Ve Sầu Mùa Hạ - Kháp Phùng Xuân
Chương 38: Đây là trà vợ chúng ta pha (Hoàn chính văn)

Hạ Sàn pha một tách trà, Giang Bạch Du lật văn kiện trong tay bớt chút thời gian nhìn thoáng qua.

“Mẹ tôi thật sự đưa tới à?”

Hạ Sàn bất đắc dĩ cười cười, “Đúng vậy.

Uống ngon không?”

“Cũng, cũng được.”

Giang Bạch Du đỡ mắt kính, che đi nụ cười trong mắt, “Đây là trà của vợ chúng ta.”

Một ngụm trà nghẹn trong cổ họng, Hạ Sàn uống cũng không được mà nôn cũng không xong.

Sau đó mấy ngày Hạ Sàn nhìn thấy túi trà kia đều đi đường vòng.



Hướng Nam tới tìm Hạ Sàn, Hạ Sàn vẫn tìm thời gian Giang Bạch Du không ở nhà để tới chỗ hẹn, Giang Bạch Du một tên đàn ông vô cùng ghen tuông, hậu quả ghen chính là ở phương diện nào đó dùng sức giày vò Hạ Sàn.

Mùa đông sắp đến nên Hạ Sàn mặc có hơi dày, còn thắt khăn quàng cổ mỏng. Mấy năm nay, hắn cũng thường xuyên tụ tập với Hướng Nam, chỉ là thỉnh thoảng Giang Bạch Du cũng đi theo, phá hỏng bầu không khí.

Dáng người cao lớn, mỉm cười ung dung, Hướng Nam đã thay đổi rất nhiều trong những năm qua, anh không còn là cậu bé tóc vàng vài năm trước thậm chí không thể kết bạn nữa.

Thời gian quả nhiên là thứ mài mòn con người.

Hướng Nam lại nói thứ khiến anh thay đổi không phải là thời gian, mà là Hạ Sàn.

Hạ Sàn được sủng mà sợ, hắn chưa từng nghĩ tới mình có năng lực lớn như vậy, lớn đến mức thay đổi một người.

Họ không bàn tới vấn đề này nữa, Hướng Nam nói tới ba anh.

“Anh và bố đã làm hoà rồi, ít nhất không còn là trạng thái đối chọi gay gắt như trước kia nữa.” Nụ cười của anh bao bọc chút hương vị của gió đêm, làm cho cả người anh trông có vẻ ngang ngạnh đẹp trai, anh đã không còn là Hướng Nam của trước kia nữa rồi.

Thật ra cũng không có nhiều thay đổi, chỉ là trong nhà có thêm người cùng sống.

Bao năm xa cách không bao giờ có thể nguôi ngoai, nhất là giữa hai người đàn ông cách nhau một thế hệ, nghĩ đến cũng không nhanh chóng khăng khít như quan hệ cha con bình thường được.

Hạ Sàn nói: “Từ từ sẽ đến.”

Hướng Nam nhìn Hạ Sàn, anh nói: “Đúng là em đã thay đổi anh, anh vốn định chờ bản thân mình tốt hơn sẽ quay lại tìm em, bởi vì có vài lời muốn nói với em. Nhưng anh phát hiện bên cạnh em đã sớm có người khác, mà vai trò của cậu ấy chính là điều anh muốn, hình như em cũng sống rất hạnh phúc. Bây giờ nhìn lại, suy nghĩ kia trong lòng anh đã rất nhiều năm, hôm nay anh muốn nói cho em biết, coi như toàn bộ nhiều năm nhớ mãi không quên của mình. Hạ Sàn, anh thích em, thích nhiều năm rồi.”

Tựa như đã dự liệu trước phản ứng của Hạ Sàn, Hướng Nam mỉm cười trấn an hắn, “Nhưng em đừng ghánh nặng quá, anh biết hiện tại em sống rất hạnh phúc, như vậy là đủ rồi. Chúng ta không thể làm người yêu, còn có thể làm bạn tốt.”

“Ừ, làm bạn tốt, chúng ta vẫn là bạn tốt. “Hạ Sàn nói.

“Anh cũng muốn buông bỏ tình cảm đối với em, đi yêu đương một lần.” Hướng Nam nói rất nhẹ nhàng, như thể anh đã thực sự buông bỏ suy nghĩ vô vọng này từ tận đáy lòng.

Anh nói với Hạ Sàn, bên cạnh anh có một người xuất hiện, ánh mắt người kia nhìn anh tựa như ánh mắt anh đã từng nhìn Hạ Sàn, nhiệt liệt mà mất mát. Anh nói cho người kia biết trong lòng mình có người khác rồi, người kia nói không sao, chờ anh giải phóng trái tim mình, chỉ cần cho người đó một chỗ nhỏ là đủ rồi. Cậu ấy nói em muốn một cơ hội, một cơ hội đứng ở bên cạnh anh quang minh chính đại theo đuổi anh, mà không phải lần lượt ở phía xa âm u nhìn anh xoay người.

Hướng Nam bị ánh mắt nóng bỏng của cậu ấy làm cho xúc động, dường như anh nhìn thấy chính mình trước kia. Anh nói chúng ta có thể thử một lần, nhưng anh không biết khi nào thì bản thân yêu em, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không.

Người đàn ông trân trọng mà kiềm chế ôm anh vào lòng, nói cám ơn anh.

Hạ Sàn nói với anh: “Đi thử xem, mở rộng trái tim mình, có lẽ sẽ rất tốt đẹp.”

Yêu hoặc được yêu đều là chuyện tốt đẹp, anh không nhất định phải ép mình làm ra loại đáp lại nào đó, chỉ cần đi theo trái tim của mình là được rồi.

Khi Giang Bạch Du biết Hạ Sàn và Hướng Nam hẹn nhau, mới đầu còn có hơi buồn bực, sau đó nghe nói việc này trong nháy mắt hưng phấn hẳn lên.

Cậu nằm trên giường, Hạ Sàn gối lên cơ ngực cậu, dùng ngón tay múa trên cơ bụng

Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Bạch Du vẫn khó nén hưng phấn, cậu nói: “Tôi đưa Hướng Nam một phong bao lì xì nha.”

Hạ Sàn không hiểu, “Bao lì xì làm gì?”

“Chúc mừng anh ấy gả được bản thân đi!”

Hạ Sàn vỗ một cái, “Cậu cũng thiện lương một chút đi.”

Đối với tình địch không thể thiện lương, phải có sự vô tình như gió thu quét lá rụng.

Gần mười giờ, cơn buồn ngủ đột kích, Hạ Sàn rúc vào chăn chuẩn bị nhắm mắt ngủ.

Giang Bạch Du ghé vào tai hắn nói, “Bảo bối, quay lại, đối mặt với tôi.”

“Làm gì? “Hạ Sàn chậm rãi xoay người.

Giang Bạch Du đưa tay xoa xoa xoa mặt hắn, “Điểm Điểm của chúng ta thật đẹp, Giang Bạch Du nhặt đuợc bảo bối rồi. Mũi nhỏ này sao lại vểnh như vậy? Da vừa trơn vừa mềm, lông mi có thể treo xích đu không? Nào, bảo bối, nói cho tôi nghe một đoạn dẹo dẹo đi.”

Hạ Sàn mở mắt, “Cút đi ngủ phòng khách đi.”

Kháp Phùng Xuân:

Hướng Nam là công! ánh trăng trong lòng cũng là công ~

Mười vạn chữ, xong rồi!

Đại khái còn có hai phiên ngoại.

Mễ: Má tui phải coi đi coi lại coai tác giả có nhầm Hạ Sàn là thụ khum =)))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương