Vợ Của Chồng Tôi
-
Chương 20
Hương Ly đứng giữa đường, chờ đợi cái chết đến và trả lại cho cô thân phận thật sự của mình. Tiếng còi xe vang lên từng hồi, nhấn chìm tiếng thết của Thạch. Tiếng phanh xe rít lên như muốn xé rách đôi tai của cô, cảm giác ghê rợn chạy dọc sống lưng của tất cả những người đang chứng kiến cảnh tượng này.
Thạch lao đến như một cơn gió. Anh vươn tay về phía trước và cố túm lấy tay áo của cô. Trời mưa khiến chiếc áo khoác da trở nên trơn tuột và khó nắm bắt.
Giây phút ấy, Hương Ly tưởng như mình sắp được giải thoát. Nhưng ông trời lại không để cô chết dễ dàng như vậy, Thạch cũng níu kéo sự sống của cô bằng mọi cách.
Thạch ôm được Hương Ly, dùng sức đẩy cả hai người văng ra khỏi đường đi của xe tải và ngã lăn xuống khỏi mặt đường bê tông. Hương Ly cảm nhận được mùi đất ẩm và mùi cỏ lạnh ngắt, hòa quyện với mùi hương của Thạch. Cô run lên.
Chiếc xe tải dừng gấp lại. Tài xế hốt hoảng thò đầu ra khỏi cửa xe, xác định rằng mình chưa đâm chết người thì thở phào.
- Điên à? Có muốn chết thì ra cầu mà nhảy chứ đừng có mà liên lụy đến người khác! Đồ thần kinh. – Tài xế gào lên. Anh ta bực bội và rời đi.
Ánh sáng duy nhất trên đoạn đường đến từ đèn pha của chiếc xe tải, hiện tại đã biến mất. Cả đoạn đường chìm vào tối tăm.
- Tại sao? – Hương Ly thì thào.
Thạch vẫn ôm chặt lấy cô, anh vỗ về lưng cô.
- Tại sao anh không để tôi chết đi? – Hương Ly vùng dậy và đẩy anh ra. Cô gào khóc và thét lên với anh. – Đáng ra tôi đã chết từ lâu rồi, đáng ra giờ tôi đang nắm đâu đó dưới ba tấc đất, đáng ra mọi chuyện sẽ êm đẹp nếu không có tôi!
- Đừng như thế! Cô bình tĩnh lại đi được không?
- Bình tĩnh ư? Tôi đang rất là bình tĩnh đây!
Hương Ly vén mái tóc ướt đẫm sang hai bên, để lộ ra gương mặt giống hệt Nhung của mình. Cô cào lên mặt và gào lên với Thạch. Trên gương mặt lành lặn bắt đầu xuất hiện những vệt móng tay hằn lên màu đỏ, và những vệt xước rỉ máu. Trông cô thật tàn tạ với cơ thể bị lão Tam hành hạ và gương mặt bị chính mình cào cấu.
- Anh nhìn cho kỹ đi, đây không phải Hương Ly, không phải là tôi! Anh bảo tôi phải làm sao đây hả?
Thạch nắm chặt cổ tay Hương Ly, không để cho cô tự làm mình bị thương. Anh buộc cô phải nhìn vào mắt mình.
- Nhìn tôi!
Hương Ly vẫn gào khóc và giãy dụa để thoát khỏi tay anh.
- Xin anh đấy, để tôi chết đi có được không?
Vợ của chồng tôi (Phần 20)-1
Tình cảnh nhếch nhác hiện tại khiến họ trông thật buồn cười. Một cô gái đang đau khổ tột cùng, còn một anh chàng đang trừng mắt lên để an ủi cô.
- Nhìn tôi đây này! – Thạch hét lên, át tiếng của Hương Ly đi.
Hương Ly sự cáu giận của Thạch làm cho hoảng sợ. Cô dừng khóc và nhìn chằm chằm vào anh.
- Cô không sai gì hết. Chỉ là cô quá dễ dãi, khiến cho bọn họ nắm được điểm yếu của cô, bắt nạt cô. Không phải ai cũng là người tốt. Tôi cũng không phải người tốt. Cho nên đừng bao giờ tin ai cả, hiểu không?
Thạch trừng mắt nhìn Hương Ly. Tình cảnh nhếch nhác hiện tại khiến họ trông thật buồn cười. Một cô gái đang đau khổ tột cùng, còn một anh chàng đang trừng mắt lên để an ủi cô.
Hương Ly nấc lên, câu nói đứt đoạn theo nhịp thở của cô.
- Kể cả anh đúng không? Anh là ai vậy hả Thạch?
Hương Ly liếc nhìn anh, ánh mắt đầy oán trách và nỗi đau. Cô đã nghe thấy lời của lão Tam. Hóa ra Thạch là người của lão.
- Đúng, kể cả tôi. – Thạch ngập ngừng một chút, rồi trả lời thẳng thừng.
Hương Ly bật cười, thở hắt ra.
- Thế thì không phải tôi nên chết đi hay sao? Một kẻ như tôi, yếu đuối như vậy thì làm được gì đây?
Hương Ly chỉ vào những vết thương trên cơ thể mình.
Đừng bao giờ nói những điều như thế. Cô có thể làm một người hiền lành và dịu dàng, đó là lựa chọn của cô. Nhưng cô không được phép để họ hại cô. Đấy là nhu nhược. Cô chết đi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết sao? Không hề! Nếu cô cho rằng mình sai, vậy thì đừng trốn chạy nữa. Hãy quay về và sửa chữa nó đi.
Hương sững người. Thạch nói đúng. Nếu cô chết, chẳng có gì thay đổi cả. Mọi thứ vẫn sẽ tiếp diễn mà không cần có cô. Nhung vẫn sẽ chiếm cổ phần và cả công ty, bà Hòa và lão Tam vẫn sẽ tác oai tác quái, Tuấn sẽ mất tất cả.
- Đừng để ai điều khiển cuộc đời mình.
Lời nói của Thạch như một cú đánh vào trái tim cô. Tuấn cũng đã từng nói như vậy, tại chính nơi này, thúc đẩy cô tìm cơ hội thoát thân. Chỉ là lúc đó cô đã lựa chọn bước đi sai lầm mà thôi.
Hương Ly đứng dậy.
- Tôi biết rồi. Tôi sẽ không để ai làm thế với mình nữa.
Cô tập tễnh đi về phía trước, bỏ lại Thạch ở phía sau. Thạch níu lấy tay Hương Ly.
- Cô đi đâu?
- Đi về. Không phải tôi nên bắt đầu giải quyết mọi chuyện sao?
- Tôi đưa cô về.
Hương Ly hất tay Thạch ra.
- Tôi có thể tự về được.
Thạch chẹp miệng. Anh bò dậy, bước nhanh về phía cô và ngồi xổm xuống, đưa lưng ra trước mặt cô.
- Đấy không phải là mạnh mẽ mà là ngu ngốc.
Hương Ly thở dài, nhìn Thạch đang chờ đợi mình. Cô đành phải trèo lên lưng anh. Thạch cõng Hương Ly đi ra đường lớn, bắt xe để quay về.
***
Tuấn đến quán bar. Mọi thứ cứ quay cuồng khiến cho anh không biết phải làm thế nào. Đời người lúc nào cũng có những khoảng thăng, khoảng trầm. Nhưng dường như đối với Tuấn, đây là một đoạn đứt gãy. Anh chẳng thể vực dậy mình được nữa.
Cứ nghĩ rằng rượu và tiếng nhạc ở đây sẽ cuốn anh sang một thế giới khác, sẽ giúp anh ném văng mấy chuyện đau đầu kia đi. Thật khốn nạn, càng uống thì anh lại càng nghĩ đến nó.
Tuấn bực bội ném cái ly xuống bàn, rượu tràn ra ngoài loang lổ mặt bàn. Tuấn bị nhân viên giữ lại khi đang ngật ngưỡng bước ra khỏi cửa quán. Anh gây gổ với họ, đánh nhau đến mức mặt mũi sưng vù và thâm tím. Đám nhân viên lắc đầu, cho rằng số vận họ xui xẻo, gặp phải kẻ điên.
Vợ của chồng tôi (Phần 20)-2
Cứ nghĩ rằng rượu và tiếng nhạc ở đây sẽ cuốn anh sang một thế giới khác, sẽ giúp anh ném văng mấy chuyện đau đầu kia đi. Thật khốn nạn, càng uống thì anh lại càng nghĩ đến nó.
Rốt cuộc Tuấn cũng chẳng biết làm thế nào mà mình về được đến nhà.
Anh không thèm bật điện, đi thẳng vào phòng khách và nằm vật ra sàn. Hương Ly đang ngồi trên ghế sô pha, nghe thấy tiếng động thì giật mình. Cô vội bật đèn lên và hốt hoảng khi thấy Tuấn nằm đó, quần áo thì bẩn thỉu và ướt nhẹp, cả người nồng nặc mùi rượu.
- Tuấn! Anh sao thế này?
Hương Ly nâng anh dậy. Tuấn lờ mờ mở mắt, đập vào mắt anh là gương mặt của Nhung. Anh hất tay cô ra.
- Cô còn về đây làm gì? Mau cút đi! Chúng ta đã ly hôn rồi, chính cô muốn thế.
- Anh say quá rồi. – Hương Ly không hiểu Tuấn nói gì. Cô dựng anh dậy và kéo anh vào phòng ngủ.
Cô bận rộn chăm sóc anh cả đêm, lau người và xức thuốc vào những vết thương trên mặt anh. Tuấn nhăn mặt lại, nhưng không tỉnh.
Hương Ly khẽ vỗ về anh, chờ cho anh yên lặng chìm vào giấc ngủ. Tuấn đang phát sốt. Trông dáng vẻ khổ sở của anh, cô đoán hẳn là anh cũng đã biết thân thế của cô rồi.
Cô trở về, định nói cho Tuấn tất cả mọi chuyện, thú nhận rằng mình chỉ là kẻ giả mạo. Dù rằng biết anh có thể đã đoán được mình là kẻ giả mạo, nhưng cô vẫn muốn tự mình nói ra. Việc Tuấn say khướt thế này hoàn toàn là ngoài dự liệu của cô. Hương Ly đành gác lại ý định ấy, đợi đến sáng mai khi Tuấn tỉnh lại.
Cô ngồi cạnh Tuấn, canh chừng anh cả đêm. Cô cúi nhìn gương mặt tiều tụy của anh, cảm thấy xót xa. Mọi chuyện đều là tại cô. Cô ghé sát vào mặt anh, đôi môi gần chạm xuống thì dừng lại. Cô cảm thấy mình không xứng đáng.
Tuấn đột nhiên túm lấy bàn tay cô. Hương Ly tưởng rằng anh đã tỉnh dậy và phát hiện ra mình vừa làm gì, nhưng hóa ra chỉ là anh ngủ mơ thôi.
- Ly. – Tuấn rì rầm.
Hương Ly giật mình. Anh vừa gọi tên cô. Không phải cái tên của gương mặt này, mà là tên của cô.
- Hương Ly – Tuấn nhắc lại một lần nữa, khẳng định rằng Hương Ly không hề nghe nhầm.
- Em đây.
- Em đã bỏ đi đâu vậy?
Tuấn bỗng trở nên khác lạ. Vẻ đau lòng và mềm mỏng này cô chưa thấy bao giờ. Trước giờ, trong mắt Hương Ly, Tuấn là một người hài hước, dứt khoát và đôi lúc bá đạo, nhưng chưa bao giờ cô thấy được sự yếu ớt này của anh.
Mặc dù không hiểu được câu hỏi của Tuấn, nhưng cô vẫn ngồi lại và an ủi.
- Em vẫn ở đây mà. Em không đi đâu hết.
Tuấn nghiêng người, quay mặt về phía cô, hai mắt nhắm chặt nhưng hàng lông mày thì xô lại. Anh đang khóc. Lúc này Hương Ly mới để ý được sợi dây chuyền mà anh đeo trên cổ.
Đó là một sợi dây hình trái tim.
Hương Ly thảng thốt. Cô cũng có một sợi y như vậy. Cô vội vàng nằm lấy sợi dây chuyền của anh, lật mở cái hộp hình trái tim nhỏ xíu ra. Bên trong là tấm ảnh của anh và cô hồi bé.
Thế này là thế nào? Tuấn là cậu bé đó, người mà mười mấy năm trước đã từng rất thân với cô, rồi đột ngột mất liên lạc vì cô phải rời đi. Hương Ly vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Năm đó bố mất, gia đình cô nợ nần chồng chất, mẹ buộc phải dắt cô bỏ về quê để trốn nợ. Sau đó mẹ cô cũng mất. Cô được đưa vào trại trẻ mồ côi. Những chuyện sau đó diễn ra như một dòng nước xiết, cuốn phăng tất cả những mối bận tâm khác của cô. Và thế là cô cứ thế quên mất cậu bé ấy.
Nhưng hiện giờ anh ấy đang nằm đây, đã nhận ra cô và gọi tên cô trong cơn mơ.
Cô phải làm sao mới đúng đây?
☘️☘️☘️
Những bí mật về thân thế của Hương Ly đã được hé lộ, có những chuyện mà chính cô cũng chẳng ngờ được. Hương Ly lại biết được điều này ngay vào lúc cô định thú nhận mọi thứ với anh, cô phải làm gì giữa tình huống trớ trêu như này đây? Liệu cô còn có thể tiếp tục sửa chữa những sai lầm của mình?
Nhung, bà Hòa, Thạch đều đang án binh bất động. Nhưng có lẽ đó chỉ là bình yên trước cơn bão. Cuộc chiến giữa họ sẽ kéo dài đến bao giờ? Cuộc chiến giữa họ sẽ kéo dài đến bao giờ? Kết cục của mọi chuyện sẽ ra sao?
Thạch lao đến như một cơn gió. Anh vươn tay về phía trước và cố túm lấy tay áo của cô. Trời mưa khiến chiếc áo khoác da trở nên trơn tuột và khó nắm bắt.
Giây phút ấy, Hương Ly tưởng như mình sắp được giải thoát. Nhưng ông trời lại không để cô chết dễ dàng như vậy, Thạch cũng níu kéo sự sống của cô bằng mọi cách.
Thạch ôm được Hương Ly, dùng sức đẩy cả hai người văng ra khỏi đường đi của xe tải và ngã lăn xuống khỏi mặt đường bê tông. Hương Ly cảm nhận được mùi đất ẩm và mùi cỏ lạnh ngắt, hòa quyện với mùi hương của Thạch. Cô run lên.
Chiếc xe tải dừng gấp lại. Tài xế hốt hoảng thò đầu ra khỏi cửa xe, xác định rằng mình chưa đâm chết người thì thở phào.
- Điên à? Có muốn chết thì ra cầu mà nhảy chứ đừng có mà liên lụy đến người khác! Đồ thần kinh. – Tài xế gào lên. Anh ta bực bội và rời đi.
Ánh sáng duy nhất trên đoạn đường đến từ đèn pha của chiếc xe tải, hiện tại đã biến mất. Cả đoạn đường chìm vào tối tăm.
- Tại sao? – Hương Ly thì thào.
Thạch vẫn ôm chặt lấy cô, anh vỗ về lưng cô.
- Tại sao anh không để tôi chết đi? – Hương Ly vùng dậy và đẩy anh ra. Cô gào khóc và thét lên với anh. – Đáng ra tôi đã chết từ lâu rồi, đáng ra giờ tôi đang nắm đâu đó dưới ba tấc đất, đáng ra mọi chuyện sẽ êm đẹp nếu không có tôi!
- Đừng như thế! Cô bình tĩnh lại đi được không?
- Bình tĩnh ư? Tôi đang rất là bình tĩnh đây!
Hương Ly vén mái tóc ướt đẫm sang hai bên, để lộ ra gương mặt giống hệt Nhung của mình. Cô cào lên mặt và gào lên với Thạch. Trên gương mặt lành lặn bắt đầu xuất hiện những vệt móng tay hằn lên màu đỏ, và những vệt xước rỉ máu. Trông cô thật tàn tạ với cơ thể bị lão Tam hành hạ và gương mặt bị chính mình cào cấu.
- Anh nhìn cho kỹ đi, đây không phải Hương Ly, không phải là tôi! Anh bảo tôi phải làm sao đây hả?
Thạch nắm chặt cổ tay Hương Ly, không để cho cô tự làm mình bị thương. Anh buộc cô phải nhìn vào mắt mình.
- Nhìn tôi!
Hương Ly vẫn gào khóc và giãy dụa để thoát khỏi tay anh.
- Xin anh đấy, để tôi chết đi có được không?
Vợ của chồng tôi (Phần 20)-1
Tình cảnh nhếch nhác hiện tại khiến họ trông thật buồn cười. Một cô gái đang đau khổ tột cùng, còn một anh chàng đang trừng mắt lên để an ủi cô.
- Nhìn tôi đây này! – Thạch hét lên, át tiếng của Hương Ly đi.
Hương Ly sự cáu giận của Thạch làm cho hoảng sợ. Cô dừng khóc và nhìn chằm chằm vào anh.
- Cô không sai gì hết. Chỉ là cô quá dễ dãi, khiến cho bọn họ nắm được điểm yếu của cô, bắt nạt cô. Không phải ai cũng là người tốt. Tôi cũng không phải người tốt. Cho nên đừng bao giờ tin ai cả, hiểu không?
Thạch trừng mắt nhìn Hương Ly. Tình cảnh nhếch nhác hiện tại khiến họ trông thật buồn cười. Một cô gái đang đau khổ tột cùng, còn một anh chàng đang trừng mắt lên để an ủi cô.
Hương Ly nấc lên, câu nói đứt đoạn theo nhịp thở của cô.
- Kể cả anh đúng không? Anh là ai vậy hả Thạch?
Hương Ly liếc nhìn anh, ánh mắt đầy oán trách và nỗi đau. Cô đã nghe thấy lời của lão Tam. Hóa ra Thạch là người của lão.
- Đúng, kể cả tôi. – Thạch ngập ngừng một chút, rồi trả lời thẳng thừng.
Hương Ly bật cười, thở hắt ra.
- Thế thì không phải tôi nên chết đi hay sao? Một kẻ như tôi, yếu đuối như vậy thì làm được gì đây?
Hương Ly chỉ vào những vết thương trên cơ thể mình.
Đừng bao giờ nói những điều như thế. Cô có thể làm một người hiền lành và dịu dàng, đó là lựa chọn của cô. Nhưng cô không được phép để họ hại cô. Đấy là nhu nhược. Cô chết đi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết sao? Không hề! Nếu cô cho rằng mình sai, vậy thì đừng trốn chạy nữa. Hãy quay về và sửa chữa nó đi.
Hương sững người. Thạch nói đúng. Nếu cô chết, chẳng có gì thay đổi cả. Mọi thứ vẫn sẽ tiếp diễn mà không cần có cô. Nhung vẫn sẽ chiếm cổ phần và cả công ty, bà Hòa và lão Tam vẫn sẽ tác oai tác quái, Tuấn sẽ mất tất cả.
- Đừng để ai điều khiển cuộc đời mình.
Lời nói của Thạch như một cú đánh vào trái tim cô. Tuấn cũng đã từng nói như vậy, tại chính nơi này, thúc đẩy cô tìm cơ hội thoát thân. Chỉ là lúc đó cô đã lựa chọn bước đi sai lầm mà thôi.
Hương Ly đứng dậy.
- Tôi biết rồi. Tôi sẽ không để ai làm thế với mình nữa.
Cô tập tễnh đi về phía trước, bỏ lại Thạch ở phía sau. Thạch níu lấy tay Hương Ly.
- Cô đi đâu?
- Đi về. Không phải tôi nên bắt đầu giải quyết mọi chuyện sao?
- Tôi đưa cô về.
Hương Ly hất tay Thạch ra.
- Tôi có thể tự về được.
Thạch chẹp miệng. Anh bò dậy, bước nhanh về phía cô và ngồi xổm xuống, đưa lưng ra trước mặt cô.
- Đấy không phải là mạnh mẽ mà là ngu ngốc.
Hương Ly thở dài, nhìn Thạch đang chờ đợi mình. Cô đành phải trèo lên lưng anh. Thạch cõng Hương Ly đi ra đường lớn, bắt xe để quay về.
***
Tuấn đến quán bar. Mọi thứ cứ quay cuồng khiến cho anh không biết phải làm thế nào. Đời người lúc nào cũng có những khoảng thăng, khoảng trầm. Nhưng dường như đối với Tuấn, đây là một đoạn đứt gãy. Anh chẳng thể vực dậy mình được nữa.
Cứ nghĩ rằng rượu và tiếng nhạc ở đây sẽ cuốn anh sang một thế giới khác, sẽ giúp anh ném văng mấy chuyện đau đầu kia đi. Thật khốn nạn, càng uống thì anh lại càng nghĩ đến nó.
Tuấn bực bội ném cái ly xuống bàn, rượu tràn ra ngoài loang lổ mặt bàn. Tuấn bị nhân viên giữ lại khi đang ngật ngưỡng bước ra khỏi cửa quán. Anh gây gổ với họ, đánh nhau đến mức mặt mũi sưng vù và thâm tím. Đám nhân viên lắc đầu, cho rằng số vận họ xui xẻo, gặp phải kẻ điên.
Vợ của chồng tôi (Phần 20)-2
Cứ nghĩ rằng rượu và tiếng nhạc ở đây sẽ cuốn anh sang một thế giới khác, sẽ giúp anh ném văng mấy chuyện đau đầu kia đi. Thật khốn nạn, càng uống thì anh lại càng nghĩ đến nó.
Rốt cuộc Tuấn cũng chẳng biết làm thế nào mà mình về được đến nhà.
Anh không thèm bật điện, đi thẳng vào phòng khách và nằm vật ra sàn. Hương Ly đang ngồi trên ghế sô pha, nghe thấy tiếng động thì giật mình. Cô vội bật đèn lên và hốt hoảng khi thấy Tuấn nằm đó, quần áo thì bẩn thỉu và ướt nhẹp, cả người nồng nặc mùi rượu.
- Tuấn! Anh sao thế này?
Hương Ly nâng anh dậy. Tuấn lờ mờ mở mắt, đập vào mắt anh là gương mặt của Nhung. Anh hất tay cô ra.
- Cô còn về đây làm gì? Mau cút đi! Chúng ta đã ly hôn rồi, chính cô muốn thế.
- Anh say quá rồi. – Hương Ly không hiểu Tuấn nói gì. Cô dựng anh dậy và kéo anh vào phòng ngủ.
Cô bận rộn chăm sóc anh cả đêm, lau người và xức thuốc vào những vết thương trên mặt anh. Tuấn nhăn mặt lại, nhưng không tỉnh.
Hương Ly khẽ vỗ về anh, chờ cho anh yên lặng chìm vào giấc ngủ. Tuấn đang phát sốt. Trông dáng vẻ khổ sở của anh, cô đoán hẳn là anh cũng đã biết thân thế của cô rồi.
Cô trở về, định nói cho Tuấn tất cả mọi chuyện, thú nhận rằng mình chỉ là kẻ giả mạo. Dù rằng biết anh có thể đã đoán được mình là kẻ giả mạo, nhưng cô vẫn muốn tự mình nói ra. Việc Tuấn say khướt thế này hoàn toàn là ngoài dự liệu của cô. Hương Ly đành gác lại ý định ấy, đợi đến sáng mai khi Tuấn tỉnh lại.
Cô ngồi cạnh Tuấn, canh chừng anh cả đêm. Cô cúi nhìn gương mặt tiều tụy của anh, cảm thấy xót xa. Mọi chuyện đều là tại cô. Cô ghé sát vào mặt anh, đôi môi gần chạm xuống thì dừng lại. Cô cảm thấy mình không xứng đáng.
Tuấn đột nhiên túm lấy bàn tay cô. Hương Ly tưởng rằng anh đã tỉnh dậy và phát hiện ra mình vừa làm gì, nhưng hóa ra chỉ là anh ngủ mơ thôi.
- Ly. – Tuấn rì rầm.
Hương Ly giật mình. Anh vừa gọi tên cô. Không phải cái tên của gương mặt này, mà là tên của cô.
- Hương Ly – Tuấn nhắc lại một lần nữa, khẳng định rằng Hương Ly không hề nghe nhầm.
- Em đây.
- Em đã bỏ đi đâu vậy?
Tuấn bỗng trở nên khác lạ. Vẻ đau lòng và mềm mỏng này cô chưa thấy bao giờ. Trước giờ, trong mắt Hương Ly, Tuấn là một người hài hước, dứt khoát và đôi lúc bá đạo, nhưng chưa bao giờ cô thấy được sự yếu ớt này của anh.
Mặc dù không hiểu được câu hỏi của Tuấn, nhưng cô vẫn ngồi lại và an ủi.
- Em vẫn ở đây mà. Em không đi đâu hết.
Tuấn nghiêng người, quay mặt về phía cô, hai mắt nhắm chặt nhưng hàng lông mày thì xô lại. Anh đang khóc. Lúc này Hương Ly mới để ý được sợi dây chuyền mà anh đeo trên cổ.
Đó là một sợi dây hình trái tim.
Hương Ly thảng thốt. Cô cũng có một sợi y như vậy. Cô vội vàng nằm lấy sợi dây chuyền của anh, lật mở cái hộp hình trái tim nhỏ xíu ra. Bên trong là tấm ảnh của anh và cô hồi bé.
Thế này là thế nào? Tuấn là cậu bé đó, người mà mười mấy năm trước đã từng rất thân với cô, rồi đột ngột mất liên lạc vì cô phải rời đi. Hương Ly vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Năm đó bố mất, gia đình cô nợ nần chồng chất, mẹ buộc phải dắt cô bỏ về quê để trốn nợ. Sau đó mẹ cô cũng mất. Cô được đưa vào trại trẻ mồ côi. Những chuyện sau đó diễn ra như một dòng nước xiết, cuốn phăng tất cả những mối bận tâm khác của cô. Và thế là cô cứ thế quên mất cậu bé ấy.
Nhưng hiện giờ anh ấy đang nằm đây, đã nhận ra cô và gọi tên cô trong cơn mơ.
Cô phải làm sao mới đúng đây?
☘️☘️☘️
Những bí mật về thân thế của Hương Ly đã được hé lộ, có những chuyện mà chính cô cũng chẳng ngờ được. Hương Ly lại biết được điều này ngay vào lúc cô định thú nhận mọi thứ với anh, cô phải làm gì giữa tình huống trớ trêu như này đây? Liệu cô còn có thể tiếp tục sửa chữa những sai lầm của mình?
Nhung, bà Hòa, Thạch đều đang án binh bất động. Nhưng có lẽ đó chỉ là bình yên trước cơn bão. Cuộc chiến giữa họ sẽ kéo dài đến bao giờ? Cuộc chiến giữa họ sẽ kéo dài đến bao giờ? Kết cục của mọi chuyện sẽ ra sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook