Thạch và Nhung rón rén đi vào từ phía ngoài cửa. Cả hai đứng trước cổng hồi lâu, bởi không có cách nào đưa Thạch vào trong nhà Lão Tam cả. Bảo vệ đứng đầy ở ngoài sân, thậm chí ngay trước cửa nhà cũng có hai tên.

Khỏi cần suy nghĩ hay kiểm tra thì Thạch cũng biết, mỗi tên này đều giấu một thứ vũ khí nào đó trong người. Chỉ cần có ai đó mon men xông vào nhà lão thì đều bị “xử đẹp”.

Tiếng hét của Hương Ly vọng lại từ trong nhà khiến cho anh sốt ruột. Thạch ngước nhìn lên, xác định vị trí của Hương Ly. Tiếng thét lại một lần nữa phát ra từ căn phòng ở trên tầng hai. Để lên được đó, anh phải vượt qua được đám vệ sĩ giăng đầy như thiên la địa võng này.

Thạch không chờ đợi được, anh lo lắng Hương Ly sẽ xảy ra chuyện, liền nhổm lên, định lao vào liều với cả đám vệ sĩ. Nhung kịp thời túm lấy cánh tay anh và níu lại.

- Anh điên à? Vào bây giờ chỉ có chết thôi.

- Vậy chứ tôi phải làm sao?

- Động cái não của anh đi! Bình thường là thám tử giỏi lắm cơ mà, sao bây giờ lại ngu ngốc như vậy chứ?

Nhung dí tay vào đầu Thạch. Cô quay lại, nhìn quanh căn nhà và tính toán đường đi nước bước cho mình. Cô thì có thể vào đó dễ dàng, bởi tất cả những người ở đây đều cho rằng cô là đồng minh của lão Tam. Nhưng Thạch thì không.

- Bây giờ tôi đi vào đó, gây sự chú ý, anh ra đằng sau nhà. Trên tường ở phía sau rào biệt thự có một lỗ hổng. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu.

- Cô chắc chứ?

Thạch nghi hoặc hỏi lại. Dù gì thì Nhung cũng đã hợp tác với Lão Tam. Anh chẳng thể tin tưởng cô hoàn toàn được. Biết đâu đây lại là cái bẫy mà họ bày ra để bắt anh và Hương Ly.

- Tôi đào nó, được chưa. Tôi làm sao có thể tin tưởng lão già kia đây? Phải tìm đường trốn cho mình trước khi bước vào hang cọp.

Nhung nhìn thẳng vào mắt Thạch, cố gắng chứng minh rằng mình đang nói thật.

Thạch nghiêm túc gật đầu với cô. Nhung mở cổng đi vào nhà, còn Thạch lẻn ra phía sau.

Khi Thạch vòng về đằng trước, anh nấp sau một cái cột to, chờ đợi tín hiệu của Nhung. Cô ta đã tập hợp được đám vệ sĩ ở ngoài sân, bằng cách nào đó. Thật đúng là không đơn giản. Thạch thấy Nhung vẫy tay, biết đó là tín hiệu mà cô gửi cho mình, anh liền nhanh chóng lẻn vào nhà.

Tiếng thét của Hương Ly lại một lần nữa vọng lại từ trên gác, âm thanh đầy đau đớn và chói tai vang vọng khắp căn biệt thự khiến anh sởn tóc gáy. Cứ như là tiếng hét ai oán của một oan hồn chứ chẳng phải của con người nữa.

***

Cùng lúc đó, Hương Ly ở trong phòng ngủ của lão Tam. Nếu như đó không phải địa ngục thì chẳng còn nơi nào xứng đáng với danh từ ấy. Hương Ly nghĩ rằng cô sẽ thất thân với lão, cô sẽ mất tất cả. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Lão Tam nghiến răng, cầm chiếc roi da quất lên da thịt cô. Lão hằn học trả mối nhục mà cô đã gây ra cho lão khi cô bỏ trốn khỏi đám cưới. Chẳng còn gì kinh khủng hơn thế. Những vết soi hằn trên làn da trắng mịn của cô, những vết xước rỉ máu, gương mặt Hương Ly chẳng có chỗ nào lành lặn.

- Mày dám trốn tao? Nào, giờ có giỏi thì trốn đi!

Hương Ly không còn hơi sức để mà thở, sức chống cự lại thì càng không. Cô nằm yên như con cá chết, mặc cho lão Tam hành hạ. Giờ cô đã hiểu vì sao lão lại có tiếng trong giới ngầm như thế. Hẳn là vì sự tàn độc này của lão. Cô chỉ nghĩ đến cái chết, và định cắn lưỡi tự tử.

Lão Tam quỳ trên giường, đè nghiến lên người cô và bóp khuôn mặt cô, ép cô phải nhìn thẳng vào lão. Ý định chấm dứt mọi chuyện của Hương Ly không thể thực hiện được nữa.

- Chưa xong đâu. Giờ chưa phải lúc để nghỉ ngơi. Ác mộng hẵng còn dài lắm.

Lão cúi xuống, hôn nhẹ lên môi cô. Cảm giác kinh tởm khiến Hương Ly chỉ chức muốn nôn ra, nhưng trong bụng chẳng có gì.

Vợ của chồng tôi (Phần 19)-1

Nhung từ tốn nói vào điện thoại, chất giọng tà mị đầy cảm giác kiêu ngạo khi mình đã nắm được đằng chuôi.

Đúng lúc này, Thạch đạp cửa xông vào. Anh cầm một cái lọ hoa mà mình tìm được ở dưới phòng khách, phang thẳng vào đầu lão Tam. Lão chỉ kịp rú lên một tiếng rồi ngã ra giường.

- Mày! Mày! Thằng khốn! Mày phản bội tao như thế sao?

- Tao chưa bao giờ là người của mày cả.

Thạch gằn giọng. Anh vội vàng cởi áo khoác của mình ra và khoác lên người Hương Ly, che đi bộ đồ rách rưới mà lão Tam đã xé nát của cô. Anh cúi người, bế cô lên.

Nhung không thể giữ chân đám vệ sĩ được nữa. Khi có tiếng xô xát, cả đám đã chạy lên tầng hai để bảo vệ lão Tam.

Thạch bị đám người chặn lại ở trước cửa phòng, tay ai cũng lăm le một con dao hay thanh gỗ lớn.

Lão Tam nằm trên giường, run rẩy chỉ về phía Thạch.

- Không được để nó thoát.

Cả đám vệ sĩ lao về phía Thạch. Anh đang bế Hương Ly trên tay, không thể dễ dàng thoát thân, đành phải thả cô xuống đất để đánh lại đám vệ sĩ. Mặc dù Hương Ly biết rằng mình cần phải tỉnh táo và bỏ trốn ngay lúc này, nhưng hai chân cô như nhũn ra, không thể đứng dậy được.

Lão Tam vừa ôm đầu, vừa dò dẫm ra đến cửa. Lão nắm lấy tay Hương Ly, lôi cô vào trong. Hương Ly cố sống cố chết níu lão lại.

Nhung cũng vừa chạy lên đến nơi. Tình thế hỗn loạn khiến cô không nắm bắt kịp. Lúc này cô chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để giúp Thạch đưa Hương Ly ra khỏi đây mà không khiến Lão Tam nghi ngờ mình. Cô vẫn còn cần đến lão.

Nhung đảo mắt, suy nghĩ rất nhanh rồi quyết định sẽ dùng khổ nhục kế một chút. Cô cẩn thận lách qua đám người đang đánh nhau với Thạch, tiến về chỗ Hương Ly, trên tay cô lăm le cây gậy và dúi nó vào tay Hương Ly ngay khi có thể.

Mặc dù khá bất ngờ trước hành động của Nhung, nhưng Hương Ly không hề do dự mà phang thêm một gậy nữa vào đầu lão Tam. Nhung lão tới đỡ thay lão nhưng không kịp. Lão rú lên rồi ngã vật ra.

- Lão Tam! Bảo vệ lão Tam!

Nhung hét lên, thuận tay đẩy Hương Ly ngã ra phía ngoài cửa còn mình thì nhào đến đỡ lấy lão Tam, dùng tay bịt lấy vết thương của lão.

Đám vệ sĩ đồng loạt hưỡng về phía chủ của mình, nhân cơ hội đó, Thạch cũng bỏ trốn. Anh ngẩng lên thì đã không thấy Hương Ly đâu, cô đã biến mất từ bao giờ.

***

Bà Hòa chờ đợi trong lo lắng, nhưng vẫn không thấy lão Tam cử người đến để làm thủ tục trao lại cổ phần cho mình. Bà nhấp nhổm không yên, cầm điện thoại gọi điện cho lão.

Bà chẳng phải đợi lâu, đầu dây bên kia được kết nối chỉ trong nháy mắt.

- Lão Tam! Cổ phần của tôi đâu? Bao giờ thì ông chuyển lại cho tôi?

Trái với mong đợi của bà, đối phương im lặng. Bầu không khí trở nên nghẹt thở, bà có thể cảm thấy được rằng đã có chuyện xảy ra.

- Sao vậy? Ông mau nói gì đi chứ? Ông chết ở xó xỉnh nào rồi?

- Lão chưa chết. – Nhung từ tốn nói vào điện thoại, chất giọng tà mị đầy cảm giác kiêu ngạo khi mình đã nắm được đằng chuôi.

- Lão làm sao? Cô sao lại...?

Nhung vui vẻ, cười khẩy một tiếng, gửi đến bà Hòa sự khinh bỉ.

- Lão chưa chết, nhưng cũng sắp chết rồi. Tôi nghĩ bà đừng hi vọng gì nữa. Tôi sẽ lấy hết tất cả mọi thứ từ tay bà thôi. Cả bà và thằng cháu của bà, tôi sẽ bắt các người phải trả đủ những gì mà các người nợ tôi.

Nhung cúp máy. Bà Hòa đổ sụp xuống. Mọi chuyện thế là hết ư? Không còn cách nào để lật lại tình thế nữa sao?

Thế nhưng mọi chuyện lúc nào cũng có thể tệ hơn thế nữa.

Vợ của chồng tôi (Phần 19)-2

Hương Ly đã chết trong tai nạn giao thông rồi. – Câu nói ám ảnh của bà Hòa văng vẳng bên tai cô.

Tuấn đẩy cửa, bước vào nhà. Anh ném lên bàn tập hồ sơ về Hương Ly, giấy tờ của bệnh viện thẩm mỹ có chữ kí của cô và bà Hòa.

- Dì có gì muốn nói không?

Bà Hòa sững người, ngẩng lên nhìn anh. Tuấn nhường mày lên, nhìn thấy phản ứng của bà Hòa, Tuấn đã có được kết quả cho câu hỏi của mình. Quả nhiên, đúng như anh dự đoán. Lần đầu tiên trong đời anh ước mình là một thằng ngu, ước rằng tất cả những chuyện mà anh đoán này đều sai hết cả. Nhưng tất cả đều đúng.

Không ai có thể làm chủ được số phận của mình. Càng bẻ lái, hướng đi càng trở nên sai mà thôi. Mọi thứ luôn đi lệch so với định hướng ban đầu của anh.

Tuấn thất vọng, quay lưng bỏ đi.

- Chờ đã, không phải như vậy đâu!

Bà Hòa với theo anh, nhưng Tuấn không muốn nghe thêm bất kỳ lời bịa đặt nào nữa. Đã có quá nhiều lời dối trá khiến đầu óc anh như muốn vỡ tung.

***

Trời đổ mưa. Hương Ly chạy khỏi nhà lão Tam. Cô cảm thấy như là mình rơi vào một giấc mơ, hay là bị cơn ác mộng Deja Vu hành hạ. Hình ảnh đêm tối đen và những bước chạy đêm hôm đó ùa về.

Cô cũng từng bỏ chạy khỏi lão Tam, bỏ chạy khỏi căn nhà này, trốn tránh khỏi số phận nghiệt ngã mà kẻ khác đã sắp đặt cho mình. Bây giờ cô lại định tiếp tục trốn tránh hay sao?

Nước mưa rơi xuống người cô, cả thân hình của Hương Ly ướt đẫm. Vài vệt máu loang lổ trên bộ đồ mà cô đang mặc, nhưng cô không quan tâm.

Cô không biết mình là ai nữa. Cô rốt cuộc là Nhung, hay là Hương Ly?

- Hương Ly đã chết trong tai nạn giao thông rồi. – Câu nói ám ảnh của bà Hòa văng vẳng bên tai cô.

- Phải rồi, Hương Ly chết trong tai nạn.

Cô lẩm bẩm, lặp lại câu nói ấy. Đôi chân cô cứ như có ma xui quỷ khiến và bước ra giữa đường. Hương Ly nhắm mắt lại, chờ đợi số phận xảy đến với cô.

Ánh đèn pha của chiếc xe tải lóa lên, dù rằng đang nhắm mắt cô cũng có thể cảm thấy được. Tiếng còi xe vang lên inh ỏi.

Con đường này không lớn. Nếu cô không tránh ra, chiếc xe cũng không thể tránh được cô.

Thạch chạy ra đến nơi thì nhìn thấy cảnh tượng ấy. Chiếc xe tải kinh hoàng sắp sửa nuốt chửng lấy cả người Hương Ly.

- Không được! – Anh hét lên.

☘️☘️☘️

Nhung gần như đã chiếm được thứ mà cô ta muốn, cũng hủy hoại được cuộc đời của Tuấn và bà Hòa. Mọi chuyện dường như đang diễn ra theo đúng ý cô ta. Bà Hòa sẽ ngồi yên chịu trận như vậy ư? Còn Tuấn, anh sẽ buông bỏ tất cả như thế sao?

Hương Ly quá đau khổ và chỉ muốn tìm đến cái chết. Liệu rằng Thạch còn có thể kịp thời cứu cô lần nữa không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương