Chương 12

[Dịch giả: Huyền

Hiệu đính: Ong]

‘Sae-jin...!’

JiHan, người nãy giờ vẫn đang diễn xuất, cắn chặt răng sau khi nghe cuộc hội thoại qua chiếc điện thoại kia.

Sae-jin là một tên khốn độc ác đã bỏ rơi con gái mình và lấy tình yêu ra làm cái cớ; nghe việc hắn ta nói với Sae-ah khiến anh tức giận.

‘Mình không hề hay biết hắn ta đã nói điều này trước đây.’

Lúc đó JiHan đang bận cố gắng kiềm chế bản thân, thế nên anh ấy không biết đoạn ghi âm chỉ vì anh ấy đã không chú ý đến Sae-ah.

- Woah... Thật là một tên khốn điên rồ.

- Kiếm Vương, đồ khốn kiếp.

- Hắn ta chạy sang Nhật vì một người phụ nữ sao?

Hầu hết mọi người đều giận dữ sau khi nghe được cuộc gọi, nhưng…

- Không. Đây là giả!

- Không đời nào. Kiếm Vương. Sẽ. Làm ra điều như thế này.

- Hội những người hâm mộ Kiếm Vương ra sức cố gắng cam đoan đây là hàng giả!

Các thành viên của Hội những người hâm mộ Kiếm Vương đang cố gắng phủ nhận thực tế một cách tuyệt vọng.

‘Hội những người hâm mộ Kiếm Vương đúng là toàn những kẻ đần độn.’

JiHan, người đã hành động như thể anh ấy không biết nhiều về Battle Tube, nhanh chóng lướt qua cửa sổ trò chuyện.

Hầu hết những người hét lên rằng không đời nào đoạn ghi âm đó là thật đều là thành viên của Hội những người hâm mộ Kiếm Vương.

‘Những tên khốn đó cuối cùng đã làm hại Sae-ah…’

JiHan thoáng nhớ lại những sự cố khủng khiếp đã xảy ra trong quá khứ, rồi nhanh chóng nhớ lại tình hình hiện tại và kiểm soát biểu cảm trên khuôn mặt.

“Như cháu thấy, Kiếm Vương đã bày tỏ rõ ràng ý định của mình.”

“Vâng…” Sae-ah trả lời sau một lúc im lặng.

Cô ấy đã cố gắng hết sức để kiểm soát cảm xúc của mình, điều này đã khiến trái tim người xem rung động.

- Người con gái vô tội.

- Hãy tỏ ra tôn trọng hơn. Sae-ah vô tội.

- Lũ khốn điên khùng...

- Lúc này khuôn mặt của cô ta có quan trọng không?

Cửa sổ trò chuyện bị chia rẽ về ý kiến ​​​​về ngoại hình của Sae-ah.

JiHan, người đã quan sát sự hỗn loạn trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cuối cùng cũng đưa ra mục đích chính của buổi phát sóng. "Như bạn thấy đấy, chúng tôi đã nhận được thông báo đơn phương từ anh rể của tôi."

“Là một người con, tôi muốn chịu trách nhiệm về hành vi thất thường của bố tôi... Đó là lỗi của tôi vì đã không cố gắng hết sức với tư cách là một người con gái…” Giọng Sae-ah ngừng lại một lúc, và cô ấy quay mặt đi khỏi máy quay.

Dường như cảm xúc đang lấn át cô.

Không ai đổ lỗi cho cô vì điều đó.

JiHan nhìn cô mà lòng xao xuyến. Liệu cô chỉ đang diễn, hay đó là những cảm xúc thật của cô?

“Sae-ah…”

Yoon Sae-ah quay mặt lại về phía máy quay. Vừa ứa nước mắt, cô vừa mở miệng. “Mặc dù bố tôi... nói rằng ông ấy sẽ để lại Kiếm Cung cho tôi, nhưng tôi đơn giản là không thể chấp nhận điều đó, vì vậy chúng tôi muốn đưa ra thông báo tại đây. Tòa nhà mà Kiếm Vương Yoon Sae-jin để lại cho tôi... Tôi sẽ tặng nó cho chính phủ.”

- Woah…

- Kiếm Cung…?

Thông báo rằng Kiếm Cung sẽ được quyên góp đã khiến những người trong cửa sổ trò chuyện ngạc nhiên. Kiếm Cung là một tòa nhà 67 tầng nằm ở giữa Gangnam. Giá trị của nó là rất lớn, và 10 thế hệ có thể sống ở đó một cách xa hoa.

Tặng một thứ như vậy cho chính phủ?

- Cô ấy bị điên à?

- Có lẽ cô ta đang giả làm con gái của Kiếm Vương.

- Quyên tặng Kiếm Cung...

- Nó không phải đáng giá cả hàng tỷ đô la sao?

- Tôi đang nói điều này với tư cách là một thành viên của Hội những người hâm mộ Kiếm Vương. Cô Yoon, hãy cẩn thận với người đàn ông bên cạnh cô. Cô đang bị lừa. Anh ta chính là một kẻ lừa đảo.

Phản ứng của tất cả mọi người là điều dễ hiểu.

Bản thân tòa nhà thực sự có giá trị, nhưng việc tặng nó như thể họ đang nói rõ rằng Kiếm Vương sẽ không bao giờ trở lại Hàn Quốc.

Các thành viên của Hội những người hâm mộ Kiếm Vương bắt đầu nguyền rủa JiHan vì họ không dám tấn công Yoon Sae-ah.

‘Những tên khốn đó là một nhóm tôn giáo.’

Nói chính xác hơn, họ giống như một giáo phái; JiHan quyết định tạm thời phớt lờ họ. Dù sao thì, họ cũng không phải là một nhóm sẽ dễ dàng thay đổi đức tin của họ, vì vậy việc cố gắng làm hài lòng họ là không cần thiết.

Ưu tiên hàng đầu của anh chính là loại bỏ thái độ thù địch của mọi người đối với cháu gái của mình, Yoon Sae-ah.

‘Dù sao thì chính phủ cũng sẽ tiếp quản nó, vì vậy tốt hơn là nên giao nó cho đất nước.’

Mặc dù mọi người có thể nghĩ rằng đó là một điều đáng tiếc, nhưng mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn khi Kiếm vương Yoon Sae-jin bắt đầu làm việc với tư cách là thành viên của đội Nhật Bản.

Một khi điều đó xảy ra, sự căm ghét sẽ không chỉ nhắm vào Kiếm Vương mà còn hướng đến Yoon Sae-ah, con gái của hắn, vì vậy điều quan trọng là phải ngăn chặn điều đó xảy ra.

‘Nếu mình thành công với tư cách là một người chơi, mình có thể mua lại một tòa nhà như thế này.’

JiHan, người đã từng làm chó săn cho đến cuối đời đã mua và sống trong một tòa nhà còn lớn hơn ở New York.

Mặc dù những người trong Nhất Đẳng Hoa Kỳ đối xử với anh ấy như một công dân hạng hai, nhưng anh đã nhận được rất nhiều lợi ích về vật chất, nhưng…

‘Mình còn phải nhận sự thù hận của Hội người hâm mộ Kiếm Vương.’

Hầu hết mọi người rời khỏi Hội người hâm mộ sau khi Kiếm Vương tham gia một trận đấu với tư cách là đại diện của Nhật Bản, nhưng một số ít vẫn ở lại và thậm chí còn trở nên điên cuồng hơn. Lúc đầu, họ ủng hộ Yoon Sae-ah, nhưng sau đó thái độ của họ đối với cô ấy đã thay đổi.

- Hành vi sai trái của con gái Kiếm Vương là điều khiến ông ấy từ bỏ đất nước của mình.

- Kiếm Vương sẽ chỉ trở lại nếu Yoon Sae-ah chết!

Họ đã nói đủ thứ điều độc ác về cô.

Anh không thể làm gì trong kiếp trước, nhưng bây giờ không còn như vậy nữa.

‘Đúng thế. Mình chắc chắn nên hướng sự thù địch của họ về phía mình.’

JiHan bước về phía chiếc máy ảnh và cầm nó lên.

“Chú…?” Sae-ah ngạc nhiên trước những gì JiHan đang làm.

- Huh?

- Anh ta đi đâu vậy?

Người xem cũng trở nên tò mò.

Không trả lời câu hỏi của họ, JiHan tiếp tục đi đến một nơi có một tác phẩm điêu khắc khổng lồ bằng vàng về hai thanh kiếm.

“Chú? Tại sao…”

“Sae-ah, và mọi người, các bạn có biết đây là gì không?”

“Đó là Tượng Song Kiếm... Biểu tượng của Kiếm Cung.”

- Mỗi lần nhìn thấy, tôi không khỏi ngạc nhiên trước vẻ ngoài hùng vĩ của nó.

- Chà! Anh ta biết Tượng Song kiếm! Là một thành viên của Hội những người hâm mộ Kiếm Vương, tôi sẽ giải thích. Đây là bức tượng mà Kiếm Vương đã thiết kế khi Kiếm Cung được xây dựng! Nó được làm bằng thép không gỉ, nhưng một phần của nó được làm bằng vàng 18K. Có người nói đó là vàng Bắc Âu, nhưng thực tế, đó là vàng được Hiệp hội vàng thế giới công nhận…

- Nhàm chán.

- Bất cứ khi nào một cái gì đó họ biết được đưa ra, họ sẽ phát điên.

- Nào, tiếp tục đi.

Chính Kiếm Vương đã thiết kế biểu tượng của Kiếm Cung.

JiHan nhìn bức tượng với ánh mắt buồn bã. “Đây... là niềm tự hào của gia đình chúng tôi. Nó là biểu tượng của Gangnam, không, của Seoul.”

- Đúng vậy! Đó là biểu tượng của Hàn Quốc!

- Với tư cách là thành viên của Hội những người hâm mộ Kiếm Vương, tôi cảnh báo anh… Đừng nói chuyện ở thì quá khứ.

- Đừng nói vớ vẩn. Anh chàng Ito đó đã đến Nhật Bản, vì vậy thứ này bây giờ chỉ là một vật gây chướng mắt.

- Ồ, đây là chiêu trò bán hàng tình cảm. “Nhưng…” JiHan đưa máy ảnh cho Sae-ah.

“Chú…?”

Anh ấy thủ thế cho thấy rõ ràng rằng anh đang chuẩn bị đấm vào thứ gì đó.

* * *

- Hả??

- Chuyện gì vậy??

- Anh ta định đấm nó à?

- Với tư cách là thành viên của Hội những người hâm mộ Kiếm Vương, ta cảnh cáo ngươi! Hãy chấm dứt hành động báng bổ này!

JiHan nhìn vào chiếc máy ảnh trong tay Sae-ah, và sau đó anh ấy tuyên bố với toàn thể quốc gia, “Nhưng bây giờ thì không còn nữa.”

BÙM!

Nắm đấm của JiHan cứ thế tác động vào Tượng Song Kiếm.

Không chỉ một lần…

BÙM!

- Anh… Anh…!

- Anh ta đang làm cái gì thế?!

- $%^&/ Dừng lại ngay!

- Sao ngươi dám phá nó!

Cửa sổ trò chuyện rơi vào hỗn loạn.

Người hâm mộ của Kiếm Vương nói riêng trở nên điên loạn.

Đó là phản ứng mà JiHan đang muốn nhìn thấy.

BÙM! BÙM!

Bất chấp những lời cảnh cáo của họ, nắm đấm của anh vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Võ lực của anh đã đạt đến cấp 12, vì vậy ngay cả khi bức tượng đó được làm bằng thép không gỉ, anh vẫn đủ mạnh để tạo ra những vết lõm bên trên nó.

Không mất nhiều thời gian để Bức tượng Song kiếm biến dạng dưới đòn tấn công của anh, và sau đó…

Cách-

Bức tượng khổng lồ bắt đầu đổ về phía anh, sắp sửa nghiền nát anh.

“Chú!” Sae-ah cố gắng lao tới trong sự ngỡ ngàng, nhưng…

Táp-

JiHan dễ dàng nâng nó lên.

“Sae-jin... Không, Ito Ryuhei…” JiHan nhìn vào camera.

JiHan trên màn ảnh hoàn toàn khác với JiHan xuất hiện trước đó. Anh nở một nụ cười thoải mái và tràn đầy tự tin.

“Tôi chưa bao giờ thích thứ này. Nó hơi ọp ẹp, nhưng có vẻ như tôi đã sửa được nó rồi.”

Nụ cười trên mặt JiHan càng sâu, cùng lúc đó, tay anh được bao phủ bởi ánh sáng trắng.

- Cái gì thế…

- Nó là Ki à?

– Không. Nó màu trắng. Chẳng lẽ là Thần Lực?

- Cái gì! Điều đó là không thể nào. Làm thế nào một người chơi hạng Đồng có thể sử dụng nó?

Ki là một kỹ thuật mà chỉ những Chiến binh hạng Vàng trở lên mới có thể sử dụng vậy mà kỹ thuật đó đã được sử dụng trước máy quay bởi một người chơi hạng Đồng vừa hoàn thành phần chơi hướng dẫn.

Hơn nữa, anh ta đang sử dụng kỹ thuật đó với Thần lực.

‘Chỉ có điểm khởi đầu của Thần Lực và Ki là khác nhau. Chúng được sử dụng theo cách tương tự.’

Ánh sáng trắng lọt vào nơi từng là Tượng Song Kiếm và nhanh chóng lan ra bên trong nó.

WHOOM-   

Nó vỡ vụn ra thành từng mảnh.

“Nếu các người cảm thấy khó chịu, hãy đến tìm tôi.”

Sau khi phá hủy hoàn toàn biểu tượng của Kiếm Vương, anh vừa búng tay vừa nhìn vào camera.

- Anh ta đã làm được.

- Đó là sức mạnh của người chơi hạng Đồng...?

- Làm tốt lắm!

Một số người đã cổ vũ anh ấy.

- Điên rồ...

- Thằng chó này!

- Thật là một sự xúc phạm! Hội những người hâm mộ Kiếm Vương sẽ không tha thứ cho mày đâu!

Một số người cũng chỉ trích anh.

‘Tốt.’

Mọi thứ diễn ra như JiHan đã dự định. Sự quan tâm của công chúng, cổ vũ và nguyền rủa, ngạc nhiên và hoài nghi—anh đã quyết định tự gánh lấy tất cả những cảm xúc đó.

Như thể đáp lại quyết tâm của anh, vô số tin nhắn hiện lên trước mặt JiHan.

[Đã thu về được 50.000 người xem tích cực.]

[Bạn đã hoàn thành thành tích thông thường ‘Tập hợp người xem (3)’.]

[Bạn đã kiếm được 5.000 điểm thành tích.]

[Đã thu về 100.000 người xem tích cực.]

[Bạn đã hoàn thành thành tích thông thường ‘Thu thập người xem (4)’.]

[Bạn đã kiếm được 10.000 điểm thành tích.]

[Bạn đã nhận được 30.000 lượt dislike.]

[Bạn đã hoàn thành thành tích thông thường ‘Ngay cả khi thế giới ghét bạn (2)’.]

[Bạn đã kiếm được 3.000 điểm thành tích.]

[Bạn đã nhận được 10.000 lượt thích.]

[Bạn đã vượt qua thành tích thông thường ‘Tôi… Tôi Yêu Bạn (1)’.]

[Bạn đã kiếm được 1.000 điểm thành tích.]

[Bạn đã đạt được 30.000 lượt thích.]

[Bạn đã đạt được thành tích thông thường ‘Tôi… Tôi Love Bạn (2)’.]

[Bạn đã đạt được 3.000 điểm thành tích.]

Đó là những thành tích lẽ ra không thể đạt được tại cấp độ của anh ấy, nhưng sự chú ý của JiHan lại tập trung vào chỗ khác.

Điều anh quan tâm là phản ứng của mọi người và phản ứng của mọi người hướng đến ai. Đó mới là điều quan trọng.

- Can đảm lắm. Hãy nhận lấy lượt like.

- JiHan...! Sao ngươi dám phá Tượng Song Kiếm!

Đúng như dự đoán, phòng trò chuyện đã được lấp đầy bởi tên của anh ấy.

JiHan mỉm cười.

Nó thật tuyệt.

‘Hãy trút hết mọi cảm xúc lên tôi đi.’

Một kí ức mà anh muốn quên đi lại quay về với anh.

- Sae-ah, cháu thật đáng ngưỡng mộ. Chú… cảm thấy như mình đang sống trong địa ngục…

Trước đây anh ấy đã nói những điều vô nghĩa như vậy với Yoon Sae-ah sau khi nhận được sự thù địch từ công chúng.

- Chú... Không sao đâu. Cháu luôn ở đây với chú. Cháu sẽ bảo vệ chú.

Anh ấy đã được an ủi bởi cô cháu gái nhỏ của mình, người đã bị chỉ trích gấp 10 lần anh ấy. Anh đã không biết có bao nhiêu nỗi đau nằm bên dưới nụ cười có vẻ vui vẻ và vẻ ngoài khỏe mạnh của cô.

‘Điều đó sẽ không còn xảy ra nữa.’

Đúng vậy, mọi chuyện sẽ khác. JiHan nhìn vào camera. “Như mọi người thấy đấy, có vẻ như tôi sẽ phải loại Tượng Song kiếm ra khỏi danh sách quyên góp.”

- AÁ! TƯỢNG SONG KIẾM!

- Biểu tượng của Kiếm Vương!

- Ngươi…Đã…Làm…Gì…Thế…Hả?!

- Anh sẽ làm gì nếu Kiếm Vương nổi giận và không quay về?!

Trước những lời đó, cửa sổ trò chuyện tràn ngập những lời lăng mạ. Anh ấy rất vui khi thấy rằng sự căm ghét của họ không nhắm vào Sae-ah mà nhắm vào anh ấy, và anh ấy cúi đầu trước máy quay.

“Chà, đó là toàn bộ buổi phát sóng ngày hôm nay rồi.”

Ngay khi chương trình phát sóng kết thúc…

Cả quốc gia lại rơi vào hỗn loạn.

____

 

 

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương