Võ Thần Trở Lại Cấp 2 (BẢN DỊCH)
-
Chapter 19
Chương 19
[Dịch giả: Huyền
Hiệu đính: Kim Vy]
Ngày hôm sau…
JiHan chuẩn bị tham gia cuộc đấu giá do chính phủ tổ chức.
Cuộc đấu giá sẽ diễn ra trên tầng 2 của Kiếm Cung trong sảnh sự kiện của tòa nhà đa năng khổng lồ.
“Chú, chú sẵn sàng chưa?”
Sae-ah đang đứng trước phòng thay đồ của căn hộ áp mái, tay cầm một chiếc máy ảnh lớn.
Nó trông giống như một chiếc máy ảnh đắt tiền. Có lẽ trước đây cô ấy đã mua nó để quay Kiếm Vương.
“Chú gần xong rồi, nhưng cháu đã quay chưa?”
“Vâng. Cháu chỉ đang kiểm tra xem nó có hoạt động tốt không thôi.” Sae-ah vẫy tay trước ống kính. “Xin chào mọi người~ Là Sae-ah đây~ Mọi người có thấy tôi không?”
Sau đó cô kiểm tra tin nhắn trên điện thoại thông minh của mình.
- Được đấy. Trông tốt lắm!
- Cháu gái ta là tuyệt nhất.
- Cô ấy vẫn đang học trung học. Mọi người hãy cẩn thận với những gì mình nói.
- Như vậy sẽ tốt hơn.
- Thưa ông cảnh sát! Ở đây!
Hầu hết phản hồi của người xem đều tích cực, nhưng…
- Con gái của kẻ phản bội…
- Cô Yoon! Cô không nên ở bên kẻ đã phá vỡ biểu tượng của Kiếm Vương!
- Anh ta nghĩ mình là ai mà đi bán đầu nối của Kiếm Vương?! Cô Yoon! Cô phải ngăn anh ta lại!
Ngoài ra còn có một số tin nhắn độc hại.
‘Có vẻ như nó hoạt động tốt...’
Sae-ah nhét điện thoại thông minh vào túi và lấy lại máy ảnh.
“Được rồi. Như mọi người đã biết, hôm nay là ngày đấu giá!”
“Bây giờ cháu thậm chí còn làm chủ trì.”
“Fufu, tất nhiên rồi. Dù sao thì cháu cũng là một nữ quay phim! Hơn nữa, cháu là người chọn vật phẩm đấu giá nên cháu có cổ phần đáng kể trong buổi phát sóng này!”
Máy quay đã nhắm tới JiHan.
“Chú tôi, người luôn mặc bộ đồ thể thao, hôm nay ăn mặc rất đẹp. Tôi không thể tin được chú tôi lại mặc vest. Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên kể từ khi tôi sinh ra!”
“Là vậy sao?” JiHan thắt cà vạt và cười khúc khích.
Lúc này anh 27 tuổi và đã dành phần lớn cuộc đời mình để đánh bạc và lười biếng ở nhà nên chưa bao giờ phải mặc vest.
“Nhưng sao chú lại giỏi thắt cà vạt thế? Chú đã tập làm điều đó bao giờ chưa?”
“Đối với cháu chú trông có giống một đứa trẻ không?”
Trên thực tế, anh ấy đã trở nên thành thạo việc đó khi sống ở Hoa Kỳ, vì anh ấy đã tham dự nhiều bữa tối trang trọng.
JiHan cau mày sau khi mặc bộ đồ vào. “Nó hơi nhỏ.”
“Ồ. Chú, vai chú không còn hẹp như trước nữa!”
“Chú không có đôi vai hẹp.”
“Có, chú có đó.”
Trước lời nhận xét sắc bén của Sae-ah, JiHan lắc đầu, cởi áo khoác và bước đi đâu đó. Sae-ah đi theo anh.
Cô hạ giọng sau khi nhìn thấy họ đang ở đâu.
“À, mọi người… Đây là phòng thay đồ của bố tôi.”
“Anh rể có bờ vai rộng nên chúng sẽ vừa với chú.”
“Đúng vậy… nhưng cháu không nghĩ chú sẽ mặc đồ của bố.”
“Quần áo không có lỗi, phải không?” Nói xong, JiHan lấy áo khoác của anh rể mình, Yoon Sae-jin.
Sae-ah, người đang lặng lẽ quay phim, thì thầm với máy quay như thể cô ấy nhớ ra điều gì đó. “Ah, giờ nghĩ lại thì… Khi đang chọn vật phẩm để bán đấu giá, mình cũng từng đến căn phòng này. Bố là một người mê đồng hồ nên ông có rất nhiều đồng hồ đắt tiền.”
Cháu nhìn gì vậy?
Ji Han lắng nghe cô.
“Cháu đang nghĩ rằng, nếu còn sót lại, cháu sẽ bán đấu giá hoặc tặng chúng.” Cô ấy tạo số 0 bằng ngón tay trước ống kính. “Woah! Chẳng còn chiếc đồng hồ nào cả!”
Ông ta thậm chí còn lấy những thứ đó sao? JiHan cười hoài nghi.
“Không chỉ vậy, tất cả những chiếc nhẫn và dây chuyền thậm chí còn biến mất, kể cả những chiếc nhẫn đôi mà ông ấy đeo cùng với mẹ.”
“Thật sao…?”
“Ông ấy không phải rất tuyệt vời sao? Ông ấy bỏ lại con gái mình nhưng lại lấy đi tất cả tài sản của mình mà không để lại bất cứ thứ gì. Bố thật sự rất tỉ mỉ.”
JiHan nhanh chóng hiểu cô sau lời nhận xét mỉa mai ấy.
Cảm xúc của cô là điều dễ hiểu, nhưng nếu cô tiếp tục, cuộc trò chuyện chắc chắn sẽ bùng nổ.
‘Sae-ah lẽ ra không nên thu hút sự chú ý của người hâm mộ Kiếm Vương.’
“Sae-ah, đi thôi.”
“Được thôi, chú.”
JiHan đi thang máy riêng với Yoon Sae-ah và đi xuống.
‘Giờ nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên mình bước ra khỏi căn hộ áp mái.’
Anh ấy đã sống một cuộc sống ẩn dật.
Trong khi anh ấy đang nghĩ rằng mình nên ra ngoài thường xuyên hơn thì…
“Chú ơi, chúng ta đến rồi.”
“Được rồi.”
JiHan bước vào hội trường sự kiện ở tầng 2.
* * *
Hội trường sự kiện, nơi đã được chuyển thành nhà đấu giá, chật kín các phóng viên.
Click. Click
“Anh Sung! Anh Sung!”
“Mục đích của cuộc đấu giá hôm nay là gì vậy ạ?”
“Không phải việc bán đồ của Kiếm Vương là tuyên bố chính thức rằng ngài ấy sẽ không quay trở lại sao?”
Mặc dù các quan chức chính phủ đang chặn các phóng viên nhưng vô số tia sáng vẫn lóe lên về phía JiHan và Sae-ah.
JiHan đã yêu cầu cuộc đấu giá chỉ được đưa tin trên kênh của anh ấy, nên các phóng viên không thể vào được, đó là lý do tại sao họ cố gắng hết sức để tiếp cận họ.
Nhưng vì JiHan chỉ nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng nên họ chuyển mục tiêu sang Sae-ah.
“Cô Yoon! Cô Yoon!”
“Mọi người đang thắc mắc tại sao cô lại quyết định tặng tòa nhà.”
“Có rất nhiều người cho rằng là do ảnh hưởng của người chú JiHan của cô!”
“Người thân bên nội của cô đang yêu cầu cô nhấc máy…! Họ nói anh Sung là kẻ lừa đảo!”
Dù JiHan có ở đó nhưng phóng viên vẫn dám nói như vậy. Có lẽ là do anh sắp độc quyền phát sóng buổi đấu giá nên các phóng viên không có cái nhìn tích cực về JiHan.
“Chú tôi, là kẻ lừa đảo? Đừng nói bậy!”
“Cứ lờ họ đi.”
Khi Sae-ah tức giận, JiHan vòng tay qua vai cô và kéo cô đi. Đưa ra phản hồi sẽ chỉ khiến họ phấn khích hơn mà thôi.
“Đám người đó, chết tiệt. Đã lâu rồi kể từ khi họ cắt đứt quan hệ, nhưng...”
JiHan biết Sae-ah đang phàn nàn về ai. Họ hàng của Kiếm Vương Yoon Sae-jin.
Cụ thể là em trai của Yoon Sae-jin.
‘Họ đã cắt đứt quan hệ sau khi phạm tội lừa đảo dưới danh nghĩa của anh ấy.’
Sau khi chịu đựng hết mức có thể, Sae-jin bùng nổ và họp báo tuyên bố sẽ cắt đứt quan hệ với họ, sau khi Yoon Sae-jin sang Nhật Bản, họ đã cố gắng tiếp cận Sae-ah để moi tiền từ cô ấy bằng mọi cách có thể.
‘Sau khi chính phủ chiếm tòa nhà, họ đi đầu trong các cuộc tấn công nhằm vào Sae-jin và Sae-ah.’
Những người thân của họ đã từ bỏ sự gắn bó còn sót lại với Sae-ah sau khi tòa nhà bị nhà nước tịch thu, và họ thậm chí còn bắt đầu xuất hiện trên các chương trình truyền hình tin đồn với tư cách là thành viên hội đồng chỉ trích kẻ phản bội Kiếm Vương và con gái của ông ấy.
“Anh Sung! Xin vui lòng đợi đã!”
“Cô Yoon! Xin hãy trả lời phỏng vấn...!”
JiHan phớt lờ các phóng viên và bước vào địa điểm đấu giá.
“Cô Yoon, chúng tôi sẽ phụ trách quay phim. Cô có thể đưa máy ảnh cho chúng tôi được không?”
“À, vâng. Tất nhiên rồi.”
Ngay khi họ bước vào hội trường sự kiện, Giám đốc Văn phòng Quản trị của Mạng lưới chiến đấy, Park Yoon-sik, bước về phía họ.
Sae-ah phải tham gia thay vì đóng phim. JiHan bước về phía Yoon-sik và bắt tay.
“Đã lâu không gặp, Giám đốc Park.”
“Phải rồi, chắc hẳn cậu đã gặp khó khăn trên đường tới đây, JiHan.”
“Không hề. Dù sao thì chúng tôi cũng ở trên lầu mà.”
“Haha. Các phóng viên có chút hung hăng phải không?”
“Không vấn đề gì. Nhờ chính phủ ngăn chặn nên tôi mới có thể đi lại thoải mái.”
Park Yoon-sik nhìn JiHan với vẻ tò mò. ‘Mình đã cảm thấy điều đó trước đây… nhưng giờ anh ấy hoàn toàn khác. Anh ấy có vẻ không lo lắng chút nào.’
Bất cứ ai cũng sẽ hơi ngạc nhiên khi có quá nhiều phóng viên đang lao vào họ, nhưng JiHan hoàn toàn không hề bối rối.
“Bây giờ mời các bạn đi lối này. Tôi sẽ dẫn khách nên các bạn tiếp tục quay phim bằng máy ảnh này nhé.”
“Đã hiểu, quản lý.”
Yoon-sik đưa máy ảnh cho nhân viên và tự mình hướng dẫn JiHan và Sae-ah.
Nhà đấu giá tạm thời gần như trống rỗng, tất cả những vật phẩm sẽ được bán đấu giá đều được xếp hàng trên sân khấu.
Bên dưới, 12 bàn tròn lớn được bày ra, mọi người ngồi xung quanh, giữa mỗi bàn có gắn bảng tên cho biết họ là ai.
Hầu hết họ đều đến từ 10 bang hội hàng đầu, nhưng có một bàn khác ở ngoài cùng bên phải.
Bảng tên của chiếc bàn chỉ có ba người ngồi khác với những chiếc bàn còn lại.
[Đại sứ quán Nhật Bản]
Họ không phải người Hàn Quốc, mà là người Nhật.
JiHan nhếch mép cười sau khi nhìn thấy điều đó.
‘Họ đã đến.’
Những người sẽ trả nhiều tiền nhất cho các món đồ đều ở đó.
“Chà… Vì người bán đã ở đây nên hãy bắt đầu cuộc đấu giá.”
Khi JiHan và Sae-ah ngồi xuống, người bán đấu giá bắt đầu nói.
“Có ba món đồ sẽ được đem ra bán đấu giá.”
Trên thực tế, ban đầu JiHan dự định chỉ bán đầu nối Mạng lưới chiến đấu của Yoon Sae-jin, nhưng có nhiều thứ hơn dự định mà Sae-ah đã nghĩ ra khi anh ấy đang luyện tập.
Đầu tiên, đầu nối Mạng lưới chiến đấu của Yoon Sae-jin…
Thứ hai, một ổ cứng ngoài có dữ liệu sao lưu cho đầu nối Mạng lưới chiến đấu…
Và thứ ba, phân tích về những người chơi hàng đầu của Đông Á và Hàn Quốc.
Khi người dẫn chương trình giải thích về ba món đồ, đại diện của 10 bang hội hàng đầu tỏ ra thích thú.
“Hmm.”
“Phân tích dữ liệu của Kiếm Vương nghe có vẻ hay đấy.”
“Công ty phân tích thông tin Mạng lưới chiến đấu mà anh ấy sở hữu khá tốt.”
“Công ty đó đã được bán sang Hoa Kỳ chưa?”
“Đúng thế. Tôi cảm thấy bất an kể từ thời điểm Kiếm Vương bán công ty phân tích thông tin đã hỗ trợ ông ấy cho Hoa Kỳ... Tôi chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này.”
Các đại diện đã nói chuyện với nhau và có vẻ quan tâm đến dữ liệu.
Người dẫn chương trình quan sát phản ứng của họ một lúc rồi tiếp tục. “Chà, vậy hãy tiếp tục cuộc đấu giá. Vật phẩm đầu tiên sẽ xuất hiện là—“
“Đợi đã. Đợi một chút!”
“Hmm…?”
Ở ngoài cùng bên phải, một người đàn ông trung niên hói đầu với bộ ria mép nhọn đứng dậy từ bàn của Đại sứ quán Nhật Bản.
“Tôi có thể giúp gì cho ngài? Nếu liên quan đến cuộc đấu giá, vui lòng nêu rõ liên kết và tên của ngài.”
Đáp lại câu hỏi của người dẫn chương trình, người đàn ông trả lời với giọng điệu nhẹ nhàng.
“Haha, vâng. Tôi là Takeda Kazuo, người đứng đầu nhóm tuyển dụng của Lực lượng Phòng vệ Neo.”
“Ngài đến từ… Lực lượng Phòng vệ Mới?”
“Đúng vậy.”
Người dẫn chương trình là người Hàn Quốc có vẻ không hài lòng nhưng Takeda bắt đầu nói trôi chảy bằng tiếng Hàn.
“Vâng. Chúng tôi có một đề nghị muốn đưa ra với anh Sung và cô Yoon.”
Người dẫn chương trình nhìn JiHan đầy thắc mắc; Ji Han gật đầu.
“Vâng?”
“Chúng tôi sẽ mua cả ba món đồ với giá 50 tỷ yên.”
“50 tỷ… yên?”
“Đúng vậy. Chúng tôi đang chào giá khoảng 500 triệu USD.”
Nhà đấu giá bỗng trở nên ồn ào.
Mua tất cả những món đồ đó với giá 500 triệu?
Đó là một số tiền khổng lồ vượt xa mức giá mà những người tham gia đã nghĩ đến. Đó là điều mà họ thậm chí không dám nghĩ đến.
“Tuy nhiên…” Takeda tiếp tục nói trong khi xoa tay và nhìn JiHan, ánh mắt kiên định.
“Tôi muốn nói chuyện riêng với anh Sung và cô Yoon.”
____
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook