn nhánh tiễn ôn nhu nói, “có linh hồn tồn tại trong gió, không thể dùng mắt thường nhìn thấy, nhưng đều có thể thì thầm trong gió. Mỗi xạ thủ đều phải học được thuật lắng nghe, đi lĩnh hội, đi tranh thủ tìm niềm vui của nó. Vong linh chế tạo vô số không gian khiến ngươi mê hoặc, mà khi phong tiễn trong tay ta bắn ra, phong lực sẽ mang nó vào giữa mục tiêu, nó sẽ mang ngươi tìm được La Lan.”

“Ta lần đầu nghe truyện cổ tích dạng này.” An Nặc nhìn chằm chằm nhánh tiễn mảnh khảnh kia, lo lắng nó có thể có đủ lực lượng mang theo 1 người hay không.

“Nếu như ngươi có dũng khí ách trụ phong,” Kiêu Ngạo đem nhánh tiễn kia nhẹ nhàng khoác lên huyền trượng, “như thế, ngươi có thể tìm được người ngươi muốn.”

Tư thế kéo cung của Kiêu Ngạo rất đẹp, tựa như Phong Chi Xạ Thủ trong quảng cáo của Dã Vọng ol, từng xạ thủ nhất định phải chế cung cho riêng mình, điều chỉnh dây cung để nó có thể giống đàn hạc ông ông tác hưởng —

—– dùng để triệu hoán linh hồn của phong.

An Nặc kinh ngạc thấy một loại khí tràng cường đại bên người Kiêu Ngạo tràn ra, cái loại lực lượng cường đại này khiến cho An Nặc cùng Thái cũng không thể bình tĩnh hô hấp, phảng phất như bầu không khí xung quanh không có oxy, cảm giác như một cơn lốc thổi qua.

Kiêu Ngạo an tĩnh đứng ở nơi đó, một xạ thủ phải học được bình tâm tĩnh khí lắng nghe thanh âm trong gió.

Thái do dự 1 giây, đem hộp Pandora đặt ngay cổng, ngay sau đó, xung quanh cái hộp xuất hiện một hồi bóng đen không hình dáng, chậm rãi bò lên tới cửa, bỗng, bóng đen kia cực hạn kéo dãn, nó chậm rãi mở rộng.

“Nắm tiễn.” Kiêu Ngạo nhẹ nhàng nói.

Giây tiếp theo, nhanh tiễn kim sắc kia rời khỏi dây cung, An Nặc đồng loạt nắm lấy nhánh tiễn.

Đương nhiên, căn cứ trong sinh hoạt hiện thực, An Nặc đúng là không có khả năng nắm được nhánh tiễn vừa rời khỏi dây cung, thế nhưng trong trò chơi, y dù sao cũng là người có năng lực tuyết.

Trong nháy mắt khi An Nặc nắm được nhánh tiễn, một cảm giác cực nóng từ đầu ngón tay y truyền tới, còn chưa có phục hồi tinh thần thì thấy mình đã bám vào nhánh tiễn.

Đây là một loại cảm giác rất kỳ diệu, tựa như lần đi mê cung nọ, y hóa thành nguyên tố, theo nhánh tiễn giống như ánh dương qua xuyên qua tầng tầng lớp lớp không gian vong linh tạo ra.

Vong linh chế tạo không gian vừa lớn vừa khiến kẻ khác bị mê hoặc, thế nhưng, tiễn của phong chi xạ thủ sẽ không mất phương hướng, vì nó có sự tưởng niệm.

Mà nhánh tiễn kia tại trong mảnh không gian hắc ám lại lộ ra vẻ nhu hòa, tuy không có địa phương chiếu sáng, thế nhưng cũng không hối hận đi đến cùng.

Hiện tại có rất nhiều người nói khoác về không gian, trong thế giới chúng ta cũng có đủ loại không gian mà không người biết, mà rõ ràng, trong trò chơi cũng là như thế.

Ở chỗ này, nó có vẻ nguy hiểm, đen kịt cùng khó có thể cân nhắc.

Bỗng tiễn ngừng lại, sau đó rơi vào trong bóng tối, có chút giống sàn nhà, mà An Nặc cũng khôi phục hình dạng, khom lưng cầm nhánh tiễn trong tay.

Lúc y đứng dậy thì thấy được Tử La Lan.

Sắc mặt của hắn có chút tái, sợi tóc hắc sắc xõa xuống, gần như là che khuất đi gương mặt xinh đẹp.

Hắn mặc áo choàng hắc sắc, cầm trong tay một cái lưỡi hái thật lớn, thấy thế nào cũng là một bộ dáng tử thần.

Hắc sắc của cặp mắt cùng hắc sắc ở nơi đây tối tăm, sâu không thấy đáy, khiến cho người ta không có phương hướng.

Mà An Nặc nghe thấy từng câu nói rành mạch, ở dưới chân La Lan là một người khác.

Thân thể kia là thuộc về vong linh, mái tóc đạm kim sắc của hắn tái nhợt như ánh trăng thiếu sức sống, da dẻ quá tái, con mắt đã nhắm lại, cái lông mi thật dài khẽ rung rung.

“La Lan…” Y gọi tên thiếu niên kia, y thấy lưỡi hái kia đã trát vào thân thể vong linh. Tử La Lan quỳ ở bên cạnh nắm lấy lưỡi hái, giống như buông lỏng tay thì vong linh sẽ tỉnh lại.

“La Lan!” An Nặc lại kêu thêm lần nữa, sau đó chạy qua.

Thế nhưng, mặc kệ y đi như thế nào, đều không thể tiếp cận được, y không nhấp nhận, chạy tới vài bước nữa, thế nhưng rất xa chính là rất xa, thật giống như vĩnh viễn không có cách nào tiếp nhận.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương