Võ Đang Kỳ Hiệp
-
Chapter 202
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chapter 202.
“Các Mai Hoa Kiếm Tu lui lại đi!”
Trước mệnh lệnh của Thái Hư, các Mai Hoa Kiếm Tu của Hoa Sơn hạ kiếm xuống và cúi đầu.
“Chúng ta sẽ khắc sâu bài học nhận từ Võ Đang Chi Kiếm.”
Âm giọng của hai mươi tư con người hòa làm một và đánh thẳng vào màng nhĩ Chân Võ.
Rõ ràng ta đã nghe thấy nhưng toàn thân thì không cử động.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Toàn thân sởn cả gai ốc và vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
“Võ Đang Chi Kiếm. Này, Võ Đang Chi Kiếm!”
“……”
Thái Hư liên tục gọi Chân Võ nhưng hắn chỉ chớp chớp mắt và nhìn vào bàn tay của mình.
Minh Tân khi nhìn thấy dáng vẻ đó, thì những chuyện đã từng trải qua cùng Chân Võ bỗng chốc ùa về trong đầu.
Võ Đang.
Vong Đạo Truy Hành.
Thanh kiếm gãy.
Vô số những lời mà người ta đã nói về Võ Đang đương thời đang lờ mờ biến mất ngay trước mắt.
Đứa đệ tử làm ra tất cả những điều đó đang đứng sừng sững như cây cổ thụ ngàn năm đã trải qua bao cuồng phong giông bão để bén rễ sâu xuống đất.
Minh Tân ngập tràn vui sướng, đang nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ trên môi.
A……
Làm thế nào.
Làm thế nào mà hình ảnh đó.
Tự hào biết bao nhiêu.
Những giọt nước mắt rưng rưng đó từ từ tuôn thành hàng, từng giọt chảy xuống cầm và rơi xuống đất.
Chân Võ đang nói với ta bằng tiếng kiếm minh.
Không sai.
Khi bị kiềm hãm bởi giới luật, nó đã nói rằng nếu chỉ khư khư bảo thủ những truyền thống mà chúng ta cho rằng không thể thay đổi đó thì sẽ không thể có được sự phát triển. Và bây giờ nó đang nói với ta rằng tất cả những cái nó đã nói đều không sai.
Trước dáng vẻ vững chãi của Chân Võ, Minh Tân cảm động như thể cho tới bây giờ ông ta mới được cuộc đời đền đáp.
Và trước hình ảnh đó, Chân Hư cũng không khác gì Minh Tân.
Phải diễn tả thứ cảm xúc đang hiện trên khuôn mặt của hắn như thế nào đây?
Tự hào? Cảm kích?
Tiên nhân hạ phàm hệt như trong truyền thuyết của lịch sử Võ Đang.
Khi lũ yêu quái náo loạn thế gian, tiên nhân phương bắc khoác hắc y và mang Kháng Ma Kiếm hạ phàm, ngài đã trấn áp cái ác và mang lại sự yên bình cho con người.
Ngài ấy là hiện thân của Huyền Vũ phương Bắc, nhưng vì tỵ húy (避諱)* nên gọi là Chân Võ, xưng là đại đế.
[*Tỵ húy (Húy kỵ): Tập quán kiêng không nói ra tên gốc mà nói lái đi.]
Chân Hư nhìn Chân Võ và chợt nghĩ tới Chân Võ Đại Đế trong truyền thuyết, hắn không thể kiềm chế được việc liên tục rùng mình.
“Ho, có vẻ Võ Đang Chi Kiếm đang rất túy tâm. Minh ngộ một con đường mới mà bản thân không hề hay biết.”
Thái Hư cười gượng khi thấy Chân Võ không hề có phản ứng gì cho dù ông ta có gọi bao nhiêu lần, Minh Tân không thể đứng yên nhìn nữa, ông ta rời khỏi chỗ ngồi và tiến về phía Chân Võ.
Bộp.
Bàn tay ấm áp nắm lấy vai Chân Võ.
“Chân Võ à.”
Một âm giọng mềm mại.
Lúc này Chân Võ mới từ từ ngước đầu lên.
Trên đôi mắt của Minh Tân, sư phụ hắn, nước mắt không còn rơi nữa.
Thay vào đó là sự tự hào và niềm vui chẳng thể nào diễn tả bằng lời đang ngập tràn nơi ánh mắt đó.
“Con làm tốt làm. Vi sư thật sự rất vui.”
Minh Tân cười.
Ông cười rạng rỡ và vỗ vai Chân Võ.
“……Thắng rồi nhỉ?”
“……”
Minh Tân ngớ người trong tích tắc rồi cười gượng.
Thắng ư.
Trong khi nó đã thi triển cả Dĩ Khí Ngự Kiếm Thuật.
Cũng phải.
Chẳng phải nó là đứa đệ tử ngay cả khi say sưa với Thái Thanh Sơn Thủy và đạt đến Cang Khí thì vẫn vô cùng hờ hững đó sao?
“Hô hô! Ừ, ừ. Con đã thắng rồi. Kiếm của Võ Đang đã chém đứt hoa mai của Hoa Sơn.”
Lời nói có thể trở thành sự vô lễ với các đạo nhân của Hoa Sơn đang nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, nhưng Minh Tân cứ thế thể hiện cảm xúc của bản thân.
“Hoho, bậc tiền nhân mà chứng kiến điều này thì sẽ vui biết bao nhiêu, Chưởng Môn Nhân và các trưởng lão mà nhìn thấy thì sẽ tự hào đến cỡ nào chứ……”
“……”
Chân Võ đứng yên nhìn sư phụ và cười tươi.
“Đúng vậy ạ.”
Ký ức của tiểu tử đạo đồng dù đã biến mất nhưng tình cảm suốt 2 năm qua vẫn như thế.
Sư phụ nói là ta làm tốt……
Nên thấy vui thật.
Giống như được công nhận vậy.
***
Chân Võ kết thúc bài kiểm tra của Hoa Sơn và một lúc lâu vẫn chưa thể thoát ra khỏi trạng thái thẫn thờ.
Hắn đang ngồi trong Kim Long Hợp ở Tiếp Khách Đường, chẳng nói lời nào mà chỉ nhìn chăm chăm thác nước đang đổ xuống bên ngoài. Minh Tân, Chân Hư, và Vân Nham đang đứng đợi Chân Võ ở đằng sau.
“Sư thúc, người không đưa cho đệ ấy sao?”
Chân Hư thì thầm vào tai Minh Tân.
“Hư hư. Đợi một chút nữa. Tiểu tử đó cần thêm chút thời gian để tổng kết lại sự minh ngộ vừa rồi của bản thân. Vốn dĩ khi minh ngộ được một điều gì thì cần thời gian để suy ngẫm lại.”
“Đúng là vậy thật.”
“Ừm, không phải là nó đã minh ngộ được tận Dĩ Khí Ngự Kiếm Thuật sao. Càng minh ngộ điều gì đó một cách bất chợt, thì càng phải ghi khắc điều đó sâu trong đầu.”
“Vâng.”
Vì là con đường mà chẳng có ai trong họ đặt chân đến được nên những gì họ có thể làm lúc này là suy đoán và chờ đợi Chân Võ tự mình tỉnh thức.
Àoo àooo.
Chân Võ đang chăm chú nhìn dòng thác hùng vĩ đang tuôn xuống thì đột nhiên nhìn sang Nhất Huy Kiếm đang dựa trên vai mình.
Dĩ Khí Ngự Kiếm.
Khi võ giả phân tách cảnh giới nội công trong người mình, họ sẽ cảm nhận chân khí và lúc này cơ thể sẽ đi vào trạng thái chuẩn bị luyện công, đây được gọi là Nhập Khí (入氣).
Việc luyện nội công và truyền chân khí vào một phần cơ thể, hoặc truyền chân khí vào kiếm được gọi là Sung Khí (充氣), khi đó có thể đập nát đá bằng nắm đấm và chặn được lưỡi kiếm bằng khí công.
Khi trạng thái Sung Khí tiến triển sâu hơn thì khí sẽ được giải phóng ra bên ngoài, đây gọi là Hiển Khí (顯氣) để chứa đựng ý nghĩa của trạng thái này, và thông thường gọi là cảnh giới khai mở Kiếm Khí.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Tiếp theo là cảnh giới Đản Khí (彈氣) khi bắn ra Kiếm Khí, và quá trình đưa ý chí của võ giả vào chân khí được gọi là Ý Khí (意氣).
Tuy nhiên, phần lớn mọi người không minh ngộ được và không thể phá vỡ bức tường của các giai đoạn, trong số những võ giả nỗ lực cả đời thì cũng không có nhiều người đạt được Ý Khí.
Cảnh giới của Cang (罡) được gọi là cảnh giới cuối cùng của Võ, là trạng thái vô thượng.
Trong vô số những võ giả tồn tại trong lịch sử võ lâm ở Trung Nguyên, võ giả đạt đến cảnh giới của Cang là một con số rất ít.
Hầu hết những người đạt đến Ý Khí không thể minh ngộ được giai đoạn cuối cùng nên họ dừng lại ở đó đón chờ cái chết, vì vậy cảnh giới của Cang được gọi một cách đặc biệt là tuyệt đối và là đối tượng của sự tôn sùng.
Dĩ nhiên trong cảnh giới đó có tồn tại nhiều tiểu cảnh giới, và có một số người đạt được đến sơ kỳ, chẳng hạn như Diệc Bạch hay thuộc hạ Lý Giang Bách của Ma Giáo.
Tuy nhiên những người họ không được gọi là vô thượng. Vì võ công của họ bị giới hạn bởi hình thức và phương thức riêng.
Ở những người được gọi là Võ Lâm Thất Thánh hay Tà Phái Ngũ Hoàng, Ma Giáo Lục Đế, họ có thể tỏa ra Cang Khí bất kể với hình thức, phương thức hoặc vũ khí nào.
Đó là bởi vì họ đã quen với việc dùng công cụ.
Những người đó, nếu họ cầm kiếm thì là Cang Kiếm và nếu họ dùng nắm đấm thì là Cang Quyền.
Từ thời điểm đó mới gọi là cảnh giới chân chính của Cang.
Chân Võ của hiện tại đã leo lên cảnh giới của Cang Ti (罡絲) là một cấp bậc khá cao trong cảnh giới của Cang.
Tuy nhiên Dĩ Khí Ngự Kiếm khác với dạng minh ngộ cảnh giới võ công thế này.
Nó thuộc về bản chất của vũ khí.
Một dạng minh ngộ khác nữa so với minh ngộ theo giai đoạn phát triển của võ công.
Làm thế nào để ‘Nhân Kiếm Hợp Nhất’ cũng là một nội dung trong quá trình đó.
Dĩ Khí Ngự Kiếm là điểm cuối của việc minh ngộ Ngự Kiếm Thuật (馭劍術), là kỹ nghệ người đó đạt được khi hoàn toàn minh ngộ được bản chất của vũ khí là kiếm và điều khiển nó.
Là cảnh giới cao nhất mà nếu nội công không được đẩy lên cao thì dù có minh ngộ được cũng không thể thi triển, và có những giai đoạn rõ ràng bên trong đó.
Đầu tiên là Thủ Ngự (手馭).
Là cảnh giới mà một người có thể điều khiển kiếm trong tầm tay người đó, tức trong phạm vi mà chân khí của người đó bao quát tới.
Dù đây là giai đoạn đầu, nhưng chưa thể thấy được Dĩ Khí Ngự Kiếm với ý nghĩa thực sự. Vì giai đoạn này chưa thể phát huy được hoàn toàn ưu điểm có ở Dĩ Khí Ngự Kiếm.
Tiếp theo là Mục Ngự (目馭).
Là cảnh giới mà một người có thể điều khiển kiếm trong phạm vi mà mắt nhìn thấy.
Từ đây trở đi, thế gian thực sự được khai mở đáng kinh ngạc.
Nhìn chung Cang là loại chân khí mạnh nhất mà con người luyện đến, nhưng giới hạn về khoảng cách của nó rất rõ ràng.
Tuy nhiên nếu đạt đến Mục Ngự thì giới hạn đó sẽ biến mất.
Khi kiếm thấm nhuần Cang Khí rời khỏi cơ thể người đó và tự do di chuyển thì giới hạn của võ công cũng trở nên không đáng kể.
Triết Chi Lượng còn hơn như vậy, hắn đang ở giai đoạn tạo ra và sử dụng Cang Kiếm từ chân khí, nên hắn thực sự là một quái vật.
Đương nhiên là Chân Võ của kiếp trước dù không minh ngộ Dĩ Khí Ngự Kiếm nhưng cũng có thể thắng được Triết Chi Lượng. Còn Chân Võ hiện tại cũng đã từng gần như suýt thắng (?) hắn.
Nói chung nếu vượt qua được Mục Ngự thì sẽ tới giai đoạn tiếp theo là Tâm Ngự (心馭).
Thanh kiếm đi bất cứ nơi nào mà tâm hồn đi qua.
Điều này nghe có phần hư cấu.
Vì chưa từng có ai vượt qua Mục Ngự trong lịch sử nên có thể đây là nội dung do ai đó bịa ra.
Biết đâu vị Thanh Võ sư tổ đã đạt tới cảnh giới đó? Người ta nói ông ấy đã chém bay đỉnh núi chỉ trong một đường kiếm mà.
Dù có như thế hay không thì cũng không có vấn đề.
Lúc này, trong đầu Chân Võ lần đầu tiên xuất hiện tham vọng về kiếm đạo.
Xoẹt.
Chân Võ vừa đưa tay ra thì thanh kiếm đang để trên vai lập tức rời khỏi vỏ kiếm và lơ lửng trên không.
Có khả năng đến đâu nhỉ?
Phần mà ta vẫn chưa thể xác minh trong trận đấu với Mai Hoa Kiếm Trận.
Nhất Huy Kiếm từ từ lơ lửng cao hơn nữa theo tay của Chân Võ.
Điều này giống như ‘Hư Không Nhiếp Vật’ nhưng rõ ràng có sự khác biệt khó để giải thích.
Như thể sự giao cảm giữa người và kiếm.
Lắc lư.
Tuy nhiên một khoảnh khắc nào đó giống như đã chạm tới giới hạn, Nhất Huy Kiếm loạng choạng như thể sợi dây nối giữa hai giai đoạn vô hình kia bị cắt đứt.
Khoảng cách mà hiện giờ Chân Võ có thể điều khiển kiếm là chưa được nửa trượng.
Tuy nhiên, thật đáng ngạc nhiên khi hồi tưởng lại điều hắn đã minh ngộ.
Thủ Ngự……
Nếu ta đạt tới Mục Ngự thì sao?
Kiếm Thánh Triết Chi Lượng.
Nhất định vào lần sau! Ta sẽ đè bẹp hắn bằng kiếm.
Chân Võ cầm Nhất Huy lại trong tay với vẻ mặt tự hào.
Và hắn nhìn chăm chú.
‘Ngươi đáng để ta dùng đúng chứ?’
Không hiểu sao ta lại nói vậy……nhưng thôi đi. Đối thoại kiểu gì được với kiếm chứ.
Chân Võ cười nhạt rồi đứng dậy.
“Con xong rồi sao?”
“…….Vâng. Có vẻ sư phụ đã đợi con nãy giờ.”
“Vì ta không thấy chán.”
Minh Tân lắc đầu và cười, Chân Võ cười đáp lại.
“Con thấy sao? Có minh ngộ được hoàn toàn không?”
Chân Võ suy nghĩ thoáng chút rồi cười và gật đầu.
“Có vẻ đường con phải đi vẫn còn xa lắm.”
“Tu vi của ta thấp nên không thể giúp được cho con, thật đáng tiếc quá.”
Một câu nói chứa đựng sự chân tình.
Ta biết.
Vì ta cảm nhận được.
“……Chỉ cần người dõi theo con như vậy là đã đủ lắm rồi. Sư phụ.”
“Hoho, ừa. Nhưng nhanh đi thôi. Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn đang tìm con.”
“Tìm con sao ạ?”
“Đúng vậy, tiểu đạo đồng chuyển lời của Chưởng Môn Nhân cũng đã đợi được một lúc rồi.”
“……A!”
Lúc này Chân Võ mới nhìn thấy tiểu đạo đồng đang lễ phép đứng đợi phía sau Vân Nham.
Trời tối như vậy chắc có lẽ tiểu tử đó đã đợi khá lâu rồi.
“Con đã để mọi người đợi rồi.”
“Hoho, không sao.”
Minh Tân cười, ông ta đi phía trước và Chân Võ đi theo sau.
Chân Hư tiến tới bên cạnh Chân Võ và huých vào hông hắn, nói.
“Sư đệ à.”
“……”
“Mọi người đã đợi gần 1 canh giờ rồi.”
Lâu như vậy sao?
Thời gian trôi thật nhanh trong lúc ta đang suy ngẫm.
Nhưng, vậy thì sao?
“Sau này……việc minh ngộ đó…….”
Chân Hư cười gượng gạo và gãi gãi đầu, ánh mắt Vân Nham cũng lấp la lấp lánh bên cạnh.
Chết tiệt mà.
Vân Nham thì không biết thế nào, nhưng còn ngươi thì tại sao ta phải chỉ dạy cho ngươi hả, tên kia.
Ngươi cũng chẳng phải thủ hạ của ta.
Chân Võ cười nhạt và bước thật nhanh theo sau Minh Tân.
“Ch, Chân Võ à! Sư đệ! Nè!”
Chân Hư vội vàng chạy theo gọi Chân Võ, nhưng đây là chuyện mà Chân Võ có phớt lờ đi thì cũng không có vấn đề gì.
***
Là đang đón tiếp ta vào ban đêm sao?
Thiên Chủ Cung của Hoa Sơn lần này trông khác với lần trước.
Cũng có thể đây là nơi ta minh ngộ Dĩ Khí Ngự Kiếm nên họ muốn lập đài tưởng niệm chăng.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Theo sự hướng dẫn của tiểu đạo đồng thì Minh Tân và mọi người đã tìm tới chỗ Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn đang đợi, một bên của Ngọc Nữ Trì phía trước Thiên Chủ Cung đã chuẩn bị sẵn rượu và Thái Hư cùng Ất Long Tiên Thượng thì đang ngồi đó với nụ cười nồng hậu.
“Nhanh vào đi.”
Ánh mắt của Thái Hư đang đưa tay chỉ chỗ cho họ kia hoàn toàn khác với ban đầu.
Mới hôm trước vẫn còn là ánh mắt của người đang nhìn vào một đứa trẻ hậu thế mang danh Võ Đang Chi Kiếm, nhưng bây giờ chính là ánh mắt ẩn chứa lòng tôn kính đối với một cao thủ với tu vi cao hơn ông ta.
“Ngài tìm chúng ta có chuyện gì không?”
Minh Tân ngồi vào chỗ và vừa nhận chén trà trong tay thì cất lời hỏi, Thái Hư cười và đáp lời.
“Ta vô cùng thán phục khi chứng kiến tu vi võ công của Võ Đang Chi Kiếm. Hơn nữa còn được tận mắt thấy sự đột phá võ công đó nên thật sự rất cảm động đấy.”
“……”
Họ còn đang không hiểu ông ấy đang nói gì,
“Ta mong muốn có thể giúp được gì đó cho Võ Đang Chi Kiếm, không biết là Võ Đang Chi Kiếm đây có mong muốn điều gì ở Hoa Sơn không?”
Ông nói sẽ cho ta thứ ta muốn?
“Đừng ngại mà hãy cứ nói thoải mái.”
“……”
Chân Võ chớp chớp đôi mắt đang mở to khi nghe những lời Thái Hư vừa nói.
Thứ ta mong muốn.
Có chứ. Có chứ sao lại không!
Chân Võ vừa có được cơ hội mà hắn không ngờ tới, ánh mắt hắn nhanh chóng nhuộm đầy sắc tham vọng.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook