Vô Diện Mê Người
-
Chương 6: Tìm tới cửa...
- Làm phiền em có thể gọi bạn học Kiều Tiểu Phí ra cho tôi gặp một chút được chứ?
- À...dạ. Bạn học Kiều Kiều ngại ngùng đáp lời rồi phóng thật nhanh vào lớp.
- A...A... Tiểu Phí...Tiểu Phí...chuyện gấp...chuyện gấp...
- Cậu lại có chuyện gì à?
- Lại...lại có...một anh đẹp trai ngời ngời tới tìm cậu kia...Woa, thật không ngờ trong vòng chưa đầy 2 tuần cậu đã được 2 đại thần tới cửa bắt chuyện rồi. Tiểu Phí chẳng lẽ hoa đào của cậu nở rồi...Thật ngưỡng mộ...
-À... lại có người tìm sao...Lần này là thần thánh phương nào thế hả. Mong là không lại có người đến chê cười bản thân mình...Hazzz...Tháng này thật là quái lạ mà...
- Thần thánh phương nào...à..hihi...tớ quên hỏi tên anh ấy mất rồi...
Thú vị đây, vị tới viếng thăm này ắt hẳn không phải đơn giản rồi, có thể làm cô nàng Tiểu Kiều Kiều gặp sắc đẹp như gặp vàng này bối rối đến quên cả tên thì ắt hẳn làm sao có thể tầm thường.
- Được rồi, cảm ơn cậu, để tớ ra xem thử
Ngoài cửa lớp, lần này quang cảnh lại được dịp vô cùng náo nhiệt rồi. Thong thả đứng trước cửa lớp là một anh chàng cao lớn với thân hình vô cùng quyến rũ, sơ mi trắng ôm trọn thân trên của anh, lộ ra những đường nét hoàn hảo trên cơ thể. Chiếc quần tây dài khoe trọn đôi chân dài của anh ta. Tiểu Phí không khỏi cảm thấy ghen tị với vóc người chỉ nhìn muốn chảy cả nước miếng của người này. Nhưng đợi đã...vóc dáng này thật sự khá quen thuộc... Cô đã gặp người này ở đâu sao. Do đi về phía ngược sáng nên cô không nhìn rõ được mặt của anh ta.
- Chào anh, anh là...
Kiều Tiểu Phí chưa kịp nói hết câu thì anh đã ngẩng đâu lên.
- À, chào em học muội Kiều Tiểu Phí. Em thật mau quên. Hôm qua chúng ta vừa mới gặp mặt. Anh cười vô cùng ngọt ngào khẽ đáp.
- Là...LÀ ANH sao...Sao anh biết em học ở đây...À quên tại sao anh muốn tìm em chứ?
- À, Tiểu Phì Nhiêu em cũng thật mau quên. Chẳng phải hôm qua anh đã nói với em anh về trường nhằm tìm sinh viên ưu tú của khoa nhờ giúp đỡ sao.
- Đúng vây... em không quên...nếu em không lầm em cũng đã nói em thật là học rất bình thường.
- À... theo em chữ bình thường của em nghĩa là một sinh viên mới vào trường chưa đầy 2 năm lại có thể thâu tóm mọi học bổng của khoa và trường, đạt vị trí đầu trong nhiều cuộc thi và là thành viên mà các Đoàn Hội ráo riết săn đón sao. Như tế thì theo anh chữ " bình thường " của em đây thật là KHÔNG BÌNH THƯỜNG chút nào đâu. Công ty anh thật ra cũng chỉ cần một người " Bình thường" như em là đủ rồi.
- Làm sao...
- Em muốn hỏi làm sao biết ư...Tùy tiện hỏi bất kì sinh viên nào trong trường đều biết..Vậy...Tiểu Phì Nhiêu em nghĩ sao về yêu cầu mà anh đề nghị?
- Xin lỗi...em cũng rất muốn giúp anh. Nhưng mà em lại quá bận với việc học. Sức khỏe em lại không tốt không thể đảm đương cả vừa học vừa làm được. Mong anh thông cảm.
- A.. việc này thì không sao, vì công việc anh yêu cầu em lại giúp ích không hề nhỏ cho sự nghiệp trong tương lai của em. Nên để hỗ trợ em tốt nhất có thể, nhằm phát triển nhân tài của Khoa, anh đã xin ý kiến của nhà trường. Khoa đã đồng ý cho em có thể hoãn việc học trong 3 tháng. Sau 3 tháng hoàn thành công việc em có thể về trường tiếp tục việc học của mình.
- Không được... Thật ra...Thật ra... là em rất thích học...đam mê học...em chính là muốn học thêm thật nhiều kiến thức để có thể tự tin hơn trong lĩnh vược em đang theo đuổi...Chính là như vậy..
À, thật xin lỗi bản thân mình, khiến một người đau khổ với việc học như cô nói ra những lời này quả không dễ dàng gì à.
- À...Anh cười dịu dàng...Anh biết em thích học...Đảm bảo với em, công việc anh giao cho em có thể giúp em không chỉ tiếp thu thêm kiến thức mà còn giúp em có được vốn kinh nghiệm thực tế đáng quý mà có lẽ 4 năm ở trường này học tập anh đảm bảo em sẽ không thể nào có được...Em có thể tin anh.
Quan sát cô dần đuối lí, anh nói tiếp.
-Như vậy, Tiểu Phì Nhiêu, hẹn gặp em ngày mai. Anh sẽ chờ em ở Thịnh Thế...Hẹn em 7 giờ 30 ở Thịnh Thế nhé.
- Cái...cái gì...ngày mai...ngày mai không phải quá gấp sao...Em cần nói với khoa..
- Em yên tâm anh đã nói hộ em tất thảy rồi, em chỉ cần chuyên tâm giúp anh là được...OK chứ Tiểu Phì Nhiều? Anh cười đầy ma mãnh
- Khoan... khoan đã
-Lại có chuyện gì?
- Em...em không phải Tiểu Phì Nhiêu...mặc dù em không được ốm nhưng...Em..Em là Kiều Tiểu Phí,mong anh nhớ rõ. Cô nghiêm túc nhắc nhở anh.
- À.. Đã rõ...Tiểu Phì Nhiêu...BYE BYE...
- Anh!!! Được rồi cô nghiêm túc nhắc nhắc mình: "Giết người sẽ đền mạng..."
- À...dạ. Bạn học Kiều Kiều ngại ngùng đáp lời rồi phóng thật nhanh vào lớp.
- A...A... Tiểu Phí...Tiểu Phí...chuyện gấp...chuyện gấp...
- Cậu lại có chuyện gì à?
- Lại...lại có...một anh đẹp trai ngời ngời tới tìm cậu kia...Woa, thật không ngờ trong vòng chưa đầy 2 tuần cậu đã được 2 đại thần tới cửa bắt chuyện rồi. Tiểu Phí chẳng lẽ hoa đào của cậu nở rồi...Thật ngưỡng mộ...
-À... lại có người tìm sao...Lần này là thần thánh phương nào thế hả. Mong là không lại có người đến chê cười bản thân mình...Hazzz...Tháng này thật là quái lạ mà...
- Thần thánh phương nào...à..hihi...tớ quên hỏi tên anh ấy mất rồi...
Thú vị đây, vị tới viếng thăm này ắt hẳn không phải đơn giản rồi, có thể làm cô nàng Tiểu Kiều Kiều gặp sắc đẹp như gặp vàng này bối rối đến quên cả tên thì ắt hẳn làm sao có thể tầm thường.
- Được rồi, cảm ơn cậu, để tớ ra xem thử
Ngoài cửa lớp, lần này quang cảnh lại được dịp vô cùng náo nhiệt rồi. Thong thả đứng trước cửa lớp là một anh chàng cao lớn với thân hình vô cùng quyến rũ, sơ mi trắng ôm trọn thân trên của anh, lộ ra những đường nét hoàn hảo trên cơ thể. Chiếc quần tây dài khoe trọn đôi chân dài của anh ta. Tiểu Phí không khỏi cảm thấy ghen tị với vóc người chỉ nhìn muốn chảy cả nước miếng của người này. Nhưng đợi đã...vóc dáng này thật sự khá quen thuộc... Cô đã gặp người này ở đâu sao. Do đi về phía ngược sáng nên cô không nhìn rõ được mặt của anh ta.
- Chào anh, anh là...
Kiều Tiểu Phí chưa kịp nói hết câu thì anh đã ngẩng đâu lên.
- À, chào em học muội Kiều Tiểu Phí. Em thật mau quên. Hôm qua chúng ta vừa mới gặp mặt. Anh cười vô cùng ngọt ngào khẽ đáp.
- Là...LÀ ANH sao...Sao anh biết em học ở đây...À quên tại sao anh muốn tìm em chứ?
- À, Tiểu Phì Nhiêu em cũng thật mau quên. Chẳng phải hôm qua anh đã nói với em anh về trường nhằm tìm sinh viên ưu tú của khoa nhờ giúp đỡ sao.
- Đúng vây... em không quên...nếu em không lầm em cũng đã nói em thật là học rất bình thường.
- À... theo em chữ bình thường của em nghĩa là một sinh viên mới vào trường chưa đầy 2 năm lại có thể thâu tóm mọi học bổng của khoa và trường, đạt vị trí đầu trong nhiều cuộc thi và là thành viên mà các Đoàn Hội ráo riết săn đón sao. Như tế thì theo anh chữ " bình thường " của em đây thật là KHÔNG BÌNH THƯỜNG chút nào đâu. Công ty anh thật ra cũng chỉ cần một người " Bình thường" như em là đủ rồi.
- Làm sao...
- Em muốn hỏi làm sao biết ư...Tùy tiện hỏi bất kì sinh viên nào trong trường đều biết..Vậy...Tiểu Phì Nhiêu em nghĩ sao về yêu cầu mà anh đề nghị?
- Xin lỗi...em cũng rất muốn giúp anh. Nhưng mà em lại quá bận với việc học. Sức khỏe em lại không tốt không thể đảm đương cả vừa học vừa làm được. Mong anh thông cảm.
- A.. việc này thì không sao, vì công việc anh yêu cầu em lại giúp ích không hề nhỏ cho sự nghiệp trong tương lai của em. Nên để hỗ trợ em tốt nhất có thể, nhằm phát triển nhân tài của Khoa, anh đã xin ý kiến của nhà trường. Khoa đã đồng ý cho em có thể hoãn việc học trong 3 tháng. Sau 3 tháng hoàn thành công việc em có thể về trường tiếp tục việc học của mình.
- Không được... Thật ra...Thật ra... là em rất thích học...đam mê học...em chính là muốn học thêm thật nhiều kiến thức để có thể tự tin hơn trong lĩnh vược em đang theo đuổi...Chính là như vậy..
À, thật xin lỗi bản thân mình, khiến một người đau khổ với việc học như cô nói ra những lời này quả không dễ dàng gì à.
- À...Anh cười dịu dàng...Anh biết em thích học...Đảm bảo với em, công việc anh giao cho em có thể giúp em không chỉ tiếp thu thêm kiến thức mà còn giúp em có được vốn kinh nghiệm thực tế đáng quý mà có lẽ 4 năm ở trường này học tập anh đảm bảo em sẽ không thể nào có được...Em có thể tin anh.
Quan sát cô dần đuối lí, anh nói tiếp.
-Như vậy, Tiểu Phì Nhiêu, hẹn gặp em ngày mai. Anh sẽ chờ em ở Thịnh Thế...Hẹn em 7 giờ 30 ở Thịnh Thế nhé.
- Cái...cái gì...ngày mai...ngày mai không phải quá gấp sao...Em cần nói với khoa..
- Em yên tâm anh đã nói hộ em tất thảy rồi, em chỉ cần chuyên tâm giúp anh là được...OK chứ Tiểu Phì Nhiều? Anh cười đầy ma mãnh
- Khoan... khoan đã
-Lại có chuyện gì?
- Em...em không phải Tiểu Phì Nhiêu...mặc dù em không được ốm nhưng...Em..Em là Kiều Tiểu Phí,mong anh nhớ rõ. Cô nghiêm túc nhắc nhở anh.
- À.. Đã rõ...Tiểu Phì Nhiêu...BYE BYE...
- Anh!!! Được rồi cô nghiêm túc nhắc nhắc mình: "Giết người sẽ đền mạng..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook