Vô Tâm Khí Phi Hoa Đào Nhiều
-
Quyển 2 - Chương 56
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Edit + Beta: Tư Hoạ (Gray).
***
Quyển 2: Triều Đình.
Chương 56.
Tại một khắc Y Tiêu Dao cau mày thì Mặc Sĩ Tuyệt Ca cũng hồi thần, thấy nàng định đứng lên, hắn liền nhanh chóng đè lại trên ghế, rống to: "Nàng không biết mang giày sao?!"
Y Tiêu Dao sửng sốt, mẹ nó, hắn lại đang tìm về tự tôn của nam nhân? Nhưng vì cái lông gì mà lại tìm giày trên người của nàng?
"Giày ở trong tay nải trên giường." Y Tiêu Dao bình tĩnh nói. Aizz, hiện tại hắn là "người hợp tác" của nàng, vậy cũng phải nên cho hắn một chút tự tôn a.
Mặc Sĩ Tuyệt Ca đi đến trước giường, cầm lấy đôi giày trong tay nải rồi ngồi xổm xuống trước người Y Tiêu Dao, mang vào cho nàng.
Khi ngón tay mang theo hơi lạnh của hắn chạm vào đôi chân ngọc trần trụi của nàng, Y Tiêu Dao nhíu mày một chút nhưng không nói gì, cũng không cự tuyệt, tùy ý để hắn đùa nghịch.
Sau khi Mặc Sĩ Tuyệt Ca cẩn thận mang giày vào xong liền ôm nàng lên theo kiểu công chúa, "Hiện tại đã không còn sớm, ta đưa nàng đến Tuyệt Hương Các." Ha ha, bây giờ nàng cứ nghĩ là hắn đang tìm lại tự tôn, vậy thì cứ để nàng tin là vậy, chỉ cần nàng không cự tuyệt hắn ngoài ngàn dặm, vậy tùy nàng nghĩ như thế nào cũng được.
"Ừ. Đi thôi." Trong lòng Y Tiêu Dao biết hắn nói đúng, liền vô cùng thản nhiên mà vùi đầu ở trong ngực hắn, "A, đúng rồi, sau khi ngươi đưa ta đến Tuyệt Hương Các thì phải "trở về phục mệnh bên cạnh chủ nhân" nha." Nếu hắn đi theo nàng, chắc chắn sẽ chọc người khác hoài nghi.
"Ừm, ta đã biết." Mặc Sĩ Tuyệt Ca vừa nói xong, thân hình liền phóng ra bên ngoài như một tia sáng. Hắn hiểu ý của nàng, nàng muốn hắn biến mất ở ngoài sáng, chuyển sang tồn tại ở trong bóng tối.
Trên đường cái là âm thanh xôn xao nhốn nháo, dòng người tấp nập, phi thường náo nhiệt.
Đột nhiên, có hai đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống.
Lấy bọn họ làm trung tâm, âm thanh nhộn nhịp huyên náo chậm rãi bị đông cứng lại, trong chốc lát, cả con đường đều trở nên yên tĩnh không có một tiếng động nào.
Ánh mắt của mọi người đều tụ tập ở cùng một chỗ.
Tại nơi đó, bạch y nữ tử vừa như tiên nhân lại vừa tựa yêu nữ, vừa như dụ người tới gần lại vừa tựa cách người ngàn dặm, bên trong sự thuần khiết là vẻ đẹp vô ngần, bên trong sự lạnh nhạt là băng tuyết ngàn năm, tuyệt mỹ đến mức không giống người thật.
Mọi người cứ ngơ ngác nhìn vào nhưng lại không có một ai dám tới gần. Bởi vì nam tử phong hoa tuyệt đại bên cạnh nàng đang toả ra từng trận khí âm hàn.
Hai người này đúng là Y Tiêu Dao cùng Mặc Sĩ Tuyệt Ca.
Mặc Sĩ Tuyệt Ca chậm rãi đi ở phía trước, hơi thở bén nhọn không ngừng trào ra từ trong cơ thể. Người nữ nhân này, hắn rõ ràng muốn trực tiếp đưa nàng đến Tuyệt Hương Các, nhưng nàng lại từ chối, hết lần này tới lần khác cứ nói là muốn tuyên truyền, bảo hắn dừng ở trên đường cái.
Y Tiêu Dao tiếp tục nhẹ nhàng cất bước, như đang tản bộ trong sân vắng ở phía sau hắn, vô cùng nhàn nhã tự đắc. Ha ha~, xem tình hình này, vào bảy ngày sau Tuyệt Hương Các nhất định sẽ đông như trẩy hội.
Hai người một trước một sau, lẳng lặng đi đến Tuyệt Hương Các, lưu lại nguyên một con đường vẫn còn chìm trong kinh diễm...
Cách đó không xa, bên trong một chiếc xe ngựa, bức màn bị xốc lên thật lớn, mấy đôi con ngươi mang những vẻ đẹp khác nhau cố định trên thân ảnh của hai người đang chậm rãi đi ở phía trước.
"Mặc Sĩ Tuyệt Ca?" Lạc Chỉ Duệ nhíu mày.
"Nữ nhân kia chẳng lẽ cũng là người của Y Tiêu Dao?" Trong đôi ưng mâu của Ly Mộ hiện lên ánh sáng phức tạp. Một tên Mặc Sĩ Tuyệt Ca đã rất khó đối phó, hiện tại lại nhảy ra thêm một nữ tử cũng có vẻ khó nhằn không kém, chỉ sợ thế lực của Y Tiêu Dao còn xa xa không chỉ có hai người này...
"Lại là một một người phi phàm~." Lạc Chỉ Duệ chậm rãi nói. Một nữ tử, đối mặt với ánh mắt chăm chú của nhiều người như vậy lại có thể lạnh nhạt tự nhiên, không hề ngượng ngùng gì cả thì sao là người bình thường được...
"Ha ha, một tiểu mỹ nhân a, có thể nàng chính là hồng nhan tri kỷ tiếp theo của ta nha~!" Ly Dạ không kiềm được nói. Người của Y Tiêu Dao? Vậy thì hắn càng phải có được~. Hừ, khiến cho bản công tử ăn thiệt thòi lớn như vậy, bản công tử cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi.
Hoa Tưởng Dung cùng Thượng Quan Thu Minh không nói gì. Thân hình của nữ tử kia, tựa hồ đã gặp ở nơi nào đó...
"Xem bọn hắn làm như thế, hình như là đang cố ý dụ mọi người để mắt đến a~!" Lạc Chỉ Li như có điều suy nghĩ nói. Bộ dạng vốn là đã khiến mọi người chú ý, lại còn "từ trên trời giáng xuống", đây không phải là càng dụ người để tâm sao?
"Hiện tại còn có chuyện phải thương lượng, tiếp tục đi về phía trước." Ly Mộ dẫn đầu hạ màn xe xuống, ngồi tại chính giữa.
Ly Dạ nhún nhún vai, cũng buông xuống màn xe bên kia.
Đang lúc Thượng Quan Thu Minh định bảo xa phu khởi hành thì bên ngoài liền trở nên ồn ào náo nhiệt.
"Hỏa Phượng? Một trong tứ đại hoa khôi sẽ lên đài vào bảy ngày sau của Tuyệt Hương Các? Chính là vị mỹ nhân tuyệt thế vừa nãy sao?" Một giọng nam thô to cả kinh kêu lên.
"Trời ạ~, thật đó, chính là nàng ấy, hôm qua ta còn nói tại sao Tuyệt Hương Các lại đóng cửa, thì ra là có mỹ nhân mới a~!"
"Bức tranh này cũng không đẹp bằng người thật a~"
"Bảy ngày sau, lão tử nhất định phải đến Tuyệt Hương Các ngắm nàng~!"
...
Ly Mộ, Lạc Chỉ Duệ cùng Thượng Quan Thu Minh vừa nghe đến Tuyệt Hương Các, thần kinh liền căng thẳng.
Ly Dạ lại vén rèm xe lên, nhìn ra phía bên ngoài.
Một gã sai vặt đang đứng phát giấy, bị mọi người tranh mua không ngừng. Ly Dạ nhăn mi, đi xuống xe ngựa, chen đến bên người gã sai vặt kia, cũng đoạt lấy một tờ, sau đó trở lại bên trong xe.
Cúi đầu nhìn về phía tờ giấy Tuyên Thành trong tay, "Bảy ngày sau, chúng tôi có hẹn với mọi người tại Tuyệt Hương Các, tứ đại hoa khôi sẽ hiển lộ dung nhan. Một trong tứ đại hoa khôi —— Hỏa Phượng." Nữ tử vừa rồi chính là hoa khôi của Tuyệt Hương Các?
"Cái gì? Đưa ta xem~!" Ly Mộ đoạt lấy tờ giấy Tuyên Thành. Tiểu mỹ nhân trên mặt giấy đúng thật là bạch y nữ tử vừa rồi, ngay cả y phục đều giống nhau. Tứ đại hoa khôi? Không phải cộng thêm ba người bọn hắn nữa chứ?
Lạc Chỉ Duệ ngồi ở bên cạnh Ly Mộ, thực dễ dàng liền nhìn thấy nội dung trên trên trang giấy, đôi mày nhíu lại, có bốn vị hoa khôi? Trong lòng hắn lập tức có một loại dự cảm xấu~.
Lạc Chỉ Li đưa đầu tới, khi thấy tờ giấy Tuyên Thành thì hơi sửng sốt một chút, lập tức không quản được cái gì là quân thần cố kỵ, đoạt lấy tờ giấy trong tay Ly Mộ mà nhìn chăm chú.
Mấy người còn lại kinh ngạc nhìn về phía Lạc Chỉ Li. Ở trong ấn tượng của bọn họ, cho tới nay Li chưa bao giờ phản ứng lớn với chuyện gì như vậy, chẳng lẽ trên giấy có gì mờ ám?
"Ha ha~" Lạc Chỉ Li đột nhiên bật cười.
"Này, Li, ngươi làm sao vậy~?" Ly Dạ lên tiếng hỏi.
"Ha ha~, hiện tại Tuyệt Hương Các chắc chắn là có cao nhân tương trợ a!" Ánh mắt Lạc Chỉ Li cũng không rời khỏi mặt giấy Tuyên Thành.
"Có ý gì?" Lạc Chỉ Duệ dò hỏi. Cao nhân?
"Không phải ta đã nói nữ tử kia đang cố tình gây sự chú ý sao? Nàng chân trước mới vừa đi, tờ giấy này liền phát ra, hiện giờ chỉ sợ mọi người đều trông ngóng lần khai trương thứ hai của Tuyệt Hương Các vào bảy ngày sau~!" Lạc Chỉ Li giơ lên bức tranh trong tay.
"Ngươi là nói..." Ly Mộ đã hiểu được ý của Lạc Chỉ Li.
"Đúng vậy. Đây là đang tuyên truyền! Ha ha~, có thể nghĩ ra biện pháp như thế, người này nhất định là một kỳ tài kinh thương, ta thật là muốn gặp mặt một lần."
"Cao nhân phía sau màn này, sợ là ngươi đã gặp qua a~." Lạc Chỉ Duệ buồn bã nói, trực giác của hắn mách bảo rằng Y Tiêu Dao chính là vị cao nhân mà Li nói.
"Gặp qua? Ai?" Lạc Chỉ Li không hiểu hỏi, trong vòng người quen biết của hắn, mặc dù có rất nhiều thương nhân, nhưng có thể nghĩ ra cách như vậy, hắn lại không phát hiện được một ai.
"Y Tiêu Dao~." Ly Mộ liếc mắt nhìn Lạc Chỉ Li một cái, thở dài vậy nói. Aizz~, Y Tiêu Dao này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
"Hắn?!"
"Đúng vậy, tựa hồ hắn là chủ nhân sau màn của Tuyệt Hương Các." Lạc Chỉ Duệ nhớ tới ngày đó, Hồng di đã gọi Y Tiêu Dao là chủ nhân.
Đôi mắt Lạc Chỉ Li sâu thẳm, "Vậy, bây giờ chúng ta vẫn đến Sơn Hào Hải Vị Các để thương lượng cách ứng phó với Lam Nguyệt quốc vào ngày mai sao?"
"Ha ha~, chuyện của Lam Nguyệt quốc thương lượng sau giờ ngọ (*) cũng không muộn, hiện tại đến Tuyệt Hương Các xem một chút trước đi~." Ly Mộ khẽ cười nói, trên mặt nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì.
(*) Giờ ngọ: Từ 11h - 13h trưa.
...
Tuyệt Hương Các, tất cả mọi người đều tụ tập tại hậu viện, không chớp mắt nhìn về phía thân ảnh màu trắng đang dẫn dắt các vị vũ cơ nhảy múa trên đài cao.
Không ai phát hiện, ở trên một gốc cây to lớn xanh um, còn có một vị công tử tuấn mỹ cũng si mê nhìn ngắm thân ảnh như tinh linh kia.
Trong đôi con ngươi xinh đẹp của Mặc Sĩ Tuyệt Ca tràn đầy nhu tình cùng si mê thương tiếc. Kỳ thật chính hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý xong, nhưng một khắc khi nghe thấy tiếng đàn cùng tiếng ca của nàng, nhìn thấy kỹ thuật nhảy múa của nàng, hắn vẫn bị rung động.
Đột nhiên, vẻ mặt Mặc Sĩ Tuyệt Ca trở nên cảnh giác, có người!
Ly Mộ, Lạc Chỉ Duệ, Lạc Chỉ Li, Ly Dạ, Hoa Tưởng Dung cùng Thượng Quan Thu Minh phi thân vào hậu viện của Tuyệt Hương Các, ẩn thân tại một góc, ánh mắt tìm về phía đài cao.
A~! Bọn họ quả nhiên vẫn đến Tuyệt Hương Các, nhưng Y Tiêu Dao đâu? Bọn họ quét mắt qua mọi người ở đây một lần, không thấy Y Tiêu Dao, cũng không thấy Mặc Sĩ Tuyệt Ca, chẳng lẽ hai người đó không có ở đây?
Đảo mắt hướng về phía đài cao, nữ tử tuyệt sắc khuynh thành kia đang dạy mười mấy vũ cơ nhảy múa.
Không thể không nói, vũ đạo này rất khác biệt, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng thấy qua, âm nhạc cũng chưa bao giờ nghe qua, nhưng dù khác biệt thế nào thì đối với người đã nhìn quen các vũ cơ hạng nhất biểu diễn như bọn họ mà nói, cũng không có rung động gì quá lớn.
Đang lúc bọn họ định rời đi thì bạch y nữ tử đột nhiên giơ tay lên, ý bảo dừng nhạc lại.
"Sai rồi, ta lại đàn một lần nữa, thỉnh các nhạc sư nghe cẩn thận." Tiếng nói trong trẻo giống như giọt nước rơi xuống hàn đàm bên trong hang động, bên trong sự thanh thúy lại mang theo một chút lãnh ý, trực tiếp đánh vào lòng người.
Trong sáu người, trừ bỏ Lạc Chỉ Li, năm người còn lại đều như bị sét đánh, nhìn chằm chằm nữ tử vừa phát ra tiếng, Lạc Chỉ Y (tam muội)?!
Từ lúc sáu người kia vừa tiến vào thì Mặc Sĩ Tuyệt Ca vẫn luôn quan sát bọn họ.
Hiện tại nhìn thấy vẻ mặt của năm người, tuấn mi nhíu lại, thanh âm của nàng đã bị nhận ra, thân phận cũng sẽ bại lộ sao? Không được! Nàng thật vất vả mới thoát khỏi thân phận kia, không thể để bọn họ phát hiện được. Hắn lắc mình rời đi gốc đại thụ, phi thân về phía bên ngoài của Tuyệt Hương Các.
Lạc Chỉ Li nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của năm người, nhìn bọn họ một cách kỳ quái, hạ giọng hỏi: "Các ngươi làm sao vậy?" Thanh âm của nữ tử kia quả thật rất dễ nghe, nhưng cũng không đến mức khiến bọn họ phản ứng mãnh liệt như vậy chứ?
"Thanh âm của nữ tử kia rất giống với tam muội của ngươi." Ly Dạ thấp giọng nói.
"Các ngươi đang hoài nghi, nàng là..." Lạc Chỉ Li nhíu mày lại, mặc dù Lạc Chỉ Y là tam muội của hắn, nhưng hai người quan hệ không sâu nên cũng không nhớ kỹ thanh âm của nàng.
"Đúng vậy." Ly Dạ nói xong, ánh mắt lại nhìn đến trên người bạch y nữ tử.
Lạc Chỉ Li cũng chăm chú nhìn vào nàng.
Bàn tay trắng nõn tung bay, nhẹ nhàng chạm vào dây đàn, bộ dáng như chỉ tùy tiện đàn một chút. Âm điệu trong trẻo triền miên rất nhanh đã xuất hiện dưới ngón đàn của nàng.
Mặc dù là cùng một khúc nhạc hoà thuận vui vẻ như của nhóm nhạc sư đàn, nhưng âm luật xuất phát từ trong tay nàng tựa hồ có sinh mệnh, đánh thẳng vào nhân tâm.
"Còn nhớ rõ một khúc mà chúng ta nghe được ở hoang viên lúc trước không?" Ly Dạ nghe trong chốc lát, hỏi Hoa Tưởng Dung bên cạnh.
"Ừ. Có chút giống, cũng có chút không giống." Một khúc trước kia tràn đầy nỗi buồn nhung nhớ, nhưng một khúc hôm nay lại là triền miên khát khao.
"Ừm, ta cũng hiểu được, mặc dù không phải cùng một khúc, nhưng nếu là cùng một người đàn, ý cảnh hẳn sẽ không kém xa như vậy." Âm nhạc có thể trực tiếp đánh vào lòng người, đồng thời phong cách âm nhạc của mỗi người cũng không giống nhau.
"Nhưng cũng có chỗ tương tự." Hoa Tưởng Dung nói tiếp. Cả hai khúc đều mang theo lãnh tình, mặc dù làn điệu rõ ràng thể hiện sự khao khát tình yêu, nhưng nàng lại đàn ra sự lạnh lùng trong đó.
Ly Dạ không nói gì, tỏ vẻ cam chịu.
"Này, các ngươi đang nói gì vậy?" Lạc Chỉ Li lại phát huy tinh thần tò mò của bản thân.
"Chúng ta từng nghe Lạc Chỉ Y đàn qua một lần, so với phong cách của nữ tử này thì có chút tương tự, cũng có chút khác biệt." Ly Dạ giải thích.
Đàn xong một khúc, bạch y nữ tử đứng dậy, nhàn nhạt hỏi chúng nhạc sư: "Lần này đã hiểu được chưa?"
"Đã hiểu."
"Ừ, được, mời các ngươi đàn lại một lần nữa cho ta nghe thử." Nói xong, nàng xoay người sang phía các vũ cơ: "Các ngươi hãy múa theo để ta xem."
Âm nhạc vang lên, vũ đạo chuyển động.
Chờ sau khi vũ đạo cùng âm nhạc đều kết thúc, bạch y nữ tử gật gật đầu: "Ừ, đại khái chính là như vậy, chỉ cần cố gắng tập luyện cho tốt, đợi đến khi quen thuộc là thành công bảy tám phần rồi."
Nữ tử vừa dứt lời, một đạo thân ảnh màu đen liền giáng xuống từ trên trời.
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
***
Quyển 2: Triều Đình.
Chương 56.
Tại một khắc Y Tiêu Dao cau mày thì Mặc Sĩ Tuyệt Ca cũng hồi thần, thấy nàng định đứng lên, hắn liền nhanh chóng đè lại trên ghế, rống to: "Nàng không biết mang giày sao?!"
Y Tiêu Dao sửng sốt, mẹ nó, hắn lại đang tìm về tự tôn của nam nhân? Nhưng vì cái lông gì mà lại tìm giày trên người của nàng?
"Giày ở trong tay nải trên giường." Y Tiêu Dao bình tĩnh nói. Aizz, hiện tại hắn là "người hợp tác" của nàng, vậy cũng phải nên cho hắn một chút tự tôn a.
Mặc Sĩ Tuyệt Ca đi đến trước giường, cầm lấy đôi giày trong tay nải rồi ngồi xổm xuống trước người Y Tiêu Dao, mang vào cho nàng.
Khi ngón tay mang theo hơi lạnh của hắn chạm vào đôi chân ngọc trần trụi của nàng, Y Tiêu Dao nhíu mày một chút nhưng không nói gì, cũng không cự tuyệt, tùy ý để hắn đùa nghịch.
Sau khi Mặc Sĩ Tuyệt Ca cẩn thận mang giày vào xong liền ôm nàng lên theo kiểu công chúa, "Hiện tại đã không còn sớm, ta đưa nàng đến Tuyệt Hương Các." Ha ha, bây giờ nàng cứ nghĩ là hắn đang tìm lại tự tôn, vậy thì cứ để nàng tin là vậy, chỉ cần nàng không cự tuyệt hắn ngoài ngàn dặm, vậy tùy nàng nghĩ như thế nào cũng được.
"Ừ. Đi thôi." Trong lòng Y Tiêu Dao biết hắn nói đúng, liền vô cùng thản nhiên mà vùi đầu ở trong ngực hắn, "A, đúng rồi, sau khi ngươi đưa ta đến Tuyệt Hương Các thì phải "trở về phục mệnh bên cạnh chủ nhân" nha." Nếu hắn đi theo nàng, chắc chắn sẽ chọc người khác hoài nghi.
"Ừm, ta đã biết." Mặc Sĩ Tuyệt Ca vừa nói xong, thân hình liền phóng ra bên ngoài như một tia sáng. Hắn hiểu ý của nàng, nàng muốn hắn biến mất ở ngoài sáng, chuyển sang tồn tại ở trong bóng tối.
Trên đường cái là âm thanh xôn xao nhốn nháo, dòng người tấp nập, phi thường náo nhiệt.
Đột nhiên, có hai đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống.
Lấy bọn họ làm trung tâm, âm thanh nhộn nhịp huyên náo chậm rãi bị đông cứng lại, trong chốc lát, cả con đường đều trở nên yên tĩnh không có một tiếng động nào.
Ánh mắt của mọi người đều tụ tập ở cùng một chỗ.
Tại nơi đó, bạch y nữ tử vừa như tiên nhân lại vừa tựa yêu nữ, vừa như dụ người tới gần lại vừa tựa cách người ngàn dặm, bên trong sự thuần khiết là vẻ đẹp vô ngần, bên trong sự lạnh nhạt là băng tuyết ngàn năm, tuyệt mỹ đến mức không giống người thật.
Mọi người cứ ngơ ngác nhìn vào nhưng lại không có một ai dám tới gần. Bởi vì nam tử phong hoa tuyệt đại bên cạnh nàng đang toả ra từng trận khí âm hàn.
Hai người này đúng là Y Tiêu Dao cùng Mặc Sĩ Tuyệt Ca.
Mặc Sĩ Tuyệt Ca chậm rãi đi ở phía trước, hơi thở bén nhọn không ngừng trào ra từ trong cơ thể. Người nữ nhân này, hắn rõ ràng muốn trực tiếp đưa nàng đến Tuyệt Hương Các, nhưng nàng lại từ chối, hết lần này tới lần khác cứ nói là muốn tuyên truyền, bảo hắn dừng ở trên đường cái.
Y Tiêu Dao tiếp tục nhẹ nhàng cất bước, như đang tản bộ trong sân vắng ở phía sau hắn, vô cùng nhàn nhã tự đắc. Ha ha~, xem tình hình này, vào bảy ngày sau Tuyệt Hương Các nhất định sẽ đông như trẩy hội.
Hai người một trước một sau, lẳng lặng đi đến Tuyệt Hương Các, lưu lại nguyên một con đường vẫn còn chìm trong kinh diễm...
Cách đó không xa, bên trong một chiếc xe ngựa, bức màn bị xốc lên thật lớn, mấy đôi con ngươi mang những vẻ đẹp khác nhau cố định trên thân ảnh của hai người đang chậm rãi đi ở phía trước.
"Mặc Sĩ Tuyệt Ca?" Lạc Chỉ Duệ nhíu mày.
"Nữ nhân kia chẳng lẽ cũng là người của Y Tiêu Dao?" Trong đôi ưng mâu của Ly Mộ hiện lên ánh sáng phức tạp. Một tên Mặc Sĩ Tuyệt Ca đã rất khó đối phó, hiện tại lại nhảy ra thêm một nữ tử cũng có vẻ khó nhằn không kém, chỉ sợ thế lực của Y Tiêu Dao còn xa xa không chỉ có hai người này...
"Lại là một một người phi phàm~." Lạc Chỉ Duệ chậm rãi nói. Một nữ tử, đối mặt với ánh mắt chăm chú của nhiều người như vậy lại có thể lạnh nhạt tự nhiên, không hề ngượng ngùng gì cả thì sao là người bình thường được...
"Ha ha, một tiểu mỹ nhân a, có thể nàng chính là hồng nhan tri kỷ tiếp theo của ta nha~!" Ly Dạ không kiềm được nói. Người của Y Tiêu Dao? Vậy thì hắn càng phải có được~. Hừ, khiến cho bản công tử ăn thiệt thòi lớn như vậy, bản công tử cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi.
Hoa Tưởng Dung cùng Thượng Quan Thu Minh không nói gì. Thân hình của nữ tử kia, tựa hồ đã gặp ở nơi nào đó...
"Xem bọn hắn làm như thế, hình như là đang cố ý dụ mọi người để mắt đến a~!" Lạc Chỉ Li như có điều suy nghĩ nói. Bộ dạng vốn là đã khiến mọi người chú ý, lại còn "từ trên trời giáng xuống", đây không phải là càng dụ người để tâm sao?
"Hiện tại còn có chuyện phải thương lượng, tiếp tục đi về phía trước." Ly Mộ dẫn đầu hạ màn xe xuống, ngồi tại chính giữa.
Ly Dạ nhún nhún vai, cũng buông xuống màn xe bên kia.
Đang lúc Thượng Quan Thu Minh định bảo xa phu khởi hành thì bên ngoài liền trở nên ồn ào náo nhiệt.
"Hỏa Phượng? Một trong tứ đại hoa khôi sẽ lên đài vào bảy ngày sau của Tuyệt Hương Các? Chính là vị mỹ nhân tuyệt thế vừa nãy sao?" Một giọng nam thô to cả kinh kêu lên.
"Trời ạ~, thật đó, chính là nàng ấy, hôm qua ta còn nói tại sao Tuyệt Hương Các lại đóng cửa, thì ra là có mỹ nhân mới a~!"
"Bức tranh này cũng không đẹp bằng người thật a~"
"Bảy ngày sau, lão tử nhất định phải đến Tuyệt Hương Các ngắm nàng~!"
...
Ly Mộ, Lạc Chỉ Duệ cùng Thượng Quan Thu Minh vừa nghe đến Tuyệt Hương Các, thần kinh liền căng thẳng.
Ly Dạ lại vén rèm xe lên, nhìn ra phía bên ngoài.
Một gã sai vặt đang đứng phát giấy, bị mọi người tranh mua không ngừng. Ly Dạ nhăn mi, đi xuống xe ngựa, chen đến bên người gã sai vặt kia, cũng đoạt lấy một tờ, sau đó trở lại bên trong xe.
Cúi đầu nhìn về phía tờ giấy Tuyên Thành trong tay, "Bảy ngày sau, chúng tôi có hẹn với mọi người tại Tuyệt Hương Các, tứ đại hoa khôi sẽ hiển lộ dung nhan. Một trong tứ đại hoa khôi —— Hỏa Phượng." Nữ tử vừa rồi chính là hoa khôi của Tuyệt Hương Các?
"Cái gì? Đưa ta xem~!" Ly Mộ đoạt lấy tờ giấy Tuyên Thành. Tiểu mỹ nhân trên mặt giấy đúng thật là bạch y nữ tử vừa rồi, ngay cả y phục đều giống nhau. Tứ đại hoa khôi? Không phải cộng thêm ba người bọn hắn nữa chứ?
Lạc Chỉ Duệ ngồi ở bên cạnh Ly Mộ, thực dễ dàng liền nhìn thấy nội dung trên trên trang giấy, đôi mày nhíu lại, có bốn vị hoa khôi? Trong lòng hắn lập tức có một loại dự cảm xấu~.
Lạc Chỉ Li đưa đầu tới, khi thấy tờ giấy Tuyên Thành thì hơi sửng sốt một chút, lập tức không quản được cái gì là quân thần cố kỵ, đoạt lấy tờ giấy trong tay Ly Mộ mà nhìn chăm chú.
Mấy người còn lại kinh ngạc nhìn về phía Lạc Chỉ Li. Ở trong ấn tượng của bọn họ, cho tới nay Li chưa bao giờ phản ứng lớn với chuyện gì như vậy, chẳng lẽ trên giấy có gì mờ ám?
"Ha ha~" Lạc Chỉ Li đột nhiên bật cười.
"Này, Li, ngươi làm sao vậy~?" Ly Dạ lên tiếng hỏi.
"Ha ha~, hiện tại Tuyệt Hương Các chắc chắn là có cao nhân tương trợ a!" Ánh mắt Lạc Chỉ Li cũng không rời khỏi mặt giấy Tuyên Thành.
"Có ý gì?" Lạc Chỉ Duệ dò hỏi. Cao nhân?
"Không phải ta đã nói nữ tử kia đang cố tình gây sự chú ý sao? Nàng chân trước mới vừa đi, tờ giấy này liền phát ra, hiện giờ chỉ sợ mọi người đều trông ngóng lần khai trương thứ hai của Tuyệt Hương Các vào bảy ngày sau~!" Lạc Chỉ Li giơ lên bức tranh trong tay.
"Ngươi là nói..." Ly Mộ đã hiểu được ý của Lạc Chỉ Li.
"Đúng vậy. Đây là đang tuyên truyền! Ha ha~, có thể nghĩ ra biện pháp như thế, người này nhất định là một kỳ tài kinh thương, ta thật là muốn gặp mặt một lần."
"Cao nhân phía sau màn này, sợ là ngươi đã gặp qua a~." Lạc Chỉ Duệ buồn bã nói, trực giác của hắn mách bảo rằng Y Tiêu Dao chính là vị cao nhân mà Li nói.
"Gặp qua? Ai?" Lạc Chỉ Li không hiểu hỏi, trong vòng người quen biết của hắn, mặc dù có rất nhiều thương nhân, nhưng có thể nghĩ ra cách như vậy, hắn lại không phát hiện được một ai.
"Y Tiêu Dao~." Ly Mộ liếc mắt nhìn Lạc Chỉ Li một cái, thở dài vậy nói. Aizz~, Y Tiêu Dao này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
"Hắn?!"
"Đúng vậy, tựa hồ hắn là chủ nhân sau màn của Tuyệt Hương Các." Lạc Chỉ Duệ nhớ tới ngày đó, Hồng di đã gọi Y Tiêu Dao là chủ nhân.
Đôi mắt Lạc Chỉ Li sâu thẳm, "Vậy, bây giờ chúng ta vẫn đến Sơn Hào Hải Vị Các để thương lượng cách ứng phó với Lam Nguyệt quốc vào ngày mai sao?"
"Ha ha~, chuyện của Lam Nguyệt quốc thương lượng sau giờ ngọ (*) cũng không muộn, hiện tại đến Tuyệt Hương Các xem một chút trước đi~." Ly Mộ khẽ cười nói, trên mặt nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì.
(*) Giờ ngọ: Từ 11h - 13h trưa.
...
Tuyệt Hương Các, tất cả mọi người đều tụ tập tại hậu viện, không chớp mắt nhìn về phía thân ảnh màu trắng đang dẫn dắt các vị vũ cơ nhảy múa trên đài cao.
Không ai phát hiện, ở trên một gốc cây to lớn xanh um, còn có một vị công tử tuấn mỹ cũng si mê nhìn ngắm thân ảnh như tinh linh kia.
Trong đôi con ngươi xinh đẹp của Mặc Sĩ Tuyệt Ca tràn đầy nhu tình cùng si mê thương tiếc. Kỳ thật chính hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý xong, nhưng một khắc khi nghe thấy tiếng đàn cùng tiếng ca của nàng, nhìn thấy kỹ thuật nhảy múa của nàng, hắn vẫn bị rung động.
Đột nhiên, vẻ mặt Mặc Sĩ Tuyệt Ca trở nên cảnh giác, có người!
Ly Mộ, Lạc Chỉ Duệ, Lạc Chỉ Li, Ly Dạ, Hoa Tưởng Dung cùng Thượng Quan Thu Minh phi thân vào hậu viện của Tuyệt Hương Các, ẩn thân tại một góc, ánh mắt tìm về phía đài cao.
A~! Bọn họ quả nhiên vẫn đến Tuyệt Hương Các, nhưng Y Tiêu Dao đâu? Bọn họ quét mắt qua mọi người ở đây một lần, không thấy Y Tiêu Dao, cũng không thấy Mặc Sĩ Tuyệt Ca, chẳng lẽ hai người đó không có ở đây?
Đảo mắt hướng về phía đài cao, nữ tử tuyệt sắc khuynh thành kia đang dạy mười mấy vũ cơ nhảy múa.
Không thể không nói, vũ đạo này rất khác biệt, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng thấy qua, âm nhạc cũng chưa bao giờ nghe qua, nhưng dù khác biệt thế nào thì đối với người đã nhìn quen các vũ cơ hạng nhất biểu diễn như bọn họ mà nói, cũng không có rung động gì quá lớn.
Đang lúc bọn họ định rời đi thì bạch y nữ tử đột nhiên giơ tay lên, ý bảo dừng nhạc lại.
"Sai rồi, ta lại đàn một lần nữa, thỉnh các nhạc sư nghe cẩn thận." Tiếng nói trong trẻo giống như giọt nước rơi xuống hàn đàm bên trong hang động, bên trong sự thanh thúy lại mang theo một chút lãnh ý, trực tiếp đánh vào lòng người.
Trong sáu người, trừ bỏ Lạc Chỉ Li, năm người còn lại đều như bị sét đánh, nhìn chằm chằm nữ tử vừa phát ra tiếng, Lạc Chỉ Y (tam muội)?!
Từ lúc sáu người kia vừa tiến vào thì Mặc Sĩ Tuyệt Ca vẫn luôn quan sát bọn họ.
Hiện tại nhìn thấy vẻ mặt của năm người, tuấn mi nhíu lại, thanh âm của nàng đã bị nhận ra, thân phận cũng sẽ bại lộ sao? Không được! Nàng thật vất vả mới thoát khỏi thân phận kia, không thể để bọn họ phát hiện được. Hắn lắc mình rời đi gốc đại thụ, phi thân về phía bên ngoài của Tuyệt Hương Các.
Lạc Chỉ Li nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của năm người, nhìn bọn họ một cách kỳ quái, hạ giọng hỏi: "Các ngươi làm sao vậy?" Thanh âm của nữ tử kia quả thật rất dễ nghe, nhưng cũng không đến mức khiến bọn họ phản ứng mãnh liệt như vậy chứ?
"Thanh âm của nữ tử kia rất giống với tam muội của ngươi." Ly Dạ thấp giọng nói.
"Các ngươi đang hoài nghi, nàng là..." Lạc Chỉ Li nhíu mày lại, mặc dù Lạc Chỉ Y là tam muội của hắn, nhưng hai người quan hệ không sâu nên cũng không nhớ kỹ thanh âm của nàng.
"Đúng vậy." Ly Dạ nói xong, ánh mắt lại nhìn đến trên người bạch y nữ tử.
Lạc Chỉ Li cũng chăm chú nhìn vào nàng.
Bàn tay trắng nõn tung bay, nhẹ nhàng chạm vào dây đàn, bộ dáng như chỉ tùy tiện đàn một chút. Âm điệu trong trẻo triền miên rất nhanh đã xuất hiện dưới ngón đàn của nàng.
Mặc dù là cùng một khúc nhạc hoà thuận vui vẻ như của nhóm nhạc sư đàn, nhưng âm luật xuất phát từ trong tay nàng tựa hồ có sinh mệnh, đánh thẳng vào nhân tâm.
"Còn nhớ rõ một khúc mà chúng ta nghe được ở hoang viên lúc trước không?" Ly Dạ nghe trong chốc lát, hỏi Hoa Tưởng Dung bên cạnh.
"Ừ. Có chút giống, cũng có chút không giống." Một khúc trước kia tràn đầy nỗi buồn nhung nhớ, nhưng một khúc hôm nay lại là triền miên khát khao.
"Ừm, ta cũng hiểu được, mặc dù không phải cùng một khúc, nhưng nếu là cùng một người đàn, ý cảnh hẳn sẽ không kém xa như vậy." Âm nhạc có thể trực tiếp đánh vào lòng người, đồng thời phong cách âm nhạc của mỗi người cũng không giống nhau.
"Nhưng cũng có chỗ tương tự." Hoa Tưởng Dung nói tiếp. Cả hai khúc đều mang theo lãnh tình, mặc dù làn điệu rõ ràng thể hiện sự khao khát tình yêu, nhưng nàng lại đàn ra sự lạnh lùng trong đó.
Ly Dạ không nói gì, tỏ vẻ cam chịu.
"Này, các ngươi đang nói gì vậy?" Lạc Chỉ Li lại phát huy tinh thần tò mò của bản thân.
"Chúng ta từng nghe Lạc Chỉ Y đàn qua một lần, so với phong cách của nữ tử này thì có chút tương tự, cũng có chút khác biệt." Ly Dạ giải thích.
Đàn xong một khúc, bạch y nữ tử đứng dậy, nhàn nhạt hỏi chúng nhạc sư: "Lần này đã hiểu được chưa?"
"Đã hiểu."
"Ừ, được, mời các ngươi đàn lại một lần nữa cho ta nghe thử." Nói xong, nàng xoay người sang phía các vũ cơ: "Các ngươi hãy múa theo để ta xem."
Âm nhạc vang lên, vũ đạo chuyển động.
Chờ sau khi vũ đạo cùng âm nhạc đều kết thúc, bạch y nữ tử gật gật đầu: "Ừ, đại khái chính là như vậy, chỉ cần cố gắng tập luyện cho tốt, đợi đến khi quen thuộc là thành công bảy tám phần rồi."
Nữ tử vừa dứt lời, một đạo thân ảnh màu đen liền giáng xuống từ trên trời.
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook