Vợ Yêu Ở Trên: BOSS, Đừng Yêu Tôi
-
Chương 135: Một âm mưu cố tình bắt cóc
Tin thứ nhất được phát trên tivi là một vụ tai nạn giao thông, hiện trường tai nạn giao thông đã bị cảnh sát bao vây bằng dây cảnh giới, có vẻ như không nhìn thấy người bị thương, mà tài xế bên trong xe cũng không biết kết cuộc ra sao.
Ban đầu Mặc Lệ Tước không quan tâm, nhưng sau khi nhìn thấy biển số xe, ly cà phê trong tay hắn đã rơi xuống đất, phát ra tiếng vang vỡ vụn, biển số xe đó, nếu hắn nhớ không lầm, chính là chiếc xe mà Cố Nam Nam đang lái.
Hắn lập tức đứng dậy và đi đến hiện trường vụ tai nạn giao thông.
Lúc này, Lâm Khả Nhi cũng vội vã chạy đến.
Cô cũng nhìn thấy trên tivi, nhưng tại sao xảy ra chuyện lớn như thế cũng không có ai báo cho cô, chẳng lẽ Nam Nam thật sự…… Nhìn thấy hiện trường tai nạn giao thông, cảnh sát nói không có người thương vong, nếu không có người thương vong, vụ tai nạn giao thông đó cũng không tính là nghiêm trọng, vậy rốt cuộc Nam Nam đã đi đâu?
Lâm Khả Nhi lập tức gọi điện cho Cố Nam Nam, nhưng điện thoại hiển thị đã tắt máy, có điều sau khi cảnh sát điều tra đã đưa ra một kết luận, đây là một vụ tai nạn giao thông được lên kế hoạch trước, chắc là người bên trong xe đã bị người khác đưa đi.
Đây là một vụ bắt cóc, đã được nâng cấp từ một vụ tai nạn giao thông bình thường.
Lâm Khả Nhi nhìn thấy Mặc Lệ Tước, nhịn không được xông lên nắm lấy vạt áo của hắn, “Mặc Lệ Tước, tôi giao Nam Nam cho anh, rốt cuộc anh đã chăm sóc cậu ấy thế nào, nếu anh không thích cậu ấy, thì anh buông tay cho tôi, hết lần này đến lần khác hại cậu ấy thành ra thế này, anh thấy rất thoải mái, rất vui vẻ có phải không? Tôi cảnh cáo anh, nếu cậu ấy có bất trắc gì tôi sẽ liều mạng với anh, đến lúc đó đừng trách tôi không từ thủ đoạn, muốn trực tiếp giết chết, tôi không thể làm được, nhưng muốn cho anh đau đớn đến chết, có rất nhiều cách.”
Lâm Khả Nhi thật sự rất lo lắng, kể từ khi Nam Nam đi theo hắn ta thì gần như không có một ngày tốt lành, cuộc sống như ở bên trong nước nóng, dù là vậy nhưng cô vẫn cố gắng trở nên vui vẻ, cố gắng không thay đổi chính mình.
Một cô gái khiến người khác vô cùng đau lòng như thế, sao Mặc Lệ Tước có thể nhẫn tâm xuống tay chứ?
(Editor: Lạc Lạc
https://www.wattpad.com/user/_laclac258_)
Lâm Khả Nhi mắng xong, vẫn chưa hết giận, tiếp tục chửi rủa hắn: “Mặc Lệ Tước, mỗi người đều có thứ mà mình thích, chúng tôi cũng vậy, anh cũng vậy, đừng tưởng rằng chỉ có anh mới biết dùng loại thủ đoạn dơ bẩn này để đe dọa người khác, bức tôi nóng nảy, tôi cũng sẽ làm như thế.”
Lúc Ngự Phong đến nơi thì đã thấy Lâm Khả Nhi và Mặc Lệ Tước đang giằng co với nhau, vội vàng chạy đến can ngăn.
Tính cách của Lệ Tước hắn vô cùng hiểu biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng chọc Lệ Tước nổi giận, Khả Nhi sẽ thật sự không xong.
Hắn vội vàng chạy đến, nắm lấy cánh tay Lâm Khả Nhi, muốn kéo cô qua một bên, nhưng Lâm Khả Nhi đã hung hăng ném tay hắn ra, chế giễu nói: “Ây da, đây không phải là anh rễ nổi danh sao? Đi tình tứ với chị tôi đi, đến đây làm gì, hay là một hai phải tình tứ trước mặt tôi, các người mới thoải mái à? Xin lỗi nha, các người thoải mái, nhưng tôi không thoải mái, tôi không biết mình có thể làm ra chuyện gì đâu!”
“Khả Nhi!”
Ngự Phong biết chuyện này đã tổn thương cô, nhưng từ tình cảm trước nay chính là không thể chấp nhận, hắn vẫn luôn xem Khả Nhi như là em gái của mình, dù cho đêm đó…… Vì vậy, ở trong lòng hắn, cô vẫn là em gái, điều này không thể nào thay đổi.
“Đừng gọi tôi! Ghê tởm! Tôi nói anh nghe, đừng tưởng rằng đến bây giờ trong lòng tôi vẫn còn có anh, thì anh tự đề cao bản thân mình, bắt đầu từ đêm đó, tôi đã hoàn toàn loại bỏ anh khỏi trái tim tôi, bây giờ tôi đi khắp nơi, tìm kiếm những người đàn ông tương thân tương ái, cũng hạnh phúc có khác gì, cho nên, tốt nhất sau này anh cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, để tránh kinh tởm đến tôi.”
Nói xong một hồi lôi thôi dài dòng, Lâm Khả Nhi không quan tâm đến Ngự Phong nữa, cô cầm lấy điện thoại và bước lên xe.
Rất nhanh cũng liên lạc được với Quý Bắc Thần.
“Bắc Thần, cậu đến đây nhanh lên, Nam Nam đã xảy ra chuyện. Địa điểm ở...”
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, trong lòng Lâm Khả Nhi vẫn không yên, cô chuyển điện thoại qua liên lạc của người anh trai, rối rắm có nên gọi điện thoại cho anh ấy hay không.
“Em muốn tìm Lâm Lập Phong à?”
Bỗng trên ghế phụ vang lên một giọng nói, dọa Lâm Khả Nhi nhảy dựng.
Quay đầu lại nhìn, là Ngự Phong.
Tâm trạng Lâm Khả Nhi càng tồi tệ hơn, không hề cho hắn một sắc mặt tốt, “Vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng, bây giờ anh còn đến đây làm gì, chê tôi mắng anh không đủ à?”
Cô nắm chặt tay lại, thật sự rất muốn vung một đấm đến hắn.
Nhưng đối mặt với người mình yêu thì sao có thể xuống tay được, cô đành phải nghiến răng lạnh giọng nói: “Trước khi tôi chưa nổi giận, tốt nhất cút xéo cho tôi, nếu không đừng trách tôi động thủ.”
“Khả Nhi, từ khi nào em lại trở nên bạo lực như thế, anh nhớ rõ đêm đó em rất dịu dàng.”
“Cút!”
Lâm Khả Nhi gào lên, hung hăng đá hắn.
“Xin lỗi, Khả Nhi!” Ngự Phong trầm giọng nói, “Bây giờ anh rất hối hận, nếu đêm đó không chạm vào em, có lẽ em sẽ không đau buồn như thế.”
Rốt cuộc đêm đó hắn đã xảy ra chuyện gì, ngay cả chính hắn cũng không rõ, tóm lại chính là ngu ngốc một chút, làm ra chuyện không thể vãn hồi.
Nhưng mọi thứ đều đã qua, muốn hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.
Hối hận?
Những lời này làm cho cô càng thêm đau buồn và muốn bật khóc!
Chuyện đêm hôm đó cô không hối hận, đúng vậy, nếu không chiếm được, có lẽ mới là hối hận thật sự!
Ngự Phong trầm trầm, không rời đi, chỉ nhàn nhạt lên tiếng: “Anh biết đêm đó là lần đầu tiên của em, mặc kệ em có tin hay không, anh cũng muốn nói với em, thật ra đêm đó…… Cũng là lần đầu tiên của anh!”
Lâm Khả Nhi kinh ngạc, thậm chí cũng không biết phải nói gì.
Không đợi Lâm Khả Nhi lên tiếng, Ngự Phong đã xuống xe và rời đi.
Ngự Phong rời đi, Lâm Khả Nhi như một khúc gỗ ngồi ở bên trong, cô không biết, Ngự Phong nói những lời này rốt cuộc là tại sao.
Tại sao trước khi hắn đính hôn, còn muốn nói cho cô nghe điều này?
Hay là, đều là lần đầu tiên của nhau, cho nên tiện tay huề nhau chuyện này sao?
Trong lòng Lâm Khả Nhi rất hỗn loạn, cho đến khi Quý Bắc Thần gõ cửa sổ, Lâm Khả Nhi mới hoàn hồn.
“Khả Nhi, Nam Nam đâu, Nam Nam thế nào?”
Quý Bắc Thần đang trên phố, Lâm Khả Nhi gọi đã ngay lập tức chạy đến.
“Bắc Thần?”
Cô dừng lại một chút rồi mở cửa xe, “Lên xe đi.”
Lên xe, Quý Bắc Thần hỏi, “Khả Nhi, rốt cuộc là chuyện như thế nào, đã xảy ra chuyện lớn như thế nhưng sao mình lại không nghe.”
“Mình cũng vừa mới biết, cảnh sát nói đây là một vụ án cố tình bắt cóc, cho nên muốn bảo cậu lén điều tra một chút, rốt cuộc là ai muốn mạng của Nam Nam.”
Trong mắt Quý Bắc Thần lóe lên một tràn tàn nhẫn, “Mình biết rồi, có tin tức mình sẽ báo với cậu.”
“Ừ, cậu đi đi! Mình bên này còn có việc khác phải làm!”
Cô cần phải đến tập đoàn Lâm thị một chuyến, gặp một người.
(Editor: Lạc Lạc
https://www.wattpad.com/user/_laclac258_)
………………
Tập đoàn Lâm thị.
Lâm Khả Nhi ở trong văn phòng của tổng giám đốc, không ngừng đi tới đi lui.
Thật là, cô đang có chuyện lớn như thế, vậy mà anh cô còn đang mở họp, cũng thật bận rộn!
Cô ngồi trên ghế sô pha, lật điện thoại qua lại không ngừng.
Kẽo kẹt, cửa mở.
Lâm Khả Nhi quay đầu lại, thì thấy anh cô đang đi đến, “Anh!”
Lâm Khả Nhi rất vui sướng, vội vàng đứng dậy nói, “Anh, gần đây anh rất bận sao, sao mỗi lần đến tìm anh, đều là đang mở họp?”
“Vẫn ổn.”
Lâm Lập Phong đặt tài liệu xuống, đi đến máy pha cà phê, “Khả Nhi, cà phê không?”
“Được ạ, muốn hương vị mà anh thích.”
Tay Lâm Lập Phong dừng lại một chút, rồi hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Phải biết rằng cà phê mà hắn uống luôn đắng nhất, mà cô thì vẫn luôn vô cùng ghét vị đắng.
Đột nhiên hôm nay muốn uống cà phê đắng, nhất định trong lòng đã bị đả kích gì đó.
“Không có gì!” Lâm Khả Nhi mỉm cười.
“Khả Nhi, anh là anh của em, anh nhìn em lớn lên, em đang có tâm sự.”
Hắn nói thẳng thắn không cố kỵ, không hề chừa cho cô một con đường lui nào, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề và chọc trúng tim đen của cô.
Lâm Khả Nhi hung tợn lườm Lâm Lập Phong, “Anh trai của em, anh đúng là không đáng yêu, không phải mỗi người đều có chút bí mật sao? Nào có ai lại đi trực tiếp đâm thủng như anh?”
“Bởi vì em là em gái của anh, không cần phải che giấu.”
“Làm ơn, em gái cũng có bí mật được chứ?”
Hắn đưa cho cô một ly Cappuccino, rồi rót cho mình một ly cà phê đen, đặt lên bàn trước mặt cô, bản thân cũng ngồi xuống, “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Lâm Khả Nhi cầm lấy ly cà phê, từ từ lên tiếng, “Anh, anh xem bản tin buổi sáng chưa?”
“Ừ, xem rồi.” Hắn trả lời vô cùng bình tĩnh.
“Thật ra người bị tai nạn giao thông đó là khuê mật tốt của em, Nam Nam, bây giờ cậu ấy mất tích không tìm thấy, em muốn nhờ anh giúp em tìm cậu ấy.”
“Nam Nam?” Hắn rất có ấn tượng với cô gái này, xét cho cùng, đó chính là cô gái mà Lệ Tước thích, vừa mới ở cuộc họp Thượng Hải gọi điện cho hắn và nhờ hắn giúp điều tra.
Điều này còn chưa được trả lời, thì cũng đã xuất hiện ở đây.
Vẫn cùng một sự việc, người phụ nữ đó sao lại lắm chuyện như thế?
Hơn nữa mỗi lần thấy Khả Nhi đều là bởi vì chuyện của cô ta, nếu không như vậy, thì hắn muốn nhìn thấy một mặt khác của Khả Nhi cũng vô cùng khó.
Thật sự, hắn thật sự không muốn giúp cô gái này.
“Phải, anh còn nhớ rõ không? Chính là khuê mật tốt nhất của em, Cố Nam Nam đó!”
Lâm Lập Phong mỉm cười, uống một ít cà phê, rồi mới nói, “Dường như không có ấn tượng gì.”
Lâm Khả Nhi: “Anh à, anh sẽ không thấy em gặp chuyện mà không giúp chứ!”
Lâm Lập Phong trầm tư một lúc rồi nói, “Mặc dù người em nói anh không có ấn tượng gì, nhưng anh cũng sẽ giúp!”
“Thật sao?”
“Ừ.”
“Anh à, cảm ơn anh!” Lâm Khả Nhi kích động ôm chặt lấy Lâm Lập Phong, “Cảm ơn, cảm ơn, anh!”
Lâm Lập Phong yêu chiều vuốt đầu Lâm Khả Nhi, “Được rồi, chuyện này em cứ giao cho anh, vì vậy em không cần quá mệt mỏi như vậy, đi nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đi, em nhìn xem em, quầng thâm mắt cũng sắp đuổi kịp gấu trúc ở sở thú rồi.”
“Vâng vâng vâng, em biết rồi, em trở về ngủ liền đây.”
Có anh trai giúp đỡ, cô yên tâm rồi.
Năng lực của anh cô rất mạnh.
Sau khi Lâm Khả Nhi rời đi, Lâm Lập Phong cũng gọi điện cho Mặc Lệ Tước.
“Lệ Tước, anh có thể tự bảo vệ người phụ nữ của anh hay không, đừng lúc nào cũng phiền đến em gái của tôi!”
“Nhìn không ra, cô em gái đó chính là bảo bối của anh!” Hắn còn cố tình nhấn mạnh hai chữ em gái đó.
“Biết thì tốt!” Lâm Lập Phong cũng không kiêng dè.
“Vậy khi nào thì cưới cô em gái bảo bối của anh về nhà đây?”
- ------------
Tình trạng auto ăn cắp bây giờ trắng trợn thật:) mang công sức người ta bỏ ra edit về mà cũng không thèm dẫn nguồn hay để tên editor, thậm chí còn cố tình "né" tên editor ra, ôi lạ lol ghê:)) điển hình là cái web yytruyen gì đấy, tức v~ ra được:)) Định là từ giờ sẽ up truyện trên wordpress luôn và không up trên wattpad nữa...
Editor: Lạc Lạc
Ban đầu Mặc Lệ Tước không quan tâm, nhưng sau khi nhìn thấy biển số xe, ly cà phê trong tay hắn đã rơi xuống đất, phát ra tiếng vang vỡ vụn, biển số xe đó, nếu hắn nhớ không lầm, chính là chiếc xe mà Cố Nam Nam đang lái.
Hắn lập tức đứng dậy và đi đến hiện trường vụ tai nạn giao thông.
Lúc này, Lâm Khả Nhi cũng vội vã chạy đến.
Cô cũng nhìn thấy trên tivi, nhưng tại sao xảy ra chuyện lớn như thế cũng không có ai báo cho cô, chẳng lẽ Nam Nam thật sự…… Nhìn thấy hiện trường tai nạn giao thông, cảnh sát nói không có người thương vong, nếu không có người thương vong, vụ tai nạn giao thông đó cũng không tính là nghiêm trọng, vậy rốt cuộc Nam Nam đã đi đâu?
Lâm Khả Nhi lập tức gọi điện cho Cố Nam Nam, nhưng điện thoại hiển thị đã tắt máy, có điều sau khi cảnh sát điều tra đã đưa ra một kết luận, đây là một vụ tai nạn giao thông được lên kế hoạch trước, chắc là người bên trong xe đã bị người khác đưa đi.
Đây là một vụ bắt cóc, đã được nâng cấp từ một vụ tai nạn giao thông bình thường.
Lâm Khả Nhi nhìn thấy Mặc Lệ Tước, nhịn không được xông lên nắm lấy vạt áo của hắn, “Mặc Lệ Tước, tôi giao Nam Nam cho anh, rốt cuộc anh đã chăm sóc cậu ấy thế nào, nếu anh không thích cậu ấy, thì anh buông tay cho tôi, hết lần này đến lần khác hại cậu ấy thành ra thế này, anh thấy rất thoải mái, rất vui vẻ có phải không? Tôi cảnh cáo anh, nếu cậu ấy có bất trắc gì tôi sẽ liều mạng với anh, đến lúc đó đừng trách tôi không từ thủ đoạn, muốn trực tiếp giết chết, tôi không thể làm được, nhưng muốn cho anh đau đớn đến chết, có rất nhiều cách.”
Lâm Khả Nhi thật sự rất lo lắng, kể từ khi Nam Nam đi theo hắn ta thì gần như không có một ngày tốt lành, cuộc sống như ở bên trong nước nóng, dù là vậy nhưng cô vẫn cố gắng trở nên vui vẻ, cố gắng không thay đổi chính mình.
Một cô gái khiến người khác vô cùng đau lòng như thế, sao Mặc Lệ Tước có thể nhẫn tâm xuống tay chứ?
(Editor: Lạc Lạc
https://www.wattpad.com/user/_laclac258_)
Lâm Khả Nhi mắng xong, vẫn chưa hết giận, tiếp tục chửi rủa hắn: “Mặc Lệ Tước, mỗi người đều có thứ mà mình thích, chúng tôi cũng vậy, anh cũng vậy, đừng tưởng rằng chỉ có anh mới biết dùng loại thủ đoạn dơ bẩn này để đe dọa người khác, bức tôi nóng nảy, tôi cũng sẽ làm như thế.”
Lúc Ngự Phong đến nơi thì đã thấy Lâm Khả Nhi và Mặc Lệ Tước đang giằng co với nhau, vội vàng chạy đến can ngăn.
Tính cách của Lệ Tước hắn vô cùng hiểu biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng chọc Lệ Tước nổi giận, Khả Nhi sẽ thật sự không xong.
Hắn vội vàng chạy đến, nắm lấy cánh tay Lâm Khả Nhi, muốn kéo cô qua một bên, nhưng Lâm Khả Nhi đã hung hăng ném tay hắn ra, chế giễu nói: “Ây da, đây không phải là anh rễ nổi danh sao? Đi tình tứ với chị tôi đi, đến đây làm gì, hay là một hai phải tình tứ trước mặt tôi, các người mới thoải mái à? Xin lỗi nha, các người thoải mái, nhưng tôi không thoải mái, tôi không biết mình có thể làm ra chuyện gì đâu!”
“Khả Nhi!”
Ngự Phong biết chuyện này đã tổn thương cô, nhưng từ tình cảm trước nay chính là không thể chấp nhận, hắn vẫn luôn xem Khả Nhi như là em gái của mình, dù cho đêm đó…… Vì vậy, ở trong lòng hắn, cô vẫn là em gái, điều này không thể nào thay đổi.
“Đừng gọi tôi! Ghê tởm! Tôi nói anh nghe, đừng tưởng rằng đến bây giờ trong lòng tôi vẫn còn có anh, thì anh tự đề cao bản thân mình, bắt đầu từ đêm đó, tôi đã hoàn toàn loại bỏ anh khỏi trái tim tôi, bây giờ tôi đi khắp nơi, tìm kiếm những người đàn ông tương thân tương ái, cũng hạnh phúc có khác gì, cho nên, tốt nhất sau này anh cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, để tránh kinh tởm đến tôi.”
Nói xong một hồi lôi thôi dài dòng, Lâm Khả Nhi không quan tâm đến Ngự Phong nữa, cô cầm lấy điện thoại và bước lên xe.
Rất nhanh cũng liên lạc được với Quý Bắc Thần.
“Bắc Thần, cậu đến đây nhanh lên, Nam Nam đã xảy ra chuyện. Địa điểm ở...”
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, trong lòng Lâm Khả Nhi vẫn không yên, cô chuyển điện thoại qua liên lạc của người anh trai, rối rắm có nên gọi điện thoại cho anh ấy hay không.
“Em muốn tìm Lâm Lập Phong à?”
Bỗng trên ghế phụ vang lên một giọng nói, dọa Lâm Khả Nhi nhảy dựng.
Quay đầu lại nhìn, là Ngự Phong.
Tâm trạng Lâm Khả Nhi càng tồi tệ hơn, không hề cho hắn một sắc mặt tốt, “Vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng, bây giờ anh còn đến đây làm gì, chê tôi mắng anh không đủ à?”
Cô nắm chặt tay lại, thật sự rất muốn vung một đấm đến hắn.
Nhưng đối mặt với người mình yêu thì sao có thể xuống tay được, cô đành phải nghiến răng lạnh giọng nói: “Trước khi tôi chưa nổi giận, tốt nhất cút xéo cho tôi, nếu không đừng trách tôi động thủ.”
“Khả Nhi, từ khi nào em lại trở nên bạo lực như thế, anh nhớ rõ đêm đó em rất dịu dàng.”
“Cút!”
Lâm Khả Nhi gào lên, hung hăng đá hắn.
“Xin lỗi, Khả Nhi!” Ngự Phong trầm giọng nói, “Bây giờ anh rất hối hận, nếu đêm đó không chạm vào em, có lẽ em sẽ không đau buồn như thế.”
Rốt cuộc đêm đó hắn đã xảy ra chuyện gì, ngay cả chính hắn cũng không rõ, tóm lại chính là ngu ngốc một chút, làm ra chuyện không thể vãn hồi.
Nhưng mọi thứ đều đã qua, muốn hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.
Hối hận?
Những lời này làm cho cô càng thêm đau buồn và muốn bật khóc!
Chuyện đêm hôm đó cô không hối hận, đúng vậy, nếu không chiếm được, có lẽ mới là hối hận thật sự!
Ngự Phong trầm trầm, không rời đi, chỉ nhàn nhạt lên tiếng: “Anh biết đêm đó là lần đầu tiên của em, mặc kệ em có tin hay không, anh cũng muốn nói với em, thật ra đêm đó…… Cũng là lần đầu tiên của anh!”
Lâm Khả Nhi kinh ngạc, thậm chí cũng không biết phải nói gì.
Không đợi Lâm Khả Nhi lên tiếng, Ngự Phong đã xuống xe và rời đi.
Ngự Phong rời đi, Lâm Khả Nhi như một khúc gỗ ngồi ở bên trong, cô không biết, Ngự Phong nói những lời này rốt cuộc là tại sao.
Tại sao trước khi hắn đính hôn, còn muốn nói cho cô nghe điều này?
Hay là, đều là lần đầu tiên của nhau, cho nên tiện tay huề nhau chuyện này sao?
Trong lòng Lâm Khả Nhi rất hỗn loạn, cho đến khi Quý Bắc Thần gõ cửa sổ, Lâm Khả Nhi mới hoàn hồn.
“Khả Nhi, Nam Nam đâu, Nam Nam thế nào?”
Quý Bắc Thần đang trên phố, Lâm Khả Nhi gọi đã ngay lập tức chạy đến.
“Bắc Thần?”
Cô dừng lại một chút rồi mở cửa xe, “Lên xe đi.”
Lên xe, Quý Bắc Thần hỏi, “Khả Nhi, rốt cuộc là chuyện như thế nào, đã xảy ra chuyện lớn như thế nhưng sao mình lại không nghe.”
“Mình cũng vừa mới biết, cảnh sát nói đây là một vụ án cố tình bắt cóc, cho nên muốn bảo cậu lén điều tra một chút, rốt cuộc là ai muốn mạng của Nam Nam.”
Trong mắt Quý Bắc Thần lóe lên một tràn tàn nhẫn, “Mình biết rồi, có tin tức mình sẽ báo với cậu.”
“Ừ, cậu đi đi! Mình bên này còn có việc khác phải làm!”
Cô cần phải đến tập đoàn Lâm thị một chuyến, gặp một người.
(Editor: Lạc Lạc
https://www.wattpad.com/user/_laclac258_)
………………
Tập đoàn Lâm thị.
Lâm Khả Nhi ở trong văn phòng của tổng giám đốc, không ngừng đi tới đi lui.
Thật là, cô đang có chuyện lớn như thế, vậy mà anh cô còn đang mở họp, cũng thật bận rộn!
Cô ngồi trên ghế sô pha, lật điện thoại qua lại không ngừng.
Kẽo kẹt, cửa mở.
Lâm Khả Nhi quay đầu lại, thì thấy anh cô đang đi đến, “Anh!”
Lâm Khả Nhi rất vui sướng, vội vàng đứng dậy nói, “Anh, gần đây anh rất bận sao, sao mỗi lần đến tìm anh, đều là đang mở họp?”
“Vẫn ổn.”
Lâm Lập Phong đặt tài liệu xuống, đi đến máy pha cà phê, “Khả Nhi, cà phê không?”
“Được ạ, muốn hương vị mà anh thích.”
Tay Lâm Lập Phong dừng lại một chút, rồi hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Phải biết rằng cà phê mà hắn uống luôn đắng nhất, mà cô thì vẫn luôn vô cùng ghét vị đắng.
Đột nhiên hôm nay muốn uống cà phê đắng, nhất định trong lòng đã bị đả kích gì đó.
“Không có gì!” Lâm Khả Nhi mỉm cười.
“Khả Nhi, anh là anh của em, anh nhìn em lớn lên, em đang có tâm sự.”
Hắn nói thẳng thắn không cố kỵ, không hề chừa cho cô một con đường lui nào, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề và chọc trúng tim đen của cô.
Lâm Khả Nhi hung tợn lườm Lâm Lập Phong, “Anh trai của em, anh đúng là không đáng yêu, không phải mỗi người đều có chút bí mật sao? Nào có ai lại đi trực tiếp đâm thủng như anh?”
“Bởi vì em là em gái của anh, không cần phải che giấu.”
“Làm ơn, em gái cũng có bí mật được chứ?”
Hắn đưa cho cô một ly Cappuccino, rồi rót cho mình một ly cà phê đen, đặt lên bàn trước mặt cô, bản thân cũng ngồi xuống, “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Lâm Khả Nhi cầm lấy ly cà phê, từ từ lên tiếng, “Anh, anh xem bản tin buổi sáng chưa?”
“Ừ, xem rồi.” Hắn trả lời vô cùng bình tĩnh.
“Thật ra người bị tai nạn giao thông đó là khuê mật tốt của em, Nam Nam, bây giờ cậu ấy mất tích không tìm thấy, em muốn nhờ anh giúp em tìm cậu ấy.”
“Nam Nam?” Hắn rất có ấn tượng với cô gái này, xét cho cùng, đó chính là cô gái mà Lệ Tước thích, vừa mới ở cuộc họp Thượng Hải gọi điện cho hắn và nhờ hắn giúp điều tra.
Điều này còn chưa được trả lời, thì cũng đã xuất hiện ở đây.
Vẫn cùng một sự việc, người phụ nữ đó sao lại lắm chuyện như thế?
Hơn nữa mỗi lần thấy Khả Nhi đều là bởi vì chuyện của cô ta, nếu không như vậy, thì hắn muốn nhìn thấy một mặt khác của Khả Nhi cũng vô cùng khó.
Thật sự, hắn thật sự không muốn giúp cô gái này.
“Phải, anh còn nhớ rõ không? Chính là khuê mật tốt nhất của em, Cố Nam Nam đó!”
Lâm Lập Phong mỉm cười, uống một ít cà phê, rồi mới nói, “Dường như không có ấn tượng gì.”
Lâm Khả Nhi: “Anh à, anh sẽ không thấy em gặp chuyện mà không giúp chứ!”
Lâm Lập Phong trầm tư một lúc rồi nói, “Mặc dù người em nói anh không có ấn tượng gì, nhưng anh cũng sẽ giúp!”
“Thật sao?”
“Ừ.”
“Anh à, cảm ơn anh!” Lâm Khả Nhi kích động ôm chặt lấy Lâm Lập Phong, “Cảm ơn, cảm ơn, anh!”
Lâm Lập Phong yêu chiều vuốt đầu Lâm Khả Nhi, “Được rồi, chuyện này em cứ giao cho anh, vì vậy em không cần quá mệt mỏi như vậy, đi nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đi, em nhìn xem em, quầng thâm mắt cũng sắp đuổi kịp gấu trúc ở sở thú rồi.”
“Vâng vâng vâng, em biết rồi, em trở về ngủ liền đây.”
Có anh trai giúp đỡ, cô yên tâm rồi.
Năng lực của anh cô rất mạnh.
Sau khi Lâm Khả Nhi rời đi, Lâm Lập Phong cũng gọi điện cho Mặc Lệ Tước.
“Lệ Tước, anh có thể tự bảo vệ người phụ nữ của anh hay không, đừng lúc nào cũng phiền đến em gái của tôi!”
“Nhìn không ra, cô em gái đó chính là bảo bối của anh!” Hắn còn cố tình nhấn mạnh hai chữ em gái đó.
“Biết thì tốt!” Lâm Lập Phong cũng không kiêng dè.
“Vậy khi nào thì cưới cô em gái bảo bối của anh về nhà đây?”
- ------------
Tình trạng auto ăn cắp bây giờ trắng trợn thật:) mang công sức người ta bỏ ra edit về mà cũng không thèm dẫn nguồn hay để tên editor, thậm chí còn cố tình "né" tên editor ra, ôi lạ lol ghê:)) điển hình là cái web yytruyen gì đấy, tức v~ ra được:)) Định là từ giờ sẽ up truyện trên wordpress luôn và không up trên wattpad nữa...
Editor: Lạc Lạc
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook