Võ Đang Kỳ Hiệp
-
Chapter 186
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chapter 186.
“Chuyện gì vậy!”
Tiếng chuông còn chưa kết thúc thì các võ giả đã nhảy ra từ tứ phía và đứng đầy trước quầy tiếp khách như thể họ đã đợi sẵn ở đó.
Quả nhiên phản ứng của Đông Lâm Tiền Trang vô cùng mau lẹ, ra dáng đại tiền trang.
Các võ giả hộ vệ của tiền trang bao vây xung quanh, thủ lĩnh của bọn họ nhăn mặt khi thấy tên hạ nhân của Tiền Trang đã bất tỉnh, hắn ta bước lên phía trước.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
“Ta là Hoàng Các Thủ, tổng quản của Đông Lâm Tiền Trang tại Thành Tây An. Cho hỏi các hạ là ai mà gây náo loạn chỗ này vậy?”
Hoàng Các Thủ với vẻ mặt lạnh lùng, hắn chào hỏi lịch sự dựa trên vẻ ngoài của Nam Cung Sang Vệ.
“Hừm, chó bị đánh nên người hầu mới ra mặt à. Vậy nếu giờ ta đánh người hầu thì tên chủ nhân sẽ lò mặt ra nhỉ?
“Xin cẩn thận ngôn từ cho!”
Trước cách nói hung hăng của Nam Cung Sang Vệ, Hoàng Các Thủ cũng đáp trả hắn kịch liệt.
Khí thế của hai người họ khiến sự căng thẳng bao trùm bên trong Tiền Trang càng lúc càng lớn, trong lúc đó thì ánh mắt của Gia Cát San San và Thanh Sương đang đứng phía sau im lặng quan sát từ nãy giờ cũng trở nên khác lạ.
“Thanh Sương đạo trưởng.”
“Vâng?”
“Không phải có gì đó kỳ lạ sao?”
“......?”
Gia Cát San San dè chừng xung quanh rồi thận trọng nói, Thanh Sương liền gật đầu với biểu cảm ‘đồng tình’ với nàng ta.
Khi Hoàng Các Thủ xuất hiện, Thanh Sương liền cảm thấy sự kỳ lạ đó.
Hắn nói mình là tổng quản của tiền trang nhưng rõ ràng võ công của hắn rất cao cường.
Một tu vi võ công thừa thãi so với chức vị tổng quản đó. Đây đơn giản chỉ là là uy thế của Đông Lâm Tiền Trang chăng?
Và có vẻ như Gia Cát San San cũng cảm nhận được sự kỳ lạ đó.
“Sư tỷ, chuyện gì vậy?”
Thanh Vũ không thể đoán biết ra chuyện đó, hắn nghiêng nghiêng đâu ngờ vực.
Tiểu tử này thật hồn nhiên.
Dù bầu không khí đang càng lúc càng sắc lạnh hệt như giữa mùa đông vậy, thì hắn vẫn ngờ nghệch hỏi với đôi mắt ti hí đã hoàn toàn bị da thịt che lấp vì lên cân quá nhiều so với trước.
Mà tên tiểu tử này, lão sư thì gọi là lão sư chứ thêm chữ tỷ vào là sao?
Ta đã nghiêm túc dặn hắn đừng gọi tiểu thư ấy là tỷ tỷ mà.
Thanh Sương khẽ cau mày nhưng cũng không trách cứ Thanh Vũ.
Sau khi vào Long Phụng Quan, Gia Cát San San đã chỉ dạy và bồi dưỡng kiến thức cơ bản cho Thanh Vũ nên họ cũng thân nhau hơn rất nhiều.
Thanh Sương cũng đã mấy lần nhắc nhở hắn tránh làm những chuyện đi lệch với phẩm chất của đạo sĩ, nhưng vốn lẽ trên đời này luôn có kẻ chỉ nói bằng lời thì sẽ không thông được.
Chẳng biết là Thanh Vũ gọi ‘tỷ tỷ’ nghe dễ thương hay sao mà Gia Cát San San cũng bênh vực cho hắn, nên Thanh Sương cũng không thể càm ràm hắn thêm.
Nhưng, chuyện quan trọng nhất lúc này không phải là vấn đề xưng hô mà là điều khiến Gia Cát San San nghi vấn kìa.
“Ta cũng thấy đó là một người kỳ lạ.”
“Vâng?”
“A, không phải tiểu thư đang nói tới người có tên Hoàng Các Thủ kia sao?”
“......”
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Gia Cát San San thì có vẻ như nàng ta không cảm thấy sự khác lạ nơi Hoàng Các Thủ như Thanh Sương đã dự đoán.
“Vậy có vẻ cảm nhận của đạo trưởng khác với ta rồi.”
“......?”
“Cái ta thấy lạ là phản ứng của tiền trang cơ.”
Phản ứng của tiền trang?
Thanh Sương nhìn chằm chằm Gia Cát San San.
Đối tượng quan sát của nàng ta khác với Thanh Sương.
Trong lúc Thanh Sương đang tập trung vào nhân vật tên Hoàng Các Thủ thì nàng ta đang chú ý vào cái khác.
“Những người đó, không phải hệt như là họ đã chuẩn bị sẵn từ trước sao?”
“Hai người đang nói gì vậy?”
Thanh Vũ nghiêng đầu khó hiểu và thì thào,
“Ừm, nghĩ thì thấy đúng là vậy thật.”
Thanh Sương suy nghĩ một lúc thì gật gù.
Cái gì đúng nhỉ?
Thanh Vũ hết quay đầu qua trái rồi qua phải, hắn nhấp nháy mắt nhìn Gia Cát San San và Thanh Sương đứng hai bên.
Hai người họ đang lén truyền âm cho nhau sao?
Nãy giờ họ cũng không có nói gì đặc biệt nhưng trông có vẻ có cái gì đó mà chỉ hai người họ biết.
“Này sư huynh, sư tỷ, hãy cho đệ biết với……”
Thanh Vũ cẩn thận hỏi nhưng hai người họ lúc này đang tập trung vào cuộc hội thoại với vẻ mặt còn nghiêm trọng hơn trước.
“Dù có xảy ra náo loạn đi nữa thì phản ứng của họ cũng quá nhanh.”
“Giống như họ đã theo dõi từ trước vậy. Có khi nào là họ đã cố tình kích động để Nam Cung công tử trở nên như thế kia không.”
“Vâng. Nhưng làm sao có thể như vậy được? Tiền trang cũng giống như thương đoàn, họ đâu thể nào coi thường sức ảnh hưởng của Võ Lâm Minh được?”
Thanh Sương vốn chưa hiểu rõ tình hình lúc này và vừa hỏi lại thì Gia Cát San San liền giải thích.
“Đúng vậy. Họ không thể coi thường được. Nếu là trường hợp thông thường thì họ không có cách nào khác ngoài việc đáp ứng yêu cầu của Võ Lâm Minh. Nhưng hãy nhìn phản ứng của những người đó xem.”
Gia Cát San San phân tích dáng vẻ đáng chú ý của Hoàng Các Thủ.
“Dù có là tiền trang thế nào đi nữa thì so với thương đoàn, mối quan hệ của họ với quan phủ lại sâu rộng…..A! Ôi trời!”
Gia Cát San San đang giải thích thì đột nhiên trợn tròn mắt.
“Thanh Sương đạo trưởng, chúng ta phải ngăn Nam Cung công tử lại mới được.”
Thanh Sương còn chưa hiểu nguyên do từ những lời gấp gáp đó và đang nhìn chằm chằm nàng ta một cách nghi hoặc thì,
Vùu!
“Hự!”
Không còn thời gian cho Thanh Sương ngăn cản nữa rồi, nắm đấm của Nam Cung Sang Vệ đã được tung ra, Hoàng Các Thủ đâm sầm vào tường cùng với tiếng hét lớn.
Hả?
Mặt Thanh Sương trở nên nặng nề.
Làm sao mà?
Theo Thanh Sương thấy thì sức mạnh của Hoàng Các Thủ vượt trội hơn cả hắn nghĩ.
Hắn xưng mình là tổng quản, nhưng thật khó để đoán được chính xác sức mạnh đang tỏa ra nơi hắn.
Chỉ có hai trường hợp không thể cảm nhận được sức mạnh.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Đối phương thuần thục đến độ giấu đi được cảnh giới thực sự của bản thân, hoặc đối phương ở cảnh giới cao một cách vượt trội so với Thanh Sương.
Một kẻ như thế lại dễ dàng trúng đòn như vậy ư?
Thậm chí không thèm phản kháng?
“Chỉ là một kẻ có võ công ở mức đó mà dám cản đường Nam Cung Sang Vệ ta? Lớn gan thật.”
Trong lúc Thanh Sương đang ôm lấy nghi hoặc thì Nam Cung Sang Vệ đang tỏa ra khí thế bừng bừng sau khi đánh bay Hoàng Các Thủ.
Cách hắn bước về phía trước trông đáng sợ hệt như hắn định biến Hoàng Các Thủ thành đống hỗn độn ngay lập tức.
Tuy nhiên, một nụ cười kỳ dị nở trên khóe miệng đang chảy máu của Hoàng Các Thủ lúc này.
Gia Cát San San có cảm giác không lành.
Ngay từ đầu chuyện đã kỳ lạ rồi.
Một hạ nhân tầm thường không thể nào bạc đãi một vị khách đến từ Nam Cung Thế Gia được, trừ khi tên hạ nhân đó bị điên.
Thêm nữa, nhân vật Hoàng Các Thủ đó, hệt như cố tình chờ đợi đến khi xảy ra tranh cãi để xuất hiện và chịu đòn của Nam Cung Sang Vệ vậy.
Ta thật ngu ngốc.
Lẽ ra phải nhận ra được tình hình sớm hơn chứ.
“Chúng ta phải khẩn trương lên. Sẽ không ổn nếu để chuyện ầm ĩ hơn nữa. Nếu xảy ra sai sót thì không chừng chúng ta sẽ không thể thực hiện việc điều tra được đấy.”
Thanh Sương sau khi nghe và nhìn thấy nét mặt của Gia Cát San San thì không chần chừ nữa mà lập tức tiến tới để ngăn Nam Cung Sang Vệ lại.
Dù lời giải thích đó đã đủ cặn kẽ hay chưa thì Thanh Sương cũng chỉ còn cách tin tưởng vào phán đoán của nàng ta.
“Nam Cung công tử, dừng lại đi!”
“......”
Thanh Sương nhanh chóng đi đến chắn phía trước của Hoàng Các Thủ, lúc này ánh mắt Nam Cung Sang Vệ chuyển sang sắc bén.
“Ngươi đang làm trò gì vậy?”
“Sử dụng vũ lực vô tội vạ không tốt đâu. Những người đó cũng có lập trường của họ.”
Đồng tử của Nam Cung Sang Vệ đưa qua đưa lại trước lời nói của Thanh Sương.
Hắn không hài lòng.
Chuyện Thanh Sương đang trước mặt cản hắn lại.
“Thanh Sương đạo trưởng nói đúng. Chúng ta đến đây để điều tra. Chứ không phải đến đây để gây chiến.”
Cả Gia Cát San San cũng bước ra ngăn cản.
Chuyện đó còn làm cho nhiệt khí nơi đồng tử mắt của Nam Cung Sang Vệ bùng lên nhiều hơn nữa.
Các ngươi dám đứng về phe của hắn ta một cách trắng trợn thế này sao?
Ánh mắt hung tợn của Nam Cung Sang Vệ chuyển từ Thanh Sương, Thanh Vũ, Gia Cát San San qua tới các võ giả của Giáp Võ Ban.
Thanh Vũ không nắm bắt được tình hình nên trông mặt hắn vẫn rất mông lung, còn các võ giả còn lại của Gíap Võ Ban vẫn đứng im đó như đang đợi theo dõi diễn biến tiếp theo.
“Tránh ra.”
Nam Cung Sang Vệ nhìn Thanh Sương một cách hung tợn.
“Nam Cung công tử, kích động sẽ không tốt đâu. Trước tiên hãy thu hồi chân khí……”
“Câm miệng!”
“Nam Cung……”
“Bây giờ ngươi đang dạy dỗ ai vậy hả?”
“......”
“Có vẻ ngươi quên rồi nhỉ, đội chủ của chuyến đi Tây An lần này là ta.”
“......”
Hắn nói không sai.
Hắn là đội chủ.
Trước khi họ tới đây thì Phi Ngân Dương Tiêu Phong đã trực tiếp bổ nhiệm hắn.
Và đúng là thư đã được gửi đi khắp các môn phái để hắn có thể nhận sự giúp đỡ từ các môn phái dưới trướng Võ Lâm Minh, cũng đúng là hắn đã được nhận cả lệnh bài đội chủ.
Các võ giả của Giáp Võ Ban không thể nào biết được, rằng đứng sau cuộc bổ nhiệm đó có cả Nam Cung Vô Hữu nhúng tay vào.
Ban đầu họ có thảo luận về Thanh Sương nhưng Nam Cung Sang Vệ quả nhiên là một kỳ tài có thực lực vượt trội, nên Dương Tiêu Phong sau đó đã không lưỡng lự thêm mà lựa chọn Nam Cung Sang Vệ.
Vì hắn cho rằng chọn một thủ lĩnh làm nên thể diện cho họ cũng không có gì tệ.
Tuy nhiên, có một điều mà họ không thể liệu tới, đó là lòng đố kỵ và ghen tức của Nam Cung Sang Vệ đối với Thanh Sương.
Và thứ đó đang được biểu hiện ra ở đây, ngay thời khắc này.
“Nam Cung công tử.”
“Nếu công tử không lui lại thì ta sẽ lập tức kháng lệnh và báo cáo chuyện này cho các trưởng lão.”
Nam Cung Sang Vệ đã bị che mờ mắt bởi đố kỵ và ghen tức, hắn không lùi lại dù chỉ là một chút.
Thanh Sương cau mày, nhìn sang Gia Cát San San.
Khi nhìn thấy cái lắc đầu của nàng ta, thì dù có phải kháng lệnh hay gì đi nữa, lý do để ngăn cản cũng đã rõ ràng.
“Nam Cung công tử, hãy lùi lại theo lời của Thanh Sương đạo trưởng đi. Hành động bây giờ của công tử không ổn đâu.”
Gia Cát San San tiến lại cạnh Thanh Sương, và Thanh Vũ dù vẫn không hiểu ngọn ngành câu chuyện nhưng cũng cho là đúng rồi đi theo phía sau.
“Các, các ngươi!”
Nhưng, điều đó ngược lại còn khiến Nam Cung Sang Vệ giận dữ hơn nữa.
Loại đạo sĩ Võ Đang với thân thế thấp kém mà dám ngáng đường ta, người xuất thân từ Đệ Nhất Thế Gia trong số các Danh Môn Thế Gia sao?
Hơn nữa còn trước sự chứng kiến của tất cả các thành viên Giáp Võ Ban, và ngay cả Gia Cát San San cũng đứng bên cạnh hắn sao!
“Rõ ràng ta đã nói ta là đội chủ!”
Nam Cung Sang Vệ với đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận, giọng hắn vang vọng khắp tiền trang.
Nhưng phải ngăn lại.
Vì họ đoán rằng hỗn loạn sẽ còn nghiêm trọng hơn nữa.
[Thanh Sương đạo trưởng, dù có phải dùng vũ lực thì cũng phải chặn lại.]
[Nhưng nếu làm vậy thì sẽ ảnh hưởng đến thể diện của Dương Tiêu Phong trưởng lão vì đã bổ nhiệm Nam Cung công tử làm đội chủ.]
[Thể diện không phải là vấn đề đâu. Nếu để xảy ra sai sót thì không thể quay lại được.]
Trước lời của Gia Cát San San, Thanh Sương với khuôn mặt nặng nề bắt đầu di chuyển nắm đấm.
Phải có nguyên do thế nào thì nàng ta mới có thể quả quyết như vậy.
Theo lời nàng ta, cứ tiền trảm hậu tấu, việc bị hỏi cung ta sẽ nghĩ đến sau.
“Các ngươi….. bây giờ định cản ta?”
Hơi thở của Nam Cung Sang Vệ cũng trở nên thô bạo, hắn nắm chặt kiếm.
Trong lúc tình hình đang ngàn cân treo sợi tóc thì,
“Làm trò gì vậy hả!”
Cửa tiền trang mở ra, và cùng với âm giọng giận dữ kia là một nhân vật mặc quan phục Vân Ngụy Hung Bối đang bước vào bên trong tiền trang.
Rầm rập, rầm rập, rầm rập.
Đi sau nhân vật đó là những quân lính mặc giáp sắt đang đi thành hàng tiến vào, mặt Gia Cát San San như méo đi.
Rõ ràng là tình huống mà nàng ta lo ngại.
Trong các quan phủ của Tây An, chỉ có duy nhất một nhân vật mang Hung Bối có họa tiết hình mây và ngỗng.
Là quan cấp cao của Chính Tứ Phẩm.
Thái Dương Minh, Quan Tri Phủ tại Tây An Phủ.
“Dám làm loạn ở Tây An Phủ do Thái Dương Minh ta quản lý sao?”
Thái Dương Minh trợn to mắt nhìn các võ giả của Giáp Võ Ban.
Sự xuất hiện của hắn khiến cơn kích động của Nam Cung Sang Vệ cũng tắt ngúm.
Vì hắn ta, công tử của Nam Cung Thế Gia, biết rằng dù có giận dữ như thế nào thì cũng không thể hành xử tùy tiện trước Quan phủ được.
“Tri Phủ đại nhân, tại hạ là Nam Cung Sang Vệ thuộc Long Phụng Quan……”
“Ai hỏi đến tên của loại như ngươi hả!”
Trong khi Nam Cung Sang Vệ còn đang hành lễ thì Quan Tri Phủ cao giọng ngắt lời hắn.
“Ngài hãy nghe tại hạ nói trước đã……”
“Câm miệng! Biết tiền trang là do quan phủ kiểm soát vậy mà dám hành động lỗ mãng như phường vô lại sao hả?”
“......”
Trước cơn giận đùng đùng và sự to tiếng của Thái Dương Minh, Nam Cung Sang Vệ mới nhận ra hắn đã sai lầm.
Hắn, kẻ đã bị lòng đố kỵ và ghen tức làm cho mờ mắt đó, sau khi nguôi ngoai thì mới bắt đầu nhìn rõ được tình hình.
Hoàng Các Thủ, người đang chảy máu và bị đánh vào mặt, và tên hạ nhân bị hắn đánh bầm dập kia.
Ai nhìn cũng đều thấy là do bọn hắn tới đây và gây chuyện lỗ mãng.
“Còn làm gì vậy hả! Bắt những kẻ này lại cho ta!”
Rầm rập!
Trước mệnh lệnh của Thái Dương Minh, quân lính chĩa mũi giáo sáng loáng vào các võ giả Giáp Võ Ban.
Dĩ nhiên dù có đếm toàn binh lực của họ thì cũng chẳng được bao nhiêu?
Có hơn hàng chục người, nhưng chỉ cần một mình Thanh Vũ cũng hoàn toàn có thể hấp hành tất cả bọn họ.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Tuy nhiên, Giáp Võ Ban không phải là Tà Phái hay Ma Giáo, họ là võ giả của Võ Lâm Minh.
Quan vô bất xâm.
Và cũng không có lợi gì khi phản kháng trong một tình huống mà quan phủ can thiệp một cách công khai thế này.
Có thể ngay giây phút mà họ chống đối với quan và đánh nhau xảy ra, quan phủ sẽ xuống lệnh truy nã tất cả bọn họ không chừng.
Nếu chuyện đó xảy ra thì Võ Lâm Minh, và các gia môn trực thuộc rõ ràng sẽ bị ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng.
“Tri Phủ Đại Nhân, chúng tại hạ là Võ Lâm Minh……”
“Rõ ràng ta đã nói ngươi câm miệng!”
Nam Cung Sang Vệ vừa nhận thức được tình hình và định thưa chuyện thì, lần này cũng vậy, khi hắn vẫn chưa nói hết lời thì quan tri phủ đã hạ lệnh đầy hung hăng.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook