Vô Cực Huyền Thoại
-
Chương 18
Mặt trời dần dần ló rạng báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu, những tia nắng le lói chậm rãi bao phủ lấy vạn vật. Vô Cực Tử lúc này đang ngơ ngẩn ngắm nhìn mặt hồ gợn sóng lăn tăn, trong đầu từ từ hồi tưởng lại khung cảnh kiều diễm đêm qua, hắn cuối cùng cũng không nhịn được mà ảo não vỗ tay lên trán, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì mới tốt.
Đúng lúc này, bên bờ hồ đột nhiên có giọng nói nữ tử truyền đến:
- Phải cẩn thận, con tiện nhân này tuy võ công tầm thường nhưng lại quỷ kế đa đoan.
Tiếp theo có giọng nói băng lãnh truyền đến:
- Vừa gặp ả là phải hạ sát thủ ngay, không cần chần chờ gì cả.
Sau đó lại có giọng nói ngập ngừng vang lên:
- Lỡ phụ thân mà biết được...
Bọn họ không phải ai khác mà chính là bốn người Tần Hồng Miên, Cam Bảo Bảo, Mộc Uyển Thanh và Chung Linh. Sau khi hành thích Lý Thanh La không thành, kết quả cũng chẳng được gì, bốn người bọn họ tìm một nơi hẻo lánh nghỉ ngơi dưỡng thương một thời gian, sau này nghĩ đến Đoàn Chính Thuần còn có một tình nhân khác là Nguyễn Tinh Trúc đang ẩn cư trong khu rừng trúc gần Tiểu Kính Hồ thì lại dắt nhau đến tìm. Tần Hồng Miên không oán trách Đoàn Chính Thuần phong lưu phóng khoáng, lưu tình khắp nơi, mà lại căm thù những người phụ nữ khác trăng hoa quyến rũ, cướp đoạt tình lang của mình, kể ra cũng thật kỳ lạ.
Mộc Uyển Thanh bỗng nhiên nhìn thấy bóng lưng quen thuộc thì không khỏi có chút kinh ngạc, vội vàng chạy đến bên cạnh Vô Cực Tử, kích động hỏi:
- Phu quân, sao chàng lại ở đây?
Chung Linh lại không kiêng nể gì cả, trực tiếp nhảy cẫng lên ôm chầm lấy Vô Cực Tử, vui vẻ nói:
- Vô Cực ca ca, muội nhớ huynh quá!
Mộc Uyển Thanh khẽ vươn tay túm lấy Chung Linh, lạnh giọng nói:
- Tránh xa chàng ấy một chút!
Vô Cực Tử trong lòng không khỏi có chút chột dạ, vội vàng một tay ôm lấy vòng eo thon thả của Mộc Uyển Thanh, một tay nhẹ nhàng xoa đầu Chung Linh, ôn nhu nói:
- Ta cũng nhớ mọi người nhiều lắm!
Cam Bảo Bảo biết rằng nữ nhi sớm đã phương tâm ám hứa với Vô Cực Tử nên bản thân cũng không có ý kiến gì, thế nhưng Tần Hồng Miên lại thấy vô cùng ngứa mắt, lạnh lùng hỏi:
- Con tiện nhân họ Nguyễn đâu rồi, ngươi có quan hệ gì với ả?
Đúng lúc này, Nguyễn Tinh Trúc đột nhiên mở cửa bước ra, bà nhìn thấy hai thanh đao trong tay Tần Hồng Miên thì cũng lập tức nhận ra, ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi là... Tu La Đao Tần Hồng Miên, Tần tỷ tỷ?
Tần Hồng Miên nhìn thấy Nguyễn Tinh Trúc thì lập tức nắm chặt song đao trong tay, lớn giọng quát:
- Phải đó! Ta đây là Tần Hồng Miên, ai cho con tiện nhân ngươi gọi ta là tỷ tỷ?
Nguyễn Tinh Trúc còn chưa hiểu Tần Hồng Miên đến đây để làm gì, sợ rằng đối phương gặp lại tình lang sẽ nối lại duyên xưa bèn mỉm cười nói:
- Phải lắm, ta nói sai rồi. Ngươi còn ít tuổi hơn ta, nhan sắc nguyệt thẹn hoa nhường như vậy, thảo nào Đoàn lang ghi lòng tạc dạ.
Tần Hồng Miên nghe thấy Nguyễn Tinh Trúc khen mình trẻ tuổi xinh đẹp khiến cho Đoàn Chính Thuần ngày ngày tưởng nhớ thì nộ khí trong lòng đã giảm đi phân nửa, hừ lạnh nói:
- Ta vốn không ưa những kẻ miệng lưỡi trơn tru như ngươi, chỉ cốt cho người ta mát lòng mát dạ.
Nguyễn Tinh Trúc lại quay sang nhìn Cam Bảo Bảo, tươi cười nói:
- Vị này có phải là Tiếu Dược Xoa Cam Bảo Bảo chăng? Cam muội tử càng lớn tuổi càng xinh đẹp, khiến cho Đoàn lang mê mẩn khôn nguôi, ta thật thèm cái phúc phận của muội tử.
Cam Bảo Bảo khẽ liếc mắt nhìn Nguyễn Tinh Trúc, thản nhiên nói:
- Ta là gái đã có chồng, chuyện cũ đã qua đừng nhắc lại nữa.
Nguyễn Tinh Trúc không khỏi có chút ngạc nhiên, thở dài nói:
- Thật xin lỗi, là ta đường đột rồi.
Chẳng mấy chốc mà ba người Nguyễn Tinh Trúc, Tần Hồng Miên và Cam Bảo Bảo đã chị chị em em nói năng ríu rít, bao nhiêu hiềm khích lúc trước đều đã nhanh chóng tiêu tan. Vô Cực Tử ở bên cạnh cũng âm thầm thở phào một hơi, nếu bọn họ thực sự động thủ với nhau thì hắn cũng không biết nên làm gì mới phải.
Bốn người Vương Ngữ Yên, A Châu, A Bích và A Tử lúc này cũng chậm rãi bước ra từ gian nhà gỗ, Tần Hồng Miên vừa mới nhìn thấy dung mạo của Vương Ngữ Yên thì đã bất giác nổi giận đùng đùng, nghiến răng quát:
- Ngươi chính là nghiệt chủng của con tiện nhân họ Vương kia!
Vương Ngữ Yên khẽ nhíu mày, ngữ khí có chút không vui hỏi:
- Hà cớ gì tôn giá lại buông lời nhục mạ gia mẫu?
Tần Hồng Miên khẽ hừ một tiếng, gằn giọng nói:
- Mẫu thân ngươi cũng không phải người tốt lành gì, ả cứ phái thủ hạ tôm tép đến quấy nhiễu hai mẹ con ta, vậy nên chúng ta mới đến Tô Châu để hành thích, chỉ hận rằng đến giờ vẫn chưa giết được.
Tần Hồng Miên quay sang nhìn Mộc Uyển Thanh, nghiêm giọng nói:
- Uyển Nhi, con ra thỉnh giáo đi, miễn cho người khác lại nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ.
Mộc Uyển Thanh cũng không nhiều lời, lập tức vẩy tay một cái bắn ra ba mũi ám tiễn về phía Vương Ngữ Yên, trên đầu mũi tên có tẩm thuốc độc kiến huyết phong hầu cực kỳ lợi hại. Vương Ngữ Yên tuy thuộc làu làu hầu như tất cả kinh thư võ thuật trong thiên hạ nhưng bản thân lại không biết một chút võ công, may mà Vô Cực Tử kịp thời phản ứng lại, lập tức thi triển Nhất Dương Chỉ đánh bay ba mũi ám tiễn của Mộc Uyển Thanh, nếu không thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Mộc Uyển Thanh khẽ lườm Vô Cực Tử một cái, hậm hực nói:
- Chàng làm cái gì vậy hả? Chẳng lẽ... chẳng lẽ chàng và con hồ ly tinh này... ưm...
Mộc Uyển Thanh còn chưa nói xong thì đã đôi môi đỏ mọng đã bị Vô Cực Tử cường thế chiếm hữu, hai bờ môi khó khăn lắm mới tách nhau ra, chỉ nghe Vô Cực Tử trầm giọng nói:
- Ngữ Yên chính là ngoại tôn nữ của hai vị sư huynh sư tỷ đồng môn, ta cùng với muội ấy hoàn toàn trong sạch. Ta gặp muội ấy ở Mạn Đà Sơn Trang...
Vô Cực Tử chậm rãi kể lại mối quan hệ rối rắm giữa hắn với hai mẹ con Lý Thanh La và Vương Ngữ Yên, sau đó hắn cũng thuận miệng truyền đạt lại ý tứ của Lý Thanh La cho Tần Hồng Miên và Cam Bảo Bảo. Cam Bảo Bảo thì còn dễ nói chuyện, nhưng Tần Hồng Miên thì lại nhất quyết không chịu buông bỏ thù hận, chỉ là e sợ thực lực của Vô Cực Tử nên bà cũng không tiện phát tác.
Vương Ngữ Yên tựa hồ đã phát giác được cái gì, sắc mặt khẽ biến, nhìn chằm chằm vào Vô Cực Tử, lắp bắp nói:
- Vô Cực đại ca, chẳng lẽ ta cũng là... cũng là...
Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, gật đầu nói:
- Muội cũng là nữ nhi của Đoàn vương gia.
Vương Ngữ Yên tái mặt đứng im như trời trồng, nàng vẫn cho là phụ thân bị bệnh mất sớm, từ nhỏ đến lớn tuy thiếu thốn tình cảm của cha nhưng trong thâm tâm của nàng thì phụ thân vẫn là một đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, hiện tại lại biết được chân tướng như vậy thì trong lúc nhất thời khó cũng có thể chấp nhận được. Mộc Uyển Thanh nhìn thấy dáng vẻ của Vương Ngữ Yên thì không khỏi có chút đồng cảm, ác cảm trong lòng cũng nhanh chóng tiêu tan, bản thân nàng sau khi biết được thân thế của mình thì cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, may mà có Vô Cực Tử ở bên nên nàng mới được an ủi phần nào.
Cam Bảo Bảo lúc này cũng vô thức quay sang nhìn Chung Linh, trong ánh mắt bất giác toát lên vẻ bất lực, nhưng bà cũng nhanh chóng bình ổn lại tâm tình. Thế nhưng cử chỉ vô ý này làm sao có thể qua mắt được Vô Cực Tử, xem ra... phụ thân của Chung Linh cũng không phải là Chung Vạn Cừu, mà lại chính là Đoàn Chính Thuần.
Vô Cực Tử quay sang nhìn Tần Hồng Miên, nhẹ giọng nói:
- Bá mẫu, chuyện này trăm sai ngàn sai đều là lỗi của Đoàn vương gia, không liên quan đến người khác, ngươi chớ nên làm tổn thương những người vô tội.
Tần Hồng Miên cũng chỉ im lặng không nói gì, thế nhưng A Tử lại bĩu môi nói:
- Nói thì hay lắm, thế nhưng ngươi cũng chẳng khác gì đâu. Đêm qua ngươi còn đang tình chàng ý thiếp với tỷ tỷ của ta, thế mà bây giờ đã vội vàng đến bên người khác rồi, quả nhiên đàn ông không có ai là tốt lành hết.
A Châu lập tức cúi gằm mặt xuống nhưng vẫn nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ, Nguyễn Tinh Trúc thấy vậy thì tâm tình vô cùng kích động, run run hỏi:
- A Tử, con nói A Châu cô nương chính là... chính là...
A Tử khẽ gật đầu, thản nhiên đáp:
- Đúng vậy, tỷ ấy chính là tỷ tỷ của con, không tin thì mẫu thân cứ hỏi tỷ ấy mà xem.
Nguyễn Tinh Trúc vội vàng chạy đến trước mặt A Châu, nghẹn ngào hỏi:
- Con... con chính là... nữ nhi của ta sao?
A Châu khẽ gật đầu, nước mắt rưng rưng, sụt sùi đáp:
- Vâng ạ!
A Châu chậm rãi lấy ra sợi dây chuyền vàng mà nàng vẫn luôn mang theo bên mình, bên trên có khắc một dòng chữ "Thiên thượng tinh, lượng tinh tinh, vĩnh xán lạn, trường an ninh", Nguyễn Tinh Trúc thấy vậy thì bất chợt cảm thấy khóe mắt cay cay, lập tức giang hai tay ôm chầm lấy A Châu, hạnh phúc nói:
- Con gái tội nghiệp của ta!
Mẹ con thất lạc đoàn tụ với nhau vô cùng cảm động, thế nhưng Vô Cực Tử lại không sao mà vui cho nổi bởi vì Mộc Uyển Thanh đang căm phẫn nhìn hắn, khóe mắt đã đỏ hồng lên, đau lòng hỏi:
- Những lời tiểu nha đầu kia vừa nói có phải là thật không?
A Tử khẽ nhíu mày, ngữ khí có chút không phục nói:
- Đừng có gọi ta là tiểu nha đầu!
Vô Cực Tử trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì mới phải, bối rối nói:
- Ta... ta...
Mộc Uyển Thanh nhìn thấy dáng vẻ của Vô Cực Tử thì trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, phẫn uất nói:
- Mẫu thân vẫn luôn nói rằng đàn ông là bọn phụ tình bạc nghĩa, ta vốn dĩ không tin, thế nhưng... phụ thân đã như vậy, kể cả chàng cũng như vậy...
Mộc Uyển Thanh bi phẫn vô cùng, lập tức phóng ra ba mũi ám tiễn về phía Vô Cực Tử, thủ pháp ám khí cực kỳ cay độc. Vô Cực Tử cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, lập tức buông lỏng toàn thân nhắm chặt mắt lại, hắn cũng không có ý định né tránh đòn công kích này. Thế nhưng ngay khi Vô Cực Tử sắp bị ám tiễn đả thương thì A Châu đã vội vàng chạy đến che chắn cho hắn, ba mũi ám tiễn trực tiếp đâm trúng ngực A Châu, máu tươi văng ra bắn lên gương mặt tái nhợt của Vô Cực Tử.
Vô Cực Tử hoảng hốt ôm lấy A Châu, chỉ thấy nàng sắc mặt trắng bệch, thều thào nói:
- Vô Cực đại ca, muội yêu huynh... vô oán vô hối.
Vô Cực Tử nhìn thấy giai nhân ở trong lòng chỉ còn lại một chút hơi thở thoi thóp thì khống chế được cảm xúc mà bi phẫn gào lên:
- Không!!!
Nội lực bùng phát lập tức đánh bay mọi người ra xa, ngay cả Mộc Uyển Thanh cũng không thoát khỏi phạm vi ảnh thưởng. Sau khi trụ vững lại, Mộc Uyển Thanh nhìn thấy Vô Cực Tử đối với A Châu thâm tình như vậy thì trái tim như chết lặng, nàng điên cuồng phóng ra ám tiễn bẻ gãy vô số cành trúc cứng cáp ở cách đó không xa để phát tiết cảm giác khó chịu trong lòng, sau đó lập tức xoay người đi thẳng một mạch mà không ngoảnh đầu lại phía sau. Ba người Tần Hồng Miên, Cam Bảo Bảo và Chung Linh sợ rằng Mộc Uyển Thanh sẽ hành động dại dột nên cũng vội vàng đuổi theo nàng.
Một lúc sau, Vô Cực Tử mới từ từ tỉnh táo lại, hắn không khỏi thầm mắng bản thân lại để cho cảm xúc lấn át mất lý trí, không ra tay cứu người mà chỉ ngồi đó la hét thì có ích lợi gì. Nghĩ là làm, Vô Cực Tử lập tức truyền nội lực cuồn cuộn vào người A Châu, chẳng mấy chốc mà sắc mặt nhợt nhạt của nàng đã hồng hào trở lại. Ngay giây phút này, Vô Cực Tử không khỏi cảm khái mọi nỗ lực đã bỏ ra để tu luyện Y Đạo hoàn toàn xứng đáng, hắn thương xót ngắm nhìn giai nhân hai mắt nhắm nghiềm đang say ngủ trong lòng mình, lại quay đầu nhìn về phía Mộc Uyển Thanh rời đi, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì mới tốt.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nhờ có y thuật cao siêu của Vô Cực Tử mà thương thế của A Châu cũng dần khởi sắc, mọi người cũng có thể yên tâm thở phào nhẹ nhõm, cũng may lần này chỉ là hữu kinh vô hiểm, không đáng lo ngại gì. Đoàn Chính Thuần sau khi trở về Tiểu Kính Hồ thì cũng không ngờ rằng bản thân mới rời khỏi một thời gian mà đã xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy.
Lần này Đoàn Chính Thuần đến gặp Khang Mẫn thì đã tương kế tựu kế, khiến cho ả vô tình bại lộ bí mật che giấu trong lòng, đồng thời cũng thành công minh oan cho mình. Nguyên lai trước khi trở thành phu nhân của Mã Đại Nguyên, Khang Mẫn và Đoàn Chính Thuần đã có một đoạn tình cảm thắm thiết, Đoàn Chính Thuần tuy là thật lòng yêu Khang Mẫn nhưng suy cho cùng thì bản tính trăng hoa vẫn không thể bỏ nổi. Sau này vào Bách Hoa Hội tại Lạc Dương, bao nhiêu anh hùng hảo hán đến tham dự đều bị Khang Mẫn mê mẩn thần hồn, thế nhưng chỉ có một mình Tiêu Phong không thèm ngó ngàng đến ả, khiến cho ả ôm lòng oán hận.
Về sau lại tình cờ phát hiện ra thân thế của Tiêu Phong, Khang Mẫn âm thầm xúi giục Mã Đại Nguyên tố cáo cho mọi người biết y là mọi rợ Khiết Đan, thế nhưng Mã Đại Nguyên bởi vì khâm phục khí khái hào hiệp của Tiêu Phong nên nhất quyết không chịu, còn mắng cho Khang Mẫn một trận té tát. Kể từ đó, Khang Mẫn bắt đầu lên kế hoạch sát hại Mã Đại Nguyên, sau khi thành công câu dẫn trưởng lão chấp pháp của Cái Bang là Bạch Thế Kính, ả đã cho Mã Đại Nguyên uống thuốc mê rồi bảo Bạch Thế Kính bóp nát yết hầu, đổ tội cho Mộ Dung Gia dùng chiêu lấy đạo của người mà trả cho người. Thế nhưng Bạch Thế Kính cũng giống như Mã Đại Nguyên, nhất quyết không chịu phản bội Tiêu Phong, vậy nên Khang Mẫn lại câu dẫn một kẻ tiểu nhân bỉ ổi như Toàn Quan Thanh, thân phận người Khiết Đan của Tiêu Phong rất nhanh liền bại lộ, khiến cho y thân bại danh liệt. Sau này Tiêu Phong tìm đến tra hỏi danh tính của vị thủ lĩnh đại ca năm xưa, Khang Mẫn đã tương kế tựu kế để trả thù Đoàn Chính Thuần vì đã phản bội mình, vậy nên mới gây ra hiểu lầm như vậy.
Ngay khi Tiêu Phong định tiếp tục tra hỏi danh tính của vị thủ lĩnh đại ca kia thì Bạch Thế Kính đã kịp thời chạy đến giải cứu cho Khang Mẫn, thế nhưng lão cũng không phải là đối thủ của Tiêu Phong, rất nhanh liền bị đánh bại. Đúng lúc này, một người áo đen thần bí bất ngờ xuất hiện đánh chết Bạch Thế Kính và Khang Mẫn để bịt đầu mối, thủ pháp vô cùng nhanh nhẹn khiến cho Tiêu Phong trở tay không kịp, cứ như vậy mà mất đi manh mối cuối cùng của mối huyết hải thâm thù.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook