Beta: Stuki°°

Dứt lời, Tô Nhã Băng giống như là đột nhiên nghĩ tới cái gì liền xoay người bắt cánh tay của Mạc Tây Cố: “Lời người đàn bàn kia nói đều là nói dối! Tây Cố, anh không nên tin cô ta, không phải là như vậy!”

Thật lâu, Mạc Tây Cố mới cúi đầu nhìn mặt của cô ta.

Anh ta lại nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Vậy là như thế nào?”

Anh ta giọng nói bình tĩnh, chậm chạp.

Tô Nhã Băng như cũ bắt lấy cánh tay anh ta, muốn kéo anh ta rời đi, giọng nói cầu khẩn, lã chã nước mắt: “Có thể nói cho anh… Chúng ta rời đi trước có được hay không… em ở trên xe nói cho anh… Chúng ta đi thôi.”

Mạc Tây Cố nhìn hình dạng của cô, mặt bình tĩnh lạ thường nhưng không nhúc nhích.

Nữ nhân vẩy vẩy tóc dài một cái, cô gái trẻ mang nét phong tình, cười nói:”Tô tiểu thư nói cô ấy bởi vì không thể quên được anh, cho dù kết hôn rồi đều chưa từng cùng chồng cô ta động phòng, cho dù bị đánh thương tích khắp người cũng muốn thủ thân như ngọc. Nhưng là giữa cô ta và chồng cô ta —— cô ta lại qua lại một người nam nhân… Mạc tổng, cô ta lừa anh, anh nhất định phải lựa chọn nghe cô ta nói sao?”

Tô Nhã Băng nước mắt tuôn ra ngoài:”Tây Cố… em có thể giải thích với anh, không phải như cô ta nói.”

Mạc Tây Cố thản nhiên nói: “Anh có thể nghe em nói, cũng có thể nghe em giải thích, ” Dừng không tới nửa giây, anh ta cứ tiếp tục nói:”Bất quá lúc này, bất kể cô ta nói là thật hay giả, anh đều phải nghe xong.”

Tô Nhã Băng khóc:”Nhưng là nơi này có nhiều ký giả như vậy, bọn họ sẽ không nghe em giải thích… Bọn họ đều là Mặc Thời Khiêm cùng Trì Hoan gọi tới, vì chuyển hướng dư luận.”

Mạc Tây Cố ngẩng đầu nhìn một đám phóng viên đang bị ngăn cản bởi vệ sĩ đứng thành một vòng bên ngoài, lạnh nhạt phân phó vệ sĩ đem phóng viên toàn bộ đuổi đi.

Vệ sĩ rất nhanh bắt đầu thi hành cưỡng chế.

Nữ nhân như cười như không nhìn Tô Nhã Băng: “Tôi không phải nói thật? Tô tiểu thư, mời, chúng ta đối chất nhau, tôi câu nào không phải thật —— cô chưa cùng chồng tôi yêu nhau nửa năm, hay vẫn là tại thời điểm tôi mang thai, nói tôi cùng chồng tôi là hôn nhân chính trị không có có tình cảm, để cho tôi tha các người một con đường sống?”

” Thời điểm tôi đi cùng với anh ta không biết anh ta đã kết hôn rồi! ” Tô Nhã Băng giương cao âm thanh ngắt lời nói, cặp mắt đỏ ngầu:”Tôi cũng là người bị hại! Thẩm phu nhân, tôi đã sớm không có quan hệ gì với các cô rồi, cô tại sao còn muốn âm hồn bất tán quấn lấy tôi?”

“Há, cô không biết hắn kết hôn rồi?”. Nữ nhân kia hướng Tô Nhã Băng cười cười, nhẹ nhàng quyến rũ:”Nhưng là, cô cũng không biết mình kết hôn rồi à?.”

Tô Nhã Băng hô hấp rất gấp gáp, cô ta dùng sức mới có thể duy trì hô hấp bình thường: ” Thời điểm tôi cùng Thẩm Hồng ở chung với nhau không biết anh ta kết hôn rồi, tôi biết về sau chúng tôi liền chia tay…”

Nữ nhân khinh miệt cười: “Là cô không kịp đợi muốn cho Thẩm Hồng ly dị tôi, sau đó cô cũng ly dị để cho hắn cưới cô… Nhưng là tôi nguyện ý tác thành các người, hắn lại không chịu ly hôn với tôi, cô ở trước mặt hắn giả bộ đáng thương, ở sau lưng hắn quấn tôi nửa năm, cuối cùng cảm thấy gả vào nhà giàu có không vui, cho nên mới lựa chọn tạm thời trở lại bên người chồng đáng thương của cô, như vậy mới đúng chứ?”

Tô Nhã Băng cắn môi: “Tôi không có quấn cô, tôi biết sau hãy khi cùng hắn chia tay, chồng cô vượt quá giới hạn không phải lỗi của tôi, anh ta căn bản không nói cho tôi biết anh ta kết hôn rồi…”

“Cô cũng không không có nói cho hắn cô kết hôn rồi! ” Nữ nhân kia cười cười, hời hợt cười lạnh:”Dĩ nhiên, hai người các ngươi đều không là thứ tốt gì, điểm này là không sai.”

Ở nơi này toàn bộ quá trình, Mạc Tây Cố gần như không nói một lời, an tĩnh giống như là không tồn tại.

Trì Hoan cúi đầu trên cao nhìn xuống nhìn qua, cũng không có phát ra âm thanh gì.

Mặc Thời Khiêm dĩ nhiên là càng không, trừ chân mày nơi che đậy một tầng bạc bẽo chế giễu, giống như hắn thật chỉ là vệ sĩ bình thường của Trì Hoan, đứng ở bên người của cô.

Tô Nhã Băng nhìn nũ nhân trước mắt mặt, hận ý gần như muốn thấm ra đáy mắt.

Người đàn bà này là người cô hận nhất, không ai sánh bằng, so với Trì Hoan, nữ nhân ở trong lòng cô là một cây gai nhổ không được.

Bờ môi cô ta gần như đang phát run:”Đào Thanh! Cô hận tôi như vậy? Cô cảm thấy tôi chia rẽ hôn nhân của cô, cô cảm thấy bởi vì tôi, cô mới không chiếm được tình yêu của chồng, nhưng là anh ta đã lựa chọn cô, cũng đã trở lại bên cạnh cô rồi, cô rốt cuộc muốn nhìn tôi thê thảm đến mức độ như thế nào, cô mới hả giận?”

Đào Thanh liếc cô ta một cái, đã lười cùng với cô ta cãi cọ, ngược lại nhìn về phía Mạc Tây Cố, có chút lười biếng nói: “Mạc tổng, anh thật là rộng rãi, đã vậy tôi sẽ không nói gì, bất quá… sự tình Tô tiểu thư cùng Trầm tiên sinh ở chung với nhau, khả năng trong nước không có tin tức, nhưng ở New York bên kia, anh hỏi thăm Trầm tiên sinh một chút… Bọn họ vẫn biết một ít đó.”

Mạc Tây Cố khuôn mặt ngoại trừ âm trầm có thể đóng băng, dường như cũng không có tâm tình gì khác, môi mỏng mân rất chặt, thật lâu cục xương ở cổ họng lăn một vòng, lạnh nhạt hỏi: “ Đào gia cùng Thẩm gia đều là đại gia tộc có mặt mũi, Thẩm phu nhân, cô mạo hiểm bị chó săn toàn thế giới săn lùng mà tính nợ cũ, cũng là bởi vì cô ấy đã từng là với chồng cô vượt quá giới hạn?”

Đào Thanh buông tay một cái, cười rất tùy ý:”Anh muốn hiểu như vậy cũng không có vấn đề gì. Tôi chính là vừa trở về, cảm thấy tổ quốc thật tốt. Sông núi đều tươi đẹp như vậy, nhưng tôi cả ngày đều nhìn thấy cô ta, giống như một viên ‘cứt chuột’ rơi vào trong súp, thật quá chán ghét.”

Lời này vừa cay nghiệt vừa khó nghe, sắc mặt của Tô Nhã Băng đã không cách nào hình dung rồi, cô ta lại chỉ có thể nhịn, không cách nào phát tác.

Nhất là, Mạc Tây Cố dường như không có phản ứng gì.

Gương mặt đẹp trai không có bất kỳ cảm xúc gì, chân thon dài đi phía trước một bước, rơi vào xuống bậc một trên bậc thang.

Lướt qua bên người Đào Thanh không nói gì, mặt không cảm xúc đi xuống.

Tô Nhã Băng nước mắt lại lần nữa xông ra: “Tây Cố…”

Đào Thanh câu môi cười: “Anh ta thật giống như nói có thể nghe cô giải thích, còn không đuổi theo, nói không chừng anh ta tin tưởng cô đó?”

Châm chọc rõ ràng như vậy, Tô Nhã Băng dĩ nhiên là nghe hiểu. Cô ta không rãnh lại so đo những thứ này, vẫn là vội vã đuổi kịp bước chân của nam nhân.

Trì Hoan chạng vạng tối bắt đầu ghi âm tiết mục, lúc này, trời đã toàn bộ đen xuống.

Phóng viên đều bị đuổi đi rồi,trời đen như mực, thổi mạnh gió lạnh, nơi này cũng chỉ còn lại có ba người.

Trì Hoan bị hắn nắm tay, nam nhân nhàn nhạt giọng nói trên đầu cô vang lên:”Có thể đi ăn cơm.”

Hắn kéo cô đi xuống.

Trì Hoan chỉ có thể đuổi theo cước bộ của hắn, chẳng qua là phản ứng hơi chậm một chút chậm, giống như là đang suy nghĩ xuất thần chuyện gì.

Thời điểm cùng Đào Thanh gặp thoáng qua, giọng của nữ nhân lại lần nữa vang lên:”Mặc tiên sinh, chuyện anh đáp ứng tôi, sẽ không nuốt lời chứ? Đặc biệt bay qua Thái Bình Dương vì một nữ nhân như vậy? Chuyện như vậy tôi đều đã làm. Anh nếu là lừa tôi, tôi coi như là trở lại với người đàn ông cặn bã trên giường kia đều sẽ không để yên cho anh.”

Đáp lại chỉ có hai chữ không mang tâm tình gì: “Không biết.”

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương