Vị Hôn Thê Bá Đạo
Quyển 1 - Chương 43

**

Ngồi ngoài chiếc ghế gỗ sơn trắng dưới gốc cây cổ thụ to đối diện phòng khách, Hân cầm điện thoại mở lịch ra xem.

Bây giờ còn 1 tuần nữa cô sẽ thi học kì II, thì xong thì có 1 tuần để sửa bài thi, rồi còn khoảng 1 tuần nữa là tổng kết năm học… Mà thi xong thì phải chuẩn bị cho lễ đính hôn của cô và Huy… Vậy tính ra khoảng 1 tháng nữa, cô sẽ đính hôn sao?

Không phải cô không thích Huy, mà quả thật chuyện này có hơi sớm rồi. Cho dù bay giờ cô thích Huy đi nữa thì cũng phải tìm hiểu nhau đã, chưa gì mà đã đính hôn thì lỡ sau này phát hiện ra cô và cậu không hợp nhau thì sao?

Chẳng lẽ lúc đó thoái hôn? Rồi lại gây ra sóng gió trên những tờ báo lá cải?

“Đính hôn với anh em thấy không vui sao?”

Nãy giờ cứ ngồi suy nghĩ vu vơ mà chẳng biết Huy ngồi cạnh mình từ khi nào. Hân quay sang nhìn Huy một lúc lâu, sau đó cô mới cất giọng nói: “Không phải là em không vui, mà anh không thấy như vậy là quá sớm sao? Chúng ta chỉ mới tìm hiểu nhau chưa đầy 1 tháng, vậy mà nói đính hôn là đính hôn sao? Lỡ đâu sau này tình cảm thay đổi, vậy lúc đó anh tính thế nào?”

“Tình cảm của anh bây giờ như thế nào thì sau này vẫn vậy, không bao giờ thay đổi.” Câu này của Huy nói ra khiến Hân có cảm giác yên tâm, nhưng mà nói thì nói vậy thôi, chứ nếu lỡ sau này Huy hay cô có thay đổi thật thì không biết tính thế nào nữa.

“Nhưng bây giờ chúng ta vẫn còn rất nhỏ, chưa thể nói trước được gì cả, em sợ…”

Hân còn chưa nói hết câu, Huy đã ngắt lời cô: “Đỗ Ngọc Hân, em nghe cho rõ đây! Anh đã đủ lớn để quyết định tình cảm của mình, anh yêu em, bây giờ cũng vậy, sau này cũng vậy, sẽ không bao giờ thay đổi. Em đừng suy nghĩ nhiều nữa…”

“Đó không phải là suy nghĩ nhiều, đó là nghĩ cho tương lai. Bây giờ anh nói vậy, nhưng mà không có nghĩa là sau này vẫn như vậy. Em….”

Lần này Huy lại ngắt lời Hân: “Em không thích anh nữa sao?”

“Không phải vậy!” Hân đáp.

“Vậy tại sao lại không đồng ý đính hôn? Hay em không thật sự thích anh?”

“Không phải vậy đâu. Em thích anh. Trước giờ em chưa từng yêu, em đối với anh có cảm giác rất lạ, em chỉ là…” 

Hân còn chưa giải thích xong, Huy lại 1 lần nữa ngắt lời cô: “Em đừng nói gì nữa…anh hiểu rồi…” Nói xong, Huy đứng lên bỏ vào nhà. Hôm nay cậu sao thế nhỉ, hình như Hân có điều muốn nói mà cậu cứ ngắt lời cô mãi…

Còn Hân, nhìn theo bóng lưng Huy mà chỉ biết thở dài… Vỗn dĩ là muốn nói chuyện với nhau mà giờ vì cậu hiểu lầm cô mà bỏ đi rồi, bây giờ phải giải thích thế nào đây…

Vào đến nhà thì thấy mọi người đang ngồi uống trà trong phòng khách, Huy liền bước đến trước mặt mọi người, cậu nói: “Hôm nay con hơi mệt nên muốn xin phép mọi người về sớm một chút…”

“Không sao, mệt thì con cứ về nghĩ đi, mai còn phải đi học mà…” Ba Huy nhanh chóng nói.

Theo sau câu nói của ông, thì Hân cũng vào đến nơi. Nghe nói Huy muốn đi về thì Hân cũng nhanh chóng nói: “Con cũng đi nữa, con còn để quên vài thứ bên nhà…”

Lại một lần nữa, Huy quay sang nói với Hân: “Đồ gì thì nói với anh, mai anh đem vào trường cho. Bây giờ thì đi ngủ sớm đi, mai đi học.” Mặc dù là nói với Hân, nhưng một cái liếc mắt cậu cũng không cho cô nữa.

Còn Hân, Huy đã nói vậy rồi, ý muốn nói không muốn đưa cô về đấy, vậy chẳng lẽ cô còn mặt dày đòi theo nữa sao? Đành gật đầu một cái sau đó liền xin phép mọi người lên lầu.

Sau đó, Huy nhanh chóng lái xe đi về, ba mẹ cậu thì ở lại chơi đến tận gần 10 giờ mới về đến nhà, mà nói thẳng ra cũng chẳng phải chơi gì vui cả, chủ yếu là bàn về vụ đính hôn kia kìa…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương