Vì Người Yêu Dấu
-
Chương 7: (H)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàn Nhan Viên Hạo ngâm người trong bồn tắm cẩm thạch, trên bàn nhỏ bên cạnh, chai rượu vang đỏ chỉ còn một phần hai. Đối diện hắn, Triệu Tử Đoạn gối đầu lên khăn tắm nhắm hờ mắt, ngón tay dài mảnh khảnh gõ gõ theo giai điệu êm dịu vang vang.
Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài, đây là tòa nhà cao nhất khu vực, do Tương thị Tập đoàn xây dựng. Một khu phức hợp đủ mọi loại hình giải trí, vốn trước kia công tác trong tổ chức, hắn vẫn luôn giữ cho bản thân trong sạch giản dị, cư nhiên không bao giờ lui tới, mà đối với Tương thị càng không muốn có quan hệ gì. Nên là hôm nay khi Triệu Tử Đoạn tùy tiện bộ dáng bày ra thẻ thành viên Kim cương nắm tay hắn kéo vào đây, Hoàn Nhan Viên Hạo có chút không nói nên lời.
Triệu Tử Đoạn không hề biết đối phương giữa lãng mạn cảnh trí lại nghĩ Đông nghĩ Tây nhiều như vậy, y nhấp một ngụm rượu, thản nhiên:
- Hoa hồng thơm thật!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn những cánh lụa mềm mại đỏ sẫm rơi rớt sàn đá, rung rinh trong bình cùng tràn trề nước tắm, lại phát hiện trên thân thể Triệu Tử Đoạn cũng vương không ít cánh hồng. Hắn nghe trái tim đập rộn một hồi, đột ngột ôm lấy y.
- Cậu từng đưa bao nhiêu người đến nơi này rồi?
Bồn tắm rất lớn, hai người cách nhau không quá gần, Triệu Tử Đoạn huyền mâu mơ hồ vô định, môi mỏng mỉm cười trêu đùa ác ý:
- Trước kia tôi là một, đương nhiên phải biết phong tình chiều chuộng một chút...
Hoàn Nhan Viên Hạo không nói gì, thâm tâm dâng lên cảm giác khó chịu vừa chua vừa đắng, hắn kéo Triệu Tử Đoạn lại gần mình, gối đầu lên vai y. Triệu Tử Đoạn vuốt ve mái tóc sũng nước của Hoàn Nhan Viên Hạo, từng sợi ướt rũ mềm mại trong lòng bàn tay, êm ái dễ chịu.
- Anh thật đẹp!
Hoàn Nhan Viên Hạo gầm gừ một tiếng, liếm qua vành tai Triệu Tử Đoạn, rồi bất ngờ cắn mạnh xuống cổ y. Triệu Tử Đoạn theo bản năng đẩy người ra, lại càng bị siết chặt. Y thầm nghĩ không lẽ Hoàn Nhan Viên Hạo đang ăn giấm, mà nếu hắn thật sự ăn giấm, chính là cũng có một chút yêu y. Tuy rằng cảm thấy Hoàn Nhan Viên Hạo yêu mình là hoang đường, nhưng Triệu Tử Đoạn lại tự giác đỏ mặt, y đành phải nghiêng đầu qua một bên trốn tránh.
Hoàn Nhan Viên Hạo vuốt ve sống lưng Triệu Tử Đoạn, thâm tâm một trận buồn bã dâng lên, người này từng là một, mỗi đêm đều đến những nơi ồn ào tìm kiếm bạn tình. Yêu y, hắn không những phải đề phòng đàn ông mạnh mẽ mà còn cả những chàng trai yếu đuối. Hoàn Nhan Viên Hạo hôn xuống phần cơ bụng đối phương, bức bối càng dâng cao.
Triệu Tử Đoạn vẫn không ngừng vân vê tóc hắn, Hoàn Nhan Viên Hạo mắt phượng thêm u ám, người này chỉ có thể là của hắn, cả đời này, thậm chí nếu có kiếp sau, cũng duy nhất mình hắn được quyền sở hữu. Y đẹp đẽ như vậy, nhạy cảm như vậy, nghĩ đến cảnh tượng y cùng kẻ khác thỏa mãn, Hoàn Nhan Viên Hạo đã không thể chịu đựng nổi.
Hoàn Nhan Viên Hạo ôn nhu siết lấy phần hông Triệu Tử Đoạn, đầu lưỡi không nhanh không chậm quét ngang phần cự vật đang căng thẳng kia, cảm nhận toàn thân đối phương run rẩy một đợt. Hắn hơi chần chừ, cuối cùng ngậm lấy toàn bộ phân thân vào khuôn miệng ấm nóng.
Triệu Tử Đoạn khoái cảm tràn đến nhanh chóng, xen lẫn sợ hãi cùng bối rối cực độ. Y chưa từng nghĩ một người cao lãnh như Hoàn Nhan Viên Hạo lại có thể dùng loại hành động này đối đãi với y. Trong mắt Triệu Tử Đoạn, hắn rất cao ngạo, rất quý hiển, tựa như mọi dục vọng nhân gian không thể chạm đến gần.
Triệu Tử Đoạn hổn hển hơi thở, bàn tay run run bám lên thành bồn tắm trơn trượt, toàn thân tê dại, ngứa ngáy, điên cuồng, từng cử động một của Hoàn Nhan Viên Hạo như phóng đại dưới làn nước ngập tràn hoa hồng. Triệu Tử Đoạn đầu óc dần trống rỗng, mờ mịt:
- Anh...không cần...
Hoàn Nhan Viên Hạo không có ý định ngừng, bàn tay còn lại đưa ra sau y, vuốt ve, chơi đùa, cuối cùng mới chậm rãi khuếch trương, tốc độ cũng tăng nhanh dần. Trước sau đều được chăm sóc, Triệu Tử Đoạn cứ thế liền không thể tiếp tục chịu đựng, y cố sức đẩy đối phương ra, cả người nhuận đỏ, thậm chí hiện tại, y không thể phân biệt nổi nhớp nháp bao phủ toàn thân là mồ hôi hay nước tắm.
- Không được...không được...
Triệu Tử Đoạn cắn răng, thảng thốt nhìn xuống, chỉ thấy hàng mi dày trên đôi mắt thâm thúy đối phương khẽ chớp, gương mặt hoàn mỹ, đôi môi kiêu ngạo kia đều đang ôn nhu dịu dàng săn sóc hạ thân y. Triệu Tử Đoạn thở dốc, cuối cùng toàn bộ bạch dịch một lượt đều bị phóng ra. Y bần thần, vô lực, đôi tay trượt dài xuống làn nước.
Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ cười, vốc nước sạch súc miệng, sau mới nâng y lên cánh tay hữu lực:
- Thoải mái?
Triệu Tử Đoạn không có điểm tựa, đành phải bám lấy bờ vai đối phương:
- Anh bức chết tôi! Lần sau không cần! Tôi cũng không phải phụ nữ!
Hoàn Nhan Viên Hạo ngắm nhìn gương mặt Triệu Tử Đoạn có chút điểm hồng, biểu hiện thật tốt, chứng tỏ hắn vừa rồi đã làm rất hoàn hảo. Hoàn Nhan Viên Hạo nghĩ có thể khiến người yêu như vậy hạnh phúc liền nảy sinh tự hào, cũng như muốn đòi quyền lợi:
- Khẩu thị tâm phi! Tôi coi như rộng lượng không để bụng! Kim chủ đã thỏa mãn như vậy...đến lượt tôi đi...
Triệu Tử Đoạn cơ hồ nhắm mắt, lần trước Hoàn Nhan Viên Hạo nói cùng y chính là đầu tiên, hiện tại y lại thấy có chút sai lầm, người kia làm sao có thể sau một thời gian ngắn kỷ thuật liền tốt lên như vậy. Chỉ là y không nghĩ vẩn vơ được nhiều, phân thân đối phương đã bắt đầu cọ xát bên ngoài. Triệu Tử Đoạn chăm chú nhìn sâu vào đôi mắt kia, thật đáng chết, phượng mâu hắn vẫn trong suốt, nghiêm túc, không nhiễm chút dục tình nào. Nếu không nghe được nhịp tim cuồng loạn nơi lồng ngực hắn, Triệu Tử Đoạn còn nghĩ Hoàn Nhan Viên Hạo đang ở trước tòa biện hộ cho thân chủ.
Hoàn Nhan Viên Hạo cực kỳ yêu thích ánh nhìn của Triệu Tử Đoạn, rất câu dẫn, rất tà mị, y hời hợt nhưng chăm chú xuyên suốt qua tâm hồn kẻ đối diện, tựa như muốn rút sạch mọi suy nghĩ của đối phương. Hắn luôn phải trốn tránh loại mê tình này, luôn phải lãnh đạm, hắn sợ y biết được bản thân hắn đã dành cho y bao nhiêu tình cảm. Hắn rất sợ một ngày y phát hiện ra hắn yêu y, sau đó y sẽ cảm thấy nhàm chán, rồi biến mất, bỏ rơi hắn như rất nhiều nhân tình trước đó.
Cự vật mạnh mẽ ra vào, làn nước dập dềnh xô vào thành bồn tắm, tràn ra sàn đá, từng cánh hoa hồng rải rác trôi dạt. Triệu Tử Đoạn ôm lấy Hoàn Nhan Viên Hạo, tiếp nhận trọn vẹn đối phương, cảm giác hiện tại chính là rất viên mãn. Giữa hắn và y, chỉ duy nhất một sợi dây kết nối, chính là khi làm tình, ngoại trừ việc này, cả hai đều sống trong những thế giới riêng, đầy rẫy bí mật riêng.
Rất lâu, Hoàn Nhan Viên Hạo mới cắn lấy môi, khe khẽ thì thầm:
- Tử Đoạn, đừng với ai khác!
Triệu Tử Đoạn cơ hồ bản thân đã nghe nhầm, lâm vào trầm mặc, tự hỏi đây là ý gì. Hoàn Nhan Viên Hạo cũng không hề nhắc lại, câu nói trôi tuột giữa trăm ngàn dư vị dục tình nồng đậm.
Mất hơn hai giờ, cả hai mới ra khỏi được phòng tắm, Triệu Tử Đoạn đến khăn tắm cũng không quấn, nằm vật lên giường, Hoàn Nhan Viên Hạo ngược lại tâm tình rất tốt, chỉ duy nhất cảm thấy bản thân vì ngâm nước quá lâu mà nhiễm lạnh. Hắn sờ sờ trán Triệu Tử Đoạn, lại sờ sờ tay chân y, chắc chắn đối phương nhiệt độ bình ổn mới yên lòng.
Bữa tối được phục vụ tại phòng, bên ngoài ban công lấp lánh ánh đèn nhìn ra mặt biển lồng lộng gió. Cả hai sơ sài áo ngủ khách sạn ăn beefsteaks uống rượu vang. Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn thứ nước đỏ đỏ có chút cồn cào, vừa rồi uống cũng không ít, Triệu Tử Đoạn trước đó cũng chưa ăn qua gì, hắn sợ dạ dày y có vấn đề, liền ngăn y tiếp tục uống rượu. Triệu Tử Đoạn miễn cưỡng nghe theo, ngon lành ăn hết phần. Hoàn Nhan Viên Hạo thoáng đau lòng, nghi ngờ vừa rồi bản thân đã quá sức với đối phương.
- Đi với tôi chọn quần áo!
Hoàn Nhan Viên Hạo gật gật đầu, kim chủ của hắn muốn gì cũng được, nói gì cũng đúng, sau khi làm tình thì lời nói càng là chân lý. Vì thế cả hai đơn độc áo ngủ xuống trung tâm thương mại dưới tầng, bất chấp ánh nhìn hiếu kỳ của đám đông xung quanh.
- Này...thế này có phải quá dọa người không?
Triệu Tử Đoạn phất phất tay, càng tỏ ra nguy hiểm:
- Đương nhiên không! Là do bọn họ tự dọa bản thân!
Hoàn Nhan Viên Hạo im lặng, loại chuyện điên điên bất chấp chỉ có những cặp đôi yêu nhau mới dám làm mà thôi. Y với hắn, tạm gọi cũng có thể coi như một đôi đi.
Triệu Tử Đoạn chọn chọn lựa lựa, nhân viên nhiệt tình đưa hết mẫu này đến mẫu khác, cuối cùng không rõ vì sao y lại ném một bộ âu phục màu đỏ đến cho Hoàn Nhan Viên Hạo:
- Hạo ca, anh thử đi!
Hoàn Nhan Viên Hạo mất năm giây chăm chú nhìn màu sắc nổi bật kia như hít phải hơi lạnh:
- Cậu thích màu đỏ à?
Triệu Tử Đoạn gật gật đầu không đáp, Hoàn Nhan Viên Hạo miễn cưỡng vào phòng thay đồ. Sau một hồi chỉnh chỉnh sửa sửa, tạm thấy hài lòng, hắn mới bước ra:
- Cậu thấy được không?
Triệu Tử Đoạn vẫn mải miết chọn quần áo, vừa quay người lại gương mặt đã lập tức biến sắc, mạnh mẽ nắm tay Hoàn Nhan Viên Hạo kéo ngược lại phòng thay đồ:
- Không được! Không được chút nào hết!
Hoàn Nhan Viên Hạo nghiêng đầu một bên, tỏ vẻ vô tội vẫn chưa hiểu gì, Triệu Tử Đoạn cúi mặt che giấu cảm xúc:
- Anh định câu dẫn toàn bộ nam nữ ngoài kia hay sao? Mặc đẹp như thế làm gì!
Hoàn Nhan Viên Hạo dở khóc dở cười, đồ là do y tự mình chọn, hiện tại không hài lòng cũng là y:
- Được rồi! Cậu không thích, tôi không mặc nữa! Tuyệt đối không!
Triệu Tử Đoạn vẫn không nói gì, hồi lâu đột ngột nắm lấy ve áo Hoàn Nhan Viên Hạo, cuồng nhiệt môi hôn, chết tiệt, trên đời có người mặc suit ba mảnh đẹp đến vậy sao. Y thật sai lầm khi đi bao dưỡng một nam thần, chỉ có thể thiệt mình hại mình mà thôi.
Hoàn Nhan Viên Hạo sau một phút ngạc nhiên liền đáp trả, áp người đối phương vào tường, bàn tay không yên phận trượt vào sau lớp áo ngủ khách sạn trơn bóng, liền phát hiện bất ngờ.
- Nhu cầu cũng thật lớn, cậu cư nhiên dám không mặc đồ lót ra đường sao?
Triệu Tử Đoạn khe khẽ thanh âm nghẹn lại nơi cổ họng, khiêu khích:
- Nếu nhu cầu không cao, tôi cũng đâu cần đến anh!
Hoàn Nhan Viên Hạo hừ lạnh một tiếng, xoay lưng đối phương về phía mình, kéo dài nụ hôn xuống thắt lưng, cuối cùng thăm dò hạ thân đã sớm nhuyễn thành nước của y:
- Cậu chuẩn bị thân thể tốt như vậy, nếu để cậu an ổn ra khỏi nơi này tôi cảm thấy thật có lỗi!
Triệu Tử Đoạn tay nắm thành quyền, huyền mâu nhuộm đầy tơ máu đỏ, y cắn lấy tà áo, tránh để thanh âm kích tình thoát khỏi gian phòng mỏng manh. Hoàn Nhan Viên Hạo cũng không khoan nhượng, mạnh mẽ tiến vào trong, chưa kể dùng hết mười phần sức lực thì tốc độ cũng gấp gáp hơn thường ngày.
"Điên thật!"
Hoàn Nhan Viên Hạo nghĩ thầm, rõ ràng bản thân là công dân gương mẫu, thanh niên kiên cường được đào tạo dưới lá cờ của Đảng, thế mà hôm nay cư nhiên làm ra loại chuyện này ở nơi công cộng. Chưa kể nếu mỗi ngày đều phải cho kim chủ hắn ăn no, thì tính ra năm vạn phải gọi là vô cùng bóc lột tinh thần và thể xác.
Hoàn Nhan Viên Hạo càng gấp gáp thì càng căng thẳng, có muốn nhanh chóng kết thúc cũng không thể xuất được, trên trán hắn đã đổ một tầng mồ hôi mỏng. Thế nhưng nếu chuyện xấu đã xảy ra, thì nó sẽ xảy ra theo cách tồi tệ nhất. Bên ngoài vang vang tiếng giày cao gót, nhân viên cửa hàng đoán chừng trong gian phòng thay quần áo có một đôi mỹ nam đang làm chuyện "không mấy trong sạch" liền tiến đến lịch sự nhắc nhở:
- Chúng tôi còn rất nhiều phòng trống! Quý khách thông cảm không dùng chung nhiều người trong cùng một gian phòng!
Hoàn Nhan Viên Hạo tái mặt, Triệu Tử Đoạn thì ngược lại, đột ngột nắm lấy tay hắn, môi mỏng đỏ như cánh hồng trên làn da tựa sứ:
- Đừng dừng lại!
Có lẽ âm thanh Triệu Tử Đoạn nồng đậm câu dẫn đến độ nữ tiếp viên sau đó liền quay lưng đi thẳng, mặc kệ luôn vị khách hàng Kim cương và tình nhân kia. Hoàn Nhan Viên Hạo thở hắt ra, cảm nhận toàn bộ phân thân đều bị đối phương siết chặt đến muốn gãy.
____________________
Hoàn Nhan Viên Hạo ngâm người trong bồn tắm cẩm thạch, trên bàn nhỏ bên cạnh, chai rượu vang đỏ chỉ còn một phần hai. Đối diện hắn, Triệu Tử Đoạn gối đầu lên khăn tắm nhắm hờ mắt, ngón tay dài mảnh khảnh gõ gõ theo giai điệu êm dịu vang vang.
Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài, đây là tòa nhà cao nhất khu vực, do Tương thị Tập đoàn xây dựng. Một khu phức hợp đủ mọi loại hình giải trí, vốn trước kia công tác trong tổ chức, hắn vẫn luôn giữ cho bản thân trong sạch giản dị, cư nhiên không bao giờ lui tới, mà đối với Tương thị càng không muốn có quan hệ gì. Nên là hôm nay khi Triệu Tử Đoạn tùy tiện bộ dáng bày ra thẻ thành viên Kim cương nắm tay hắn kéo vào đây, Hoàn Nhan Viên Hạo có chút không nói nên lời.
Triệu Tử Đoạn không hề biết đối phương giữa lãng mạn cảnh trí lại nghĩ Đông nghĩ Tây nhiều như vậy, y nhấp một ngụm rượu, thản nhiên:
- Hoa hồng thơm thật!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn những cánh lụa mềm mại đỏ sẫm rơi rớt sàn đá, rung rinh trong bình cùng tràn trề nước tắm, lại phát hiện trên thân thể Triệu Tử Đoạn cũng vương không ít cánh hồng. Hắn nghe trái tim đập rộn một hồi, đột ngột ôm lấy y.
- Cậu từng đưa bao nhiêu người đến nơi này rồi?
Bồn tắm rất lớn, hai người cách nhau không quá gần, Triệu Tử Đoạn huyền mâu mơ hồ vô định, môi mỏng mỉm cười trêu đùa ác ý:
- Trước kia tôi là một, đương nhiên phải biết phong tình chiều chuộng một chút...
Hoàn Nhan Viên Hạo không nói gì, thâm tâm dâng lên cảm giác khó chịu vừa chua vừa đắng, hắn kéo Triệu Tử Đoạn lại gần mình, gối đầu lên vai y. Triệu Tử Đoạn vuốt ve mái tóc sũng nước của Hoàn Nhan Viên Hạo, từng sợi ướt rũ mềm mại trong lòng bàn tay, êm ái dễ chịu.
- Anh thật đẹp!
Hoàn Nhan Viên Hạo gầm gừ một tiếng, liếm qua vành tai Triệu Tử Đoạn, rồi bất ngờ cắn mạnh xuống cổ y. Triệu Tử Đoạn theo bản năng đẩy người ra, lại càng bị siết chặt. Y thầm nghĩ không lẽ Hoàn Nhan Viên Hạo đang ăn giấm, mà nếu hắn thật sự ăn giấm, chính là cũng có một chút yêu y. Tuy rằng cảm thấy Hoàn Nhan Viên Hạo yêu mình là hoang đường, nhưng Triệu Tử Đoạn lại tự giác đỏ mặt, y đành phải nghiêng đầu qua một bên trốn tránh.
Hoàn Nhan Viên Hạo vuốt ve sống lưng Triệu Tử Đoạn, thâm tâm một trận buồn bã dâng lên, người này từng là một, mỗi đêm đều đến những nơi ồn ào tìm kiếm bạn tình. Yêu y, hắn không những phải đề phòng đàn ông mạnh mẽ mà còn cả những chàng trai yếu đuối. Hoàn Nhan Viên Hạo hôn xuống phần cơ bụng đối phương, bức bối càng dâng cao.
Triệu Tử Đoạn vẫn không ngừng vân vê tóc hắn, Hoàn Nhan Viên Hạo mắt phượng thêm u ám, người này chỉ có thể là của hắn, cả đời này, thậm chí nếu có kiếp sau, cũng duy nhất mình hắn được quyền sở hữu. Y đẹp đẽ như vậy, nhạy cảm như vậy, nghĩ đến cảnh tượng y cùng kẻ khác thỏa mãn, Hoàn Nhan Viên Hạo đã không thể chịu đựng nổi.
Hoàn Nhan Viên Hạo ôn nhu siết lấy phần hông Triệu Tử Đoạn, đầu lưỡi không nhanh không chậm quét ngang phần cự vật đang căng thẳng kia, cảm nhận toàn thân đối phương run rẩy một đợt. Hắn hơi chần chừ, cuối cùng ngậm lấy toàn bộ phân thân vào khuôn miệng ấm nóng.
Triệu Tử Đoạn khoái cảm tràn đến nhanh chóng, xen lẫn sợ hãi cùng bối rối cực độ. Y chưa từng nghĩ một người cao lãnh như Hoàn Nhan Viên Hạo lại có thể dùng loại hành động này đối đãi với y. Trong mắt Triệu Tử Đoạn, hắn rất cao ngạo, rất quý hiển, tựa như mọi dục vọng nhân gian không thể chạm đến gần.
Triệu Tử Đoạn hổn hển hơi thở, bàn tay run run bám lên thành bồn tắm trơn trượt, toàn thân tê dại, ngứa ngáy, điên cuồng, từng cử động một của Hoàn Nhan Viên Hạo như phóng đại dưới làn nước ngập tràn hoa hồng. Triệu Tử Đoạn đầu óc dần trống rỗng, mờ mịt:
- Anh...không cần...
Hoàn Nhan Viên Hạo không có ý định ngừng, bàn tay còn lại đưa ra sau y, vuốt ve, chơi đùa, cuối cùng mới chậm rãi khuếch trương, tốc độ cũng tăng nhanh dần. Trước sau đều được chăm sóc, Triệu Tử Đoạn cứ thế liền không thể tiếp tục chịu đựng, y cố sức đẩy đối phương ra, cả người nhuận đỏ, thậm chí hiện tại, y không thể phân biệt nổi nhớp nháp bao phủ toàn thân là mồ hôi hay nước tắm.
- Không được...không được...
Triệu Tử Đoạn cắn răng, thảng thốt nhìn xuống, chỉ thấy hàng mi dày trên đôi mắt thâm thúy đối phương khẽ chớp, gương mặt hoàn mỹ, đôi môi kiêu ngạo kia đều đang ôn nhu dịu dàng săn sóc hạ thân y. Triệu Tử Đoạn thở dốc, cuối cùng toàn bộ bạch dịch một lượt đều bị phóng ra. Y bần thần, vô lực, đôi tay trượt dài xuống làn nước.
Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ cười, vốc nước sạch súc miệng, sau mới nâng y lên cánh tay hữu lực:
- Thoải mái?
Triệu Tử Đoạn không có điểm tựa, đành phải bám lấy bờ vai đối phương:
- Anh bức chết tôi! Lần sau không cần! Tôi cũng không phải phụ nữ!
Hoàn Nhan Viên Hạo ngắm nhìn gương mặt Triệu Tử Đoạn có chút điểm hồng, biểu hiện thật tốt, chứng tỏ hắn vừa rồi đã làm rất hoàn hảo. Hoàn Nhan Viên Hạo nghĩ có thể khiến người yêu như vậy hạnh phúc liền nảy sinh tự hào, cũng như muốn đòi quyền lợi:
- Khẩu thị tâm phi! Tôi coi như rộng lượng không để bụng! Kim chủ đã thỏa mãn như vậy...đến lượt tôi đi...
Triệu Tử Đoạn cơ hồ nhắm mắt, lần trước Hoàn Nhan Viên Hạo nói cùng y chính là đầu tiên, hiện tại y lại thấy có chút sai lầm, người kia làm sao có thể sau một thời gian ngắn kỷ thuật liền tốt lên như vậy. Chỉ là y không nghĩ vẩn vơ được nhiều, phân thân đối phương đã bắt đầu cọ xát bên ngoài. Triệu Tử Đoạn chăm chú nhìn sâu vào đôi mắt kia, thật đáng chết, phượng mâu hắn vẫn trong suốt, nghiêm túc, không nhiễm chút dục tình nào. Nếu không nghe được nhịp tim cuồng loạn nơi lồng ngực hắn, Triệu Tử Đoạn còn nghĩ Hoàn Nhan Viên Hạo đang ở trước tòa biện hộ cho thân chủ.
Hoàn Nhan Viên Hạo cực kỳ yêu thích ánh nhìn của Triệu Tử Đoạn, rất câu dẫn, rất tà mị, y hời hợt nhưng chăm chú xuyên suốt qua tâm hồn kẻ đối diện, tựa như muốn rút sạch mọi suy nghĩ của đối phương. Hắn luôn phải trốn tránh loại mê tình này, luôn phải lãnh đạm, hắn sợ y biết được bản thân hắn đã dành cho y bao nhiêu tình cảm. Hắn rất sợ một ngày y phát hiện ra hắn yêu y, sau đó y sẽ cảm thấy nhàm chán, rồi biến mất, bỏ rơi hắn như rất nhiều nhân tình trước đó.
Cự vật mạnh mẽ ra vào, làn nước dập dềnh xô vào thành bồn tắm, tràn ra sàn đá, từng cánh hoa hồng rải rác trôi dạt. Triệu Tử Đoạn ôm lấy Hoàn Nhan Viên Hạo, tiếp nhận trọn vẹn đối phương, cảm giác hiện tại chính là rất viên mãn. Giữa hắn và y, chỉ duy nhất một sợi dây kết nối, chính là khi làm tình, ngoại trừ việc này, cả hai đều sống trong những thế giới riêng, đầy rẫy bí mật riêng.
Rất lâu, Hoàn Nhan Viên Hạo mới cắn lấy môi, khe khẽ thì thầm:
- Tử Đoạn, đừng với ai khác!
Triệu Tử Đoạn cơ hồ bản thân đã nghe nhầm, lâm vào trầm mặc, tự hỏi đây là ý gì. Hoàn Nhan Viên Hạo cũng không hề nhắc lại, câu nói trôi tuột giữa trăm ngàn dư vị dục tình nồng đậm.
Mất hơn hai giờ, cả hai mới ra khỏi được phòng tắm, Triệu Tử Đoạn đến khăn tắm cũng không quấn, nằm vật lên giường, Hoàn Nhan Viên Hạo ngược lại tâm tình rất tốt, chỉ duy nhất cảm thấy bản thân vì ngâm nước quá lâu mà nhiễm lạnh. Hắn sờ sờ trán Triệu Tử Đoạn, lại sờ sờ tay chân y, chắc chắn đối phương nhiệt độ bình ổn mới yên lòng.
Bữa tối được phục vụ tại phòng, bên ngoài ban công lấp lánh ánh đèn nhìn ra mặt biển lồng lộng gió. Cả hai sơ sài áo ngủ khách sạn ăn beefsteaks uống rượu vang. Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn thứ nước đỏ đỏ có chút cồn cào, vừa rồi uống cũng không ít, Triệu Tử Đoạn trước đó cũng chưa ăn qua gì, hắn sợ dạ dày y có vấn đề, liền ngăn y tiếp tục uống rượu. Triệu Tử Đoạn miễn cưỡng nghe theo, ngon lành ăn hết phần. Hoàn Nhan Viên Hạo thoáng đau lòng, nghi ngờ vừa rồi bản thân đã quá sức với đối phương.
- Đi với tôi chọn quần áo!
Hoàn Nhan Viên Hạo gật gật đầu, kim chủ của hắn muốn gì cũng được, nói gì cũng đúng, sau khi làm tình thì lời nói càng là chân lý. Vì thế cả hai đơn độc áo ngủ xuống trung tâm thương mại dưới tầng, bất chấp ánh nhìn hiếu kỳ của đám đông xung quanh.
- Này...thế này có phải quá dọa người không?
Triệu Tử Đoạn phất phất tay, càng tỏ ra nguy hiểm:
- Đương nhiên không! Là do bọn họ tự dọa bản thân!
Hoàn Nhan Viên Hạo im lặng, loại chuyện điên điên bất chấp chỉ có những cặp đôi yêu nhau mới dám làm mà thôi. Y với hắn, tạm gọi cũng có thể coi như một đôi đi.
Triệu Tử Đoạn chọn chọn lựa lựa, nhân viên nhiệt tình đưa hết mẫu này đến mẫu khác, cuối cùng không rõ vì sao y lại ném một bộ âu phục màu đỏ đến cho Hoàn Nhan Viên Hạo:
- Hạo ca, anh thử đi!
Hoàn Nhan Viên Hạo mất năm giây chăm chú nhìn màu sắc nổi bật kia như hít phải hơi lạnh:
- Cậu thích màu đỏ à?
Triệu Tử Đoạn gật gật đầu không đáp, Hoàn Nhan Viên Hạo miễn cưỡng vào phòng thay đồ. Sau một hồi chỉnh chỉnh sửa sửa, tạm thấy hài lòng, hắn mới bước ra:
- Cậu thấy được không?
Triệu Tử Đoạn vẫn mải miết chọn quần áo, vừa quay người lại gương mặt đã lập tức biến sắc, mạnh mẽ nắm tay Hoàn Nhan Viên Hạo kéo ngược lại phòng thay đồ:
- Không được! Không được chút nào hết!
Hoàn Nhan Viên Hạo nghiêng đầu một bên, tỏ vẻ vô tội vẫn chưa hiểu gì, Triệu Tử Đoạn cúi mặt che giấu cảm xúc:
- Anh định câu dẫn toàn bộ nam nữ ngoài kia hay sao? Mặc đẹp như thế làm gì!
Hoàn Nhan Viên Hạo dở khóc dở cười, đồ là do y tự mình chọn, hiện tại không hài lòng cũng là y:
- Được rồi! Cậu không thích, tôi không mặc nữa! Tuyệt đối không!
Triệu Tử Đoạn vẫn không nói gì, hồi lâu đột ngột nắm lấy ve áo Hoàn Nhan Viên Hạo, cuồng nhiệt môi hôn, chết tiệt, trên đời có người mặc suit ba mảnh đẹp đến vậy sao. Y thật sai lầm khi đi bao dưỡng một nam thần, chỉ có thể thiệt mình hại mình mà thôi.
Hoàn Nhan Viên Hạo sau một phút ngạc nhiên liền đáp trả, áp người đối phương vào tường, bàn tay không yên phận trượt vào sau lớp áo ngủ khách sạn trơn bóng, liền phát hiện bất ngờ.
- Nhu cầu cũng thật lớn, cậu cư nhiên dám không mặc đồ lót ra đường sao?
Triệu Tử Đoạn khe khẽ thanh âm nghẹn lại nơi cổ họng, khiêu khích:
- Nếu nhu cầu không cao, tôi cũng đâu cần đến anh!
Hoàn Nhan Viên Hạo hừ lạnh một tiếng, xoay lưng đối phương về phía mình, kéo dài nụ hôn xuống thắt lưng, cuối cùng thăm dò hạ thân đã sớm nhuyễn thành nước của y:
- Cậu chuẩn bị thân thể tốt như vậy, nếu để cậu an ổn ra khỏi nơi này tôi cảm thấy thật có lỗi!
Triệu Tử Đoạn tay nắm thành quyền, huyền mâu nhuộm đầy tơ máu đỏ, y cắn lấy tà áo, tránh để thanh âm kích tình thoát khỏi gian phòng mỏng manh. Hoàn Nhan Viên Hạo cũng không khoan nhượng, mạnh mẽ tiến vào trong, chưa kể dùng hết mười phần sức lực thì tốc độ cũng gấp gáp hơn thường ngày.
"Điên thật!"
Hoàn Nhan Viên Hạo nghĩ thầm, rõ ràng bản thân là công dân gương mẫu, thanh niên kiên cường được đào tạo dưới lá cờ của Đảng, thế mà hôm nay cư nhiên làm ra loại chuyện này ở nơi công cộng. Chưa kể nếu mỗi ngày đều phải cho kim chủ hắn ăn no, thì tính ra năm vạn phải gọi là vô cùng bóc lột tinh thần và thể xác.
Hoàn Nhan Viên Hạo càng gấp gáp thì càng căng thẳng, có muốn nhanh chóng kết thúc cũng không thể xuất được, trên trán hắn đã đổ một tầng mồ hôi mỏng. Thế nhưng nếu chuyện xấu đã xảy ra, thì nó sẽ xảy ra theo cách tồi tệ nhất. Bên ngoài vang vang tiếng giày cao gót, nhân viên cửa hàng đoán chừng trong gian phòng thay quần áo có một đôi mỹ nam đang làm chuyện "không mấy trong sạch" liền tiến đến lịch sự nhắc nhở:
- Chúng tôi còn rất nhiều phòng trống! Quý khách thông cảm không dùng chung nhiều người trong cùng một gian phòng!
Hoàn Nhan Viên Hạo tái mặt, Triệu Tử Đoạn thì ngược lại, đột ngột nắm lấy tay hắn, môi mỏng đỏ như cánh hồng trên làn da tựa sứ:
- Đừng dừng lại!
Có lẽ âm thanh Triệu Tử Đoạn nồng đậm câu dẫn đến độ nữ tiếp viên sau đó liền quay lưng đi thẳng, mặc kệ luôn vị khách hàng Kim cương và tình nhân kia. Hoàn Nhan Viên Hạo thở hắt ra, cảm nhận toàn bộ phân thân đều bị đối phương siết chặt đến muốn gãy.
____________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook