Vô Sỉ Đạo Tặc
-
Quyển 1 - Chương 3: Hỏa côn vô danh
“Lách tách!”
“Lách tách!”
“Lách tách!”
Cành cây khô bị đốt phát ra những tiếng kêu thê lương, đem một tia sinh mạng suy tàn cuối cùng hóa thành nhiệt lượng, ngọn lửa đỏ hồng không ngừng bốc lên.
Cổ Diêu buồn bả nhìn đống lửa đang cháy đến xuất thần.
Lúc trước nguyện vọng là trở thành một vị cường giả có thể nắm vận mệnh của chính mình trong tay, nhưng hôm nay đã 15 tuổi, trừ một ít tiền dơ bẩn từ việc trộm cắp thì không có chuyện gì nổi bật.
Có vài tiểu hài tử năm sáu tuổi đã bắt đầu học tập vũ kỹ, nhưng Cổ Diêu lại không có điều kiện như thế.
Mà ngay cả làm đạo tặc, sợ là trong mắt đồng đạo cũng gần như bị xem là một tên thất bại.
Mỗi lần đứng ngoài thấy một đạo tặc đang sống sờ sờ bị đánh đến chết, Cổ Diêu lại sợ hãi, như thế này lâu dài cũng không phải kế hay, người thì cũng có lúc phải thất thủ. Mà đạo tặc nếu thất thủ đều sẽ dẫn đến một hậu quả phi thường nghiêm trọng.
Vì vậy khi được chín tuổi, Cổ Diêu lưu lãng đến Thập Lý Trần liền ở lại làm hạ nhân trong khách sạn của Phí Thản, không ngờ cũng đã bảy năm.
Cầm một cây hỏa côn trong tay, Cổ Diêu vô ý thức đẩy đẩy vào trong đống củi, làm cho ngọn lửa lại mạnh thêm một tí.
Hỏa côn trong tay Cổ Diêu rất kỳ lạ, dài hơn ba mươi mễ <@cm>, bề ngoài cùng giác đao tùy thân mà dân du mục hay dùng có chút tương tự, chỉ là so ra thì nhỏ hơn một chút.
Thực ra lúc trước nó là một kiện vũ khí, song cái danh từ “vũ khí” này cả Cổ Diêu cũng không có ý muốn nói ra, bởi vì nó quá thô, không nói đến khắc họa tinh tế, ngay cả một chút trình độ thẫm mỹ cũng không đạt được.
Vũ khí quan trọng nhất có hai điểm - điểm thứ nhất là sắc bén thì không cần phải nói, cái chuuôi “vũ khí” này cả hai mặt không hề bén nhọn, ngay cả giết gà còn khó khăn, càng không cần nói đến chiến đấu.
Đương nhiên cũng không phải vũ khí nào cũng phải sắc bén, tỷ như roi, chùy… Lúc đó thì phải xem đặc tính thứ hai - Độ cứng.
Độ cứng của một kiện vũ khí, tự nhiên là do vật liệu tạo thành.
Cái hỏa côn màu xanh đen kia, không phải vì bị lửa thiêu lâu ngày mà thành như thế, từ lúc ban đầu Cổ Diêu mua được nó thì đã có hình dạng như vậy, thông thường nếu sắt thép cực tốt tạo thành vũ khí thì sẽ có ánh kim loại rõ ràng, thậm chí còn có thể phản chiếu hình ảnh của người khác, còn thanh hỏa côn này… Cổ Diêu tìm không được lời nào để tự an ủi mình.
Nếu nói đem giao kích với vật cứng nào khác, phát ra cũng không phải là tiếng kim loại trong trẻo, mà lại tiếng khàn khàn trầm muộn, như là đánh lên trên gỗ mục, cũng giống như tiếng rên rĩ khó nghe của lão nhân trước khi chết vậy, có thể tưởng tượng tài liệu được sử dụng tốt xấu thế nào.
Thợ rèn bị què nặng nhất trên thế gian này phỏng chừng cũng khó làm ra tác phẩm thất bại đến như thế.
Đó cũng là vì Cổ Diêu trước khi đặt chân đến khách sạn của Phí Thản, lưu lãng trên đường lạc tới một tiệm vũ khí vô danh nào đó, cùng cái giá thấp nhất là năm ngân tệ để mua.
Nếu nói đổi lấy một kiện vũ khí, năm ngân tệ xác thật là cái giá phi thường thấp, thuần túy chỉ là mua bán phế thiết.<@sắt vụn>
Lúc chủ tiệm lấy từ trong phòng chứa đồ ra thì trên đó cũng đã phủ đầy mạng nhện, có thể thấy được nó bị bỏ đó đã lâu.
Khi Cổ Diêu vào trong tiệm hỏi có thể dùng một kim tệ để mua vũ khí hay không thì chủ tiệm không do dự mà từ chối.
Đang lúc Cổ Diêu thất vọng rời đi thì chủ tiệm lại nhớ đến lúc hắn còn nhỏ, ông cố nội từng đem một kiện phế thiết cho hắn chơi đùa, sau đó lớn lên biết được phế thiết kia vô dụng, hắn liền đem ném vào trong chỗ chứa vũ khí phế thải.
Chủ tiệm hảo tâm gọi Cổ Diêu lại, từ trong chỗ chứa đồ tìm gần nữa ngày mới phát hiện ra cái binh khí cổ quái không biết gọi là đao, côn, kiếm hay là bổng này, lấy năm ngân tệ giá cực thấp bán cho Cổ Diêu.
Mặc dù biết đồ vật này không có chút tác dụng thực tế nào, Cổ Diêu vẫn điên cuồng vui mừng, ít nhất nó cũng có thể mang đến một chút an ủi trong tâm lí.
Trong thế giới hỗn loạn này, mỗi người đều phải có một kiện vũ khí bên thân, đúng không nào?
Trên hỏa côn còn khắc một danh tự có ý nghĩa rất sâu xa - Khốn Long, ý là một con rồng bị nhốt, một ngày đó lại sẽ Nhất Phi Trùng Thiên, trực thượng cửu thiên, chỉ tiếc hắn biết hỏa côn này nếu được gọi là “Khốn Xà” sợ rằng còn có điểm quá khen.
Làm vũ khí, Khốn Long đúng là một thất bại, nhưng làm hỏa côn, thì lại phi thường xứng đáng.
Cái loại tài liệu kì quái này, không nhờ lại không truyền nhiệt chút nào, mặc cho lò lửa hừng hừng, phần bên ngoài của Khốn Long vẫn duy trì sự mát lạnh bình thường, thậm chí bộ phận bị đốt cháy cũng không đổi, cùng thứ được làm ra từ sắt thép thì khác nhau rõ ràng.
“Ây da!”
Trên tay truyền tới một cơn đau làm Cổ Diêu hồi phục tinh thần, chỉ thấy trên ngón trỏ đã có mấy vết máu, mà vết thương lại còn khá sâu.
Vừa rồi hắn quá xuất thần, chạm phải một bụi gai trong đống củi, bị mấy cái kim trên bề mặt đâm vào tay thành một vết thương thật dài, máu tươi phun ra rất nhiều.
“Phù phù!”
Cổ Diêu nhe răng nghiến lợi, hít vào.
Đem Khốn Long từ trong lò than rút ra, Cổ Diêu liền rời khỏi nhà bếp, tìm dược vật cầm máu, thuận tiện băng bó một chút.
Bởi vì theo thói quen, hắn cầm Khốn Long thì luôn sử dụng tay phải, cũng là tay bị thương, nên làm cho hỏa côn dính vài giọt máu tươi. Mà vài giọt máu tươi kia, tựa như rơi vào trong biển, không ngờ tiến vào trong Khốn Long một cách thần kỳ.
Một trận ánh sáng màu xanh đen tràn ra, càng lúc càng đậm, tràn ngập cả nhà bếp. Ngọn lửa mãnh liệt trong nhà bếp tự nhiên bị dập tắt, ngay cả tàn lửa trên than cũng không ngoại lệ.
Mọi chuyện phát sinh khi Cổ Diêu vừa rời đi, khi hắn quay lại thì hắc khí trong nhà bếp đã tản đi, Khốn Long đã khôi phục nguyên trạng, vẫn không khác gì lúc trước.
“Ây, xảy ra chuyện gì?”
Cổ Diêu nghi hoặc không giải thích được, khó hiểu nhìn lò lửa đã bị dập tắt, trong lòng đầy nghi vấn, củi khô không thể bị thiêu hết nhanh như vậy được.
Ặc, con mẹ nó thật là tà môn!
Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng rất hiển nhiên chỉ có thể lại đánh lửa lên. Khi đánh hỏa thạch Cổ Diêu không nhịn được than thở, nếu như mình là ma pháp sư là tốt rồi, đánh lửa cũng tiện hơn nhiều – đương nhiên ma pháp sư cao quý cũng không dùng thể làm cái việc thô lỗ đánh lửa này.
Trong lòng vừa động, Cổ Diêu ngâm xướng “Hỏa tinh linh nhiệt tình, xin nghe theo lời triệu hoán, tập trung về bên ta – hỏa cầu thuật.”
Đây là kỷ năng hỏa hệ của ma pháp sư cấp thấp nhất, Cổ Diêu khi lưu lãng đã từng thấy hai vị ma pháp sư sử dụng qua, chú ngữ rất đơn giản, thuận tiện lại ghi nhớ trong lòng.
Đương nhiên ma pháp không phải là thứ tùy tiện niệm chú ngữ là có khả năng phát ra, nói thế không khác gì nói ma pháp như món ăn trên đường lớn, cũng không có trân quý như vậy.
Người làm phép phải lấy tinh thần lực cảm ứng để triệu hoán nguyên tố trong không gian, rồi tổ hợp lại, đến trình độ nhất định thì có thể sản sinh ra ma pháp kỹ năng thật sự, quá trình vô cùng phức tạp, không phải nói mấy lời ba xạo là có thể miêu tả rõ rằng được.
Cổ Diêu tự nhiên là thất bại rồi, trên tay ngay cả khói cũng không thể phát ra, đừng nói chi là hỏa cầu.
Tự trào một trận, rồi lại dùng hỏa thạch nhóm lửa trong lò lên.
Nước trong nồi rất nhanh lại sôi lên.
Khi thân thể cực kì mệt mỏi, còn có gì so sánh được với việc thoải mái mà tắm rửa trong nước ấm nữa chứ?
Không có!
Ít ra thì có Cổ Diêu cho là như vậy.
Bị ảnh hưởng của nham thạch, Xích Việt thành cả năm luôn rất nóng, tình huống của Hàn Băng thành lại hoàn toàn trái ngược, hàn băng ngàn năm không tan dưới đất làm cho họ quanh năm lạnh lẻo, một năm ít nhất có một nữa thời gian là có tuyết rơi hoặc đóng băng.
Thập Lý Trần nằm ngay biên giới của Xích Viêm thành cùng Hàn Băng thành, khí trời biến hóa vô thường, buổi sáng mặt một cái áo mỏng là được, buổi tối vừa đến, hàn khí từ Hàn Băng Thành lưu nhập đến, cần phải trùm mấy cái mền bông mới có thể ngủ nổi.
Cứ như vậy, ban đêm có thể tắm rửa bằng nước nóng đúng là phi thường sảng khoái.
Khí nóng bốc lên, phòng tắm mờ ảo mông lung.
Nằm nghiêng bên trong thùng tắm bằng gỗ, tùy ý cho nước ấm chảy qua một cách thích thú, tẩy rửa từng tấc da thịt, rót vào từng lỗ chân lông, Cổ Diêu nhịn không được rên lên một tiếng, ngâm nga một điệu ngắn đang lưu hành ở địa phương “Thập Lí phố mỹ tửu hương vị thuần nha, Thập Lý phố cô nương hung bộ căng tròn.”
Phí Thản keo kiệt đúng là một người tính toán chi ly, bởi vậy Cổ Diêu khó mà hưởng thụ mà không bỏ tiền ra.
Nước nóng hàng đêm, giá một đồng.
Nghe ra thì một đồng không là gì,nhưng tính một tháng thì cũng tiêu không ít, phải 3 ngân tệ.
Nghĩ đến đây, Cổ Diêu hận đến nghiến răng, không nhịn được mắng lớn “Phí Thản đáng chết!”
Vừa dứt lời, cửa phòng tắm liền “phanh” một tiếng mở ra.
Cổ Diêu lại càng hoảng sợ, gian phòng tắm này chỉ dành cho người trong khách sạn dùng, nói cách khác, người sử dụng chỉ có Phí Thản cùng chính mình hai người mà thôi, lúc cửa phòng tắm bị hư, Phí Thản thậm chí còn không cần sửa, dù sao hai người cũng là người nhà, không có gì phải cố kỵ.
Tính như thế, xông vào đây ngoại trừ Phí Thản ra không thể là ai khác, nghĩ đến lão vừa rồi nghe thấy mình lên tiếng mắng chửi, nếu nóng lên lại cầm tẩu thuốc giáo huấn vài cái.
Cổ Diêu vội vàng dùng 2 tay ôm đầu trước “Xin lỗi, lão…”
Chữ “bản” chưa ra khỏi miệng, một vật băng lãnh đã đặt trên yết hầu, tiếp đó một âm thanh êm ái truyền vào trong tai, rất dễ nghe, nhưng ý tứ trong đó lại phi thường kinh khủng “Câm miệng, không thì chết!”
“Lách tách!”
“Lách tách!”
Cành cây khô bị đốt phát ra những tiếng kêu thê lương, đem một tia sinh mạng suy tàn cuối cùng hóa thành nhiệt lượng, ngọn lửa đỏ hồng không ngừng bốc lên.
Cổ Diêu buồn bả nhìn đống lửa đang cháy đến xuất thần.
Lúc trước nguyện vọng là trở thành một vị cường giả có thể nắm vận mệnh của chính mình trong tay, nhưng hôm nay đã 15 tuổi, trừ một ít tiền dơ bẩn từ việc trộm cắp thì không có chuyện gì nổi bật.
Có vài tiểu hài tử năm sáu tuổi đã bắt đầu học tập vũ kỹ, nhưng Cổ Diêu lại không có điều kiện như thế.
Mà ngay cả làm đạo tặc, sợ là trong mắt đồng đạo cũng gần như bị xem là một tên thất bại.
Mỗi lần đứng ngoài thấy một đạo tặc đang sống sờ sờ bị đánh đến chết, Cổ Diêu lại sợ hãi, như thế này lâu dài cũng không phải kế hay, người thì cũng có lúc phải thất thủ. Mà đạo tặc nếu thất thủ đều sẽ dẫn đến một hậu quả phi thường nghiêm trọng.
Vì vậy khi được chín tuổi, Cổ Diêu lưu lãng đến Thập Lý Trần liền ở lại làm hạ nhân trong khách sạn của Phí Thản, không ngờ cũng đã bảy năm.
Cầm một cây hỏa côn trong tay, Cổ Diêu vô ý thức đẩy đẩy vào trong đống củi, làm cho ngọn lửa lại mạnh thêm một tí.
Hỏa côn trong tay Cổ Diêu rất kỳ lạ, dài hơn ba mươi mễ <@cm>, bề ngoài cùng giác đao tùy thân mà dân du mục hay dùng có chút tương tự, chỉ là so ra thì nhỏ hơn một chút.
Thực ra lúc trước nó là một kiện vũ khí, song cái danh từ “vũ khí” này cả Cổ Diêu cũng không có ý muốn nói ra, bởi vì nó quá thô, không nói đến khắc họa tinh tế, ngay cả một chút trình độ thẫm mỹ cũng không đạt được.
Vũ khí quan trọng nhất có hai điểm - điểm thứ nhất là sắc bén thì không cần phải nói, cái chuuôi “vũ khí” này cả hai mặt không hề bén nhọn, ngay cả giết gà còn khó khăn, càng không cần nói đến chiến đấu.
Đương nhiên cũng không phải vũ khí nào cũng phải sắc bén, tỷ như roi, chùy… Lúc đó thì phải xem đặc tính thứ hai - Độ cứng.
Độ cứng của một kiện vũ khí, tự nhiên là do vật liệu tạo thành.
Cái hỏa côn màu xanh đen kia, không phải vì bị lửa thiêu lâu ngày mà thành như thế, từ lúc ban đầu Cổ Diêu mua được nó thì đã có hình dạng như vậy, thông thường nếu sắt thép cực tốt tạo thành vũ khí thì sẽ có ánh kim loại rõ ràng, thậm chí còn có thể phản chiếu hình ảnh của người khác, còn thanh hỏa côn này… Cổ Diêu tìm không được lời nào để tự an ủi mình.
Nếu nói đem giao kích với vật cứng nào khác, phát ra cũng không phải là tiếng kim loại trong trẻo, mà lại tiếng khàn khàn trầm muộn, như là đánh lên trên gỗ mục, cũng giống như tiếng rên rĩ khó nghe của lão nhân trước khi chết vậy, có thể tưởng tượng tài liệu được sử dụng tốt xấu thế nào.
Thợ rèn bị què nặng nhất trên thế gian này phỏng chừng cũng khó làm ra tác phẩm thất bại đến như thế.
Đó cũng là vì Cổ Diêu trước khi đặt chân đến khách sạn của Phí Thản, lưu lãng trên đường lạc tới một tiệm vũ khí vô danh nào đó, cùng cái giá thấp nhất là năm ngân tệ để mua.
Nếu nói đổi lấy một kiện vũ khí, năm ngân tệ xác thật là cái giá phi thường thấp, thuần túy chỉ là mua bán phế thiết.<@sắt vụn>
Lúc chủ tiệm lấy từ trong phòng chứa đồ ra thì trên đó cũng đã phủ đầy mạng nhện, có thể thấy được nó bị bỏ đó đã lâu.
Khi Cổ Diêu vào trong tiệm hỏi có thể dùng một kim tệ để mua vũ khí hay không thì chủ tiệm không do dự mà từ chối.
Đang lúc Cổ Diêu thất vọng rời đi thì chủ tiệm lại nhớ đến lúc hắn còn nhỏ, ông cố nội từng đem một kiện phế thiết cho hắn chơi đùa, sau đó lớn lên biết được phế thiết kia vô dụng, hắn liền đem ném vào trong chỗ chứa vũ khí phế thải.
Chủ tiệm hảo tâm gọi Cổ Diêu lại, từ trong chỗ chứa đồ tìm gần nữa ngày mới phát hiện ra cái binh khí cổ quái không biết gọi là đao, côn, kiếm hay là bổng này, lấy năm ngân tệ giá cực thấp bán cho Cổ Diêu.
Mặc dù biết đồ vật này không có chút tác dụng thực tế nào, Cổ Diêu vẫn điên cuồng vui mừng, ít nhất nó cũng có thể mang đến một chút an ủi trong tâm lí.
Trong thế giới hỗn loạn này, mỗi người đều phải có một kiện vũ khí bên thân, đúng không nào?
Trên hỏa côn còn khắc một danh tự có ý nghĩa rất sâu xa - Khốn Long, ý là một con rồng bị nhốt, một ngày đó lại sẽ Nhất Phi Trùng Thiên, trực thượng cửu thiên, chỉ tiếc hắn biết hỏa côn này nếu được gọi là “Khốn Xà” sợ rằng còn có điểm quá khen.
Làm vũ khí, Khốn Long đúng là một thất bại, nhưng làm hỏa côn, thì lại phi thường xứng đáng.
Cái loại tài liệu kì quái này, không nhờ lại không truyền nhiệt chút nào, mặc cho lò lửa hừng hừng, phần bên ngoài của Khốn Long vẫn duy trì sự mát lạnh bình thường, thậm chí bộ phận bị đốt cháy cũng không đổi, cùng thứ được làm ra từ sắt thép thì khác nhau rõ ràng.
“Ây da!”
Trên tay truyền tới một cơn đau làm Cổ Diêu hồi phục tinh thần, chỉ thấy trên ngón trỏ đã có mấy vết máu, mà vết thương lại còn khá sâu.
Vừa rồi hắn quá xuất thần, chạm phải một bụi gai trong đống củi, bị mấy cái kim trên bề mặt đâm vào tay thành một vết thương thật dài, máu tươi phun ra rất nhiều.
“Phù phù!”
Cổ Diêu nhe răng nghiến lợi, hít vào.
Đem Khốn Long từ trong lò than rút ra, Cổ Diêu liền rời khỏi nhà bếp, tìm dược vật cầm máu, thuận tiện băng bó một chút.
Bởi vì theo thói quen, hắn cầm Khốn Long thì luôn sử dụng tay phải, cũng là tay bị thương, nên làm cho hỏa côn dính vài giọt máu tươi. Mà vài giọt máu tươi kia, tựa như rơi vào trong biển, không ngờ tiến vào trong Khốn Long một cách thần kỳ.
Một trận ánh sáng màu xanh đen tràn ra, càng lúc càng đậm, tràn ngập cả nhà bếp. Ngọn lửa mãnh liệt trong nhà bếp tự nhiên bị dập tắt, ngay cả tàn lửa trên than cũng không ngoại lệ.
Mọi chuyện phát sinh khi Cổ Diêu vừa rời đi, khi hắn quay lại thì hắc khí trong nhà bếp đã tản đi, Khốn Long đã khôi phục nguyên trạng, vẫn không khác gì lúc trước.
“Ây, xảy ra chuyện gì?”
Cổ Diêu nghi hoặc không giải thích được, khó hiểu nhìn lò lửa đã bị dập tắt, trong lòng đầy nghi vấn, củi khô không thể bị thiêu hết nhanh như vậy được.
Ặc, con mẹ nó thật là tà môn!
Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng rất hiển nhiên chỉ có thể lại đánh lửa lên. Khi đánh hỏa thạch Cổ Diêu không nhịn được than thở, nếu như mình là ma pháp sư là tốt rồi, đánh lửa cũng tiện hơn nhiều – đương nhiên ma pháp sư cao quý cũng không dùng thể làm cái việc thô lỗ đánh lửa này.
Trong lòng vừa động, Cổ Diêu ngâm xướng “Hỏa tinh linh nhiệt tình, xin nghe theo lời triệu hoán, tập trung về bên ta – hỏa cầu thuật.”
Đây là kỷ năng hỏa hệ của ma pháp sư cấp thấp nhất, Cổ Diêu khi lưu lãng đã từng thấy hai vị ma pháp sư sử dụng qua, chú ngữ rất đơn giản, thuận tiện lại ghi nhớ trong lòng.
Đương nhiên ma pháp không phải là thứ tùy tiện niệm chú ngữ là có khả năng phát ra, nói thế không khác gì nói ma pháp như món ăn trên đường lớn, cũng không có trân quý như vậy.
Người làm phép phải lấy tinh thần lực cảm ứng để triệu hoán nguyên tố trong không gian, rồi tổ hợp lại, đến trình độ nhất định thì có thể sản sinh ra ma pháp kỹ năng thật sự, quá trình vô cùng phức tạp, không phải nói mấy lời ba xạo là có thể miêu tả rõ rằng được.
Cổ Diêu tự nhiên là thất bại rồi, trên tay ngay cả khói cũng không thể phát ra, đừng nói chi là hỏa cầu.
Tự trào một trận, rồi lại dùng hỏa thạch nhóm lửa trong lò lên.
Nước trong nồi rất nhanh lại sôi lên.
Khi thân thể cực kì mệt mỏi, còn có gì so sánh được với việc thoải mái mà tắm rửa trong nước ấm nữa chứ?
Không có!
Ít ra thì có Cổ Diêu cho là như vậy.
Bị ảnh hưởng của nham thạch, Xích Việt thành cả năm luôn rất nóng, tình huống của Hàn Băng thành lại hoàn toàn trái ngược, hàn băng ngàn năm không tan dưới đất làm cho họ quanh năm lạnh lẻo, một năm ít nhất có một nữa thời gian là có tuyết rơi hoặc đóng băng.
Thập Lý Trần nằm ngay biên giới của Xích Viêm thành cùng Hàn Băng thành, khí trời biến hóa vô thường, buổi sáng mặt một cái áo mỏng là được, buổi tối vừa đến, hàn khí từ Hàn Băng Thành lưu nhập đến, cần phải trùm mấy cái mền bông mới có thể ngủ nổi.
Cứ như vậy, ban đêm có thể tắm rửa bằng nước nóng đúng là phi thường sảng khoái.
Khí nóng bốc lên, phòng tắm mờ ảo mông lung.
Nằm nghiêng bên trong thùng tắm bằng gỗ, tùy ý cho nước ấm chảy qua một cách thích thú, tẩy rửa từng tấc da thịt, rót vào từng lỗ chân lông, Cổ Diêu nhịn không được rên lên một tiếng, ngâm nga một điệu ngắn đang lưu hành ở địa phương “Thập Lí phố mỹ tửu hương vị thuần nha, Thập Lý phố cô nương hung bộ căng tròn.”
Phí Thản keo kiệt đúng là một người tính toán chi ly, bởi vậy Cổ Diêu khó mà hưởng thụ mà không bỏ tiền ra.
Nước nóng hàng đêm, giá một đồng.
Nghe ra thì một đồng không là gì,nhưng tính một tháng thì cũng tiêu không ít, phải 3 ngân tệ.
Nghĩ đến đây, Cổ Diêu hận đến nghiến răng, không nhịn được mắng lớn “Phí Thản đáng chết!”
Vừa dứt lời, cửa phòng tắm liền “phanh” một tiếng mở ra.
Cổ Diêu lại càng hoảng sợ, gian phòng tắm này chỉ dành cho người trong khách sạn dùng, nói cách khác, người sử dụng chỉ có Phí Thản cùng chính mình hai người mà thôi, lúc cửa phòng tắm bị hư, Phí Thản thậm chí còn không cần sửa, dù sao hai người cũng là người nhà, không có gì phải cố kỵ.
Tính như thế, xông vào đây ngoại trừ Phí Thản ra không thể là ai khác, nghĩ đến lão vừa rồi nghe thấy mình lên tiếng mắng chửi, nếu nóng lên lại cầm tẩu thuốc giáo huấn vài cái.
Cổ Diêu vội vàng dùng 2 tay ôm đầu trước “Xin lỗi, lão…”
Chữ “bản” chưa ra khỏi miệng, một vật băng lãnh đã đặt trên yết hầu, tiếp đó một âm thanh êm ái truyền vào trong tai, rất dễ nghe, nhưng ý tứ trong đó lại phi thường kinh khủng “Câm miệng, không thì chết!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook