Vô Cực Ma Đạo
Chương 16

Lời này của Phùng Tinh Nhiên vừa nói ra thì sắc mặt của mấy người đột ngột thay đổi, Ngô trưởng lão nhìn nàng nói:
- Tiểu thư lần này xuống núi ngoại trừ ta, ngươi cùng mấy người kia thì còn có ai biết việc này? Vì sao chúng ta vừa xuống chân núi thì có người tìm đến? Việc này vô cùng cổ quái.

Nghe hắn nói xong Phùng Tinh Nhiên sắc mặt cũng biến đổi theo, phảng phất như đang nghĩ đến ai đó nhưng vẫn không trả lời. Nàng ngồi xếp bằng trên một ngọc bồ ở cung điện, hai tay liên tiếp biến hóa tạo thành các loại thủ ấn phức tạp, Đinh Hạo biết Phùng Tinh Nhiên đang sử dụng bí pháp để điều khiển trận này.

Một lát sau nữ nhân này đứng dậy nói:
- Đang tới có năm người, bốn người Phân Thần trung kỳ, một người Phân Thần hậu kỳ. Tại Đoạn Hồn Sơn ngoại trừ bổn tông ra, các tông phái khác căn bản cũng không có thực lực, xem công pháp sử dụng của chúng cũng không phải là người của bổn tông. Ba vị trưởng lão hãy chuẩn bị sẵn sàng, trận này không được hoàn chỉnh, tuy có thể vây khốn Phân Thần trung kỳ cao thủ nhưng còn hậu kỳ cao thủ nếu cường hành công trận thì ta cũng chỉ có thể kiên trì nửa canh giờ. Ba vị trưởng lão đều là Phân Thần trung kỳ, xem ra trận chiến này lành ít dữ nhiều, đến lúc đó nếu kiên trì không được thì ngừng, mọi người chia nhau chạy tới tông môn cầu viện!

Lúc này thiếu phụ ba mươi tuổi hướng tới Phùng Tinh Nhiên nói:
Ly Tông Tiền ta từng cam đoan với Tông chủ sẽ bảo hộ tiểu thư an toàn, chờ mấy người kia công nhập thì tiểu thư không cần phải quan tâm tới sự sống chết của ta mà hãy phá vòng vây. Tiểu thư mặc dù thiên tư bất phàm nhưng thời gian tu luyện lại ngắn ngủi, mới đạt tới tu vi Nguyên Anh kỳ nên lưu lại cũng vô dụng. Hơn nữa mục tiêu của bọn họ dám chắc là tiểu thư nên ta cùng Tương Phệ Tử sẽ chống đỡ còn tiểu thư hãy tranh thủ thời gian mà trốn đi.

- Mong tiểu thư phá vòng vây ra, sau này sẽ giúp chúng ta báo đại cừu!
Hai người còn lại lên tiếng.

Phùng Tinh Nhiên thở dài một hơi nói:
- Ta biết ba vị trưởng lão thương yêu Tinh Thiên, chỉ là theo lời ba vị trưởng lão thì Tinh Nhiên tu vi thấp kém, cho dù phá vòng vây cũng khó trốn độc thủ của bọn hắn. Nói thế không bằng mọi người liều chết một lần may ra còn có một sinh cơ. Nếu mà chạy trốn thì mấy người chúng ta tới một chút cơ hội may mắn cũng không có.

- Tiểu thư, cũng không phải là đám người lão phu sợ chết, chỉ là tiểu thư là “thiên chi kiều nữ”, nếu chẳng may xảy ra chuyện, tông chủ trách tội xuống thì cho dù ta thịt nát xương tan cũng không thể gánh nổi!
Ngô trưởng lão nói, còn hai người kia luôn miệng ứng đáp.

- Tinh Nhiên biết ba vị trưởng lão không phải hạng người ham sống sợ chết nhưng đó tuyệt đối là biện pháp tốt nhất trước mắt. Nếu ba vị trưởng lão có thể đưa biện pháp giải quyết tốt hơn thì Tinh Nhiên nguyện ý lắng nghe!
Phùng Tinh Nhiên nói xong, ba người liền ủ rũ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trầm mặc đứng lên.

- Ta có biện pháp giải quyết, chẳng hay mấy vị có muốn nghe.
Đinh Hạo điều tức trong chốc lát, rốt cục khôi phục được một thành công lực.

Mấy người có chút kinh ngạc nhìn Đinh Hạo, Giác Ải trưởng lão âm trầm nhìn hắn rồi nói:
- Tiểu tử, bọn lão phu đang thảo luân sanh tử đại sự, khi nào đến phiên ngươi tới hoa tay múa chân. Ngươi rốt cuộc lai lịch ra sao mà cũng dám gây bất lợi với tiểu thư nhà ta. Chỉ bằng ngươi với tu vi Khai Quang kỳ nho nhỏ thì đối với việc này liệu có biện pháp gì? Tốt hơn hết là để bổn trưởng lão tiễn ngươi đi trước một đoạn đường để bù lại tội bất kính với tiểu thư của ngươi vừa rồi, tránh cho ngươi khỏi bị bị kẻ khác giết chết!
Nói xong hắn liền định động thủ!

Hai vị trưởng lão còn lại nhìn Đinh Hạo như người đã chết. Đại chiến sắp xảy ra nên ba người họ căn bản không quan tâm tới chuyện sanh tử của hắn, trong mắt bọn họ giết một người tu chân Khai Quang kỳ so với bóp chết một con kiến không khác nhau nhiều lắm.

- Hoàng trưởng lão tạm thời buông tay, người này khá thần bí, không chừng sẽ có biện pháp giải quyết, nếu không thì đến lúc đó mới giết chết cũng không muộn.
Lại là Phùng Tinh Nhiên xuất khẩu tương trợ!

Đi tới chỗ Đinh Hạo, đôi mắt đẹp của Phùng Tinh Nhiên nhìn hắn nói:
- Bổn cô nương bất kể ngươi ở tông nào phái nào, nếu ngươi quả thật có biện pháp trợ giúp ta , đợi khi mọi chuyện qua đi, bổn cô nương sẽ làm chủ cho ngươi được toàn thây mà không cần chịu đựng sự thống khổ vì thịt nát xương tan!"

Đinh Hạo tức cười, nói:
- Đã như vậy, cô nương coi như ta chưa từng nói gì, các ngươi tiếp tục thảo luận đi, sắp chết có thể kéo được mỹ nữ phụng bồi cũng là một đại khoái sự a…

- Tiểu tặc, ngươi dám nhìn trộm bổn cô nương lại khiến ta thụ thương. Bổn cô nương để cho ngươi được toàn thây đã là đại ân đại đức, ngươi còn muốn thế nào!

Phùng Tinh Nhiên đột nhiên nhận thấy chính bản thân mình nói năng ngày càng hấp tấp, trong khi ba vị trưởng lão đều là lão hồ ly, từ câu nói đó đều phảng phất đoán được rất nhiều nên khuôn mặt lập tức trở nên cổ quái. Phùng Tinh Nhiên vừa nhìn vẻ mặt tam lão đã đỏ mặt tía tai, cả người càng thêm phần diễm lệ!

- Chỉ cần cô nương đồng ý với ta hai việc, ta cam đoan sẽ giúp ngươi qua được cửa ải khó khăn này, hơn nữa ta dám chắc chuyện này đối với tông phái của ngươi trợ giúp rất lớn. Mong cô nương suy nghĩ kỹ trước khi quyết định.
Đinh Hạo Nghiêm mặt nói.

Lúc này thiếu phụ ba mươi tuổi hướng tới Đinh Hạo hỏi:
- Không biết theo lời ngươi hai sự tình đó cuối cùng là gì, trước tiên hãy nói ta nghe một chút?

Hướng tới thiếu phụ mỉm cười, Đinh Hạo nói:
- Thứ nhất, các ngươi phải cam đoan sự an toàn của ta, đương nhiên bảo kiếm của ta cũng phải trả lại. Thứ hai, các ngươi bắt được họ thì giao cho ta một người để xử trí! Các ngươi nhất định phải lập lời độc thệ, nếu không khi các ngươi muốn đổi ý thì ta căn bản không có năng lực phản kháng!.

Lúc này Phùng Tinh Nhiên phảng phất phát giác thời gian đã không còn nhiều nên vội vàng hướng Đinh Hạo nói:
- Điều kiện thứ nhất có thể theo lời ngươi, nhưng bây giờ chúng ta căn bản không phải đối thủ của bọn họ, cả tự bảo vệ mình cũng không thể , muốn bắt một người càng không dám nói.

- Ta tự có biện pháp làm được việc này, điểm ấy ngươi đừng lo. Thời gian cũng không nhiều lắm, ngươi tốt nhất nhanh chóng quyết định đi, nếu không một lúc nữa biện pháp của ta cũng khó có thể giúp ngươi qua được khó khăn này.
Đinh Hạo cấp bách nói.

- Biện pháp ko thể truyền hai người, ngươi đưa tay đến đây.
Đinh Hạo nhẹ giọng cười.

Phùng Tinh Nhiên sửng sốt, chần chờ một chút rồi mềm mại chuyển thân về phía Đinh Hạo. Lạp tức Đinh Hạo thấy một cỗ hương thơm xông vào mũi, tim bỗng đập nhanh hơn liền không khỏi thầm mắng một tiếng rồi ghé miệng vào tai Phùng Tinh Nhiên.

Thân hình mềm mại của Phùng Tinh Nhiên lùi lại, cả giận nói:
- Ngươi muốn nói thì nói đi, vì sao phải dựa gần như thế!

Đinh Hạo cười đùa nói:
- Còn có thể nói nhảm sao? Còn không mau lên, chậm sẽ sinh biến!

Phùng Tinh Thiên nhìn Đinh Hạo rồi cắn răng tiến tới. Môi của Đinh Hạo cơ hồ dán vào tai nàng rồi nói:
- Ngươi chỉ cần theo lời phương pháp ta nói, đem Tuyệt Sát Ma trận điều chỉnh một chút là có thể qua cửa khó này.

Sau đó hắn đem phương pháp nói ra rồi cuối cùng lại hỏi:
- Ô, sao lỗ tai tiểu thư lại hồng lên vậy? Chẳng lẽ là bởi ta nói làm cho thế.

Thân hình của Phùng Tinh Thiên vốn đã bị Đinh Hạo hoàn toàn nhìn qua, bây giờ hắn lại dựa gần như thế nên khó tránh khỏi tâm hoảng ý loạn, toàn thân như tiên hoa bàn phát ra hồng sắc kiều diễm, nói:
- Tiểu tặc ngươi nhớ kĩ bổn cô nương, thế nào ta cũng làm cho ngươi đẹp mặt. Phương pháp của ngươi rốt cuộc đến từ đâu? Ngươi sao lại biết trận này là Tuyệt Sát Ma trận? Bổn cô nương tạm thời tin ngươi một lần, nếu ngươi đưa phương pháp không đúng thì ta sẽ lột da róc xương ngươi, phải cho tên lừa gạt ngươi biết sự lợi hại của bổn cô nương mới được.

- Hiện tại ngươi chính là một con kiến bò trên sợi dây mà thôi, lừa gạt ngươi có chỗ nào tốt? Tin hay không tùy ngươi, ngươi còn không mau hành động thì trận này sẽ bị phá đấy.
Đinh Hạo dương dương tự đắc, đối với sự uy hiếp của nàng coi như không có gì!

Hung hằng trừng mắt với Đinh Hạo, Phùng Tinh Thiên hai tay bắt đầu không ngừng kết xuất các loại thủ ấn. Đinh Hạo biết nàng lần này theo phương pháp của mình điều chỉnh, hắn đương nhiên sẽ không đem tất cả pháp quyết của Tuyệt Sát Ma trận nói hết cho nàng, phương pháp vừa nãy chỉ là một bộ phận, vừa vặn có thể hoàn toàn giam hãm Phân Thần hậu kỳ giả trong đó.

Một lát sau Tuyệt Sát Ma trận đột nhiên đại biến, vô số tử khí to lớn không theo phương hướng, phản gia tốc từ trong khếch tán ra ngoài, quỷ đói từ trong trận nương theo tử khí phát ra lớn tiếng gào thét bay ra.

Phùng Tinh Thiên hai mắt đang đóng chặt lập tức mở ra rồi nhìn Đinh Hạo một cách kì dị. Đinh Hạo bị hai mắt nàng nhìn, trong lòng tự dưng run lên rồi thầm kêu bất hảo, chẳng lẽ nàng thấy mọi việc bất thành, vì sao ánh mắt kỳ lạ như thế? Lúc này trong trận quỷ khóc sói tru, gió mạnh nổi lên, ba trưởng lão bây giờ cũng không dám khinh thị Đinh Hạo, ánh mắt đã tràn ngập vẻ khác thường!

Bỗng một tiếng hét trong trận truyền tới, tiếp sau đó là hai tiếng kêu thảm thiết đồng dạng, lúc này Đinh Hạo vội vàng hướng Phùng Tinh Thiên nói:
- Hy vọng ngươi nhớ đã từng đáp ứng phải bắt một người cho ta, vừa rồi ngươi đã phát độc thệ!

Phùng Tinh Thiên lúc này phảng phất tâm tình đại hảo, quay về phía Đinh Hạo thản nhiên cười làm hắn lập tức cảm thấy được ân sủng mà sợ hãi.

- Bổn cô nương đã đáp ứng ngươi, chẳng lẽ lại để việc không thành, cầm lấy đi, xem ra thanh kiếm của ngươi cũng không có tác dụng gì!
Nói rồi đưa Nghịch Thiên Ma Kiếm và giải khai khóa tay trên song thủ của Đinh Hạo, sau đó nàng quay về phía ba vị trưởng lão nói:
- Phiền Ngô trưởng lão, Hoàng trưởng lão đem hai người còn lại đến đây. Hai vị trưởng lão yên tâm, hai người này đã hôn mê bất tỉnh, ba ngày sau mới có thể tỉnh lại, tuyệt không có năng lực hoàn thủ.

Lát sau Ngô, Hoàng lưỡng trưởng lão mỗi người đều mang một kẻ tới trước mặt Phùng Tinh Nhiên, đem họ thả trên mặt đất. Hai người bị bắt này mặc một đạo bào màu xanh, thân hình thấp bé dị thường.

Phùng Tinh Nhiên đem một người da trắng trao cho Đinh Hạo rồi nói:
- Đi đi, bổn cô nương đã đáp ứng với ngươi, bất quá người này là Phân Thần trung kỳ, nếu tỉnh lại thì ngươi không đối phó được đâu. Có cần ta hỗ trợ coi như các điều kiện khác thì miễn phí dâng tặng, được không?

- Hắc hắc, bổn nhân tự nhiên sẽ có biện pháp đối phó với hắn, không cần cô nương phí tâm. Tiểu thư cao quý hành sự quá vội vàng, Đinh Hạo còn không nhờ thì ngươi gấp cái gì? Nàng dung mạo tựa thiên tiên, thực đã làm Đinh Hạo ngưỡng mộ không thôi!
Sau đó Đinh Hạo mang theo tên bị hôm mê rồi nhân tiện cầm Nghịch Thiên Ma Kiếm rời đi.

- Chậm đã, đã ngưỡng mộ, nhân tiện ở lại một lúc đi, bổn cô nương cấp cho ngươi một khoảng thời gian ở lại bên cạnh ta.
Phùng Tinh Nhiên cười nói.

- Tiểu thư hay nói giỡn, bổn nhân là phàm phu tục tử, sao xứng với phương dung tiểu thư!
Đinh Hạo luôn miệng trì hoãn, nữ nhân này hành sự tàn nhẫn, lại thêm tu vi cao cường của mấy người, ở lại thêm sẽ sinh biến.

- Hôm nay ngươi muốn cũng phải ở lại, không muốn cũng phải ở lại, không do ngươi làm chủ!
Nữ nhân này trở mặt cực nhanh, đích thực muốn liều mạng cùng Đinh Hạo.

Đinh Hạo hừ lạnh một tiếng:
- Cô nương làm vậy là có ý gì, ngươi có phát độc thệ nói rằng buông tha cho ta, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý?

- Bổn cô nương nói là tha cho tính mệnh của ngươi, nhưng có nói qua là cho ngươi rời đi sao, ba vị trưởng lão có nghe thấy bổn cô nương nói qua như vậy không?
Phùng Tinh Nhiên nghi hoặc quay lại nhìn ba người nói, ba người đều đã thành tinh, sao còn không biết tâm tư của nàng, vội vàng nói “không có”!

Vừa nghe nói thế Đinh Hạo cảm giác muốn té xỉu. Mọi ngày bắn nhạn, hôm nay bị nhạn bắn lại, trách không được cổ nhân từng nói độc nhất là “lòng dạ đàn bà”!

Một vị huyền bí sư tôn đang đợi chư vị khám phá, một bộ tuyệt phẩm kiếm đạo mang tên Vạn Đạo Kiếm Tôn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương