Vô Địch Chiến Thần
-
91: Con Rối Hình Người
Ong ong…
Trong đầu đột nhiên phát ra từng trận ong ong, Trần Lâm cảm giác trời đất bỗng dưng trở nên tối sầm lại.
Ngay sau đó, Trần Lâm phát hiện bản thân đang xuất hiện ở trong một tòa không gian hoàn toàn xa lạ.
Hơn nữa, cảnh vật bốn phía xung quanh còn mang theo mấy phần phong cách cổ xưa.
“Đây là?!”
Cố gắng tập trung toàn bộ tinh thần, Trần Lâm có thể cảm nhận được linh khí ở trong vùng không gian này so với bên ngoài phải nồng đậm hơn gấp cả trăm ngàn lần.
Hơn nữa, bốn bên vách tường còn xuất hiện lít nha lít nhít kinh văn, để anh cảm giác hết sức quen thuộc.
Nhưng mà, còn không đợi cho Trần Lâm kịp lấy lại tinh thần, lúc này một đoàn hư ảnh hơi có chút mờ ảo hiện ra, một bộ khuôn mặt già nua, nheo mắt nhìn về phía anh.
“Nhân loại, tại sao ngươi lại đánh thức bổn tọa?!”
Thấy được hư ảnh này vậy mà có thể trực tiếp mở miệng ra nói chuyện, trong lòng Trần Lâm hơi có một chút giật mình.
“Ngài đây là?!”
“Ừm? Ngươi vậy mà không có nhận ra bổn tọa? Bổn tọa chính là khí linh của tòa bảo tháp này.
Ngươi có thể gọi ta là Thông Thiên đạo nhân!”
Vừa nói, hư ảnh mờ ảo vừa cố ý ngẩng đầu, ưỡn ngực, hai tay còn chắp ở phía sau lưng, một bộ phong phạm cao lạnh, để cho Trần Lâm có chút lau mắt mà nhìn.
Chỉ có điều, giống như nghĩ đến điều gì, Trần Lâm bỗng dưng cười khẽ một tiếng.
Ngay sau đó, thân hình của anh chớp nhoáng lao nhanh tới, đem một quyền hướng thẳng về phía hư ảnh đánh ra.
Oành!
Hư ảnh trực tiếp bị một quyền của Trần Lâm đánh cho tiêu tán.
Nhưng mà, không tới một cái chớp mắt, hư ảnh lại một lần nữa hiện ra.
Lần này, bộ dáng của nó có chút tức giận, hướng về phía Trần Lâm quát ầm lên.
“Nhân loại, ngươi thật đáng chết.
Vậy mà dám đánh lén ta?”
Lớn giọng gầm thét một trận, toàn bộ không gian ở bốn phía xung quanh giống như đều đang rung lên từng trận kịch liệt.
Thế nhưng, Trần Lâm lại chẳng hề sợ hãi một chút nào, ánh mắt của anh mang theo mấy phần băng lãnh, nhìn chằm chằm về phía hư ảnh đang phiêu phù ở phía trước mặt.
“Đừng có ở trước mặt của ta làm trò, ngươi mau nói cho ta biết, nơi này là nơi nào? Nếu không, hôm nay dù có liều cái mạng này, ta cũng sẽ đem ngươi phá hủy!”
Nghe được lời đe dọa này của Trần Lâm, hư ảnh hơi có mấy phần run rẩy.
Nhưng ngay sau đó, nó cũng kịp phục hồi lại tinh thần, ánh mắt mang theo mấy phần giận dữ, trừng trừng nhìn về phía Trần Lâm.
“Hừ, nhân loại, ngươi chớ có mà khinh người quá đáng.
Ta mặc dù chỉ còn lưu lại một sợi tàn hồn, nhưng ta dù sao cũng là khí linh của Thông Thiên Tháp.
Nếu ngươi dám đem ta phá hủy, thì toàn bộ bảo tháp cũng xem như xong.
Đến lúc đó, bản thể của ta sẽ tự mình phá rách hư không, đem cơ thể của ngươi nổ tung.”
Nói ra những lời này, hư ảnh lần nữa chăm chú nhìn về phía Trần Lâm.
Chỉ là, vẻ mặt của anh không hề biến đổi một chút nào, vẫn đang chăm chú nhìn về phía nó, không một chút sợ hãi.
“Nhân loại, ngươi đang nhìn cái gì? Ngươi có tin hay không, ta…”
Lần này, còn không đợi cho hư ảnh nói hết, vẻ mặt của Trần Lâm mang theo mấy phần thiếu kiên nhẫn, trên tay tụ lấy chân khí, hướng về phía hư ảnh của nó đánh tới.
Oành!
Oành!
Oành!
Liên tiếp bị Trần Lâm nện cho mấy quyền, mặc dù chỉ trong chốc lát hư ảnh liền sẽ một lần nữa hiện ra.
Nhưng lúc này, bộ dáng của nó đã trở nên cực kỳ khó coi, vội vàng lớn tiếng hô lên.
“Được rồi, được rồi! Đừng đánh, đừng có đánh nữa!”
Nhìn thấy Trần Lâm lại một lần tụ lực, hư ảnh thật sự là có chút gấp.
“Nhân loại, ngươi chớ có đánh, đây là không gian bên trong bảo tháp, ta chính là khí linh của nó.
Hơn nữa, ta hiện tại vừa mới khôi phục lại một chút ký ức, nếu như ngươi cứ đánh như vậy, một lát nữa sợi ký ức này của ta nhất định sẽ bị tiêu tán.
Đến lúc đó, ta cũng không có cách nào đem thương thế của ngươi khôi phục lại như bình thường!”
Vốn dĩ đang còn muốn ra tay đánh cho hư ảnh này một quyền, nhưng vừa nghe nó nói như vậy, động tác của Trần Lâm không khỏi dừng lại một chút.
“Thật sao?”
Âm thanh của Trần Lâm mang theo mấy phần nghi hoặc, đồng thời khí thế trên người của anh lúc này cũng bắt đầu bạo tăng.
“Thật, tất nhiên là thật rồi! Ta còn cần hấp thu rất nhiều chân khí của ngươi mới có thể khôi phục lại thực lực.
Nếu như không để cho ngươi chữa thương, ta làm như thế nào mới có thể khôi phục được nhanh đây?”
Đương nhiên, những lời sau cùng chỉ là khí linh tự mình suy nghĩ ở trong đầu mà thôi, nó cũng không dám ở trước mặt Trần Lâm nói ra.
Nhìn bộ dáng của nó lúc này, Trần Lâm chỉ hơi tin tưởng một chút.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của anh bỗng dưng trở nên hung ác, lại hướng về phía hư ảnh đánh ra vài quyền.
Oành!
Oành!
“A a… nhân loại… ngươi là tên khốn kiếp… tại sao ngươi lại đánh ta… a a… đại gia… tha mạng… tha mạng… a a…”
Nhìn bộ dáng của khí linh lúc này một bộ hư ảo, uể oải.
Hơn nữa, ánh mắt của nó còn mang theo mấy phần sợ hãi nhìn về phía mình, lúc này Trần Lâm mới cảm thấy hài lòng, vội vàng xoa xoa lấy nắm tay, phía trên cũng không có lưu lại một chút vết tích nào, nhẹ nhàng nói ra.
“Như vậy có phải là dễ nói chuyện hơn hay là không?”
Trong lòng của khí linh lúc này khóc không ra nước mắt.
Mặc dù nó chỉ là hư ảnh, theo như cách thông thường, rất khó có ai có thể làm cho nó bị tổn thương.
Nhưng không biết tên nhân loại ở trước mắt này, lại làm sao lấy được bí pháp, mỗi lần đánh vào hư ảnh của nó một quyền, đều khiến bản thể của nó bị ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng.
Nếu như để cho tên nhân loại này tiếp tục đánh, sợ rằng không chỉ bản thân nó sẽ bị đánh cho tan biến, mà ngay cả bản thể của nó cũng chịu tổn thương không nhỏ.
Chính vì thế, lúc này khí linh chỉ có thể cúi đầu, hướng về phía Trần Lâm thần phục.
“Rất tốt, hiện tại thì ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi vì sao lại xuất hiện ở nơi này? Hơn nữa, tòa bảo tháp này có lai lịch như thế nào?”
Nghe Trần Lâm hỏi đến, lần này khí linh cũng không dám giấu giếm.
Ngược lại, bộ dáng của nó lúc này mang theo mấy phần khúm nụm, trên khuôn mặt còn lộ ra một chút nụ cười nịnh nọt.
“Đại gia, bản thể của ta chính là một tòa Tiên tháp, có thể phi thiên độn địa, thậm chí còn có thể tự mình thành lập một vùng không gian.
Thế nhưng, vào mấy trăm triệu năm trước, Đại Thiên Thế Giới xảy ra một trận đại hạo kiếp.
Vô số thế giới bị hủy diệt, ngay cả vũ trụ cũng bị nứt vỡ.
Cuối cùng, bản thể của ta lưu lạc bên trong vũ trụ suốt mấy chục triệu năm.
Vào hơn vạn năm trước, nó mới rơi xuống vùng thế giới này.
Sau đó, được một số nhân loại nhặt được.
Bởi vì, thế giới này linh khí quá mức yếu ớt, cũng không có cách nào để cho bản thể của ta khôi phục.
Chính vì thế, mấy vạn năm qua trải qua nhiều người nhặt nhạnh như vậy, bản thể của ta vẫn luôn ở trong tình trạng phong bế.
Hôm nay, nhờ có chân khí của ngài tẩm bổ, thế nên ta mới có thể khôi phục được một ít linh khí.”
Nhất thời, Trần Lâm hơi có chút trầm mặc.
Ai cũng không biết, trong lòng của anh đang nghĩ đến thứ gì.
Thấy thế, khí linh có chút gấp, nó vội vàng nói ra: “Đại gia, ngài mau nhìn xem, nơi này của ta có một bản kinh văn.
Đây là một bản công pháp tu luyện, rất phù hợp với điều kiện thiếu thốn của thế giới này.
Nếu như ngài có thể đem nó tu luyện hoàn tất, nhất định có thể bước vào cảnh giới thông thần, một bước thành tiên!”
Không biết là khí linh dùng phương pháp gì, chỉ thấy bàn tay của nó khẽ vẫy.
Ngay lập tức, trên tay của nó lúc này hiện ra một quyển kinh văn, ở trên xuất hiện lít nha lít nhít chữ viết.
Những chữ viết này Trần Lâm cũng không có nhận ra, nhưng không hiểu vì sao vừa mới nhìn đến, một loạt hình ảnh cùng với ký ức hiện lên ở trong đầu, để cho anh rất nhanh liền hiểu đến thông thấu.
“Ồ?!”
Kinh ngạc ồ lên một tiếng, ánh mắt của Trần Lâm lúc này cũng mang theo mấy phần nghi hoặc, nhìn về phía hư ảnh ở trước mặt.
Giống như rất sợ Trần Lâm sẽ một lần nữa ra tay đánh người, khí linh có chút sợ hãi, vội vàng vẫy tay một cái.
Lần này, trên tay của nó không phải là kinh văn, mà xuất hiện một con rối hình người, bộ dáng hơi có chút kỳ quái.
Thế nhưng, chỉ thấy khí linh hơi thao tác một chút.
Lúc này, con rối hình ngươi vậy mà phát ra từng tiếng lách cách.
Ngay sau đó, thân hình của nó đột nhiên biến lớn.
Bành!
Ban đầu chỉ cao chưa tới nửa thước, lúc này con rối hình người đã biến đến hơn một mét tám có thừa.
Hơn nữa, nhìn bề ngoài của nó vô cùng tinh xảo, cũng không khác gì so với một người bình thường.
Thấy vậy, ánh mắt của Trần Lâm hơi có một chút lấp lánh ánh sáng.
Mà lúc này, hư ảnh khí linh vô cùng đắc ý nói ra.
“Đại gia, đây chính là một con rối hình người.
Mặc dù chỉ là một món đồ chơi nhỏ, nhưng cơ năng của nó lại rất đầy đủ.
Hơn nữa, nó còn mang theo một chút linh trí.
Chỉ cần ngài hơi ra lệnh một chút, nó sẽ thực hiện theo tất cả yêu cầu của ngài!”
Vừa nói, hư ảnh khí linh vừa truyền ra một chút mệnh lệnh.
Ngay lập tức, con rối hình người liền khởi động tay chân.
Đồng thời, nó còn tự động đưa tay đặt ở trước ngực, hướng về phía Trần Lâm nói ra.
“Một một không ba, xin được phép ra mắt chủ nhân!”
Mặc dù âm thanh của nó hơi có chút cứng ngắc, nhưng nhìn thấy một màn này, Trần Lâm vẫn cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Bởi vì, con rối hình người này thật sự có chút thông minh.
Hơn nữa, dường như so với AI cũng không thua kém một chút nào?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook