Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!
-
Chương 106
Beta: Stuki^^
Mặc Thời Khiêm nhìn bóng lưng hai người kia rời đi, thần sắc lãnh đạm, cũng không mở miệng nói cái gì, hoặc ý tứ là để cho người ngăn trở. Chẳng qua là quay đầu, nhìn về phía cô gái nào đó vẫn còn ở trên ghế.
Trì Hoan chống lại tầm mắt của hắn, mím môi không lên tiếng.
Cho đến khi nam nhân đưa tay ra về phía cô,thanh âm thật thấp, trầm trầm: “Đi ăn cơm tối?”
Hắn dùng câu hỏi, nhưng giọng nói là hoàn toàn là ý quyết định.
Thật sự cô còn chưa có ăn cơm tối, đã sớm liền chuẩn bị xong chương trình ghi âm, bây giờ thậm chí cũng đích xác rất đói.
Chẳng qua là cô bây giờ nhìn hắn, có một loại cản giác khó nói thành lời cùng lúng túng.
Cảm giác này là gì chứ?
Trì Hoan nhìn về phía Âu Thấm, mím môi hỏi: “Cái tiết mục này không ghi lại nữa sao?”
Âu Thấm nhìn về phía Mặc Thời Khiêm, vẻ mặt lộ vẻ ngạc nhiên: “Anh thật… ở cùng với cô ấy?”
Khi một nữ nhân hỏi nam nhân vấn đề như vậy, liền đại biểu cô ấy thích hắn, không có có ý nào khác.
Âu Thấm chỉ không rõ, Mặc Thời Khiêm, hắn làm sao lại có thể thích nữ nhân.
Hơn nữa Âu Thấm tự xưng là ánh mắt kén chọn, nghĩ vẫn không hiểu người nam nhân như Mặc Thời Khiêm lại ở cùng nữ minh tinh.
Mặc Thời Khiêm vẫn là nghiêng đầu nhìn Trì Hoan, tay vẫn đưa thẳng ra.
Trì Hoan trong đầu nghĩ, cái tư thế này của hắn, chắc nếu cô không đứng dậy thì sẽ không thu tay, nói thế nào hắn cũng giúp cô, cũng không thể để cho hắn lúng túng.
Vì vậy cô vẫn là đứng dậy, đi tới bên cạnh của hắn.
Nam nhân đưa ra tay liền thuận thế nhốt chặt eo của cô, đưa cô ôm vào trong ngực.
Động tác này là ý gì, không cần nói cũng biết.
Trì Hoan không có lên tiếng, phối hợp rúc vào trong ngực của hắn.
Mặc Thời Khiêm lúc này mới nâng ánh mắt, gật đầu thanh đạm:”Chuyện ngày hôm nay cám ơn cô, là tôi thiếu cô một cái ân huệ.”
Âu Thấm ánh mắt phức tạp nhìn hắn, laij nhìn cô gái trong ngực hắn lần nữa: “Nếu như tôi biết các người thật ở chung một chỗ, tôi sẽ không đáp ứng giúp anh.”
Âu Thấm cho là hắn giúp Trì Hoan, chỉ là bởi vì cô ấy đã từng là người hắn phải bảo vệ.
Mặc Thời Khiêm thản nhiên nói: “Tôi với cô ấy có phải hay không ở cùng nhau, cùng chuyện ngày hôm nay không liên quan. Cô chỉ cần biết hiện tại quan hệ của bọn họ, Trì Hoan là người bị hại, hôm nay cô việc làm cũng không có vi phạm nguyên tắc và đạo nghĩa của cô”
Âu Thấm nghe hắn nói, lại không tìm được điểm phản bác.
Cô ta nhìn Trì Hoan, vẫn có mấy phần không cam lòng.
Đàn ông thích Trì Hoan, cô cảm thấy rất bình thường, nhưng hắn là Mặc Thời Khiêm, hắn không nên theo chân đám người bình thường như thế.
“Anh thích cô ấy sao?”
Trì Hoan trong thâm tâm giống như là bất ngờ không kịp phòng bị bị người ta gõ mạnh một chút, cô mím môi, rũ xuống đôi mắt. Bởi vì gần như vùi đầu vào ngực hắn, cho nên cũng không người nào thấy thần sắc của cô.
Nam nhân ngón tay vuốt đầu cô gái trong ngực một cái, giọng nói vẫn trầm thấp, trả lời rất vững vàng:”Tôi bây giờ là của cô ấy.”
Âu Thấm nhìn hắn một lúc lâu, mới đột nhiên cười:” Đàn ông các anh có phải hay không đều thích bảo vệ những cô gái yếu đuối?”
Âu Thấm thật ra thì cũng không hiểu rõ được Trì Hoan. Chỉ là ngoại hình của cô ấy, khí chất nhìn qua là nữ nhân yếu ớt. Hơn nữa tình huống trước mắt, cô ấy chính là nhân vật được nam nhân bảo vệ.
Đúng như lúc này Trì Hoan còn rúc vào trong ngực của Mặc Thời Khiêm, y như là chim non nép vào người mẹ.
Tình huống như thế, nhân vật như vậy, Trì Hoan không cách nào đáp lại.
Mặc Thời Khiêm môi mỏng khẽ cong lê, nhàn nhạt nói:”Cô không thiếu nam nhân thích, chẳng qua là cô không thích bọn họ mà thôi.”
“Bọn họ cũng không phải thật sự yêu thích tôi, ”
Âu Thấm híp ánh mắt, nét mặt rất kiêu căng:”Bọn họ có thể yêu thích vẻ đẹp của tôi, thích gia thế nhà tôi, thích chinh phục tài nữ Âu Thấm. Thời điểm ở chung với nhau, bọn họ lại chê tôi quá chú tâm vào sự nghiệp, cảm thấy trong xương không đủ nữ tính, không có tư thái của nữ nhân.”
Khi nói những điều này ánh mắt của Âu Thấm vẫn nhìn chằm chằm vào Mặc Thời Khiêm, cũng không để ý trong lòng ngực của hắn đang ôm một cô gái.
Mặc Thời Khiêm nhàn nhạt lẳng lặng nghe cô ta nói, bàn tay đặt trên người cô gái nhỏ, như có như không vuốt ve, giống như là vuốt ve sủng vật.
“Không có người nào thích với một người không muốn là được. Cũng không thể so sánh người thuộc thế giờ này với thế giới khác —— là ai nói thích thông minh so với thích xinh đẹp thì là giỏi hơn, là ai nói bởi vì một lần lên giường mà ở chung một chỗ, liền nhất định so với các nguyên nhân khác mà lựa chọn ở cùng một chỗ là đùa giỡn? Thế giới nam nhân và nữ nhân sau khi trưởng thành, yêu chẳng qua là tự nguyện cùng vui thích, biết rõ mình muốn cái gì.”
… …
Trì Hoan bị nam nhân dắt đi ra đài ghi hình.
Cô đi phía sau hai bước, nhìn bóng lưng nam nhân cao lớn trước mặt, nhớ tới những lời hắn và Âu Thấm nói với nhau.
Âu Thấm cuối cùng không nói gì.
Cô biết Âu Thấm đại khái là biết ý tứ của hắn, nhưng cô thì không hiểu.
Cô đi ở phía sau, buồn rầu gọi tên của hắn: “Mặc Thời Khiêm.”
“Ừ?”
“Chúng ta chia tay.”
Cô không có ý tứ gì khác, cũng chỉ là nhắc nhở quan hệ của bọn họ hiện giờ mà thôi.
Bọn họ bây giờ chính là trạng thái chia tay.
Mặc Thời Khiêm bước chân dừng lại, xoay người, cúi đầu nhìn cô, híp mắt lại, âm thanh trầm trầm, cùng với người vừa ở đài như là hai người hoàn toàn khác nhau:”Em còn muốn chia tay? ” Trì Hoan cúi đầu, không lên tiếng.
“Trì Hoan! ” hắn thản nhiên nói- “Con người của anh chưa bao giờ làm chuyện vô ích, cũng không thích lãng phí vô vị. Nếu như em có ý muốn chia tay, có thể. Em đi tim cho ba em một luật sư, chuyện tối hôm nay xem như chưa từng xảy ra. Chính em một người một ngựa đi theo Tô Nhã Băng cùng Mạc phu nhân đấu.”
Trì Hoan mở to hai mắt, không tưởng tượng nổi nhìn hắn: “Nào có ai như anh vậy.”
Nam nhân giơ tay lên nắm cằm của cô, cúi đầu chạm vào má của cô, hô hấp ấm áp đều vẩy vào trên da thịt của cô: “Em là nữ nhân của anh, anh mới quản, nếu như em không phải, dựa vào cái gì, hử?”
“Vậy anh trở mặt cũng quá nhanh ” Trì Hoan bĩu môi một cái, mắt nhìn hắn, hơi hơi mím môi tố cáo:”Anh cái này căn bản là ỷ thế hiếp người, khi dễ em bây giờ không nơi nương tựa.”
Nam nhân cúi đầu vỗ nhè nhẹ một cái mặt của cô, cười: ” Ừ, vậy em đi tìm chỗ dựa lớn hơn anh rồi dựa vào.”
Dứt lời, thân thể cao lớn liền tách ra, chân dài bước ra, làm bộ như muốn rời đi thật nhanh.
Trì Hoan đứng tại chỗ, nhìn hắn không nhanh không chậm bước đi, giận đến dùng sức dậm chân, vẫn là chạy đuổi theo, thở hỗn hển theo sau hắn, quyệt môi than phiền:”Mặc Thời Khiêm, anh chính là khi dễ người.”
Hắn cúi đầu nhìn cô một cái, cánh tay nhốt chặt hông của cô, thản nhiên nói:”Muốn anh không khi dễ em, thì em bây giờ không biết đã bị bao nhiêu người bắt nạt.”
Hai người còn chưa đi ra cao ốc, con đường phía trước liền bị phong bế.
Giống như là bị phóng viên vây chặt, đem tất cả lối đi ra cửa đều ngăn chận.
Trì Hoan cau mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Người đàn ông cười nhạt:”Đại khái đang diễn trò, bị “chó săn” bắt quả tang!”. Hắn cúi đầu nhìn cô, chân mày hơi nhíu: “Em muốn xem không?”
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Mặc Thời Khiêm nhìn bóng lưng hai người kia rời đi, thần sắc lãnh đạm, cũng không mở miệng nói cái gì, hoặc ý tứ là để cho người ngăn trở. Chẳng qua là quay đầu, nhìn về phía cô gái nào đó vẫn còn ở trên ghế.
Trì Hoan chống lại tầm mắt của hắn, mím môi không lên tiếng.
Cho đến khi nam nhân đưa tay ra về phía cô,thanh âm thật thấp, trầm trầm: “Đi ăn cơm tối?”
Hắn dùng câu hỏi, nhưng giọng nói là hoàn toàn là ý quyết định.
Thật sự cô còn chưa có ăn cơm tối, đã sớm liền chuẩn bị xong chương trình ghi âm, bây giờ thậm chí cũng đích xác rất đói.
Chẳng qua là cô bây giờ nhìn hắn, có một loại cản giác khó nói thành lời cùng lúng túng.
Cảm giác này là gì chứ?
Trì Hoan nhìn về phía Âu Thấm, mím môi hỏi: “Cái tiết mục này không ghi lại nữa sao?”
Âu Thấm nhìn về phía Mặc Thời Khiêm, vẻ mặt lộ vẻ ngạc nhiên: “Anh thật… ở cùng với cô ấy?”
Khi một nữ nhân hỏi nam nhân vấn đề như vậy, liền đại biểu cô ấy thích hắn, không có có ý nào khác.
Âu Thấm chỉ không rõ, Mặc Thời Khiêm, hắn làm sao lại có thể thích nữ nhân.
Hơn nữa Âu Thấm tự xưng là ánh mắt kén chọn, nghĩ vẫn không hiểu người nam nhân như Mặc Thời Khiêm lại ở cùng nữ minh tinh.
Mặc Thời Khiêm vẫn là nghiêng đầu nhìn Trì Hoan, tay vẫn đưa thẳng ra.
Trì Hoan trong đầu nghĩ, cái tư thế này của hắn, chắc nếu cô không đứng dậy thì sẽ không thu tay, nói thế nào hắn cũng giúp cô, cũng không thể để cho hắn lúng túng.
Vì vậy cô vẫn là đứng dậy, đi tới bên cạnh của hắn.
Nam nhân đưa ra tay liền thuận thế nhốt chặt eo của cô, đưa cô ôm vào trong ngực.
Động tác này là ý gì, không cần nói cũng biết.
Trì Hoan không có lên tiếng, phối hợp rúc vào trong ngực của hắn.
Mặc Thời Khiêm lúc này mới nâng ánh mắt, gật đầu thanh đạm:”Chuyện ngày hôm nay cám ơn cô, là tôi thiếu cô một cái ân huệ.”
Âu Thấm ánh mắt phức tạp nhìn hắn, laij nhìn cô gái trong ngực hắn lần nữa: “Nếu như tôi biết các người thật ở chung một chỗ, tôi sẽ không đáp ứng giúp anh.”
Âu Thấm cho là hắn giúp Trì Hoan, chỉ là bởi vì cô ấy đã từng là người hắn phải bảo vệ.
Mặc Thời Khiêm thản nhiên nói: “Tôi với cô ấy có phải hay không ở cùng nhau, cùng chuyện ngày hôm nay không liên quan. Cô chỉ cần biết hiện tại quan hệ của bọn họ, Trì Hoan là người bị hại, hôm nay cô việc làm cũng không có vi phạm nguyên tắc và đạo nghĩa của cô”
Âu Thấm nghe hắn nói, lại không tìm được điểm phản bác.
Cô ta nhìn Trì Hoan, vẫn có mấy phần không cam lòng.
Đàn ông thích Trì Hoan, cô cảm thấy rất bình thường, nhưng hắn là Mặc Thời Khiêm, hắn không nên theo chân đám người bình thường như thế.
“Anh thích cô ấy sao?”
Trì Hoan trong thâm tâm giống như là bất ngờ không kịp phòng bị bị người ta gõ mạnh một chút, cô mím môi, rũ xuống đôi mắt. Bởi vì gần như vùi đầu vào ngực hắn, cho nên cũng không người nào thấy thần sắc của cô.
Nam nhân ngón tay vuốt đầu cô gái trong ngực một cái, giọng nói vẫn trầm thấp, trả lời rất vững vàng:”Tôi bây giờ là của cô ấy.”
Âu Thấm nhìn hắn một lúc lâu, mới đột nhiên cười:” Đàn ông các anh có phải hay không đều thích bảo vệ những cô gái yếu đuối?”
Âu Thấm thật ra thì cũng không hiểu rõ được Trì Hoan. Chỉ là ngoại hình của cô ấy, khí chất nhìn qua là nữ nhân yếu ớt. Hơn nữa tình huống trước mắt, cô ấy chính là nhân vật được nam nhân bảo vệ.
Đúng như lúc này Trì Hoan còn rúc vào trong ngực của Mặc Thời Khiêm, y như là chim non nép vào người mẹ.
Tình huống như thế, nhân vật như vậy, Trì Hoan không cách nào đáp lại.
Mặc Thời Khiêm môi mỏng khẽ cong lê, nhàn nhạt nói:”Cô không thiếu nam nhân thích, chẳng qua là cô không thích bọn họ mà thôi.”
“Bọn họ cũng không phải thật sự yêu thích tôi, ”
Âu Thấm híp ánh mắt, nét mặt rất kiêu căng:”Bọn họ có thể yêu thích vẻ đẹp của tôi, thích gia thế nhà tôi, thích chinh phục tài nữ Âu Thấm. Thời điểm ở chung với nhau, bọn họ lại chê tôi quá chú tâm vào sự nghiệp, cảm thấy trong xương không đủ nữ tính, không có tư thái của nữ nhân.”
Khi nói những điều này ánh mắt của Âu Thấm vẫn nhìn chằm chằm vào Mặc Thời Khiêm, cũng không để ý trong lòng ngực của hắn đang ôm một cô gái.
Mặc Thời Khiêm nhàn nhạt lẳng lặng nghe cô ta nói, bàn tay đặt trên người cô gái nhỏ, như có như không vuốt ve, giống như là vuốt ve sủng vật.
“Không có người nào thích với một người không muốn là được. Cũng không thể so sánh người thuộc thế giờ này với thế giới khác —— là ai nói thích thông minh so với thích xinh đẹp thì là giỏi hơn, là ai nói bởi vì một lần lên giường mà ở chung một chỗ, liền nhất định so với các nguyên nhân khác mà lựa chọn ở cùng một chỗ là đùa giỡn? Thế giới nam nhân và nữ nhân sau khi trưởng thành, yêu chẳng qua là tự nguyện cùng vui thích, biết rõ mình muốn cái gì.”
… …
Trì Hoan bị nam nhân dắt đi ra đài ghi hình.
Cô đi phía sau hai bước, nhìn bóng lưng nam nhân cao lớn trước mặt, nhớ tới những lời hắn và Âu Thấm nói với nhau.
Âu Thấm cuối cùng không nói gì.
Cô biết Âu Thấm đại khái là biết ý tứ của hắn, nhưng cô thì không hiểu.
Cô đi ở phía sau, buồn rầu gọi tên của hắn: “Mặc Thời Khiêm.”
“Ừ?”
“Chúng ta chia tay.”
Cô không có ý tứ gì khác, cũng chỉ là nhắc nhở quan hệ của bọn họ hiện giờ mà thôi.
Bọn họ bây giờ chính là trạng thái chia tay.
Mặc Thời Khiêm bước chân dừng lại, xoay người, cúi đầu nhìn cô, híp mắt lại, âm thanh trầm trầm, cùng với người vừa ở đài như là hai người hoàn toàn khác nhau:”Em còn muốn chia tay? ” Trì Hoan cúi đầu, không lên tiếng.
“Trì Hoan! ” hắn thản nhiên nói- “Con người của anh chưa bao giờ làm chuyện vô ích, cũng không thích lãng phí vô vị. Nếu như em có ý muốn chia tay, có thể. Em đi tim cho ba em một luật sư, chuyện tối hôm nay xem như chưa từng xảy ra. Chính em một người một ngựa đi theo Tô Nhã Băng cùng Mạc phu nhân đấu.”
Trì Hoan mở to hai mắt, không tưởng tượng nổi nhìn hắn: “Nào có ai như anh vậy.”
Nam nhân giơ tay lên nắm cằm của cô, cúi đầu chạm vào má của cô, hô hấp ấm áp đều vẩy vào trên da thịt của cô: “Em là nữ nhân của anh, anh mới quản, nếu như em không phải, dựa vào cái gì, hử?”
“Vậy anh trở mặt cũng quá nhanh ” Trì Hoan bĩu môi một cái, mắt nhìn hắn, hơi hơi mím môi tố cáo:”Anh cái này căn bản là ỷ thế hiếp người, khi dễ em bây giờ không nơi nương tựa.”
Nam nhân cúi đầu vỗ nhè nhẹ một cái mặt của cô, cười: ” Ừ, vậy em đi tìm chỗ dựa lớn hơn anh rồi dựa vào.”
Dứt lời, thân thể cao lớn liền tách ra, chân dài bước ra, làm bộ như muốn rời đi thật nhanh.
Trì Hoan đứng tại chỗ, nhìn hắn không nhanh không chậm bước đi, giận đến dùng sức dậm chân, vẫn là chạy đuổi theo, thở hỗn hển theo sau hắn, quyệt môi than phiền:”Mặc Thời Khiêm, anh chính là khi dễ người.”
Hắn cúi đầu nhìn cô một cái, cánh tay nhốt chặt hông của cô, thản nhiên nói:”Muốn anh không khi dễ em, thì em bây giờ không biết đã bị bao nhiêu người bắt nạt.”
Hai người còn chưa đi ra cao ốc, con đường phía trước liền bị phong bế.
Giống như là bị phóng viên vây chặt, đem tất cả lối đi ra cửa đều ngăn chận.
Trì Hoan cau mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Người đàn ông cười nhạt:”Đại khái đang diễn trò, bị “chó săn” bắt quả tang!”. Hắn cúi đầu nhìn cô, chân mày hơi nhíu: “Em muốn xem không?”
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook