Vì Người Yêu Dấu
-
Chương 8
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn dòng xuân dịch trong suốt tựa thủy tinh tràn xuống đôi chân trần người kia đang mê mẩn hưởng thụ, toàn thân hắn liền cuộn lên một trận cồn cào. Trên lưng, trên cổ thậm chí cả cánh tay Triệu Tử Đoạn in đầy dấu hôn thẫm đỏ nổi bật như cánh hồng khô. Hoàn Nhan Viên Hạo cũng không kìm nén, đem hết tinh túy còn sót lại sau lần hoan ái đầu tiên phóng thích vào thân thể đối phương.
Triệu Tử Đoạn a lên một tiếng, cuối cùng run rẩy ngả người xuống nền, tựa vào vách tường lạnh buốt. Cửa phòng thay đồ luôn trống một khoảng 30cm so với sàn, Hoàn Nhan Viên Hạo vội vàng dùng thân mình che chở Triệu Tử Đoạn, lại nhanh chóng cởi áo ngoài đắp ngang người y.
- Tôi đi lấy quần áo cho cậu!
Triệu Tử Đoạn mệt nhọc cười, gương mặt tinh diễm lấm tấm mồ hôi, Hoàn Nhan Viên Hạo càng nhìn càng thấy chói mắt:
- Không được! Nếu tôi đi nhỡ như có ai vào trong thì sao?
Triệu Tử Đoạn hời hợt phất tay:
- Tôi đệ nhất tán thủ thành phố, anh lo cái gì? Tôi cũng không phải nữ nhi yếu đuối...
Hoàn Nhan Viên Hạo hừ một tiếng, y thở đã không ra hơi còn có sức cự cãi hắn, thật khiến người khác khó chịu. Hoàn Nhan Viên Hạo nghĩ nghĩ, lại đỡ Triệu Tử Đoạn lên:
- Tôi đưa cậu về phòng trước, dù sao...ừm...cậu cũng cần...thì...làm sạch...
Triệu Tử Đoạn không nhịn được cười, người đàn ông này của y trên giường cường bạo dưới giường ngượng ngập, Triệu Tử Đoạn nhất thời muốn trêu chọc, liền thổi thổi hơi ấm vào gáy cổ Hoàn Nhan Viên Hạo:
- Vì ai mà tôi một giọt cũng không chừa lại...hút sạch sẽ như vậy?
Hoàn Nhan Viên Hạo thực sự đỏ mặt, vành tai nóng rẫy, hắn kín kẽ bọc lấy Triệu Tử Đoạn vào áo khoác:
- Cậu đi nổi không?
Triệu Tử Đoạn phi một tiếng, tự mãn:
- Nói cho anh biết, tôi đây có thêm năm bảy lần nữa vẫn tốt như thường...chỉ sợ anh không nổi!
Hoàn Nhan Viên Hạo im lặng mở cửa, dù sao người nằm trên là hắn, được lợi vẫn là hắn, cho kim chủ chút mặt mũi cũng không coi thiệt thòi gì. Triệu Tử Đoạn ung dung bước ra, thắt lưng nhói lên từng cơn một. Y bất chấp ánh nhìn hiếu kỳ của mấy mươi nhân viên cùng quản lý cửa hàng, chỉ đại vào một loạt quần áo đắt tiền, sau khi quẹt thẻ liền nhanh chóng vào thang máy.
Khu vực dành riêng khách hàng Vàng trở lên nên trống trải, Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn ra được Triệu Tử Đoạn đang thực sự rất mệt, hai tay y siết lại, đáy mắt cũng mơ hồ, thâm tâm hắn không những đau lòng thương xót mà còn ngập tràn hối hận. Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài mấy bận, thang máy vừa dừng liền thuần thục tư thế cõng lấy đối phương đi về cuối dãy hành lang.
Triệu Tử Đoạn trên lưng hắn yên ổn không chút phản kháng, tuy vậy giọng nói vẫn ẩn chứa lo lắng:
- Không sợ thiên hạ đàm tiếu?
Hoàn Nhan Viên Hạo một tay xoa lên thắt lưng Triệu Tử Đoạn, thản nhiên trả lời:
- Làm cũng đã nhiều lần như vậy, còn phải sợ cái gì? Huống hồ tầng này chỉ có hai phòng!
Thật ra Hoàn Nhan Viên Hạo vẫn có nỗi sợ riêng, hắn không sợ trời không sợ đất không sợ người dị nghị nhưng lại sợ y sẽ bỏ rơi hắn. Chỉ một câu tỏ tình thôi, nhưng hắn không mở miệng nổi, trong một mối quan hệ khó xác định thế này, vẫn là không nên động tâm trước. Huống hồ, ngoài năm vạn, cả hai cũng chẳng có liên kết gì khác.
Triệu Tử Đoạn thả lỏng thân thể, để Hoàn Nhan Viên Hạo tùy tiện đem y vào phòng tắm làm sạch, rồi lại ôm về giường. Sau một ngày tự hành hạ bản thân, cuối cùng y cũng không chống đỡ nổi mà nhắm mắt, tiếng thở đều đều. Hoàn Nhan Viên Hạo kiên nhẫn lau từng sợi tóc một của người dưới thân, không nhịn được mà vuốt ve đường nét tinh tế trên gương mặt dễ khiến người khác kinh diễm kia. Trong lòng hắn, y đẹp đến không tì không vết, như bạch ngọc dương chi hoàn mỹ vô cùng.
Thế nhưng, sau một đêm, người bị ốm lại là Hoàn Nhan Viên Hạo, khi hắn mở mắt đã là hơn một giờ chiều, đầu óc ong ong, cổ họng khô rát. Hoàn Nhan Viên Hạo cố gắng quấn thêm mấy lớp chăn mà cơ thể vẫn lạnh băng. Triệu Tử Đoạn đã đi đâu không rõ, Hoàn Nhan Viên Hạo thất vọng nhìn xung quanh một hồi lâu, cơn sốt kéo đến khiến hắn mê man tiếp tục nằm xuống.
Lần thứ hai tỉnh lại, Hoàn Nhan Yên Hạo không thể mở mắt nổi nữa, nhưng hắn nghe được giọng nói thanh thanh nhược nhược tràn ngập ôn nhu của Triệu Tử Đoạn trò chuyện với bác sĩ. Hoàn Nhan Viên Hạo hơi ngạc nhiên, kiểu cách nói chuyện lịch sự quá mức này hắn chưa từng thấy y dùng qua, nhưng hiện tại lại cảm giác vô cùng quen thuộc. Chỉ là Hoàn Nhan Viên Hạo không tỉnh đủ lâu, sau khi tiêm hạ sốt, truyền nước biển, hắn lại rơi vào vô thức đầy những mộng mị khôn cùng.
Cơn sốt đến nhanh rồi qua nhanh, Hoàn Nhan Viên Hạo trong mơ cử động mấy đầu ngón tay, cố gắng một lúc lâu cũng có thể điều khiển được toàn bộ cơ thể, hắn thở phào nhẹ nhõm, vừa định ngồi dậy liền phát hiện mái tóc thơm hương dầu gội kề cạnh sống mũi. Triệu Tử Đoạn đang ôm chặt lấy hắn ngon lành ngủ, khóe môi y thi thoảng nhếch lên, hời hợt đầy bất cần.
Hoàn Nhan Viên Hạo với tay lấy bình nước cạnh bàn, lại đột ngột bị Triệu Tử Đoạn giữ lại.
- Anh để tôi!
Y uể oải chân trần xuống sàn gỗ, trên người cái gì cũng không mặc, Hoàn Nhan Viên Hạo vừa mới khỏi bệnh đã thấy bản thân muốn sốt lại, tuy rằng não bộ vô cùng phấn khích nhưng bên ngoài hắn biểu hiện vẫn lạnh tanh, cố gắng nhìn bức tường trắng trơn vô định trước mắt. Đây là chăm sóc bệnh nhân sao, y muốn hành chết hắn thì đúng hơn!
Triệu Tử Đoạn cẩn thận bê một khay đầy đủ đến, như thường ngày cợt nhả giọng điệu:
- Đây là thuốc, đây là nước, kia là cháo!
Hoàn Nhan Viên Hạo vốc mấy viên nhộng đủ màu sắc vào miệng, Triệu Tử Đoạn thế mà ngay lập tức nổi giận:
- Anh điên à? Còn chưa ăn gì!
Hoàn Nhan Viên Hạo thản nhiên nuốt một ngụm nước vô vị:
- Đang lo lắng cho tôi?
- Anh!
Triệu Tử Đoạn huyền mâu như muốn bốc hỏa, không nói không rằng khoác quần áo ra ngoài:
- Nếu anh ốm chết ai sẽ làm tôi thoải mái! Ngoan ngoãn ăn đi!
Hoàn Nhan Viên Hạo gác hờ cằm lên cánh tay, hắn lại khiến Triệu Tử Đoạn nổi giận, không rõ y là kiểu lưu manh gì, tính cách còn có thể dễ dàng tạc mao đến vậy. Triệu Tử Đoạn xỏ giày vào chân, nhìn lại Hoàn Nhan Viên Hạo vẫn không động, có chút bất lực hạ giọng, ngập ngừng:
- Là tôi nấu...anh ăn đi!
Hoàn Nhan Viên Hạo suýt thì bật cười, nhưng thấy biểu hiện y vô cùng nghiêm túc đành nén lại sung sướng trong lòng:
- Tôi ăn hết cậu phải thưởng...
Cũng không để đối phương nói trọn câu Triệu Tử Đoạn đã nhoài người lên giường, đè hẳn Hoàn Nhan Viên Hạo xuống, gặm gặm lấy phần vai rộng lớn:
- Anh...đáng chết...
Hoàn Nhan Viên Hạo nén cười đến độ nội thương, hiện tại nói đây là một trong năm lão đại của Vạn Thịnh chắc chắn sẽ chẳng ai tin, hắn có chút đắc ý ngầm, ít ra những biểu hiện chân thực như thế này của Triệu Tử Đoạn chỉ thể hiện khi bên cạnh hắn.
Hoàn Nhan Viên Hạo ho sặc sụa, Triệu Tử Đoạn vội vội vàng vàng nâng hắn dậy, quẫn bách dỗ dành:
- Anh ăn hết tôi liền đưa anh đi theo!
Hoàn Nhan Viên Hạo thấy đã kiếm được lợi liền ngoan ngoãn xúc từng thìa cháo. Triệu Tử Đoạn cẩn thận chọn lựa quần áo, ánh mắt cũng không còn đơn thuần nữa. Hoàn Nhan Viên Hạo trong lòng mơ hồ suy nghĩ, đây là lần đầu hắn thấy Triệu Tử Đoạn nghiêm túc mặc âu phục.
Đại lộ nhợt nhạt nắng thu, có thể nhìn xa xa mặt biển lấp lóa dương quang, Hoàn Nhan Viên Hạo ngồi bên ghế phụ, trước giờ toàn là hắn lái xe, hôm nay để Triệu Tử Đoạn chủ động, hắn liền có chút bất an. Cho dù đại ca giang hồ thì đã sao chứ, lưu manh vẫn là lưu manh, phong cách lái xe cũng thật dọa người. Hoàn Nhan Viên Hạo trong lòng thầm mong kim chủ nhà hắn không đụng phải Tuần tra giao thông.
Xe dừng trong bãi đỗ công cộng, gần một khu phức hợp giải trí đủ mọi loại hình của Vạn Thịnh tập đoàn dưới lòng đất. Triệu Tử Đoạn mở cửa xe, dáng điệu đúng thật không khác gì coi Hoàn Nhan Viên Hạo là nhân tình bé nhỏ. Y nắm tay Hoàn Nhan Viên Hạo cẩn thận đến phát đau, vừa vào bar vừa dặn dò:
- Vạn Thịnh người đông phức tạp, tôi sẽ để A Hiệp bên cạnh anh, cần gì cứ nói tên ngốc ấy một tiếng!
Hoàn Nhan Viên Hạo cau nhẹ hàng mày thành một đường tinh diễm trên gương mặt đậm chất điện ảnh:
- A Hiệp? Đàn em của cậu?
Triệu Tử Đoạn ừ một tiếng, Hoàn Nhan Viên Hạo trong lòng có chút ngứa ngáy, thân thiết như vậy trước kia là có hay không quan hệ, nhưng hắn không thể mở miệng hỏi thẳng, chỉ đăm đăm ánh mắt nhìn cổ áo đối phương không che nổi dấu hôn rực rỡ. Triệu Tử Đoạn cảm thấy lòng bàn tay người kia thay đổi rõ rệt, hơi thở cũng chẳng có gì gọi là tâm bình khí hòa, y âm thầm đoán ra:
- Hắn thẳng! Mà tôi cũng không phải loại đại ca ăn tươi nuốt sống đàn em! Ha!
Cửa mở, tiếng nhạc chói tai đập vào, Hoàn Nhan Viên Hạo lồng ngực thật muốn dội ngược ra ngoài. Triệu Tử Đoạn vẫy tay một thanh niên trắng trẻo xinh xẻo đến gần, đá đá mấy cái vào chân hắn, lại nhìn qua Hoàn Nhan Viên Hạo:
- A Hiệp! Chào Hạo ca một tiếng!
A Hiệp nhanh nhẹn rối rít, lại cẩn thận kéo ghế:
- Hạo ca, anh ngồi đi, em là A Hiệp!
Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài một hơi, cái tên A Hiệp này, nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng không nhìn ra được là thẳng:
- Tôi là Hoàn Nhan Viên Hạo, chào cậu!
A Hiệp vỗ vỗ tay, hai mắt long lanh như mèo nhà hàng xóm:
- Wow! Hạo ca à! Anh vừa đẹp vừa ngầu vừa cao lãnh!
Triệu Tử Đoạn đập đập tay vào thái dương:
- Anh vừa giới thiệu với Hạo ca là mày thẳng! Thẳng hộ anh đi!
Triệu Tử Đoạn sửa lại ống tay áo, ôm ngang hông Hoàn Nhan Viên Hạo:
- Tôi vào trong có chút việc!
A Hiệp ngay lập tức xoay chuyển thái độ, nghiêm túc mồi lửa điếu thuốc trên môi Triệu Tử Đoạn:
- Anh cẩn thận, em vừa thấy Vạn thúc!
Triệu Tử Đoạn gật đầu một cái, Vạn thúc này chính là cậu ruột của Vạn Lăng Mặc, nắm phần lớn cả sáng cả tối của Vạn Thịnh. Hôm nay Vạn Thịnh họp mặt chủ yếu để xử lý vụ của Phùng Tam hôm trước. Triệu Tử Đoạn xoay xoay cổ tay, Phùng Tam sau khi gây sự đã bị cảnh sát bắt giữ, hiện tại vẫn chưa được thả ra, còn ngu ngốc để lộ lô hàng dược phẩm giả của Vạn Thịnh.
Triệu Tử Đoạn xoay người đi, hàng bị kiểm tra là do y báo, tất nhiên tổ chức phải tung hỏa mù Phùng Tam khai nhận. Chỉ là Phùng Tam người của nhân tình Vạn Lăng Mặc, sợ rằng lần này y chịu trách nhiệm cũng không nhẹ. Triệu Tử Đoạn lấy lại tư thái thong thả nhất, hôn gió trêu chọc Hoàn Nhan Viên Hạo rồi mới bước đi.
___________________
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn dòng xuân dịch trong suốt tựa thủy tinh tràn xuống đôi chân trần người kia đang mê mẩn hưởng thụ, toàn thân hắn liền cuộn lên một trận cồn cào. Trên lưng, trên cổ thậm chí cả cánh tay Triệu Tử Đoạn in đầy dấu hôn thẫm đỏ nổi bật như cánh hồng khô. Hoàn Nhan Viên Hạo cũng không kìm nén, đem hết tinh túy còn sót lại sau lần hoan ái đầu tiên phóng thích vào thân thể đối phương.
Triệu Tử Đoạn a lên một tiếng, cuối cùng run rẩy ngả người xuống nền, tựa vào vách tường lạnh buốt. Cửa phòng thay đồ luôn trống một khoảng 30cm so với sàn, Hoàn Nhan Viên Hạo vội vàng dùng thân mình che chở Triệu Tử Đoạn, lại nhanh chóng cởi áo ngoài đắp ngang người y.
- Tôi đi lấy quần áo cho cậu!
Triệu Tử Đoạn mệt nhọc cười, gương mặt tinh diễm lấm tấm mồ hôi, Hoàn Nhan Viên Hạo càng nhìn càng thấy chói mắt:
- Không được! Nếu tôi đi nhỡ như có ai vào trong thì sao?
Triệu Tử Đoạn hời hợt phất tay:
- Tôi đệ nhất tán thủ thành phố, anh lo cái gì? Tôi cũng không phải nữ nhi yếu đuối...
Hoàn Nhan Viên Hạo hừ một tiếng, y thở đã không ra hơi còn có sức cự cãi hắn, thật khiến người khác khó chịu. Hoàn Nhan Viên Hạo nghĩ nghĩ, lại đỡ Triệu Tử Đoạn lên:
- Tôi đưa cậu về phòng trước, dù sao...ừm...cậu cũng cần...thì...làm sạch...
Triệu Tử Đoạn không nhịn được cười, người đàn ông này của y trên giường cường bạo dưới giường ngượng ngập, Triệu Tử Đoạn nhất thời muốn trêu chọc, liền thổi thổi hơi ấm vào gáy cổ Hoàn Nhan Viên Hạo:
- Vì ai mà tôi một giọt cũng không chừa lại...hút sạch sẽ như vậy?
Hoàn Nhan Viên Hạo thực sự đỏ mặt, vành tai nóng rẫy, hắn kín kẽ bọc lấy Triệu Tử Đoạn vào áo khoác:
- Cậu đi nổi không?
Triệu Tử Đoạn phi một tiếng, tự mãn:
- Nói cho anh biết, tôi đây có thêm năm bảy lần nữa vẫn tốt như thường...chỉ sợ anh không nổi!
Hoàn Nhan Viên Hạo im lặng mở cửa, dù sao người nằm trên là hắn, được lợi vẫn là hắn, cho kim chủ chút mặt mũi cũng không coi thiệt thòi gì. Triệu Tử Đoạn ung dung bước ra, thắt lưng nhói lên từng cơn một. Y bất chấp ánh nhìn hiếu kỳ của mấy mươi nhân viên cùng quản lý cửa hàng, chỉ đại vào một loạt quần áo đắt tiền, sau khi quẹt thẻ liền nhanh chóng vào thang máy.
Khu vực dành riêng khách hàng Vàng trở lên nên trống trải, Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn ra được Triệu Tử Đoạn đang thực sự rất mệt, hai tay y siết lại, đáy mắt cũng mơ hồ, thâm tâm hắn không những đau lòng thương xót mà còn ngập tràn hối hận. Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài mấy bận, thang máy vừa dừng liền thuần thục tư thế cõng lấy đối phương đi về cuối dãy hành lang.
Triệu Tử Đoạn trên lưng hắn yên ổn không chút phản kháng, tuy vậy giọng nói vẫn ẩn chứa lo lắng:
- Không sợ thiên hạ đàm tiếu?
Hoàn Nhan Viên Hạo một tay xoa lên thắt lưng Triệu Tử Đoạn, thản nhiên trả lời:
- Làm cũng đã nhiều lần như vậy, còn phải sợ cái gì? Huống hồ tầng này chỉ có hai phòng!
Thật ra Hoàn Nhan Viên Hạo vẫn có nỗi sợ riêng, hắn không sợ trời không sợ đất không sợ người dị nghị nhưng lại sợ y sẽ bỏ rơi hắn. Chỉ một câu tỏ tình thôi, nhưng hắn không mở miệng nổi, trong một mối quan hệ khó xác định thế này, vẫn là không nên động tâm trước. Huống hồ, ngoài năm vạn, cả hai cũng chẳng có liên kết gì khác.
Triệu Tử Đoạn thả lỏng thân thể, để Hoàn Nhan Viên Hạo tùy tiện đem y vào phòng tắm làm sạch, rồi lại ôm về giường. Sau một ngày tự hành hạ bản thân, cuối cùng y cũng không chống đỡ nổi mà nhắm mắt, tiếng thở đều đều. Hoàn Nhan Viên Hạo kiên nhẫn lau từng sợi tóc một của người dưới thân, không nhịn được mà vuốt ve đường nét tinh tế trên gương mặt dễ khiến người khác kinh diễm kia. Trong lòng hắn, y đẹp đến không tì không vết, như bạch ngọc dương chi hoàn mỹ vô cùng.
Thế nhưng, sau một đêm, người bị ốm lại là Hoàn Nhan Viên Hạo, khi hắn mở mắt đã là hơn một giờ chiều, đầu óc ong ong, cổ họng khô rát. Hoàn Nhan Viên Hạo cố gắng quấn thêm mấy lớp chăn mà cơ thể vẫn lạnh băng. Triệu Tử Đoạn đã đi đâu không rõ, Hoàn Nhan Viên Hạo thất vọng nhìn xung quanh một hồi lâu, cơn sốt kéo đến khiến hắn mê man tiếp tục nằm xuống.
Lần thứ hai tỉnh lại, Hoàn Nhan Yên Hạo không thể mở mắt nổi nữa, nhưng hắn nghe được giọng nói thanh thanh nhược nhược tràn ngập ôn nhu của Triệu Tử Đoạn trò chuyện với bác sĩ. Hoàn Nhan Viên Hạo hơi ngạc nhiên, kiểu cách nói chuyện lịch sự quá mức này hắn chưa từng thấy y dùng qua, nhưng hiện tại lại cảm giác vô cùng quen thuộc. Chỉ là Hoàn Nhan Viên Hạo không tỉnh đủ lâu, sau khi tiêm hạ sốt, truyền nước biển, hắn lại rơi vào vô thức đầy những mộng mị khôn cùng.
Cơn sốt đến nhanh rồi qua nhanh, Hoàn Nhan Viên Hạo trong mơ cử động mấy đầu ngón tay, cố gắng một lúc lâu cũng có thể điều khiển được toàn bộ cơ thể, hắn thở phào nhẹ nhõm, vừa định ngồi dậy liền phát hiện mái tóc thơm hương dầu gội kề cạnh sống mũi. Triệu Tử Đoạn đang ôm chặt lấy hắn ngon lành ngủ, khóe môi y thi thoảng nhếch lên, hời hợt đầy bất cần.
Hoàn Nhan Viên Hạo với tay lấy bình nước cạnh bàn, lại đột ngột bị Triệu Tử Đoạn giữ lại.
- Anh để tôi!
Y uể oải chân trần xuống sàn gỗ, trên người cái gì cũng không mặc, Hoàn Nhan Viên Hạo vừa mới khỏi bệnh đã thấy bản thân muốn sốt lại, tuy rằng não bộ vô cùng phấn khích nhưng bên ngoài hắn biểu hiện vẫn lạnh tanh, cố gắng nhìn bức tường trắng trơn vô định trước mắt. Đây là chăm sóc bệnh nhân sao, y muốn hành chết hắn thì đúng hơn!
Triệu Tử Đoạn cẩn thận bê một khay đầy đủ đến, như thường ngày cợt nhả giọng điệu:
- Đây là thuốc, đây là nước, kia là cháo!
Hoàn Nhan Viên Hạo vốc mấy viên nhộng đủ màu sắc vào miệng, Triệu Tử Đoạn thế mà ngay lập tức nổi giận:
- Anh điên à? Còn chưa ăn gì!
Hoàn Nhan Viên Hạo thản nhiên nuốt một ngụm nước vô vị:
- Đang lo lắng cho tôi?
- Anh!
Triệu Tử Đoạn huyền mâu như muốn bốc hỏa, không nói không rằng khoác quần áo ra ngoài:
- Nếu anh ốm chết ai sẽ làm tôi thoải mái! Ngoan ngoãn ăn đi!
Hoàn Nhan Viên Hạo gác hờ cằm lên cánh tay, hắn lại khiến Triệu Tử Đoạn nổi giận, không rõ y là kiểu lưu manh gì, tính cách còn có thể dễ dàng tạc mao đến vậy. Triệu Tử Đoạn xỏ giày vào chân, nhìn lại Hoàn Nhan Viên Hạo vẫn không động, có chút bất lực hạ giọng, ngập ngừng:
- Là tôi nấu...anh ăn đi!
Hoàn Nhan Viên Hạo suýt thì bật cười, nhưng thấy biểu hiện y vô cùng nghiêm túc đành nén lại sung sướng trong lòng:
- Tôi ăn hết cậu phải thưởng...
Cũng không để đối phương nói trọn câu Triệu Tử Đoạn đã nhoài người lên giường, đè hẳn Hoàn Nhan Viên Hạo xuống, gặm gặm lấy phần vai rộng lớn:
- Anh...đáng chết...
Hoàn Nhan Viên Hạo nén cười đến độ nội thương, hiện tại nói đây là một trong năm lão đại của Vạn Thịnh chắc chắn sẽ chẳng ai tin, hắn có chút đắc ý ngầm, ít ra những biểu hiện chân thực như thế này của Triệu Tử Đoạn chỉ thể hiện khi bên cạnh hắn.
Hoàn Nhan Viên Hạo ho sặc sụa, Triệu Tử Đoạn vội vội vàng vàng nâng hắn dậy, quẫn bách dỗ dành:
- Anh ăn hết tôi liền đưa anh đi theo!
Hoàn Nhan Viên Hạo thấy đã kiếm được lợi liền ngoan ngoãn xúc từng thìa cháo. Triệu Tử Đoạn cẩn thận chọn lựa quần áo, ánh mắt cũng không còn đơn thuần nữa. Hoàn Nhan Viên Hạo trong lòng mơ hồ suy nghĩ, đây là lần đầu hắn thấy Triệu Tử Đoạn nghiêm túc mặc âu phục.
Đại lộ nhợt nhạt nắng thu, có thể nhìn xa xa mặt biển lấp lóa dương quang, Hoàn Nhan Viên Hạo ngồi bên ghế phụ, trước giờ toàn là hắn lái xe, hôm nay để Triệu Tử Đoạn chủ động, hắn liền có chút bất an. Cho dù đại ca giang hồ thì đã sao chứ, lưu manh vẫn là lưu manh, phong cách lái xe cũng thật dọa người. Hoàn Nhan Viên Hạo trong lòng thầm mong kim chủ nhà hắn không đụng phải Tuần tra giao thông.
Xe dừng trong bãi đỗ công cộng, gần một khu phức hợp giải trí đủ mọi loại hình của Vạn Thịnh tập đoàn dưới lòng đất. Triệu Tử Đoạn mở cửa xe, dáng điệu đúng thật không khác gì coi Hoàn Nhan Viên Hạo là nhân tình bé nhỏ. Y nắm tay Hoàn Nhan Viên Hạo cẩn thận đến phát đau, vừa vào bar vừa dặn dò:
- Vạn Thịnh người đông phức tạp, tôi sẽ để A Hiệp bên cạnh anh, cần gì cứ nói tên ngốc ấy một tiếng!
Hoàn Nhan Viên Hạo cau nhẹ hàng mày thành một đường tinh diễm trên gương mặt đậm chất điện ảnh:
- A Hiệp? Đàn em của cậu?
Triệu Tử Đoạn ừ một tiếng, Hoàn Nhan Viên Hạo trong lòng có chút ngứa ngáy, thân thiết như vậy trước kia là có hay không quan hệ, nhưng hắn không thể mở miệng hỏi thẳng, chỉ đăm đăm ánh mắt nhìn cổ áo đối phương không che nổi dấu hôn rực rỡ. Triệu Tử Đoạn cảm thấy lòng bàn tay người kia thay đổi rõ rệt, hơi thở cũng chẳng có gì gọi là tâm bình khí hòa, y âm thầm đoán ra:
- Hắn thẳng! Mà tôi cũng không phải loại đại ca ăn tươi nuốt sống đàn em! Ha!
Cửa mở, tiếng nhạc chói tai đập vào, Hoàn Nhan Viên Hạo lồng ngực thật muốn dội ngược ra ngoài. Triệu Tử Đoạn vẫy tay một thanh niên trắng trẻo xinh xẻo đến gần, đá đá mấy cái vào chân hắn, lại nhìn qua Hoàn Nhan Viên Hạo:
- A Hiệp! Chào Hạo ca một tiếng!
A Hiệp nhanh nhẹn rối rít, lại cẩn thận kéo ghế:
- Hạo ca, anh ngồi đi, em là A Hiệp!
Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài một hơi, cái tên A Hiệp này, nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng không nhìn ra được là thẳng:
- Tôi là Hoàn Nhan Viên Hạo, chào cậu!
A Hiệp vỗ vỗ tay, hai mắt long lanh như mèo nhà hàng xóm:
- Wow! Hạo ca à! Anh vừa đẹp vừa ngầu vừa cao lãnh!
Triệu Tử Đoạn đập đập tay vào thái dương:
- Anh vừa giới thiệu với Hạo ca là mày thẳng! Thẳng hộ anh đi!
Triệu Tử Đoạn sửa lại ống tay áo, ôm ngang hông Hoàn Nhan Viên Hạo:
- Tôi vào trong có chút việc!
A Hiệp ngay lập tức xoay chuyển thái độ, nghiêm túc mồi lửa điếu thuốc trên môi Triệu Tử Đoạn:
- Anh cẩn thận, em vừa thấy Vạn thúc!
Triệu Tử Đoạn gật đầu một cái, Vạn thúc này chính là cậu ruột của Vạn Lăng Mặc, nắm phần lớn cả sáng cả tối của Vạn Thịnh. Hôm nay Vạn Thịnh họp mặt chủ yếu để xử lý vụ của Phùng Tam hôm trước. Triệu Tử Đoạn xoay xoay cổ tay, Phùng Tam sau khi gây sự đã bị cảnh sát bắt giữ, hiện tại vẫn chưa được thả ra, còn ngu ngốc để lộ lô hàng dược phẩm giả của Vạn Thịnh.
Triệu Tử Đoạn xoay người đi, hàng bị kiểm tra là do y báo, tất nhiên tổ chức phải tung hỏa mù Phùng Tam khai nhận. Chỉ là Phùng Tam người của nhân tình Vạn Lăng Mặc, sợ rằng lần này y chịu trách nhiệm cũng không nhẹ. Triệu Tử Đoạn lấy lại tư thái thong thả nhất, hôn gió trêu chọc Hoàn Nhan Viên Hạo rồi mới bước đi.
___________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook