Về Triều Đường Hành Nghề Y
-
Chương 93
Tuy rằng y và Hứa Tiệp bị tách ra, thế nhưng những người khác bị Tiêu gia quân bắt tới cũng có thể bị giam ở gần đây, không chừng bên cạnh cũng là một người xui xẻo như y.
Y miễn cưỡng dịch chuyển thân thể, muốn kề sát tai đến bên vách tường, sơ ý một chút, mất cân bằng mà đập cả mặt lên, răng cắn phập vào môi mình.
"A..." Ngô Nghị khắc chế, thấp giọng rên một tiếng.
Bên tai lại mơ hồ truyền đến tiếng người: "Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ!"
Ngô Nghị ý thức được, cả tòa nhà đều được dựng từ cọc gỗ, hiệu quả cách âm rất kém, chỉ cần kề lỗ tai bên tường thì có thể nói chuyện cùng người sát vách.
"Ta không sao, xin hỏi ngài là...?"
"Ta là tiến sĩ y khoa của trường công Du Châu, Lý Bác Đình, không biết tiểu huynh đệ là vị nào?"
"Học sinh là y trợ giáo mới nhậm chức ở trường công Du Châu, Ngô Nghị." Y kiềm chế vui mừng như điên trong lòng, thấp giọng hỏi, "Không biết vì sao tiến sĩ lại bị giam ở nơi này?"
Hai người ghé vào tường, trao đổi tình huống của nhau.
Nguyên lai là do Tiêu Nguyệt Tiên có tuổi nên sức khỏe suy yếu, Lý tiến sĩ chỉ có thể kê một phương thuốc kéo dài tuổi thọ mà thôi.
"Tiểu hài nhi đưa cơm cho ta có nói, không quá mấy ngày nữa sẽ thả ta đi." Lý Bác Đình kích động đến độ giọng có chút run, "Ta đếm tiếng đồng hồ nước, đã không dưới mười ngày rồi."
Ngô Nghị hít vào một hơi khí lạnh.
Chỉ sợ muốn thả người chỉ là giả, mục đích thực sự là tiêu hủy dấu vết.
"Mấy ngày qua, ngoại trừ đi vệ sinh và tắm rửa thì đều bị trói. Ta cũng từng thử trốn đi trong lúc tắm, kết quả, còn chưa chạy đến cửa đã bị bắt lại, cũng không đánh ta, chỉ trói lại. Những lần tắm rửa tiếp theo, thời khắc đều có người nhìn chằm chằm, căn bản không có cơ hội."
"Ngài có biết vì sao Tiêu Nghị nhất định phải giam ngài ở chỗ này?"
"Người tên Tiêu Nghị này hỉ nộ vô thường, bạo ngược bất nhân, đương nhiên là muốn giết ta để diệt khẩu!" Giọng Lý Bác Đình khàn khàn như đàn bị đứt dây, trong đó còn ẩn chứa tức giận, "Chỉ hận thân này đã già, bằng không cũng phải cùng nàng ta đánh một trận vỡ đầu chảy máu!"
Tiêu Nghị hỉ nộ vô thường, Ngô Nghị đã lãnh giáo qua, bạo ngược bất nhân lại chưa thấy, dù sao cũng cung cấp thức ăn cho tù nhân, nhìn thế nào cũng không giống bạo quân động chút đã rút đao giết người.
Y nói rất ít, nghe được càng nhiều.
Trong đầu hiện lên gương mặt tú lệ cùng vết sẹo lớn kia cùng với ánh mắt hững hờ nhẹ lướt qua.
Luôn cảm thấy sự tình có điểm kì quái.
Trong lúc hai người đang tính toán, Tiêu Cẩu Nhi đã lại bưng cơm tới.
Ngô Nghị cũng không nhận ra bản thân đã một đêm không ngủ, dưới đôi mắt nhức mỏi là quầng thâm, tựa như nét mực quệt lên giấy trắng trong lúc lơ đãng.
Tiêu Cẩu Nhi tinh mắt nhìn ra điểm ấy, như là thấy được manh mối gì, buông lời an ủi: "Tiểu cô gia, ngươi yên tâm đi, Đại đương gia của chúng ta không phải người không giảng đạo lý, chỉ cần ngươi khai ra phương thuốc ma túy tán, lúc ấy sẽ có thể ăn ngon ngủ say, nhất định sẽ không để ngươi thiệt thòi!"
___ rầm.
Sát vách truyền đến tiếng va chạm của thân thể vào mặt tường, đáy lòng Ngô Nghị bỗng căng thẳng.
Tiêu Cẩu Nhi đã quen, mí mắt cũng không thèm nhấc, cố ý nói lớn: "Tiểu cô gia, ngươi chớ liên quan đến lão thái gia tâm nhãn nhỏ như mũi kim ở sát vách, lão muốn nghe thì liền để lão nghe cho rõ, dù sao Đại đương gia của chúng ta cũng không vừa mắt lão."
Bốn chữ cuối cùng được nhấn mạnh, tựa hồ việc Lý Bác Đình tiến sĩ bị giam ở đây đều là lãng phí lương thực quý báu củ bọn họ.
____uỳnh.
Sát vách lại vang lên một tiếng, như là món đồ gì đó đập mạnh lên mặt tường.
Ngô Nghị cảm thấy có chút buồn cười, xem ra Lý Bác Đình đã bị miệng lưỡi bén nhọn của Cẩu Nhi chọc giận không ít.
Tiêu Cẩu Nhi đắc ý cười vang, lộ ra một cặp răng nanh: "Loại chuột nhắt cũng dám bày trò lén lén lút lút với Cẩu gia ta, lần tới không chỉ có mắng mà con ăn thịt lão đấy!"
Lần này sát vách không vang lên tiếng gì nữa.
Ngô Nghị lúc này không cười được, Lý Bác Đình dù sao cũng là lão gia tử gần đất xa trời, bị nhốt nhiều ngày như vậy, đừng nói sinh lý không ổn, không chừng trên mặt tâm lý cũng xuất hiện vấn đề.
Nếu cứ bị hành hạ như thế, có khi Tiêu Nghị chưa quyết định thả, ông đã đi đời nhà ma trước rồi.
"Tiểu cô gia, ngươi đùng bận tâm đến con chuột già kia." Tiêu Cẩu Nhi như bình thường mà cho y ăn đến bụng tròn vo, rất có cảm giác thành công, vỗ vỗ cái bát trống trơn, "Đại đương gia của chúng ta muốn mời ngươi đến xem quân đội thao luyện, như vậy ngươi có thể đánh giá rồi!"
Tiêu Nghị muốn dẫn Ngô Nghị đến nơi thao luyện của quân đội, không ngoài khả năng là muốn biểu diễn thực lực quân sự của nàng ta.
Tuy rằng đã từng nhìn thấy quân Đường chính quy nơi tiền tuyến Tân La, y cũng không thể không khiếp sợ vì quy mô khổng lồ của thế lực này, những binh sĩ võ trang đầy đủ đối chiến dưới ánh mặt trời gay gắt, như dã thú mà gào thét.
Tiêu Nghị cũng không vì thân là nữ tử mà lúng túng, nàng mặc quân trang, đầu đội khôi giáp, vết sẹo dữ tợn trên mặt lại tăng thêm khí chất của một người thô bạo có thể nắm quyền sinh quyền sát trong tay, đứng trước mấy ngàn nam binh cũng không lộ chút khiếp nhược nào, nhìn qua lại thấy kiên cường hơn so với bất kỳ nam nhân nào.
Trước đó, ấn tượng của Ngô Nghị đối với quân đội của Tiêu Nghị cũng chỉ vỏn vẹn dừng lại ở chiếm núi xưng vương, di họa tiền triều trong miệng dân gian, là kiểu không có tiền thì cướp của bách tính, có tiền lại quấy rầy quan viên, trên không quản, là đám khỉ tự xưng vương.
Bây giờ nhìn lại, Tiêu gia không chỉ ở Du Châu mà độc chiếm một ngọn núi, chúng còn nắm giữ một nhánh quân đội chính quy thao luyện nghiêm túc, không thể khinh thường.
Tiêu Nghị khẳng định không phải vì ăn no rửng mỡ mà lập ra một đội quân chính quy có sức chiến đấu mười phần như thế này, liên hệ với công trình kiến trúc quy mô khá lớn kia, nữ tử nhỏ tuổi kiêu căng này muốn làm cái gì, cơ hồ là tâm tư Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng rõ.
Ngô Nghị bị ý nghĩ này làm kinh sợ đến đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Nơi này không chỉ là hang khỉ.
Mà thực sự là thuyền giặc rồi.
Trong lúc y đang quan sát Tiêu Nghị, Tiêu Nghị lại nhàn nhạt liếc y một cái: "Ngô Nghị, ngươi đã đến rồi."
Ngô Nghị đoán được, có lẽ trước khi gặp y, nàng ta đã nói chuyện với Hứa Tiệp lạnh lùng cứng ngắc, chỉ sợ là không đả động gì được đến người kiên cường như đao thương này.
"Ngươi đừng sợ." Tiêu Nghị bỏ khôi giáp ra, lau mồ hôi bên mép tóc, khẽ mỉm cười, "Chắc hẳn ngươi đã từng nghe nói, bọn Tây với Tiêu Nghị ta là người đứng đầu là nghĩa quân tiền triều, hậu nhân của Tiêu Tiển. Tổ tiên ta chính là người Du Châu, cho nên đặc biệt thân thiết với những người đồng hương này."
"Có thể gặp đồng hương của Đại đương gia cũng là phúc khí của chúng ta." Cho dù mục đích của nàng ta là gì, giả vờ ngây ngốc hẳn sẽ không sai.
Tiêu Nghị nghe vậy, cười ha ha hai tiếng mới vỗ vai Ngô Nghị: "Không bị hù đến run chân, rất tốt."
Chợt phất tay, chỉ về hướng của quân đội tinh nhuệ: "Ngươi đoán trong này có bao nhiêu người là đồng hương ở Du Châu của ta?"
Ngô Nghị lắc đầu.
Tiêu Nghị đưa ra một bàn tay.
"Năm phần mười?"
Năm ngón tay thu lại, tạo thành nắm đấm.
"Toàn bộ."
Ngô Nghị kinh ngạc ngẩng đầu: "Toàn bộ?"
Bên dưới truyền đến tiếng hô vang dội___ "Một, hai! Một, hai"
Âm thanh hào hùng này cũng không xa lạ gì, quanh năm hô vang ở vùng Du Châu, tiếng vang lay động đến đồi núi hai bên sông.
Là âm thanh của người chèo thuyền.
Tiêu Nghị không che giấu được nóng rực trong ánh mắt: "Không sai, ba ngàn tinh binh trong Hộ Vệ doanh của ta, toàn bộ đều là người Du Châu! Tổ tông của ta sinh ở Du Châu, nắm rõ Trường Giang, ngay cả lão hoàng đế cũng chỉ có thể cắt cỏ, không thể trừ tận gốc, không mảy may động được đến căn cơ của Tiêu gia ta!"
Lời này hết sức ngông cuồng.
Nhưng Ngô Nghị cũng biết đây không phải lời nói bừa.
Thái Tông Lý Thế Dân đã làm biết bao chuyện tàn nhẫn, huyền vũ môn nghịch chuyển, cả huynh đệ còn có thể dùng binh đối lập nhau, sao có khả năng bỏ qua cho một mãnh hổ có thể uy hiếp đến đế quốc ngủ say trong rừng sâu.
Giải thích duy nhất chính là thế lực còn sót lại của Tiêu gia quá ngoan cường, thời Trinh Quán nội họa chưa an nhưng họa ngoại xâm lại chưa bài trừ, ông tạm thời không tiện ra tay dọn dẹp đốm nhỏ này.
Mà đợi đến khi nhi tử ông, Đường Cao Tông Lý Trị nổi tiếng yếu đuối lên ngôi, thế lực ẩn nấp mấy năm nọ đã không giấu được răng nanh của chúng, chuẩn bị đả kích những ngày tháng nhìn như gió êm sóng lặng của quốc gia.
Ngô Nghị chưa từng nghĩ tới, bản thân chỉ là một nhân vật nhỏ bé mà lại cũng có cơ hội đứng ở ngã ba lịch sử, chứng kiến một hồi biến chuyển nguy hiểm như vậy.
Mà dã tâm và cừu hận ngưng tụ mấy đời tạo ra hạt giống, hiện tại đã chuẩn bị nở ra hoa, kết ra trái chứa đầy nọc độc.
Tiêu Nghị tựa hồ vẫn chưa chú ý đến vẻ mặt tối sầm của thanh niên trước mắt, sau khi nói chuyện với Ngô Nghị cũng gợi lên hồi ức từ nhỏ đến lớn của chính mình, huyết lệ vài chục năm xông lên đầu, hóa thành một tiếng thở dài ý vị sâu xa.
"Chỉ tiếc, ta rốt cuộc cũng chỉ là nữ nhân."
Ngô Nghị rất rõ ràng, qua mấy năm nữa, trên cõi đời này sẽ có một thiên chi kiêu nữ khác, từng bước từng bước, ngẩng đầu ưỡn ngực, dùng tư thái bễ nghễ chúng sinh, đạp lên từng nam nhân làm đá kê chân, leo lên ngôi vị tối cao của thời đại này.
Chỉ có điều, nếu lịch sử vẫn có thể không nghiêng lệch mà tiếp tục, thân là dư nghiệt cuối cùng của Tiêu thị, Tiêu Nghị sẽ không cách nào có thể nhìn thấy ngày đó.
Mà người nhìn thấu vở kịch này như Ngô Nghị, ngay lúc này đây chỉ có thể bảo trì im lặng.
Trầm mặc rất nhanh đã bị âm thanh ầm ĩ của binh lính phá vỡ.
Tiêu Nghị hét lớn một tiếng, đề ra nghi vẫn với một binh lính: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tiểu binh nơm nớp lo sợ, hơi nhìn qua Ngô Nghị một chút, cúi đầu không nói lời nào.
Tiêu Nghị tức giận, đá lên mông hắn: "Không nghe thấy lời lão tử nói sao?"
Mông tiểu binh kia bị trúng một cước, chảy cả nước mắt, mở miệng run rẩy đáp: "Bẩm Đại đương gia, là Nhị đương gia, lúc này vẫn trong nhà lao ở huyện Phụng Tiết, nghe nói, nghe nói đã sắp không xong rồi."
"Mẹ nhà ngươi!" Tiêu Nghị lại đạp một cước khác, tay đã đặt lên trên rìu, "Còn dám ăn nói linh tinh, nhiễu loạn quân tâm, lão tử sẽ chém đầu ngươi trước!"
Tiểu binh thấy lưỡi rìu hướng về cổ mình, sợ đến không lo ôm mông nữa, quỳ mạnh xuống: "Đại đương gia tha mạng! Đây đều là chuyện mấy huynh đệ thám tử chúng ta nhìn thầy ở nhà lao Phụng Tiết, Nhị đương gia bị dùng trọng hình, chúng ta chỉ hận không thể ngay lập tức cứu hắn, vậy nên, vậy nên..."
"Được rồi, đừng vậy nên nữa, ngươi báo lại tình hình thực tế cho lão thái thái, một chữ cũng không được phép che giấu." Tiêu Nghị không nhịn được phất phất tay, tay còn chưa hạ xuống, tiểu binh kia đã như thỏ nhảy về hang, hai ba bước đã chạy đến không còn bóng dáng nữa.
"Thằng thỏ con." Tiêu Nghị cười mắng một câu.
Ngô Nghị thận trọng đối mặt với nữ thủ lĩnh so với bầu trời còn nhanh chóng thay đổi hơn kia, thấy cặp mắt sáng rõ nọ lóe lên, dường như là đang cười.
Tựa hồ chú ý tới ánh mắt của Ngô Nghị, Tiêu Nghị đổi sắc mặt, thu lại ý cười, lườm y một cái, nghiến răng nghiến lợi nói một câu: "Dám nói ra ngoài, ta sẽ làm thịt ngươi cho chó ăn."
Y miễn cưỡng dịch chuyển thân thể, muốn kề sát tai đến bên vách tường, sơ ý một chút, mất cân bằng mà đập cả mặt lên, răng cắn phập vào môi mình.
"A..." Ngô Nghị khắc chế, thấp giọng rên một tiếng.
Bên tai lại mơ hồ truyền đến tiếng người: "Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ!"
Ngô Nghị ý thức được, cả tòa nhà đều được dựng từ cọc gỗ, hiệu quả cách âm rất kém, chỉ cần kề lỗ tai bên tường thì có thể nói chuyện cùng người sát vách.
"Ta không sao, xin hỏi ngài là...?"
"Ta là tiến sĩ y khoa của trường công Du Châu, Lý Bác Đình, không biết tiểu huynh đệ là vị nào?"
"Học sinh là y trợ giáo mới nhậm chức ở trường công Du Châu, Ngô Nghị." Y kiềm chế vui mừng như điên trong lòng, thấp giọng hỏi, "Không biết vì sao tiến sĩ lại bị giam ở nơi này?"
Hai người ghé vào tường, trao đổi tình huống của nhau.
Nguyên lai là do Tiêu Nguyệt Tiên có tuổi nên sức khỏe suy yếu, Lý tiến sĩ chỉ có thể kê một phương thuốc kéo dài tuổi thọ mà thôi.
"Tiểu hài nhi đưa cơm cho ta có nói, không quá mấy ngày nữa sẽ thả ta đi." Lý Bác Đình kích động đến độ giọng có chút run, "Ta đếm tiếng đồng hồ nước, đã không dưới mười ngày rồi."
Ngô Nghị hít vào một hơi khí lạnh.
Chỉ sợ muốn thả người chỉ là giả, mục đích thực sự là tiêu hủy dấu vết.
"Mấy ngày qua, ngoại trừ đi vệ sinh và tắm rửa thì đều bị trói. Ta cũng từng thử trốn đi trong lúc tắm, kết quả, còn chưa chạy đến cửa đã bị bắt lại, cũng không đánh ta, chỉ trói lại. Những lần tắm rửa tiếp theo, thời khắc đều có người nhìn chằm chằm, căn bản không có cơ hội."
"Ngài có biết vì sao Tiêu Nghị nhất định phải giam ngài ở chỗ này?"
"Người tên Tiêu Nghị này hỉ nộ vô thường, bạo ngược bất nhân, đương nhiên là muốn giết ta để diệt khẩu!" Giọng Lý Bác Đình khàn khàn như đàn bị đứt dây, trong đó còn ẩn chứa tức giận, "Chỉ hận thân này đã già, bằng không cũng phải cùng nàng ta đánh một trận vỡ đầu chảy máu!"
Tiêu Nghị hỉ nộ vô thường, Ngô Nghị đã lãnh giáo qua, bạo ngược bất nhân lại chưa thấy, dù sao cũng cung cấp thức ăn cho tù nhân, nhìn thế nào cũng không giống bạo quân động chút đã rút đao giết người.
Y nói rất ít, nghe được càng nhiều.
Trong đầu hiện lên gương mặt tú lệ cùng vết sẹo lớn kia cùng với ánh mắt hững hờ nhẹ lướt qua.
Luôn cảm thấy sự tình có điểm kì quái.
Trong lúc hai người đang tính toán, Tiêu Cẩu Nhi đã lại bưng cơm tới.
Ngô Nghị cũng không nhận ra bản thân đã một đêm không ngủ, dưới đôi mắt nhức mỏi là quầng thâm, tựa như nét mực quệt lên giấy trắng trong lúc lơ đãng.
Tiêu Cẩu Nhi tinh mắt nhìn ra điểm ấy, như là thấy được manh mối gì, buông lời an ủi: "Tiểu cô gia, ngươi yên tâm đi, Đại đương gia của chúng ta không phải người không giảng đạo lý, chỉ cần ngươi khai ra phương thuốc ma túy tán, lúc ấy sẽ có thể ăn ngon ngủ say, nhất định sẽ không để ngươi thiệt thòi!"
___ rầm.
Sát vách truyền đến tiếng va chạm của thân thể vào mặt tường, đáy lòng Ngô Nghị bỗng căng thẳng.
Tiêu Cẩu Nhi đã quen, mí mắt cũng không thèm nhấc, cố ý nói lớn: "Tiểu cô gia, ngươi chớ liên quan đến lão thái gia tâm nhãn nhỏ như mũi kim ở sát vách, lão muốn nghe thì liền để lão nghe cho rõ, dù sao Đại đương gia của chúng ta cũng không vừa mắt lão."
Bốn chữ cuối cùng được nhấn mạnh, tựa hồ việc Lý Bác Đình tiến sĩ bị giam ở đây đều là lãng phí lương thực quý báu củ bọn họ.
____uỳnh.
Sát vách lại vang lên một tiếng, như là món đồ gì đó đập mạnh lên mặt tường.
Ngô Nghị cảm thấy có chút buồn cười, xem ra Lý Bác Đình đã bị miệng lưỡi bén nhọn của Cẩu Nhi chọc giận không ít.
Tiêu Cẩu Nhi đắc ý cười vang, lộ ra một cặp răng nanh: "Loại chuột nhắt cũng dám bày trò lén lén lút lút với Cẩu gia ta, lần tới không chỉ có mắng mà con ăn thịt lão đấy!"
Lần này sát vách không vang lên tiếng gì nữa.
Ngô Nghị lúc này không cười được, Lý Bác Đình dù sao cũng là lão gia tử gần đất xa trời, bị nhốt nhiều ngày như vậy, đừng nói sinh lý không ổn, không chừng trên mặt tâm lý cũng xuất hiện vấn đề.
Nếu cứ bị hành hạ như thế, có khi Tiêu Nghị chưa quyết định thả, ông đã đi đời nhà ma trước rồi.
"Tiểu cô gia, ngươi đùng bận tâm đến con chuột già kia." Tiêu Cẩu Nhi như bình thường mà cho y ăn đến bụng tròn vo, rất có cảm giác thành công, vỗ vỗ cái bát trống trơn, "Đại đương gia của chúng ta muốn mời ngươi đến xem quân đội thao luyện, như vậy ngươi có thể đánh giá rồi!"
Tiêu Nghị muốn dẫn Ngô Nghị đến nơi thao luyện của quân đội, không ngoài khả năng là muốn biểu diễn thực lực quân sự của nàng ta.
Tuy rằng đã từng nhìn thấy quân Đường chính quy nơi tiền tuyến Tân La, y cũng không thể không khiếp sợ vì quy mô khổng lồ của thế lực này, những binh sĩ võ trang đầy đủ đối chiến dưới ánh mặt trời gay gắt, như dã thú mà gào thét.
Tiêu Nghị cũng không vì thân là nữ tử mà lúng túng, nàng mặc quân trang, đầu đội khôi giáp, vết sẹo dữ tợn trên mặt lại tăng thêm khí chất của một người thô bạo có thể nắm quyền sinh quyền sát trong tay, đứng trước mấy ngàn nam binh cũng không lộ chút khiếp nhược nào, nhìn qua lại thấy kiên cường hơn so với bất kỳ nam nhân nào.
Trước đó, ấn tượng của Ngô Nghị đối với quân đội của Tiêu Nghị cũng chỉ vỏn vẹn dừng lại ở chiếm núi xưng vương, di họa tiền triều trong miệng dân gian, là kiểu không có tiền thì cướp của bách tính, có tiền lại quấy rầy quan viên, trên không quản, là đám khỉ tự xưng vương.
Bây giờ nhìn lại, Tiêu gia không chỉ ở Du Châu mà độc chiếm một ngọn núi, chúng còn nắm giữ một nhánh quân đội chính quy thao luyện nghiêm túc, không thể khinh thường.
Tiêu Nghị khẳng định không phải vì ăn no rửng mỡ mà lập ra một đội quân chính quy có sức chiến đấu mười phần như thế này, liên hệ với công trình kiến trúc quy mô khá lớn kia, nữ tử nhỏ tuổi kiêu căng này muốn làm cái gì, cơ hồ là tâm tư Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng rõ.
Ngô Nghị bị ý nghĩ này làm kinh sợ đến đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Nơi này không chỉ là hang khỉ.
Mà thực sự là thuyền giặc rồi.
Trong lúc y đang quan sát Tiêu Nghị, Tiêu Nghị lại nhàn nhạt liếc y một cái: "Ngô Nghị, ngươi đã đến rồi."
Ngô Nghị đoán được, có lẽ trước khi gặp y, nàng ta đã nói chuyện với Hứa Tiệp lạnh lùng cứng ngắc, chỉ sợ là không đả động gì được đến người kiên cường như đao thương này.
"Ngươi đừng sợ." Tiêu Nghị bỏ khôi giáp ra, lau mồ hôi bên mép tóc, khẽ mỉm cười, "Chắc hẳn ngươi đã từng nghe nói, bọn Tây với Tiêu Nghị ta là người đứng đầu là nghĩa quân tiền triều, hậu nhân của Tiêu Tiển. Tổ tiên ta chính là người Du Châu, cho nên đặc biệt thân thiết với những người đồng hương này."
"Có thể gặp đồng hương của Đại đương gia cũng là phúc khí của chúng ta." Cho dù mục đích của nàng ta là gì, giả vờ ngây ngốc hẳn sẽ không sai.
Tiêu Nghị nghe vậy, cười ha ha hai tiếng mới vỗ vai Ngô Nghị: "Không bị hù đến run chân, rất tốt."
Chợt phất tay, chỉ về hướng của quân đội tinh nhuệ: "Ngươi đoán trong này có bao nhiêu người là đồng hương ở Du Châu của ta?"
Ngô Nghị lắc đầu.
Tiêu Nghị đưa ra một bàn tay.
"Năm phần mười?"
Năm ngón tay thu lại, tạo thành nắm đấm.
"Toàn bộ."
Ngô Nghị kinh ngạc ngẩng đầu: "Toàn bộ?"
Bên dưới truyền đến tiếng hô vang dội___ "Một, hai! Một, hai"
Âm thanh hào hùng này cũng không xa lạ gì, quanh năm hô vang ở vùng Du Châu, tiếng vang lay động đến đồi núi hai bên sông.
Là âm thanh của người chèo thuyền.
Tiêu Nghị không che giấu được nóng rực trong ánh mắt: "Không sai, ba ngàn tinh binh trong Hộ Vệ doanh của ta, toàn bộ đều là người Du Châu! Tổ tông của ta sinh ở Du Châu, nắm rõ Trường Giang, ngay cả lão hoàng đế cũng chỉ có thể cắt cỏ, không thể trừ tận gốc, không mảy may động được đến căn cơ của Tiêu gia ta!"
Lời này hết sức ngông cuồng.
Nhưng Ngô Nghị cũng biết đây không phải lời nói bừa.
Thái Tông Lý Thế Dân đã làm biết bao chuyện tàn nhẫn, huyền vũ môn nghịch chuyển, cả huynh đệ còn có thể dùng binh đối lập nhau, sao có khả năng bỏ qua cho một mãnh hổ có thể uy hiếp đến đế quốc ngủ say trong rừng sâu.
Giải thích duy nhất chính là thế lực còn sót lại của Tiêu gia quá ngoan cường, thời Trinh Quán nội họa chưa an nhưng họa ngoại xâm lại chưa bài trừ, ông tạm thời không tiện ra tay dọn dẹp đốm nhỏ này.
Mà đợi đến khi nhi tử ông, Đường Cao Tông Lý Trị nổi tiếng yếu đuối lên ngôi, thế lực ẩn nấp mấy năm nọ đã không giấu được răng nanh của chúng, chuẩn bị đả kích những ngày tháng nhìn như gió êm sóng lặng của quốc gia.
Ngô Nghị chưa từng nghĩ tới, bản thân chỉ là một nhân vật nhỏ bé mà lại cũng có cơ hội đứng ở ngã ba lịch sử, chứng kiến một hồi biến chuyển nguy hiểm như vậy.
Mà dã tâm và cừu hận ngưng tụ mấy đời tạo ra hạt giống, hiện tại đã chuẩn bị nở ra hoa, kết ra trái chứa đầy nọc độc.
Tiêu Nghị tựa hồ vẫn chưa chú ý đến vẻ mặt tối sầm của thanh niên trước mắt, sau khi nói chuyện với Ngô Nghị cũng gợi lên hồi ức từ nhỏ đến lớn của chính mình, huyết lệ vài chục năm xông lên đầu, hóa thành một tiếng thở dài ý vị sâu xa.
"Chỉ tiếc, ta rốt cuộc cũng chỉ là nữ nhân."
Ngô Nghị rất rõ ràng, qua mấy năm nữa, trên cõi đời này sẽ có một thiên chi kiêu nữ khác, từng bước từng bước, ngẩng đầu ưỡn ngực, dùng tư thái bễ nghễ chúng sinh, đạp lên từng nam nhân làm đá kê chân, leo lên ngôi vị tối cao của thời đại này.
Chỉ có điều, nếu lịch sử vẫn có thể không nghiêng lệch mà tiếp tục, thân là dư nghiệt cuối cùng của Tiêu thị, Tiêu Nghị sẽ không cách nào có thể nhìn thấy ngày đó.
Mà người nhìn thấu vở kịch này như Ngô Nghị, ngay lúc này đây chỉ có thể bảo trì im lặng.
Trầm mặc rất nhanh đã bị âm thanh ầm ĩ của binh lính phá vỡ.
Tiêu Nghị hét lớn một tiếng, đề ra nghi vẫn với một binh lính: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tiểu binh nơm nớp lo sợ, hơi nhìn qua Ngô Nghị một chút, cúi đầu không nói lời nào.
Tiêu Nghị tức giận, đá lên mông hắn: "Không nghe thấy lời lão tử nói sao?"
Mông tiểu binh kia bị trúng một cước, chảy cả nước mắt, mở miệng run rẩy đáp: "Bẩm Đại đương gia, là Nhị đương gia, lúc này vẫn trong nhà lao ở huyện Phụng Tiết, nghe nói, nghe nói đã sắp không xong rồi."
"Mẹ nhà ngươi!" Tiêu Nghị lại đạp một cước khác, tay đã đặt lên trên rìu, "Còn dám ăn nói linh tinh, nhiễu loạn quân tâm, lão tử sẽ chém đầu ngươi trước!"
Tiểu binh thấy lưỡi rìu hướng về cổ mình, sợ đến không lo ôm mông nữa, quỳ mạnh xuống: "Đại đương gia tha mạng! Đây đều là chuyện mấy huynh đệ thám tử chúng ta nhìn thầy ở nhà lao Phụng Tiết, Nhị đương gia bị dùng trọng hình, chúng ta chỉ hận không thể ngay lập tức cứu hắn, vậy nên, vậy nên..."
"Được rồi, đừng vậy nên nữa, ngươi báo lại tình hình thực tế cho lão thái thái, một chữ cũng không được phép che giấu." Tiêu Nghị không nhịn được phất phất tay, tay còn chưa hạ xuống, tiểu binh kia đã như thỏ nhảy về hang, hai ba bước đã chạy đến không còn bóng dáng nữa.
"Thằng thỏ con." Tiêu Nghị cười mắng một câu.
Ngô Nghị thận trọng đối mặt với nữ thủ lĩnh so với bầu trời còn nhanh chóng thay đổi hơn kia, thấy cặp mắt sáng rõ nọ lóe lên, dường như là đang cười.
Tựa hồ chú ý tới ánh mắt của Ngô Nghị, Tiêu Nghị đổi sắc mặt, thu lại ý cười, lườm y một cái, nghiến răng nghiến lợi nói một câu: "Dám nói ra ngoài, ta sẽ làm thịt ngươi cho chó ăn."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook