Vợ Yêu Ở Trên: BOSS, Đừng Yêu Tôi
-
Chương 136: Không tiếc mọi thứ muốn cứu cô
Tình cảm của Lâm Lập Phong đối với em gái mình, Mặc Lệ Tước biết rất rõ, là loại cảm giác gì hắn cũng cảm nhận được vô cùng rõ ràng, duy nhất là giữa bọn họ không phải anh em ruột, điều này rất dễ xử lý.
Chỉ cần có thể khiến cô chấp nhận hắn, mọi thứ đều hoàn hảo.
“Chuyện này không cần anh nhiều lời, tôi biết phải làm thế nào, còn anh, không phải cũng thích em gái đó sao? Tại sao bây giờ vì một người phụ nữ lại đến tìm tôi? Không giống anh chút nào.”
Đầu điện thoại bên kia trở nên im lặng, có lẽ đã chạm đến trái tim hắn, hồi lâu sau Mặc Lệ Tước mới chầm chậm lên tiếng, “Chuyện này tôi sẽ tự mình làm rõ, chuyện tiếp theo nhờ vào anh.”
Nói xong hắn lập tức cúp máy.
Thật ra trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn suy nghĩ về tình cảm của hắn đối với Cố Nam Nam rốt cuộc là gì, là xuất phát từ việc làm Mặc Tuyết hạnh phúc, hay là bản thân hắn đã bất tri bất giác bị mắc kẹt vào rồi?
Thậm chí hắn cũng không biết cách làm của mình là tốt hay là xấu, thật sự là vì lợi ích của Mặc Tuyết sao?
Hay, chỉ là riêng tư của bản thân mình.
Mặc dù đang mang những suy nghĩ phức tạp như thế, nhưng khi biết được tình hình của Cố Nam Nam, hắn vẫn trước sau như một đi trước.
(Editor: Lạc Lạc https://www.wattpad.com/user/_laclac258_)
………………
Một nhà kho bỏ hoang ở vùng ngoại ô.
Tay chân Lâm Lập Phong rất nhanh nhẹn, rất nhanh đã tra được người đang trốn ở đây.
Lúc Mặc Lệ Tước tìm được Cố Nam Nam, toàn bộ người cô đều là vết thương, cả người lâm vào hôn mê, nếu không phải mũi của cô vẫn còn đang thở ra tiếng thở yếu ớt, thì cả người cũng giống như đã chết.
Hắn ôm cô trong vòng tay, gần như toàn thân cô không có chỗ nào là ổn, trông rất đau lòng.
Cả người Mặc Lệ Tước đầy âm u và kinh hoàng, xung quanh toát ra khí đen giống như thuốc độc, chỉ cần chạm vào, thì sẽ chết ngay lập tức.
Một Mặc Lệ Tước tức giận như thế, Lâm Lập Phong rất ít khi nhìn thấy.
“Người tôi đã mang đến, định xử thế nào?”
“Dẫn đi rồi chém đứt tay tất cả.” Mặc Lệ Tước lên tiếng không chút ngần ngại.
Dám nặng tay với người phụ nữ của hắn như thế, tất nhiên hắn sẽ không buông tha dễ dàng.
Cách đó không xa vang lên tiếng gào tê tâm liệt phế, Mặc Lệ Tước như không nghe thấy, bế Cố Nam Nam lên, dịu dàng nói: “Xin lỗi, Nam, tôi đến đưa em về nhà.”
Về nhà?
Hai từ này thật ấm áp, trong mơ màng, Cố Nam Nam mở mắt ra, ngay khi nhìn thấy Mặc Lệ Tước thì mỉm cười, rồi nói một câu khó hiểu, “Anh Mặc, cuối cùng anh cũng đến đón em……”
Mặc Lệ Tước lập tức ngơ ngẩn, dường như những lời này hắn đã từng nghe qua, dường như đã từng xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
Tại sao, tại sao lại được nói ra từ miệng của cô, là trùng hợp, hay là……
(Editor: Lạc Lạc https://www.wattpad.com/user/_laclac258_)
………………
Cố Nam Nam đã mơ một giấc mơ rất dài, rất dài.
Dường như trong mơ cô đã gặp lại hình bóng quen thuộc đó, địa điểm quen thuộc, thậm chí còn có một giọng nói vô cùng quen thuộc.
Cuối cùng cô đang ở đâu?
“Nam Nam?”
Ai đó? Dường như lại có người gọi cô.
Nhưng sao giọng nói này lại quen thuộc đến thế!
Cố Nam Nam rất muốn mở mắt ra, cô có thể di chuyển các ngón tay, cũng cảm thấy toàn thân đều rất đau đớn.
Thật đau đớn, đến mí mắt cũng nặng nề đến mức không thể mở ra được.
Cuối cùng cô đang ở đâu, sao lại đau đớn như thế?
“Anh Mặc, anh Mặc……” Trong mê mang, dường như Cố Nam Nam lại gọi hai chữ anh Mặc này.
Anh Mặc, rốt cuộc là ai?
Mặc Lệ Tước một chút cũng không cho rằng cô đang gọi hắn.
Với tính cách của Cố Nam Nam, nhất định là không thể gọi hắn.
Vậy thì anh Mặc trong miệng của cô……
Sắc mặt Mặc Lệ Tước đen kịt trông rất khó coi, cô đã hôn mê mấy ngày rồi, mấy ngày nay hắn vẫn luôn ở bên cạnh cô, vứt bỏ tất cả công việc, thậm chí trong lúc này Mặc Tuyết đang bị hen suyễn, hắn cũng không đến.
Chẳng lẽ tất cả những điều này không đủ để hắn thấy rõ vị trí của Cố Nam Nam trong hắn sao?
Hắn không thấy rõ, nhưng cũng không có nghĩa người xung quanh cũng không thấy rõ, Lâm Lập Phong nhìn thấy rõ ràng tất cả.
Mặc Lệ Tước nắm lấy tay Cố Nam Nam, chờ cô dần ngủ say, mới đi ra ban công gọi điện thoại cho Ngự Phong.
“Tra người họ Mặc bên cạnh Cố Nam Nam cho tôi, tất cả tôi đều phải biết.”
“Lệ Tước, rõ ràng là anh đang ghen, chẳng lẽ đến bây giờ anh vẫn còn muốn phớt lờ trái tim mình sao?” Lâm Lập Phong khoanh hai tay trước ngực, dựa vào cửa kính của ban công và phòng ngủ, một câu lập tức nói ra sự thật.
“Anh nói gì, tôi ghen, Lập Phong, anh cũng đừng nói đùa, Cố Nam Nam là người phụ nữ của tôi, cũng chỉ có thể là người phụ nữ của tôi thôi, tất nhiên phải loại trừ sạch sẽ những oanh oanh yến yến xung quanh cô ấy, anh biết đó, tôi không thích người phụ nữ của mình đa tình.”
Dựa theo qui luật của hắn, dường như cũng không có chỗ nào là không ổn.
Lâm Lập Phong khẽ nhếch môi nói, “Nếu anh cũng nói như thế, vậy thì tôi cũng không có ý nghĩ gì nhiều, chuyện này tôi thấy phải đích thân anh cảm nhận mới là tốt nhất. Có điều tôi nhắc nhở anh, ngàn vạn lần đừng đợi đến sau khi mất đi mới hối hận!”
“Được rồi, chuyện nên làm tôi đã làm xong xuôi, nếu không có chuyện gì nói, vậy tôi đi trước.”
“Muốn đi nói tin tức tốt này cho em gái của anh sao?”
Lâm Lập Phong dừng lại, “Anh biết rất rõ không phải sao?”
Biết là được rồi, còn một hai phải nói ra, cố tình chọc vào tim đen của hắn.
Người đàn ông này chính là chán ghét như thế, vì vậy Lập Phong mới hiếm khi giao tiếp với hắn.
Không ngờ đã nhiều năm trôi qua, mà chỗ chán ghét vẫn không thay đổi chút nào!
“Được, chuyện hôm nay, cảm ơn.”
Lâm Lập Phong vẫy tay, tỏ vẻ đừng khách sáo.
Rồi biến mất ở cửa.
(Editor: Lạc Lạc https://www.wattpad.com/user/_laclac258_)
………………
Lâm Lập Phong lái xe đến ‘ Vườn hoa Thiên Sứ ’ của Lâm Khả Nhi.
Thật ra, hắn đã sớm biết em gái hắn đã mở một cửa hàng bán hoa độc đáo ở đây, chẳng qua không có thời gian để đến đây xem mà thôi.
Mấy ngày nay cũng coi như là có thời gian, từ các khía cạnh khác, coi như là đến xem cửa hàng bán hoa của cô, và nhiều hơn nữa là đến xem cô sống có tốt không.
Xét cho cùng, mỗi lần chuyện gì có liên quan đến Cố Nam Nam, cô sẽ trở nên luống cuống tay chân, đến cuối cùng, thế nhưng cũng không có cách nào để hoàn thành điều đó.
“Khả Nhi.”
Lâm Lập Phong đứng ở cửa, nhẹ nhàng gọi một tiếng, không nóng lòng mà đi vào.
Sau khi Lâm Khả Nhi trở về vẫn luôn thần trí không yên, tình hình của Nam Nam bên đó cũng không biết đã ra sao, bây giờ đột nhiên nghe thấy tiếng của anh trai, Lâm Khả Nhi lập tức đứng lên, “Anh, sao anh lại đến đây? Mau vào đi!”
“Anh, chuyện của Nam Nam thế nào rồi, có tiến triển gì không?”
Lâm Lập Phong vừa ngồi xuống, Lâm Khả Nhi đã gấp không chờ nổi mà hỏi hắn.
Lâm Lập Phong yêu chiều vuốt đầu Lâm Khả Nhi, mỉm cười nói, “Được rồi, đừng lo lắng, đi pha cho anh một tách trà trước đi.”
Nghe thấy anh trai cũng nói như thế, vậy thì chuyện này của Nam Nam chắc là đã được giải quyết, Lâm Khả Nhi đứng dậy pha cho Lâm Lập Phong một tách cà phê, đặt cà phê xuống trước mặt hắn, rồi cô cũng thuận thế ngồi xuống, hai tay lo lắng xoắn vào nhau, cuối cùng tạo thành chữ thập, “Anh, bây giờ anh có thể nói với em rồi! Chuyện gì đã xảy ra Nam Nam? Rốt cuộc là chuyện thế nào, là ai muốn hại cậu ấy?”
“Em đừng gấp, anh không thể trả lời nhiều câu hỏi trong cùng một lúc được, hỏi từng câu một!”
Biết được Cố Nam Nam đã ổn, cuối cùng Lâm Khả Nhi thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, “Không sao là được rồi, cậu ấy không sao thì tốt rồi.”
Lâm Lập Phong nhìn em gái đang tràn đầy vui mừng, con ngươi không gợn sóng chợt xẹt qua đau lòng mà cô không nhìn thấy, “Khả Nhi, sau này đừng nghĩ cho người khác nữa, phải suy nghĩ nhiều hơn cho những chuyện của bản thân, là con gái phải học cách yêu chính mình.”
“Vâng, anh à, anh nói em đều hiểu cả, em không phải trẻ con, đừng đối xử với em như một đứa trẻ như thế!”
“Ở trong mắt anh, em mãi mãi là một đứa trẻ, còn nữa, mẹ nói lâu rồi em không về nhà, rất nhớ em, có nhiều thời gian thì về nhà đi.”
“Em không muốn quay lại ngôi nhà đó.” Lâm Khả Nhi từ chối.
Không phải cô ghét mẹ, mặc dù ở mức độ nhất định, mẹ cô sẽ nghiêng về chị gái nhiều hơn, nhưng điều đó không đủ để trở thành lý do cô không về nhà, muốn cô không về nhà, thật ra lý do cũng chỉ có một, chính là không muốn nhìn thấy người nào đó, đơn giản như thế mà thôi.
“Khả Nhi, cô ấy là chị của em!” Lâm Lập Phong đều nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi không vui, khuôn mặt thanh tú vẫn vững vàng, “Là chị của em thì sao, là chị thì có thể cướp bạn trai của em gái, là chị thì có thể xé quần áo của em gái à, em không biết chị của em muốn làm gì, nhưng dường như chỉ cần là em thích, chị ta đều phải cướp đi.”
“Khả Nhi, em phải hiểu cho chị của em.”
Từ vẫn luôn trôi giạt khắp nơi ở bên ngoài, những ngày cơ cực đều đã trải qua, thậm chí còn bị người khác vứt bỏ rất nhiều lần, thật vất vả mới tìm được trở về, về Lâm gia làm đại tỷ, thật ra Lâm Lập Phong có thể hiểu ít nhiều những suy nghĩ của Lâm Thục Uyển. Chẳng qua cô đã làm quá mức cực đoan, nhưng cũng có thể hiểu.
Bởi vì hắn cũng giống cô, đã từng sống một cuộc đời vô nhân đạo.
Có thể trở lại Lâm gia, trở thành đại thiếu gia Lâm gia, cũng là nhờ công lao của Lâm Thục Uyển! Lúc ấy là Lâm Thục Uyển mạnh mẽ yêu cầu, cha mẹ Lâm gia mới giữ hắn lại, nếu không hắn cũng sẽ không có ngày hôm nay.
Tất nhiên, hắn như vậy cũng không có nghĩa Lâm Thục Uyển sẽ bình thản, chỉ là cô đã từng sống quá cay đắng, trong lòng có thể sẽ sinh ra vặn vẹo.
Cho nên hy vọng cũng không nên quá so đo. Xét cho cùng Khả Nhi vẫn luôn ở trong nhà mà trưởng thành.
Vừa nghe thấy Lâm Lập Phong cũng thiên vị Lâm Thục Uyển, cả người cô lập tức bị thổi bay.
Cô đứng lên, “Anh, anh nói vậy là ý gì? Chẳng lẽ anh cũng cho rằng là em sai, là em cố tình chọc chị ta sao?”
Vốn dĩ cũng đã bị lệch về phía Lâm Thục Uyển, bây giờ còn muốn nói giúp cho chị ta, mang nỗi oan khuất này trên lưng, tất nhiên cô không thể chịu nổi.
“Không, anh không có ý này.” Lâm Lập Phong giải thích.
Lâm Khả Nhi cắt ngang, “Em không muốn nghe, ngay từ đầu em đã biết, tất cả mọi người đều thiên vị chị gái, mặc kệ chị ta làm gì cũng là đúng, em làm gì cũng là sai, gia đình này em còn trở về làm gì.”
“Khả Nhi.”
“Đừng nói nữa, chuyện hôm nay anh giúp em, em rất vui, nhưng em vẫn rất ghét anh.”
Sau khi Lâm Lập Phong rời đi, hắn không rời đi ngay mà là ngồi trên xe hút thuốc.
Vốn dĩ muốn nhân cơ hội này, hòa giải với cô, bây giờ lại bị hắn phá.
Editor: Lạc Lạc
Chỉ cần có thể khiến cô chấp nhận hắn, mọi thứ đều hoàn hảo.
“Chuyện này không cần anh nhiều lời, tôi biết phải làm thế nào, còn anh, không phải cũng thích em gái đó sao? Tại sao bây giờ vì một người phụ nữ lại đến tìm tôi? Không giống anh chút nào.”
Đầu điện thoại bên kia trở nên im lặng, có lẽ đã chạm đến trái tim hắn, hồi lâu sau Mặc Lệ Tước mới chầm chậm lên tiếng, “Chuyện này tôi sẽ tự mình làm rõ, chuyện tiếp theo nhờ vào anh.”
Nói xong hắn lập tức cúp máy.
Thật ra trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn suy nghĩ về tình cảm của hắn đối với Cố Nam Nam rốt cuộc là gì, là xuất phát từ việc làm Mặc Tuyết hạnh phúc, hay là bản thân hắn đã bất tri bất giác bị mắc kẹt vào rồi?
Thậm chí hắn cũng không biết cách làm của mình là tốt hay là xấu, thật sự là vì lợi ích của Mặc Tuyết sao?
Hay, chỉ là riêng tư của bản thân mình.
Mặc dù đang mang những suy nghĩ phức tạp như thế, nhưng khi biết được tình hình của Cố Nam Nam, hắn vẫn trước sau như một đi trước.
(Editor: Lạc Lạc https://www.wattpad.com/user/_laclac258_)
………………
Một nhà kho bỏ hoang ở vùng ngoại ô.
Tay chân Lâm Lập Phong rất nhanh nhẹn, rất nhanh đã tra được người đang trốn ở đây.
Lúc Mặc Lệ Tước tìm được Cố Nam Nam, toàn bộ người cô đều là vết thương, cả người lâm vào hôn mê, nếu không phải mũi của cô vẫn còn đang thở ra tiếng thở yếu ớt, thì cả người cũng giống như đã chết.
Hắn ôm cô trong vòng tay, gần như toàn thân cô không có chỗ nào là ổn, trông rất đau lòng.
Cả người Mặc Lệ Tước đầy âm u và kinh hoàng, xung quanh toát ra khí đen giống như thuốc độc, chỉ cần chạm vào, thì sẽ chết ngay lập tức.
Một Mặc Lệ Tước tức giận như thế, Lâm Lập Phong rất ít khi nhìn thấy.
“Người tôi đã mang đến, định xử thế nào?”
“Dẫn đi rồi chém đứt tay tất cả.” Mặc Lệ Tước lên tiếng không chút ngần ngại.
Dám nặng tay với người phụ nữ của hắn như thế, tất nhiên hắn sẽ không buông tha dễ dàng.
Cách đó không xa vang lên tiếng gào tê tâm liệt phế, Mặc Lệ Tước như không nghe thấy, bế Cố Nam Nam lên, dịu dàng nói: “Xin lỗi, Nam, tôi đến đưa em về nhà.”
Về nhà?
Hai từ này thật ấm áp, trong mơ màng, Cố Nam Nam mở mắt ra, ngay khi nhìn thấy Mặc Lệ Tước thì mỉm cười, rồi nói một câu khó hiểu, “Anh Mặc, cuối cùng anh cũng đến đón em……”
Mặc Lệ Tước lập tức ngơ ngẩn, dường như những lời này hắn đã từng nghe qua, dường như đã từng xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
Tại sao, tại sao lại được nói ra từ miệng của cô, là trùng hợp, hay là……
(Editor: Lạc Lạc https://www.wattpad.com/user/_laclac258_)
………………
Cố Nam Nam đã mơ một giấc mơ rất dài, rất dài.
Dường như trong mơ cô đã gặp lại hình bóng quen thuộc đó, địa điểm quen thuộc, thậm chí còn có một giọng nói vô cùng quen thuộc.
Cuối cùng cô đang ở đâu?
“Nam Nam?”
Ai đó? Dường như lại có người gọi cô.
Nhưng sao giọng nói này lại quen thuộc đến thế!
Cố Nam Nam rất muốn mở mắt ra, cô có thể di chuyển các ngón tay, cũng cảm thấy toàn thân đều rất đau đớn.
Thật đau đớn, đến mí mắt cũng nặng nề đến mức không thể mở ra được.
Cuối cùng cô đang ở đâu, sao lại đau đớn như thế?
“Anh Mặc, anh Mặc……” Trong mê mang, dường như Cố Nam Nam lại gọi hai chữ anh Mặc này.
Anh Mặc, rốt cuộc là ai?
Mặc Lệ Tước một chút cũng không cho rằng cô đang gọi hắn.
Với tính cách của Cố Nam Nam, nhất định là không thể gọi hắn.
Vậy thì anh Mặc trong miệng của cô……
Sắc mặt Mặc Lệ Tước đen kịt trông rất khó coi, cô đã hôn mê mấy ngày rồi, mấy ngày nay hắn vẫn luôn ở bên cạnh cô, vứt bỏ tất cả công việc, thậm chí trong lúc này Mặc Tuyết đang bị hen suyễn, hắn cũng không đến.
Chẳng lẽ tất cả những điều này không đủ để hắn thấy rõ vị trí của Cố Nam Nam trong hắn sao?
Hắn không thấy rõ, nhưng cũng không có nghĩa người xung quanh cũng không thấy rõ, Lâm Lập Phong nhìn thấy rõ ràng tất cả.
Mặc Lệ Tước nắm lấy tay Cố Nam Nam, chờ cô dần ngủ say, mới đi ra ban công gọi điện thoại cho Ngự Phong.
“Tra người họ Mặc bên cạnh Cố Nam Nam cho tôi, tất cả tôi đều phải biết.”
“Lệ Tước, rõ ràng là anh đang ghen, chẳng lẽ đến bây giờ anh vẫn còn muốn phớt lờ trái tim mình sao?” Lâm Lập Phong khoanh hai tay trước ngực, dựa vào cửa kính của ban công và phòng ngủ, một câu lập tức nói ra sự thật.
“Anh nói gì, tôi ghen, Lập Phong, anh cũng đừng nói đùa, Cố Nam Nam là người phụ nữ của tôi, cũng chỉ có thể là người phụ nữ của tôi thôi, tất nhiên phải loại trừ sạch sẽ những oanh oanh yến yến xung quanh cô ấy, anh biết đó, tôi không thích người phụ nữ của mình đa tình.”
Dựa theo qui luật của hắn, dường như cũng không có chỗ nào là không ổn.
Lâm Lập Phong khẽ nhếch môi nói, “Nếu anh cũng nói như thế, vậy thì tôi cũng không có ý nghĩ gì nhiều, chuyện này tôi thấy phải đích thân anh cảm nhận mới là tốt nhất. Có điều tôi nhắc nhở anh, ngàn vạn lần đừng đợi đến sau khi mất đi mới hối hận!”
“Được rồi, chuyện nên làm tôi đã làm xong xuôi, nếu không có chuyện gì nói, vậy tôi đi trước.”
“Muốn đi nói tin tức tốt này cho em gái của anh sao?”
Lâm Lập Phong dừng lại, “Anh biết rất rõ không phải sao?”
Biết là được rồi, còn một hai phải nói ra, cố tình chọc vào tim đen của hắn.
Người đàn ông này chính là chán ghét như thế, vì vậy Lập Phong mới hiếm khi giao tiếp với hắn.
Không ngờ đã nhiều năm trôi qua, mà chỗ chán ghét vẫn không thay đổi chút nào!
“Được, chuyện hôm nay, cảm ơn.”
Lâm Lập Phong vẫy tay, tỏ vẻ đừng khách sáo.
Rồi biến mất ở cửa.
(Editor: Lạc Lạc https://www.wattpad.com/user/_laclac258_)
………………
Lâm Lập Phong lái xe đến ‘ Vườn hoa Thiên Sứ ’ của Lâm Khả Nhi.
Thật ra, hắn đã sớm biết em gái hắn đã mở một cửa hàng bán hoa độc đáo ở đây, chẳng qua không có thời gian để đến đây xem mà thôi.
Mấy ngày nay cũng coi như là có thời gian, từ các khía cạnh khác, coi như là đến xem cửa hàng bán hoa của cô, và nhiều hơn nữa là đến xem cô sống có tốt không.
Xét cho cùng, mỗi lần chuyện gì có liên quan đến Cố Nam Nam, cô sẽ trở nên luống cuống tay chân, đến cuối cùng, thế nhưng cũng không có cách nào để hoàn thành điều đó.
“Khả Nhi.”
Lâm Lập Phong đứng ở cửa, nhẹ nhàng gọi một tiếng, không nóng lòng mà đi vào.
Sau khi Lâm Khả Nhi trở về vẫn luôn thần trí không yên, tình hình của Nam Nam bên đó cũng không biết đã ra sao, bây giờ đột nhiên nghe thấy tiếng của anh trai, Lâm Khả Nhi lập tức đứng lên, “Anh, sao anh lại đến đây? Mau vào đi!”
“Anh, chuyện của Nam Nam thế nào rồi, có tiến triển gì không?”
Lâm Lập Phong vừa ngồi xuống, Lâm Khả Nhi đã gấp không chờ nổi mà hỏi hắn.
Lâm Lập Phong yêu chiều vuốt đầu Lâm Khả Nhi, mỉm cười nói, “Được rồi, đừng lo lắng, đi pha cho anh một tách trà trước đi.”
Nghe thấy anh trai cũng nói như thế, vậy thì chuyện này của Nam Nam chắc là đã được giải quyết, Lâm Khả Nhi đứng dậy pha cho Lâm Lập Phong một tách cà phê, đặt cà phê xuống trước mặt hắn, rồi cô cũng thuận thế ngồi xuống, hai tay lo lắng xoắn vào nhau, cuối cùng tạo thành chữ thập, “Anh, bây giờ anh có thể nói với em rồi! Chuyện gì đã xảy ra Nam Nam? Rốt cuộc là chuyện thế nào, là ai muốn hại cậu ấy?”
“Em đừng gấp, anh không thể trả lời nhiều câu hỏi trong cùng một lúc được, hỏi từng câu một!”
Biết được Cố Nam Nam đã ổn, cuối cùng Lâm Khả Nhi thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, “Không sao là được rồi, cậu ấy không sao thì tốt rồi.”
Lâm Lập Phong nhìn em gái đang tràn đầy vui mừng, con ngươi không gợn sóng chợt xẹt qua đau lòng mà cô không nhìn thấy, “Khả Nhi, sau này đừng nghĩ cho người khác nữa, phải suy nghĩ nhiều hơn cho những chuyện của bản thân, là con gái phải học cách yêu chính mình.”
“Vâng, anh à, anh nói em đều hiểu cả, em không phải trẻ con, đừng đối xử với em như một đứa trẻ như thế!”
“Ở trong mắt anh, em mãi mãi là một đứa trẻ, còn nữa, mẹ nói lâu rồi em không về nhà, rất nhớ em, có nhiều thời gian thì về nhà đi.”
“Em không muốn quay lại ngôi nhà đó.” Lâm Khả Nhi từ chối.
Không phải cô ghét mẹ, mặc dù ở mức độ nhất định, mẹ cô sẽ nghiêng về chị gái nhiều hơn, nhưng điều đó không đủ để trở thành lý do cô không về nhà, muốn cô không về nhà, thật ra lý do cũng chỉ có một, chính là không muốn nhìn thấy người nào đó, đơn giản như thế mà thôi.
“Khả Nhi, cô ấy là chị của em!” Lâm Lập Phong đều nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi không vui, khuôn mặt thanh tú vẫn vững vàng, “Là chị của em thì sao, là chị thì có thể cướp bạn trai của em gái, là chị thì có thể xé quần áo của em gái à, em không biết chị của em muốn làm gì, nhưng dường như chỉ cần là em thích, chị ta đều phải cướp đi.”
“Khả Nhi, em phải hiểu cho chị của em.”
Từ vẫn luôn trôi giạt khắp nơi ở bên ngoài, những ngày cơ cực đều đã trải qua, thậm chí còn bị người khác vứt bỏ rất nhiều lần, thật vất vả mới tìm được trở về, về Lâm gia làm đại tỷ, thật ra Lâm Lập Phong có thể hiểu ít nhiều những suy nghĩ của Lâm Thục Uyển. Chẳng qua cô đã làm quá mức cực đoan, nhưng cũng có thể hiểu.
Bởi vì hắn cũng giống cô, đã từng sống một cuộc đời vô nhân đạo.
Có thể trở lại Lâm gia, trở thành đại thiếu gia Lâm gia, cũng là nhờ công lao của Lâm Thục Uyển! Lúc ấy là Lâm Thục Uyển mạnh mẽ yêu cầu, cha mẹ Lâm gia mới giữ hắn lại, nếu không hắn cũng sẽ không có ngày hôm nay.
Tất nhiên, hắn như vậy cũng không có nghĩa Lâm Thục Uyển sẽ bình thản, chỉ là cô đã từng sống quá cay đắng, trong lòng có thể sẽ sinh ra vặn vẹo.
Cho nên hy vọng cũng không nên quá so đo. Xét cho cùng Khả Nhi vẫn luôn ở trong nhà mà trưởng thành.
Vừa nghe thấy Lâm Lập Phong cũng thiên vị Lâm Thục Uyển, cả người cô lập tức bị thổi bay.
Cô đứng lên, “Anh, anh nói vậy là ý gì? Chẳng lẽ anh cũng cho rằng là em sai, là em cố tình chọc chị ta sao?”
Vốn dĩ cũng đã bị lệch về phía Lâm Thục Uyển, bây giờ còn muốn nói giúp cho chị ta, mang nỗi oan khuất này trên lưng, tất nhiên cô không thể chịu nổi.
“Không, anh không có ý này.” Lâm Lập Phong giải thích.
Lâm Khả Nhi cắt ngang, “Em không muốn nghe, ngay từ đầu em đã biết, tất cả mọi người đều thiên vị chị gái, mặc kệ chị ta làm gì cũng là đúng, em làm gì cũng là sai, gia đình này em còn trở về làm gì.”
“Khả Nhi.”
“Đừng nói nữa, chuyện hôm nay anh giúp em, em rất vui, nhưng em vẫn rất ghét anh.”
Sau khi Lâm Lập Phong rời đi, hắn không rời đi ngay mà là ngồi trên xe hút thuốc.
Vốn dĩ muốn nhân cơ hội này, hòa giải với cô, bây giờ lại bị hắn phá.
Editor: Lạc Lạc
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook