Vô Cực Ma Đạo
Chương 17

Chương 17: Tái tố đột phá

Trông thấy bộ dạng bứt rứt của Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên lộ ra vẻ thích thú dị thường, cười đến nỗi cả người run lên. Trông thấy ánh mắt ba vị trưởng lão kinh ngạc nhìn lại, tựa như nhận ra là mình đã thất thố, liền sửa sang dung mạo rồi nói chuyện tiếp với Đinh Hạo:
- Bản cô nương đã đồng ý tha cho ngươi thì tuyệt sẽ không nuốt lời. Chỉ là mấy người bọn ta lần này xuất môn bí mật hành sự, nếu cứ thả ngươi đi thế này, vạn nhất ngươi lại tiết lộ phong thanh gì đó gây bất lợi cho bản cô nương thì bản cô nương biết đi đâu để tìm ngươi tính sổ chứ? Để cho chắc chắn, ngươi cứ ngoan ngoãn mà đợi đi!

Biết rõ nàng là thừa cơ mượn cớ nhưng Đinh Hạo cũng chẳng thể làm gì được. Sức mạnh chẳng bằng người ta, không thể không cúi đầu.

Đinh Hạo nghĩ đến bản thân đại khái là cũng không việc gì, dù sao cũng cần xuống núi trải nghiệm, bọn họ đã bảo đảm sự an toàn của mình, hơn nữa mình thời gian tu chân còn ngắn, nhìn mấy người này xem ra đều là lão hồ ly tu luyện nhiều năm, lưu lại đây có lẽ sẽ phải nếm chút khổ sở, nhưng có mấy người này làm bạn, cũng không phải là không có chỗ tốt. Cũng không nói nhiều thêm nữa, hắn trong lòng chỉ suy nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể mau chóng đem người trong tay thôn phệ đi.

Thấy Đinh Hạo tựa hồ như đã thỏa hiệp, nữ nhân kia cười lại càng thêm vui vẻ, mỹ thể phát ra một mỵ lực vô cùng, nếu không phải Đinh Hạo tâm chí kiên định, thực sự là đã có thể bị nàng mê hoặc. Khó trách các đệ tử trẻ tuổi ở Đoạn Hồn sơn thèm thuồng chuyện ấy, tu chân giả không kiêng kị song tu, hơn nữa song tu đối với tu luyện của cả hai người đều là có rất nhiều chỗ tốt, cho nên những người song tu ở tu chân giới có rất nhiều.

Cho dù như vậy Đinh Hạo cũng vẫn cảm thấy ăn không tiêu, trong lòng thầm mắng: Tiểu nương bì ngươi cứ đắc ý đi, sớm muộn cũng có lúc ngươi thấy được sự lợi hại của lão tử!

Thấy Đinh Hạo không nói gì nữa, Phùng Tinh Nhiên tựa như cảm thấy buồn tẻ, tay xuất ra mấy pháp quyết dừng Tuyệt Sát ma trận lại, để cho ba trưởng lão nhất nhất mang hết những vật liệu bố trí Tuyệt Sát ma trận thu thập lại, cất vào trữ vật giới chỉ.

Đinh Hạo nhìn thấy những vật liệu này, trong lòng thầm tự đánh giá, nếu như những vật liệu này đều ở trong tay mình thì thật là tốt, Luyện Ngục ma tông quả nhiên giàu có, chỉ riêng mấy thứ này, nếu không có mấy trăm năm tích lũy thì không thể xuất ra được. Nhưng cho dù là vậy thì vẫn còn hơn mười thứ vật liệu trân quý mà trận này còn thiếu sót, không biết là do người bố trí thiếu mấy vật liệu này hay là không biết phương pháp bố trí. Trong trữ vật giới chỉ của Đinh Hạo lại có năm sáu thứ vật liệu mà trận này có thể dùng, nếu như là bổ sung thêm mấy thứ vật liệu này, trận này lại hoàn toàn do bản thân hắn bố trí, tuyệt đối là có thể phát huy ra được sáu thành uy lực của trận.

Nghĩ đến đây, Đinh Hạo không khỏi tham lam liếc nhìn Phùng Tinh Nhiên.

- Tiểu tặc, ngươi lại dám dùng loại ánh mắt chó chết đó nhìn ta, có tin bản cô nương lập tức móc hai mắt ngươi ra không?
Nhìn thấy ánh mắt của Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên cả giận nói.

Đinh Hạo hừ lạnh một tiếng, không để ý tới nàng nữa, chỉ khoanh chân ngồi điều tức, cố gắng hết sức khôi phục lại nội thương do vừa rồi đánh nhau gây ra. Chỗ thần kỳ của Vô Cực ma công lúc đó lập tức thể hiện ra, dựa vào năng lực khôi phục biến thái của thân thể, sau nửa canh giờ thương thế của hắn đã tốt hơn rất nhiều, thân thể đã khôi phục lại ba tầng chân nguyên.

Nhìn người bị bắt ở bên cạnh, Đinh Hạo cơ hồ không thể khống chế được dục vọng, muốn lập tức thôn phệ. Chỉ cần thôn phệ người này, chẳng những thương thế của hắn sẽ lập tức khỏi hẳn mà còn có thể làm cho tu vi đại tiến, chỉ nghĩ đến cũng đã khiến cho lòng người rung động không thôi rồi.

Nhưng cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi, không thể thực sự áp dụng được. Tạm chưa nói nếu bị mấy người này phát hiện bí mật về Vô Cực ma công của mình, khẳng định sẽ chẳng tốt lành gì, chỉ xem tu vi đã tới Phân Thần trung kỳ của người này, Đinh Hạo đã không biết mình có thể hoàn toàn thôn phệ hay không. Phân Thần trung kỳ a, tông chủ Vô Cực ma tông cũng mới chỉ đạt tới Phân Thần sơ kỳ mà thôi.

Hiện giờ người này trong mắt Đinh Hạo đã không phải là một người nữa, đó là một viên đan dược cỡ lớn có thể khiến cho tu vị đại tăng a!

Trông thấy ánh mắt Đinh Hạo càng ngày càng cổ quái, khuôn mặt Phùng Tinh Nhiên cũng càng ngày càng cứng lại, quay sang phía Đinh Hạo nổi giận quát:
- Tiểu tặc, nguyên lai ngươi muốn bản cô nương phí sức bắt sống người này là vì thỏa mãn sự dâm dục của ngươi a, thật là ghê tởm!

Đinh Hạo cười khổ không thôi, đến đây thì còn gì để nói nữa chứ, chẳng lẽ ánh mắt của mình vừa rồi thật sự là dâm đãng đến vậy, cũng không cãi cọ với nàng, hắn nhắm tịt mắt lại luôn, để tránh cho nàng khỏi nói nhiều.

Thấy Đinh Hạo nhắm mắt, Phùng Tinh Nhiên lại hung hăng trừng mắt lườm hắn vài cái, sau đó nghiêm mặt quay về phía ba vị trưởng lão nói:
- Ba vị trưởng lão có biết người này lai lịch thế nào không, nhìn vào tu vị phân thần hậu kỳ của hắn, có lẽ cũng chẳng phải là người vô danh?

Ngô trưởng lão nhìn đi nhìn lại người bị bắt đang nằm trên đất vài lượt rồi quay lại nói:
- Nhìn cách ăn mặc của người này thì hình như là lão đại của Tây Huyền ngũ quỷ, ngũ quỷ không môn không phái, bình thường chỉ thấy xuất hiện ở một dải Tây Huyền sơn, cùng bản tông không có dính dáng gì! Còn vì sao lại đi tập kích chúng ta thì quả thật lão phu nghĩ không thông!

Sắc mặt Phùng Tinh Nhiên âm trầm bất định, sau một hồi lâu mới nói với mấy người kia:
- Đã biết lai lịch của mấy người này rồi, việc phải làm còn rất nhiều, nhốt người này lại trước đã, đợi hắn tỉnh lại rồi tra hỏi sau cũng không muộn.
Ba người kia cũng không nói gì thêm nữa.

Sau một hồi ba người đã thu dọn sạch sẽ quang cảnh chiến đấu xung quanh, Phùng Tinh Nhiên quay về phía Đinh Hạo nói:
- Bản cô nương mặc kệ ngươi thuộc môn phái gì, trong khoảng thời gian này ngươi phải đi theo chúng ta, bằng vào tu vi Khai Quang kỳ của ngươi, nếu dám dùng thủ đoạn gì thì đừng có trách bản cô nương không tuân thủ lời thề!

Đinh Hạo cười lạnh một tiếng:
- Cô nương tuân thủ lời thề từ khi nào thế? Nói thế này thật sự là khiến ta cười chết mất!

- Ngươi… Bản cô nương không muốn cãi nhau với ngươi, bọn ta lần này xuống núi là để tham gia đại hội giao dịch trăm năm một lần do Tụ Bảo tông chủ trì, bây giờ thân phận của ngươi sẽ là một đệ tử đời thứ ba bình thường của Luyện Ngục ma tông chúng ta, sau này làm gì cũng nhất định phải nghe ta chỉ huy!

Đinh Hạo tự biết mình không nên chống đối với nàng, liền nói:
- Đã như vậy thì hy vọng cô nương cho phép Đinh Hạo tạm lánh đi nửa khắc, Đinh Hạo cần dùng bí pháp của sư môn lấy người này để chữa thương!

Phùng Tinh Nhiên nghe Đinh Hạo nói lợi dụng người này chỉ là để chữa thương, không phải là làm cái việc chó má kia, tâm tình thoải mái hơn nhiều, liền bảo Ngô trưởng lão mang theo hắn đi tìm một cái sơn động để chữa thương.

Ngô trưởng lão mang Đinh Hạo đến trược cửa một cái sơn động rồi nói:
- Xú tiểu tử, lão phu ở cửa hộ pháp cho ngươi, thực sự là tiện nghi cho tiểu tử ngươi rồi. Nhưng nếu ngươi dám dở trò gì, lão phu tuyệt đối sẽ không nhẹ tay đâu!

Nghĩ đến lập tức có thể khôi phục lại chân khí, hơn nữa còn có thể công lực đại tiến, Đinh Hạo nào còn tâm tư để ý đến lão. Sau khi vào trong sơn động liền bỏ người trong tay xuống đất, hai tay đặt lên thiên linh cái của hắn, một luồng chân khí khổng lồ dày đặc theo hai cánh tay cuồn cuộn ào vào. Đinh Hạo trong lòng đại hỉ, dù sao cũng là cao thủ có tu vi Phân Thần trung kỳ, so với Khai Quang kỳ quả thật là một trời một vực.

Sau nửa canh giờ Đinh Hạo đã mang một phần chân nguyên của người đó đem mấy vết thương hoàn toàn chữa trị khỏi hẳn, lúc này vẫn như cũ không ngừng thôn phệ. Lại qua nửa canh giờ nữa, Đinh Hạo phát hiện ra thân thể đã hấp thu tới cực hạn, không thể tiếp tục thôn phệ được nữa, lại nhìn người kia thân thể chỉ là gầy đi một chút, vẫn chưa biến thành xác khô, xem ra vẫn còn chưa đem tinh hoa thôn phệ được hoàn toàn. Ngẫm lại chính mình còn có ba ngày thời gian để dùng, Đinh Hạo lập tức cảm thấy tâm tình thoải mái.

Khi hắn vừa định mang chân nguyên vừa hấp thu đi tiêu hóa thì đột nhiên cảm thấy không hay, lần trước mình chỉ là hấp thu hai tu chân giả Khai Quang kỳ đã mất nửa tháng thời gian mới tiêu hóa xong, lúc này tuy vẫn chưa đem người này hoàn toàn hút khô, nhưng tinh hoa chân nguyên so với lần trước lớn hơn không chỉ chục lần, trưởng lão họ Ngô kia còn đang ở ngoài cửa, căn bản sẽ không để cho hắn thời gian để hoàn toàn thôn phệ, phải làm sao bây giờ?

Lúc này đã bắt đầu có chút đau đớn, nghĩ đến hậu quả nếu không lập tức đem chân nguyên tiêu hóa, Đinh Hạo lòng bỗng lạnh run. Mặc kệ, mấy người kia đã từng thề độc sẽ lưu lại tính mạng cho hắn, Đinh Hạo cũng không sợ bọn họ hạ độc thủ, chân nguyên trong thân thể đã bắt đầu nhộn nhạo mà chạy loạn lên rồi.

Suy nghĩ một chút, Đinh Hạo vẫn quyết định trước tiên cứ mạo hiểm tiêu hóa, sử dụng mật pháp khiến thời gian hôn mê của người này kéo dài thành vô hạn, Đinh Hạo ngồi xếp bằng xuống đất, Vô Cực ma công toàn lực bạo phát!

Lúc Đinh Hạo mở mắt ra, tâm tình đơn giản là tốt đến mức không gì sánh được. Nguyên lai là nhờ vào chân nguyên này tu vi của hắn đã đột phá tới Dung Hợp sơ kỳ, mà Dung Hợp kỳ đã có thể kết thành nội đan. Khi nội đan vừa mới kết lại là lúc cần một lượng chân nguyên to lớn vô cùng, vừa khéo cho chỗ chân nguyên vừa mới hấp thu tìm được lỗ hổng để chui vào. Luồng chân nguyên khổng lồ đó đã biến nội đan của Đinh Hạo trở nên vô cùng biến thái, nội đan đen nhánh giống như là trái tim thứ hai của thân thể vậy, không ngừng cung cấp năng lượng chân nguyên sung mãn cho Đinh Hạo.

Bởi vì sự tồn tại của nội đan, tốc độ tu luyện của Đinh Hạo đã nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa sau khi đạt tới Dung Hợp kỳ, chân khí mà ngũ tạng cần to lớn vô cùng, lúc này chẳng những đã đem chân nguyên tinh hoa vừa mới thôn phệ hấp thụ hết, thân thể tựa hồ như còn có chút cảm giác chưa sung mãn, nhìn người kia còn đang ở trên mặt đất chưa tỉnh lại, Đinh Hạo có một loại xung động muốn đem chân nguyên của người này hoàn toàn thôn phệ sạch sẽ, nhưng nghĩ đến tình huống trước mắt, đành tạm thời bỏ ý niệm này đi.

Lúc này Đinh Hạo bắt đầu nghi hoặc tại sao Ngô trưởng lão còn chưa đến tìm, lẽ ra thời gian trôi qua phải rất lâu rồi, nhìn hắn lại không giống người có thể kiên nhẫn lắm a!

Sau khi đứng lên đi tới cửa động, phát hiện ra ở ngoài cửa động không ngờ lại bố trí một cái ảo trận nhỏ, so với Đinh Hạo tự mình bố trí không biết là cao thâm hơn bao nhiêu lần.

Lúc này Đinh Hạo có chút cảm giác được yêu quá mà sợ, mấy người này lại có hảo tâm như vậy, khiến Đinh Hạo không thể hiểu được. Vừa mới tiến vào ảo trận, vài tiếng xé gió từ bên cạnh vang lên, sau khoảnh khắc ảo trận biến mất, một tiếng quát giận yêu kiều của Phùng Tinh Nhiên đã vang lên bên tai.

- Tiểu tặc, ngươi không phải nói là chỉ tu luyện một lát thôi sao, thế nào lại để cho bản tiểu thư đợi cả ba ngày trời, bản tiểu thư còn tưởng rằng ngươi bị người ngươi đang chế trụ trong tay hại chết rồi chứ! Bây giờ mới đi ra, làm bản tiểu thư mất nhiều thời gian như vậy, ngươi nhất định phải bồi thường tổn thất cho bản tiểu thư!

Tiếng dừng người hiện, nhưng lúc này đột nhiên lại có vài tiếng kinh hô truyền tới:
- Tiểu tử ngươi rốt cuộc là lai có lịch như thế nào, công pháp ngươi tu luyện rốt cuộc là ma công bí quyết gì, tại sao chỉ mới vài ngày thời gian, ngươi chẳng những thương thế khỏi hẳn, hơn nữa lại còn đột phá tới Dung Hợp kỳ, ma công như vậy chưa từng nghe tới, tiểu thư ngàn vạn lần đừng có mềm tay, nhất định phải tra hỏi cho rõ lai lịch của người này, nếu không nhất định có một ngày trong ma đạo chẳng còn ai là đối thủ của hắn nữa!
Ngô trưởng lão sau khi kêu lên một tiếng kinh ngạc, liên tiếp nói ra vài sự thực vô cùng bất lợi đối với Đinh Hạo.

Đinh Hạo thầm kêu xui xẻo quá, cái phải đến cuối cùng đã đến, căn bản là muốn tránh cũng không tránh được!

Một vị huyền bí sư tôn đang đợi chư vị khám phá, một bộ tuyệt phẩm kiếm đạo mang tên Vạn Đạo Kiếm Tôn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương