Chap 83

 

Cũng đúng, hiện tại thì Bạch Tiêu vẫn chưa thể cảm nhận được. Với cơ thể và nội công hiện tại thứ giác quan nhạy cảm mà một võ giả sở hữu đã trở nên kém nhạy bén hơn đi rất nhiều. 

Chân Võ vừa cất bước thì Bạch Tiêu đã khó nhọc theo sau hắn. 

Hắn kéo lê từng bước một trên sàn, đi vô cùng rất chậm.

Chân Võ đầu lắc lư, bước chân vào một con hẻm lạnh lẽo vắng người đi lại.

Chân Võ cố tình bước tới một nơi có bức tường rất cao đến ánh trăng cũng không thể chiếu tới được.

“Chính là chỗ này?”

“Chỗ này?”

Chân Võ bật cười trong bóng tối và nhìn chằm chằm vào những chiếc bóng in trên tường.

“Chính là nơi này.”

Khi hắn vừa bước chân thì đột nhiên bóng của Chân Võ kéo dài ra.

Chân Võ vươn tay về phía bóng tối,

Xoẹt xoẹt!

Một tia sáng lóe lên phía bên trong cái bóng.

“Chạy đi đâu!”

Keng!

Có âm thanh của kim loại phát ra nhưng tay của Chân Võ không dừng lại. Đống tia sáng bị dẹp đi, hắn nhanh chóng nắm lấy một vật gì đó.

“Hự!”

Cùng với âm thanh rên rỉ phát ra là một kẻ mặc hắc y bị Chân Võ nắm cổ tay và đè xuống mặt đất,

Rốpp!

“Hự!”

Mặc dù Chân Võ đã dẫm đạp và nghiền nát xương đầu gối của hắn nhưng kẻ mặc áo đen vẫn không phát ra bất kỳ âm thanh nào ngoài tiếng rên rỉ ngắn ngủi.

Chỉ có tiếng xương bị nghiền nát là ngày một lớn hơn.

“Nhìn cách hắn chịu đựng này. Khá là đau đấy chứ?”

Chân Võ cười gian ác.

Rốpp!

Mặc dù chân hắn đã bị vỡ vụn nhưng kẻ mặc hắc y vẫn ngậm miệng lại và bắn ra một cái gì đó.

Toẹt!

Đó là những gì ta mong đợi đấy tên khốn ạ.

Chỉ cần giũ tay của hắn quay như chong chóng thì chùm ánh sáng đã rơi xuống mặt đất

Chân Võ ngay lập tức nắm lấy cằm của tên áo đen.

Rốp rốp.

Xương cằm của hắn vỡ vụn. Chân Võ làm vậy là để đề phòng hắn tự vẫn.

Chân Võ không chỉ dừng lại ở đó mà còn cố tình nắm lấy hai tay hắn và bẻ ngược lại.

“Hự…..”

Lần này một âm thanh đau đớn hơn đã phát ra.

Trấn áp một cách hoàn hảo.

Mặc dù đã đạt được mục tiêu như mong muốn nhưng Chân Võ không nhìn kẻ mặc hắc y đang ngã gục ở trước mặt, ánh mắt lưu lại trên mái nhà của tòa điện các ở phía xa xa.

Lại có thêm một kẻ hắc y nữa.

Hắn đứng ở một nơi có thể nhìn xuống con hẻm, nhìn chằm chằm vào Chân Võ rồi biến mất

“Tên khốn.”

Chân Võ phì cười.

Giữa lúc đấy, Bạch Tiêu chạy về phía tên hắc y đã bị vỡ vụn hết tay chân và nằm quằn quại trên đất.

“Gã này là?”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Hắn là thành viên của Tam Sát Đường. Hắn đến để tìm con chó đã bỏ đi khỏi nhà đấy.”

“À.”

Bach Tiêu gật gù.

Hắn hoàn toàn không biết gì về Tam Sát Đường. Có lẽ do kí ức của hắn chưa được ổn định nên ngoài thời kỳ còn điên loạn chém giết thì hắn không còn quan tâm đến thứ gì khác. Thứ quan trọng khi hắn ở đó chính là những hợp đồng yêu cầu phải giết những ai.

Hắn chỉ biết một vài người ở Tam Sát Đường. Một kẻ đội nón với vóc người to lớn thỉnh thoảng tìm đến cùng với Đường chủ là Nhất Sát Chiêu Lập.

Hắn chỉ biết đúng hai người đó.

Bạch Tiêu nhìn chằm chằm vào tên hắc y rồi quay về phía Chân Võ và hỏi.

“Vậy là bây giờ chúng ta sẽ thẩm vấn người này và tìm hiểu về Tam Sát Đường ư?”

“Gì? Tại sao?”

“Sao ạ?”

Chân Võ không hề có ý định đó.

Sát thủ là những kẻ sẽ không tiết lộ mọi thứ ngay từ đầu, vì vậy ta không nhất thiết phải loại bỏ sức mạnh của chúng bằng cách tra tấn, dù sao chúng cũng sẽ tự biết để quay lại.

Lúc nãy đã có kẻ chứng kiến được chuyện này, chắc chắn tới đêm khuya chúng sẽ tiếp tục quay lại và gây phiền nhiễu.

Thứ Chân Võ muốn chính là loại bỏ khả năng chiến đấu của chúng.

Nếu giết chúng thì tất cả sẽ chấm dứt, vì vậy hắn định sẽ đánh từng tên một và giảm sức mạnh toàn lực của bọn chúng.

Cho tới khi bọn chúng tức giận phát điên lên.

Sau đó chỉ cần đợi cho chúng đi vào nơi có vị trí thuận lợi của hai người họ là được.

“Này, Bạch Tiêu.”

“Vâng?”

“Từ bây giờ ta sẽ rất bận. Ta cần ngươi giúp sức.”

“.........?”

Nhưng hình như một mình ngài cũng đủ rồi mà?

“Đối với cơ thể đó chắc sẽ vất vả lắm đây?”

“........”

Lời đó quả rất đúng. Với cơ thể hiện tại đó của Bạch Tiêu thì hắn không thể chịu những đòn tấn công của đám sát thủ được.

“Chúng là sát thủ đấy. Chúng là người xấu. Vậy nên ngươi không cần phải cảm thấy tội lỗi đâu!” 

Bạch Tiêu không thể hiểu ý nghĩa của câu nói ấy, hắn nghiêng đầu. Tuy nhiên Chân Võ lại cười tủm tỉm.

“Hút đi.”

“........Sao cơ ạ?”

“Ngươi chỉ cần hấp thụ sao cho hắn vẫn còn cử động được là được.”

“A!”

Giờ thì hắn hiểu ý nghĩa câu nói của Chân Võ rồi. 

Thải Khí Pháp. Thứ công pháp hút khí huyết của đối phương.

Theo như lời của Chân Võ thì giờ Bạch Tiêu chỉ có thể sử dụng mỗi loại công pháp này thôi.

Cuộc đời sau này của hắn không còn cách nào khác ngoài việc hút khí huyết của vật thể khác như một con muỗi làm việc cần mẫn vào mùa hè.

Và theo như lời Chân Võ thì kẻ nằm trước mặt hắn là sát thủ.

“..........Ta biết rồi.”

Bạch Tiêu suy nghĩ một lát rồi bắt đầu ghé mặt lại gần kẻ hắc y. Hắn đã quyết tâm.

“Đổi lại thì ngươi chỉ cần hút một chút thôi, sao cho hắn không chết là được”

“..........Vâng.”

Bạch Tiêu lại gần phía cơ thể đang quằn quại kia và nắm lấy cổ tay của hắn.

Mạch đập.

Đây là nơi có nhiều khí huyết nhất.

Sụt sụt sụt!

“Á hự hự!”

Mắt của gã mặc áo đen mở lớn và tỏ vẻ kinh ngạc. Trong đồng tử của Bạch Tiêu, khí huyết đã bắt đầu nồng đậm hơn.

Nhưng hắn vẫn có cảm giác có chút gì đó độc ác?

***

Rột rột rột!

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Á hự!”

Xương của gã mặc áo đen bị xoắn lại. Hắn rên rỉ một cách đau đớn.

Tên này nữa là sáu. Đó là số sát thủ của Tam Sát Đường mà Bạch Tiêu đã hấp thụ khí huyết.

Lúc đầu có hai tên tấn công, sau đó lại có thêm bốn tên tìm đến.

Không phải là Chân Võ không nhận ra chúng đang ẩn náu, những tên xuất hiện liên tục bị Chân Võ bẻ gãy tay chân và trở thành con mồi cho Bạch Tiêu.

Không biết có phải nhờ Thải Khí Pháp hay không mà chuyển động của Bạch Tiêu cũng trở nên nhanh nhẹn hơn nhiều.

Tuy nhiên số khí này chỉ giữ được trong một thời gian ngắn.

Nội công từ Thải Khí Pháp không được tích tụ trong cơ thể của hắn. Chỉ sau hai canh giờ nội công sẽ bắt đầu vơi dần đi.

‘Hừm.’

Chân Võ nhìn chằm chằm vào Bạch Tiêu. Hắn đã kết thúc việc dùng Thải Khí Pháp và sinh khí đang bắt đầu quay lại trong ánh mắt của hắn.

Phải làm sao đây. Đến ngày mai thì tất cả những nội công này sẽ biến mất và hắn sẽ lại quay về với dáng vẻ ban đầu.

“Này. Bạch Tiêu.”

“Vâng! Ân Công!”

Sau khi hấp thụ nội công thì giọng nói của hắn cũng tràn đầy sức mạnh. Thêm nữa ánh mắt của hắn đã trở nên hiền hòa hơn.

“Có một cách giữ lại nội công nhận được thông qua Thải Khí Pháp tại đan điền.”

“Sao ạ?”

Đó là Mặc Long Hỗn Nguyên Công.

Chân Võ định sẽ truyền cho Bạch Tiêu những phần cơ bản của loại võ công ấy.

Tất nhiên chỉ là những bước cơ bản thôi.

Thải Khí Pháp không phải là thứ công pháp tối thượng. Thứ nhất, bản thân võ giả không thể biến tất cả những nội công mà hắn hấp thụ trở thành nội công của bản thân được. 

Vì vậy cần phải có một quá trình thanh lọc chân khí, việc này cũng khá giống với quá trình hấp thụ nội công bằng tâm pháp của chính phái.

Trong số nội công nhận được thông qua Thải Khí Pháp, võ giả chỉ hấp thụ loại khí tinh khiết, và bỏ đi số còn lại.

Mặc dù hấp thụ liên tục nhưng không có nghĩa khí sẽ được tích tụ liên tục. Nội công có được nhờ Thải Khí Pháp và tích tụ lại nhờ quá trình thanh lọc liên tục sau một giai đoạn nhất định nó sẽ không tăng lên nữa. Dù đã tích tụ lại ở mức tối đa nhưng nó vẫn sẽ vơi đi bớt!

Để có thể đi tới cảnh giới tối thượng thì cần phải bước sang giai đoạn tiếp theo. Đó không phải là minh ngộ mà là một phương pháp khác, và kể cả khi võ giả đã biết được loại võ công cơ bản thì vẫn không thể đạt được nó nếu như không có người truyền thụ lại.

Và phương pháp ấy thì chỉ một mình Chân Võ biết mà thôi. Nếu như Chân Võ không chỉ cho hắn thì hắn tuyệt đối không thể bước sang giai đoạn tiếp theo được.

Chân Võ nghĩ rằng nếu đã quyết định giúp hắn thì phải giúp cho trót. Mặc dù việc này giống như là dọn một bãi phân người khác để lại, tuy nhiên nếu đã quyết định dọn dẹp thì không được để lại dấu vết. Đã dọn thì nhất định phải dọn cho sạch.

Phải, dù sao thì hắn cũng sẽ tự vẫn mà, nếu vậy ta cứ giúp hắn sống vui vẻ một thời gian vậy.

“Nhưng rõ ràng Ân Công nói sẽ có tác dụng phụ mà.”

“Chuyện đó chỉ xảy ra khi phương pháp tu luyện của ngươi vẫn chưa ổn định thôi.”

“...........”

Đối với Thải Khí Pháp, nếu chỉ hút khí huyết của vật thể mà không khiến vật thể đó chết đi, sau đó loại bỏ tử khí và thanh lọc chân khí thì đây là loại công pháp có thể giúp võ giả nhanh chóng đạt được đến một cảnh giới nhất định.

Tuy nhiên cần phải có một thể chất phù hợp với cách tu luyện đấy nên nó vẫn chưa được truyền cho bất kỳ ai.

Việc cướp khí tức của vật thể khác và sử dụng làm sao có thể tốt cho cơ thể được chứ?

Hắn dạy cho Thiên Vũ Minh Thải Khí Pháp là bởi cơ thể của tên đó rất thích hợp, đối với Bạch Tiêu, hắn là một trường hợp may mắn khi bị truyền lại Thải Khí Pháp một cách cưỡng chế nhưng vẫn không chết.

Hắn vừa trải qua các tác dụng phụ mà lại vừa sử dụng Thải Khí Pháp. Tức là, hắn cũng có một cơ thể phù hợp để tu luyện loại công pháp này.

“Nghe cho kĩ đây. Có một phương pháp để tích tụ chân khí ngươi hấp thụ được từ Thải Khí Pháp tại đan điền.”

“.....!”

Mắt Chân Võ mở to trước lời của Chân Võ.

“Hỗn Nguyên vừa là nguyên mẫu, vừa là nguồn gốc của tất cả chân khí. Nó là bóng tối trước khi mọi thứ được tinh chế. Khởi đầu là kết thúc mà kết thúc cũng chính là khởi đầu, tất cả quay trở lại với nhau tạo thành 1 chứ không phải 2, trật tự được tạo ra trong sự hỗn loạn, tất cả được gọi là Hỗn Nguyên Công….”

Chân Võ thao thao bất tuyệt không ngừng nghỉ.

Bạch Tiêu vội vàng ngồi xuống theo sự hướng dẫn của Chân Võ và bắt đầu vận công.

Chân khí bắt đầu từ hạ vị sẽ đi qua hội âm (會陰), qua đốc mạch (督脈) và nhâm mạch (任脈), sau đó lại quay lại ở hạ vị, nhưng nó không dừng lại cho đến khi sự tinh khiết của chân khí còn lại …”

Đây là chú giải (註解).

Sợ Bạch Tiêu không hiểu nên Chân Võ giải thích rất cặn kẽ. 

Thế nhưng hắn sáng dạ hơn Thiên Vũ Minh rất nhiều vì vậy việc chỉ dạy cho hắn rất dễ dàng.

Bạch Tiêu liên tục lặp lại theo lời giải thích của Chân Võ, dần dần lại càng tập trung vận công nhiều hơn.

Chân Võ cứ lẩm nhẩm chú giải trong một hồi lâu, đến khi hắn thấy Bạch Tiêu đã thành tạo theo như chú giải thì hắn ngừng nói và đứng yên nhìn Bạch Tiêu.

“Trông ngươi cứ như đang làm gì đó trái đạo vậy. Hay là ta tìm một khách điếm nào đó rồi dạy cho ngươi nhé?”

Chân Võ bật cười. Hắn tỏa khí tức của mình và quan sát kĩ xung quanh.

Để đề phòng lỡ có kẻ địch từ đâu ập đến ấy mà.

 

***

 

“Tất cả đều đã chết rồi ư?”

“Không phải là chết hết nhưng tất cả đều bị bẻ gãy xương tay chân nên đã bị phế bỏ khả năng chiến đấu rồi ạ.”

“........”

“Vậy kẻ ở bên cạnh tên Bạch Tiêu không phải tầm thường rồi.”

Trước lời nói của gã to lớn đội mũ tre, trên gương mặt của Phàm Long - Đường chủ Tam Sát Đường hằn lên những nếp nhăn.

Đây chính là nguồn gốc của nỗi bất an này.

Lão cử Nhị sát Huyền Mặc đuổi theo Bạch Tiêu, thế nhưng đột nhiên bóng dáng của Bạch Tiêu lại xuất hiện trên đường phố và tất cả những sát thủ hạ vị mà Nhị sát gửi đến để giám sát Bạch Tiêu đều đã bị đánh gục.

Bọn chúng không giết họ mà chỉ phế bỏ khả năng chiến đấu của họ.

“Theo như lời của Nhị Sát thì tên đó đã thấy Nhị Sát.”

“Gì cơ?”

“Chắc chắn là như vậy. Hắn nhìn chằm chằm vào Nhị sát như thể đã biết Nhị sát đứng đó quan sát hắn từ lâu.” 

“Tên này…..”

Phàm Long nghiến răng.

Đây là cái tình huống gì vậy? Không lẽ có ai đó đã cố tình bày ra những trò này với mục tiêu nhắm vào Tam Sát Đường? 

“Rốt cuộc là ai đây? Gã đó? Hắn có quan hệ gì với Bạch Tiêu?”

“Tiếc rằng chúng thuộc hạ vẫn chưa tìm ra được.”

“Gì cơ?”

“Đây là lần đầu tiên thuộc hạ gặp một kẻ như vậy. Bọn thuộc hạ không thể tiếp cận được hắn trong vòng 10 trượng (30m). Chỉ cần lọt vào trong phạm vi ấy thì sẽ rơi vào tay của hắn trong tích tắc. Tất cả những kẻ bị hắn bắt được đều bị đánh vỡ hết tay chân, chúng bày ra một vẻ mặt bất lực như thể toàn thân đã bị rút hết sức lực vậy.”

 “Ừm.”

Một võ giả có tầm quan sát là 10 trượng.

Sát thủ là võ giả nhưng võ giả chưa chắc là sát thủ. Sát thủ chỉ là những kẻ được huấn luyện để giết người.Vì vậy nên thay vì phân thắng bại chính diện thì chúng đã quen với việc ám sát.

Để ám sát thì chúng phải đi điều tra những nơi mà đối tượng thường hay lui tới, những người đối tượng thường hay gặp cũng như các hành động của đối tượng. Kể cả khi giết người cũng không bao giờ được vội vàng mà phải dẫn dắt kẻ thù vào tình huống hay vị trí mà bản thân muốn.

Nên sát thủ cần phải có năng lực ẩn thân để có thể che giấu bản thân cũng như khí tức của mình.

Những người không cần phải trải qua quá trình như vậy thì chỉ có đúng ba sát thủ thượng vị ở Tam Sát Đường.

Có rất ít người có khả năng phán đoán được khả năng ẩn thân của sát thủ, nếu đến cả Nhị sát cũng công nhận như vậy thì chắc chắn hắn không phải một đối thủ tầm thường.

Rốt cuộc là ai đây? Tại sao một kẻ như vậy lại ở bên cạnh Bạch Tiêu? Bọn chúng đang nhắm tới điều gì?

Thế nhưng dù là gì đi nữa, kết luận chỉ có một.

“Loại bỏ....Bạch Tiêu đi.”

“....!”

Có một nét khác lạ xẹt qua mắt của Chiêu Lập.

“Thuộc hạ đã rõ.”

“Này Chiêu Lập, ngươi đừng lộ diện mà cứ xem xét tình hình đã. Cứ để cho Nhị sát đảm nhận việc này đi.”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Để một mình Huyền Mặc làm điều này ạ?”

“Phải. Tiền thưởng là một lượng vàng.”

“Đã rõ.”

Đó không phải là một số tiền nhỏ. Nếu dùng tiền để định giá mạng sống thì một lượng vàng chính là mức giá cao nhất.

Tam sát Bạch Tiêu. Hắn gia nhập vào Tam sát đường được năm năm hơn. 

Tuy vậy hắn đã là cao thủ trong số các cao thủ vượt bậc, được công nhận là một sát thủ thượng vị và thậm chí giỏi tới mức có thể đại diện cho Tam Sát Đường.

Loại bỏ hắn thì chẳng khác nào đưa ra bản án tử hình. Số tiền thưởng đã được định ra và tất cả các sát thủ ở Tam Sát Đường ngoại trừ Chiêu Lập đều sẽ hành động.

Hắn….. tuyệt đối sẽ không thể thoát khỏi cái chết được.

Chiêu Lập cúi đầu và ẩn vào trong bóng tối. Lão già Phàm Long đứng nhìn chằm chằm vào nơi Chiêu Lập biến mất, mặc dù lão đã ra lệnh nhưng nỗi bất an trong lão cứ lớn dần.

Sống càng lâu càng có nhiều kinh nghiệm và thứ kinh nghiệm đó đang liên tục cảnh báo lão.

“Rốt cuộc là kẻ nào đây…..”

 







Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương