Vô Sỉ Đạo Tặc
-
Quyển 1 - Chương 2: Thiên sinh đạo tặc
Ặc, vẫn không thể qua mặt lão hồ ly này!
Không sai, khi giúp binh lính phủi y phục thì hắn cũng “thuận tay” lấy đi một ít đồ.
Cổ Diêu vừa thầm mắng trong lòng cũng vừa cười khan đáp: “Lão bản, lúc này ta mà không trộm, thì khi ra chiến trường, số tiền này họ cũng đâu thể dùng làm gì, coi như là tài trợ tiểu tử đáng thương ta đi mà.”
“Ngươi là tiểu thỏ tử gan lớn bằng trời, ta nói bao nhiêu lần rồi, không được trộm tiền nữa! Trong La Áo đế quốc, nếu lỡ người khác biết chuyện này, tên tiểu đạo tặc ghê tởm nhà ngươi sẽ bị thiêu sống, ngươi chết cũng không sao, nhưng lại ảnh hưởng đến sinh ý của khách sạn…”
“Sẽ không bị phát giác được đâu…” Cổ Diêu cười hì hì ngắt lời lão, “Lão bản, ngài cũng biết ta ra tay rất thận trọng, mấy bộ binh kia uống cho đến nỗi đầu óc mông lung, ngay cả dùng chân để đi còn không theo ý mình, khi tỉnh lại căn bản không thể phát giác thiếu đi vài đồng tiền đâu, bọn chúng chỉ nghĩ đã dùng uống rượu hay vui chơi ở Thiên Hương Lâu thôi. Huống chi, ngày mai bọn họ lên chiến trường, có trở về hay không cũng là một vấn đề.”
“Hừm hừm, ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút!” Phí Thản lạnh lùng nói, nhưng cũng không tiếp tục trách Cổ Diêu, mà híp mắt: “Quy tắc như cũ!”
“Biết rồi, biết rồi! 5-5 được chưa!” Cổ Diêu cắn răng nói rồi mở hai tay, trong đó có 6 mai ngân tệ.
“Ây, 6 mai ngân tệ, chia 5-5…” Cổ Diêu đem 3 ngân tệ quăng vào tay Phí Thản, cơ mặt thể hiện sự đau thương, “Ai a a, lão bản thật không công bằng, ta trăm khổ ngàn cực, mạo hiểm không ngại sinh mệnh lâm nguy mới đắc thủ, lão không đụng đến gì lại được hưởng một nữa.”
Tay của Phí Thản vẫn không thu lại, vẫn dừng giữa không trung.
Cổ Diêu bất mãn nói “Lão bản, chẳng lẽ lão còn muốn phân 6-4 mới được sao? Cái này không được à, ta mạo hiểm sinh mệnh lâm nguy mới đắc thủ đó!”
Phí Thản nghiêm mặt: “Ngươi tự biết!”
Cổ Diêu ngạc nhiên: “Biết cái gì?”
Phí Thản hừm một tiếng giơ tẩu thuốc lên: “Xem ra phải để lão bằng hữu của ta nói cho người biết rồi!”
“Đừng! Đừng!” Cổ Diêu bưng đầu, ngượng ngùng lấy từ trong lòng ra một kim tệ, vừa rồi động tác đã phải rất nhanh mới lấy được, không biết Phí Thản làm thế nào vẫn nhìn ra.
Con mắt của lão gia hỏa này độc thật!
Vừa rồi biểu diễn đúng là uổng phí rồi, uổng phí lão tử nhập vai đến thế, ài!
“Thật sự chỉ có nhiêu đây, ta không có gạt lão!” Cổ Diêu vừa nói vừa thầm mắng, lão quỷ keo kiệt đáng chết, ở sòng bạc thì khảng khái, đối với nhân công thì nhỏ nhen.
Phỉ Thản lúc này không hoài nghi nữa, đem kim tệ đặt vào trong ngực, lại từ trong quầy móc ra hai ngân tệ, cộng vào sáu ngân tệ lúc trước đưa hết cho Cổ Diêu: “Hảo gia hỏa, cả kim tệ cũng hạ thủ, tiểu tử ngươi càng ngày càng ngày càng lớn mật đó.”
Cổ Diêu cười khan: “Không sao, hai vị binh sĩ kia trong túi tổng cộng còn 18 kim tệ, 32 ngân tệ, còn có 15 đồng tệ, cho dù bọn họ gọi cả nhà đến tính nữa giờ đồng hồ cũng không nhớ ra mấy đồng này đâu.”
Chỉ trong một cái chớp mắt, hắn đã có thể tra ra rõ ràng chi tiết số tiền của binh sĩ kia, quả nhiên là bản lĩnh của đạo tặc!
Đạo tặc cũng không được tính là một chức nghiệp, ít ra không có chứng nhận của công hội, bọn họ chỉ như là một đám chuột hoang bị người ta chán ghét, nhưng để tiện xưng hô, mọi người còn cấp cho đám gia hỏa đó xưng hiệu “đạo tặc”, coi như cũng mặc nhận là một chức nghiệp.
Chuyện mà đạo tặc thích nhất, đương nhiên là “thuận tay” dắt dê, nhưng bọn họ lấy đi không chỉ có mỗi tài vật, mà còn bao gồm cả bí mật, nhỏ thì mấy chuyện riêng tư của người khác như thông gian, tham ô, lớn thì âm mưu đảo chánh, cũng tùy vào khả năng của đối tượng bọn họ muốn hạ thủ.
Cho nên đạo tặc chính là nghề làm cho người khác phi thường chán ghét, bọn họ cơ hồ cũng không có bằng hữu, bởi vì ngay cả người thân cận nhất cũng sợ bí mật của mình bị họ biết.
Đạo tặc giúp đỡ lẫn nhau cũng không thể thành bằng hữu, bọn họ thông thường chỉ là tạm thời, vì để lấy được bảo vật hay tin tức quan trọng một chút nên lợi dụng ưu điểm của nhau cùng hợp tác, sau khi việc thành thì đường ai nấy đi, bởi vậy bọn họ khi hợp tác cũng khôm dám tín nhiệm đối phương.
Đạo tặc là như thế, là nghề luôn sống một cuộc sống âm u, không thấy ánh mặt trời, luôn luôn cảnh giác người khác và cũng bị người khác cảnh giác.
Trong La Áo đế quốc, đạo tặc bị bắt đều sẽ bị thiêu sống để thị chúng.
“Hừ hừ, việc đứng đắn nghiêm chỉnh thì không làm, lại muốn làm đạo tặc!”
Phí Thản hùng hùng hổ hổ bỏ đi, để lại một mình Cổ Diêu.
Nhìn lại đôi tay của mình, Cổ Diêu cũng không biết nói gì.
Nói thật, ngay cả hắn cũng không hiểu tai sao mình lại thành một đạo tặc bị người đời chán ghét và khinh bỉ.
Có lẽ, bởi vì bị đường đời dồn ép thôi.
Thế giới này là một nơi đầy trứ kiếm và ma pháp, còn gọi là Tạp Địch đại lục.
Ba ngàn năm trước khi mà La Áo đế quốc, đế quốc cường đại nhất trong lịch sử loài người bị hủy diệt, Tạp Địch đại lục liền lâm vào trạng thái hỗn loạn không tả được.
Rất nhiều lĩnh chủ có chút tiền của cố trấn thủ ở lãnh địa của mình trước khi đế quốc bị giải thể, bọn hộ là cường hào truyền thống, có cái gốc danh môn đại tộc cùng địa vị, chiêu dụ người tài, xưng bá một phương, cường giả tự cảm thấy có thực lực khi mà chiến loạn chia phần cũng không cam lòng chịu lạc hậu, thành lập thành trì hoặc bang phái, chen vào hàng ngũ chia cắt lãnh địa trên đại lục.
Cho đến ngày nay, Tạp Địch đại lục đã bị chia thành vô số thế lực lớn nhỏ.
Mà những người dân yếu đuối, đến cùng đều nằm dưới sự quản lý của các thế lực, được bảo vệ, cũng bị thống trị.
Tỷ như Thập Lý Trấn nơi Cổ Diêu ở, là một tiểu trấn ngay giữa phạm vi hai thế lực Viêm Thành nằm lệch về phía đông và Hàn Băng gần bên.
Xích Viêm thành cùng Hàn Băng thành đều là thành thị nhỏ cấp ba, điển hình cho những hộ tự phát sau khi La Áo đế quốc giải thể, hai vị thành chủ đầu tiên là cường giả tu luyện hỏa hệ đấu khí cùng băng hệ đấu khí, khi đế quốc giải thể nhanh chóng dùng vũ lực kiến lập thế lực cho mình. Không may là hai vị thành chủ đầu tiên này khi đang khuếch trương lãnh thổ thì đồng thời cũng xung đột lẫn nhau, mà cũng tựa hồ tính chất đấu khí của bọn họ là băng hỏa bất dung, bởi vậy xung đột không thể nào dừng lại được.
Cừu hận mấy trăm năm làm cho hậu nhân của hai vị thành chủ đều kế thừa di huấn tổ tiên, tiếp tục đánh nhau, mười năm gần đây lại có khuynh hướng tăng lên, không ngừng phái binh ra biên cương, làm cho con dân trong phạm vi quản hạt ngày nào cũng lo sợ, khổ không nói nổi.
Phụ thân của Cổ Diêu khi hắn năm tuổi đã bị ép ngập ngũ, không lâu sau đó đã chết trong một chiến dịch.
Kinh hoàng khi nhận được tin truyền về, hai ngày sau mẫu thân cũng treo cổ tự vẫn, vì vậy Cổ Diêu thành cô nhi, cũng chỉ là một trong vô số cô nhi mất đi song thân vì bị liên lụy bởi cuộc chiến vô nghĩa giữa Xích Viêm lĩnh chủ cùng Hàn Băng lĩnh chủ.
May mắn là Cổ Diêu rất kiên cường, ăn quả dại cây dại, ăn cả vỏ cây lẫn đồ dư của người khác mà sinh tồn trong hoàn cảnh khó khăn.
Bởi vì đêm trước khi mẫu thân hắn treo cổ đã dặn dò hắn một câu: “Diêu nhi, vô luận chuyện gì xảy ra, nhất định phải sống sót, sống cho thật tốt!”
Cổ Diêu tịnh không biết sống như hắn còn có ý nghĩa gì nữa không, nhưng hắn chưa bao giờ nghịch lời mẫu thân nói, huống chi lại là di ngôn của mẫu thân.
Cùng lúc sinh tồn trong gian nan, Cổ Diêu cũng dần dần hiểu ra sự tàn khốc của thế giới này.
Chỉ có kẻ mạnh, mới có thể dùng đôi tay của mình để thay đổi cuộc đời trong thế giới hỗn loạn này, hưởng thụ sự đặc sắc của nó, chứ không sẽ giống như bộ dạng phụ mẫu hắn, bị vận mệnh bi thương trêu cợt.
Cái chết của phụ mẫu đã làm cho Cổ Diêu có khát vọng trở thành cường giả!
Chỉ tiếc sự đời lại không như hy vọng, Cổ Diêu cho đến chết cũng không nghĩ đến tự nhiên lại trở thành một tên đạo tặc. Mặc dù hắn không thừa nhận, nhưng những việc làm hôm nay, xác thật hoàn toàn phù hợp với đặc điểm cần thiết của cái chức nghiệp kia.
Một hôm khi hắn bảy tuổi, hắn lưu lạc trong một tiểu thôn náo nhiệt, Cổ Diêu không tìm được dù là quả dại hay vỏ cây để ăn, cũng không có chút thức ăn dư của ai, đói bụng suốt hai ngày, hắn thật sự không chịu được, lúc đó hắn lại đụng phải một vị chiến sĩ.
Nếu là bình thường, Cổ Diêu đối với người mà trong tay cầm binh khí như thế thì kính nhi viễn chi, nhưng hôm đó không biết có phải là đói quá mà lá gan to lên hay không, nhìn thấy túi tiền của chiến sĩ kia lộ ra bên ngoài hơn một nữa, trong lòng hắn không thể khống chế khát vọng.
Cuối cùng hắn không cách nào khống chế ý niệm mãnh liệt trong đầu, khi đi ngang qua người chiến sĩ thì hắn vươn tay ra đưa vào trong túi tiền của của chiến sĩ, mặc dù hắn rất hiểu rõ nếu như bị phát hiện thì sẽ có hậu quả gì.
Cả quá trình rất thuận lợi, gọn gàng sạch sẽ, mặc dù là lần đầu trộm tiền, nhưng Cổ Diêu phát giác cả quá trình này hắn lại có cảm giác quen thuộc tựa hồ như đã thực hiện qua qua trăm ngàn lần rồi.
Năm khối kim tệ, còn có nhiều ngân tệ một lần lại lọt vào trong túi mình, đó là số tiền lớn nhất mà Cổ Diêu có được từ lúc sinh ra, quan trọng hơn là rất dễ dàng, không cần phí chút công sức.
Sau khi đắc thủ Cổ Diêu kích động vô cùng, rồi lại có chút sợ hãi, nhưng sâu thẳm trong lòng lại có một loại kích thích cùng hỉ hoan không tả được, không phải chỉ vì những khối kim tệ này, phảng phất như là thiên tính.
Mấy tháng sau vụ trộm tiền nhẹ nhàng đó, Cổ Diêu lại ra tay với người thứ hai, thứ ba….
Một tiểu tài phú từ từ hình thành, cùng với mỗi lần kinh hiểm đều có vui sướng, Cổ Diêu tinh tế thưởng thức, giống như bị trúng tà, trầm mê trong khoái cảm không gì có thể so sánh được.
Kỹ xảo trộm đồ của Cổ Diêu cũng trong thực tiễn hằng ngày mà tiến bộ, không ai dạy bảo, nhưng hắn vô sư tự thông, mà đối với cá thao tác trộm của hắn, hắn có cảm giác vô cùng quen thuộc, phảng phất như là một đạo tặc trời sinh.
Nếu như nói có kiếp trước, Cổ Diêu dám xác định kiếp trước mình là một đạo tặc có hạng.
Không sai, khi giúp binh lính phủi y phục thì hắn cũng “thuận tay” lấy đi một ít đồ.
Cổ Diêu vừa thầm mắng trong lòng cũng vừa cười khan đáp: “Lão bản, lúc này ta mà không trộm, thì khi ra chiến trường, số tiền này họ cũng đâu thể dùng làm gì, coi như là tài trợ tiểu tử đáng thương ta đi mà.”
“Ngươi là tiểu thỏ tử gan lớn bằng trời, ta nói bao nhiêu lần rồi, không được trộm tiền nữa! Trong La Áo đế quốc, nếu lỡ người khác biết chuyện này, tên tiểu đạo tặc ghê tởm nhà ngươi sẽ bị thiêu sống, ngươi chết cũng không sao, nhưng lại ảnh hưởng đến sinh ý của khách sạn…”
“Sẽ không bị phát giác được đâu…” Cổ Diêu cười hì hì ngắt lời lão, “Lão bản, ngài cũng biết ta ra tay rất thận trọng, mấy bộ binh kia uống cho đến nỗi đầu óc mông lung, ngay cả dùng chân để đi còn không theo ý mình, khi tỉnh lại căn bản không thể phát giác thiếu đi vài đồng tiền đâu, bọn chúng chỉ nghĩ đã dùng uống rượu hay vui chơi ở Thiên Hương Lâu thôi. Huống chi, ngày mai bọn họ lên chiến trường, có trở về hay không cũng là một vấn đề.”
“Hừm hừm, ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút!” Phí Thản lạnh lùng nói, nhưng cũng không tiếp tục trách Cổ Diêu, mà híp mắt: “Quy tắc như cũ!”
“Biết rồi, biết rồi! 5-5 được chưa!” Cổ Diêu cắn răng nói rồi mở hai tay, trong đó có 6 mai ngân tệ.
“Ây, 6 mai ngân tệ, chia 5-5…” Cổ Diêu đem 3 ngân tệ quăng vào tay Phí Thản, cơ mặt thể hiện sự đau thương, “Ai a a, lão bản thật không công bằng, ta trăm khổ ngàn cực, mạo hiểm không ngại sinh mệnh lâm nguy mới đắc thủ, lão không đụng đến gì lại được hưởng một nữa.”
Tay của Phí Thản vẫn không thu lại, vẫn dừng giữa không trung.
Cổ Diêu bất mãn nói “Lão bản, chẳng lẽ lão còn muốn phân 6-4 mới được sao? Cái này không được à, ta mạo hiểm sinh mệnh lâm nguy mới đắc thủ đó!”
Phí Thản nghiêm mặt: “Ngươi tự biết!”
Cổ Diêu ngạc nhiên: “Biết cái gì?”
Phí Thản hừm một tiếng giơ tẩu thuốc lên: “Xem ra phải để lão bằng hữu của ta nói cho người biết rồi!”
“Đừng! Đừng!” Cổ Diêu bưng đầu, ngượng ngùng lấy từ trong lòng ra một kim tệ, vừa rồi động tác đã phải rất nhanh mới lấy được, không biết Phí Thản làm thế nào vẫn nhìn ra.
Con mắt của lão gia hỏa này độc thật!
Vừa rồi biểu diễn đúng là uổng phí rồi, uổng phí lão tử nhập vai đến thế, ài!
“Thật sự chỉ có nhiêu đây, ta không có gạt lão!” Cổ Diêu vừa nói vừa thầm mắng, lão quỷ keo kiệt đáng chết, ở sòng bạc thì khảng khái, đối với nhân công thì nhỏ nhen.
Phỉ Thản lúc này không hoài nghi nữa, đem kim tệ đặt vào trong ngực, lại từ trong quầy móc ra hai ngân tệ, cộng vào sáu ngân tệ lúc trước đưa hết cho Cổ Diêu: “Hảo gia hỏa, cả kim tệ cũng hạ thủ, tiểu tử ngươi càng ngày càng ngày càng lớn mật đó.”
Cổ Diêu cười khan: “Không sao, hai vị binh sĩ kia trong túi tổng cộng còn 18 kim tệ, 32 ngân tệ, còn có 15 đồng tệ, cho dù bọn họ gọi cả nhà đến tính nữa giờ đồng hồ cũng không nhớ ra mấy đồng này đâu.”
Chỉ trong một cái chớp mắt, hắn đã có thể tra ra rõ ràng chi tiết số tiền của binh sĩ kia, quả nhiên là bản lĩnh của đạo tặc!
Đạo tặc cũng không được tính là một chức nghiệp, ít ra không có chứng nhận của công hội, bọn họ chỉ như là một đám chuột hoang bị người ta chán ghét, nhưng để tiện xưng hô, mọi người còn cấp cho đám gia hỏa đó xưng hiệu “đạo tặc”, coi như cũng mặc nhận là một chức nghiệp.
Chuyện mà đạo tặc thích nhất, đương nhiên là “thuận tay” dắt dê, nhưng bọn họ lấy đi không chỉ có mỗi tài vật, mà còn bao gồm cả bí mật, nhỏ thì mấy chuyện riêng tư của người khác như thông gian, tham ô, lớn thì âm mưu đảo chánh, cũng tùy vào khả năng của đối tượng bọn họ muốn hạ thủ.
Cho nên đạo tặc chính là nghề làm cho người khác phi thường chán ghét, bọn họ cơ hồ cũng không có bằng hữu, bởi vì ngay cả người thân cận nhất cũng sợ bí mật của mình bị họ biết.
Đạo tặc giúp đỡ lẫn nhau cũng không thể thành bằng hữu, bọn họ thông thường chỉ là tạm thời, vì để lấy được bảo vật hay tin tức quan trọng một chút nên lợi dụng ưu điểm của nhau cùng hợp tác, sau khi việc thành thì đường ai nấy đi, bởi vậy bọn họ khi hợp tác cũng khôm dám tín nhiệm đối phương.
Đạo tặc là như thế, là nghề luôn sống một cuộc sống âm u, không thấy ánh mặt trời, luôn luôn cảnh giác người khác và cũng bị người khác cảnh giác.
Trong La Áo đế quốc, đạo tặc bị bắt đều sẽ bị thiêu sống để thị chúng.
“Hừ hừ, việc đứng đắn nghiêm chỉnh thì không làm, lại muốn làm đạo tặc!”
Phí Thản hùng hùng hổ hổ bỏ đi, để lại một mình Cổ Diêu.
Nhìn lại đôi tay của mình, Cổ Diêu cũng không biết nói gì.
Nói thật, ngay cả hắn cũng không hiểu tai sao mình lại thành một đạo tặc bị người đời chán ghét và khinh bỉ.
Có lẽ, bởi vì bị đường đời dồn ép thôi.
Thế giới này là một nơi đầy trứ kiếm và ma pháp, còn gọi là Tạp Địch đại lục.
Ba ngàn năm trước khi mà La Áo đế quốc, đế quốc cường đại nhất trong lịch sử loài người bị hủy diệt, Tạp Địch đại lục liền lâm vào trạng thái hỗn loạn không tả được.
Rất nhiều lĩnh chủ có chút tiền của cố trấn thủ ở lãnh địa của mình trước khi đế quốc bị giải thể, bọn hộ là cường hào truyền thống, có cái gốc danh môn đại tộc cùng địa vị, chiêu dụ người tài, xưng bá một phương, cường giả tự cảm thấy có thực lực khi mà chiến loạn chia phần cũng không cam lòng chịu lạc hậu, thành lập thành trì hoặc bang phái, chen vào hàng ngũ chia cắt lãnh địa trên đại lục.
Cho đến ngày nay, Tạp Địch đại lục đã bị chia thành vô số thế lực lớn nhỏ.
Mà những người dân yếu đuối, đến cùng đều nằm dưới sự quản lý của các thế lực, được bảo vệ, cũng bị thống trị.
Tỷ như Thập Lý Trấn nơi Cổ Diêu ở, là một tiểu trấn ngay giữa phạm vi hai thế lực Viêm Thành nằm lệch về phía đông và Hàn Băng gần bên.
Xích Viêm thành cùng Hàn Băng thành đều là thành thị nhỏ cấp ba, điển hình cho những hộ tự phát sau khi La Áo đế quốc giải thể, hai vị thành chủ đầu tiên là cường giả tu luyện hỏa hệ đấu khí cùng băng hệ đấu khí, khi đế quốc giải thể nhanh chóng dùng vũ lực kiến lập thế lực cho mình. Không may là hai vị thành chủ đầu tiên này khi đang khuếch trương lãnh thổ thì đồng thời cũng xung đột lẫn nhau, mà cũng tựa hồ tính chất đấu khí của bọn họ là băng hỏa bất dung, bởi vậy xung đột không thể nào dừng lại được.
Cừu hận mấy trăm năm làm cho hậu nhân của hai vị thành chủ đều kế thừa di huấn tổ tiên, tiếp tục đánh nhau, mười năm gần đây lại có khuynh hướng tăng lên, không ngừng phái binh ra biên cương, làm cho con dân trong phạm vi quản hạt ngày nào cũng lo sợ, khổ không nói nổi.
Phụ thân của Cổ Diêu khi hắn năm tuổi đã bị ép ngập ngũ, không lâu sau đó đã chết trong một chiến dịch.
Kinh hoàng khi nhận được tin truyền về, hai ngày sau mẫu thân cũng treo cổ tự vẫn, vì vậy Cổ Diêu thành cô nhi, cũng chỉ là một trong vô số cô nhi mất đi song thân vì bị liên lụy bởi cuộc chiến vô nghĩa giữa Xích Viêm lĩnh chủ cùng Hàn Băng lĩnh chủ.
May mắn là Cổ Diêu rất kiên cường, ăn quả dại cây dại, ăn cả vỏ cây lẫn đồ dư của người khác mà sinh tồn trong hoàn cảnh khó khăn.
Bởi vì đêm trước khi mẫu thân hắn treo cổ đã dặn dò hắn một câu: “Diêu nhi, vô luận chuyện gì xảy ra, nhất định phải sống sót, sống cho thật tốt!”
Cổ Diêu tịnh không biết sống như hắn còn có ý nghĩa gì nữa không, nhưng hắn chưa bao giờ nghịch lời mẫu thân nói, huống chi lại là di ngôn của mẫu thân.
Cùng lúc sinh tồn trong gian nan, Cổ Diêu cũng dần dần hiểu ra sự tàn khốc của thế giới này.
Chỉ có kẻ mạnh, mới có thể dùng đôi tay của mình để thay đổi cuộc đời trong thế giới hỗn loạn này, hưởng thụ sự đặc sắc của nó, chứ không sẽ giống như bộ dạng phụ mẫu hắn, bị vận mệnh bi thương trêu cợt.
Cái chết của phụ mẫu đã làm cho Cổ Diêu có khát vọng trở thành cường giả!
Chỉ tiếc sự đời lại không như hy vọng, Cổ Diêu cho đến chết cũng không nghĩ đến tự nhiên lại trở thành một tên đạo tặc. Mặc dù hắn không thừa nhận, nhưng những việc làm hôm nay, xác thật hoàn toàn phù hợp với đặc điểm cần thiết của cái chức nghiệp kia.
Một hôm khi hắn bảy tuổi, hắn lưu lạc trong một tiểu thôn náo nhiệt, Cổ Diêu không tìm được dù là quả dại hay vỏ cây để ăn, cũng không có chút thức ăn dư của ai, đói bụng suốt hai ngày, hắn thật sự không chịu được, lúc đó hắn lại đụng phải một vị chiến sĩ.
Nếu là bình thường, Cổ Diêu đối với người mà trong tay cầm binh khí như thế thì kính nhi viễn chi, nhưng hôm đó không biết có phải là đói quá mà lá gan to lên hay không, nhìn thấy túi tiền của chiến sĩ kia lộ ra bên ngoài hơn một nữa, trong lòng hắn không thể khống chế khát vọng.
Cuối cùng hắn không cách nào khống chế ý niệm mãnh liệt trong đầu, khi đi ngang qua người chiến sĩ thì hắn vươn tay ra đưa vào trong túi tiền của của chiến sĩ, mặc dù hắn rất hiểu rõ nếu như bị phát hiện thì sẽ có hậu quả gì.
Cả quá trình rất thuận lợi, gọn gàng sạch sẽ, mặc dù là lần đầu trộm tiền, nhưng Cổ Diêu phát giác cả quá trình này hắn lại có cảm giác quen thuộc tựa hồ như đã thực hiện qua qua trăm ngàn lần rồi.
Năm khối kim tệ, còn có nhiều ngân tệ một lần lại lọt vào trong túi mình, đó là số tiền lớn nhất mà Cổ Diêu có được từ lúc sinh ra, quan trọng hơn là rất dễ dàng, không cần phí chút công sức.
Sau khi đắc thủ Cổ Diêu kích động vô cùng, rồi lại có chút sợ hãi, nhưng sâu thẳm trong lòng lại có một loại kích thích cùng hỉ hoan không tả được, không phải chỉ vì những khối kim tệ này, phảng phất như là thiên tính.
Mấy tháng sau vụ trộm tiền nhẹ nhàng đó, Cổ Diêu lại ra tay với người thứ hai, thứ ba….
Một tiểu tài phú từ từ hình thành, cùng với mỗi lần kinh hiểm đều có vui sướng, Cổ Diêu tinh tế thưởng thức, giống như bị trúng tà, trầm mê trong khoái cảm không gì có thể so sánh được.
Kỹ xảo trộm đồ của Cổ Diêu cũng trong thực tiễn hằng ngày mà tiến bộ, không ai dạy bảo, nhưng hắn vô sư tự thông, mà đối với cá thao tác trộm của hắn, hắn có cảm giác vô cùng quen thuộc, phảng phất như là một đạo tặc trời sinh.
Nếu như nói có kiếp trước, Cổ Diêu dám xác định kiếp trước mình là một đạo tặc có hạng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook