Võ Đang Kỳ Hiệp
-
Chapter 85
Chap 85
“Này! Ta bảo ngươi làm đi mà?”
“Không được.”
Tên này đúng là cố chấp vô ích.
“Tại sao!”
“Ta hiểu lời của ân công. Tuy ta đã tu luyện thứ võ công tàn ác này nhưng lòng ta vẫn hướng về chính phái. Ta không thể hấp thụ khí huyết của những kẻ vô tội này vì bản thân ta được.”
“Không! Ta bảo ngươi dùng Thải Khí Pháp không có nghĩa là bảo ngươi giết người. Mặc dù tùy thuộc vào lượng khí huyết bị hút ra thì thời gian hồi phục sẽ khác nhau, tuy nhiên nhất định chúng sẽ hồi phục mà?”
“Kể cả vậy thì vẫn không được. Ân công.”
“Tên……!”
Cái tên cứng đầu cứng cổ không biết linh hoạt này!
Nếu như ta không quyết tâm giúp hắn thì ta đã ngay lập tức xé mồm hắn ra rồi.
Rõ ràng đêm qua ánh mắt của hắn còn như con dã thú điên cuồng giết chóc, giờ cạn kiệt năng lượng thế này rồi mà còn cố chấp, đúng là trên đời này làm gì có ai cuồng đạo như hắn chứ.
Chân Võ thở dài như muốn lún cả mặt đất.
Sau khi nghỉ ngơi qua một đêm thì Bạch Tiêu đã trở về với dáng vẻ gầy gò.
Mặc dù hắn đã học khẩu quyết và tích lũy được một chút nội lực, tuy nhiên chỉ một vài giọt mưa rơi xuống mặt đất khô cằn thì cũng không thể giải quyết toàn bộ cơn khô hạn được.
Hắn vẫn gầy tong teo và đáng thương như thường lệ.
Hắn vừa nâng đôi đũa lên vừa run.
“Rốt cuộc là làm thế nào mà hắn có thể lóc xương và xẻ thịt với cơ thể đó vậy?”
“Chuyện đó hoàn toàn khác với chuyện này. Ân công.”
Khác chỗ nào hả?
“Công pháp của bổn gia chính là đao pháp, chỉ với một hơi thở cũng có thể tung ra hàng chục đao kích.”
Bạch Tiêu nói với vẻ mặt tự hào.
Phải. Ngươi thì giỏi rồi…..
Ta cũng phải nhanh chóng bỏ rơi tên khốn này mới được.
Tuy nhiên ta chưa từng bỏ cuộc trước những gì ta đã quyết tâm. Bởi vì ta đã quyết định giúp hắn vậy nên ta sẽ giúp tới cùng.
Ta cũng quan tâm hắn thêm một chút và chỉ dẫn hắn tới Bạch Gia Trang thôi.
Để đạt được Lưỡng Nghi Tâm Công thì ta phải đến phái Thanh Thành, thế nhưng làm gì có chuyện thứ đã giấu kín cả trăm năm bỗng chốc lại biến mất được.
Cái này giống như là chỉ giúp hắn quay lại mà thôi.
Sau đó thì dù hắn muốn tự vẫn, hay là bị dao đâm chết thì ta cũng chẳng quan tâm.
“Chết tiệt, ta chỉ có thể đi thuyền được tới chợ, không biết chừng sau đó ta phải tìm xe ngựa nữa. Chỉ vì tên khốn này mà những đồng tiền quý giá của ta cứ thế mà bay dần.”
Chân Võ chửi thầm Thiên Vũ Minh trong lòng rồi thở dài.
Loạng xoạng.
Chân Võ thở dài một hơi, sau đó hắn nghe tiếng sượt qua của bức rèm ở khách điếm vang lên leng keng.
Một lão già và một gã to lớn đội trúc lạp.
Chân Võ – một người không bao giờ quên giám sát những thứ xung quanh liếc nhìn qua chúng.
“Những tên này đều rất khá. Nhìn thâm tàng đấy. Đặc biệt là lão già kia, khả năng ẩn giấu khí tức của hắn rất giỏi.”
Thế nhưng khi nhìn thấy những kẻ đó, mắt của Bạch Tiêu mở ra trừng trừng. Thậm chí hắn còn đứng dậy ngay tức khắc dù cho hắn chẳng còn tí sức lực nào.
“Ơ? Tại sao?”
“Đường chủ……?”
Chân Võ quay đầu lại trước lời của Bạch Tiêu.
Nếu Bạch Tiêu đã gọi hắn là Đường chủ thì lão già đó chắc chắn là Đường chủ Tam Sát Đường. Và cái gã to lớn đội trúc lạp kia chắc là một trong những sát thủ.
Những kẻ như vậy tìm đến đây làm gì?
Chân Võ nhanh chóng nhìn quét qua một lượt khách ở bên trong khách điếm và mở rộng phạm vi khí cảm của mình. Mặc dù chúng đã che giấu khí tức của bản thân khá tốt tuy nhiên không lý nào Chân Võ lại không cảm nhận được.
“Ha! Nhìn kìa?”
Trong lúc hắn đang dây dưa với Bạch Tiêu thì khách hàng cứ lần lượt đi ra đi vào liên tục
Lão già đang ngồi ăn uống ở phía sau, lầu hai thì chật kín nam nữ, cứ như thể bên trong khách điếm này đã lắp đầy toàn bộ sát thủ.
Chúng giấu mình bằng rất nhiều cách. Đây không phải là đang tìm sát thủ đang ẩn mình, mà là ta có nên thể hiện ra rằng ta đã phát hiện ra chúng rồi hay không.
Với quy mô như thế nào thì không khác gì là huy động tất cả những sát thủ khét tiếng đang hoạt động ở Động Đình hồ cả. Và tất nhiên mục tiêu của hắn là Chân Võ và Bạch Tiêu.
“Hơ bọn điên. Chúng ngang nhiên tìm đến Bạch Tiêu như thế này sao? Lũ chó sát thủ này?”
Chân Võ bày ra vẻ mặt cạn lời và nhìn chằm chằm vào chúng, thế nhưng lão già và tên to lớn đội trúc lạp lại đi lại tới gần hắn
“Chúng ta ngồi đây có được không?”
Mặc dù biết Chân Võ nhỏ tuổi hơn mình nhưng lão vẫn giữ phép lịch sự. Có nghĩa là hắn không định đánh nhau mà đang muốn thương thảo.
Chúng sẽ nói ta giao Bạch Tiêu ra.
Gan của chúng cũng lớn thật.
Hẳn chúng cũng đã biết chuyện đêm qua một tên sát thủ đã phải chặt cánh tay của mình vì hắn cảm nhận được cảnh giới của Chân Võ. Thế mà hôm nay chúng vẫn gọi một lượng lớn sát thủ tới và lấp đầy khách điếm. Nếu như không phải là thương thảo thì chỉ có thể là muốn giết bọn họ.
Mấy tên điên rồ này. Chúng là cái thá gì mà dám nhắm đến một cao thủ kiếm cang cơ chứ? Thậm chí chúng còn chưa đấu với ta một cách đàng hoàng bao giờ?
Cao thủ kiếm cang trước khi chiến sự nổ ra thì trên toàn Võ Lâm chỉ có không quá hai mươi người. Và tất cả những người họ đều sở hữu sức mạnh tương đương với cả một môn phái khổng lồ.
Những tên này cũng không phải là một nhóm sát thủ lớn như là Sát Mạc, chỉ là những kẻ hành nghề sát thủ ở Động Đình hồ, quyết tâm lưỡng bại câu thương (兩敗俱傷) mà hành động, thế mà chúng dám nhắm đến cao thủ kiếm cang ư? Ta đã quá rõ chúng là bọn sát thủ như thế nào rồi?
Càng nghĩ lại càng thấy sửng sốt. Nếu như chúng đã có ý định nhắm đến ta thì ta không thể cho chúng thêm thời gian được nữa. Khoảnh khắc hắn mở rộng phạm vi khí cảm, hắn đã xác định được vị trí của chúng.
“Các vị đã tìm đến đây thế này rồi mắc mớ gì còn hỏi như thế nữa? Ngồi đi.”
“Cảm ơn.”
Lão già ngồi xuống ghế, gã to lớn đứng ngay bên cạnh như thể để bảo vệ cho lão.
“Ta là Đường Chủ Tam Sát Đường Phàm Long”
“Thì sao?”
“……”
Trước phản ứng của Chân Võ, lão già hơi nhíu nhẹ mi tâm.
Lão ngồi trước một cao thủ đã đạt đến cảnh giới đó ở tuổi đôi mươi, tuy nhiên có hàng chục sát thủ đang để mắt đến họ để phòng bị cho trường hợp khẩn cấp.
Đúng như Chân Võ dự đoán thì nếu như không thương thảo được thì kiểu gì chúng cũng cố gắng để giết Chân Võ và Bạch Tiêu.
“Ta nghe nói là các hạ đã tha thứ cho sai sót của chúng ta.”
“Nực cười. Nếu hôm qua ta tức giận thì ta đã diệt sạch rồi, chỉ là ta đã mở lòng từ bi mà thôi.”
Mặc dù Chân Võ nói với giọng giễu cợt nhưng lão già Phàm Long vẫn không hề cau mày.
Có lẽ hắn đã có sự chuẩn bị gì đó thì mới có thể tự tin như vậy.
“Tam Sát Đường cũng không muốn nợ ân huệ gì với các hạ.”
“Thế ai là kẻ đã kiếm chuyện trước? Chính các ngươi là những kẻ tấn công ta trước còn gì?”
Chân Võ vừa cười mỉa mai thì gã to lớn đội trúc lạp đứng bên cạnh liền nhìn chằm chằm Chân Võ với ánh mắt hung ác.
Bây giờ đến cả tên này cũng không biết thân biết phận rồi đấy.
“Hahaha, xem kìa? Ngươi muốn đánh nhau đấy à?”
“……!”
Ánh mắt của Chân Võ đã thay đổi.
Khoảnh khắc ấy,
Vù vù vù vù.
Một uy áp vô cùng mạnh mẽ đè nặng lên gã đội trúc lạp.
“Hự”
Tên đó không thể chống lại được uy áp kinh khủng như thế, mặc dù hắn đã vận toàn bộ nội công để đối kháng nhưng vẫn không thể khiến uy áp đó mảy may suy suyễn và khuỵu đầu gối xuống.
Những đường máu hằn lên đôi môi đang mím chặt của hắn.
Những người khác có thể nghĩ rằng hắn đột nhiên khuỵu xuống. Tuy nhiên lão già Phàm Long thì lại có thể cảm nhận được dư chấn của uy áp chết người đó qua làn da của mình.
Thương thảo đã thất bại. Phàm Long định ngay lập tức gửi tín hiệu tấn công.
Thế nhưng,
“Nếu như lão giơ cánh tay đó lên thì tất cả các người đều phải chết ngay tại đây.”
Cùng với ánh mắt sát khí đùng đùng thì khí tức của Chân Võ cũng lan ra bao trùm lên toàn bộ khách điếm.
“Hự hự.”
“Ư hự!”
Thanh âm bắt đầu vang lên chỗ này chỗ kia.
Không chỉ mỗi Chiêu Lập mà toàn bộ lũ sát thủ không có tên nào thoát khỏi sự áp chế bởi khí tức mà Chân Võ tỏa ra.
Mặc dù tung ra một lượng lớn khí tức, Chân Võ vẫn không thể hiện chút khí sắc mệt mỏi nào, hắn chỉ cười mỉm.
“Đây, đây là.”
Nãy giờ khuôn mặt của Phàm Long vẫn tỏ vẻ không cảm xúc, tuy nhiên giờ thì mặt hắn đã cắt không còn một giọt máu.
“Những tên điên khùng. Các ngươi nghĩ ta đang đùa đấy hả?”
“……”
“Các ngươi trông ta tầm thường thế ư? Vậy ta nên xử tên nào trước đây? Mấy gã đứng đằng sau Bạch Tiêu? Hay là tên đang đứng phía bên kia?”
Cứ mỗi lần Chân Võ áp mạnh khí tức xuống thì gương mặt cắt không còn một giọt máu của Phàm Long lại càng trở nên đen hơn.
Hắn không thể ngờ được là Chân Võ lại có thể mạnh tới mức này.
“Đại, đại hiệp, xin hãy thứ cho chúng ta tội vô lễ.”
Phàm Long ngay lập tức quỳ gối xuống và cúi lạy.
“Tha thứ? Được thôi, cái tên hôm qua đã chặt cánh tay phải rồi đấy, vậy các ngươi sẽ cho ta cái gì đây?”
Phàm Long nuốt nước bọt ừng ực trước ánh mắt chết người của Chân Võ.
Ngay từ đầu việc nhắm vào Chân Võ đã là một việc sai lầm trầm trọng rồi. Chính sự ngu dốt vì chưa từng gặp được cao thủ kiếm cang bao giờ này có thể sẽ dẫn đến việc sát thủ ở Động Đình hồ sẽ bị tuyệt diệt.
Phàm Long ngay lập tức rút một túi tiền rất nặng từ trong ngực áo ra rồi đặt lên bàn.
“Đây là thành ý của tại hạ. Nếu như ngài cho phép thì từ nay tại hạ sẽ ngừng con đường hành nghề sát thủ này lại. Xin ngài thứ tội……”
“……”
Chân Võ chỉ nhìn liếc qua thôi đã thấy túi tiền đó rất nặng rồi, tâm trạng hắn rất tốt. Đây chẳng phải là một túi tiền công từ trên trời rơi xuống hay sao?
Chuyện bọn hắn có làm sát thủ nữa không Chân Võ cũng chẳng quan tâm. Chỉ cần chúng đừng đụng đến Bạch Tiêu là được.
Dù sao thì tại Bạch Tiêu mà ta cũng phải kiếm xe ngựa……? Khoan đã.
Phàm Long, gã to lớn đội trúc lạp. Và rất nhiều sát thủ ở bên trong khách điếm.
Tất cả đều là kẻ xấu.
Là những kẻ vô cùng vô cùng xấu.
Chân Võ nhanh chóng lấy túi tiền sau đó hắn liếc qua nhìn Bạch Tiêu và nở một nụ cười gian ác. Và cũng lúc đó, uy áp đã biến mất sạch sẽ.
Sau khi tất cả đều đã thở được, Chân Võ nói một cách nhẹ nhàng.
“Được thôi. Nếu như các người chịu thực hiện hai điều kiện của ta thì ta sẽ coi như cả hai chúng ta sẽ không còn can hệ gì nữa?”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Phàm Long thấy yên ổn trong lòng.
Hắn đã giữ được mạng sống rồi.
“Ngài nói thế nghĩa là sao ạ?”
“Thứ nhất các ngươi không được đụng đến Bạch Tiêu nữa.”
Điều này thì quá đương nhiên rồi.
“Và điều còn lại thì cũng nhỏ thôi. Một điều vô cùng nhỏ. Các ngươi cứ nghĩ là mình bị muỗi hút mất một tí máu là được.”
“……?”
***
Khi Chân Võ đi qua Động Đình hồ, cả võ lâm đều đang rất huyên náo trước lễ khai mạc của Long Phụng Hội.
Đây là sự kiện tập trung sự chú ý của các môn phái ở Võ Lâm Minh.
Những người tham gia Long Phụng Hội hầu hết đều là đệ tử nhất thế hoặc là nhị công tử của các Môn chủ. Vì vậy nên độ tuổi ở đây nhỏ nhất là từ mười lăm đến mười chín, lớn nhất thì không quá ba mươi tuổi.
Nói cách khác thì đây đều là hậu khởi chi tú của thế hệ sau. Họ là những người đã nổi danh hoặc chưa nổi danh nhưng đều đã sớm bộc lộ thiên phú của mình.
Những người sai đệ tử hoặc nhi tử của mình tham gia Long Phụng Hội đã huy động tất cả các tổ chức thông tin khác nhau để thu thập thông tin cá nhân của những người tham gia và bắt đầu xếp hạng.
Mục đích tham gia Long Phụng Hội là để các võ sinh tiến một bước dài trong quá trình tiến nhập Long Phụng Quan. Vì vậy tất nhiên họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nâng cấp bậc và tạo phe phái. Thông qua bài thi phân cấp, các võ giả tham gia được chia ra bốn cấp là Giáp Ất Bính Đinh, đây cũng sẽ là sự chênh lệch trong cách huấn luyện ở Long Phụng Quan.
Giai đoạn thấp nhất là Đinh võ ban, giai đoạn trau dồi mài dũa hơn nữa Bính võ ban, giai đoạn cao hơn nữa là Ất võ ban.
Và vị trí tối thượng cũng như là hạch tâm của Long Phụng Hội được gọi là Giáp võ ban.
Khác với những võ ban khác thì tại Giáp võ ban, những võ giả được lựa chọn chỉ mới ở độ tuổi mười tám.
Chính vì vậy mà họ cũng được đối xử rất khác so với những người khác. Từ huấn luyện cho tới đãi ngộ thì rất khác và quan trọng nhất là những giáo quan huấn luyện cho họ đều là những người vô cùng nổi danh.
Và trong số các võ giả của Giáp võ ban thì chỉ có một bộ phận nhỏ được trực tiếp học võ công từ Diệc Bạch, và người ta đang dự định rằng người xuất sắc nhất trong số đó sẽ được Kiếm Thánh Triết Chi Lượng chỉ dạy.
Không biết tin đồn ở đâu ra nhưng người ta cũng đang đồn rằng Chính Võ Thất Công cũng sẽ trực tiếp dạy võ công.
Chính vì vậy nên chỉ cần được tuyển chọn vào Giáp võ ban thôi là đã giúp cho môn phái của mình mang tiếng thơm ba đời rồi. Chính vì vậy mà những người có chút danh tiếng đều nỗ lực hết sức để vô cho bằng được Giáp võ ban, và họ cũng cố gắng hết sức để kìm hãm lẫn nhau.
***
“Bên kia là Huyền Tuyến của Hoa Sơn. Mới đó mà ngài ấy đã luyện được Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp rồi.”
Trước lời nói của Gia Cát San San, Thanh Sương bày ra vẻ mặt điềm tĩnh và gật gù.
“Người kia là Lý Bạch Y của Hải Nam, là một kiếm tu vô cùng giỏi được gọi là Hải Nam Nhất Kiếm Lưu (海南一劍流).”
“Vậy sao.”
“Đạo trưởng chỉ cần biết rằng là các phe phái cũ đã phân chia thành hai bên Nam Bắc và từ đó hình thành thêm các phe phái là được.”
“..........Vâng.”
“Và người mặc Thương Thiên Y (蒼天衣 ) là Nam Cung Sang Vệ. Bên cạnh là Hoàng Bảo Hùng. Ngũ Đại Thế Gia xoay xung quanh hai người đó và thành lập thêm nhiều phe phái nhỏ khác.”
Long Phụng Hội đã bắt đầu được hai ngày.
Cuộc thi phân cấp các võ giả đã được bắt đầu.
Trong lúc chờ đến lượt của mình, Gia Cát San San chỉ trỏ từng người đã tập hợp lại ở sân huấn luyện và giải thích cặn kẽ về xuất thân, tính cách cũng như nội công của họ.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Đó không chỉ là một, hai người.
Những môn phái có danh tiếng sẽ cử ít nhất năm đến mười người tham gia Long Phụng hội, việc nhớ hết tất cả lai lịch của họ tuyệt đối không phải việc dễ dàng.
“Thật là tài giỏi. Sao cô nương lại có thể biết được hết những chuyện đó vậy?”
“Haha. Gia Cát Thế Gia là một thế gia học giả. Phải điều tra đến cỡ này thì mới có thể giảm sự chênh lệch về võ công với những người tài giỏi khác được.”
“Woa, thật là tài giỏi quá đi. Cô nương quả là giỏi giang y như lời của Gia Chủ Gia Cát Phân gia đã nói. Hóa ra sư thúc bảo chúng ta vẫn còn nhiều thiếu sót đều là có lý do cả.”
Thanh Vũ mắt tròn mắt dẹt trước lời nói của Gia Cát San San và cảm thán.
Tuy nhiên.
“Chênh lệch gì chứ……..”
Thanh Sương chỉ cười tủm tỉm.
Lời của Gia Cát San San chẳng qua chỉ là khiêm tốn mà thôi. Võ công của nàng ta đã sớm vượt ngưỡng mà ta có thể so sánh nổi.
Mặc dù không quan tâm đến thế tục, nhưng nàng ta đã đạt đến cảnh giới huyền khí ở tuổi đôi mươi, thế là đủ biết nàng tài giỏi đến mức nào rồi.
‘Người mà chúng ta phải cảnh giác nhất chính là nữ nhân này.’
Ánh mắt của Gia Cát San San là ánh mắt của những kẻ tự biết bản thân mình mạnh, và ẩn chứa lòng tự tôn của người trẻ.
“Thanh Vũ.”
“Vâng, thưa sư huynh!”
“Sư thúc đã rời khỏi đây rồi.”
“Đệ biết.”
“Giờ người đại diện cho danh tiếng của Võ Đang tại Võ Lâm Minh chỉ còn lại mỗi hai chúng ta thôi.”
“.......”
“Hãy hành động để không làm xấu mặt sư thúc cũng như danh tiếng của Ngũ Long Cung.”
“Vâng!”
Trước câu trả lời của Thanh Vũ, Gia Cát San San tròn mắt nhìn chằm chằm Thanh Sương.
‘Lại có thêm một thiên tài nữa sao? Hừm, Võ Đang hiện thời đúng là có phúc lớn.’
Thanh Sương mà Gia Cát San San đang nhìn chính là một kẻ như vậy.
Một người không bị dao động. Hắn trầm tĩnh và lạnh lùng.
Còn Chân Võ là một thứ ánh sáng bị che lấp đi bởi một con quái vật khó mà mô tả bằng lời.
Nàng ta đã sớm trải nghiệm võ công của hắn ta.
Cảnh giới của Thanh Sương và Thanh Vũ thì chỉ có Gia Cát San San và Long Phụng Quan Chủ Diệc Bạch biết.
Võ công của họ đã sớm có sự chênh lệch vô cùng lớn so với những người đã nổi tiếng từ trước.
Đặc biệt là Thanh Sương, hắn là một thiên tài trong những thiên tài minh ngộ Huyền khí ở tuổi đôi mươi.
Chắc chắn họ sẽ gây ra một làn sóng lớn ở Long Phụng Hội.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook