Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 1 - Chương 8: Kỳ quái đích nữ khách nhân

Cổ Diêu gãi gãi đầu, có tật giật mình nói: "Tiểu tỷ, cô nói gì? Lúc đó cô đột nhiên bất tỉnh, ta sợ tên hắc y nhân nọ quay trở lại nên có lòng hảo tâm mang cô vào mật thất của khách sạn."

"Như thế, còn y phục trên người ta thì sao?"

Thiếu nữ lớn tiếng chất vấn đồng thời càng nắm đoản kiếm càng chặt hơn.

Xem bộ dáng của nàng chắc là không biết được hành động bỉ ổi đó, có thế thì dễ nói chuyện rồi.

Cổ Diêu cố gắng làm cho tinh thần mình trở nên bình tĩnh, cẩn thận nói:"Việc đó là do cái dây đeo nhỏ hồng sắc trên cổ cô đó. "

"Thần chúc?"

Thiếu nữ cau mày lại, từ trong lòng móc ra cái mặt dây bị vỡ còn một nửa kia, đó là bảo vật gia truyền của nàng, từ khi nàng ra đời đến nay vẫn đeo nó ở trên cổ.

Một lát sau, nàng tiếp tục nói với Cổ Diêu chuyện vừa bị gián đoạn :"Tiếp tục nói đi, đừng để cho ta phát hiện lời nói của ngươi có chút giả dối, nếu không, hừ hừ."

Cổ Diêu vội nói: "Là lúc đó thân thể của cô phát lạnh, không phải lạnh bình thường mà nó như là băng vậy, ta dùng tay sờ lên trán cô thì cả ngón tay cũng muốn đóng băng lại. Sắc mặt cũng rất khó coi, cuối cùng còn biến thành màu tro tàn, đúng lúc đó thì cái dây đeo của cô đột nhiên phát ra một trận hồng quang bao bọc cô lại, hồng quang này hình như...... "

"Hình như cái gì?"

Cổ Diêu tiếp tục nói: "Hình như đều bị cô hấp thu hết, nghe thì có chút điểm hoang đường nhưng tất cả đều là sự thật, sau đó sắc mặt của cô có chút huyết sắc lại nhưng sau đó cô lại la lên là nóng quá rồi đem tất cả chăn màn trên giường quăng đi. Luồng hồng quang đó quả thật là phi thường nóng, như là lửa vậy, y phục của cô tuy không bị cởi ra nhưng lại bị luồng hồng quang đó làm cho tan biến thành tro tàn, tất cả chuyện là như thế. "

"Như thế, ngươi đã thấy được gì rồi?"

Thiếu nữ nói đến đó thanh âm cực kỳ run rẩy, đáp án của vấn đền này, đối với này mà nói thì cực kỳ trọng yếu.

Cổ Diêu giả vờ hồ đồ:"Cái gì? Ta cái gì cũng chưa thấy hết."

Thiếu nữ lạnh lùng nói: "Ngươi xác định!?"

Cổ Diêu suy nghĩ một chút, nếu như nói là không có thấy cái gì hết thì nhất định là thiếu nữ đó sẽ không tin, nếu không thì làm sao hắn có thể thuật lại hết cả quá trình rõ ràng như thế chứ. Nhớ tới mới vừa rồi nàng nói qua, nếu như có nói dối thì sẽ đem mình xử đẹp, Cổ Diêu từ từ giải thích : "Có, có một chút mà thôi, không có rõ ràng, lúc đó trong mật thất ánh sáng rất là u ám."

Hắn vừa dừng lại liền bổ sung:"Ta liền lấy chăn đắp lên cho cô rồi sau đó xoay người đi, cái gì cũng chưa từng thấy hết."

Hắn bổ sung quả thật là dư thừa, thật sự Cổ Diêu không biết thiếu nữ càng là muốn nghe hắn phủ định trăm phần trăm, sợ rằng Cổ Diêu nói dối thì nàng thì cũng cảm thấy tốt, ít nhất cũng có thể có được chút an ủi trong lòng.

Song chính lúc này nàng lại nghe Cổ Diêu nói là “có một chút” thì nàng cảm thấy như thiên địa sụp đổ.

Thân thể thuần khiết của mình không ngờ lại hoàn toàn xích lõa để cho tên tiểu sắc lang này ngắm.

"Ta, ta giết ngươi!" Tay của thiếu nữ run rẩy, lưỡi dao sắc bén trên cổ của Cổ Diêu xuất hiện một tia máu nhàn nhạt.

Cổ Diêu hồn phi phách tán: "Tiểu tỷ, cô … cô đừng tức giận, ta lúc ấy cũng xuất phát từ lòng hảo tâm thôi."

Trong lòng hắn rất là hối hận, nếu biết trước thì đã để cô nàng nóng như lửa này lại phòng tắm là tốt rồi, lúc này không phải gây phiền toái.

Bất quá nghĩ đến thân thể tuyệt mỹ của thiếu nữ kia, Cổ Diêu trong lòng nóng lên hiểu được việc đó cũng rất là đáng giá.

Nhìn Cổ Diêu, thiếu nữ dùng sức cắn môi dưới, tựa như là muốn khóc.

Qua một hồi lâu, nàng rốt cục đem kiếm bỏ sang một bên, đặt mông ngồi sang một bên giường, khuôn mặt xinh xắn đầy nét âm trầm, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Cổ Diêu không dám lên tiếng chỉ có thể cùng nàng tĩnh tọa. Lúc này hắn mới quan sát ra, thiếu nữ đó đúng là đang mặc quần áo của mình.

Trong mật thất của Phí Thản, cũng có quần áo Cổ Diêu chuẩn bị, dành cho tình huống khẩn cấp thì dùng đến.

Hai người tuổi tác tương đồng, vóc dáng không khác nhau nhiều lắm, nên quần áo cũng rất vừa người.

Nếu nói không có lúc nào cũng cầm đoản kiếm trong tay, nàng nhìn qua giống như một nữ hài thanh tú bình thường.

Cuối cùng thiếu nữ đứng lên: "Nghe đây, ta bị nội thương nên cần phải tĩnh dưỡng mấy ngày! Mật thất trong khách sạn này không cũng tệ, tạm thời ta sẽ ở đó dưỡng thương. Còn nữa, chuyện này không thể nào nói cho kẻ nào biết. "

Cổ Diêu cau mày nói: "Kể cả lão bản của ta?"

"Đúng vậy! Có vấn đề sao?"

Giọng nói của nàng giống như là ra lệnh vậy, nhưng Cổ Diêu lại không có thể nào cự tuyệt được, hắn cũng chỉ là một hạ nhân của khách sạn mà thôi, mà đối phương lại là một cường giả có đấu khí, tùy lúc có thể kết thúc tính mạng của hắn dễ dàng như giết chết một con kiến vậy.

Nhìn thanh đoản kiếm sáng loáng kia, Cổ Diêu nào có can đảm mà nói có vấn đề chứ.

Đây chính là kẻ yếu phải cam chịu, vĩnh viễn không thể nắm trong tay vận mệnh của chính mình.

Chỉ có thể hy vọng sớm tống khứ ôn thần này đi, bất quá lúc này Cổ Diêu chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu:"Được rồi, tiểu tỷ. "

"Nghe đây, ta cũng không phải là người không nói lý. " Thiếu nữ rất nhanh khôi phục lại nguyên trạng móc ra một cái túi nhỏ, đưa ra trước mặt Cổ Diêu:"Bên trong tất cả đều là thủy tinh tệ, chỉ cần mấy ngày tới ngươi có thể nghe lời, làm cho ta vừa lòng. Vậy, tất cả đều là của ngươi. "

Thủy tinh tệ!?

Thủy tinh tệ bình thường là thứ những người thượng tầng sử dụng. Một thủy tinh tệ là mười kim tệ, cái túi nhỏ kia chứa là thủy tinh tệ, Cổ Diêu căn cứ kinh nghiệm đạo tặc thoáng cái tính qua, kết quả làm hắn không khỏi hí hững mà suýt nữa ngất đi.

Ít nhất cũng có 22-23 thủy tinh tệ, cũng có nghĩa là hơn hai trăm mai kim tệ.

Cổ Diêu khó khăn nuốt nước bọt, thế giới trước mắt tựa như đều biến thành màu vàng, đầy trời đều là thủy tinh tệ đáng yêu, phát ra ánh sáng chợt lóe chợt tắt như là các ngôi sao nhỏ.

Thiếu nữ khinh thường nói:"Không những là một tiểu sắc lang, xem ra còn là một tiểu hám tài!"

Cổ Diêu cũng không để ý đến sự trào phúng của nàng, chỉ cần có được túi thủy tinh tệ kia thì cho dù có bị gọi là tiểu Vương Bát đản cũng không quan trọng.

Thanh âm hắn có chút run rẩy: "Thật sự? Thật sự có thể cho ta sao?"

"Đương nhiên!" Thiếu nữ khinh thường nói: "Chỉ có chút thủy tinh tệ như thế,có gì mà mừng rỡ chứ?"

Từ nhỏ nàng đã được dạy rằng chỉ có đưa ra ân huệ, mới là đạo lý để người khác toàn tâm toàn ý làm việc cho mình.

Chứng kiến sắc mặt của Cổ Diêu nàng không khỏi đùa ác bổ sung thêm một câu:"Thủy tinh tệ trong nhà ta sợ rằng có thể đem ngươi chôn sống mấy trăm vạn lần!"

Nói đến đây nàng có cảm giác lỡ lời liền ngậm miệng lại.

Cổ Diêu không có cảm thấy được có cái gì kì quái trong lời nói, bởi vì đại não của hắn đã tràn ngập hưng phấn từ trước.

Quả thật không sai, thiếu nữ còn trẻ như thế mà có thể xuất ra đấu khí, người như vậy có thể không có tiền sao?

Cổ Diêu đã quên hết mọi chuyện không hài lòng lúc trước, người trước mặt này, chính là thần tài!

Như thế, Duyệt Lai khách sạn lại có thêm một nữ khách nhân kì quái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương