Võ Thần Trở Lại Cấp 2 (BẢN DỊCH)
-
Chapter 29
Chương 29
“Cháu sắp quay trở lại trường học rồi.”
“Trường học?”
Khi họ ăn tối, Sae-ah nói với anh rằng cô đang nghĩ đến việc trở lại trường học.
“Không phải giáo viên nói cháu có thể nghỉ ngơi một tuần sao?”
“Cháu là hội trưởng hội học sinh. Đây là trường học không có kỳ nghỉ nên cháu không thể nghỉ ngơi được.”
“Không có kỳ nghỉ...?”
“Chú à! Đừng nói với cháu là chú quên mất rằng cháu đang học trường nào nhé!”
“Chú đương nhiên biết. Đó là học viện Mạng lưới chiến đấu.”
Học viện Mạng lưới chiến đấu là các trường học được thành lập sau khi Mạng lưới chiến đấu đến Trái đất vào năm 2010 và các trường học này nhận được sự hỗ trợ hoàn toàn của nhà nước.
Cơ sở nằm ở Gangnam, Apgujeong, mặc dù còn khá mới nhưng lại rất có danh tiếng trong giới con nhà giàu.
‘Người ta nói rằng cơ hội nhận được Gift sẽ cao hơn nếu bạn nhận được nền giáo dục từ Học viện.’
Khi bước sang tuổi 18, mọi người đều có quyền trở thành người chơi, nhưng Gift thì không. Chỉ một tỷ lệ nhỏ dân số, khoảng 1%, nhận được Gift.
“Việc bạn có nhận được Gift hay không sẽ quyết định khả năng liệu bạn có thể trở thành chuyên gia của Mạng lưới chiến đấu.
Nhận Gift cũng tương đương với việc trúng xổ số. Về cơ bản, chính phủ nói rằng cơ hội trúng xổ số của bạn sẽ tăng lên nếu bạn tham dự một trong những Học viện Mạng lưới chiến đấu vì thế không có gì ngạc nhiên khi chúng lại có tiếng như vậy.
“Sự giáo dục của học viện có gì đặc biệt không?”
“Điều gì đặc biệt sao? Hmm... Chúng cháu có các lớp rèn luyện thể chất và lý thuyết về cách sử dụng Pháp lực.”
“Hmm, vậy à?”
Nghe có vẻ như một nền giáo dục mà bạn có thể nhận được ở bất cứ đâu. Tại sao việc theo học tại trường đó lại tăng cơ hội nhận được Gift của bạn?
Sae- ah mỉm cười trước vẻ mặt bối rối của JiHan.
“Fufu, bài học không thực sự quan trọng... Điều quan trọng nhất là chúng cháu nhận được phước lành trong phòng chứa Gift mỗi tuần một lần.”
Đó là một căn phòng chứa đầy Gift đá quý. Người ta nói rằng cơ hội nhận được một Gift tốt sẽ tăng lên nếu bạn nhận được lời chúc phúc ở đó, vì vậy ngay cả những học sinh không chăm chỉ tham gia lớp học cũng sẽ xuất hiện vào ngày hôm đó.”
Khi nghe điều đó, JiHan nhớ lại một tình huống từ kiếp trước mà anh ấy đã gặp phải, chuyện mà anh đã chôn sâu trong trái tim mình.
‘...’
Ngày 8 tháng 8 năm 2020, tình thế lúc đó còn tuyệt vọng hơn rất nhiều.
Quá choáng ngợp trước sự phản bội của Kiếm Vương, JiHan đã sa vào rượu chè và cờ bạc.
Sae-ah, bất chấp hoàn cảnh đáng thương của JiHan, bướng bỉnh đến trường và nấu bữa ăn cho anh ấy.
- Sae-ah, hôm nay chú muốn ăn thịt.
- Hiểu rồi, chú. Trên đường về con sẽ mua một ít! Cô ấy tỏ ra vui vẻ ngay cả khi JiHan phàn nàn và ngồi trên ghế sofa mà không hề làm bất cứ việc gì
- Người phụ nữ đến đây lần trước rất giỏi trong việc nấu nướng... Chúng ta có nên thuê người nữa không?
- Chuyện đó có hơi... Chú biết tình hình hiện tại của chúng ta mà.
- Căn nhà này có phải quá lớn để dọn dẹp không?
- Không sao đâu. Cháu sẽ dọn dẹp những khu vực chúng ta thường xuyên sử dụng đến.
Dù anh ấy có nói gì đi nữa, Sae-ah vẫn vui vẻ chấp nhận lời nói của anh ấy và không bao giờ cau mày.
‘Trong khoảng thời gian này... Sae-ah đã bị cả nước chỉ trích khi con bé đang chăm sóc cho người chú vô dụng của mình. Con bé có thể chịu đựng được tất cả chỉ bởi vì…’
Cô ấy đã rất mong chờ Gift của mình.
Món quà cô nhận được vào ngày sinh nhật của mình, ngày 22 tháng 8, đã đập tan hy vọng của Sae-ah và khiến cô rơi vào tuyệt vọng.
Tuy nhiên, điều đó vẫn chưa xảy ra và cô ấy đã tình nguyện đến trường mặc dù giáo viên của cô ấy nói rằng cô ấy có thể nghỉ ngơi để có thể nhận được phước lành từ những viên đá quý Gift vì cô ấy mong muốn một Gift tốt để thay đổi hoàn cảnh của mình.
Đó là lý do tại sao cô ấy tự nguyện đến trường mặc dù giáo viên nói rằng cô ấy có thể nghỉ ngơi trong lúc này.
Cô phải đi bộ đến trường học vì không có tài xế và thường xuyên bị ném trứng vào người.
Hồi đó, anh chưa làm gì để khắc phục tình hình. Anh ấy vừa xem TV vừa nằm trên ghế sofa.
- Sae-ah... Sao cháu không nghỉ ngơi thêm một chút?
- Cháu ổn mà chú. Đừng lo lắng…
Mỗi lần cô đi học về với bộ quần áo bẩn, JiHan đều khuyên cô nên nghỉ ngơi nhưng cô vẫn đến trường.
Dù sao thì đó cũng là hy vọng cuối cùng của Sae-ah.
‘Mình đã biết chuyện gì sẽ xảy ra...’
Cô ấy sẽ nhận được một Gift có thứ hạng kém.
Gift cấp F là Gift cấp thấp nhất và mọi người thường nói rằng sẽ tốt hơn nếu không nhận được gì cả.
Trong chiếc hộp Pandora là sự tuyệt vọng được ngụy trang thành hy vọng, và Sae-ah đã bắt đầu suy sụp kể từ ngày đó.
‘Lần này, mình sẽ không để điều đó xảy ra.’
JiHan nhìn Sae-ah.
Hy vọng của cô ấy về Gift của mình dường như vẫn giống như trước, mặc dù tình hình đã thay đổi đáng kể, nên anh ấy không thể nói, ‘Gift của cháu sẽ là hạng F.’
Anh phải hạ thấp hy vọng của cô về Gift trước ngày sinh nhật của cô.
“Vậy... ngày mai cháu có định quay lại trường không?”
“Có ạ. Dù sao thì hôm nay cũng đã là thứ Hai rồi.”
“Được. Vậy chú sẽ đưa cháu đến trường.”
“Huh...? Cháu không sao mà. Chú đừng lo lắng. Cháu không giống như một đứa trẻ đâu.”
“Cháu biết tình huống hiện tại ra sao.”
Sae-ah gãi má. “Chú, cháu biết chú bận bịu với Mạng lưới chiến đấu nên chú không cần phải làm vậy đâu...”
“Cháu đã xem trận đấu hôm nay rồi phải không? Một trận game trong Mạng lưới chiến đấu không mất nhiều thời gian nên chú có nhiều thời gian để đưa cháu đi. Đừng lo lắng.”
“Nhưng mà vẫn—”
“Chú đã quyết định rồi. Ăn thôi.” JiHan cắt ngang lời từ chối của Sae-ah và nắm lấy đôi đũa của anh.
“Có chuyện gì với sự thay đổi thái độ đột ngột vậy…?” Sae-ah càu nhàu trước thái độ của JiHan, nhưng cô vẫn cảm thấy biết ơn. Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt cô.
* * *
Sáng hôm sau, Sae-ah thức dậy sớm lúc 6 giờ sáng và dụi mắt khi đi về phía bếp. Những gì cô nhìn thấy ở đó làm cô giật mình.
“Huh... Chú, chú làm gì sớm vậy...?”
“Cháu phải ăn sáng trước khi đến trường.”
“Chú luôn biết nấu ăn à?”
“Chỉ là bánh mì nướng thôi.”
Yoon Sae-ah nhìn vào chiếc bánh mì nướng trước mặt cô. Đó không chỉ là một lát bánh mì với mứt. Đúng hơn, đó là một món ăn sáng với các loại protein như thịt xông khói được đặt ngay ngắn trên một quả trứng.
“Trông nó ngon quá...!”
Mỉm cười, Sae-ah nhặt chiếc nĩa của mình lên. Nụ cười của cô ấm áp, khác hẳn nụ cười gượng ép thường ngày.
Nhìn thấy phản ứng của cô, JiHan cảm thấy hối hận.
‘Đáng lẽ mình nên làm điều này sớm hơn.’
Anh ấy đã quá tập trung vào Mạng lưới chiến đấu và bỏ bê hoàn cảnh gia đình.
Một mình quản lý một ngôi nhà lớn như vậy hẳn là đã khó khăn với cô, và anh quyết định cần thuê lại ai đó một khi tâm trạng được cải thiện.
‘Mình sẽ làm điều đó cho đến lúc ấy.’JiHan đã quyết định khi nhìn cháu gái mình.
“Chú, cháu có chút cảm động, không ngờ chú lại chuẩn bị bữa ăn cho cháu...”
“Không phải cháu đã nói rồi sao? Cháu là bậc thầy nắm giữ trái tim phụ nữ.”
“Cháu có lẽ sẽ cảm động lâu hơn một chút nếu chú không nói điều đó đó... Được rồi! Nếm thử thôi nào!”
Sae-ah cắn một miếng bánh mì nướng.
“Oa...! Ngon quá.”
Bánh mì nướng thịt xông khói là sự kết hợp không thể thất bại, nhưng bánh mì nướng thịt xông khói mà JiHan làm ngon hơn bình thường rất nhiều. Khi Sae-ah ngạc nhiên nhìn anh, anh nhún vai.
“Chú rất giỏi chế biến ẩm thực phương Tây.”
Trái tim JiHan tràn ngập sự cô đơn và tiếc nuối khi anh mất cả gia đình và trốn sang Hoa Kỳ. Ở đó, anh ấy đã học được bất cứ điều gì có thể để lấp đầy khoảng trống đó, vì vậy anh ấy đã chọn nhiều hoạt động không liên quan đến Mạng lưới chiến đấu.
Một trong những hoạt động anh đam mê là nấu ăn.
Kỹ năng nấu ăn của anh ấy đã được học từ một đầu bếp nổi tiếng ở New York, vì vậy chúng đủ tốt để gây ấn tượng ngay cả với Sae-ah, người lớn lên bằng những món ăn đắt tiền.
“Thật sự rất ngon! Chú, chú thật sự có thể nấu ngon lành bất kì món phương Tây nào sao?”
“Đương nhiên rồi. Hãy nói cho chú biết cháu muốn ăn gì, chú sẽ chuẩn bị cho cháu.”
“Vậy thì… cháu muốn bít tết cho ngày sinh nhật của cháu.”
JiHan nao núng sau khi nhớ lại chuyện gì sẽ xảy ra lúc đó, nhưng anh nhanh chóng mỉm cười.
“Một miếng bít tết có đủ không?”
“Ồ… Thế thì…”
“Chú sẽ cho cháu thấy thế nào là một bữa ăn đủ món thích hợp.”
“Một bữa ăn đầy đủ? Thật sao? Hehe. Cuối cùng cũng đến ngày cháu nhận được Gift nên phải ăn mừng. Cháu rất mong được một bữa ăn ngon!”
Đúng như dự đoán, cô vẫn đang háo hức chờ đợi Gift của mình.
“Fufu… chú sẽ làm cháu ngạc nhiên,” JiHan tự tin trả lời, che giấu suy nghĩ bên trong mình.
* * *
JiHan và Sae-ah bước vào thang máy.
[Tầng hầm, tầng 7. Cánh cửa đang đóng lại.]
Có một bãi đậu xe dành riêng cho Kiếm Vương ở tầng 7 dưới lòng đất, nơi chứa đầy siêu xe của Sae-jin.
Sae-ah trao cho JiHan ánh nhìn đầy lo lắng.
“Chú... Chú có biết lái xe không? Chú có bằng lái xe không?”
“Tất nhiên là có. Cháu nghĩ chú nhiều khuyết điểm đến mức nào?”
“Hehe, cháu không thể nào nghĩ thế được, chỉ là chú ở trong nhà lâu quá nên cháu mới hỏi đề phòng thôi.”
Mặc dù Sae-ah đang nói vậy nhưng có vẻ như cô ấy vẫn không thể tin được. Suy cho cùng, cô chưa bao giờ thấy chú mình lái xe.
“Chúng ta có thể đi xe buýt...”
“Cháu đã bao giờ đi xe buýt chưa?”
“Cái gì cũng có lần đầu tiên…”
“Quên chuyện đó đi, nhưng đừng nghĩ đến việc nhờ chú tiếp tục lái xe cho cháu sau khi cháu tốt nghiệp nhé.”
JiHan đi trước với những bước đi nhẹ nhàng.
Một trong những sở thích của anh khi ở Hoa Kỳ là sưu tập ô tô nên anh có chút hào hứng.
‘Fufu... Đã lâu rồi mình mới lái siêu xe.’
Chìa khóa xe đã có sẵn. Tất cả những gì anh phải làm là chọn một chiếc xe anh thích và bắt đầu lái xe.
Dù đang phấn chấn nhưng vẻ mặt JiHan vẫn cứng ngắc ngay khi anh bước ra khỏi thang máy.
“Woah…”
Không còn một chiếc xe nào ở đó cả.
“Cháu đã thấy một bài báo nói rằng bố đã bán xe, nhưng không ngờ ông ấy sẽ bán từng chiếc một...”
“Sae-ah, chiếc xe cháu dùng để đi học đang ở đâu? Ông ấy cũng đã bỏ nó rồi à?”
“Việc đó đã được tài xế lo liệu rồi… Giờ nghĩ lại, cháu nhận được tin nhắn nói rằng hợp đồng thuê nhà đã bị chấm dứt.”
Ông ta thậm chí còn bán hết xe trước khi bay sang Nhật Bản.
Khi đó, JiHan không khỏi ngưỡng mộ sự kỹ lưỡng của Kiếm Vương.
Khi anh ấy đang đi dạo quanh gara thì…
“Chú ơi! Hãy bắt xe buýt thôi,” Sae-ah nói với giọng tươi sáng. “Hehe, cháu đã luôn muốn thử đi xe buýt!”
JiHan cau mày trước diễn xuất lộ liễu của cô. Anh không có ý định cho cô thấy một điều như vậy.
‘Đó là lỗi của chú.’
Anh hối hận vì đã không kiểm tra gara trước.
Sau đó, một chiếc ô tô đậu ở góc xa đã thu hút sự chú ý của JiHan.
“Chờ một chút. Đằng kia có xe!”
“Thật sao?”
“Ừ. Đó là...” Đôi mắt JiHan chìm xuống sau khi anh nhận ra chiếc xe từ xa.
Chiếc xe duy nhất còn lại là một chiếc xe cũ, sản xuất tại Hàn Quốc.
‘Đó là chiếc xe mà chị mình đã sử dụng trước khi Mạng lưới chiến đấu xuất hiện...’
Đó là chiếc xe mà chị anh và Sae-jin đã sử dụng khi họ phải vật lộn để kiếm sống.
Anh không ngờ nó lại nằm ở góc B7 trong số tất cả những chiếc siêu xe được trưng bày.
‘Ông ta không dám bán nó.’
Không, có lẽ ông ta đã bỏ nó vì ông ts không thể kiếm được nhiều tiền từ nó.
JiHan bước về phía chiếc xe.
“Chúng ta sẽ lấy thứ đó à...?”
“Chú muốn xem liệu nó có khởi động không.”
JiHan khởi động xe bằng chiếc chìa khóa còn sót lại trong xe.
Vroom-!
Điều đáng ngạc nhiên là chiếc xe khởi động mà không gặp trở ngại nào.
Đánh giá xem nó chạy tốt như thế nào mặc dù là một chiếc xe cũ như vậy, có vẻ như nó đã được bảo dưỡng.
JiHan hạ cửa sổ xuống. “Sae-ah, đi thôi.”
“Ừm... Chú ơi, cháu nghĩ chúng ta nên đi xe buýt.”
“Tại sao? Ah, cái này hơi quá phải không?”
Sae-ah đang đến học viện Mạng lưới chiến đấu ở Apjujeong, nơi mà trẻ em từ các gia đình khá giả theo học, vì vậy việc lái một chiếc xe như vậy sẽ thu hút sự chú ý không mong muốn.
“Cháu không bận tâm đến điều đó… nhưng cháu nghĩ chú sẽ gặp rắc rối nếu lái nó đến trường của cháu.”
“Rắc rối à? Chú không sao. Chú lo cháu sẽ xấu hổ.”
“Cháu không thể nào xấu hổ được. Đó là xe của mẹ cháu.”
“Cháu có thực sự ổn không?”
“Ngoại trừ điều đó, vâng, cháu ổn.”
JiHan và Sae-ah cười khúc khích với nhau.
“Được rồi. Vậy đi thôi.”
“Đi thôi nào.”
Họ đến học viện Mạng lưới chiến đấu 20 phút sau đó.
“Này! Sao anh dám đậu một chiếc xe tồi tàn như vậy ở đây!”
“…”
Đúng như Sae-ah dự đoán, JiHan ngay lập tức vướng vào rắc rối.
____
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook