Ve Sầu Mùa Hạ - Kháp Phùng Xuân
Chương 39: Ngoại truyện 1

Sau khi tốt nghiệp đại học, tất cả mọi người đều bận rộn, Hạ Sàn loay hoay tìm cách viết truyện cổ tích, vạn sự khởi đầu nan, nhưng cũng may là chuyện mình thích.

Công ty của Giang Bạch Du dần dần đi vào quỹ đạo, lúc không bận rộn thì dành nhiều thời gian hơn vào chuyện quấy rầy Hạ Sàn, nói nhiều nhất chính là chuyện kết hôn. Giang Bạch Du muốn tổ chức đám cưới cho Hạ Sàn, ngày hôm qua vừa mới cầu hôn lần thứ mười, vất vả lắm mới được Hạ Sàn gật đầu, Giang Bạch Du đứng lên ôm Hạ Sàn xoay vài vòng, vui vẻ liền cho phép Hạ Sàn uống hai ly rượu.

Ngày hôm sau, sau khi tỉnh rượu Hạ Sàn quên luôn chuyện kết hôn.

Giang Bạch Du chỉ có thể tiếp tục phấn đấu trong chuyện cầu hôn này.

Mấy người Tưởng Tuyết Chinh và Giang Bạch Du vẫn có liên lạc, thỉnh thoảng hẹn ra ngoài tụ tập một chút, chỉ là mấy tháng gần đây không thường liên lạc với Lâm Nhất Bạch và Hứa Thịnh.

Tính cách Tưởng Tuyết Chinh không kém mấy so với hồi trung học, chỉ là trưởng thành hơn một chút, giống như người bên cạnh hoặc nhiều hoặc ít đều trưởng thành hơn một chút.

Đám thiếu niên miệng nói chục chửi nhau ầm ĩ trong sân trường đều trưởng thành, có thể một mình đảm đương mọi việc

Họ thích tụ tập ở các quán nướng ngoài trời, cạnh quầy thịt nướng ám khói, chung quanh ngồi những người trẻ tuổi giống như bọn họ ngay cả đồng phục làm việc cũng không cởi, rượu luôn có sẵn.

Hạ Sàn không thể uống quá nhiều rượu, Giang Bạch Du lúc nào cũng nhìn chằm chằm. Hắn ăn một phần cà tím nướng, nghe Giang Bạch Du và Tưởng Tuyết Chinh tán gẫu chuyện công ty, thuận tiện nhắc tới chuyện cũ thời sinh viên.

Đang là mùa đông, đồ ăn nhanh chóng nguội lạnh, ngay cả món thịt nướng vừa mới ra lò cũng không có nhiều nhiệt khi có một cơn gió thổi qua. Giang Bạch Du ngoài miệng nói chuyện với Tưởng Tuyết Chinh, tay lại nhanh chóng đẩy đĩa cà tím nướng chưa ăn hết của Hạ Sàn ra xa một chút.

Cà tím có mùi tỏi, Hạ Sàn rất thích, hơn nữa không có món ăn nào hắn không thể ăn hết.

Hắn nhìn Giang Bạch Du một cái, lại yên lặng kéo cà tím về. Chiếc đũa còn chưa vươn lên, đã bị Giang Bạch Du bưng đi hoàn toàn.

“Lạnh, không thể ăn nữa.”

“Chưa được mấy miếng đã ăn xong rồi.”

“Ăn vào sẽ bị tiêu chảy, ngoan, nghe lời, tôi gọi cho cậu phần khác.”

Hạ Sàn sờ sờ bụng, hình như cũng đã no tám phần, “Quên đi, không ăn nữa.”

Giang Bạch Du không khỏi ngứa tay đưa tay sờ sờ bụng Hạ Sàn, cho dù cách mấy tầng quần áo, cậu cũng có thể cảm giác được nhiệt độ thuộc về Hạ Sàn, nhưng bàn tay cậu còn chưa kịp lưu luyến đã bị Hạ Sàn bắt được, sau đó nghiêm trang đặt lên bụng cậu.

Ý là tự mình sờ của mình đi.

Tưởng Tuyết Chinh là chó độc thân bị bọn họ chà đạp nhiều năm, nhìn dáng vẻ ân ái nhiều năm thâm tình của bọn họ, thật sự vô cùng phẫn uất.

“Ấy ấy ấy làm gì vậy? Suy nghĩ một chút về cảm nhận của chó độc thân được không. ” Cậu ta gần như trợn mắt,” Tao ra ngoài ăn cơm với hai ngưởi, không phải ăn thức ăn cho chó.”

Giang Bạch Du lành lạnh liếc cậu ta một cái, “Ăn nhiều năm như vậy mà vẫn chưa quen à?”

Ngụ ý, cậu ta không phải là một con chó đủ tư cách.

Nơi duy nhất Tưởng Tuyết Chinh chịu phục Giang Bạch Du nhiều năm như vậy, chính là cái miệng rất độc của cậu, không thèm nói nhảm người khác, một trận thấy máu, đánh thẳng vào chỗ yếu hại. Chỉ có Hạ Sàn, một người trong trẻo hơn băng tuyết, ngọt ngào hơn mật ngọt mới khiến Giang Bạch Du cam tâm tình nguyện khuất phục. Sự ngọt ngào của hai người Giang Bạch Du và Hạ Sàn lại làm cho Tưởng Tuyết Chinh nhớ tới hai người khác.

Cậu hỏi Giang Bạch Du, “Gần đây Nhất Bạch có liên lạc với mày không?”

Giang Bạch Du nhét tay Hạ Sàn vào túi áo khoác, “Không có, chắc mấy tháng rồi không liên lạc.”

“Gần đây tao cũng không liên lạc được. “Tưởng Tuyết Chinh nhìn Giang Bạch Du, biểu cảm có chút phức tạp,” Thịnh nhi cũng vậy.”

“Bọn họ…… Xảy ra chuyện gì sao? “Những lời này là Hạ Sàn hỏi.

Tưởng Tuyết Chinh dùng ánh mắt hỏi Giang Bạch Du, được đối phương lắc đầu một cái, xem ra Hạ Sàn còn chưa biết chuyện của Lâm Nhất Bạch và Hứa Thịnh.

Nếu đã nhắc tới, cũng không tiện gạt Hạ Sàn nữa, Tưởng Tuyết Chinh mở miệng, “Lâm Nhất Bạch từ nhỏ đã quý trọng Hứa Thịnh, lúc ấy vẫn là mùng một, Lâm Nhất Bạch thần thần bí bí nói với chúng ta trong nhà cậu ra có một em trai, sau đó cậu ta dắt Hứa Thịnh đến trước mặt chúng tôi khoe khoang, vô cùng đắc ý, cả ngày Thịnh nhi ngắn Thịnh Nhi dài, còn không cho chúng tôi gọi.”

Tưởng Tuyết Chinh ngửa đầu nuốt một ly rượu: “Nhưng ai biết, cưng chiều nhiều năm như vậy, Lâm Nhất Bạch lại hãm bản thân mình vào. Trước không nói người bên ngoài đồn đại nhảm nhí, chỉ nói quan hệ giữa hai người bọn họ, tuy rằng không phải thân, nhưng nhiều năm như vậy, Lâm gia nuôi Hứa Thịnh như con ruột, thậm chí còn tốt hơn con ruột, ba mẹ Lâm gia mới là cửa ải khó khăn nhất.

Thịnh nhi bởi vì bóng ma lưu lại từ thời thơ ấu nên mấy năm nay như gần như luôn tránh xa, khiến Lâm Nhất Bạch điên lên, này còn không nói, mấy tháng trước không nói không rằng bỏ chạy, Lâm Nhất Bạch đang đuổi theo khắp thế giới!”

Lần đầu tiên Hạ Sàn nghe chuyện của bọn họ, ngạc nhiên đồng thời sinh ra rất nhiều cảm khái. Hắn vẫn nhớ câu đầu tiên Hứa Thịnh nói với hắn hồi trung học, cậu ta nói: “Hôm nay mặt trời đẹp thật, Hạ Sàn, hoan nghênh cậu đến lớp chúng tôi.”

Ngày đó mặt trời quả thật rất đẹp, Hứa Thịnh khoác lên ánh nắng mặt trời tựa như một đóa bách hợp nở rộ, thế nhưng, bách hợp quá trắng, loại màu sắc thuần trắng không tỳ vết này làm cho người ta nhìn cảm thấy hơi cô độc.

Lúc về nhà Hạ Sàn không yên lòng, hắn đang suy nghĩ Lâm Nhất Bạch có tìm được Hứa Thịnh hay không, Lâm Nhất Bạch sẽ tìm được Hứa Thịnh chứ?

Lâm Nhất Bạch sẽ tìm được Hứa Thịnh, Hoa sẽ không còn cô đơn nữa.

Giang Bạch Du hiểu được suy nghĩ trong lòng Hạ Sàn, cậu đánh tay lái, để xe rẽ một vòng.

Chờ xe dừng hẳn bị Giang Bạch Du dắt xuống, Hạ Sàn mới kịp phản ứng bọn họ không về nhà.

Một tòa nhà cao tầng trước mặt, hình như là khách sạn.

“Tới đây làm gì? ” Hắn hỏi Giang Bạch Du.

Giang Bạch Du cười thần bí, “Đương nhiên là làm chút tình thú, yêu lâu sợ cậu cảm thấy nhàm chán. Nào, đi theo tôi.”

Một đường đi vào thông suốt, Hạ Sàn không biết Giang Bạch Du đặt phòng lúc nào.

Nhưng hắn cũng không muốn hỏi, hỏi Giang Bạch Du nhất định sẽ trước sau như một khoe khoang năng lực tiền của cậu.

Giang Bạch Du là một tổng giám đốc bá đạo không hề khiêm tốn!

Gian phòng ở tầng ba mươi, sau khi mở cửa phòng, Giang Bạch Du không có bật đèn.

Hạ Sàn thò đầu ra từ phía sau.

Ngay chính giữa phòng là một ngọn nến, ánh sáng màu vàng ấm áp từ ngọn nến tràn ngập toàn bộ không gian.

Bên cạnh là một bó hoa.

Giang Bạch Du dắt Hạ Sàn qua, hoa được nâng đến trước mặt Hạ Sàn, là hoa hồng đỏ.

Giang Bạch Du nói: “Vội vàng làm một niềm vui bất ngờ, Điểm Điểm không nể mặt à?”

Có lẽ là bởi vì có ánh nến, mọi thứ đều mềm mại như vậy, bên trong và bên ngoài đều có thể bị ngọn lửa đốt cháy.

Hạ Sàn không nhận hoa, mà là nói, “Nếu tôi không nể mặt thì sao?” Ý cười nhỏ vụn, ánh vàng rực rỡ trong mắt hắn đang xao động, lắc lư.

“Chứng tỏ niềm vui bất ngờ của tôi không đủ, vậy tôi sẽ thêm vào nhé?”Giang Bạch Du lấy từ trong túi ra một thứ gì đó sáng bóng như trò ảo thuật, đặt nó vào giữa bông hồng.

Là nhẫn kim cương hình quả trứng bồ câu, trứng bồ câu được Hạ Sàn nhắc tới, cũng là trứng bồ câu cậu hứa hẹn.

Hoa hồng màu đỏ và nhẫn kim cương màu trắng, tình yêu nồng đậm nhất cũng như vĩnh hằng nhất, đều nhất nhất bày ra trước mặt Hạ Sàn.

Chỉ là, trứng bồ câu hình như có chút khác biệt so với trong tưởng tượng của Hạ Sàn.

Lớn quá!

Hạ Sàn nhìn tay mình một chút, cái này có thể đeo nổi à?

“Tôi, tôi không muốn nữa.”

Lần này Giang Bạch Du há hốc mồm, “Không được, một khi đưa ra thì không trả lại, hoa này, nhẫn kim cương này, tôi này, chúng tôi đều là của cậu.”

Hạ Sàn: “Tôi có thể từ chối không?”

“Không thể.”

Đây đúng là gánh nặng không thể thừa nhận trong đời mà.

Hạ Sàn thở dài, giọng điệu miễn cưỡng, “Được rồi, nể mặt hoa.”

Bảo bối, thật ra cậu hoàn toàn có thể nể mặt tôi.



Trăng sáng chiếu xa ngàn dặm, có ba ngàn ngọn đèn sáng. Đây là một nơi tuyệt vời để ngắm cảnh.

Giang Bạch Du ôm Hạ Sàn trước người, bọn họ cùng đứng trước cửa sổ sát đất ngắm cảnh đêm.

“Bảo bối, cậu xem phía dưới mỗi một chỗ có ánh đèn đều đại biểu cho một hộ gia đình, điều này chứng tỏ mỗi một ánh đèn đều có một đích đến. Con người cũng vậy, dù lang thang trong gió bao lâu, cuối cùng cũng tìm được tổ ấm của mình. Một ngôi sao rời quần cư phía sau nhất định sẽ có một ngôi sao khác đi theo.”

Giang Bạch Du đang nói cho hắn biết,Lâm Nhất Bạch sẽ tìm được Hứa Thịnh, cậu cũng đang nói cho hắn biết, chớ quấy rầy, chớ ưu sầu.

Hạ Sàn nói: “Vậy cậu kể cho tôi nghe một câu chuyện cười đi.”

Vì thế Giang Bạch Du kể cho Hạ Sàn nghe một câu chuyện cười về nấm.

“Cậu cũng là nấm à?”

“Tôi không phải, tôi chỉ yêu một cây nấm nhỏ mà thôi.”

Kháp Phùng Xuân:

Vốn định ở trong chính văn đề cập tuyến này một chút, nhưng là viết viết quên mất nên viết ở phiên ngoại đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương