Beta: Stuki^^

Trì Hoan cúi đầu liếc nhìn cánh tay vòng ngang hông mình, mím môi nói: “Anh lại không buông tay ra, chờ lát nữa trò hay chính là em với anh.”

Mặc Thời Khiêm liếc cô một cái, mấy giây sau, vẫn là đem tay thu về, hai người chẳng qua là sánh vai mà đi.

Hắn “nghe lời ” như vậy, Trì Hoan ngược lại có chút không thích ứng, cô ngẩng đầu lên, nói một câu: “Mặc Thời Khiêm, khi em đưa ra điều kiện này, anh còn nói thân là đàn ông, anh rất ủy khuất. Em thấy thân phận của anh cũng thật không quang minh chính đại, thật ra thì anh cũng không dám để cho người khác biết anh ở chung với em, đúng không?!”

Trước lời đồn đãi cô bao nuôi nam nhân, chỉ nói là hư hư thực thực vệ sĩ của cô. Nhưng cũng không có đem thân phận cụ thể của hắn moi ra mà thôi.

Mặc Thời Khiêm nhàn nhạt nhìn cô một cái, giơ tay lên dắt tay cô.

Quá trình không có chút nào gián đoạn, giống như một cách tự nhiên là tiện tay nắm lấy.

Trì Hoan:”…”

Cô cúi đầu, dùng thêm vài phần sức lực muốn rút ray ra.

Nhưng khí lực của cô làm sao có thể đem tay trong tay nam nhân rút ra.

Hắn nhìn không có dùng lực gì, nhưng cô dùng sức thế nào tay đều là bị hắn nắm vững vàng trong lòng bàn tay.

Trì Hoan không có biện pháp.

“Mặc Thời Khiêm, anh buông tay em ra.”

Nam nhân không có để ý tới cô.

“Mặc Thời Khiêm, sẽ bị người thấy.”

Hắn vẫn là không có phản ứng gì.

Trì Hoan có chút gấp, bước chân cũng dừng lại:”Mặc Thời Khiêm.”

Nam nhân hơi hơi nhíu mày, thản nhiên nói:”Em không phải là muốn bị người khác thấy, anh tác thành cho em.”

Người đàn ông này thật sự là… Vĩnh viễn đều là một vẻ không sợ trời không sợ đất.

Nhường cô một chút rất khó sao?

Trì Hoan phồng má, tức biễu môi nhìn hắn: “Được rồi! Được rồi, em biết anh quang minh chính đại, không sợ bị người ta biết, là em sợ, được chưa?”

Mặc Thời Khiêm một cái tay khác cắm vào túi quần, trên môi dường như tràn ngập nụ cười, nhưng nhìn kỹ lại không có, cả người nhìn qua thanh thản vô cùng, tay vẫn không có thả lỏng: “Phải không?!”

Cô gật đầu, “Dạ dạ dạ, anh mau buông tay.”

Nam nhân hơi hơi cúi đầu, nhàn nhạt nói:” Ừ, cái kia để coi như em có thành ý, em hôn anh một cái. ”

Trì Hoan, “… Cái gì thành ý?”

Hắn nhíu mày:” Nhân nhượng với em, để cho em thả lỏng liền thả lỏng, thân là nam nhân, anh chẳng phải là rất không có tự ái?”

Trì Hoan nhìn hắn:”… Mặc Thời Khiêm! Anh thật là trẻ con!”

Hắn liền nhìn cô, trong đôi mắt cong cong, một bộ dáng đợi cô chủ động.

Trì Hoan mím mím môi, bị hắn nhìn một chút, liền bắt đầu không được tự nhiên.

Da mặt cô xưa nay không tệ, nhưng ở trước mặt người đàn ông này dường như còn kém xa một đoạn.

Nhất là hắn còn rất kiên nhẫn, khí lực còn lớn hơn.

Mặc Thời Khiêm từ đầu đến cuối rất nghiêm chỉnh, Trì Hoan cuối cùng không nhịn được. Hai người đứng ở chỗ này sẽ dễ bị người khác thấy, vì vậy vẫn là một bước tiến lên, nhón chân lên, tại trên cằm hôn hắn một cái:”Được rồi.”

… …

Lúc đi ra, Trì Hoan mặc một áo khoác ngoài màu xám đậm, trên cổ khăn quàng quấn hơn nửa bên mặt, lại đeo kính râm, dĩ nhiên, điều này cũng không có tác dụng, bởi vì cô từ đài ghi hình đi ra.

Nhưng Mặc Thời Khiêm an bài bốn người vệ sĩ, hai trước hai sau, ngăn cản có người đến gần cô.

Vệ sĩ của nam nhân ra hiệu mở con đường đi ra.

Trì Hoan lúc này mới phát hiện bị vây chặt ở trong không phải là đại minh tinh, là Tô Nhã Băng cùng Mạc Tây Cố.

Chính xác mà nói, là Tô Nhã Băng.

Tại trước bậc thang, Trì Hoan cùng Mặc Thời Khiêm đứng ở bậc cao nhất.

Tô Nhã Băng bị cản ở chính giữa.

Không biết từ đâu lộ tin tức mà bị một đám phóng viên vây ở phía dưới.

Một cô gái khoảng chừng hai lăm, hai sáu tuổi xinh đẹp đi giày cao gót, một thân thời thượng, từ đầu đến chân, mặc quần áo nhãn hiệu nổi tiếng, trang điểm da mặt rất nhạt, cho người ta cảm giác là một nữ nhân thành thục.

Cô gái kia ngăn ở trước mặt của Tô Nhã Băng, trên mặt có vẻ giễu cợt tựa như cười mà không phải cười.

“Đã lâu không gặp, ” Nữ nhân liếc nhìn Mạc Tây Cố, nụ cười trên mặt sâu hơn, ngẹo đầu cười nói:”Tô tiểu thư, cô thật đúng là một điểm cũng không có thay đổi.”

Sắc mặt của Tô Nhã Băng, theo Trì Hoan nhìn thấy là trắng bệch đến không còn giọt máu.

Ngay cả tại khi ở trường quay, mẹ của Dương Hạo đột nhiên làm khó dễ, cô ta cũng không sợ hãi như vậy.

Giống như là sợ hãi hốt hoảng đến mức tận cùng, rốt cuộc không áp chế được.

Cô ta dùng sức nắm ống tay áo âu phục của Mạc Tây Cố: “Tây Cố, chúng ta đi thôi… ” Cô ta không kềm được run rẩy: “Em muốn rời khỏi nơi này… Chúng ta đi thôi.”

Đây là biểu cảm thực tế chân thật nhất, cũng chính xác là bởi vì sợ mà sinh ra điềm đạm đáng yêu.

Có thể khi đối mặt với Mặc Thời Khiêm, đối phương là một nam nhân, hơn nữa còn là một nam nhân có thân phận phức tạp, Mạc Tây Cố có lý do lựa chọn bảo vệ cô mang cô rời đi.

Nhưng người đàn bà trước mắt này… Bất quá chỉ là nữ nhân xa lạ một tay trói gà không chặt, ngoại trừ trong mắt đùa cợt châm chọc, trên người không mang theo bất kỳ tính công kích nao.

Mạc Tây Cố nâng lên đôi mắt, nhìn nữ nhân kia đang cười, nhưng trong đôi mắt hoàn toàn không mang ý cười: “Các em quen biết?”

Nữ nhân cười nói: ” Biết nha, hơn nữa rất quen đó! Tôi nhưng là so với anh hiểu rõ vị này Tô tiểu thư đây hơn… Mạc tiên sinh.”

Tô Nhã Băng cái gì đều không để ý tới, cầm cánh tay của Mạc Tây Cố liền muốn kéo anh ta đi.

Người đàn ông bất động.

Lại là giọng của nữ nhân kia cũng trong cùng một lúc dằng dặc vang lên: “Tô Nhã Băng, tôi còn không nói gì, cô cứ như vậy chột dạ… Mạc tổng lại không phải người ngu…”

Dứt lời, cô hướng Mạc Tây Cố khẽ mỉm cười: “Đúng vậy không? Mạc tổng?”

Tô Nhã Băng ngăn cản ở trước mặt của cô gái kia, giọng nói bắt đầu sắc nhọn:” Cô rốt cuộc muốn làm gì?”

“Gần đây mới vừa trở về nước, trên mạng thấy tin tức của cô…”

Cô ta cười rất nhẹ, ánh mắt lại lạnh lẽo khinh bỉ, ngữ điệu vốn nhẹ nhàng lại lượn lờ mỉa mai:”Ai nha, tôi nhớ lộn sao, tôi nhớ nửa năm trước cô với chồng tôi như keo sơn yêu nhau, thời điểm tôi mang thai cô còn tìm tôi… Nói với tôi các người mới là thật lòng yêu nhau, tôi lợi dụng đứa con trong bụng trói buộc chồng tôi là loại nữ nhân hèn hạ vô sỉ.”

Trì Hoan vốn chỉ là muốn nhìn một chút xem kịch vui mà Mặc Thời Khiêm nói ….

Nghe vậy gương mặt đáng yêu đều kinh hãi, không nhịn được, nghiêng đầu ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên cạnh, trợn to hai mắt hỏi hắn.

Cô rốt cuộc đã hiểu, tại sao Tô Nhã Băng sẽ một mực sợ hãi hắn.

Có một số việc, Mạc Tây Cố có thể không thèm để ý, nhưng là có một số việc ——

Anh ta cũng không thể không thèm để ý.

Mạc Tây Cố gương mặt ôn hòa tuấn mỹ cứ như vậy cứng lại, con ngươi trừng lớn, sau đó biểu tình bắt đầu nứt nẻ, dù là ngũ quan anh ta cơ hồ không có rõ ràng thần sắc thay đổi.

Cho dù ai cũng cũng có thể cảm giác được âm lãnh trên người anh ta, khí thế mãnh liệt tùy thời có thể bạo phát.

Giọng của nữ nhân không cao, nhưng tại chỗ phóng viên cùng đám “chó săn” toàn bộ xôn xao một mảnh.

Nhưng anh ta từ đầu đến cuối không lên tiếng, cũng không có nhìn Tô Nhã Băng một cái, chẳng qua là nhìn chằm chằm nữ nhân đang cười nói kia.

Tâm tình của Tô Nhã Băng gần như trong nháy mắt trượt đến ranh giới:” Cô nói bậy! Không phải như vậy… Không phải như vậy!”

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương