Từ khi biết được danh tính của vị thủ lĩnh đại ca năm xưa, Tiêu Phong nghĩ bụng nếu gặp được tên này thì thế nào cũng phải lột da lóc thịt, cho y chịu đủ đau khổ rồi mới ra tay lấy mạng. Thế nhưng đến khi gặp mặt, nhìn thấy Đoàn Chính Thuần đối với bạn bè thì nhân nghĩa, đối với địch nhân thì hiên ngang, không có vẻ gì là một kẻ đê tiện gian tà thì trong lòng Tiêu Phong không khỏi có chút ngờ vực.

Tiêu Phong đi đến trước mặt Đoàn Chính Thuần, lạnh lùng hỏi:

- Đoàn vương gia, ta hỏi một câu, mong tiên sinh trả lời thành thực. Năm xưa ngươi có một việc lầm lỗi rất đáng hổ thẹn, tuy bản tâm không hẳn muốn thế, nhưng ngươi đã làm một đứa trẻ thơ cả đời phải khốn khổ, đến cha mẹ mình là ai cũng không biết, có phải không?

Đoàn Chính Thuần lập tức đỏ bừng mặt, áy náy đáp:

- Đúng vậy, Đoàn mỗ mỗi khi nghĩ đến chuyện này vẫn thấy trong lòng không yên. Chỉ là sai lầm sớm đã đúc thành, không còn cách nào vãn hồi được nữa. Ông trời có mắt, hôm nay ta được gặp lại đứa trẻ năm xưa, thế nhưng... thế nhưng...

Tiêu Phong khẽ nhíu mày, gằn giọng hỏi:

- Nếu ngươi đã biết là trót lầm lỗi, sao đến bây giờ vẫn tiếp tục làm chuyện xấu?

Đoàn Chính Thuần bắt đắc dĩ lắc đầu, cười khổ đáp:

- Đoàn mỗ hành sự không đoan chính, đức hạnh khiếm khuyết, nghĩ lại càng thêm hổ thẹn.

Nguyễn Tinh Trúc âu yếm nhìn Đoàn Chính Thuần, líu ríu nói:

- Chàng xưa nay vẫn thế, ta... ta cũng chẳng trách cứ gì đâu.

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

- Người này phong lưu thành tính, con rơi con vãi không biết bao nhiêu mà kể, để cho Tiêu huynh chê cười rồi.

Đoàn Chính Thuần sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, đang định nói gì thì Vô Cực Tử đã lạnh giọng nói:

- Không cần phải bào chữa, lát nữa ta còn có chuyện muốn nói với ông đấy!

Tiêu Phong chợt cảm thấy có gì đó sai sai, cũng không lòng vòng nữa mà trực tiếp hỏi:

- Đoàn vương gia, ngươi giết phụ mẫu của ta ở ngoài Nhạn Môn Quan là do hiểu lầm, ai cũng có thể phạm phải những chuyện hồ đồ như vậy. Thế nhưng tại sao ngươi còn sát hại nghĩa phụ nghĩa mẫu của ta là phu phụ Kiều Tam Hòe, ám toán ân sư của ta là Huyền Khổ Đại Sư? Ngươi làm như vậy... xứng đáng với những người đã hết lòng vì ngươi sao?

Đoàn Chính Thuần không khỏi có chút sửng sốt, ngạc nhiên nói:

- Cái gì? Huyền Khổ Đại Sư đã viên tịch rồi ư? Nhạn Môn Quan, phu phụ Kiều Tam Hòe... ta không hiểu các hạ đang nói gì cả.

Tiêu Phong nhìn thấy dáng vẻ Đoàn Chính Thuần cũng không giống đang nói dối, trong lòng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Mã phu nhân lại bịa đặt gạt mình, hay là bên trong còn có âm mưu quỷ kế gì đây?"

Tiêu Phong nhìn chằm chằm vào Đoàn Chính Thuần, thắc mắc hỏi:

- Đoàn vương gia, ngươi có nhận biết Mã phu nhân, quả phụ của phó bang chủ Mã Đại Nguyên của Cái Bang không?

Đoàn Chính Thuần nghe thấy cái tên quen thuộc thì không khỏi có chút tưởng nhớ, buột miệng nói:

- Tiểu Khang... Phải rồi, các hạ trước đây từng làm bang chủ của Cái Bang, nàng... nàng...

Nguyễn Tinh Trúc không khỏi cảm thấy có chút khó chịu, hậm hực nói:

- Chàng phong lưu phóng khoáng, lưu tình khắp nơi, lần này phiền phức tìm đến tận cửa rồi đấy!

Đoàn Chính Thuần khẽ ho một tiếng, ngượng ngùng nói:

- E rằng trong chuyện này có chút hiểu lầm. Tiêu huynh đường xa mệt nhọc, sao không vào tiểu xá uống mấy chén rượu tẩy trần, ngày mai ta sẽ cùng với các hạ đến Tín Dương gặp Mã phu nhân, chúng ta ba mặt một lời, hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện.

Tiêu Phong khẽ lắc đầu, khoát tay nói:

- Đa tạ ý tốt của Đoàn vương gia, sáng mai tại hạ sẽ lại đến làm phiền.

Lúc này trong lòng Tiêu Phong đang ngổn ngang suy nghĩ, đầu óc cứ bâng khuâng, không ngờ rằng bản thân lại dễ dàng bị người khác dắt mũi như vậy. Nếu không phải Đoàn Chính Thuần thì vị thủ lĩnh đại ca năm xưa ruốt cuộc là ai? Tìm được thủ phạm, báo thù xong rồi sao nữa? Tiêu Phong cứ như vậy mà mang theo tâm trạng ngổn ngang rời khỏi khu rừng trúc.

Sau khi Tiêu Phong rời đi, Đoàn Chính Thuần và Vô Cực Tử cũng chậm rãi rảo bước xung quanh Tiểu Kính Hồ. Hai người bọn họ cứ lẳng lặng ngắm nhìn hồ nước trong xanh, không ai nói một lời nào, bầu không khí trong lúc nhất thời không khỏi có chút gượng gạo.

Đoàn Chính Thuần cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, nghiêm giọng nói:

- Hiền tế, Nhất Dương Chỉ chính là tuyệt kỹ bí truyền của Đoàn Gia chúng ta, hy vọng cậu chớ nên tùy ý truyền thụ cho người khác.

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, cười nhạt nói:

- Ông gọi ta một tiếng "hiền tế", ta cũng không biết nên xưng hô với ông như thế nào đây.

Đoàn Chính Thuần khẽ nhíu mày, nghi vấn hỏi:

- Cậu nói như vậy là có ý gì?

Vô Cực Tử khẽ chỉ tay về phía Vương Ngữ Yên ở cách đó không xa, nhàn nhạt hỏi:

- Ông nhìn vị cô nương kia có quen mắt không?

Đoàn Chính Thuần liếc mắt nhìn Vương Ngữ Yên, dung mạo của nàng cũng giống mẫu thân đến vài phần nên cũng không khó để nhận ra, khiến cho ông vô cùng ngạc nhiên, lắp bắp hỏi:

- Nàng... nàng là nữ nhi của A La?

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, dở khóc dở cười nói:

- Phụ mẫu của Lý Thanh La chính là sư huynh và sư tỷ của ta, ông nói xem ta nên gọi ông một tiếng "nhạc phụ đại nhân" hay là "sư điệt" mới phải?

Vô Cực Tử ngừng lại một chút rồi trầm giọng nói:

- Tam sư tỷ của ta chính là chủ nhân của Nhất Phẩm Đường ở Tây Hạ, bản thân còn là một vị cao thủ võ lâm cực kỳ lợi hại, nếu tỷ ấy mà biết nữ nhi của mình bị người khác khinh bạc như vậy, thì ông nói xem kết quả sẽ ra sao?

Đoàn Chính Thuần không khỏi có chút sửng sốt, bối rối nói:

- Chuyện này... chuyện này...

Đoàn Chính Thuần phong lưu phóng khoáng, đi đến đâu vương tình đến đó, tuy không chuyên tâm yêu mến một ai, nhưng đối với tình nhân nào thì tìm cảm cũng rất chân thành. Nản thân Đoàn Chính Thuần cũng là một vị vương gia quyền cao chức trọng, năm thê bảy thiếp thì cũng là chuyện bình thường, thế nhưng nguyên phối của ông là Đao Bạch Phượng lại là nữ nhi của một đại thủ lĩnh người Di ở Vân Nam, có tầm ảnh hưởng rất lớn đối với Đại Lý, mà người Di vốn theo tập tục một vợ một chồng, Đao Bạch Phượng từ nhỏ đã có thân phận tôn quý, được cưng chiều hết mực nên nhất quyết không cho Đoàn Chính Thuần nạp thêm thê thiếp. Đoàn Chính Thuần tuy trong lòng có chút không nỡ, nhưng bởi vì sợ vợ nên cũng chỉ có thể cắn răng làm theo, cuối cùng không thể không có lỗi với những hồng nhan tri kỷ của mình.

Trong những người tình của Đoàn Chính Thuần thì Lý Thanh La chính là người khó đối phó nhất, không kể đến võ công cao cường, bà vẫn luôn bức bách Đoàn Chính Thuần phải giết chết nguyên phối của mình để lấy bà làm vợ. Đoàn Chính Thuần đương nhiên không thể ưng thuận, cuối cùng hai người xảy ra mâu thuẫn kịch liệt, Đoàn Chính Thuần chán nản rời đi mà không nói lời từ biệt. Thế nhưng ngờ đâu Lý Thanh La lại có hậu thuẫn hùng mạnh như vậy, chuyện này nếu không được thu xếp ổn thỏa thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Vô Cực Tử chậm rãi rời đi, để lại một mình Đoàn Chính Thuần vẫn đang bứt rứt không yên, Vương Ngữ Yên nhìn thấy hai người bọn họ kỳ quặc như vậy thì không khỏi có chút hiếu kỳ, cất giọng hỏi:

- Hai người nói chuyện gì mà cứ chỉ chỉ trỏ trỏ về phía ta thế?

Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, tươi cười đáp:

- Không có chuyện gì đâu, chỉ là Đoàn vương gia cảm thấy ngươi rất giống một vị cố nhân, nói không chừng ông ấy sẽ tặng cho ngươi một món quà bất ngờ đấy.

Vương Ngữ Yên nhìn theo bóng lưng Vô Cực Tử rời đi, nhíu mày nói:

- Thần thần bí bí...

Thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời dần khuất bóng sau những ngọn núi ở phía đằng xa, màn đêm tĩnh lặng nhẹ nhàng buông xuống. Bầu trời đen thẳm tĩnh lặng không một gợn mây, thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua cuốn lên những rung động nho nhỏ, làm vỡ vụn hình bóng phản chiếu của những ngôi sao lấp lánh trên mặt hồ phẳng lặng. Dưới một gốc cây dương liễu tha thướt rủ xuống mặt hồ, một nàng thiếu nữ mặc áo lụa hồng xinh tươi mơn mởn, tuổi chừng mười sáu mười bảy đang ngẩn ngơ ngắm nhìn bầu trời đêm, người này không phải ai khác mà chính là A Châu, chỉ là tâm trạng của nàng lúc này không khỏi có chút cô đơn lạc lõng, hồ lô rượu trong tay sớm đã uống cạn, mượn rượu giải sầu, sầu lại càng sầu.

A Châu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, tâm trạng ngổn ngang trăm mối, nửa tỉnh nửa mê, ngữ khí có chút chua xót nói:

- Thiên thượng tinh, lượng tinh tinh, vĩnh xán lạn, trường an ninh...

Đúng lúc này, sau lưng A Châu đột nhiên có giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

- Cần gì phải khổ như vậy chứ?

A Châu quay đầu lại nhìn thì thấy Vô Cực Tử đang trìu mến nhìn nàng, trong lòng không khỏi có chút ngạc nhiên, ngữ khí bối rối hồi hộp xen lẫn một chút xúc động hỏi:

- Vô Cực đại ca, huynh... huynh đã biết hết mọi chuyện rồi sao?

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, ôn nhu nói:

- Ta chỉ muốn với muội rằng, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì muội... không đơn độc một mình.

A Châu bất chợt cảm thấy khóe mắt cay cay, cuối cùng cũng không khống chế được bản thân mà nhào vào lòng Vô Cực Tử oà khóc nức nở như muốn trút hết những uất ức trong lòng. Nằm trong vòng tay ấm áp của Vô Cực Tử, A Châu chậm rãi lấy ra sợi dây chuyền vàng mà nàng vẫn luôn mang theo bên mình, đáng ngạc nhiên là sợi dây chuyền này lại giống y hệt với sợi dây chuyền của A Tử lúc trước, chỉ khác duy nhất một điều là trên sợi dây chuyền của A Tử có khắc dòng chữ "Hồ biên trúc, doanh doanh lục, báo bình an, đa hỉ nhạc", còn trên sợi dây chuyền của A Châu thì được khắc dòng chữ "Thiên thượng tinh, lượng tinh tinh, vĩnh xán lạn, trường an ninh", nét chữ vô cùng thanh thoát nho nhã.

A Châu sắc mặt thẫn thờ nhìn sợi dây chuyền trong tay, ngữ khí có chút chua xót nói:

- Từ khi còn nhỏ, muội đã luôn mang theo sợi dây chuyền này bên người. Muội từ trước đến nay vẫn không hiểu được ý nghĩa của mười hai chữ này, đến khi nhìn thấy sợi dây chuyền của A Tử thì mới hiểu ra... có ngờ đâu đây lại là tên của mẫu thân, chính là... Nguyễn Tinh Trúc.

A Châu ngừng lại một chút rồi nức nở nói:

- Hai tỷ muội đều là con ngoài giá thú, song thân năm trước sinh ra muội, năm sau lại sinh thêm A Tử. Nhà ngoại công gia giáo rất nghiêm, nếu chuyện này mà lộ ra thì mẫu thân sẽ mất mạng ngay, vậy nên bà cũng không dám đem hai tỷ muội về nhà, không thể làm gì khác hơn là gửi cho người khác nuôi. Thế nhưng mẫu thân vẫn hy vọng sau này có thể trùng phùng, bèn thích một chữ "Đoàn" lên vai mỗi đứa, trên vai A Tử có một chữ "Đoàn" đỏ như máu, trên vai muội cũng có một chữ giống y như vậy.

A Châu càng nói càng cảm thấy ấm ức, nước mắt lã chã rơi xuống dọc theo gò má, Vô Cực Tử cũng chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy nàng, an ủi nói:

- Chuyện này hoàn toàn không phải là lỗi của muội, mọi người ai cũng không thể lựa chọn phụ mẫu sinh ra mình, hãy sống thật tốt cuộc sống của chính mình là đủ rồi. Có ta, có A Bích ở bên, chúng ta vĩnh viễn là một gia đình.

A Châu bỗng nhiên mặt ửng một màu hồng nhạt, dưới ánh trăng trông thật kiều diễm xen lẫn một chút ủy mị khôn tả, ngượng ngùng nói:

- Huynh không phải là người tốt... ngay từ lần đầu gặp huynh, muội đã biết mình xui mất rồi.

Vô Cực Tử không khỏi có chút bối rối, khẽ gãi đầu, gượng cười hỏi:

- Muội nói gì thế, ta có chỗ nào là không tốt sao?

A Châu tựa hồ lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt Vô Cực Tử, phụng phịu hỏi:

- Đã như vậy rồi, huynh... huynh vẫn cứ dửng dưng như không có chuyện gì, như vậy không phải là người xấu hay sao?

Vô Cực Tử nhìn thấy A Châu thần trí có chút kích động, dường như không được tỉnh táo cho lắm thì nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói:

- A Châu, muội say quá rồi, để ta đưa muội về phòng...

Vô Cực Tử còn chưa kịp nói hết câu thì A Châu đã nhào vào lòng ôm chặt lấy hắn, đầu cứ cọ cọ vào lồng ngực săn chắc của hắn với tâm trạng vô cùng ngượng nghịu, líu ríu nói:

- Huynh xấu lắm, muội biết thế nào huynh cũng có ý đó mà.

Vô Cực Tử không kìm lòng được liền vô thức siết chặt cánh tay ôm lấy thân thể mềm mại của A Châu, đến khi tỉnh táo lại thì mới nhẹ nhàng đẩy nàng ra, luống cuống nói:

- Không phải đâu, ta... ta...

Không ngờ rằng A Châu bỗng nhiên lại cầm lấy tay Vô Cực Tử áp lên lồng ngực mình, nhỏ giọng hỏi:

- Huynh xem thử có phải muội đang phát sốt chăng?

Thân thể của A Châu lúc này quả thực rất nóng, Vô Cực Tử tuy không đành lòng nhưng cũng vội vàng rút tay ra, ngờ đâu A Châu lại giữ chặt lấy tay hắn rồi cắn nhẹ một cái lên đầu ngón tay, nhỏ nhẹ nói:

- Chúng ta đã như vậy rồi, huynh vẫn còn muốn trốn ư?

Vô Cực Tử là một nam nhân khỏe mạnh, chức năng về mọi phương diện đều rất đầy đủ, hắn cũng không phải là chính nhân quân tử không gần nữ sắc, bao nhiêu dặn dò cẩn thận tỉ mỉ của Mộc Uyển Thanh lúc trước hiện tại đều quên sạch hết. Trên mặt hồ rất nhanh liền hiện ra thân ảnh một đôi nam nữ quấn quýt lấy nhau, cảnh tượng vô cùng hương diễm, chỉ thấy nhoáng lên một cái, hai thân ảnh dưới gốc cây dương liễu lập tức biến mất, Vô Cực Châu cũng theo đó mà rơi tõm xuống Tiểu Kính Hồ.

Đúng lúc này, bên bờ hồ đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, lại có tiếng cười khúc khích truyền đến:

- Hai người này... xấu hổ thật! Ơ kìa, mới đó mà bọn họ đã trốn đi đâu mất rồi?

Người này thân hình mảnh mai, đôi mắt đen lay láy đầy vẻ tinh nghịch, không phải ai khác mà chính là A Tử. Thì ra A Tử nấp ở phía xa nghe lén hai người trò chuyện, với bản lĩnh của Vô Cực Tử thì không khó để phát hiện ra nhưng nhìn thấy A Tử cũng chỉ là hiếu động ham chơi, không có ác ý nên hắn cũng không vạch trần.

Bên trong không gian huyền ảo của Vô Cực Châu, hơi thở của đôi nam nữ quấn quýt lấy nhau, y phục trên người từng cái từng cái chậm rãi rơi xuống. Vô Cực Tử khẽ đưa tay vuốt ve mái tóc có chút rối bời của A Châu rồi vươn đầu liếm nhẹ vào vành tai nhỏ nhắn ngọc ngà của nàng, bàn tay còn lại cũng không chịu yên phận mà thoải mái đùa nghịch. Hơi thở quấn quýt giống như thiên lôi dẫn động địa hỏa, khoái cảm mãnh liệt thẳng hướng tâm trí, bầu không khí hương diễm nhanh chóng lan tràn khắp không gian tĩnh lặng, thế gian cứ như vậy mất đi một người thiếu nữ trinh nguyên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương