Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tại Tiểu Kính Hồ một thời gian, thương thế của A Châu đã dần hồi phục. Mặc dù chuyên tâm chữa trị cho A Châu, nhưng Vô Cực Tử thỉnh thoảng vẫn cứ ngây ra như người mất hồn, trong lòng hắn không khỏi ngổn ngang trăm mối, cũng không biết Mộc Uyển Thanh hiện tại như thế nào rồi.

A Châu không đành lòng nhìn Vô Cực Tử tinh thần sa sút như vậy, nàng ôn nhu vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của hắn, nhẹ giọng hỏi:

- Vô Cực đại ca, cũng sắp đến mùng tám tháng hai rồi, huynh sẽ không thất hứa với Vương cô nương đấy chứ?

Vô Cực Tử chăm chú ngắm nhìn A Châu, hắn nhìn thấy đôi mắt của nàng ôn nhu vô hạn, trong lòng không khỏi dấy lên rung động, cũng hiểu được A Châu quan tâm mình biết chừng nào. Nào phải A Châu quan tâm đến Vô Cực Tử có giữ lời hứa hay không, nàng chỉ không đành lòng nhìn Vô Cực Tử cứ mãi u sầu ủ rũ, ra ngoài khuây khỏa một chút biết đâu sẽ giúp hắn giải tỏa tâm trạng buồn phiền.

Vô Cực Tử khẽ vuốt ve mái tóc mượt mà của A Châu, lắc đầu nói:

- Thương thế của muội chỉ mới hồi phục, không tiện cho việc đi đường dài. Ta sẽ nhờ cậy Đoàn vương gia giúp đưa Ngữ Yên đến Lôi Cổ Sơn vậy.

A Châu khẽ lắc đầu, nhỏ nhẹ nói:

- Muội sẽ nghỉ ngơi ở trong Vô Cực Châu, huynh không cần phải lo lắng đâu. Nếu cứ mãi ở lại nơi này, muội sẽ cảm thấy bí bách ngột ngạt lắm.

Vô Cực Tử bất dắc dĩ thở dài một hơi, gượng cười nói:

- Thôi được rồi, như vậy cũng tốt.

A Châu khẽ nhón chân hôn lên môi Vô Cực Tử một cái, vui vẻ nói:

- Đây mới chính là Vô Cực đại ca mà muội biết chứ.

Vô Cực Tử lập tức dẫn theo A Châu đi đến cáo biệt ba người Đoàn Chính Thuần, Nguyễn Tinh Trúc và A Tử. Mặc dù có chút không nỡ nhưng Đoàn Chính Thuần và Nguyễn Tinh Trúc tin tưởng Vô Cực Tử sẽ chiếu cố tốt cho nữ nhi của mình, còn A Tử thì cứ cười hì hì, nàng vẫn vô tâm vô phế như vậy.

Chuẩn bị xong xuôi hết thảy, Vô Cực Tử đưa A Châu vào bên trong Vô Cực Châu nghỉ ngơi rồi lập tức dẫn theo Vương Ngữ Yên và A Bích rời khỏi Tiểu Kính Hồ, Vương Ngữ Yên không nhìn thấy A Châu đi cùng bọn họ thì hiếu kỳ hỏi:

- A Châu cô nương đâu rồi?

Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, nhàn nhạt đáp:

- A Châu sẽ ở lại Tiểu Kính Hồ một thời gian, đợi đến khi gặp được Mộ Dung công tử thì ta sẽ quay lại đón nàng ấy.

Bởi vì đang háo hức vì sắp được gặp lại biểu ca nên Vương Ngữ Yên cũng không nghi ngờ gì. Cả ba nhanh chóng lên đường đi về hướng bắc, đi chừng hơn năm mươi dặm thì đến một thành trì quan trọng của Đại Tống là Trường Đài Quan.

Dừng chân tại một tửu điếm, Vô Cực Tử bất ngờ gặp được một đại hán áo tro đang ngồi uống rượu, trên bàn chỉ để một bát thịt bò, một bát canh và hai bầu rượu lớn, thấy thế cũng đủ biết y ăn uống cực kỳ sảng khoái, không câu nệ hình thức. Người này không phải ai khác mà chính là Tiêu Phong.

Vô Cực Tử chậm rãi đi đến bên cạnh Tiêu Phong, hòa nhã nói:

- Tiêu huynh, lâu ngày không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?

Tiêu Phong không khỏi có chút ngạc nhiên, gật đầu nói:

- Vô Cực huynh, đã lâu không gặp. Xin mời lại đây đồng ẩm cho vui.

Vô Cực Tử sảng khoái ngồi xuống, Vương Ngữ Yên và A Bích cũng nhanh chóng theo sau, chỉ nghe Tiêu Phong lớn giọng nói:

- Tiểu nhị, cho thêm mười cân rượu hảo hạng, cùng với một ít đồ nhắm cho hai vị cô nương đây.

Một tên tiểu nhị lật đật chạy đến, ngạc nhiên hỏi:

- Đại gia, những mười cân rượu thì làm sao có thể uống hết?

Tiêu Phong khẽ lắc đầu, tươi cười nói:

- Mười cân chưa chắc đã đủ, lấy ra hai chục cân.

Tiểu nhị không khỏi có chút sững sờ, lập tức gật đầu lia lịa, mỉm cười nói:

- Vâng! Vâng!

Tiểu nhị chẳng mấy chốc mà đã mang ra bốn cái tô cùng với hai hũ rượu để lên bàn rồi cũng bưng lên vài món ăn dân dã quen thuộc. Tiêu Phong lập tức rót đầy hai cái tô rồi bưng tô rượu lên uống ừng ực một hơi cạn sạch, Vô Cực Tử ngửi thấy hơi rượu nồng nặc xông lên mũi, bởi vì muốn giải tỏa cảm xúc trong lòng nên cũng hít một hơi rồi bưng tô rượu của mình lên ngửa cổ uống cạn.

Vô Cực Tử và Tiêu Phong uống rượu ừng ực một cách hào sảng rồi lại vui vẻ nhìn nhau mà bật cười ha hả, khoái chí nói:

- Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, thật là sảng khoái!

Hai người bọn họ không ai chịu thua kém ai, chỉ chừng một bữa cơm mà mỗi người đã uống được ba chục tô rượu lớn rồi. Chuyện này đã làm kinh động đến tất cả tửu khách lầu trên lầu dưới của tửu quán, mọi người ai cũng thích thú xúm quanh mà xem.

Tiêu Phong sảng khoái uống cạn tô rượu trong tay, ngữ khí có chút phức tạp nói:

- Tiêu mỗ có một nghĩa đệ hào sảng vô cùng, thế nhưng ta lại không thể giới thiệu cho hai người làm quen, thật là đáng tiếc!

Vô Cực Tử lúc này cũng đã ngà ngà say, sẵng giọng hỏi:

- Tiêu huynh nói như vậy là có ý gì? Ngươi đang khinh thường ta sao?

Tiêu Phong sợ rằng Vô Cực Tử hiểu lầm, vội vàng nói:

- Không phải, không phải! Chỉ là Tiêu mỗ không thể sống ở Trung Nguyên nữa, mối thù giết cha giết mẹ cũng không báo được, bây giờ ta sẽ ra ngoài biên ải, sau này không quay lại nữa.

Vô Cực Tử bỗng nhiên bật cười ha hả, lắc đầu nói:

- Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê. Ta nói này Tiêu huynh, khi ngươi vừa tròn một tuổi, phụ thân ngươi dẫn theo gia quyến sang ăn tiệc bên nhà ngoại công, thế nhưng bọn họ lại phải đi qua Nhạn Môn Quan, việc này chứng tỏ điều gì?

Tiêu Phong không khỏi có chút sửng sốt, kinh ngạc hỏi:

- Ý của Vô Cực huynh là?

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, thản nhiên nói:

- Phụ thân của ngươi là người Khiết Đan, mẫu thân của ngươi lại là người Hán, vậy ngươi nói xem bản thân rốt cuộc là người Khiết Đan hay là người Hán?

Mọi người xung quanh nghe thấy Tiêu Phong là người Khiết Đan thì lập tức tỏ ra chán ghét cực độ, thế nhưng Tiêu Phong cũng chẳng thèm để ý đến bọn họ, lẩm bẩm nói:

- Đúng vậy! Phụ thân là người Khiết Đan, mẫu thân lại là người Hán, bản thân ta là người Khiết Đan hay là người Hán thì cũng đâu có quan trọng.

Vô Cực Tử bật cười ha hả, trầm giọng nói:

- Tiêu huynh đã sống gần nửa đời người ở Đại Tống, hiện tại cũng có thể sống ở Đại Liêu, bản thân ta hoàn toàn ủng hộ quyết định của ngươi.

Tiêu Phong dường như hiểu được điều gì đó, lập tức khom lưng kính cẩn, cảm kích nói:

- Đa tạ Vô Cực huynh chỉ giáo, ơn này Tiêu mỗ nhất định sẽ không quên.

Vô Cực Tử khẽ nhíu mày, ngữ khí có chút không vui nói:

- Tiêu huynh nói gì vậy, chúng ta không phải là bằng hữu hay sao? Cần gì phải khách khí như vậy?

Tiêu Phong lập tức bật cười khoái chí, hào sảng nói:

- Đúng vậy, được kết giao với một người như Vô Cực huynh, thực sự là tam sinh hữu hạnh.

Tiêu Phong lại móc trong người ra một đĩnh bạc vứt lên bàn, chắp tay nói:

- Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu, chúng ta hẹn ngày tái ngộ!

Lời nói vừa dứt, Tiêu Phong lập tức xoay người rời đi, đám người vây quanh bởi vì bị khí thế của y lấn át mà cũng nhanh chóng tản đi. Đúng lúc này, một thiếu nữ thân hình mảnh mai, đôi mắt đen láy đầy vẻ tinh nghịch đột nhiên bước vào trong tửu điếm, người này không phải ai khác mà chính là A Tử.

A Tử tủm tỉm ngồi ngay vào bàn đối diện với Vô Cực Tử, ngữ khí có chút phách lối nói:

- Tiểu nhị, đem rượu lên đây!

Một tên tiểu nhị hớt hải chạy đến, gượng cười nói:

- Tiểu cô nương, ngươi cũng uống rượu ư?

A Tử khẽ nhíu mày, gằn giọng quát:

- Cô nương là cô nương, sao lại phải thêm một chữ "tiểu" vào? Mau đem tất cả rượu ngon của các ngươi ra đây, cô nãi nãi không thiếu tiền!

A Tử lập tức móc ra một đĩnh bạc rồi vứt lên bàn kêu cạch một tiếng, tiểu nhị thấy vậy thì chẳng mấy chốc mà rượu thịt đã được dọn lên, A Tử bưng bát rượu lên kê vào môi rồi khẽ nhấp một chút, nhăn mặt nói:

- Cay quá! Cay quá! Trên đời này mà không có mấy tên bợm nhậu ngu ngốc thì rượu của các ngươi biết bán cho ai?

Vô Cực Tử không khỏi có chút ngứa mắt, không nhịn được mà nói:

- Sao ngươi lại trốn ra hại người rồi? Mau quay về Tiểu Kính Hồ đi!

A Tử khẽ lắc đầu, bĩu môi nói:

- Bản cô nương mới không thèm trở về đâu. Bọn thuộc hạ của phụ thân tên nào nhìn thấy ta cũng trợn mắt nghiến răng, coi bộ rất là ngu ngốc, ta bảo phụ thân giết bọn chúng đi thì ông nhất quyết không chịu, thật là chán chết!

Vô Cực Tử nhìn chằm chằm vào A Tử, thăm dò hỏi:

- Thế bây giờ ngươi định đi đâu, có quay về chỗ Tinh Tú Lão Quái không?

A Tử khẽ lắc đầu, nghiêm mặt đáp:

- Không đâu! Ta lấy trộm một cuốn sách của sư phụ, bây giờ mà quay về thì thể nào cũng bị đòi lại, ta phải tu luyện cho xong đã, rồi sư phụ có đòi lại thì cũng không sao cả.

Đúng lúc này, hơn chục người mặc áo vải gai màu vàng đột nhiên hùng hùng hổ hổ bước vào trong tửu điếm. Dẫn đầu đám người là một thanh niên áo trắng chừng hai bảy, hai tám tuổi, thân hình cao gầy, thoạt trông cũng khá anh tuấn.

A Tử nhìn thấy bọn họ thì sắc mặt chợt biến, đang định xoay người rời đi thì đã nghe thanh niên áo trắng cất giọng nói:

- Tiểu sư muội, ngươi quả là kẻ to gan lớn mật, bởi vì ngươi mà biết bao nhiêu huynh đệ phải từ Tinh Tú Hải vào tận Trung Nguyên nghìn dặm xa xôi.

A Tử biết rằng bản thân trốn cách nào cũng không thoát được thì lập tức quay người lại cười tủm tỉm, thong thả nói:

- Ngay cả đại sư huynh cũng thân hành xuất mã, tiểu muội quả thực là vinh hạnh. Thế nhưng hiện tại tiểu muội đã có chỗ dựa rồi, xem ra chừng này người chưa đủ đâu.

Thanh niên áo trắng không khỏi có chút ngạc nhiên, tò mò hỏi:

- Chỗ dựa của tiểu sư muội ư, không biết là ai thế?

A Tử khẽ mỉm cười, ung dung đáp:

- Chỗ dựa của tiểu muội là phụ thân, mẫu thân và tỷ tỷ chứ còn ai nữa, thế nhưng bọn họ hiện tại lại không có ở đây, cũng chỉ có một mình tỷ phu mà thôi. Tỷ phu của tiểu muội võ công lợi hại lắm đấy, đại sư huynh chưa chắc đã là đối thủ của tỷ phu đâu.

Thanh niên áo trắng khẽ nhíu mày, ôn tồn hỏi:

- Tiểu sư muội, tỷ phu của muội là ai? Nếu hắn quả là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy thì Trích Tinh Tử này cũng muốn lĩnh giáo một phen.

Mọi người xung quanh nghe thấy y tự báo danh tính thì không khỏi có chút ngạc nhiên, trong lòng chợt nghĩ: "Trích Tinh Tử, đạo hiệu nghe lớn lối quá, toan hái sao trên trời ư?"

A Tử vội vàng chạy đến níu áo Vô Cực Tử, nài nỉ nói:

- Tỷ phu ơi, có người muốn giết muội, tỷ phu mau cứu muội đi.

Vô Cực Tử cũng biết con quỷ sứ này sớm đã thành tinh rồi, tự lo cho mình thừa sức, chẳng cần đến hắn phải nhọc lòng làm gì, thôi thì cứ để cho cô nàng chịu một chút đau khổ mà rút kinh nghiệm. Cứ như vậy, Vô Cực Tử vẫn nhàn nhã nhâm nhi ly rượu trên tay, giả vờ như không quen biết A Tử.

A Tử nhìn thấy Vô Cực Tử cứ dửng dưng như không hề có chuyện gì xảy ra thì gấp đến phát khóc, sụt sùi nói:

- Muội là một tiểu cô nương lênh đênh cô khổ, bị bao nhiêu người ức hiếp, tỷ phu không ngó ngàng gì tới muội hay sao?

Trích Tinh Tử cũng chẳng muốn động thủ với A Tử làm gì, y chỉ muốn hăm dọa cho nàng sợ hãi mà ngoan ngoãn đi theo. Chỉ thấy Trích Tinh Tử khẽ vươn tay chộp vào cổ tay của Vô Cực Tử, thủ pháp vô cùng âm hiểm tàn độc. Vô Cực Tử liếc thấy đầu vai của Trích Tinh Tử hơi chuyển động thì cũng biết y định xuất thủ đánh mình, hắn cũng không ngoảnh đầu lại nhìn mà chỉ khẽ vươn tay đánh ra Nhất Dương Chỉ điểm trúng huyệt đạo của Trích Tinh Tử, khiến cho y toàn thân căng cứng, đứng yên tại chỗ.

A Tử nhanh chóng chớp lấy thời cơ, lập tức bước đến trước mặt Trích Tinh Tử, đắc ý nói:

- Đại sư huynh, ngươi đã thua rồi, mau mau quỳ xuống van xin, cô nãi nãi sẽ tha mạng cho.

Trích Tinh Tử vô cùng hoảng hốt, y biết mạng mình nguy đến nơi rồi, chỉ thấy A Tử khẽ nhíu mày, lạnh giọng hỏi:

- Sao ngươi không trả lời? Ngươi không chịu mở miệng, tức là không chịu thua, có phải không?

Đám đệ tử của Tinh Tú Phái nhìn thấy Trích Tinh Tử thất thế thì lập tức đua nhau mắng:

- Trích Tinh Tử, ngươi đã thua rồi sao còn chưa quỳ xuống dập đầu? Tiểu sư muội đã khoan hồng đại lượng tha mạng cho ngươi, sao còn không chịu mở miệng van xin đi? Đồ vô dụng như ngươi mà ra ngoài xưng là đệ tử của Tinh Tú Phái thì bản môn mất hết thể diện...

Vô Cực Tử nhìn thấy bọn chúng trở mặt như lật sách, vừa thấy Thích Tinh Tử kém thế là lập tức giậu đổ bìm leo, ban nãy còn đang ca tụng đại sư huynh võ công cái thế mà bây giờ lại mắng chửi không bằng heo chó, trong lòng thầm nghĩ: “Tinh Tú Lão Quái thu nhận toàn những kẻ tiểu nhân bỉ ổi. A Tử từ nhỏ đã làm bạn với bọn chúng, thảo nào lại tinh ranh ma mãnh như vậy."

A Tử nhìn thấy Trích Tinh Tử không động đậy nổi thì vui vẻ bật cười khanh khách, dịu dàng nói:

- Ta thật lòng cũng muốn tha mạng cho ngươi, chỉ có điều quy định của bản môn lại không thể hủy hoại trong tay ta được, lên đường bình an nhé!

Lời nói vừa dứt, A Tử lập tức vung tay phóng ra kim châm kịch độc trúng vào chính giữa mi tâm của Trích Tinh Tử, một đời tung hoành ngang dọc cứ như vậy mà biệt khuất chết bất đắc kỳ tử trong tay một tiểu cô nương tinh quái. Một người đang sống sờ sờ chỉ trong nháy mắt đã mất mạng khiến cho mọi người xung quanh vô cùng hoảng hốt, ai nấy cũng luống cuống chạy ra khỏi tửu điếm, ngay cả Vương Ngữ Yên và A Bích cũng không khỏi cảm thấy có chút buồn nôn trước cảnh tượng này.

Đám đệ tử của Tinh Tú Phái thì lại hưng phấn reo hò vang dội, cả đám kích động hô lên:

- Đại sư tỷ võ công cái thế, Tinh Tú Phái chúng ta có người thừa kế như vậy thì chẳng mấy chốc sẽ uy chấn thiên hạ.

Vô Cực Tử cảm thấy có chút ngứa mắt, lập tức dẫn theo Vương Ngữ Yên và A Bích rời khỏi tửu điếm, A Tử thấy vậy thì vội vàng đuổi theo, cuống quýt nói:

- Tỷ phu khoan đi đã, đợi muội một chút.

A Tử chợt nhớ ra điều gì, lập tức quay đầu lại, phân phó nói:

- Ta có việc phải rời đi, bọn ngươi cứ ở lại đây chờ ta, không ai được phép tự ý bỏ đi. Nghe rõ chưa?

Đám đệ tử của Tinh Tú Phái kính cẩn cúi đầu khom lưng, đồng thanh nói:

- Đại sư tỷ đã ban pháp chỉ, chúng sư đệ không dám trái lời. Cung chúc đại sư tỷ thượng lộ bình an!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương