Vô Địch Chiến Thần
92: Con Gái Bị Sốt


Cộc cộc!
Trong lúc Trần Lâm đang còn suy nghĩ thất thần.

Lúc này, bên ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa lộc cộc.
Nhất thời, Trần Lâm không khỏi thu hồi lại tinh thần.

Đồng thời, hai mắt của anh chậm rãi mở ra.
“Ai đó?!”
Nghe được tiếng bước chân ở bên ngoài, Trần Lâm đại khái đã đoán ra được người đến là ai.

Chỉ có điều, anh cũng không quá chắc chắn.

Dù sao, hiện tại đã hơn hai giờ sáng, không có việc gì cô ta lại chạy đến đây để tìm anh làm gì?
Hơi dừng lại một chút, âm thanh ở bên ngoài mới làm ra đáp lại.
“Là tôi, anh vẫn còn chưa có ngủ sao? Chúng ta có thể nói chuyện với nhau một chút được không?!”
Nghe được âm thanh ở bên ngoài quả thật là của Châu Ngọc Ánh, lông mày của Trần Lâm không khỏi khẽ nhíu lại một cái.

Nhưng nghĩ nghĩ một hồi, anh vẫn quyết định đứng dậy, đem cửa phòng mở ra.
Lúc này, Châu Ngọc Ánh đứng ở bên ngoài, trên người mặc lấy một bộ quần áo ngủ, chân mang dép lê, vẻ mặt hơi có một chút lo lắng.
Thấy Châu Ngọc Ánh đứng ở bên ngoài, Trần Lâm cũng nhịn không được, dùng lấy ánh mắt nghi ngờ, nhìn về phía cô.
“Cô đến tìm tôi có việc gì?!”
Nhìn bộ dáng lạnh lùng, mang theo mấy phần xa lánh của Trần Lâm.

Lồng ngực của Châu Ngọc Ánh không khỏi trở nên phập phồng, hai cánh môi của cô không ngừng mím chặt lại với nhau.
Thế nhưng, nghĩ đến tình huống của con gái, cô chỉ có thể cắn chặt răng, vội vàng nói ra.
“Con gái của tôi đột nhiên phát sốt, trong miệng của nó còn liên tục nói mớ.


Tôi cũng không biết con bé bị cái gì, nhưng tình huống của nó có chút không ổn.

Anh có thể giúp tôi gọi cho bác sĩ đến đây được không?”
Nghe được lời này của cô, Trần Lâm không khỏi giật mình.

Sau đó, anh cũng không có một chút do dự nào, liền lập tức bước nhanh ra khỏi phòng, một mạch đi thẳng về phía phòng ngủ của con gái.
Thấy thế, Châu Ngọc Ánh cũng chỉ có thể vội vàng đuổi theo ở phía sau lưng của anh.
Lúc này, nằm ở trên giường ngủ, cả ngươi cô bé Khánh Ngọc đột nhiên phát sốt, trong miệng còn phát ra âm thanh ú ớ, không ai biết rõ là cô bé đang nói đến thứ gì.
Trần Lâm vừa đẩy cửa bước đến, anh liền nhìn thấy khuôn mặt đã đỏ rần của cô bé.

Hơn nữa, trên người của con bé lúc này còn phát ra nhiệt khí, nóng hôi hổi.
Nhịn không được, bước chân của Trần Lâm không khỏi gia tốc.

Ngay sau đó, anh mới vội vàng ngồi xuống, đặt tay lên trên trán của con gái.
“Làm sao lại nóng như vậy?!”
Vừa mới đưa tay chạm đến, Trần Lâm không khỏi cảm thấy giật mình.

Nhiệt độ cơ thể của con bé lúc này phải hơn bốn mươi độ, cho dù là một người luyện võ giống như anh cũng cảm thấy được bàn tay của mình thiếu chút nữa là bị thiêu đốt.
Trong lúc nhất thời, Trần Lâm cảm thấy tình huống vô cùng không ổn.

Anh không dám chần chừ một chút nào, vội vàng đưa tay đặt lên trên mạch cổ tay của cô bé.
Ngay sau đó, một luồng chân khí từ trên hai đầu ngón tay của anh, nhanh chóng thẩm thấu vào bên trong cơ thể của con gái.
Chỉ là, luồng chân khí này vừa mới được Trần Lâm đưa vào bên trong cơ thể của cô bé.

Đột nhiên, một trận khí tức vô cùng kinh khủng, từ bên trong cơ thể của cô bé bộc phát ra bên ngoài.
Bởi vì không có một chút đề phòng nào, chân khí của Trần Lâm tức thì liền trở nên hỗn loạn.


Đồng thời, cỗ khí tức này vậy mà còn đi theo chân khí xâm nhập vào trong cơ thể của Trần Lâm, để cho Trần Lâm cảm giác toàn bộ đan điền của mình đều như muốn vỡ nứt ra.
Ầm!
Ngay đúng vào lúc này, tòa bảo tháp ở trong đan điền của anh đột nhiên phát ra một trận quang mang, lập tức đem tia khí tức khủng bố kia trấn áp lại.
Mà lúc này, sắc mặt của Trần Lâm cũng đã trở nên trắng bệch, trong miệng anh còn chảy ra một tia máu tươi.
“Anh bị làm sao?!”
Vừa mới từ bên ngoài bước nhanh vào, nhìn thấy sắc mặt của Trần Lâm đột nhiên trở nên trắng bệch.

Hơn nữa, anh còn che ngực, nôn ra một ngụm máu tươi, trong lòng của Châu Ngọc Ánh không khỏi gấp, vội vàng lớn tiếng hô lên một trận.
Lúc này, Trần Lâm mới đưa tay lên lau đi vết máu ở trên khóe môi của mình.

Anh lần nữa nhìn về phía con gái, vẫn còn đang nằm mê mang ở trên giường ngủ, thần sắc của anh hơi thoáng thay đổi một chút.
Nhưng ngay sau đó, anh liền khôi phục lại bình tĩnh, nhìn về phía Châu Ngọc Ánh, lắc đầu.
“Tôi không có việc gì, vừa rồi chỉ là tái phát một chút bệnh cũ mà thôi!”
Nói xong lời này, Trần Lâm cũng không thèm để ý đến ánh mắt nghi ngờ của Châu Ngọc Ánh.

Anh tự mình đi tới, lần nữa kiểm tra tình huống bên trong cơ thể của con gái.
Lần này, luồng khí tức nguy hiểm kia đã hoàn toàn biến mất không thấy.

Hơn nữa, nhiệt độ cơ thể của con gái anh đã dần dần khôi phục trở lại bình thường.

Mặc dù, trạng thái cơ thể của cô bé cũng không thật sự quá tốt.

Nhưng lúc này, Trần Lâm không khỏi âm thầm thở ra một hơi.
“Thế nào rồi?!”
Nhìn thấy Trần Lâm không thèm để ý đến mình, chỉ một mực chăm chú nhìn về phía con gái.


Lúc này, mặc dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng Châu Ngọc Ánh cũng cảm thấy vô cùng sốt ruột, vội vàng lên tiếng hỏi thăm.
Đến lúc này, Trần Lâm mới đưa tay thu hồi lại.

Sau đó, anh đưa mắt nhìn về phía Châu Ngọc Ánh, chậm rãi lắc đầu nói ra.
“Tạm thời con bé đã không có việc gì.

Để tôi đi pha chút thuốc hạ sốt, tối nay tôi sẽ ngủ lại ở đây để canh chừng cho con bé.

Nếu như cô không cảm thấy phiền, có thể ngủ lại ở đây, hoặc là đi qua phòng ngủ ở bên cạnh.

Tôi sẽ dọn thêm cho cô giường ngủ.”
Nói xong lời này, Trần Lâm cũng không có để ý đến ánh mắt như có như không của Châu Ngọc Ánh nhìn về phía mình.

Lúc này, anh đã bước nhanh ra ngoài, đi xuống dưới lầu.
Nhìn thấy bóng lưng của Trần Lâm rời đi, lúc này Châu Ngọc Ánh mới một lần nữa đi về phía giường ngủ của con gái.

Hơi đưa tay đặt lên trên trán của con bé, cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể của con gái đã khôi phục trở lại trạng thái bình thường.

Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của Châu Ngọc Ánh không khỏi lộ ra mấy phần nghi hoặc.
Vừa rồi, cô rõ ràng có thể cảm nhận được, nhiệt độ cơ thể của con gái cô thật sự rất nóng.

Hơn nữa, tình huống của con bé lúc đó thật sự rất nguy hiểm.

Thế nhưng, làm như thế nào Trần Lâm vừa mới đi vào không có bao lâu, con bé lại trở về trạng thái bình thương rồi?
Mặc dù trong lòng cảm thấy rất khó hiểu, nhưng lúc này Châu Ngọc Ánh cũng âm thầm thở dài một hơi.

Cũng không biết chờ đợi bao lâu, lúc này Trần Lâm đã một lần nữa trở lại phòng ngủ.

Hơn nữa, lúc này trên tay của anh còn cầm lấy một ly nước thuốc.
“Đây là thuốc hạ sốt, là loại dành cho con nít uống.


Nếu cô cảm thấy mệt mỏi, có thể tự mình đi nghỉ ngơi trước.

Tôi muốn cho con bé uống thuốc!”
Nói xong lời này, Trần Lâm đã tự mình đi tới, đem đầu của con bé nâng lên, sau đó cẩn thận từng li từng tí, đem nước thuốc ở trong ly chậm rãi rót vào trong miệng của cô bé.
Động tác của Trần Lâm cực kỳ cẩn thận, cũng không hề để cho cô bé thức giấc.
Đứng ở một bên, vẻ mặt của Châu Ngọc Ánh hơi thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.

Không biết vì sao, cứ mỗi lần nhìn lấy hai người bọn họ ở bên cạnh nhau, trong lòng cô lại có một loại cảm giác rất kỳ lạ.

Giống như là, Trần Lâm mới chính là cha ruột của con gái cô?
Chỉ có điều, cái suy nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu, liền bị Châu Ngọc Ánh dập tắt.

Dù sao, chuyện năm đó cô cũng không có cách nào xác định, rốt cuộc gã đàn ông đó là ai.

Hơn nữa, cô càng không muốn vì chuyện này, làm ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của mình và con gái.
Thế nên, từ sau khi phát hiện bản thân mình mang thai con gái, cô đã tự đưa ra quyết định.

Cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, thì đứa con này cô cũng nhất định sẽ nuôi dưỡng.

Đồng thời, cô không muốn gặp lại gã đàn ông kia, cho dù người đó có là cha của con gái cô.
Tất nhiên, lúc này Trần Lâm cũng không biết được suy nghĩ ở trong đầu của Châu Ngọc Ánh.

Sau khi cho con gái uống thuốc xong, anh mới một lần nữa cẩn thẩn đem con bé đặt xuống, còn kéo chăn lên đắp ở trên người của con bé.
Làm xong xuôi đây hết thảy, lúc này anh mới đưa mắt nhìn về phía Châu Ngọc Ánh, người lúc này vẫn còn đang đứng ở phía sau lưng của anh.
“Cô còn chưa đi ngủ à?!”
“A!”
Nghe được âm thanh của Trần Lâm đột nhiên vang lên, Châu Ngọc Ánh không khỏi giật mình.
Nhưng ngay sau đó, cô cũng kịp phản ứng lại, trên khuôn mặt bắt đầu hiện lên mấy vệt ửng đỏ.
“Tôi… tôi đi tắt điện!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương