Về Triều Đường Hành Nghề Y
-
Chương 94
Tiêu Nghị nở nụ cười, Tiêu nhị gia trăm dặm bên ngoài lại cười không nổi.
Vết máu loang lổ theo hình gông chảy xuống cổ hắn, trên áo tù là hạt muối li ti sáng lấp lánh, Tiêu Dũng từ một hán tử khổng lồ giờ lại run rẩy, người co lại, nhìn không ra cao thấp mập ốm ra sao.
"Ta biết Tiêu nhị gia là hán tử cương nghị như đao thương, dùng nhiều hình như vậy vẫn không chịu khai ra Đại đương gia của các ngươi, tại hạ thực kính nể." Cố An híp mắt cười nhìn hắn, "Chỉ là, ta cũng thực đau lòng thay ngươi, ngươi dùng huyết nhục bảo vệ Đại đương gia, có khi bên kia lại mở tiệc lớn, ăn mừng Tiêu nhị gia ngươi chết không toàn thây!"
Tiêu Dũng bỗng nhiên ngẩng đầu, trợn trừng mắt nhìn y: "Đồ chó má, chưa mọc đủ lông cánh, cút về bú sữa đi!"
Cố An không những không giận mà còn cười: "Thôn Triệu gia huyện Phụng Tiết cách thành Du Châu cũng phải hơn trăm dặm, nếu không phải phủ ta thu được tin tình báo, làm sao có thể mai phục đúng lúc như vậy đây?"
Ánh mắt Tiêu Dũng hơi ngưng lại, không rời mặt Cố An: "Một huyện thừa như ngươi quản chuyện cũng rộng nhỉ."
"Cấu kết quân đảo chính, không bao lâu sau thì bị phát hiện? Tỉ tỉ tốt của ngươi so với ngươi thì thông minh hơn nhiều."
Cố An muốn chờ hắn tự khai, y chậm rãi lấy ra một bức thư từ trong tay áo lớn, mở ra trước mặt hắn: "Chữ viết của Đại đương gia, ngươi vẫn nhận ra được chứ?"
Hai vai Tiêu Dũng dường như bị người đâm một nhát, bỗng giật nảy.
Hắn biết không nhiều chữ, phần lớn đều là nhờ tỷ tỷ mười mấy năm trước nhất bút nhất họa dạy dỗ hắn, bây giờ từng đường nét trên tờ giấy kia cũng quen đến chói mắt.
Hắn khắc chế bản thân, từng câu từng chữ đọc xong phong thư từ người thân ruột thịt này, đọc đến chữ cuối cùng cũng chỉ dùng sức nghiến răng, nắm chặt nắm đấm, trong cổ họng truyền ra tiếng gào trầm thấp mà thống khổ.
Cố An thấy ván đã đóng thuyền mới gỡ xuống vẻ mặt ôn hòa, từ trên cao lạnh lùng nhìn hắn: "Tiêu Nghị mưa toan thí xe giữ tướng, bỏ ngươi để tự vệ, thậm chí còn chuẩn bị đường lui khỏi Thục Trung, nhưng trước đó nàng ta dám bắt cóc tiến sĩ trường công, sau lại giam giữ hai vị trợ giáo, phủ ta sao có thể tha cho nàng ta làm càn!"
Tiêu Dũng lẳng lặng nghe xong lời này, không nói ra được một chữ.
Hắn nửa đời chinh chiến, chưa từng sợ thất bại, dùng máu thịt mình để che phong chắn vũ cho trưởng tỷ, vì Tiêu gia mà ở núi thi mưa máu chém giết mấy chục năm, vì mộng tưởng không thể đạt được ở tiền triều, hi sinh cuộc sống vốn có thể an ổn bình yên, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, có một ngày, người đưa hắn tới đoạn đầu đài lại chính là người thân duy nhất này của hắn.
Cốt nhục cuối cùng của Tiêu gia, vậy mà lại đi đến tàn cục.
Đáy mắt Cố An rốt cục có chút thương hại, ngữ khí cũng ấm áp hơn.
"Tiêu nhị gia quả là đấng trượng phu, minh phủ cùng bản quan đều rất tán thưởng, chỉ cần ngươi đồng ý hợp tác cùng ta, ta có thể cam đoan với ngươi, sẽ xét ngươi vô tội, không giết hàng quân."
Cố An đối với từng câu từng chữ của mình đều rất chắc chắn.
Y biết những hảo hán như Tiêu Dũng sẽ không tiếc mạng của bản thân.
Nhưng quân đội của hắn lại không giống như vậy.
Mỗi người trong số họ, ba đời trước là những phụ lão hương thân cùng tổ tông hắn cấy mạ cày ruộng, lại ba đời sau, đều là những người đã thề trung thành với Tiêu gia.
Y chắc chắn người tên Tiêu Dũng này không phải dạng người thấy lợi quên nghĩa như Tiêu Nghị, tiểu nhân chỉ biết lo thân mình.
Mà sự thực chứng minh, phán đoán của y chưa bao giờ sai.
Tiêu Dũng cuối cùng cũng chịu cúi cái đầu mãi không chịu khuất phục: "Chúng ta đã sớm nhận được tin tình báo, quan binh đã tập hợp binh lực từ mười huyện phủ, chuẩn bị ba vạn viện binh Trường An, vây công Tiêu gia quân chúng ta."
"Tin tức của các ngươi đúng là rất chính xác, nàng ta còn có quỷ kế gì?"
"Nàng đã định ra kế sách, ngày hai mươi tháng năm tiến hành công thành trước, giành lấy tiên cơ."
Ánh mắt Cố An lóe sáng: "Nàng muốn tấn công nơi nào trước tiên?"
Tiêu Dũng nhắm hai mắt, môi run rẩy.
"Du Châu."
___
"Phụng Tiết?"
"Không sai, Tiêu Nghị muốn tấn công Phụng Tiết trước tiên, mưu tính vây Ngụy cứu Triệu, giương đông kích tây.(*)
Lý Bác Đình cách một bức tường gỗ mà nhỏ giọng nói: "Quan phủ từ sớm đã chuẩn bị để diệt trừ bọn bại hoại này, chỉ có điều Du Châu thế lực đơn bạc, vì muốn thắng nên đã liên hiệp cùng binh lực của mười mấy châu huyện xung quanh, chuẩn bị một lần quét sạch địch."
Ngô Nghị cũng sớm nghe qua đám học sinh nghị luận việc này, nhưng vẫn cứ không nghĩ ra: "Vì sao Tiêu Nghị lại muốn bỏ gần tìm xa, tấn công Phụng Tiết?"
Lý Bác Đình trầm giọng: "Phụng Tiết xưa nay là vùng giao tranh chính, thành trì vững chắc, dễ thủ khó công, nếu có thể đánh hạ Phụng Tiết, vậy thì có thể ngang sức với ba vạn viện quân Trường An. Tiêu Dũng là người dò đường, bằng không bọn chúng tuyệt không đến nỗi phải chạy đến Phụng Tiết cướp giật."
"Nhưng quan phủ tập hợp binh lực ở Du Châu, khẳng định cũng đã nhận được tin tình báo gì đó."
Lý Bác Đình không phản đối: "Tiêu Nghị tất nghiên đã nghĩ ra quỷ kế, nhất định sớm lan truyền tin giả, lão phu ở trong doanh trại mấy ngày đã nhận ra an bài trong bóng tối của bọn chúng. Du Châu gần trong gang tấc, bọn chúng làm như vậy, chỉ có một giải thích, đó chính là muốn bỏ sào huyệt ở Du Châu, tấn công Phụng Tiết, chiếm đất làm vua."
Ngô Nghị không có trình độ gì về mặt quân sự, chỉ có thể trầm mặc nghe Lý Bác Đình phân tích lợi và hại.
Cũng khó trách Tiêu Nghị không thể đúng hẹn thả Lý Bác Đình, cũng không giết ông. Một khi thả Lý Bác Đình, vậy chẳng khác nào đệ lộ tin tức, còn một khi giết ông thì sẽ hủy hoại uy tín của chính mình, vì vậy chỉ có thể giam giữ ông ở nơi này, sống không ra sống, chết không ra chết.
"Hôm nay ngươi bị Tiêu Nghị gọi đi, đến cùng là vì chuyện gì?" Lý Bác Đình hỏi.
"Ra oai phủ đầu." Ngô Nghị nhớ lại tình hình hôm nay, không khỏi thở dài, "Không dối gạt tiến sĩ, học sinh trước đây có cùng trợ giáo Hứa Tiệp phát minh ra một loại thuốc gọi là ma túy tán, sau khi uống sẽ khiến người rơi vào trạng thái ngủ say, đao thương đâm bụng cũng không tỉnh, Tiêu Nghị chính là đánh chủ ý lên ma túy tán, muốn ta và trợ giáo Hứa Tiệp giao ra phương thuốc."
Lý Bác Đình trầm ngâm suy nghĩ: "Hứa Tiệp tuy lạnh lùng cứng nhắc nhưng là người chính trực, nhất định không bày mưu cho quân đảo chính, Ngô Nghị, người tên Tiêu Nghị này thay đổi thất thường, ngươi chớ để nàng ta dụ dỗ!"
Ngô Nghị không khỏi cười khổ: "Việc này học sinh tự nhiên biết, có điều, Tiêu Nghị đã sớm tính toán, bây giờ ta và Hứa Tiệp đều ở trong tay nàng ta, nếu như nàng dùng tính mạng của người còn lại để uy hiếp..."
Y còn chưa dứt lời đã nghe thấy giọng Lý Bác Đình như lửa đổ thêm dầu. đột ngột la lớn: "Tiên hiền có nói, hy sinh thân mình vì quốc nạn, coi nhẹ cái chết, thân là nam tử hán đại trượng phu, há còn gì để lưu luyến, cũng đâu cần sợ sệt cái chết? Nếu như ngươi muốn cùng bọn Tây tự chịu diệt vong, trở thành kẻ bị vạn người chế nhạo, mang tiếng xấu phản quốc tặc muôn đời, ta cũng tuyệt không ngăn ngươi!"
Ngô Nghị bị một trận giáo huấn của ông đổ ập xuống đầu, vội vàng chặn lời: "Cho dù Tiêu Nghị có thể ngang ngược nhất thời cũng không thể ngang ngược một đời, học sinh mặc dù không uyên bác như tiến sĩ, nhưng cũng rõ thất đạo quả trợ, nàng ta nhất định không thể thành công, như vậy sao ta có thể làm ra chuyện tình nối giáo cho giặc được?"
Lý Bác Đình lúc này mới hòa hoãn lại, khàn giọng bàn giao từng chữ cùng y: "Ngươi tuyệt đối không thể để lộ ra phương thuốc ma túy tán, nhưng Tiêu Nghị chắc chắn sẽ không dừng tay, nếu ngươi có cơ hội ra ngoài, nhất định phải báo lại cho quan viên hai phủ Phụng Tiết, Du Châu, để họ hỏa tốc điều binh đến Phụng Tiết, còn có thể một trận sống mái cùng Tiêu Nghị. Bằng không, nếu binh Phụng Tiết cũng tập hợp tại Du Châu khiến thành trống không, như vậy coi như vật đã vào túi Tiêu Nghị!"
Ngô Nghị thầm nhớ kỹ lời Lý Bác Đình, chỉ cảm thấy từng câu từng chữ có sức nặng ngàn cân, ép nặng trong lòng y.
Không khỏi nhớ đến những bóng lưng nặng trĩu đã từng đi trước mặt mình, cho dù bị đè ép dưới loại áp lực nặng nề này cũng không cong sống lưng.
Hiện tại mới có thể tự cảm nhận rõ ràng, thứ gánh nặng nặng nề nhất, mệt mỏi nhất, khó bỏ xuống nhất, chính là hai chữ y đã từng thấy vô số lần trên người chính sư phụ y.
Trách nhiệm.
___
Lời của Lý Bác Đình rất nhanh đã ứng nghiệm.
Chỉ ba, năm ngày, Tiêu Cẩu Nhi đã lại dẫn Ngô Nghị đi, chỉ có điều lần này không phải theo Tiêu Nghị xem thao binh luyện mã mà là Tam đương gia cho mời.
Xem ra ra oai phủ đầu không hiệu quả, phải chuyển sang dùng bạo lực rồi.
Vừa vào lều lớn, Ngô Nghị liền thấy một người quen.
"Ngô tiên sinh, vì sao ngài cũng ở đây?" Tần nhị gia rướn cổ, mắt trên dưới đánh giá một phen, thấy y gầy gò, sắc mặt nhợt nhạt, trong lòng đã hiểu hai, ba phần.
"Sao, các ngươi quen nhau?" Tam đương gia ước lượng nén bạc còn nóng ấm trong tay, dưới đôi mày dài là cặp mắt sắc bén tựa mắt ưng, nhìn chằm chằm hai người kia.
"Chuyện này kể ra thì dài." Tần nhị gia bày ra một khuôn mặt tươi cười, "Ngô tiên sinh đối với nương tử ta có ân cứu mạng, tuy chúng ta chỉ là thô nhân nhưng ân tình thì vẫn luôn nhớ."
Hắn không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc đã gợi lên dòng suy nghĩ của đại hồ tử: "Phải rồi, ta cũng nghe nói, lúc trước hắn dùng cái gì mà... ma túy tán để cứu phu nhân ngươi, ngươi còn giữ phương thuốc khi ấy không?"
Hắn tung nén bạc trong tay, hướng về phía Tần nhị: "Nếu ngươi có thể giao ra phương thuốc này, vậy chính là bằng hữu của trại chúng ta, giữa bằng hữu tất sẽ không cần khách khí ngươi tới ta đi như thế này."
Trong lòng Ngô Nghị chấn động, Tiêu gia quân cướp đoạt xung quanh, có vẻ như hôm nay Tần nhị đến là để đưa tiền, có về phe bọn chúng không cũng rất có nói, Tần nhị đến đây, có lẽ đã hướng về phía vị Tam đương gia này rồi.
Con mắt Tần nhị như móc cái móc nhỏ, câu lên nén bạc đại hồ tử ném ra, tay cũng như bị nam châm hút, không tự chủ được mà chậm rãi đưa về phía trước.
"Sao?" Đại hồ tử thu tay, cầm lại nén bạc, ánh mắt mang ý cười nhìn Tần nhị gia.
Tần nhị gia dường như không kịp dừng lại, suýt thì ngã, may nhờ Ngô Nghị tay mắt lanh lẹ đỡ lấy, đang muốn nhỏ giọng dặn hắn tuyệt không thể khai ra đã bị Tiêu Cẩu Nhi nhanh chóng kéo đi.
"Chuyện này... Phương thuốc đã là từ hơn một tháng trước, sao ta còn giữ đây?" Tần nhị khổ não gãi gãi đầu, ánh mắt lưu luyến không rời nén bạc, "Ngô tiên sinh cũng đang ở đây, ta thấy, tiền này vẫn cứ để cho Ngô tiên sinh kiếm lời đi thôi."
Ngô Nghị đang thầm thở phào nhẹ nhõm liền phát hiện ra Tần nhị ngón tay Tần nhị đang khẽ run, trong lòng nhất thời rõ ràng, không phải Tần nhị không nhớ phương thuốc, rõ ràng là đang tìm cớ, lưu cho y một con đường sống.
Chỉ tiếc đường sống này đã sớm bị một lời của Lý Bác Đình ngăn thành đường chết, vạn vạn không thể thực hiện được.
"Đã như vậy, ngươi nhanh chóng xuống núi đi." Đại hồ tử không chút lưu tình mà cất lại nén bạc vào trong tay áo, cắt đứt ánh mắt mong mỏi của Tần nhị, "Tháng sau vẫn theo quy củ cũ, ngươi tự mình mang lương thực đến, nếu dám thiếu hai cân hay để lộ ra chút tin tức nào, cẩn thận tính mạng nhà ngươi đấy!"
- --
Hal: (*) Vây Ngụy cứu Triệu dùng để chỉ khi bên địch quá mạnh, đến nỗi không thể đánh trực diện thì sẽ chọn đánh vào những điểm trọng yếu trước. Giương đông kích tây, nói đánh Du Châu nhưng thực chất là khiến Phụng Tiết trở thành yếu điểm mà đánh vào. Chắc thế?... OTL
Vết máu loang lổ theo hình gông chảy xuống cổ hắn, trên áo tù là hạt muối li ti sáng lấp lánh, Tiêu Dũng từ một hán tử khổng lồ giờ lại run rẩy, người co lại, nhìn không ra cao thấp mập ốm ra sao.
"Ta biết Tiêu nhị gia là hán tử cương nghị như đao thương, dùng nhiều hình như vậy vẫn không chịu khai ra Đại đương gia của các ngươi, tại hạ thực kính nể." Cố An híp mắt cười nhìn hắn, "Chỉ là, ta cũng thực đau lòng thay ngươi, ngươi dùng huyết nhục bảo vệ Đại đương gia, có khi bên kia lại mở tiệc lớn, ăn mừng Tiêu nhị gia ngươi chết không toàn thây!"
Tiêu Dũng bỗng nhiên ngẩng đầu, trợn trừng mắt nhìn y: "Đồ chó má, chưa mọc đủ lông cánh, cút về bú sữa đi!"
Cố An không những không giận mà còn cười: "Thôn Triệu gia huyện Phụng Tiết cách thành Du Châu cũng phải hơn trăm dặm, nếu không phải phủ ta thu được tin tình báo, làm sao có thể mai phục đúng lúc như vậy đây?"
Ánh mắt Tiêu Dũng hơi ngưng lại, không rời mặt Cố An: "Một huyện thừa như ngươi quản chuyện cũng rộng nhỉ."
"Cấu kết quân đảo chính, không bao lâu sau thì bị phát hiện? Tỉ tỉ tốt của ngươi so với ngươi thì thông minh hơn nhiều."
Cố An muốn chờ hắn tự khai, y chậm rãi lấy ra một bức thư từ trong tay áo lớn, mở ra trước mặt hắn: "Chữ viết của Đại đương gia, ngươi vẫn nhận ra được chứ?"
Hai vai Tiêu Dũng dường như bị người đâm một nhát, bỗng giật nảy.
Hắn biết không nhiều chữ, phần lớn đều là nhờ tỷ tỷ mười mấy năm trước nhất bút nhất họa dạy dỗ hắn, bây giờ từng đường nét trên tờ giấy kia cũng quen đến chói mắt.
Hắn khắc chế bản thân, từng câu từng chữ đọc xong phong thư từ người thân ruột thịt này, đọc đến chữ cuối cùng cũng chỉ dùng sức nghiến răng, nắm chặt nắm đấm, trong cổ họng truyền ra tiếng gào trầm thấp mà thống khổ.
Cố An thấy ván đã đóng thuyền mới gỡ xuống vẻ mặt ôn hòa, từ trên cao lạnh lùng nhìn hắn: "Tiêu Nghị mưa toan thí xe giữ tướng, bỏ ngươi để tự vệ, thậm chí còn chuẩn bị đường lui khỏi Thục Trung, nhưng trước đó nàng ta dám bắt cóc tiến sĩ trường công, sau lại giam giữ hai vị trợ giáo, phủ ta sao có thể tha cho nàng ta làm càn!"
Tiêu Dũng lẳng lặng nghe xong lời này, không nói ra được một chữ.
Hắn nửa đời chinh chiến, chưa từng sợ thất bại, dùng máu thịt mình để che phong chắn vũ cho trưởng tỷ, vì Tiêu gia mà ở núi thi mưa máu chém giết mấy chục năm, vì mộng tưởng không thể đạt được ở tiền triều, hi sinh cuộc sống vốn có thể an ổn bình yên, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, có một ngày, người đưa hắn tới đoạn đầu đài lại chính là người thân duy nhất này của hắn.
Cốt nhục cuối cùng của Tiêu gia, vậy mà lại đi đến tàn cục.
Đáy mắt Cố An rốt cục có chút thương hại, ngữ khí cũng ấm áp hơn.
"Tiêu nhị gia quả là đấng trượng phu, minh phủ cùng bản quan đều rất tán thưởng, chỉ cần ngươi đồng ý hợp tác cùng ta, ta có thể cam đoan với ngươi, sẽ xét ngươi vô tội, không giết hàng quân."
Cố An đối với từng câu từng chữ của mình đều rất chắc chắn.
Y biết những hảo hán như Tiêu Dũng sẽ không tiếc mạng của bản thân.
Nhưng quân đội của hắn lại không giống như vậy.
Mỗi người trong số họ, ba đời trước là những phụ lão hương thân cùng tổ tông hắn cấy mạ cày ruộng, lại ba đời sau, đều là những người đã thề trung thành với Tiêu gia.
Y chắc chắn người tên Tiêu Dũng này không phải dạng người thấy lợi quên nghĩa như Tiêu Nghị, tiểu nhân chỉ biết lo thân mình.
Mà sự thực chứng minh, phán đoán của y chưa bao giờ sai.
Tiêu Dũng cuối cùng cũng chịu cúi cái đầu mãi không chịu khuất phục: "Chúng ta đã sớm nhận được tin tình báo, quan binh đã tập hợp binh lực từ mười huyện phủ, chuẩn bị ba vạn viện binh Trường An, vây công Tiêu gia quân chúng ta."
"Tin tức của các ngươi đúng là rất chính xác, nàng ta còn có quỷ kế gì?"
"Nàng đã định ra kế sách, ngày hai mươi tháng năm tiến hành công thành trước, giành lấy tiên cơ."
Ánh mắt Cố An lóe sáng: "Nàng muốn tấn công nơi nào trước tiên?"
Tiêu Dũng nhắm hai mắt, môi run rẩy.
"Du Châu."
___
"Phụng Tiết?"
"Không sai, Tiêu Nghị muốn tấn công Phụng Tiết trước tiên, mưu tính vây Ngụy cứu Triệu, giương đông kích tây.(*)
Lý Bác Đình cách một bức tường gỗ mà nhỏ giọng nói: "Quan phủ từ sớm đã chuẩn bị để diệt trừ bọn bại hoại này, chỉ có điều Du Châu thế lực đơn bạc, vì muốn thắng nên đã liên hiệp cùng binh lực của mười mấy châu huyện xung quanh, chuẩn bị một lần quét sạch địch."
Ngô Nghị cũng sớm nghe qua đám học sinh nghị luận việc này, nhưng vẫn cứ không nghĩ ra: "Vì sao Tiêu Nghị lại muốn bỏ gần tìm xa, tấn công Phụng Tiết?"
Lý Bác Đình trầm giọng: "Phụng Tiết xưa nay là vùng giao tranh chính, thành trì vững chắc, dễ thủ khó công, nếu có thể đánh hạ Phụng Tiết, vậy thì có thể ngang sức với ba vạn viện quân Trường An. Tiêu Dũng là người dò đường, bằng không bọn chúng tuyệt không đến nỗi phải chạy đến Phụng Tiết cướp giật."
"Nhưng quan phủ tập hợp binh lực ở Du Châu, khẳng định cũng đã nhận được tin tình báo gì đó."
Lý Bác Đình không phản đối: "Tiêu Nghị tất nghiên đã nghĩ ra quỷ kế, nhất định sớm lan truyền tin giả, lão phu ở trong doanh trại mấy ngày đã nhận ra an bài trong bóng tối của bọn chúng. Du Châu gần trong gang tấc, bọn chúng làm như vậy, chỉ có một giải thích, đó chính là muốn bỏ sào huyệt ở Du Châu, tấn công Phụng Tiết, chiếm đất làm vua."
Ngô Nghị không có trình độ gì về mặt quân sự, chỉ có thể trầm mặc nghe Lý Bác Đình phân tích lợi và hại.
Cũng khó trách Tiêu Nghị không thể đúng hẹn thả Lý Bác Đình, cũng không giết ông. Một khi thả Lý Bác Đình, vậy chẳng khác nào đệ lộ tin tức, còn một khi giết ông thì sẽ hủy hoại uy tín của chính mình, vì vậy chỉ có thể giam giữ ông ở nơi này, sống không ra sống, chết không ra chết.
"Hôm nay ngươi bị Tiêu Nghị gọi đi, đến cùng là vì chuyện gì?" Lý Bác Đình hỏi.
"Ra oai phủ đầu." Ngô Nghị nhớ lại tình hình hôm nay, không khỏi thở dài, "Không dối gạt tiến sĩ, học sinh trước đây có cùng trợ giáo Hứa Tiệp phát minh ra một loại thuốc gọi là ma túy tán, sau khi uống sẽ khiến người rơi vào trạng thái ngủ say, đao thương đâm bụng cũng không tỉnh, Tiêu Nghị chính là đánh chủ ý lên ma túy tán, muốn ta và trợ giáo Hứa Tiệp giao ra phương thuốc."
Lý Bác Đình trầm ngâm suy nghĩ: "Hứa Tiệp tuy lạnh lùng cứng nhắc nhưng là người chính trực, nhất định không bày mưu cho quân đảo chính, Ngô Nghị, người tên Tiêu Nghị này thay đổi thất thường, ngươi chớ để nàng ta dụ dỗ!"
Ngô Nghị không khỏi cười khổ: "Việc này học sinh tự nhiên biết, có điều, Tiêu Nghị đã sớm tính toán, bây giờ ta và Hứa Tiệp đều ở trong tay nàng ta, nếu như nàng dùng tính mạng của người còn lại để uy hiếp..."
Y còn chưa dứt lời đã nghe thấy giọng Lý Bác Đình như lửa đổ thêm dầu. đột ngột la lớn: "Tiên hiền có nói, hy sinh thân mình vì quốc nạn, coi nhẹ cái chết, thân là nam tử hán đại trượng phu, há còn gì để lưu luyến, cũng đâu cần sợ sệt cái chết? Nếu như ngươi muốn cùng bọn Tây tự chịu diệt vong, trở thành kẻ bị vạn người chế nhạo, mang tiếng xấu phản quốc tặc muôn đời, ta cũng tuyệt không ngăn ngươi!"
Ngô Nghị bị một trận giáo huấn của ông đổ ập xuống đầu, vội vàng chặn lời: "Cho dù Tiêu Nghị có thể ngang ngược nhất thời cũng không thể ngang ngược một đời, học sinh mặc dù không uyên bác như tiến sĩ, nhưng cũng rõ thất đạo quả trợ, nàng ta nhất định không thể thành công, như vậy sao ta có thể làm ra chuyện tình nối giáo cho giặc được?"
Lý Bác Đình lúc này mới hòa hoãn lại, khàn giọng bàn giao từng chữ cùng y: "Ngươi tuyệt đối không thể để lộ ra phương thuốc ma túy tán, nhưng Tiêu Nghị chắc chắn sẽ không dừng tay, nếu ngươi có cơ hội ra ngoài, nhất định phải báo lại cho quan viên hai phủ Phụng Tiết, Du Châu, để họ hỏa tốc điều binh đến Phụng Tiết, còn có thể một trận sống mái cùng Tiêu Nghị. Bằng không, nếu binh Phụng Tiết cũng tập hợp tại Du Châu khiến thành trống không, như vậy coi như vật đã vào túi Tiêu Nghị!"
Ngô Nghị thầm nhớ kỹ lời Lý Bác Đình, chỉ cảm thấy từng câu từng chữ có sức nặng ngàn cân, ép nặng trong lòng y.
Không khỏi nhớ đến những bóng lưng nặng trĩu đã từng đi trước mặt mình, cho dù bị đè ép dưới loại áp lực nặng nề này cũng không cong sống lưng.
Hiện tại mới có thể tự cảm nhận rõ ràng, thứ gánh nặng nặng nề nhất, mệt mỏi nhất, khó bỏ xuống nhất, chính là hai chữ y đã từng thấy vô số lần trên người chính sư phụ y.
Trách nhiệm.
___
Lời của Lý Bác Đình rất nhanh đã ứng nghiệm.
Chỉ ba, năm ngày, Tiêu Cẩu Nhi đã lại dẫn Ngô Nghị đi, chỉ có điều lần này không phải theo Tiêu Nghị xem thao binh luyện mã mà là Tam đương gia cho mời.
Xem ra ra oai phủ đầu không hiệu quả, phải chuyển sang dùng bạo lực rồi.
Vừa vào lều lớn, Ngô Nghị liền thấy một người quen.
"Ngô tiên sinh, vì sao ngài cũng ở đây?" Tần nhị gia rướn cổ, mắt trên dưới đánh giá một phen, thấy y gầy gò, sắc mặt nhợt nhạt, trong lòng đã hiểu hai, ba phần.
"Sao, các ngươi quen nhau?" Tam đương gia ước lượng nén bạc còn nóng ấm trong tay, dưới đôi mày dài là cặp mắt sắc bén tựa mắt ưng, nhìn chằm chằm hai người kia.
"Chuyện này kể ra thì dài." Tần nhị gia bày ra một khuôn mặt tươi cười, "Ngô tiên sinh đối với nương tử ta có ân cứu mạng, tuy chúng ta chỉ là thô nhân nhưng ân tình thì vẫn luôn nhớ."
Hắn không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc đã gợi lên dòng suy nghĩ của đại hồ tử: "Phải rồi, ta cũng nghe nói, lúc trước hắn dùng cái gì mà... ma túy tán để cứu phu nhân ngươi, ngươi còn giữ phương thuốc khi ấy không?"
Hắn tung nén bạc trong tay, hướng về phía Tần nhị: "Nếu ngươi có thể giao ra phương thuốc này, vậy chính là bằng hữu của trại chúng ta, giữa bằng hữu tất sẽ không cần khách khí ngươi tới ta đi như thế này."
Trong lòng Ngô Nghị chấn động, Tiêu gia quân cướp đoạt xung quanh, có vẻ như hôm nay Tần nhị đến là để đưa tiền, có về phe bọn chúng không cũng rất có nói, Tần nhị đến đây, có lẽ đã hướng về phía vị Tam đương gia này rồi.
Con mắt Tần nhị như móc cái móc nhỏ, câu lên nén bạc đại hồ tử ném ra, tay cũng như bị nam châm hút, không tự chủ được mà chậm rãi đưa về phía trước.
"Sao?" Đại hồ tử thu tay, cầm lại nén bạc, ánh mắt mang ý cười nhìn Tần nhị gia.
Tần nhị gia dường như không kịp dừng lại, suýt thì ngã, may nhờ Ngô Nghị tay mắt lanh lẹ đỡ lấy, đang muốn nhỏ giọng dặn hắn tuyệt không thể khai ra đã bị Tiêu Cẩu Nhi nhanh chóng kéo đi.
"Chuyện này... Phương thuốc đã là từ hơn một tháng trước, sao ta còn giữ đây?" Tần nhị khổ não gãi gãi đầu, ánh mắt lưu luyến không rời nén bạc, "Ngô tiên sinh cũng đang ở đây, ta thấy, tiền này vẫn cứ để cho Ngô tiên sinh kiếm lời đi thôi."
Ngô Nghị đang thầm thở phào nhẹ nhõm liền phát hiện ra Tần nhị ngón tay Tần nhị đang khẽ run, trong lòng nhất thời rõ ràng, không phải Tần nhị không nhớ phương thuốc, rõ ràng là đang tìm cớ, lưu cho y một con đường sống.
Chỉ tiếc đường sống này đã sớm bị một lời của Lý Bác Đình ngăn thành đường chết, vạn vạn không thể thực hiện được.
"Đã như vậy, ngươi nhanh chóng xuống núi đi." Đại hồ tử không chút lưu tình mà cất lại nén bạc vào trong tay áo, cắt đứt ánh mắt mong mỏi của Tần nhị, "Tháng sau vẫn theo quy củ cũ, ngươi tự mình mang lương thực đến, nếu dám thiếu hai cân hay để lộ ra chút tin tức nào, cẩn thận tính mạng nhà ngươi đấy!"
- --
Hal: (*) Vây Ngụy cứu Triệu dùng để chỉ khi bên địch quá mạnh, đến nỗi không thể đánh trực diện thì sẽ chọn đánh vào những điểm trọng yếu trước. Giương đông kích tây, nói đánh Du Châu nhưng thực chất là khiến Phụng Tiết trở thành yếu điểm mà đánh vào. Chắc thế?... OTL
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook