Vô Sỉ Đạo Tặc
-
Quyển 1 - Chương 9: Viễn phương lai khách
Sáng sớm Phí Thản đã tỉnh lại, chỉ là so với bình thường thì trễ hơn một chút, thân thể cũng không có thương thế gì.
Kỳ quái là, chuyện của hắc y nhân kia lão một chút cũng không nhớ, chuyện đồng dạng cũng xảy ra với những vị khách bị hôn mê. Giống như một giấc mộng, nhưng tịnh không phải mộng, bởi vì thiếu nữ kia vẫn chân chân thật thật ở dưới mật thất của khách sạn Duyệt Lai.
Mỗi ngày khi xong việc, Cổ Diêu liền chạy xuống mật thất bắt đầu công việc thứ hai.
Đống tiền kia không ít, nhưng cũng không phải dễ dàng mà lấy được.
Có thể là do thói quen hay sai kiến, thiếu nữ quả thật đem Cổ Diêu trở thành nô đãi, hơi một tí là mắng chửi, như là oán giận vải vóc trong trấn cũ kĩ, kiểu dáng quê mùa, đưa tới thức ăn mùi vị quá kém, mật thất quét dọn không đủ sạch sẽ.
Cổ Diêu mấy lần đã muốn mặc kệ không lo, nhưng khi nghĩ đến túi thủy tinh tệ kia bay vào tay mình, lại cận lực nhẫn nhịn lại.
Cô gái cơ hồ không ra ngoài, chỉ ngày ngày trụ lại trong mật thất, không có nàng cho phép, Cổ Diêu cũng không thể tiến vào, cứ như thế qua được gần mười ngày.
Đêm nay khách nhân cũng không nhiều, không có bận rội quá, Cổ Diêu liền hướng Phí Thản xin nghỉ một lúc, lấy thời gian đến tiệm bán đồ của trấn mua cho thiếu nữ mấy bộ quần áo rồi quay lại. Bởi vì nàng luôn rất lười giặt những quần áo chất liệu kém này, hoặc phải nói rằng nàng cho là loại quần áo chất lượng kém như thế chỉ mặt một lần rồi vứt đi cũng được.
Bất quá khi hắn quay lại khách sạn thì phát hiện trong khách sạn náo nhiệt hẳn lên.
“Hống hống!”
Còn không kịp chú ý là khách nhân như thế nào, tiếng rống đinh tai nhức óc đã làm Cổ Diêu cơ hồi muốn té xỉu ngất đi, ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi cảm thấy phát lãnh.
Trước mặt là một con “Song Đầu Đại Tông Hùng” cao chừng ba thước, cao gần tới bản hiệu của khách sạn.
Tông Hùng có thể hình to lớn, một cái đại chưởng xòe ra của nó, nếu so với đầu Cổ Diêu thì còn muốn to hơn.
Gấu thì chưởng lực đã có tiếng, một con gấu bình thường có thể tùy tiện một chưởng đánh chết trâu.
Nếu như đầu bị cự chưởng của nó bóp lấy, chỉ cần nhè nhẹ dụng lực, cái đầu khẳng định sẽ trở thành một đốn thịt đen đỏ hỗn loạn.
Bốn con mắt như hạt đậu của Tông Hùng nhìn thẳng Cổ Diêu, hai đầu to cúi thấp xuống, cần thận đánh giá khắp người hắn.
Hơi thở nóng hổi phun lên trên mặt, Song Đầu Tông Hùng tựa hồ đối với Cổ Diêu rất có hứng thú.
“Má ơi!”
Tim Cổ Diêu như muốn phá ngực là bay ra, hai chân phát run, phảng phất sợ rằng đầu mình nếu không cần thận sẽ biết thành dạng giống thịt vụn, té xuống đất.
Lúc này hai cái mặt to bè của Tông Hùng lại dãn ra, tay quơ chân đạp, bộ dạng như là rất vui vẻ.
Nó vừa đạp xuống, khách sạn cũng chấn động, bình rượu cùng chén đũa không ngừng rung lắc vang lên.
Lúc này tử trong tiệm truyền tới một tiếng cười sang sảng: “Tiểu tử không cần sợ, Nạp Lạp Địch chỉ là muốn đùa với ngươi một chút thôi!”
Người đang nói là một vị đại hán, ước chừng 32-33 tuổi, lưng hổ eo hùng, lộ ra một khuôn mặt hình vuông, nhìn qua có chút thô hào, râu ria đầy mặt. Hắn mặc một cái áo da thú ngắn lốm đốm đủ màu, lộ ra nửa bên vai cùng ngực, trên ngực cũng có không ít lông, nhìn qua rất giống một con gấu.
So với người bình thường, hắn thật sự tráng kiện hơn nhiều, bắp vai so với bắp đùi của người bình thường còn muốn to hơn, cánh tay rất dài, rủ xuống thì quá đầu gối,có thể so với viên hầu, có chút mất cân đối.
Từ trong đám người bước từng bước dài ra, kéo Cổ Diêu từ mặt đất dậy: “Tiểu tử, lá gan của ngươi cũng nhỏ quá đi!”
Cổ Diêu xanh mặt, mồ hôi lạnh đổ ra, vâng vâng dạ dạ.
“Như vậy cũng không giống hình tượng nam nhân đâu!” Đại hán nói đồng thời vỗ vỗ vai Cổ Diêu.
Tay hắn so với tay gấu lớn cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, khí lực kinh người, chỉ là tùy tiện vỗ võ thiếu chút nữa đã đem Cổ Diêu vừa mới đứng vững vỗ cho té xuống đất mà ngồi xổm.
Lúc này Cổ Diêu mới chú ý đi cùng hắn còn có ba người, trong đó một nữ tử khoảng 27-28 tuổi, da trắng, căn cứ màu da thì có thể đoán là người phương tây trong nhân loại.
Ngoài màu da ra, tên của người phía tây so với người phương đông cũng khác nhau, có thể là hai chữ, có thể đến bảy tám chữ, không giống người phương đông nhiều nhất chỉ có bốn chữ.
Khi La Áo đế quốc thống nhất đại lục, hai tộc dần dần hỗn tạp, phong tục thói quen ảnh hưởng lẫn nhau, hơn nữa còn liên hôn, càng ngày càng có nhiều người máu lai, cơ bản đã đồng hóa, trừ tên cùng màu da có chút khác nhau.
Phí Thản cũng là người da trắng phương tây, nhưng tổ bối mấy đời trước đã địa cư ở Thập Lý Trấn.
Nữ tử có một đầu tóc màu vàng ngắn tới tai. Vóc người của nàng phong mãn bốc lửa, mặc một kiện giáp ngắn màu đỏ, chỗ ngực làm rất thấp, lộ ra hai mảng xuân quang tuyệt đẹp. Phía dưới thì chỉ có một cái quần da siêu ngắn chưa đến gối khoảng hai mươi li, đùi đẹp gợi cảm lộ ra, chỉ là có một cái tất lưới màu đen bao lấy, chân mang một đôi giày màu xám.
Đây là trang phục tiêu chuẩn của nữ chiến sĩ, một mặt cũng biểu lộ sự anh tư lẫm liệt của các nàng, so với thân thể mềm mại của nữ tử bình thường,vẻ đẹp mạnh mẽ của nàng làm người khác sáng mắt lên.
Chiến sĩ là chức nghiệp thường thấy nhất trên Tạp Địch đại lục, đại khái trong các chức nghiệp thì vũ giả chiếm khoảng bảy phần, bởi vậy đi đâu cũng nhìn thấy không có gì lạ.
Nữ chiến sĩ oán giận nói: “Lôi Mông, ngươi nhiều tuổi như thế, lại còn thích đóng vai ác, ngươi cùng với sủng vật của ngươi đều thất đức!”
Lôi Mông chính là đại hán vừa rồi, hắn lơ đểnh cười hì hì nói: “Ngươi thì cần có lúc bảo trì tâm tình thư thái, như vậy mới có thể tươi trẻ dài dài mà, Y Lệ Na, ngươi phải hướng ta học tập, nếu không rất dễ già đi đó. Ngươi nhìn lại chính mình xem, 30 tuổi còn chưa đến, trên mắt đã có nếp nhăn rồi.”
Dung nhan của nữ nhân giống như vảy ngược của rồng không thể đem ra đùa, nữ chiến sĩ được gọi là Y Lệ Na kia lập tức biến sắc, vươn tay cầm thanh kiếm lưỡi rộng trên bàn sắc giọng kêu lên: “Dám giễu cợt ta, ta giết ngươi!”
Đại hán thân thể to lớn, nhưng phản ứng cực nhanh, lập tức vọt qua một bên. Kiếm lớn của Y Lệ Na đánh vào không trung, làm miếng thịt nướng trước lẫn cái dĩa trước mặt Lôi Mông đều đánh đánh nát, thịt bay tứ tung.
“Ai yêu yêu, lãng phí thực vật là không tốt!”
Lôi Mông nhìn thấy thịt nướng trong không trung, luống cuống đưa tay đón lấy. Mà cả con Song Đầu đại Hùng kia cũng linh mẫn dị thường, giống chó săn nhảy một cái lên cả mét, đem hai miếng thịt lớn nhất nuốt vào trong miệng.
Bất quá khi nó rơi xuống thì Duyệt Lai khách sạn lại thảm rồi.
“Phanh” một tiếng vang lớn, vật dụng trên bằng đều bị chấn văng lên, ít nhất mười khối đá xanh bị nó làm văng ra.
Phí Thản thấy thế, trên mặt lộ vẻ đau lòng, nhưng cũng không dám lên tiếng, bởi vì những người này không cần nghi ngờ đều là vũ giả lợi hại, hắn không dám làm gì.
Y Lệ Na không tuân theo phép tắc, thở hổn hển tiếp tục truy sát Lôi Mông, bất quá lại bị đồng bạn kế bên cản lại.
“Ta nói hai người, chẳng lẽ không thể yên lặng hòa hảo mà ăn hay sao?”
Kỳ quái là, chuyện của hắc y nhân kia lão một chút cũng không nhớ, chuyện đồng dạng cũng xảy ra với những vị khách bị hôn mê. Giống như một giấc mộng, nhưng tịnh không phải mộng, bởi vì thiếu nữ kia vẫn chân chân thật thật ở dưới mật thất của khách sạn Duyệt Lai.
Mỗi ngày khi xong việc, Cổ Diêu liền chạy xuống mật thất bắt đầu công việc thứ hai.
Đống tiền kia không ít, nhưng cũng không phải dễ dàng mà lấy được.
Có thể là do thói quen hay sai kiến, thiếu nữ quả thật đem Cổ Diêu trở thành nô đãi, hơi một tí là mắng chửi, như là oán giận vải vóc trong trấn cũ kĩ, kiểu dáng quê mùa, đưa tới thức ăn mùi vị quá kém, mật thất quét dọn không đủ sạch sẽ.
Cổ Diêu mấy lần đã muốn mặc kệ không lo, nhưng khi nghĩ đến túi thủy tinh tệ kia bay vào tay mình, lại cận lực nhẫn nhịn lại.
Cô gái cơ hồ không ra ngoài, chỉ ngày ngày trụ lại trong mật thất, không có nàng cho phép, Cổ Diêu cũng không thể tiến vào, cứ như thế qua được gần mười ngày.
Đêm nay khách nhân cũng không nhiều, không có bận rội quá, Cổ Diêu liền hướng Phí Thản xin nghỉ một lúc, lấy thời gian đến tiệm bán đồ của trấn mua cho thiếu nữ mấy bộ quần áo rồi quay lại. Bởi vì nàng luôn rất lười giặt những quần áo chất liệu kém này, hoặc phải nói rằng nàng cho là loại quần áo chất lượng kém như thế chỉ mặt một lần rồi vứt đi cũng được.
Bất quá khi hắn quay lại khách sạn thì phát hiện trong khách sạn náo nhiệt hẳn lên.
“Hống hống!”
Còn không kịp chú ý là khách nhân như thế nào, tiếng rống đinh tai nhức óc đã làm Cổ Diêu cơ hồi muốn té xỉu ngất đi, ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi cảm thấy phát lãnh.
Trước mặt là một con “Song Đầu Đại Tông Hùng” cao chừng ba thước, cao gần tới bản hiệu của khách sạn.
Tông Hùng có thể hình to lớn, một cái đại chưởng xòe ra của nó, nếu so với đầu Cổ Diêu thì còn muốn to hơn.
Gấu thì chưởng lực đã có tiếng, một con gấu bình thường có thể tùy tiện một chưởng đánh chết trâu.
Nếu như đầu bị cự chưởng của nó bóp lấy, chỉ cần nhè nhẹ dụng lực, cái đầu khẳng định sẽ trở thành một đốn thịt đen đỏ hỗn loạn.
Bốn con mắt như hạt đậu của Tông Hùng nhìn thẳng Cổ Diêu, hai đầu to cúi thấp xuống, cần thận đánh giá khắp người hắn.
Hơi thở nóng hổi phun lên trên mặt, Song Đầu Tông Hùng tựa hồ đối với Cổ Diêu rất có hứng thú.
“Má ơi!”
Tim Cổ Diêu như muốn phá ngực là bay ra, hai chân phát run, phảng phất sợ rằng đầu mình nếu không cần thận sẽ biết thành dạng giống thịt vụn, té xuống đất.
Lúc này hai cái mặt to bè của Tông Hùng lại dãn ra, tay quơ chân đạp, bộ dạng như là rất vui vẻ.
Nó vừa đạp xuống, khách sạn cũng chấn động, bình rượu cùng chén đũa không ngừng rung lắc vang lên.
Lúc này tử trong tiệm truyền tới một tiếng cười sang sảng: “Tiểu tử không cần sợ, Nạp Lạp Địch chỉ là muốn đùa với ngươi một chút thôi!”
Người đang nói là một vị đại hán, ước chừng 32-33 tuổi, lưng hổ eo hùng, lộ ra một khuôn mặt hình vuông, nhìn qua có chút thô hào, râu ria đầy mặt. Hắn mặc một cái áo da thú ngắn lốm đốm đủ màu, lộ ra nửa bên vai cùng ngực, trên ngực cũng có không ít lông, nhìn qua rất giống một con gấu.
So với người bình thường, hắn thật sự tráng kiện hơn nhiều, bắp vai so với bắp đùi của người bình thường còn muốn to hơn, cánh tay rất dài, rủ xuống thì quá đầu gối,có thể so với viên hầu, có chút mất cân đối.
Từ trong đám người bước từng bước dài ra, kéo Cổ Diêu từ mặt đất dậy: “Tiểu tử, lá gan của ngươi cũng nhỏ quá đi!”
Cổ Diêu xanh mặt, mồ hôi lạnh đổ ra, vâng vâng dạ dạ.
“Như vậy cũng không giống hình tượng nam nhân đâu!” Đại hán nói đồng thời vỗ vỗ vai Cổ Diêu.
Tay hắn so với tay gấu lớn cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, khí lực kinh người, chỉ là tùy tiện vỗ võ thiếu chút nữa đã đem Cổ Diêu vừa mới đứng vững vỗ cho té xuống đất mà ngồi xổm.
Lúc này Cổ Diêu mới chú ý đi cùng hắn còn có ba người, trong đó một nữ tử khoảng 27-28 tuổi, da trắng, căn cứ màu da thì có thể đoán là người phương tây trong nhân loại.
Ngoài màu da ra, tên của người phía tây so với người phương đông cũng khác nhau, có thể là hai chữ, có thể đến bảy tám chữ, không giống người phương đông nhiều nhất chỉ có bốn chữ.
Khi La Áo đế quốc thống nhất đại lục, hai tộc dần dần hỗn tạp, phong tục thói quen ảnh hưởng lẫn nhau, hơn nữa còn liên hôn, càng ngày càng có nhiều người máu lai, cơ bản đã đồng hóa, trừ tên cùng màu da có chút khác nhau.
Phí Thản cũng là người da trắng phương tây, nhưng tổ bối mấy đời trước đã địa cư ở Thập Lý Trấn.
Nữ tử có một đầu tóc màu vàng ngắn tới tai. Vóc người của nàng phong mãn bốc lửa, mặc một kiện giáp ngắn màu đỏ, chỗ ngực làm rất thấp, lộ ra hai mảng xuân quang tuyệt đẹp. Phía dưới thì chỉ có một cái quần da siêu ngắn chưa đến gối khoảng hai mươi li, đùi đẹp gợi cảm lộ ra, chỉ là có một cái tất lưới màu đen bao lấy, chân mang một đôi giày màu xám.
Đây là trang phục tiêu chuẩn của nữ chiến sĩ, một mặt cũng biểu lộ sự anh tư lẫm liệt của các nàng, so với thân thể mềm mại của nữ tử bình thường,vẻ đẹp mạnh mẽ của nàng làm người khác sáng mắt lên.
Chiến sĩ là chức nghiệp thường thấy nhất trên Tạp Địch đại lục, đại khái trong các chức nghiệp thì vũ giả chiếm khoảng bảy phần, bởi vậy đi đâu cũng nhìn thấy không có gì lạ.
Nữ chiến sĩ oán giận nói: “Lôi Mông, ngươi nhiều tuổi như thế, lại còn thích đóng vai ác, ngươi cùng với sủng vật của ngươi đều thất đức!”
Lôi Mông chính là đại hán vừa rồi, hắn lơ đểnh cười hì hì nói: “Ngươi thì cần có lúc bảo trì tâm tình thư thái, như vậy mới có thể tươi trẻ dài dài mà, Y Lệ Na, ngươi phải hướng ta học tập, nếu không rất dễ già đi đó. Ngươi nhìn lại chính mình xem, 30 tuổi còn chưa đến, trên mắt đã có nếp nhăn rồi.”
Dung nhan của nữ nhân giống như vảy ngược của rồng không thể đem ra đùa, nữ chiến sĩ được gọi là Y Lệ Na kia lập tức biến sắc, vươn tay cầm thanh kiếm lưỡi rộng trên bàn sắc giọng kêu lên: “Dám giễu cợt ta, ta giết ngươi!”
Đại hán thân thể to lớn, nhưng phản ứng cực nhanh, lập tức vọt qua một bên. Kiếm lớn của Y Lệ Na đánh vào không trung, làm miếng thịt nướng trước lẫn cái dĩa trước mặt Lôi Mông đều đánh đánh nát, thịt bay tứ tung.
“Ai yêu yêu, lãng phí thực vật là không tốt!”
Lôi Mông nhìn thấy thịt nướng trong không trung, luống cuống đưa tay đón lấy. Mà cả con Song Đầu đại Hùng kia cũng linh mẫn dị thường, giống chó săn nhảy một cái lên cả mét, đem hai miếng thịt lớn nhất nuốt vào trong miệng.
Bất quá khi nó rơi xuống thì Duyệt Lai khách sạn lại thảm rồi.
“Phanh” một tiếng vang lớn, vật dụng trên bằng đều bị chấn văng lên, ít nhất mười khối đá xanh bị nó làm văng ra.
Phí Thản thấy thế, trên mặt lộ vẻ đau lòng, nhưng cũng không dám lên tiếng, bởi vì những người này không cần nghi ngờ đều là vũ giả lợi hại, hắn không dám làm gì.
Y Lệ Na không tuân theo phép tắc, thở hổn hển tiếp tục truy sát Lôi Mông, bất quá lại bị đồng bạn kế bên cản lại.
“Ta nói hai người, chẳng lẽ không thể yên lặng hòa hảo mà ăn hay sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook