[Vô Hạn Lưu] Hồi Ký Của Kẻ Lưu Hành Thời Gian
-
Chương 60
Làm cái quái nào có kẻ biết Tử Duy đang ở chốn khỉ ho cò gáy này?
“ Làm cái quái nào có kẻ biết Tử Duy đang ở đây? “
Tất nhiên là vừa phàn nàn, hai đứa tôi cùng nhìn chằm chằm bìa thư không biết làm gì.
“ Mình nên đưa cho anh ấy nhỉ? “ _ Phan nói, gãi cằm.
“ Đưa cho cũng ném qua một bên thôi. “ _ tôi tiếp lời. Trong đầu là hình ảnh Tử Duy đang ngồi ôm gối khóc như một cô gái đôi mươi. Phan gật gù có vẻ đã nghe, mặt đăm đăm chiêu chiêu suy nghĩ gì đó.
“ Anh ta không thể như thế này nữa. Quá đủ rồi. “
Tên trộm vụt đứng lên làm tôi giật mình. Và trong vòng ba giây tiếp theo, nhảy ra khỏi cửa sổ. Tôi trố mắt nhìn theo trước khi lạch bạch ra cửa xem thử tên trộm đã đi đâu rồi. Đường phố dưới cửa quán trọ người người qua lại như bình thường. Vậy thì Phan hẳn đã nhảy lên trên mái nhà. Y như rằng, cái bóng thoăn thoắt từ hiên này sang hiên kia, chim đậu còn không giật mình.
Tôi nghĩ mình nên lo lắng một tí. Nhưng đây là Phan. Anh ta thích ngủ như một tên khùng trên mặt bàn thay vì thuê phòng riêng trong quán trọ. Phan vốn là như vậy rồi, cũng chẳng nên suy nghĩ thái quá. Tôi tặc lưỡi, lấy giấy ra viết tiếp những dòng này.
Khi quay về, cũng qua cửa sổ, Phan đã mua từ đâu ra ba bát phở thơm lừng.
“ y cầm lấy. “ _ tên này ném cho tôi cái bọc đựng đồ ăn.
“ Không đừng! “
Ôi trời ạ! Suýt nữa đồ hết cả ra sàn! Nếu tôi không đang ôm cái bọc, hồn vẫn chưa hoàn, thì hẳn tôi đã đánh cho tên này một cái thật đau! Chờ tí, nếu không đánh được thì đá cho bõ tức!
Phan kêu oái oái, hắn bảo tôi đỡ được đồ ăn rồi thì sao lại phải tức. Đúng là một thằng con trai. Nhưng Phan định làm gì nhỉ?
“ À thì có thực mới vực được đạo. Chúng ta phải tấn công nhiều mặt trận mới cứu được Tử Duy. “
“ Nhiều mặt? “
Phan cười như đúng rồi lúc trả lời:
“ Cô đi cửa sổ. Tôi qua cửa chính. “
“ Cả hai cửa đều khóa. “
“ Cô thử rồi à? “
“ Ừ. “
Trả lời mà nghe giống như tôi cũng là dạng trèo tường trèo cổng vậy. Tôi chỉ thử phá khóa phòng Tử Duy vì là bạn bè quan tâm tới nhau chứ không có ý xấu.
“ Ây vậy tôi sẽ tháo khóa cửa sổ cho cô trước. Sau đó thì cô cứ nhảy vào nhé. “
Tôi gật đầu đồng ý.
Tôi đang gật đầu đồng ý với cái trò này.
Dù sao đi nữa nếu không thì cũng chẳng có ý hay hơn để bắt Tử Duy ít nhất ăn uống gì đó.
Chẳng mấy mấy phút để Tử Duy tháo chốt cửa từ bên trong. Anh ta chọc thật mạnh một lỗ trên màn cửa, ngón tay uốn éo thế nào mà ngay lập tức có tiếng kịch nhè nhẹ.
“ Cứ đếm đến mười thì xông vào nhé! “
Tên này vừa nói xong liền phóng đi luôn, để lại tôi ôm mấy tô phở. Nào bắt đầu thì thầm từ một đến mười.
“ Làm cái quái nào có kẻ biết Tử Duy đang ở đây? “
Tất nhiên là vừa phàn nàn, hai đứa tôi cùng nhìn chằm chằm bìa thư không biết làm gì.
“ Mình nên đưa cho anh ấy nhỉ? “ _ Phan nói, gãi cằm.
“ Đưa cho cũng ném qua một bên thôi. “ _ tôi tiếp lời. Trong đầu là hình ảnh Tử Duy đang ngồi ôm gối khóc như một cô gái đôi mươi. Phan gật gù có vẻ đã nghe, mặt đăm đăm chiêu chiêu suy nghĩ gì đó.
“ Anh ta không thể như thế này nữa. Quá đủ rồi. “
Tên trộm vụt đứng lên làm tôi giật mình. Và trong vòng ba giây tiếp theo, nhảy ra khỏi cửa sổ. Tôi trố mắt nhìn theo trước khi lạch bạch ra cửa xem thử tên trộm đã đi đâu rồi. Đường phố dưới cửa quán trọ người người qua lại như bình thường. Vậy thì Phan hẳn đã nhảy lên trên mái nhà. Y như rằng, cái bóng thoăn thoắt từ hiên này sang hiên kia, chim đậu còn không giật mình.
Tôi nghĩ mình nên lo lắng một tí. Nhưng đây là Phan. Anh ta thích ngủ như một tên khùng trên mặt bàn thay vì thuê phòng riêng trong quán trọ. Phan vốn là như vậy rồi, cũng chẳng nên suy nghĩ thái quá. Tôi tặc lưỡi, lấy giấy ra viết tiếp những dòng này.
Khi quay về, cũng qua cửa sổ, Phan đã mua từ đâu ra ba bát phở thơm lừng.
“ y cầm lấy. “ _ tên này ném cho tôi cái bọc đựng đồ ăn.
“ Không đừng! “
Ôi trời ạ! Suýt nữa đồ hết cả ra sàn! Nếu tôi không đang ôm cái bọc, hồn vẫn chưa hoàn, thì hẳn tôi đã đánh cho tên này một cái thật đau! Chờ tí, nếu không đánh được thì đá cho bõ tức!
Phan kêu oái oái, hắn bảo tôi đỡ được đồ ăn rồi thì sao lại phải tức. Đúng là một thằng con trai. Nhưng Phan định làm gì nhỉ?
“ À thì có thực mới vực được đạo. Chúng ta phải tấn công nhiều mặt trận mới cứu được Tử Duy. “
“ Nhiều mặt? “
Phan cười như đúng rồi lúc trả lời:
“ Cô đi cửa sổ. Tôi qua cửa chính. “
“ Cả hai cửa đều khóa. “
“ Cô thử rồi à? “
“ Ừ. “
Trả lời mà nghe giống như tôi cũng là dạng trèo tường trèo cổng vậy. Tôi chỉ thử phá khóa phòng Tử Duy vì là bạn bè quan tâm tới nhau chứ không có ý xấu.
“ Ây vậy tôi sẽ tháo khóa cửa sổ cho cô trước. Sau đó thì cô cứ nhảy vào nhé. “
Tôi gật đầu đồng ý.
Tôi đang gật đầu đồng ý với cái trò này.
Dù sao đi nữa nếu không thì cũng chẳng có ý hay hơn để bắt Tử Duy ít nhất ăn uống gì đó.
Chẳng mấy mấy phút để Tử Duy tháo chốt cửa từ bên trong. Anh ta chọc thật mạnh một lỗ trên màn cửa, ngón tay uốn éo thế nào mà ngay lập tức có tiếng kịch nhè nhẹ.
“ Cứ đếm đến mười thì xông vào nhé! “
Tên này vừa nói xong liền phóng đi luôn, để lại tôi ôm mấy tô phở. Nào bắt đầu thì thầm từ một đến mười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook