Võ Đang Kỳ Hiệp
-
Chapter 189
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chapter 189.
“Phúc lợi?”
“Vâng.”
Phúc lợi.
Chữ phúc (復) nghĩa là tăng thêm và chữ lợi (利) nghĩa là tiền lãi, nên phúc lợi nghĩa là gia tăng lãi.
“Đông Lâm Tiền Trang đang cung cấp nhiều gói tiết kiệm tiền đa dạng để giúp sinh lời số tiền của quý khách ạ.”
“……”
“Quý khách quả là may mắn. Làm sao mà quý khách lại tới đúng vào thời điểm như thế này chứ. Vừa đúng lúc! Tiền Trang đang có gói phúc lợi chỉ giới hạn cho 5 người, không phải quá tình cờ khi quý khách là người cuối cùng được nhận ưu đãi sao ạ?”
Giới hạn? 5 người?
Hô hô, cái này nghe hấp dẫn đấy.
“Quý khách, quý khách nhất định phải nắm bắt cơ hội lần này. Bởi vì gói phúc lợi lần này khác và hoàn hảo hơn những gói tiết kiệm mà Tiền Trang đã cung cấp thời gian qua. Quý khách có muốn nghe giới thiệu tiếp về gói phúc lợi này không?”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Hoàng Các Thủ nói và quan sát Chân Võ.
Không phải con chó ở trong thư đường 3 năm thì cũng sẽ biết ngâm thơ sao.
Khoảng thời gian hắn lăn lộn ở Tiền Trang này cũng phải được 20 năm.
Chỉ nghe mỗi từ toán bản (算板: bàn tính) thì cũng cảm nhận được đại khái là bao nhiêu, chỉ nhìn biểu cảm của khách hàng thôi cũng có thể nắm bắt được phần nào đó về ý muốn của họ.
Ngay khi hắn ta vừa nói mấy lời về vận may khi là vị khách cuối cùng của gói phúc lợi thì hắn đã nhìn thấy sự tham vọng ánh lên trong mắt của vị khách trẻ tuổi đang đứng trước mặt hắn.
Nào, nói đi. Hãy nói là ngươi muốn nghe đi, nhanh lên.
“Nghe, nghe thử một tí nhỉ?”
Đúng rồi. Hoàng Các Thủ cười hiểm trong lòng khi nghe Chân Võ nói.
Đúng vậy, những tiểu tử ranh non kinh nghiệm giống như ngươi trên thế gian này chính là chén cơm của ta.
“Quả nhiên! Quý khách đã lựa chọn rất thông minh. Gói phúc lợi lần này có lãi suất mỗi tháng là 1% ạ.”
“…….”
Mắt Chân Võ ánh lên vẻ thất vọng.
Chỉ có 1%?
Nếu bỏ 100 lượng vào thì mỗi tháng chỉ lãi thêm được 1 lượng ư.
Nói là gói ưu đãi tốt nhưng xem ra còn bủn xỉn hơn ta nghĩ.
“Ngài thất vọng sao?”
“Ừm, một chút.”
“Là điều đương nhiên thôi ạ. Nhưng là vì ngài không biết đó thôi. Nếu tỷ lệ chỉ có 1 phần trăm thì đúng là số tiền vô cùng nhỏ rồi. Nó thấp hơn so với tỷ lệ tiêu chuẩn. Tuy nhiên đối với gói phúc lợi, tháng đầu tiên tiền gốc sinh ra lãi nhưng tháng thứ hai thì tiền gốc sẽ bằng số tiền gốc đầu của tháng trước nhập với lãi suất. Và 1 phần trăm tiền lãi của tháng thứ 2 sẽ được tính dựa trên tiền gốc mới.”
Hả? Sao chứ?
Tiền gốc bằng tiền gốc trước đó nhập với lãi suất ư.
“Ngài đã hiểu chưa ạ?”
Chân Võ liên tục gật gù trước lời của Hoàng Các Thủ, trong đầu hắn đang liên tục nảy số.
Nếu, nếu có 10 quan hoàng kim, thì cộng với số lãi có được trong tháng đầu……, vậy tháng thứ hai sẽ là……
Nhưng…… ta có thể tính đúng hả.
Vốn dĩ năng lực tính toán kém cỏi nên khi xưa có bao nhiêu thủ hạ đã chết bao nhiêu còn sống ta còn chẳng thể tính nổi nữa là.
Nam nhân biết kiếm tiền về nhưng lại không biết cách làm cho nó sinh lời, đó là Chân Võ.
“Số tiền nhỏ thì tại hạ không nói đến nhưng nếu là 10 quan hoàng kim của quý khách đây…… thì mỗi tháng tiền gốc sẽ tăng thêm 10 lượng tiền lãi nữa ạ.”
“Mư, mười lượng!”
“Đâu phải chỉ có vậy? Quý khách hãy thử nghĩ xem nếu để tiền trong đây vài năm. Tiền sẽ tiếp tục đẻ ra tiền…… Lời giải thích chi tiết thì tại hạ sẽ giao lại cho trí tưởng tượng của quý khách.”
Ực ực.
Nước bọt trong miệng ta cứ liên tục trào ra.
Có gói ưu đãi tốt như vậy sao.
Lòng ta thật muốn gửi cả Dạ Minh Châu đang cất trong áo vào đây nữa.
“Quý khách sở hữu Hắc sắc danh ngạch nên tại hạ sẽ đặc biệt ưu đãi 2 phần trăm cho 1 tháng! Và sẽ tính theo gói phúc lợi.”
“2, 2 phần trăm lận sao!”
Bàn tay Chân Võ run cầm cập.
Vậy lãi sẽ được gấp đôi.
Nội dung ưu đãi cho Hắc sắc danh ngạch……
“Tuy nhiên, có một điều kiện ạ.”
Điều kiện? Đó là gì? Nói nhanh đi, nhanh!
Chân Võ vừa thúc giục trong bụng như đang nóng ruột lắm, thì Hoàng Các Thủ với vẻ mặt hoan hỉ vì chuyện đã đi đúng ý hắn, hắn nói chắc chắn như đinh đóng cột.
“Là hình thức ký quỹ.”
Hả? Sao? Ký quỹ? Là giam tiền á?
“Tối thiểu là mười năm.”
Mười năm?
Nhịp tim Chân Võ tức thì đập mạnh như muốn phát điên.
Khuôn mặt hắn vừa hiện lên rõ rệt hai chữ thất vọng thì Hoàng Các Thủ vội vàng nói thêm.
“Lãi suất phúc lợi……”
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
“Trong thời gian mười năm ký quỹ……”
“…….”
“Nếu chỉ tính lãi suất thông thường thì một tháng là hai mươi lượng, nhưng nếu tính theo gói phúc lợi nhân cho thời gian mười năm……. ừm”
Thình thịnh, thình thịch, thình thịch.
“Nói là mười năm thôi chứ nhanh lắm……”
“…….”
Hy vọng và thất vọng thay phiên nhau hiện trên mặt Chân Võ.
Một cách gia tăng sự giàu có quá hời, nhưng mà……
Hắn cần tiền gửi đi Thiên Hùng Phòng ngay lập tức.
Là tình cảnh mà một tháng hắn cũng còn thấy tiếc rẻ vì không gửi được chứ nói gì là mười năm.
Tiếc thật đấy nhưng….. hệt như những giọt lệ đau khổ sắp trào ra tới nơi vậy nhưng……
“Haa…….”
Chân Võ thở thật sâu.
“Quý khách?”
“Thật sự…… là điều kiện không tồi.”
“Vâng đúng rồi. Nhất định ngài không nên bỏ lỡ.”
“Nhưng thứ lỗi cho. Vì ta cần tiền gấp. Trước hết hãy rút toàn bộ tiền ra giúp ta.”
“……”
Chết tiệt, ta đã gặp tên điên như này bao giờ chưa chứ!
Đã giải thích cho hiểu đến mức đó vậy mà.
Bây giờ Hoàng Các Thủ thật sự đang rất gấp.
Gần như đã thuyết phục được hắn rồi mà!
Không phải chứ, rốt cuộc hắn định làm gì mà cần một lúc những mười quan hoàng kim hả! Bộ hắn đi xây thành trên sa mạc sao!
Nhưng Hoàng Các Thủ không có thời gian để giận dữ. Phải dùng mọi cách để lay chuyển suy nghĩ của tên Tài Thần đó.
“Nếu quý khách thực sự cần tiền gấp thì Tiền Trang có thể đưa trước cho quý khách tiền lãi tính theo một năm. Chỉ cần ngài viết giấy xác nhận ký quỹ trong mười năm thì Tiền Trang lập tức sẽ đưa ngài trước tiền lãi……”
“……”
Chân Võ nhìn Hoàng Các Thủ chằm chằm với vẻ mặt ngờ vực.
“Vậy, vậy 3 phần trăm tiền lãi thì sao ạ?”
“……”
Xem hắn ta kìa? Tăng lãi suất liền tù tì vậy sao?
Miệng thì hắn giải thích gói ưu đãi, nhưng sao trông có vẻ bứt rứt thế.
Làm gì mà cứ bám dai như đỉa thế này?
Nếu suy nghĩ một chút thì ai nhìn vào cũng thấy đây là gói phúc lợi không có lợi cho Tiền Trang mà……
Và nhìn kỹ mới thấy, bản mặt hắn ta sao lại giống với tên Thương Đoàn Chủ Thành Dương Thương Đoàn lần đó thế nhỉ.
Và khí tức mà ta loáng thoáng cảm nhận được nơi hắn. Hắn ta biết võ công?
Tu vi cũng ở cảnh giới Đản Khí……đấy?
“Quý khách?”
“Này.”
“……Vâng?”
Nhìn thấy nét mặt Chân Võ bỗng chốc trở nên lạnh lùng, Hoàng Các Thủ liền cảm thấy bàng hoàng.
“Vậy bao nhiêu tiền sẽ chạy vào túi ngươi hả?”
“Vâng? Nghĩa là sao ạ?”
“Nếu ta tham gia gói phúc lợi này thì ngươi sẽ nhận được khoảng bao nhiêu tiền hả.”
“Bao nhiêu gì chứ ạ. Ầy, chắc quý khách có hiểu lầm gì đó rồi, tất cả là vì quý khách ạ.”
“……”
Gương mặt Chân Võ hóa lạnh lùng.
Vì quý khách? Và không nhận được đồng nào ư?
Nói điêu.
Có phường làm ăn nào mà không ăn lợi nhuận dù là 1 phần trăm và làm từ thiện miễn phí chứ?
Cái gì thân thiện quá mức mà chẳng có lý do, thì đằng sau nó sẽ ẩn chứa một thủ đoạn gì đấy.
Hoàng Các Thủ bây giờ đang dành tặng hảo ý cho Chân Võ.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Chân Võ, cho dù năng lực tính toán có kém và không biết cách sinh lời tiền thì hắn cũng là kẻ sống đê tiện khi đứng giữa ranh giới sinh - tử, đó là điều mà hắn tự hào bản thân giỏi hơn bất kỳ ai.
Chân Võ nhìn chằm chằm Hoàng Các Thủ.
Ánh mắt trông có vẻ vô cùng hảo ý nhưng lại có chút run rẩy kia.
Nụ cười giả tạo.
Hai tay đan vào nhau và mồ hôi lấm tấm trên đó.
Tên này…… giờ hắn đang chọn ta làm đối tượng lừa đảo đây mà.
“Cứ mang tiền ra đây đi. Mười quan hoàng kim. Mang hết ra.”
“Quý khách? Lời giải thích của tại hạ……”
“Không cần. Mang ra đây. Ngay lập tức.”
“……”
Nụ cười giả tạo trên miệng hắn cũng méo đi.
Vẻ mặt của Hoàng Các Thủ nãy giờ khom lưng cúi đầu như kẻ gù và liên tục cười giả lả đó đột nhiên thay đổi, hắn đứng thẳng lưng lại và nhìn Chân Võ bằng ánh mắt bực mình.
“Haa, ta đã giải thích tới mức đó rồi mà nhỉ.”
“……”
“Đã định sẽ giải quyết êm thỏa để chiều lòng tên tiểu tử xấc xược nhà ngươi……”
Trước sự thay đổi thái độ đột ngột của Hoàng Các Thủ, Chân Võ cười nhạt.
Sát khí ư?
Quả nhiên ta đoán không sai.
Phúc lợi? Ký quỹ? Ưu đãi cho Hắc sắc danh ngạch?
Đúng là nhảm nhí.
Không biết mục đích của ngươi là gì nhưng ngươi nhìn lầm người rồi.
Nếu dễ bị lừa như vậy thì bảo khố của Tà Phái Thiên ta đã không đầy ắp của cải như thế kia.
Ở trước mặt kẻ vốn thích giành được thứ miễn phí của người khác hơn bất cứ điều gì trên đời này, mà ngươi dám.
“Này, tiểu bằng hữu.”
Hoàng Các Thủ đặt hai tay lên bàn và rướn đầu lại gần Chân Võ với ánh mắt khiêu khích hoàn toàn khác với hắn trước đó.
“Trong lúc ta còn nói lời ngon ngọt thì gửi tiền ở đây không tốt hay sao?”
Hoàng Các Thủ hắn không biết.
Rằng bản thân hắn đang bước một chân vào cánh cửa địa ngục.
Vị Tài Thần (財神) của hôm nay đã trở thành Tai Thần (災神).
“Người lớn nói thì phải nghe lời chứ. Trẻ ranh cứ nhất định muốn ăn đòn sao? Ta không kìm chế được đâu đấy.”
Hoàng Các Thủ nhận ra việc thuyết phục Chân Võ không mang lại hiệu quả gì cả.
Không thuyết phục được thì chỉ còn một cách.
Giết người diệt khẩu.
Thực tế thì cách đó là nhanh nhất.
Cái Bang đang theo dõi Đông Lâm Tiền Trang, dù chúng có nhất thời bị quan phủ bắt thì những nhân vật của Võ Lâm Minh cũng đã xây dựng cả tổ điều tra như thế, chắc chắn chúng đang rình rập cơ hội để điều tra Tiền Trang nên chỉ còn cách giải quyết mọi chuyện trong im lặng.
Chân Võ nãy giờ đang khoanh tay đứng yên quan sát Hoàng Các Thủ, liền cười khẩy và cất lời.
“Này.”
“……”
“Ta không hiểu tình hình này cho lắm…… nhưng giờ ngươi đang uy hiếp đấy hả? Uy hiếp ta?”
“Ngươi cũng tinh ý nhỉ.”
Hoàng Các Thủ cười.
À, hắn uy hiếp thật này. Đúng thật luôn.
Và tinh ý sao?
Thật là, hắn uy hiếp ta rõ rành rành như vậy thì không cần tinh ý cũng biết.
Tuy nhiên, thần kỳ thật.
Có câu Đường Lang Cự Triệt (螳螂拒轍).
Danh ngôn xuất hiện trong Trang Tử (莊子) và cả Hoài Nam Tử (淮南 子).
Một con bọ ngựa không nhận thức được thân phận của bản thân mà đi chọi với xe bò.
Hiện giờ Hoàng Các Thủ hắn chính là kẻ như vậy.
“Ha, ta đã gặp con bọ ngựa nào thế này chưa nhỉ.”
Bình phẩm về sự tinh ý của ta, nhưng chính ngươi mới là kẻ không tinh ý thì làm sao ta tha mạng cho ngươi đây.
Chân Võ cười với biểu cảm cạn lời, nhưng Hoàng Các Thủ lại nhầm tưởng là Chân Võ đang khoe khoang về sức mạnh của bản thân.
Từ khi trở thành tổng quản thì hắn đã không có cơ hội dùng võ công, nhưng Hoàng Các Thủ vốn dĩ đã là một võ giả tài năng với tư cách đội chủ đội hộ vệ Đông Lâm Tiền Trang.
Nên hắn vốn cũng có ý định đánh một trận với các võ giả Võ Lâm Minh đã tìm tới ban sáng, những người có cảnh giới trong khoảng từ Huyền Khí tới Đản Khí.
Lũ nhãi ranh bọn chúng.
Nhưng còn loại Tài Thần trẻ tuổi không rõ thân phận đang đứng trước mặt hắn đây……
“Ngươi là Hoàng Các Thủ nhỉ?”
“……”
“Ta sẽ hỏi một chuyện.”
Người đã chết ta còn lắng nghe tâm nguyện của họ nữa là nói gì câu hỏi của một tiểu tử.
Hoàng Các Thủ đáp lời với vẻ ngạo mạn.
“Nói đi.”
“Ngay từ đầu ngươi đã có ý định nuốt toàn bộ số tiền của ta đúng không?”
“Giờ ngươi mới nhận ra thì cũng đã muộn rồi.”
Hoàng Các Thủ nhẹ nhàng lôi từ trong áo ra một thanh đoản đao.
À, ra vậy.
Những gì hắn tư vấn cho ta đều là vớ vẩn.
Mắt Chân Võ bắt đầu xuất hiện nồng đậm sát khí.
Ta chưa từng bỏ qua cho kẻ nào gây hại đến mình dù kẻ đó là ai.
Không phải ngay cả lý do ta tấn công Võ Đang ở kiếp trước cũng vô cùng đơn giản sao.
Chúng đã chửi rủa ta.
Chỉ với một lý do đó mà Chân Võ đã thiêu rụi 3 trong số 8 cung của Võ Đang và toàn bộ Giải Kiếm Trì phải chìm trong biển máu, đồng thời lấy đầu từ Chưởng Môn Nhân cho tới các trưởng lão Võ Đang.
Vậy mà tên chết tiệt này định nuốt tiền của ta.
Dám động đến tiền của ta.
Một cách trắng trợn.
Chỉ một tiếng chửi rủa của Võ Đang mà ta đã giẫm nát chúng, thế mà ngươi lại dám đụng đến tiền của ta……
Trong lòng của một Chân Võ đã trở nên hiền lành dạo gần đây, nộ hỏa bắt đầu bốc lên, và bản tính sát tâm tàn nhẫn mà hắn đã đặt sâu xuống đáy lòng cũng bắt đầu lan ra toàn thân theo ngọn lửa đang bùng cháy đó.
Chân Võ gật gù đầu rồi khẽ cử động.
Mặt Chân Võ dí sát vào mặt Hoàng Các Thủ hơn nhưng Hoàng Các Thủ hắn chỉ cười chế giễu mà không hề di chuyển.
“Ngươi, bây giờ không thuyết phục được ta nên định giết ta đúng chứ?”
Trước nụ cười tàn ác của Chân Võ, Hoàng Các Thủ không cười nữa mà bày ra vẻ mặt nghi hoặc.
“Thật là, thiếu tiền nên định giết ta ư.”
Trên khóe miệng của Chân Võ đang nổi trận lôi đình lúc này, nụ cười càng rõ nét hơn.
Khác với lúc bọn Ma Giáo giết dân lành.
Hoàng Các Thủ. Hắn ta, đã vượt qua một trong những ranh giới của ta.
Là một người từng cướp của kẻ khác nhưng chưa bao giờ bị kẻ khác cướp đi cái gì.
Vậy mà chỉ với loại như ngươi.
Định lừa và đe dọa sẽ giết ta để nuốt tiền của ta ư.
“Ngươi là cái thá gì mà dám.”
Từ đôi mắt Chân Võ tuôn ra luồng sát khí lạnh lẽo.
Bộp!
“……!”
Rầm!
Chân Võ vẫn với khuôn mặt đang cười đó, tóm lấy gáy Hoàng Các Thủ và đè đầu hắn xuống bàn.
“Hự!”
Ngay khi mặt bị đập xuống bàn rồi ngã xuống nền nhà, Hoàng Các Thủ ôm lấy mặt bằng cả hai tay và hét lên đau đớn.
Chân Võ nhìn hắn và mỉm cười lạnh lẽo.
“Ta đã nói rồi. Có rất nhiều loại người mà ta ghét. Tới nỗi chỉ cần nghĩ thôi ta cũng thấy phiền. Nhưng, có biết ta ghét nhất là gì không?”
“Ư……”
“Đó là việc đồ của ta bị kẻ khác cướp.”
Trước lời của Chân Võ, Hoàng Các Thủ loạng choạng đứng lên và ánh mắt ánh lên sự độc địa.
“Tên chó chết dám đụng vào mũi ta……”
“Haha! Mũi?”
Trán Chân Võ nhăn lại.
“Hừ, ta vốn dĩ không phải người như thế này, chỉ là gần đây ta bỗng nhiên tốt tính lên…… Này, ta sẽ cho ngươi một cơ hội duy nhất.”
“……”
“Mang tiền ra đây.”
Chân Võ đang cố gắng nhẫn nhịn.
Cơn giận trong người Chân Võ sôi sùng sục như sắp đục thủng đỉnh đầu và chui ra ngoài, nhưng hắn đang cố hết sức để kìm lại.
“Câm miệng! Nhãi ranh. Mới đánh úp ta một đòn mà đã dương dương tự đắc nhỉ. Loại như ngươi có thể là đối thủ của Hoàng Các Thủ này sao hả!”
Hoàng Các Thủ với sát khí cuồn cuộn, hắn hét lên ầm ĩ cả biệt phòng.
Các võ giả hộ vệ nghe thấy tiếng ầm ĩ liền chạy tới, họ đứng đầy trước cửa phòng trong tích tắc.
“Tên này…… Được, luôn có những tên không thể nói chuyện bằng lời được mà. Và đa phần những tên đó lại không tinh ý gì.”
Khóe miệng Chân Võ vừa nhếch lên, lộ ra một chiếc răng nanh trắng muốt trông rất ác độc.
“Chết đi!”
Hoàng Các Thủ hét lên đồng thời tung nắm đấm như sấm sét.
Thật là thảm hại.
Trong mắt Chân Võ thì động tác của hắn quá chậm, tới nỗi Chân Võ muốn ngáp ngắn ngáp dài.
Vùu!
Ngay khi nắm đấm trờ tới trước mặt Chân Võ, hai tay Chân Võ thần tốc di chuyển.
Soạt.
Một tay nắm cổ tay, một tay kia nắm khuỷu tay.
Cánh tay Hoàng Các Thủ bị tóm bởi tay Chân Võ, vẻ mặt chuyển từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác.
Rắc!
Khoảnh khắc Chân Võ dùng sức, cánh tay Hoàng Các Thủ bị bẻ quặt như mớ đồ bị vắt nước.
“Khư ặcc!”
Tiếng la đau đớn vọng ra ngoài biệt phòng, các võ giả hộ vệ Tiền Trang rút kiếm ra và ập vào.
“Chật chội thật.”
Chân Võ thì thào.
Bàn chân nâng lên cao.
Uỳnhhhhh!
Hoàng Các Thủ ngã xuống một cách thô bạo và giáng mạnh xuống nền nhà.
Loảng xoảng. Rầmm!
“Tránh, tránh ra!”
Ừ tránh ra đi. Đừng ngăn cản ta.
Chỉ với loại như các ngươi mà dám ngăn cản ta?
Chân Võ tiến một bước thì sóng xung kích lại tỏa ra, các võ giả hộ vệ của Tiền Trang đang chạy tới bị văng ra tứ phía.
Lòng ta rất muốn đập nát toàn bộ tòa Tiền Trang này nhưng, nếu vậy thì mọi người sẽ bị thương.
Dù có nóng giận cỡ nào cũng không thể làm bị thương cả những người vô tội.
“Hự.”
Hoàng Các Thủ nhảy xuống tầng một để chạy trốn sự tấn công của Chân Võ, lần đầu tiên trong đời hắn mang bộ dạng với cánh tay bị đánh dập nát và đang treo lủng lẳng, hắn ôm cánh tay một cách đau đớn,
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
“Ê.”
Ác quỷ từ địa ngục đang đứng đó cười và nhìn xuống phía hắn.
Là chủ nhân của Hắc sắc danh ngạch số 3425, Chân Võ.
Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười nơi miệng hắn, Hoàng Các Thủ nhận ra một sự thật rằng bản thân đã đụng tới người lẽ ra không nên đụng vào.
Một sự giác ngộ muộn màng.
Và rồi ác quỷ địa ngục đó phóng từ tầng hai xuống, vừa tiến lại gần hắn vừa nói.
“Tên ngươi là Hoàng Các Thủ nhỉ. Không biết là ngươi đã từng nghe tới từ phúc lợi chưa?”
Toàn thân Hoàng Các Thủ run lên bần bật. Vì có lẽ bây giờ hắn biết rất rõ tên quái vật kia đang định làm trò gì.
“Gói phúc lợi lần này vô – cùng đột phá đấy. Tới nỗi ngươi chưa từng nghe qua ở đâu đâu. Tận mười phần trăm cơ đấy. Thấy sao, hài lòng chứ?”
Xem nào, ban đầu là một đòn.
Từ đòn thứ hai cộng thêm lãi suất thành hai đòn, 4 đòn, 8 đòn……
Ây dà, được quá.
Hôm nay ngươi tới số rồi, tên khốn mười phần trăm kia.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook