Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng
-
Chương 78
Nước trong kết giới cùng với nước biển ở cung điện bên ngoài còn muốn tinh khiết hơn rất nhiều, loại nước này là không tồn tại trên thế giới, bởi vì nó rất sạch sẽ, cho nên bên trong là không có sinh mệnh.
Đó là do nguyên tố thủy cấu thành, không có sinh mệnh, cũng không có tạp chất, không hiểu phải bao dung cùng tồn tại, vẫn còn rất tinh khiết.
Tử La Lan kinh ngạc nhìn một mạt thủy đỏ sậm.
Mạt đỏ sậm kia thoạt nhìn đỏ sậm như thế, cho dù dùng nhiều nước đều không thể pha loãng nó, phân giải nó.
Ám hồng sắc nhanh chóng khuếch trương, sau đó xuất hiện ra một nữ nhân, y phục hắc sắc.
Khuôn mặt tinh xảo, tóc dài ám hồng sắc buông xuống thắt lưng, tựa như màu sắc của máu khô cạn.
Nữ nhân này phi thường xinh đẹp, thậm chí có thể miêu tả là tinh xảo, Tử La Lan chưa từng gặp qua nữ nhân xinh đẹp như vậy.
“Ngươi hẳn là nên sớm gọi ta xuất hiện,” Lily tư trừng mắt nhìn Kiêu Ngạo.
“Xin lỗi,” Kiêu Ngạo nhún nhún vai, không có thành ý nói.
“Thời gian của chúng ta không còn nhiều.” .” Lily quay đầu nhìn thoáng qua An Nặc rồi nói, “nói thật, An Nặc, ta đối với ngươi rất thất vọng, ta vốn tưởng người có thể giải quyết chuyện này nhanh hơn.”
“”Thời gian ngốc của ngươi lâu hơn,” An Nặc không chút nào tỏ ra yếu thế nói, “hơn nữa còn đóng vai tiểu cô nương bị kế mẫu khi dễ.”
Lily tư hừ lạnh một tiếng, “Niên kỉ ta so với ngươi nhỏ hơn, nên phải là ngươi được bảo vệ”
An Nặc nhíu mày, hiển nhiên đối với biểu thị của Lily tư rất kinh ngạc.
Lily tư nhẹ nhàng vươn tay, sau đó bắt đầu hát.
Tử La Lan có chút ngạc nhiên, trong một địa phương nguy hiểm như thế, cư nhiên còn muốn tổ chức thi đấu ca hát, đương nhiên, nếu như đây là ý nghĩ của vong linh, cũng không có gì không thể.
Lily xác thực như là đang ca hát, thế nhưng trong kết giới yên ắng, cái thanh âm gì cũng không nghe được.
Mà bên ngoài lại xảy ra biến hóa.
Những cái bóng bạch sắc điên cuồng trong nước biển, tựa như cực kì thống khổ, cuối cùng, chậm rãi biến mất.
Mà lúc này mọi người mới phát hiện, một mảnh hải dương đục ngầu khiến kẻ khác phải kinh ngạc, tựa như được cái gì đó lọc qua, chậm rãi biến sạch.
Vào lúc này, Lily tư bỗng vươn tay đặt lên kết giới, bước ra khỏi kết giới.
“A…” Tử La Lan kinh ngạc đứng lên, hắn trong thấy hình dáng của Lily tư trong nước.
Ngươi biết cố sự của nhân ngư không? Ở trong biển, loại động vật mỹ lệ này, nửa trên giống người, nửa dưới thì giống ngư vĩ. Giọng ca của nó vô cùng động nhân, ngươi cơ hồ không thể tìm ra được thanh âm như thế trên thế giới này …
Tử La Lan nhìn đến cái dáng ám hồng sắc, cùng cái ngữ vỹ trong phiến hải dương chợt lóe rồi biến mất.
Chỉ qua 10 phút đồng hồ, tuy đối với bọn họ mà nói thời gian có chút chậm, thế nhưng, lúc nước biển rút xuống, bọn họ mới thấy được Lily tư an tĩnh đứng ở trong cung điện.
Mái tóc ám hồng sắc của nàng tựa như hỏa diễm, mang theo một loại đường hoàng cùng lạnh lẽo. Tại bên chân của nàng là một nữ nhân đang nằm, sợi tóc kim sắc phảng phất có thể chiếu rọi cả không gian.
“Giải quyết xong,” Lily tư hờ hững nói, sau đó bước qua nữ nhân dưới chân.
Mọi người ra khỏi kết giới, Thái đem kết giới thu lại
Tử La Lan lúc này mới phát hiện, vì sao Lily tư thoạt nhìn như một mạt đỏ sậm, nguyên lai mặt trái nếp gấp của cái quần hắc sắc là ám hồng sắc, lúc đi đi lại lại, mạt đỏ sậm kia xuất hiện.
Tuy Lily xác thật có chút kỳ quái hơn so với sủng vật, bất quá, Thái cùng Ngải Tư rất có ăn ý không đi hỏi.
Lần trước Tử La Lan cùng Tạp Lạc Tư đi đến nơi đây đều không có gặp những quái vật này, đương nhiên, có thể là do lúc đó vong linh còn chưa tách ra khỏi hệ thống.
Phần cuối của đại điện là một mảnh vương tọa sụp đổ.
Cho nên, khi Tử La Lan thấy được ánh dương quan thì biết bọn họ đã đến cuối con đường.
Bọn họ nhìn đống phế tích đổ nát, Ngải Tư nhíu nhíu mày: “Rốt cuộc ta cũng thấy được tràng cảnh này trong trò chơi.”
“Tràng cảnh này?” Thái hỏi.
“Đúng vậy, cung điện đổ nát, sinh vật hắc ám tụ tập.” Ngải Tư nhún nhún vai nói, “bọn chúng khắp nơi đều đói, tất cả mở to miệng hướng qua ngươi.”
“Thế nhưng vong linh ở đâu?” Thái hoang mang nhìn xung quanh một chút, ngoại trừ những thứ bị sụp đổ tan tành, một bóng người cũng không có.
Tử La Lan có chút hiếu kì bước lên những bậc thang sứt mẻ, ánh dương quang từ trên nóc nhà rơi xuống. Những hạt bụi nhẹ bay, giống như nơi đây cái gì cũng không có, một mảnh yên ắng, chỉ có mấy người bọn họ.
Tử La Lan chợt thấy 1 cái lông chim bạch sắc nằm ở trên vương tọa.
Lông chim kia phát ra ánh sáng nhu hòa, tinh tế mà trắng noãn.
Hắn nhớ khi đó chính là ở đây thấy được 1 phần của vong linh.
Hắn vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy lông vũ, định đem nó cho An Nặc xem.
Ngay trong nháy mắt hắn cầm lấy lông chim xoay người, ở phía sau đột nhiên nứt ra một khe hở, tựa như không gian bị xé rách, trong khoảnh khắc, Tử La Lan nhận ra dị động của không gian.
Đây là không gian của vong linh, hắn nghĩ, hắn có thể làm những gì hắn thích, tràn ngập ác ý, hoặc là thiện ý, hắn thể hiện tất cả những thứ hắn nghĩ cho ngươi xem.
Tử La Lan cảm giác được phía sau có sức hút cường đại, loại lực lượng này như muốn đem linh hồn của con người hấp thu vào bên trong, hắn thấy một bàn tay trắng nõn che ở trước mắt mình.
Mà mình chỉ nhìn thấy được ánh mắt lo lắng của An Nặc.
Thế nhưng đã quá muốn, lúc hắn rơi vào trong hắc ám, tất cả mọi thanh âm bên người đều tiêu thất.
An Nặc nhìn Tử La Lan bị một thanh niên tóc dài đạm kim sắc kéo, tiến vào một không gian hắc ám, trực giác chạy về trước, nhưng lại phát hiện con đường thông qua vương tọa cư nhiên dài dằng dặc.
Y thấy một mũi tên mang theo khiếu âm hướng về vong linh, thế nhưng, trong nháy mắt tiễn kia giống như bị khe nứt không gian trù tính thật là tốt, cắm thẳng vào lưng vương tọa.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn màn này, cái này không giống với dự tính của bọn họ.
“Nguyên vốn tưởng là BOSS chiến, kết quả lại thành vụ án bắt cóc,” Lily tư thở dài một hơi, đi tới bên cạnh An Nặc, vỗ vỗ bờ vai cứng đờ của y, “được rồi, ca ca, nếu đã ngăn chặn được vong linh, ta nghĩ hắn cũng không dự định xuất hiện, chúng ta có thể quay về phòng làm việc xem những chuyên gia kỹ thuật của chúng ta đã tiến hành thế nào.”
An Nặc chính là trừng mắt nhìn cái vương tọa kia, hoặc là nói cái nơi vừa xuất hiện khe hở kia.
Thế nhưng nơi đó im ắng, cái gì cũng không có.
“Đi thôi, An Nặc, ngươi nhìn như vậy hắn cũng không đi ra được.” Lily tư nhẹ nhàng nói.
“Ta vừa rồi hẳn là nên ở bên hắn.” An Nặc thì thào.
“Đúng vậy,” Lily tư nhìn y một cái, sau đó kéo tay y, “trở về đi, thân thể hắn còn đang ở trong hiện thực, chỉ cần đem ý thức của hắn kéo trở về là được.”
xxx
Tử La Lan kinh ngạc mở to 2 mắt, sau đó cúi đầu xem ngón tay mình.
Tinh tế thon dài, mềm mại.
Đây là một đại sảnh, trên bàn còn có hoa tươi cùng đồ ăn, một nữ nhân từ gian phòng khác bưng bữa sáng đến.
Tử La Lan nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên ngoài rất an tĩnh, hắn có thể thấy những cành lá xòe ra, tinh tế mạch lạc, hắn còn có thể nghe được những lời đối thoại của mọi người vào sáng sớm.
Có người tưới nước trên bãi cỏ trước mặt, nam hài cưỡi xe đạp đem báo ném vào các nhà.
Bầu trời xanh thẳm, ngay cả ánh dương quang cũng đều trong suốt.
Có 2 nữ nhân ngồi bên bàn ăn, trong đó một người còn ôm 1 hài tử trong tay.
Ngồi ở đầu bàn là một nam nhân trung niên, hắn nhìn qua chó chút lớn tuổi, nhưng vẫn tỏ ra thần thái hồng hào, con mắt nhìn chằm chằm, tay kia sờ chén cà phê.
Nữ nhân bưng mâm lúc nãy đem tách cà phê đặt lên tay nam nhân, để hắn cầm lấy.
Nam nhân cầm lấy, nhưng con mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tờ báo, giống như trong đó có bài hay.
Một lát sau, nam nhân ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn: “La Lan? Đứng ở đó làm gì? Sang đây ăn điểm tâm.”
Tử La Lan cảm thấy thân thể mình như không chịu sự điều khiển của mình, ngoan ngoãn ngồi vào vị trí phía dưới nam nhân kia, bắt đầu cắt nhỏ bánh mì.
“Thúc thúc,” một cái thanh âm non nớt vang lên bên tai hắn.
Tử La Lan theo phản ứng lên tiếng, đây là cháu trai hắn, mới 5 tuổi.
Hắn xoay người đem cháu trai ôm vào trong ngực, đem miếng bánh mì phết mứt táo vừa rồi cắt nhỏ đút cho nó ăn.
Hắn biết những người này, phụ thân, mẫu thân, 2 người tỷ tỷ, cùng hài tử của các nàng.
Loại sinh hoạt này, quả thực rất hoàn mỹ… kỳ cục là trong nhất thời hắn quên hết thảy mọi thứ.
Lát sau, có một thiếu niên tóc vàng vào phòng ăn, hắn tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tử La Lan, cầm lấy một cái bánh ăn vào.
Phụ thân, mẫu thân cùng hắn tựa hồ rất thân, còn nói về chuyện bát quái của hàng xóm đêm qua.
Tử La Lan chỉ đem bánh mì đưa cho cháu trai, cháu trai cười rộ lên rất là khả ái, có 2 má lúm đồng tiền, giống như tỷ tỷ hắn.
Hắn cúi đầu hôn lên tóc cháu trai, giống như với một tác phẩm nghệ thuật mỏng manh.
Cơm nước xong xuôi, mẫu thân cùng Tử La Lan hỗ trợ thu thập, sau cùng, hắn có chút uể oải ngồi lên ghế sô pha.
Thiếu niên kia đi tới, ngồi xuống bên cạnh, ngón tay nhẹ nhàng đùa giỡn tóc hắn.
“Ta nghĩ ngươi sẽ thích sinh hoạt như vậy,” vong linh ôn nhu nói, “ta ở nơi này có rất nhiều loại.”
“Phụ thân ta đã chết, vừa mới tham gia lễ tang của hắn không lâu,” Tử La Lan khe khẽ nói, cũng không có ngăn cản động tác của vong linh, “đại tỷ ta bởi vì tai nạn nên bị liệt nửa người, nhị tỷ hiện tại đang ngồi tù, lúc dự tang lễ là do cai ngục đưa tới. Nàng có một nhi tử, hiện tại được mẫu thân ta chăm sóc, thân thể của mẫu thân ta hiện tại rất không tốt.”
“Cho nên ngươi không thích cuộc sống như thế này sao?” Vong linh tới gần Tử La Lan, đem cái cằm gác lên bờ vai hắn, “phần lớn mọi người đều thích, cho nên ta nghĩ có thể ngươi cũng thích, chính là nói ngươi thích cuộc sống sung túc, ngươi không muốn thấy bọn họ…?”
Tử La Lan nhìn mẫu thân bận bịu trong phòng khách, không thấy già đi chút nào: “… Đúng, ta rất muốn thấy bọn họ, cũng mong muốn được ở cùng bọn họ 1 chỗ.”
Đó là do nguyên tố thủy cấu thành, không có sinh mệnh, cũng không có tạp chất, không hiểu phải bao dung cùng tồn tại, vẫn còn rất tinh khiết.
Tử La Lan kinh ngạc nhìn một mạt thủy đỏ sậm.
Mạt đỏ sậm kia thoạt nhìn đỏ sậm như thế, cho dù dùng nhiều nước đều không thể pha loãng nó, phân giải nó.
Ám hồng sắc nhanh chóng khuếch trương, sau đó xuất hiện ra một nữ nhân, y phục hắc sắc.
Khuôn mặt tinh xảo, tóc dài ám hồng sắc buông xuống thắt lưng, tựa như màu sắc của máu khô cạn.
Nữ nhân này phi thường xinh đẹp, thậm chí có thể miêu tả là tinh xảo, Tử La Lan chưa từng gặp qua nữ nhân xinh đẹp như vậy.
“Ngươi hẳn là nên sớm gọi ta xuất hiện,” Lily tư trừng mắt nhìn Kiêu Ngạo.
“Xin lỗi,” Kiêu Ngạo nhún nhún vai, không có thành ý nói.
“Thời gian của chúng ta không còn nhiều.” .” Lily quay đầu nhìn thoáng qua An Nặc rồi nói, “nói thật, An Nặc, ta đối với ngươi rất thất vọng, ta vốn tưởng người có thể giải quyết chuyện này nhanh hơn.”
“”Thời gian ngốc của ngươi lâu hơn,” An Nặc không chút nào tỏ ra yếu thế nói, “hơn nữa còn đóng vai tiểu cô nương bị kế mẫu khi dễ.”
Lily tư hừ lạnh một tiếng, “Niên kỉ ta so với ngươi nhỏ hơn, nên phải là ngươi được bảo vệ”
An Nặc nhíu mày, hiển nhiên đối với biểu thị của Lily tư rất kinh ngạc.
Lily tư nhẹ nhàng vươn tay, sau đó bắt đầu hát.
Tử La Lan có chút ngạc nhiên, trong một địa phương nguy hiểm như thế, cư nhiên còn muốn tổ chức thi đấu ca hát, đương nhiên, nếu như đây là ý nghĩ của vong linh, cũng không có gì không thể.
Lily xác thực như là đang ca hát, thế nhưng trong kết giới yên ắng, cái thanh âm gì cũng không nghe được.
Mà bên ngoài lại xảy ra biến hóa.
Những cái bóng bạch sắc điên cuồng trong nước biển, tựa như cực kì thống khổ, cuối cùng, chậm rãi biến mất.
Mà lúc này mọi người mới phát hiện, một mảnh hải dương đục ngầu khiến kẻ khác phải kinh ngạc, tựa như được cái gì đó lọc qua, chậm rãi biến sạch.
Vào lúc này, Lily tư bỗng vươn tay đặt lên kết giới, bước ra khỏi kết giới.
“A…” Tử La Lan kinh ngạc đứng lên, hắn trong thấy hình dáng của Lily tư trong nước.
Ngươi biết cố sự của nhân ngư không? Ở trong biển, loại động vật mỹ lệ này, nửa trên giống người, nửa dưới thì giống ngư vĩ. Giọng ca của nó vô cùng động nhân, ngươi cơ hồ không thể tìm ra được thanh âm như thế trên thế giới này …
Tử La Lan nhìn đến cái dáng ám hồng sắc, cùng cái ngữ vỹ trong phiến hải dương chợt lóe rồi biến mất.
Chỉ qua 10 phút đồng hồ, tuy đối với bọn họ mà nói thời gian có chút chậm, thế nhưng, lúc nước biển rút xuống, bọn họ mới thấy được Lily tư an tĩnh đứng ở trong cung điện.
Mái tóc ám hồng sắc của nàng tựa như hỏa diễm, mang theo một loại đường hoàng cùng lạnh lẽo. Tại bên chân của nàng là một nữ nhân đang nằm, sợi tóc kim sắc phảng phất có thể chiếu rọi cả không gian.
“Giải quyết xong,” Lily tư hờ hững nói, sau đó bước qua nữ nhân dưới chân.
Mọi người ra khỏi kết giới, Thái đem kết giới thu lại
Tử La Lan lúc này mới phát hiện, vì sao Lily tư thoạt nhìn như một mạt đỏ sậm, nguyên lai mặt trái nếp gấp của cái quần hắc sắc là ám hồng sắc, lúc đi đi lại lại, mạt đỏ sậm kia xuất hiện.
Tuy Lily xác thật có chút kỳ quái hơn so với sủng vật, bất quá, Thái cùng Ngải Tư rất có ăn ý không đi hỏi.
Lần trước Tử La Lan cùng Tạp Lạc Tư đi đến nơi đây đều không có gặp những quái vật này, đương nhiên, có thể là do lúc đó vong linh còn chưa tách ra khỏi hệ thống.
Phần cuối của đại điện là một mảnh vương tọa sụp đổ.
Cho nên, khi Tử La Lan thấy được ánh dương quan thì biết bọn họ đã đến cuối con đường.
Bọn họ nhìn đống phế tích đổ nát, Ngải Tư nhíu nhíu mày: “Rốt cuộc ta cũng thấy được tràng cảnh này trong trò chơi.”
“Tràng cảnh này?” Thái hỏi.
“Đúng vậy, cung điện đổ nát, sinh vật hắc ám tụ tập.” Ngải Tư nhún nhún vai nói, “bọn chúng khắp nơi đều đói, tất cả mở to miệng hướng qua ngươi.”
“Thế nhưng vong linh ở đâu?” Thái hoang mang nhìn xung quanh một chút, ngoại trừ những thứ bị sụp đổ tan tành, một bóng người cũng không có.
Tử La Lan có chút hiếu kì bước lên những bậc thang sứt mẻ, ánh dương quang từ trên nóc nhà rơi xuống. Những hạt bụi nhẹ bay, giống như nơi đây cái gì cũng không có, một mảnh yên ắng, chỉ có mấy người bọn họ.
Tử La Lan chợt thấy 1 cái lông chim bạch sắc nằm ở trên vương tọa.
Lông chim kia phát ra ánh sáng nhu hòa, tinh tế mà trắng noãn.
Hắn nhớ khi đó chính là ở đây thấy được 1 phần của vong linh.
Hắn vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy lông vũ, định đem nó cho An Nặc xem.
Ngay trong nháy mắt hắn cầm lấy lông chim xoay người, ở phía sau đột nhiên nứt ra một khe hở, tựa như không gian bị xé rách, trong khoảnh khắc, Tử La Lan nhận ra dị động của không gian.
Đây là không gian của vong linh, hắn nghĩ, hắn có thể làm những gì hắn thích, tràn ngập ác ý, hoặc là thiện ý, hắn thể hiện tất cả những thứ hắn nghĩ cho ngươi xem.
Tử La Lan cảm giác được phía sau có sức hút cường đại, loại lực lượng này như muốn đem linh hồn của con người hấp thu vào bên trong, hắn thấy một bàn tay trắng nõn che ở trước mắt mình.
Mà mình chỉ nhìn thấy được ánh mắt lo lắng của An Nặc.
Thế nhưng đã quá muốn, lúc hắn rơi vào trong hắc ám, tất cả mọi thanh âm bên người đều tiêu thất.
An Nặc nhìn Tử La Lan bị một thanh niên tóc dài đạm kim sắc kéo, tiến vào một không gian hắc ám, trực giác chạy về trước, nhưng lại phát hiện con đường thông qua vương tọa cư nhiên dài dằng dặc.
Y thấy một mũi tên mang theo khiếu âm hướng về vong linh, thế nhưng, trong nháy mắt tiễn kia giống như bị khe nứt không gian trù tính thật là tốt, cắm thẳng vào lưng vương tọa.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn màn này, cái này không giống với dự tính của bọn họ.
“Nguyên vốn tưởng là BOSS chiến, kết quả lại thành vụ án bắt cóc,” Lily tư thở dài một hơi, đi tới bên cạnh An Nặc, vỗ vỗ bờ vai cứng đờ của y, “được rồi, ca ca, nếu đã ngăn chặn được vong linh, ta nghĩ hắn cũng không dự định xuất hiện, chúng ta có thể quay về phòng làm việc xem những chuyên gia kỹ thuật của chúng ta đã tiến hành thế nào.”
An Nặc chính là trừng mắt nhìn cái vương tọa kia, hoặc là nói cái nơi vừa xuất hiện khe hở kia.
Thế nhưng nơi đó im ắng, cái gì cũng không có.
“Đi thôi, An Nặc, ngươi nhìn như vậy hắn cũng không đi ra được.” Lily tư nhẹ nhàng nói.
“Ta vừa rồi hẳn là nên ở bên hắn.” An Nặc thì thào.
“Đúng vậy,” Lily tư nhìn y một cái, sau đó kéo tay y, “trở về đi, thân thể hắn còn đang ở trong hiện thực, chỉ cần đem ý thức của hắn kéo trở về là được.”
xxx
Tử La Lan kinh ngạc mở to 2 mắt, sau đó cúi đầu xem ngón tay mình.
Tinh tế thon dài, mềm mại.
Đây là một đại sảnh, trên bàn còn có hoa tươi cùng đồ ăn, một nữ nhân từ gian phòng khác bưng bữa sáng đến.
Tử La Lan nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên ngoài rất an tĩnh, hắn có thể thấy những cành lá xòe ra, tinh tế mạch lạc, hắn còn có thể nghe được những lời đối thoại của mọi người vào sáng sớm.
Có người tưới nước trên bãi cỏ trước mặt, nam hài cưỡi xe đạp đem báo ném vào các nhà.
Bầu trời xanh thẳm, ngay cả ánh dương quang cũng đều trong suốt.
Có 2 nữ nhân ngồi bên bàn ăn, trong đó một người còn ôm 1 hài tử trong tay.
Ngồi ở đầu bàn là một nam nhân trung niên, hắn nhìn qua chó chút lớn tuổi, nhưng vẫn tỏ ra thần thái hồng hào, con mắt nhìn chằm chằm, tay kia sờ chén cà phê.
Nữ nhân bưng mâm lúc nãy đem tách cà phê đặt lên tay nam nhân, để hắn cầm lấy.
Nam nhân cầm lấy, nhưng con mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tờ báo, giống như trong đó có bài hay.
Một lát sau, nam nhân ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn: “La Lan? Đứng ở đó làm gì? Sang đây ăn điểm tâm.”
Tử La Lan cảm thấy thân thể mình như không chịu sự điều khiển của mình, ngoan ngoãn ngồi vào vị trí phía dưới nam nhân kia, bắt đầu cắt nhỏ bánh mì.
“Thúc thúc,” một cái thanh âm non nớt vang lên bên tai hắn.
Tử La Lan theo phản ứng lên tiếng, đây là cháu trai hắn, mới 5 tuổi.
Hắn xoay người đem cháu trai ôm vào trong ngực, đem miếng bánh mì phết mứt táo vừa rồi cắt nhỏ đút cho nó ăn.
Hắn biết những người này, phụ thân, mẫu thân, 2 người tỷ tỷ, cùng hài tử của các nàng.
Loại sinh hoạt này, quả thực rất hoàn mỹ… kỳ cục là trong nhất thời hắn quên hết thảy mọi thứ.
Lát sau, có một thiếu niên tóc vàng vào phòng ăn, hắn tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tử La Lan, cầm lấy một cái bánh ăn vào.
Phụ thân, mẫu thân cùng hắn tựa hồ rất thân, còn nói về chuyện bát quái của hàng xóm đêm qua.
Tử La Lan chỉ đem bánh mì đưa cho cháu trai, cháu trai cười rộ lên rất là khả ái, có 2 má lúm đồng tiền, giống như tỷ tỷ hắn.
Hắn cúi đầu hôn lên tóc cháu trai, giống như với một tác phẩm nghệ thuật mỏng manh.
Cơm nước xong xuôi, mẫu thân cùng Tử La Lan hỗ trợ thu thập, sau cùng, hắn có chút uể oải ngồi lên ghế sô pha.
Thiếu niên kia đi tới, ngồi xuống bên cạnh, ngón tay nhẹ nhàng đùa giỡn tóc hắn.
“Ta nghĩ ngươi sẽ thích sinh hoạt như vậy,” vong linh ôn nhu nói, “ta ở nơi này có rất nhiều loại.”
“Phụ thân ta đã chết, vừa mới tham gia lễ tang của hắn không lâu,” Tử La Lan khe khẽ nói, cũng không có ngăn cản động tác của vong linh, “đại tỷ ta bởi vì tai nạn nên bị liệt nửa người, nhị tỷ hiện tại đang ngồi tù, lúc dự tang lễ là do cai ngục đưa tới. Nàng có một nhi tử, hiện tại được mẫu thân ta chăm sóc, thân thể của mẫu thân ta hiện tại rất không tốt.”
“Cho nên ngươi không thích cuộc sống như thế này sao?” Vong linh tới gần Tử La Lan, đem cái cằm gác lên bờ vai hắn, “phần lớn mọi người đều thích, cho nên ta nghĩ có thể ngươi cũng thích, chính là nói ngươi thích cuộc sống sung túc, ngươi không muốn thấy bọn họ…?”
Tử La Lan nhìn mẫu thân bận bịu trong phòng khách, không thấy già đi chút nào: “… Đúng, ta rất muốn thấy bọn họ, cũng mong muốn được ở cùng bọn họ 1 chỗ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook